Chương 21
Mày chắc chắn mày không phải là mèo đấy chứ?”
Lale nghe những lời đó và cố gắng nghĩ xem mình đang ở đâu. Anh mở mắt ra và thấy Baretski đang khom mình trên người anh, nhăn nhở cười.
“Gì cơ?”
“Hẳn mày là mèo rồi, vì chắc chắn mày có nhiều mạng sống hơn bất kỳ ai ở đây.”
Lale gượng ngồi dậy. “Đó là nhờ…”
“Cilka, ờ, tao biết. Có bạn ở cấp cao tốt thật đấy.”
“Tôi sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để cô ấy không cần phải có những người bạn như thế.”
“Mày suýt mất mạng thật còn gì. Nhưng cũng chẳng phải điều đó giúp được gì cho cô ta.”
“Phải, tôi không thể làm gì với tình huống đó được.”
Baretski cười lớn. “Mày nghĩ mày điều hành mấy cái trại này thật đấy hả? Đồ chết tiệt, chắc là thế quá. Mày vẫn còn sống trong khi lẽ ra là không. Sao mày thoát được Khu 11 thế?”
“Tôi có biết đâu. Khi họ đưa tôi ra, tôi cứ đinh ninh mình sẽ được đưa tới Tường Đen, nhưng rồi tôi lại bị ném lên xe tải mang về đây.”
“Tao chưa từng biết ai có thể ra khỏi được Strafkompanie, thế nên mày cừ lắm.” Baretski bảo.
“Tôi không ngại làm nên một phần lịch sử ấy. Sao tôi lại được về phòng cũ của mình vậy?”
“Dễ mà. Nó đi kèm với công việc thôi.”
“Gì cơ?”
“Mày là Thợ Xăm, và tất cả những gì tao có thể nói là, ơn Chúa. Thằng thái giám thế chỗ mày chẳng hợp với việc đó chút nào.”
“Houstek để tôi làm lại việc đó sao?”
“Tao sẽ không dại gì mà lại gần hắn đâu. Hắn không muốn mày quay lại, hắn muốn mày bị bắn. Chính Schwarzhuber đã vạch ra kế hoạch khác cho mày.”
“Ít nhất tôi phải kiếm một ít sô-cô-la cho Cilka mới được.”
“Đừng, Thợ Xăm. Mày sẽ bị theo dõi sát sao đấy. Giờ thì đi thôi, tao sẽ đưa mày đi làm.”
Khi họ rời phòng, Lale bảo, “Xin lỗi, tôi không kiếm được mấy đôi tất giấy mà anh muốn. Tôi đã thu xếp nhưng kế hoạch lại trật đường ray.”
“Ừm, ờ, ít ra là mày đã cố gắng rồi. Dù sao thì, cô ta không còn là bạn gái tao nữa. Ả đá tao rồi.”
“Tôi rất tiếc. Hy vọng không phải vì những điều tôi đã khuyên anh nên nói với cô ta.”
“Chắc không phải vì vậy đâu. Cô ta mới gặp thằng nào đó sống cùng thị trấn – chết tiệt, cùng một đất nước – với cô ta.”
Lale định nói thêm gì đấy nhưng quyết định bỏ ngang. Baretski đưa anh ra khỏi khu nhà đi vào sân trại chính, một chuyến xe chở người vừa đến và cuộc tuyển chọn đang được tiến hành. Anh cười thầm trong bụng khi nhìn Leon làm việc, đánh rơi bút xăm, làm đổ mực. Baretski bỏ đi và Lale đến gần Leon từ phía sau.
“Cần tôi giúp một tay không?”
Leon quay lại, đánh đổ bình mực khi chộp lấy tay Lale lắc mạnh, vui mừng khôn xiết.
“Gặp lại anh thế này tốt quá!” cậu ta reo lên.
“Tin tôi đi, được trở lại thế này thật tốt. Cậu sao rồi?”
“Vẫn phải đi tiểu ngồi. Còn lại thì vẫn ổn. Giờ có anh ở đây rồi thì tốt hơn nhiều.”
“Vậy thì bắt tay vào làm thôi. Có vẻ họ đưa qua cho chúng ta cũng kha khá người đấy.”
“Gita đã biết anh về chưa?” Leon hỏi.
“Chắc rồi. Chính Cilka, bạn của cô ấy, giúp tôi ra khỏi đó.”
“Cái cô mà…?”
“Ừ. Mai tôi sẽ cố gặp họ. Đưa bút xăm đây cho tôi. Tốt hơn hết là đừng để họ có cơ hội ném tôi vào lại cái chỗ tôi mới được thả ra.”
Leon chìa cây bút xăm của mình ra trong lúc lục trong cặp Lale tìm một cây bút xăm khác. Họ bắt đầu cùng làm việc, xăm cho những cư dân mới nhất của Birkenau.
❖ ❖ ❖
Chiều hôm sau, Lale đứng đợi bên ngoài tòa nhà hành chính khi các cô gái tan tầm. Dana và Gita không nhìn thấy anh mãi cho đến khi anh đứng ngay trước mặt, cản lối họ đi. Phải mất một lúc họ mới kịp phản ứng. Rồi cả hai cùng dang tay ra vòng quanh người anh, ôm thật chặt. Dana khóc nức nở. Gita chẳng nhỏ một giọt nước mắt nào. Lale thả họ ra và cầm tay hai người.
“Cả hai vẫn xinh đẹp lắm,” anh nói với họ.
Gita vỗ mạnh bàn tay không bị nắm lên cánh tay anh.
“Em cứ tưởng anh chết rồi. Lại một lần nữa. Em cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
“Em cũng thế,” Dana bảo.
“Nhưng anh có chết đâu. Cảm ơn các em, cảm ơn Cilka, anh chưa chết. Anh đang ở đây với hai em, tại nơi anh thuộc về.”
“Nhưng…” Gita nức nở.
Lale kéo cô lại gần ôm thật chặt.
Dana hôn lên má anh. “Em sẽ để hai người lại với nhau. Được gặp lại anh mừng quá, Lale. Gita chắc sẽ chết mất vì đau khổ nếu anh không sớm quay lại.”
“Cảm ơn em, Dana,” Lale đáp. “Em là người bạn tốt, của cả hai bọn anh.”
Dana quay đi, nụ cười không hề nhạt phai trên gương mặt.
Hàng trăm tù nhân tha thẩn trong sân trại chính trong khi Lale và Gita cứ đứng đó, không biết nên làm gì tiếp theo.
“Nhắm mắt lại đi.” Lale bảo.
“Gì cơ?”
“Nhắm mắt lại và đếm đến mười đi.”
“Nhưng…”
“Cứ làm thế đi.”
Mắt bên này rồi đến mắt bên kia, Gita làm theo lời Lale. Cô đếm đến mười rồi mở mắt ra. “Em không hiểu.”
“Anh vẫn ở đây. Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
“Đi nào, chúng ta phải đi tiếp thôi,” cô bảo anh.
Họ đi về phía trại nữ. Không có gì để hối lộ cho mụ kapo, Lale không dám liều để Gita về muộn. Họ khẽ tựa vào nhau.
“Không biết em có thể chịu đựng được bao lâu nữa.”
“Chuyện này không thể kéo dài mãi mãi đâu, em yêu dấu. Chỉ cần kiên trì, hãy kiên trì em nhé. Chúng ta sẽ sống phần đời còn lại bên nhau.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Anh hứa là đôi mình sẽ rời khỏi chốn này và cùng nhau xây dựng cuộc đời chung.”
“Làm sao chúng ta làm được? Chúng ta thậm chí còn không biết ngày mai sẽ ra sao. Hãy xem anh vừa gặp chuyện gì đi.”
“Giờ anh đang ở bên em rồi, đúng không?”
“Lale…”
“Thôi nào, Gita.”
“Nói cho em biết anh đã gặp chuyện gì đi. Anh đã đâu thế?”
Lale lắc đầu. “Thôi. Giờ anh đã về với em rồi. Điều quan trọng là những gì anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, rằng chúng ta sẽ rời khỏi chốn này và cùng nhau sống cuộc đời tự do. Tin anh đi, Gita.”
“Em đồng ý.”
Lale thích những từ này.
“Một ngày nào đó em sẽ nói những lời ngắn gọn này với anh trong một hoàn cảnh khác. Khi đứng trước giáo trưởng, giữa gia đình và bạn bè của chúng ta.”
Gita cười khúc khích và thoáng tựa đầu vào vai anh khi họ đến lối vào trại nữ.
❖ ❖ ❖
Trên đường Lale quay về khu nhà của mình, hai chàng thanh niên bước đến, đi cạnh anh.
“Anh là Thợ Xăm à?”
“Các anh là ai?” Lale hỏi lại.
“Chúng tôi nghe nói anh có thể kiếm cho chúng tôi một ít thức ăn thêm.”
“Dù ai nói thế với các anh thì họ cũng nhầm rồi.”
“Chúng tôi có thể trả tiền,” một người nói rồi mở nắm tay đang giữ chặt để lộ một viên kim cương nhỏ nhưng hoàn hảo.
Lale nghiến răng.
“Thôi nào, cầm lấy đi. Nếu anh có thể kiếm cho chúng tôi bất cứ thứ gì thì chúng tôi cũng đều thật lòng cảm kích, thưa anh.”
“Các anh ở khu nào?”
“Khu 9.”
Một con mèo có bao nhiêu mạng sống nhỉ?
Sáng hôm sau, Lale lảng vảng quanh cổng chính, cặp trong tay. Bọn SS đến gần anh hai lần.
“Politische Abteilung.” Cả hai lần anh đều nói thế và được để yên. Nhưng lúc này, anh sợ hãi hơn hẳn những lần trước. Victor và Yuri rời khỏi hàng thợ đang đi vào trại và nồng nhiệt chào Lale.
“Chúng tôi có thể hỏi lâu nay cậu đi đâu không?” Victor hỏi.
“Tốt nhất là đừng,” Lale đáp.
“Cậu lại tiếp tục làm ăn chứ?”
“Không như trước kia nữa. Tôi giảm bớt đôi chút, được chứ? Chỉ thêm một ít thức ăn nếu bác có thể, còn không cần tất giấy nữa.”
“Được chứ. Mừng cậu trở lại,” Victor hào hứng đáp.
Lale đưa tay ra, Victor nắm lấy, và thế là viên kim cương được trao tay.
“Tiền đặt cọc đấy ạ. Mai gặp lại bác nhé?”
“Mai gặp nhé.”
Yuri đứng nhìn. “Rất vui được gặp lại anh,” cậu ta thì thầm.
“Tôi cũng thế, Yuri. Cậu lớn hơn nhiều nhỉ?”
“Ờ, tôi cũng thấy thế.”
“Này,” Lale bảo, “cậu không mang theo miếng sô-cô-la nào à? Tôi thật sự cần gặp cô gái của mình một lát.”
Yuri lấy trong túi ra một thanh đưa cho Lale kèm theo cái nháy mắt.
Lale đi thẳng đến trại nữ, tới Khu 29. Mụ kapo vẫn nguyên chỗ cũ, tắm mình trong nắng. Mụ nhìn Lale đang đi tới.
“Thợ Xăm, rất vui được gặp lại cậu,” mụ bảo.
“Bà sút cân phải không? Trông bà ổn quá,” Lale bảo, hơi mỉa mai.
“Lâu rồi không thấy cậu.”
“Giờ tôi trở lại rồi đây.” Anh đưa cho mụ kẹo sô-cô-la.
“Tôi sẽ đi kiếm cô ấy cho cậu.”
Anh nhìn theo khi mụ đi về phía tòa nhà hành chính và nói chuyện với một sĩ quan SS nữ đứng bên ngoài. Rồi anh vào ngồi trong khu nhà, đợi Gita bước qua cửa. Anh đợi chưa bao lâu thì cô xuất hiện. Cô đóng cửa lại và đi về phía anh. Anh đứng tựa vào cột giường. Anh sợ mình sẽ khó mà nói ra những điều cần nói. Anh cố gắng đeo lên mặt chiếc mặt nạ bình tĩnh.
“Để ái ân bất kỳ khi nào và ở bất kỳ nơi đâu chúng ta muốn. Chúng ta có thể không được tự do nhưng anh chọn bây giờ và anh chọn ở đây. Ý em sao?”
Cô sà vào vòng tay anh, phủ kín mặt anh bằng những nụ hôn nồng cháy. Đúng lúc họ bắt đầu cởi áo quần, Lale dừng lại nắm lấy tay Gita.
“Em muốn anh kể cho em nghe anh đã biến đi đâu, và anh đã từ chối, nhớ không?”
“Vâng ạ.”
“Ờ, giờ anh vẫn chưa muốn kể về chuyện đó nhưng có một điều anh không thể giấu em. Này, em đừng sợ hãi nhé, và anh ổn cả, nhưng anh có bị đánh đập một chút.”
“Cho em xem nào.”
Lale từ từ kéo áo ra và chìa lưng cho cô xem. Cô chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhẹ nhàng mân mê những lằn roi trên lưng anh. Môi cô lần theo và anh biết chẳng cần phải nói thêm điều gì nữa. Họ ân ái chậm rãi và nhẹ nhàng. Anh cảm thấy nước mắt dâng lên và cố gắng kìm lại. Đây là tình yêu sâu đậm nhất anh cảm nhận được.