← Quay lại trang sách

Chương 15

Lale quả quyết đi từ khu nhà của mình băng qua sân trại chính. Hai sĩ quan SS đến gần anh, lăm lăm súng trường. Không hề dừng lại, anh giơ cặp lên.

“Politische Abteilung!”

Súng hạ xuống và anh đi qua không nói thêm lời nào. Lale vào trại nữ và đi thẳng đến Khu 29, gặp mụ kapo đang đứng dựa vào tường, dáng vẻ chán chường. Những người mụ phải canh gác đã đi làm rồi. Mụ không buồn nhúc nhích khi anh đến gần, lấy trong cặp ra một thanh sô-cô-la lớn. Đã được Baretski dặn dò không được can dự vào mối quan hệ giữa Thợ Xăm và tù nhân số 4562, mụ ta nhận món quà hối lộ.

“Phiền bà dẫn Gita tới gặp tôi. Tôi sẽ đợi trong này.”

Nhét sô-cô-la vào bộ ngực đồ sộ của mình, mụ kapo so vai rồi đi đến tòa nhà hành chính. Lale đi vào trong khu doanh trại, đóng cửa lại. Anh không phải đợi lâu. Một tia sáng – cửa mở – báo cho anh biết cô đã đến. Gita thấy anh đang đứng trong cảnh tranh tối tranh sáng, đầu cúi xuống.

“Anh!”

Lale bước đến gần cô. Cô lùi lại, gồng mình áp người vào cánh cửa đóng, rõ ràng đang rất lo lắng.

“Em có sao không? Gita, anh đây.”

Anh tiến thêm một bước và sửng sốt thấy rõ ràng cô đang run.

“Em nói gì đi, Gita.”

“Anh… anh…” Cô nhắc lại.

“Ừ, anh đây, Lale đây.” Anh nắm hai cổ tay cô, cố giữ thật chặt.

“Anh có biết đầu óc anh sẽ nảy ra suy nghĩ gì khi bọn SS đến tìm anh không? Anh có biết không?”

“Gita…”

“Sao anh dám? Sao anh dám để bọn SS đến đưa em đi?”

Lale chết lặng. Anh nới lỏng cú siết, cô liền giật tay ra và quay đi.

“Anh xin lỗi, anh không định làm em hoảng sợ. Anh chỉ nhờ kapo của em đưa em đến đây. Anh cần phải gặp em.”

“Một khi bị bọn SS đưa đi, người ta không bao giờ còn xuất hiện nữa. Anh có hiểu không? Em tưởng em bị bắt đi rồi sẽ chết, và tất cả những gì em có thể nghĩ đến là anh. Em không nghĩ đến chuyện có thể sẽ không bao giờ được gặp lại các bạn nữa, không nghĩ đến Cilka, vốn đã chứng kiến em bị đưa đi và hẳn đang rất lo lắng, mà em chỉ sợ sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Thế mà anh lại ở đây.”

Lale thấy hổ thẹn. Mong muốn ích kỷ của anh đã khiến cho người anh yêu thương phải đau khổ nhường này. Đột nhiên cô chạy lại phía anh, giơ nắm tay lên. Anh vươn tay ra đón cô khi cô đâm sầm vào anh. Cô đấm vào ngực anh, nước mắt giàn giụa. Lale chịu đựng những cú đấm cho tới khi chúng dịu bớt. Rồi, chậm rãi, anh nâng mặt cô lên, lấy tay lau nước mắt cho cô và định hôn cô. Khi đôi bờ môi chạm nhau, Gita đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh. Anh dang tay đón cô vào lòng. Thấy cô có vẻ lưỡng lự, anh buông tay xuống. Cô lại ùa chạy đến với anh, lần này cô xô anh vào tường và cố gắng xé toạc áo anh. Bất ngờ, Lale đẩy cô ra cách một tầm tay, nhưng cô không chịu mà dán sát vào anh, hôn anh nồng nhiệt. Anh đỡ mông cô nâng lên và cô quấn hai chân quanh hông anh, hôn anh ngấu nghiến đến độ cắn cả vào môi anh. Lale nếm thấy vị mặn của máu nhưng vẫn hôn đáp trả lại cô, loạng choạng tiến tới một cái giường cạnh đó, ngã đè lên nhau, xé toang áo quần nhau. Cuộc ái ân của họ thật nồng cháy và dữ dội. Đó là một nhu cầu đã ấp ủ từ lâu, đến đỗi không thể khước từ được. Hai kẻ khát khao tình yêu, khát khao sự thân mật mà họ sợ nếu không làm bây giờ thì sẽ chẳng bao giờ được nếm trải. Nó ràng buộc họ với nhau, và ngay lúc này đây, Lale biết anh sẽ không thể yêu ai khác. Nó củng cố quyết tâm của anh, phải tiếp tục sống thêm một ngày nữa rồi một ngày nữa, thêm một ngàn ngày, thêm bất kể là bao nhiêu ngày cần thiết để anh có thể thực hiện lời hứa với Gita, “Được tự do ân ái bất cứ khi nào, ở bất kỳ nơi đâu chúng ta muốn.”

Mệt lả, họ nằm trong vòng tay nhau. Gita thiếp đi còn Lale cứ thế ngắm cô suốt một lúc lâu. Cuộc chiến thể xác giữa họ đã kết thúc, được thay thế bằng cơn xáo động dữ dội trong lòng Lale. Nơi này đã làm gì chúng tôi thế này? Nó đã biến chúng tôi thành cái gì thế này? Chúng tôi có thể tiếp tục được bao lâu nữa? Cô ấy đã tưởng hôm nay tất cả sẽ kết thúc. Tôi đã gây ra nỗi đau đó. Tôi không bao giờ được làm thế nữa.

Anh sờ tay lên môi. Nhăn mặt. Nó xua tan tâm trạng u tối của anh và anh mỉm cười khi nghĩ cơn đau đó do đâu mà có. Anh nhẹ nhàng hôn Gita để đánh thức cô.

“Này em,” anh thì thầm.

Gita lật úp người lại và nhìn anh, vẻ lo lắng. “Anh ổn chứ? Anh có vẻ, em không biết nữa… Mặc dù lúc bước vào đây em rất lo lắng, nhưng bây giờ nghĩ lại em mới nhớ, lúc đó trông anh kinh khủng lắm.”

Lale nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.

“Chuyện gì thế anh?”

“Anh chỉ có thể nói rằng anh đã tiến thêm một bước vào vực thẳm nhưng đã lùi lại thoát khỏi đó được.”

“Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em biết chứ?”

“Chắc không đâu. Đừng ép anh, Gita.”

Cô gật đầu.

“Giờ có lẽ em nên quay lại văn phòng để Cilka và các bạn khác biết em không sao cả.”

“Ừm. Em muốn ở lại đây với anh, mãi mãi.”

“Mãi mãi là lâu lắm đấy.”

“Hoặc có lẽ là ngày mai,” cô đáp.

“Không, sẽ không như thế đâu.”

Gita quay đầu đi, đỏ mặt, cô nhắm mắt lại.

“Em đang nghĩ gì thế?” anh hỏi.

“Em đang nghe. Nghe các bức tường.”

“Chúng nói gì thế?”

“Chẳng nói gì cả. Chúng chỉ thở nặng nhọc, khóc than cho những người buổi sáng ra đi nhưng tối không thấy về.”

“Chúng sẽ không phải khóc than cho em đâu, tình yêu của anh.”

“Hôm nay thì không. Giờ thì em tạm biết thế.”

“Ngày mai cũng không. Chúng sẽ không bao giờ phải khóc than cho em. Nào, ra khỏi đây và quay lại làm việc đi.”

Cô cuộn người như quả bóng. “Anh đi trước đi nhé. Em phải tìm áo quần đã.”

Sau nụ hôn tạm biệt, Lale bò quanh tìm áo quần. Chỉnh trang xong, anh hôn phớt cô lần nữa trước khi rời đi. Bên ngoài tòa nhà, mụ kapo đã về lại vị trí bên bức tường.

“Thấy khá hơn chưa, Thợ Xăm?”

“Vâng, cảm ơn bà.”

“Sô-cô-la ngon quá. Tôi cũng thích xúc xích nữa.”

“Tôi sẽ xem có thể làm được gì.”

“Thế nhé, Thợ Xăm. Hẹn gặp lại.”