Chương 14
Sáng hôm sau, Lale xuất hiện ở văn phòng hành chính và đến bàn chính gặp Bella.
“Lale, lâu nay anh ở đâu thế?” Bella nói, nở nụ cười ấm áp. “Chúng tôi tưởng anh gặp chuyện gì rồi chứ.”
“Auschwitz.”
“À, đừng nói thêm gì nữa. Anh hẳn là thiếu đồ bổ sung rồi – đợi đây để tôi lấy thêm cho anh.”
“Đừng nhiều quá, Bella nhé.”
Bella nhìn về phía Gita. “Đương nhiên rồi. Chúng tôi cần phải đảm bảo ngày mai anh lại đến.”
“Cô biết tôi rõ quá, Bella trẻ trung ạ. Cảm ơn cô.”
Bella đi lấy đồ cho anh còn Lale đứng tựa vào bàn chăm chăm nhìn Gita. Anh biết cô thấy anh đi vào nhưng cô vẫn giả bộ bẽn lẽn cúi thấp đầu. Cô lướt một ngón tay trên môi. Lale khát khao cô đến nhức nhối.
Anh cũng để ý thấy chiếc ghế cạnh cô, chỗ của Cilka, trống trơn. Anh lại tự nhủ phải tìm cho ra cô ấy đã gặp chuyện gì.
Anh rời văn phòng và đi về phía khu vực tuyển chọn vì lúc này đã để ý thấy một xe tải đã chở tù nhân mới đến. Khi anh đang sắp xếp đồ nghề thì Baretski xuất hiện.
“Mày có người cần gặp này, Thợ Xăm.”
Lale chưa kịp ngẩng lên nhìn thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, không hơn một tiếng thì thầm.
“Chào anh, Lale.”
Leon đứng cạnh Baretski – xanh xao, gầy hơn, dáng lom khom, cẩn thận bước từng bước một.
“Tao sẽ để chúng mày làm quen lại với nhau.” Baretski mỉm cười bỏ đi.
“Leon, trời ơi, cậu còn sống.” Lale chạy đến ôm chầm lấy cậu ta. Anh có thể sờ thấy từng cái xương qua lớp áo của cậu bạn. Anh đẩy bạn mình ra cách xa một tầm tay và ngắm nghía cậu.
“Mengele. Có phải Mengele không?”
Leon chỉ biết gật đầu. Lale nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh tay gầy trơ xương của Leon, chạm lên mặt cậu.
“Thằng khốn đó. Một ngày nào đó ông ta sẽ phải nhận hình phạt thích đáng. Ngay khi xong việc ở đây, tôi sẽ lấy cả đống thức ăn cho cậu. Sô-cô-la, xúc xích, cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ vỗ béo cậu.”
Leon mỉm cười yếu ớt với anh. “Cảm ơn anh, Lale.”
“Tôi biết thằng khốn đó bỏ đói tù nhân. Tôi tưởng chỉ làm thế với phụ nữ.”
“Giá mà chỉ có thế thôi.”
“Ý cậu là sao?”
Giờ Leon nhìn thẳng vào mắt Lale. “Hắn cắt mẹ nó hai hòn bi của em rồi, anh Lale,” cậu đáp, giọng mạnh mẽ và đều đều. “Không hiểu sao ta mất luôn khẩu vị sau khi bị cắt mất bi.”
Lale thất kinh loạng choạng lùi lại, rồi anh quay mặt đi, không muốn Leon thấy anh bàng hoàng đến thế nào. Leon cố ngăn tiếng nức nở, gắng sức lấy lại giọng nói trong lúc săm soi mặt đất, tìm cái gì đó để dồn sự tập trung vào.
“Em xin lỗi, đáng ra em không nên nói thế. Cảm ơn anh đã ngỏ ý. Em cảm ơn anh nhiều lắm.”
Lale hít thở sâu, cố kiểm soát cơn giận. Anh khao khát được đánh đấm, được trả thù cho cái tội ác chống lại bạn anh.
Leon đằng hắng. “Liệu em có cơ hội trở lại công việc cũ không anh?”
Mặt Lale nóng bừng. “Được chứ. Rất vui được đón cậu quay trở lại – nhưng chỉ khi nào cậu hồi phục sức khỏe đã,” anh bảo. “Sao cậu không về phòng tôi nhỉ? Nếu có ai trong đám người Digan đó ngăn cậu lại thì cứ nói cậu là bạn tôi và tôi bảo cậu đến đó. Cậu sẽ thấy đồ dự trữ dưới giường của tôi. Làm xong việc ở đây, tôi sẽ gặp lại cậu.”
Một viên SS cấp cao tiến lại.
“Giờ đi đi, nhanh lên.”
“Hiện tại thì em không đi nhanh được.”
“Tôi rất tiếc.”
“Không sao đâu. Em đi đây. Hẹn gặp lại anh sau.”
Viên sĩ quan nhìn Leon bỏ đi và quay lại với công việc nãy giờ hắn đang làm: quyết định ai sống ai chết.
❖ ❖ ❖
Hôm sau, Lale trình diện tại văn phòng hành chính và được biết anh được nghỉ một ngày. Không có chuyến xe nào đến Auschwitz hay Birkenau cả và cũng không có yêu cầu trợ giúp gì từ bác sĩ. Anh dành cả buổi sáng ở bên Leon. Anh hối lộ kapo cũ của mình ở Khu 7 để đưa Leon vào, ngầm hiểu rằng khi nào bình phục cậu sẽ làm việc cho anh. Anh cho cậu phần thức ăn anh định đưa cho mấy người bạn Digan và Gita để phân phát cho mọi người.
Khi Lale chuẩn bị chia tay Leon thì Baretski gọi anh. “Mày đã đi đâu thế, Thợ Xăm? Tao tìm mày mãi.”
“Tôi nghe báo là hôm nay tôi được nghỉ.”
“Ờ, giờ thì khỏi nghỉ. Đi nào, ta có việc đấy.”
“Đợi tôi đi lấy cặp đã.”
“Việc này không cần mày mang đồ nghề đâu. Đi nào.”
Lale vội vàng theo sau Baretski. Họ đi về phía một trong những lò thiêu.
Anh bắt kịp hắn. “Chúng ta đi đâu thế?”
“Mày lo lắng à?” Baretski cười ha hả.
“Anh không lo à?”
“Không.”
Ngực Lale như thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp. Anh có nên bỏ chạy không? Nếu anh bỏ chạy, Baretski chắc chắn sẽ chĩa súng về phía anh. Nhưng mà, thế thì quan trọng gì cơ chứ? Ăn đạn chắc chắn sẽ tốt hơn bị vào lò thiêu.
Họ đến sát Lò Thiêu số ba rồi Baretski mới quyết định cứu Lale khỏi nỗi khổ sở. Hắn thả chậm những bước sải dài.
“Đừng lo. Giờ thì đi tiếp đi trước khi cả hai chúng ta gặp rắc rối và kết liễu đời mình trong lò thiêu.”
“Không phải anh định tống khứ tôi à?”
“Vẫn chưa đâu. Ở đây có hai thằng tù có vẻ bị trùng mã số. Chúng tao cần mày kiểm tra chúng. Chắc hẳn là mày hay thằng hoạn quan kia đã xăm hai số đó. Mày phải nói cho chúng tao biết thằng nào mang số nào.”
Tòa nhà gạch đỏ lù lù hiện ra trước mặt họ, những khung cửa sổ lớn ngụy trang cho mục đích, nhưng kích cỡ những ống khói làm lộ rõ bản chất kinh hoàng. Đến cửa ra vào, họ gặp hai tên SS, bọn chúng trêu đùa với Baretski và chẳng đếm xỉa gì đến Lale. Bọn chúng chỉ về hướng những cánh cửa đóng kín phía trong tòa nhà và Baretski cùng Lale đi đến đó. Lale nhìn quanh, quan sát đoạn đường cuối cùng dẫn đến cái chết ở Birkenau. Anh thấy những Sonderkommando đứng bên cạnh, cam chịu, sẵn sàng làm công việc mà không ai trên đời này tự nguyện làm: đưa xác chết ra khỏi phòng hơi ngạt rồi bỏ vào lò thiêu. Anh cố gắng nhìn vào mắt họ, để họ biết anh cũng làm việc cho kẻ thù. Anh cũng chọn phương án được sống càng lâu càng tốt, bằng cách thực hiện hành vi làm ô uế những người cùng đức tin với anh. Không ai trong số họ nhìn vào mắt anh. Anh từng nghe các tù nhân khác nhắc đến những người này và vị trí đặc quyền họ nhận được – ở nhà riêng, nhận suất ăn thêm, có quần áo ấm và chăn mền để đắp. Cuộc sống của họ giống anh và anh thấy nôn nao trong bụng khi nghĩ rằng anh cũng bị khinh miệt vì vai trò của mình ở trại. Không cách nào thể hiện tình đoàn kết với những người đó, anh tiếp tục bước đi.
Họ được đưa đến một cánh cửa bằng thép lớn. Một lính canh đứng trước cửa.
“Không sao đâu, hơi ngạt tan hết rồi. Chúng tao phải bỏ chúng vào lò thiêu nhưng chỉ khi nào mày nhận diện được đúng số thì mới làm được.”
Tên lính mở cửa ra cho Lale và Baretski. Cố rướn mình đứng thẳng hết cỡ, Lale nhìn vào mắt Baretski và khoát tay từ trái qua phải.
“Anh đi trước.”
Baretski phá lên cười và vỗ vào lưng Lale, “Không, mày đi trước đi.”
“Không, anh đi trước đi.” Lale nhắc lại.
“Tao kiên quyết đấy, Thợ Xăm.”
Tên SS mở rộng cửa và họ bước vào căn phòng y như cái hang lớn. Xác người, hàng trăm xác người lõa lồ, chất đầy phòng. Xác chất đống lên nhau, chân tay biến dạng. Những đôi mắt chết trợn tròng. Đàn ông, trẻ có già có, con nít ở dưới cùng. Máu, bãi nôn, nước tiểu và phân. Mùi xác chết tràn ngập không gian. Lale cố nín thở. Phổi anh nóng như thiêu như đốt. Hai chân anh như sắp khuỵu xuống. Đằng sau anh, Baretski chửi thề, “Cứt thật.”
Cái từ đó, tuôn ra từ một con người tàn bạo, chỉ càng đào sâu thêm cái giếng sâu vô nhân đạo mà Lale đang chết chìm bên trong.
“Đằng này,” một sĩ quan chỉ và họ đi theo hắn tới một bên phòng để hai xác đàn ông cạnh nhau. Tên sĩ quan bắt đầu nói chuyện với Baretski. Ít nhất cũng có một lần không cất nổi nên lời, Baretski ra dấu rằng Lale có thể hiểu tiếng Đức.
“Cả hai đều có cùng mã số. Sao thế được nhỉ?” hắn hỏi.
Lale chỉ biết lắc đầu, nhún vai. Thế quái nào mà tao biết được chứ?
“Nhìn chúng đi. Số nào đúng?” viên sĩ quan cáu kỉnh hỏi.
Lale cúi xuống cầm lấy một trong hai cánh tay. Anh thầm tạ ơn trời đất vì đã có lý do để quỳ xuống và hy vọng làm thế sẽ giúp anh giữ thăng bằng. Anh nhìn kỹ các con số xăm trên cánh tay anh cầm.
“Số kia xem nào?” anh hỏi.
Cánh tay của người kia bị thô bạo hẩy mạnh tới chỗ anh. Anh nhìn kỹ cả hai số.
“Nhìn đây này. Đây không phải số ba mà là số tám. Một phần đã bị mờ đi, nhưng đó là số tám.”
Tên lính gác viết nguệch ngoạc số đúng lên hai cánh tay lạnh ngắt. Không xin phép gì cả, Lale đứng dậy rời tòa nhà. Ra đến ngoài, Baretski đuổi kịp anh, lúc anh gập người xuống hít thở sâu.
Baretski đợi một lát.
“Mày ổn chứ?”
“Không, tôi đéo ổn gì cả. Các anh là đồ khốn. Các anh phải giết bao nhiêu người chúng tôi nữa đây?”
“Mày đang bất an. Tao có thể nhìn ra được.”
Baretski chỉ là một thằng nhãi, một thằng nhãi vô học. Nhưng Lale không thể không tự hỏi sao hắn có thể dửng dưng trước những con người họ vừa nhìn thấy đó, dửng dưng trước sự thống khổ của cái chết hằn trên khuôn mặt họ và vặn xoắn thân thể họ.
“Nào, đi thôi,” Baretski giục.
Lale vực mình dậy để đi bên cạnh hắn, nhưng anh không thể nhìn vào hắn.
“Mày biết sao không, Thợ Xăm? Tao dám cá mày là tên Do Thái duy nhất từng đi vào lò thiêu rồi lại trở ra ngoài.”
Hắn cười sằng sặc, vỗ lưng Lale và sải bước đi trước.