← Quay lại trang sách

Chương 22

Lale trải qua những ngày hè dài nóng nực với Gita, hoặc với nỗi nhớ nhung cô. Khối lượng công việc của họ không hề giảm bớt mà ngược lại: mỗi tuần có tới hàng nghìn người Do Thái Hungary lũ lượt đến Auschwitz và Birkenau. Kết quả là những cuộc đụng độ xảy ra cả ở trại nam và trại nữ. Lale đã tìm ra được lý do. Số xăm trên cánh tay ai càng cao thì càng ít được tôn trọng. Mỗi lần có thêm một nhóm đông người mang quốc tịch khác đến thì lại nổ ra một cuộc chiến tranh giành địa phận. Gita có kể anh nghe về trại nữ. Các cô gái Slovakia, đã ở đó lâu nhất, không bằng lòng với các cô gái Hungary vì các cô này không chịu chấp nhận rằng họ không được hưởng những ưu đãi ít ỏi mà các cô gái Slovakia đã nhọc công đàm phán. Gita và các bạn cảm thấy rằng việc họ sống sót qua hết thảy những chuyện như thế nên được trân trọng. Ví dụ, họ thu quần áo thường dân từ tòa nhà Canada. Họ không còn phải mặc những bộ pyjama sọc xanh trắng nữa. Và họ không sẵn lòng chia sẻ chúng. Khi các cuộc ẩu đả diễn ra, bọn SS không bênh vực phe nào, tất cả các bên liên quan đều bị trừng phạt không thương tiếc ngang nhau: không cho nhận những khẩu phần ăn đạm bạc; họ có thể bị đánh, có khi chỉ là một cú bằng báng súng hay gậy chỉ huy, có khi lại bị đánh đập dã man trong lúc các bạn tù của họ buộc phải chứng kiến.

Gita và Dana tránh xa mọi cuộc ẩu đả. Gita đã phải đương đầu với quá đủ vấn đề rồi, như là sự ghen tị nhỏ nhen đối với công việc của cô ở tòa nhà hành chính, tình bạn của cô với Cilka – người có vẻ như đang được bảo vệ, và đương nhiên cả những cuộc viếng thăm của người bạn trai là Thợ Xăm nữa.

Lale đa phần không tham gia vào các tranh chấp ở trại. Chỉ phải làm việc với Leon và một ít người tù khác cùng với bọn SS, anh đã thoát khỏi cảnh khốn khổ của hàng ngàn người đang chết đói phải làm việc, đấu tranh, sống và chết cùng nhau. Cuộc sống chung với những người Digan cũng mang lại cho anh cảm giác an toàn và thân thiết như ở nhà. Anh nhận ra anh được sống một cách tương đối thoải mái so với điều kiện sống của đại đa số. Anh làm việc khi cần và tranh thủ mọi khoảng thời gian có thể để ở bên Gita, chơi với mấy đứa nhỏ người Digan, nói chuyện với cha mẹ chúng – đa số là đàn ông trẻ hơn anh, nhưng cũng có những phụ nữ lớn tuổi hơn. Anh thích cái cách họ chăm sóc cho mọi người chứ không chỉ cho gia đình ruột thịt. Anh không thân thiết với những người đàn ông lớn tuổi lắm, họ chủ yếu ngồi lê la chẳng quan tâm gì đến bọn con nít, người trẻ và thậm chí những phụ nữ lớn tuổi. Khi nhìn họ, anh thường nghĩ đến cha mình.

❖ ❖ ❖

Một đêm khuya, Lale bị đánh thức bởi tiếng la hét om sòm của bọn SS, tiếng chó sủa, tiếng phụ nữ và trẻ con la hét. Anh mở cửa nhìn ra ngoài, thấy đàn ông, phụ nữ và trẻ con trong khu nhà mình bị tống ra khỏi tòa nhà. Anh đứng nhìn cho tới khi người phụ nữ cuối cùng, đang ôm chặt một đứa trẻ sơ sinh, bị xô đẩy thô bạo vào trong đêm tối. Anh đi theo họ ra ngoài và choáng váng đứng đó bởi xung quanh anh tất cả những khu nhà của người Digan khác đều bị quét sạch. Hàng nghìn người bị dồn lên những xe tải cạnh đó. Sân trại chính sáng đèn và mấy chục tên SS cùng lũ chó dồn đám đông lại, chúng bắn vào bất kỳ ai không lập tức tuân lệnh, “Lên xe đi!”.

Lale chặn một sĩ quan mà anh quen đang đi ngang qua. “Các anh đưa họ đi đâu thế?” anh hỏi.

“Mày có muốn đi cùng không, Thợ Xăm?” anh ta trả lời, rồi bỏ đi.

Lale chìm vào bóng tối nhìn khắp lượt đám đông. Anh thấy Nadya, liền chạy đến bên cô. “Cô Nadya,” anh van nài. “Cô đừng đi.”

Cô cố nở một nụ cười kiên cường. “Tôi đâu có lựa chọn nào khác, Lale. Tôi đi theo người dân của tôi. Tạm biệt, bạn của tôi, lâu nay…” Một tên sĩ quan đẩy cô đi tiếp trước khi cô nói hết câu.

Lale đứng như trời trồng, chong mắt nhìn cho tới khi người cuối cùng được đưa lên xe tải. Chiếc xe lăn bánh và anh chầm chậm bước về khu nhà vắng lặng đến kỳ dị. Anh đi ngủ lại. Nhưng không sao ngủ được.

❖ ❖ ❖

Buổi sáng, Lale, bồn chồn lo lắng, đến gặp Leon và họ quần quật làm việc vì nhiều chuyến xe chở người mới đã đến.

Mengele vừa săm soi những hàng người lặng thinh vừa từ từ tiến đến bàn thợ xăm. Tay Leon run rẩy khi ông ta lại gần. Lale nhìn sang cố trấn an cậu. Nhưng thằng khốn kiếp đã thiến cậu chỉ cách có vài bước chân. Mengele dừng lại xem họ làm việc. Thỉnh thoảng ông ta săm soi một hình xăm, khiến Lale và Leon càng thêm căng thẳng. Điệu cười tự mãn chết chóc không hề biết mất khỏi mặt ông ta. Ông ta cố nhìn vào mắt Lale nhưng anh không bao giờ ngước mắt lên quá tầm cánh tay anh đang xăm.

“Thợ Xăm, Thợ Xăm,” Mengele nói, vươn người qua bàn, “hôm nay có thể tao sẽ tóm mày đó.” Ông ta nghiêng đầu, vẻ tò mò, như thể thích thú khi làm Lale khó chịu. Rồi, bỡn cợt xong, ông ta thong thả bỏ đi.

Có cái gì đó nhè nhẹ rơi trên đầu Lale, anh liền nhìn lên. Tro bụi phun ra từ lò hỏa thiêu gần đó. Anh bắt đầu run rẩy và đánh rơi cây bút xăm. Leon cố giữ anh ngồi cho vững.

“Anh Lale, sao thế? Có chuyện gì thế?”

Tiếng kêu của Lale bị tiếng khóc nấc chẹn lại. “Bọn khốn khiếp chúng mày, bọn khốn kiếp chúng mày!”

Leon đang nắm chặt tay Lale, cố giúp anh bình tĩnh lại thì Mengele nhìn về phía họ và bắt đầu tiến lại. Lale bỗng nhiên nổi giận đùng đùng. Anh không còn kiểm soát bản thân được nữa. Cô Nadya. Anh cố gắng đến tuyệt vọng kiềm chế bản thân khi Mengele đến. Anh cảm giác mình sắp nôn ra đến nơi.

Hơi thở của Mengele phà vào mặt anh. “Mọi chuyện đây vẫn ổn chứ?”

“Vâng, thưa ngài bác sĩ, mọi thứ đều ổn,” Leon run rẩy trả lời.

Leon cúi xuống nhặt bút của Lale lên.

“Chỉ là cây bút bị gãy thôi. Chúng tôi sẽ sửa rồi quay lại làm việc ngay,” Leon nói tiếp.

“Mày có vẻ không được khỏe, Thợ Xăm. Mày có muốn tao khám cho mày không?” Mengele hỏi.

“Tôi khỏe, chỉ tại bút bị gãy thôi.” Lale bật ho. Anh vẫn cúi thấp đầu, quay mặt đi và cố trở lại với công việc.

“Thợ Xăm!” Mengele quát.

Lale quay lại nhìn Mengele, quai hàm siết chặt, đầu cúi thấp. Mengele rút súng khỏi bao. Ông ta ẻo lả cầm khẩu súng bên hông.

“Đáng lẽ tao đã bắn mày vì cái tội dám quay mặt đi.” Ông ta giơ vũ khí lên, chĩa vào đầu Lale. “Nhìn tao này. Tao có thể bắn mày ngay tức khắc. Mày thấy sao?”

Lale ngẩng đầu lên nhưng hướng ánh mắt lên trán tên bác sĩ, tránh nhìn vào mắt ông ta. “Vâng, thưa ngài bác sĩ. Tôi xin lỗi, tôi sẽ không làm thế nữa, thưa ngài bác sĩ,” anh lẩm bẩm.

“Quay lại làm việc đi. Mày đang làm công việc trì trệ đấy,” Mengele quát rồi lại bỏ đi. Lale nhìn Leon và chỉ về phía đám tro bụi giờ đang rơi quanh họ.

“Tối qua chúng hốt sạch trại Digan rồi.”

Leon đưa bút xăm cho Lale rồi quay lại làm việc, trong lặng lẽ. Lale nhìn lên, mong chờ mặt trời chiếu tỏ mình. Nhưng nó đã bị tro bụi và khói che khuất.

Chiều tối hôm đó, anh trở về khu nhà của mình – giờ là nơi cư trú của những người hôm nay vừa được anh và Leon xăm số. Anh giam mình trong phòng riêng. Anh chẳng muốn đánh bạn với ai. Hôm nay thì không. Mãi mãi về sau cũng không. Anh chỉ muốn yên lặng trong khu nhà của mình.