← Quay lại trang sách

Chương 13

Đêm đó Lale nằm trên giường, hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Trên giường mình, Gita nằm co lại bên cạnh Dana đang say ngủ, mắt cô mở to, nhìn vào bóng đêm, hồi tưởng lại những phút giây cô nằm bên Lale: những nụ hôn của anh, cơ thể cô khát khao anh tiếp tục, đi xa hơn nữa. Mặt cô nóng bừng khi cô tưởng tượng về lần gặp tiếp theo của họ.

Trên chiếc giường bốn cọc lớn, Schwarzhuber và Cilka nằm trong vòng tay nhau. Hai bàn tay hắn khám phá cơ thể cô trong lúc cô nhìn chằm chằm vào hư không, vô cảm. Tê dại.

Trong phòng ăn riêng của mình ở Auschwitz, Hoess ngồi bên cái bàn đơn thanh lịch. Thức ăn ngon đựng trong đồ sứ cao cấp. Hắn rót chai Château Latour 1932 vào ly rượu pha lê. Hắn lắc rượu trong ly thành xoáy tròn, đưa lên ngửi rồi nhấp một ngụm. Hắn không để cho những căng thẳng từ công việc ngăn cản mình tận hưởng một chút xa xỉ của cuộc sống.

Baretski say xỉn loạng choạng đi về phòng trong doanh trại ở Auschwitz. Đá cửa đóng lại, hắn lảo đảo vụng về ngã xuống giường. Khó khăn lắm hắn mới tháo được thắt lưng ra khỏi sườn và ném nó qua cọc giường. Nằm ườn ra giường, hắn nhận ra bóng đèn trên đầu – vẫn sáng, chiếu thẳng vào mắt hắn. Cố đứng dậy mãi mà không được, hắn vụng về sờ soạng tìm thấy súng, lôi ra khỏi bao. Bằng phát súng thứ hai, hắn bắn tắt ngủm bóng đèn ngoan cố. Súng của hắn rơi xuống sàn nhà và hắn bất tỉnh.

❖ ❖ ❖

Sáng hôm sau, Lale nháy mắt với Gita khi anh nhận đồ bổ sung và chỉ thị từ Bella trong phòng hành chính. Nụ cười anh biến mất khi anh để ý thấy Cilka, đang cúi đầu ngồi cạnh Gita, lại một lần nữa không nhận ra anh. Chuyện này kéo dài quá lâu rồi. Anh quyết tâm ép Gita phải nói cho anh biết Cilka bị làm sao. Ra đến bên ngoài, anh gặp Baretski – vẫn chưa tỉnh rượu và có vẻ giận dữ.

“Nhanh lên. Xe tải đang chờ đưa chúng ta qua Auschwitz đấy.”

Lale đi theo hắn ra xe tải. Baretski leo lên xe rồi đóng cửa lại. Lale hiểu ý, bò vào thùng xe. Anh ngồi đó, chịu đựng chuyến đi đến Auschwitz, bị hất từ bên này sang bên kia.

Đến Auschwitz, Baretski bảo Lale rằng hắn sẽ đi nằm nghỉ còn Lale thì tới Khu 10. Khi đã tìm thấy khu nhà, Lale được tên SS đang đứng bên ngoài chỉ đường ra phía sau. Lale để ý thấy nó trông khác hẳn những khu nhà ở Birkenau.

Thứ đầu tiên anh nhìn thấy khi đi vòng quanh góc tòa nhà là hàng rào dây thép vây quanh một phần sân sau. Anh dần nhận ra những chuyển động nhỏ trong khu vực được bao bọc đó. Anh loạng choạng đi về phía trước, khiếp đảm trước cảnh tượng đang diễn ra bên kia hàng rào: những cô gái, hàng chục cô, trần truồng nhiều người nằm, vài người ngồi, vài người đứng và gần như không ai trong số đó nhúc nhích. Đờ người ra, Lale nhìn theo một lính canh tiến vào khu vực được rào và đi giữa các cô gái, cầm cánh tay trái của họ lên, tìm mã số, có lẽ là do Lale xăm. Tìm được cô gái hắn muốn, tên lính kéo cô lê qua những thân người. Lale nhìn mặt các cô gái. Trống rỗng. Câm lặng. Anh để ý thấy mấy người đang dựa vào hàng rào dây thép. Không như những hàng rào khác ở Auschwitz và Birkenau, hàng rào này không có điện. Khả năng tự tử của những cô gái này đã bị loại trừ.

“Mày là ai?” một giọng nói cất lên đằng sau anh.

Lale quay lại. Một sĩ quan SS vừa đi ra từ cửa sau. Lale chậm chạp giơ cặp lên.

“Thợ Xăm.”

“Thế thì mày còn đứng ngoài này này làm gì? Vào trong đi.”

Một hai bác sĩ và y tá mặc áo choàng trắng chào anh qua loa khi anh băng qua một căn phòng lớn đến chỗ một cái bàn. Tù nhân ở đây nhìn chẳng ra người. Họ giống những con rối bị người múa rối bỏ rơi. Anh đến gần cô y tá ngồi sau bàn và giơ cặp lên.

“Thợ Xăm.”

Cô ta nhìn anh vẻ ghê tởm, cười nhếch mép, rồi đứng dậy bước đi. Anh đi theo cô ta. Cô ta đưa anh xuống một hành lang dài rồi vào một căn phòng rộng. Khoảng năm mươi cô gái đứng xếp thành một hàng ở đó. Im lặng. Căn phòng bốc mùi chua. Ở đầu hàng, Mengele đang kiểm tra một cô gái, thô lỗ cạy miệng cô ra, chộp lấy hông cô rồi ngực cô, trong khi nước mắt lặng lẽ chảy xuống mặt cô. Kiểm tra xong xuôi, ông ta vẫy tay ra dấu cho cô đứng sang bên trái. Loại. Một cô gái khác được đẩy vào vị trí bỏ trống.

Cô y tá đưa Lale đến gặp Mengele nên ông ta ngừng kiểm tra.

“Mày đến trễ đấy,” ông ta nói kèm theo nụ cười tự mãn, rõ ràng đang thích thú vì thấy Lale lộ vẻ lo lắng. Ông ta chỉ một nhóm nhỏ các cô gái đang đứng bên trái hắn.

“Đó là mấy người tao giữ lại. Xăm số cho chúng đi.”

Lale bước đi.

“Này Thợ Xăm, sẽ sớm có ngày tao tóm được mày.”

Lale ngoái lại và nhìn thấy hình ảnh ấy. Hai bờ môi kéo căng ra thành một nụ cười bệnh hoạn. Một lần nữa, anh cảm thấy cả người ớn lạnh. Hai bàn tay anh run rẩy. Lale rảo bước, vội vàng đến chỗ một chiếc bàn nhỏ có một cô y tá khác chờ sẵn cùng đống thẻ căn cước. Cô ta dịch sang bên nhường chỗ cho anh soạn đồ ra. Anh cố gắng giữ cho hai bàn tay bớt run rẩy trong lúc khi sắp dụng cụ và bình mực. Anh nhìn về phía Mengele – trước mặt lại là một cô gái đang hoảng sợ khác, và ông ta đưa tay vuốt tóc cô rồi hai bầu vú cô.

“Đừng sợ, ta sẽ không làm cô đau đâu,” Lale nghe ông ta nói thế với cô gái.

Lale nhìn cô gái run rẩy vì sợ.

“Nào, nào. Cô được an toàn mà, đây là bệnh viện. Ở đây chúng tôi chăm sóc mọi người.”

Mengele quay qua một y tá cạnh đó. “Lấy cho cô gái trẻ xinh đẹp này một cái chăn đi.”

Quay trở lại với cô gái, ông ta nói, “Ta sẽ chăm sóc cô cẩn thận.”

Cô gái được đưa tới phía Lale. Lale cúi đầu và chuẩn bị vào nhịp xăm những con số được cô y tá đưa cho anh.

Xong việc, Lale rời tòa nhà và lại nhìn vào khu vực rào kín. Trống trơn. Lale quỵ xuống nôn khan. Anh không có gì trong bụng để nôn ra; thứ dung dịch duy nhất trong cơ thể anh bây giờ là nước mắt.

❖ ❖ ❖

Đêm đó, Gita về khu nhà và biết được có thêm vài người mới đến. Các cư dân cũ nhìn những người mới đến với ánh mắt oán giận. Họ không muốn phải kể về những nỗi kinh hoàng bao trùm nơi đây hay chia sẻ phần ăn của họ.

“Gita. Có phải cháu đấy không, Gita?” một giọng nói yếu ớt cất lên.

Gita tiến lại gần nhóm phụ nữ, nhiều người trong số họ có vẻ đã đứng tuổi. Ít khi thấy phụ nữ lớn tuổi ở Birkenau bởi đây là nơi của các cô gái có khả năng lao động. Một phụ nữ bước tới, giơ hai tay ra. “Gita, bác đây, bác hàng xóm Hilda Goldstein của cháu đây.”

Gita nhìn chăm chăm và đột nhiên nhận ra người hàng xóm của cô ở quê nhà Vranov nad Topľou, xanh xao gầy gò hơn lần trước Gita gặp.

Bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong Gita, mùi hương, chất liệu và những mảnh quá khứ loang loáng ngưỡng cửa quen thuộc, món xúp gà thơm lừng, bánh xà phòng nứt nẻ cạnh bồn rửa trong bếp, những giọng nói hạnh phúc vào những đêm hè ấm áp, vòng tay của mẹ cô.

“Bác Goldstein…” Gita tiến lại gần, siết chặt tay người phụ nữ. “Họ cũng bắt bác sao.”

Người phụ nữ gật đầu. “Khoảng một tuần trước chúng bắt hết mọi người. Bác bị tách khỏi những người khác và cho lên tàu.”

Niềm hy vọng cuộn trào. “Cha mẹ và các chị em cháu có đi với bác không?”

“Không, họ bị bắt đi mấy tháng trước rồi. Cha mẹ và cả các chị em cháu. Anh em trai cháu đi lâu rồi – mẹ cháu bảo chúng đã tham gia kháng chiến.”

“Bác có biết họ bị đưa đi đâu không ạ?”

Bà Goldstein gục đầu. “Bác rất tiếc. Bác nghe nói họ bị… Họ bị…”

Gita đổ sụp xuống sàn. Dana và Ivana chạy vội đến, ngồi bệt xuống đất ôm chầm lấy cô. Phía trên họ, bà Goldstein vẫn tiếp tục nói,“Bác rất tiếc. Bác rất tiếc.” Cả Dana và Ivana đều khóc, ôm chầm lấy Gita mắt ráo hoảnh. Họ lắp bắp chia buồn với Gita. Mất rồi. Giờ không còn kỷ niệm nào nữa. Cô thấy trong lòng trống rỗng khủng khiếp. Cô quay sang các bạn hỏi, giọng ngập ngừng vỡ vụn, “Tớ mà khóc thì chắc cũng không sao nhỉ? Chỉ một chút thôi?”

“Cậu có muốn chúng tớ cầu nguyện với cậu không?” Dana hỏi.

“Không đâu, chỉ cần vài giọt nước mắt thôi. Đó là tất cả những gì lũ giết người này lấy được từ tớ.”

Ivana và Dana lấy tay áo lau những giọt nước mắt đã bắt đầu lặng lẽ rơi xuống má Gita. Họ thay nhau lau nước mắt. Tìm thấy nguồn sức mạnh mà cô không ngờ mình có được, Gita đứng dậy ôm chầm lấy bà Goldstein. Xung quanh, cô có thể cảm nhận được sự thấu hiểu của những người đang chứng kiến giây phút đau thương của cô. Họ lặng lẽ nhìn, mỗi người đều tiến vào chốn tối tăm tuyệt vọng của riêng mình, không biết gia đình mình giờ ra sao. Hai nhóm phụ nữ – người cũ và người mới – từ từ xích lại gần nhau.

❖ ❖ ❖

Ăn tối xong, Gita ngồi nghe bà Goldstein cập nhật tin tức quê nhà; kể về chuyện quê hương cô, hết gia đình này lại đến gia đình khác, dần dần bị tan đàn xẻ nghé. Những câu chuyện lại quay về đề tài trại tập trung. Không ai biết rằng họ đã bị biến thành những dây chuyền sản xuất cái chết. Nhưng họ biết có những người không về nữa. Tuy vậy chỉ một số ít người bỏ quê đi tìm nơi trú ẩn ở nước láng giềng. Gita thấy rõ rằng bà Goldstein sẽ chẳng thể sống sót lâu nếu bị bắt lao động ở đây. Bà già hơn cô nhiều lắm – cả thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ.

Sáng hôm sau, Gita đến gặp kapo của họ để cầu xin một việc. Cô sẽ nhờ Lale cố gắng kiếm bất kỳ thứ gì kapo muốn nếu bà Goldstein được tha không phải làm việc nặng và được ở lại trong khu nhà cả ngày. Cô đề nghị cho bà Goldstein đổ bô vệ sinh mỗi đêm, nhiệm vụ hay được giao cho người do kapo chọn mỗi ngày, thường là người mà cô tin đã nói xấu kapo. Kapo đòi phải được trả công bằng một chiếc nhẫn kim cương. Mụ đã nghe phong thanh về kho báu của Lale. Giao kèo được lập.

❖ ❖ ❖

Suốt mấy tuần tiếp theo, Lale đến Auschwitz mỗi ngày. Năm lò hỏa thiêu đang làm việc hết công suất, nhưng vẫn còn rất nhiều tù nhân cần được xăm số. Anh nhận chỉ thị và đồ bổ sung từ tòa nhà hành chính ở Auschwitz. Anh không có thời gian cũng như không cần thiết phải đến tòa nhà hành chính ở Birkenau nên anh không có cơ hội gặp Gita. Anh muốn nhắn tin báo cho cô biết anh vẫn an toàn.

Baretski vui vẻ, thậm chí còn có hứng đùa vui – hắn có một bí mật và muốn Lale đoán đó là gì. Lale hùa theo trò trẻ con của Baretski.

“Anh sẽ thả tất cả chúng tôi về nhà?”

Baretski cười lớn và đấm vào cánh tay Lale.

“Hay anh được thăng chức?”

“Tốt nhất là mày đừng hy vọng điều đó xảy ra, Thợ Xăm. Nếu không, sẽ có ai đó không được tử tế như tao đến trông nom mày đấy.”

“Thôi được, tôi chịu thua.”

“Thế thì để tao nói vậy. Tuần sau, tất cả chúng mày sẽ được phát thêm đồ ăn và chăn mền trong vài ngày. Hội Chữ Thập Đỏ sẽ đến thanh tra trại hè của chúng mày.”

Lale vắt óc suy nghĩ. Điều này có nghĩa gì? Có phải cuối cùng thế giới bên ngoài sẽ thấy được những gì đang xảy ra trong này? Anh cố che giấu cảm xúc trước mặt Baretski.

“Thế thì tốt quá. Anh có nghĩ trại này sẽ qua được cuộc kiểm tra nhân đạo về điều kiện giam cầm?”

Lale có thể thấy bộ não Baretski đang chạy không, gần như nghe được cả tiếng lách cách khe khẽ. Anh thấy buồn cười vì sự thiếu hiểu biết của hắn, nhưng anh không dám cười.

“Chúng mày sẽ được ăn uống đầy đủ trong những ngày họ ở đây – ờ, nghĩa là những người mà chúng tao sẽ để cho họ gặp.”

“Thế ra đây là một chuyến thăm có kiểm soát?”

“Mày nghĩ bọn tao ngu chắc?” Baretski cười lớn.

Lale bỏ qua câu hỏi đó.

“Tôi nhờ anh một việc được không?”

“Hỏi đi,” Baretski bảo.

“Nếu tôi viết thư cho Gita để báo rằng tôi vẫn ổn và chỉ là đang bận việc ở Auschwitz thôi thì anh có chuyển thư cho cô ấy được không?”

“Tao còn làm hơn thế nữa. Tao sẽ đích thân nói với cô ta.”

“Cảm ơn anh.”

Mặc dù Lale và một nhóm tù nhân đặc biệt được nhận thêm suất ăn trong vài ngày nhưng chẳng bao lâu đồ ăn đã hết sạch, thế mà Lale vẫn không chắc liệu Hội Chữ Thập Đỏ có bao giờ tới trại chưa. Baretski rất giỏi bịa chuyện. Lale buộc phải tin rằng lời nhắn của anh đã được gửi đến Gita – dù thế anh cũng chẳng dám tin Baretski sẽ làm việc đó ngay. Anh chỉ biết đợi và hy vọng rằng sẽ sớm đến một ngày Chủ nhật anh không phải làm việc.

❖ ❖ ❖

Cuối cùng cũng đến ngày Lale xong việc sớm. Anh chạy giữa các trại và đến tòa nhà hành chính Birkenau vừa lúc công nhân ra về. Anh sốt ruột đợi. Sao hôm nay cô ấy lại phải là một trong những người ra cuối cùng cơ chứ? Cuối cùng cô cũng xuất hiện. Trái tim Lale nẩy lên. Không để phí một giây anh nắm tay cô đưa cô ra phía sau tòa nhà. Cô run lên khi anh đẩy cô dựa vào tường.

“Em tưởng anh chết rồi. Em tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh. Em…” Cô lắp bắp.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô. “Em không nhận được lời nhắn của anh từ Baretski sao?”

“Không. Em có nhận được tin nhắn từ ai đâu.”

“Suỵt, không sao,” anh bảo. “Suốt mấy tuần liền ngày nào anh cũng ở Auschwitz.”

“Em sợ lắm.”

“Anh biết. Nhưng giờ anh ở đây rồi. Và anh có chuyện muốn nói với em.”

“Gì cơ?”

“Trước hết để anh hôn em đã.”

Họ hôn nhau, ôm nhau, ghì lấy nhau say đắm rồi cô đẩy anh ra.

“Anh muốn nói gì?”

“Gita xinh đẹp của anh. Em đã bỏ bùa anh. Anh đã yêu em từ lâu.”

Họ có cảm giác anh đã đợi cả đời để thổ lộ những lời đó.

“Tại sao? Sao anh lại nói thế? Nhìn em này. Em xấu xí và bẩn thỉu. Tóc em… Em từng có mái tóc rất đẹp.”

“Anh yêu tóc em bây giờ, và trong tương lai tóc em như thế nào thì anh cũng vẫn sẽ yêu.”

“Nhưng chúng ta làm gì có tương lai.”

Lale giữ chặt eo cô, buộc cô phải nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh.

“Có chứ, chúng ta có chứ. Chúng ta sẽ có tương lai. Vào cái đêm đến đây anh đã thề với chính mình rằng anh sẽ sống sót trong địa ngục này. Chúng ta sẽ sống sót và sẽ tạo dựng một cuộc đời mà chúng ta muốn hôn nhau thì hôn, muốn ân ái lúc nào thì ân ái.”

Gita đỏ mặt ngoảnh đi. Anh nhẹ nhàng xoay mặt cô lại nhìn anh.

“Tự do ân ái bất cứ khi nào, ở bất kỳ nơi đâu chúng ta muốn. Em có nghe anh nói không?”

Gita gật đầu.

“Em có tin anh không?”

“Em muốn lắm, nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Chỉ cần tin anh thôi. Giờ em nên quay về khu nhà đi trước khi kapo của em bắt đầu thắc mắc.”

Đúng lúc Lale định rời đi thì Gita kéo anh lại và hôn anh say đắm.

Chấm dứt nụ hôn, anh bảo, “Có lẽ anh nên vắng mặt thường xuyên hơn.”

“Em thách anh đấy,” cô bảo, đấm vào ngực anh.

❖ ❖ ❖

Đêm đó Ivana và Dana dồn dập hỏi han Gita, nhẹ cả lòng khi thấy bạn mình mỉm cười trở lại.

“Cậu có kể cho anh ấy về chuyện gia đình cậu không?” Dana hỏi.

“Không.”

“Sao thế?”

“Tớ không thể. Chuyện đau đớn quá không thể nhắc đến… mà anh ấy quá vui mừng khi được gặp tớ.”

“Gita, nếu anh ấy yêu cậu nhiều như anh ấy nói, anh ấy sẽ muốn biết cậu vừa mất gia đình. Anh ấy sẽ muốn an ủi cậu.”

“Có lẽ cậu nói đúng, Dana, nhưng nếu tớ nói với anh ấy thì cả hai sẽ cùng buồn, và tớ muốn thời gian chúng tớ ở bên nhau phải khác. Tớ muốn quên mình đang ở đâu, quên những chuyện đã xảy ra với gia đình tớ. Và khi anh ấy ôm tớ trong lòng, tớ quên hết, chỉ riêng những thời khắc ngắn ngủi đó thôi. Tớ muốn thoát khỏi thực tại trong chốc lát là sai sao?”

“Không, không đâu.”

“Tớ xin lỗi vì tớ có lối thoát, có Lale. Hai cậu biết tớ thật tâm mong cho hai cậu cũng được như thế.”

“Chúng tớ rất mừng vì cậu có anh ấy,” Ivana bảo.

“Một trong ba chúng ta có được một chút hạnh phúc là đủ rồi. Chúng ta chia sẻ cùng nhau, cậu cho phép chúng tớ được chia sẻ với cậu, thế là đủ rồi.” Dana bảo.

“Chỉ có điều đừng giữ bí mật gì giữa chúng ta nhé, được không?” Ivana hỏi.

“Không có bí mật nào hết,” Gita bảo.

“Không có bí mật nào hết,” Dana đồng tình.