← Quay lại trang sách

Chương 23

Suốt mấy tuần liền, những lúc bên nhau, Lale và Gita chủ yếu chỉ im lặng, cô cố gắng an ủi anh nhưng chẳng ích gì. Anh đã kể cô nghe chuyện gì xảy ra và dù hiểu vì sao anh đau khổ, cô vẫn không tài nào cảm nhận giống anh được. Đâu phải lỗi tại cô vì cô chưa bao giờ biết đến cái gia đình kia của Lale. Cô đã rất vui khi nghe anh kể chuyện về bọn trẻ, chuyện chúng nỗ lực để được chơi dù không có đồ chơi, đá quả bóng làm bằng tuyết hoặc vụn vải, xem ai có thể nhảy cao để chạm tới được thanh gỗ trên tòa nhà, hoặc chủ yếu chỉ chơi đuổi bắt. Cô cố gợi anh kể về gia đình ruột thịt của anh nhưng Lale trở nên cứng đầu và không chịu nói thêm bất kỳ điều gì nếu cô không chia sẻ thêm thông tin về cuộc đời cô. Gita không biết phải làm sao để giải mã nỗi đau khổ của Lale. Hơn hai năm rưỡi, cả hai đều đã phải chịu đựng thời kỳ tồi tệ nhất trong lịch sử nhân loại. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Lale chìm vào hố tuyệt vọng sâu đến thế. “Thế còn hàng nghìn người dân mình thì sao?” một ngày nọ cô hét vào mặt anh. “Thế còn những gì anh đã chứng kiến ở Auschwitz, với Mengele thì sao? Anh có biết bao nhiêu người phải chịu đựng hai cái trại này không? Anh có biết không?” Lale không trả lời. “Em đã thấy những tấm thẻ ghi tên và tuổi – trẻ em, ông bà già – em thấy tên và số của họ. Em thậm chí còn không đếm được con số lớn đến thế nữa kìa.”

Lale không cần Gita phải nhắc anh nhớ số người đã đi qua các trại. Chính anh đã đánh dấu vào da thịt họ chứ còn ai. Anh nhìn cô, cô chăm chăm nhìn mặt đất. Anh nhận ra rằng với anh họ chỉ là những con số còn đối với Gita họ là những cái tên. Công việc của cô cho cô biết về những người này nhiều hơn anh. Cô biết tên tuổi họ và anh nhận ra những thông tin đó sẽ ám ảnh cô suốt cuộc đời.

“Anh xin lỗi, em nói đúng,” anh bảo. “Cái chết nào cũng là chết. Anh sẽ cố gắng không bi quan quá.”

“Em muốn anh được là anh khi ở bên em, nhưng tình trạng này kéo dài quá lâu rồi, Lale ạ, và đối với chúng ta, một ngày cũng đã là quá dài.”

“Thông minh và xinh đẹp. Anh sẽ không bao giờ quên họ, em biết chứ?”

“Em đã không thể yêu anh nếu anh quên họ. Họ là gia đình anh, em biết chứ. Em biết em nói ra điều này thì hơi kỳ quặc nhưng anh sẽ bày tỏ lòng tôn trọng họ bằng cách sống sót, sống sót qua được nơi này và nói cho cả thế giới biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.”

Lale ngả người hôn cô, trái tim anh trĩu nặng yêu thương và buồn đau.

Một tiếng nổ long trời vang lên, làm rung chuyển mặt đất dưới chân họ. Từ phía sau khu nhà hành chính, họ nhảy dựng lên và chạy ra phía trước tòa nhà. Tiếng nổ thứ hai khiến họ nhìn về lò hỏa thiêu gần đó – khói bốc lên và khắp nơi ồn ào náo loạn. Đám Sonderkommando chạy khỏi tòa nhà, phần lớn lao về phía hàng rào bao quanh trại. Súng đại bác khạc đạn từ nóc lò hỏa thiêu. Lale nhìn lên thấy mấy Sonderkommando ở trên đó, đang bắn như điên. Bọn SS bắn súng máy hạng nặng để trả đũa. Chỉ trong vài phút chúng đã chấm dứt cuộc bắn giết.

“Chuyện gì thế nhỉ?” Gita hỏi.

“Anh không biết. Mình phải vào trong nhà thôi.”

Đạn găm xuống mặt đất xung quanh họ khi bọn SS nhắm vào bất kỳ ai trong tầm mắt. Lale lôi Gita nép vào một tòa nhà. Thêm một vụ nổ ầm ĩ nữa.

“Đó là Lò Thiêu số bốn – ai đó đã cho nổ nó. Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.”

Tù nhân chạy ra khỏi tòa nhà hành chính và bị bắn hạ ngay.

“Anh phải đưa em về khu của em. Đó là nơi duy nhất em được an toàn.”

Tiếng thông báo vang trên loa phóng thanh: “Tất cả tù nhân phải quay về khu của mình. Chúng bay sẽ không bị bắn nếu đi ngay bây giờ.”

“Đi đi, nhanh lên.”

“Em sợ quá, anh đưa em theo với,” cô bật khóc.

“Tối nay em sẽ được an toàn hơn nếu ở trong khu của mình. Chúng sắp điểm danh đấy. Em yêu dấu, em không được để bị bắt quả tang đang ở ngoài khu của mình đâu.”

Cô lưỡng lự.

“Đi ngay đi. Đêm nay ở bên trong tòa nhà và sáng mai cứ đi làm như bình thường. Đừng để chúng có lý do để canh chừng em. Ngày mai em phải thức dậy đấy.”

Cô hít một hơi thật sâu và quay lưng chạy.

Lúc chia tay, Lale bảo, “Ngày mai anh sẽ tìm em. Anh yêu em.”

❖ ❖ ❖

Đêm đó, Lale phá vỡ thói quen và nhập hội với cánh đàn ông ở cùng khu nhà, chủ yếu là người Hungary, để tìm hiểu về sự kiện chiều nay. Hóa ra một vài phụ nữ làm việc ở xưởng đúc đạn kế bên đã lấy trộm một ít thuốc súng mang về Birkenau, nhét trong móng tay. Họ lấy cho các Sonderkommando để những người này làm lựu đạn thô từ hộp đựng cá mòi. Họ còn dự trữ vũ khí, bao gồm súng hạng nhẹ, dao và rìu.

Cánh đàn ông trong khu của Lale còn kể cho anh nghe tin đồn về một cuộc tổng nổi dậy – họ muốn tham gia nhưng không ngờ nó đã được lên kế hoạch diễn ra hôm nay. Họ nghe đồn quân Nga đang tiến đến gần và cuộc nổi dậy được lên kế hoạch cho trùng với thời điểm quân Nga đến để giúp họ giải phóng trại tập trung. Lale tự trách mình vì đã không kết bạn với những người ở chung khu nhà sớm hơn. Vì không biết được thông tin này nên suýt nữa anh đã khiến Gita bị giết. Anh gặng hỏi những người cùng khu xem họ biết những gì về quân Nga và khi nào quân Nga đến. Những câu trả lời còn mơ hồ nhưng đủ để gợi lên một tia lạc quan.

Đã vài tháng trôi qua kể từ hôm máy bay Mỹ lượn trên trại. Những chuyến vận chuyển người vẫn tiếp tục. Lale nhận thấy các cỗ máy Đức Quốc xã vẫn không hề nương tay dốc sức tiêu diệt dân Do Thái và các nhóm người khác. Dẫu thế, những nhóm người mới nhất này có mối liên hệ mới hơn với thế giới bên ngoài. Có lẽ cuộc giải phóng đang đến gần rồi. Anh quyết định kể cho Gita nghe những gì anh biết và bảo cô phải cảnh giác ở văn phòng đồng thời lượm lặt bất kỳ thông tin nào có thể.

Cuối cùng, đã có một tia hy vọng.