← Quay lại trang sách

Lời cảm ơn

Trong mười hai năm, câu chuyện của Lale tồn tại dưới hình thức kịch bản. Tôi luôn tưởng tượng nó được diễn ra trên màn ảnh – dù lớn hay nhỏ, điều đó không quan trọng. Giờ đây nó tồn tại trong hình hài của một cuốn tiểu thuyết, và tôi muốn cảm ơn và ghi nhận tầm quan trọng của tất cả những ai đã đến và đi trong chuyến đi này cùng tôi, và cả những ai đang ở nơi xa.

Gary Sokolov – tôi luôn biết ơn và yêu quý anh vì đã cho phép tôi bước vào cuộc đời của cha anh và ủng hộ tôi trăm phần trăm trong việc kể câu chuyện lạ thường của cha mẹ anh. Anh có niềm tin không lay chuyển rằng tôi sẽ đạt được thành công này.

Glendar Bawden – người sếp trong hai mươi mốt năm qua của tôi – thường làm ngơ mỗi khi tôi trốn đi gặp Lale và những người giúp tôi phát triển bản thảo. Và đồng nghiệp của tôi, cả cũ lẫn hiện tại tại Ban công tác Xã hội ở Trung tâm Y tế Monash.

David Redman, Shana Levine, Dean Murphy, Ralph Moser ở Instinct Entertainment là những người tôi thường trốn đi gặp nhiều nhất. Xin chân thành cảm ơn niềm say mê và sự cống hiến cho dự án này trong suốt nhiều năm qua.

Lisa Savage và Fabian Delussu, về khả năng điều tra tài tình trong việc nghiên cứu sự thật để đảm bảo rằng lịch sử và ký ức hòa điệu với nhau thật hoàn hảo. Xin chân thành cảm ơn.

Xin cảm ơn Film Victoria vì đã hỗ trợ về tài chính cho nghiên cứu thực hiện cho kịch bản phim gốc về câu chuyện của Lale.

Lotte Weiss – người sống sót, xin cảm ơn ông vì đã hỗ trợ và chia sẻ những kỷ niệm về Lale và Gita với tôi.

Shaun Miller – luật sư của tôi, người rất thạo nghề. Xin cảm ơn.

Những người hậu thuẫn từ Kickstarter. Xin cảm ơn vì đã là những người đầu tiên đứng sau việc kể lại câu chuyện này bằng tiểu thuyết. Tôi thật sự cảm kích sự hỗ trợ của quý vị như: Bella Zefira, Thomas Rice, Liz Attrill, Bruce Williamson, Evan Hammond, David Codron, Natalie Wester, Angela Meyer, Suzie Squire, George Vlamakis, Ahren Morris, Ilana Hornung, Michelle Tweedale, Lydia Regan, Daniel Vanderlinde, Azure-Dea Hammond, Stephanie Chen, Snowgum Films, Kathie Fong Yoneda, ReneBarten, Jared Morris, Gloria Winstone, Simon Altman, Greg Deacon, Steve Morris, Suzie Eisfelder, Tristan Nieto, Yvonne Durbridge, Aaron K., Lizzie Huxley-Jones, Kerry Hughes, Marcy Downes, Jen Sumner, Chany Klein, Chris Key.

Quyển sách này và tất cả những thứ xung quanh nó sẽ không tồn tại nếu không có Angela Meyer – một con người thật đáng kinh ngạc, tuyệt vời và tài năng, biên tập viên khai thác của Echo tại Nhà xuất bản Bonnier, Úc. Tôi sẽ mãi tri ân cô, và cũng như Lale, tôi cũng yêu quý cô hết lòng trong suốt thời gian qua. Cô đã ôm ấp câu chuyện này với niềm say mê và khao khát để nó phù hợp với câu chuyện của tôi. Cô đã khóc và cười cùng tôi khi câu chuyện này được mở ra. Tôi thấy cô là người luôn đặt vị trí của mình vào vị trí của Lale và Gita. Cô cảm nhận được nỗi đau của họ, tình yêu của họ và cô gợi cho tôi cảm hứng để tôi viết hay hết mức có thể. Chỉ nói cảm ơn thôi thì dường như chưa đủ nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô.

Angela không phải là người duy nhất ở Echo giúp cho quyển sách này được ra đời. Cảm ơn Kay Scarlett, Sandy Cull vì đã thiết kế bìa sách tuyệt vời, cảm ơn Shaun Jury về phần bên trong. Cảm ơn Ned Pennant-Rae và Talya Baker, những biên tập viên xuất chúng và Ana Vucic vì đã đọc và sửa bản in. Cảm ơn Cath Ferla và Kate Goldsworthy vì đã hỗ trợ thêm về biên tập. Cảm ơn Clive Hebard vì đã quản lý những khâu cuối cùng của việc xuất bản. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều.

Có một đội ngũ ở London thuộc Nhà xuất bản Bonnier Zaffre do Kate Parki đứng đầu, bà là người ủng hộ hết mình cho quyển sách này và hết lòng tận tụy để đưa quyển sách này đi khắp mọi ngóc ngách trên thế giới thế nên tôi mãi mãi ghi ơn. Xin cảm ơn, Kate. Xin cảm ơn Mark Smith và Ruth Logan. Và xin cảm ơn Richard Johnson và Julian Shaw tại Nhà xuất bản Bonnier vì đã thấy ngay giá trị của câu chuyện này.

Cảm ơn anh lan Williamson và chị dâu Peggi Shea, đã để em ở trong nhà anh chị ở Big Bear, California suốt một tháng mùa đông để em viết bản nháp đầu tiên. Cảm ơn anh chị và ngôi nhà đẹp đẽ, nói như Sir Edmund Hillary, “Em đã làm được.”

Đặc biệt, cảm ơn con rể Evan và con dâu Peggi vì đã góp một phần nhỏ nhưng không kém phần quan trọng trong việc ra quyết định chuyển thể kịch bản của tôi thành tiểu thuyết. Các con biết các con đã làm nên chuyện rồi đấy!

Cảm ơn các anh em trai của tôi, John, Bruce và Stuart đã hết lòng hỗ trợ tôi và nhắc tôi nhớ rằng cha mẹ sẽ rất tự hào về tôi.

Cảm ơn những người bạn thân, Kathie Fong-Yoneda và Pamela Wallace đã yêu thương và hỗ trợ tôi trong những năm qua để câu chuyện này được kể ra dù thể loại nào đi nữa, tôi xin cảm ơn hết lòng.

Cảm ơn bạn tôi Harry Blutstein đã quan tâm và cho tôi những mẹo viết văn trong những năm qua, tôi hy vọng tôi đã làm theo đúng và khiến bạn tự hào.

Xin cảm ơn Bảo tàng Thảm sát ở Melbourne nơi Lale đưa tôi đến một vài lần và làm hướng dẫn viên sống cho tôi. Cảm ơn đã khai sáng cho tôi về thế giới mà Lale và Gita đã sống sót trở về.

Cảm ơn con trai Ahren và Jared đã mở rộng trái tim quan tâm đến Lale và đón chào ông vào gia đình mình với tình yêu thương và lòng tôn kính.

Cảm ơn con gái Azure-Dea. Ông Lale gặp con khi con mười tám tuổi, cùng độ tuổi với Gita khi ông gặp bà. Ông bảo mẹ rằng ngay lần đầu tiên gặp gỡ là ông đã hơi thích con rồi. Trong suốt ba năm tiếp theo, mỗi lần mẹ gặp ông thì câu chào đầu tiên là, “Cô và cô con gái xinh đẹp của cô có khỏe không?” Cảm ơn con đã để ông tán tỉnh con chút xíu và đã khiến ông nở nụ cười.

Cảm ơn bạn đời của các con tôi – Bronwyn, Rebecca và Evan.

Cảm ơn Steve, người chồng yêu quý suốt bốn mươi năm qua. Em nhớ có lần anh hỏi em liệu anh có nên ghen với Lale không vì em dành quá nhiều thời gian cho ông. Có và không. Anh luôn có ở đó cạnh em khi em về nhà ủ rũ và chán nản vì đã thấu cảm được nỗi kinh hoàng mà Lale chia sẻ với em. Anh mở cửa đón chào ông vào nhà mình và gia đình mình với niềm hân hạnh và tôn trọng. Em biết anh sẽ đi tiếp cùng em suốt hành trình này.