← Quay lại trang sách

Chương 8

Mùa đông sắp tàn. Nắng lên ấm áp. Ở thành phố, thủ phủ của tiểu bang Texas thì mùa đông có nhiều ngày nắng ấm. Ngồi nơi hàng hiên sau nhà, ly cà phê sửa đá ươm mồ hôi, Ngọc Trâm uể oải và lười biếng nhìn trời xanh. Không gian yên ả. Về lại Austin sau hai tuần quấn quít bên Phú Mỹ, nàng tìm lại được chút thư thả cho riêng mình. Thời gian ở cạnh Phú Mỹ thật đáng nhớ. Dù cố gắng rốt cuộc nàng cũng buông thả mình vào cuộc tình mà dù suy nghĩ nàng cũng không biết sẽ đưa mình về đâu. Phú Mỹ thật tuyệt vời. Đêm cuối cùng bên nhau hai đứa ái ân như trời sắp xụp. Yêu Phú Mỹ rồi nàng mới hiểu được cái nghĩa thâm trầm của ái ân cũng như biết thế nào là lạc thú yêu đương. Cuồng nhiệt nhưng thành kính. Đắm say mà trân trọng. Đam mê cũng nhiều mà giữ gìn cũng không ít. Đó là Phú Mỹ. Anh chăm chút cho nàng từng bữa ăn giấc ngủ. Anh nhẫn nại và vui vẻ ngồi nghe nàng kể chuyện đời riêng.

Từ lúc bắt đầu biết nhau, ít thấy anh chăm chú vào chuyện viết lách, nàng mới hỏi đùa:

” Sao không thấy anh viết. Bộ mê yêu rồi quên viết hả…”

. Thì được câu trả lời:

” Anh có viết chứ… Anh đang viết một câu chuyện tình lãng mạn mà anh nghĩ không có chuyện tình nào diễm tuyệt hơn…”

. ” Anh có tựa chưa?”…

” Có rồi…”

''Nói nghe coi…”.

” Khi cô sinh viên triết yêu…”.

” Tựa gì kỳ cục vậy…”.

” Như vậy mới gây sự hiếu kỳ của độc giả. Triết gia yêu khác xa người thường…”.

Phú Mỹ đối xử với nàng bằng tình cảm, lòng thành thật, sự tôn trọng giữa người với người từ đó tạo ra sự thông cảm, hiểu biết để phát sinh thứ tình cảm bền vững. Huyến thì khác. Hắn xem nàng như thứ đồ chơi khi vui thì lượm lên chơi mà khi buồn, khi chán, khi có món đồ chơi mới thì vất bỏ nàng một cách không thương tiếc. Với bộ vó hào hoa phong nhã, tiền rừng bạc biển, Huyến có hàng tá nhân tình, vợ nhỏ, bà bé… Huyến không chung tình. Phải nói Huyến không có tình yêu thì sự chung tình đối với hắn chỉ là danh từ rỗng tuếch. Đàn bà con gái chỉ là cái sinh vật cho hắn hưởng thụ. Như nàng. Nhiều đêm say rượu về nhà hắn lôi nàng ra làm tình. Đúng như vậy. Huyến chỉ làm tình chứ không có ái ân. Làm tình là sự hưởng thụ của một cá nhân ích kỹ, chỉ biết sung sướng cho riêng mình. Còn ái ân là hành động của tình yêu, là sự cộng hưởng giữa hai người yêu nhau để tới đỉnh điểm cao nhất của lạc thú yêu đương. Với Huyến nàng không có chút cảm giác. Cũng như bất cứ ai, nàng không thể yêu một người mà mình khinh bỉ và ghê tởm. Phải sống với Huyến người ta mới biết hắn như thế nào. Ai cũng khen hắn lịch sự, tử tế, dịu dàng. Chỉ có riêng nàng mới biết hắn cộc cằn, thô lỗ, văng tục, chửi thề. Mỗi khi nóng giận hoặc có gì không vừa ý là hắn đay nghiến, vằn vật, xỉa xói, lôi cả cha mẹ dòng họ nàng ra mắng chửi và nguyền rũa. Chủ thuyết cộng sản là sự nhầm lẫn của con người thì Huyến lại là sự-nhầm-lẫn-của-sự-nhầm-lẫn-của- con-người vì hắn được sinh ra và được đào tạo từ cộng sản. Mà thật ra nàng cũng nhầm lẫn nên mới làm vợ một người được tạo ra bằng sự nhầm lẫn của sự nhầm lẫn của con người.

Ngọc Trâm ứa nước mắt nghĩ lại thời đã qua. Sài Gòn. Sinh ra trong một gia đình có ít nhiều liên hệ tới chế độ cũ do đó cũng không khá giả gì. Ba mẹ nàng cố vươn lên để cho con cái có được đời sống tốt đẹp hơn. Tuy nhiên dù cố gắng họ cũng vẫn ở tầng lớp thấp kém của xã hội mới. Điều đó chỉ được thay đổi khi anh hai nàng tốt nghiệp đại học kinh tế và may mắn có được việc làm trong công ty do Huyến làm giám đốc. Một lần anh đưa Huyến về nhà giới thiệu với gia đình và nàng lọt vào mắt của ông giám đốc. Có chức vụ cộng thêm uy quyền ngầm từ đảng, hắn giúp ba mẹ nàng mở hãng xưởng, anh hai nàng được thăng chức, anh ba nàng làm trong cơ quan của nhà nước ngồi chơi cũng được lãnh lương. Rồi việc gì đến phải đến. Huyến ngõ lời cầu hôn với nàng. Nói đúng ra hôn nhân đã được dàn xếp trước giữa hắn với ba mẹ và hai anh của nàng. Đang là sinh viên với nhiều ước vọng, nàng ngậm ngùi từ bỏ sách vở bạn bè để về làm vợ Huyến. Nàng bắt đầu sống trong địa ngục mà vẫn còn nhìn đời bằng ánh mắt của cô sinh viên học triết.

Nàng không yêu Huyến. Đó là một khẳng định. Huyến không yêu nàng. Đó cũng là một khẳng định. Huyến biết nàng không yêu hắn và nàng cũng biết hắn không yêu nàng. Thêm một khẳng định. Nàng lấy hắn vì áp lực gia đình, biết nếu không lấy Huyến thì có rất nhiều người phải khổ, phải trở lại đời sống tối tăm cơ cực. Còn Huyến lấy nàng vì nàng là một món quà đền ơn của gia đình nàng. Hắn là kẻ không bao giờ cho không người khác cái gì. Chỉ cần nửa năm thôi. 180 ngày đủ cho nàng khám phá ra chân tướng và chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay vì đã lọt vào xiềng xích của guồng máy. Nàng là người vợ thứ ba của Huyến. Chỉ có điều duy nhất là nàng là người vợ duy nhất có hôn thú với hắn. Cái duy nhất cũng chính là tai nạn của nàng. Cái giá thú cũng chính là tai nạn lớn nhất của nàng. Cũng vì tai nạn này mà nàng phải tốn nhiều tiền cho luật sư để cởi bỏ cái họ Vũ Thị Ngọc Trâm để lấy lại cái tên chính thức Lê Thị Ngọc Trâm của mình. Với cái tên Lê Thị Ngọc Trâm, nàng mới có thể sống tự do, bình yên, thanh thản của đời sống mới. Muốn sống một đời đáng sống nàng phải đòi lại quyền sống của mình, mạnh dạn thôi bỏ đời cũ, đời mà Huyến và cái guồng máy của hắn đã tước đoạt của nàng. Đang mơ màng Ngọc Trâm nghe điện thoại reo. Nàng biết người gọi chính là Phú Mỹ, bởi vì chỉ có anh mới biết số điện thoại mới của mình. Nàng học khôn ở Huyến khi có tới hai ba cái điện thoại.

– Có chuyện gì mà réo dzậy?

Lời như bực mình song giọng lại khác và người ở bên Atlanta quá quen cái giọng nên chẳng phiền giận mà còn cười hắc hắc.

– Em khoẻ hông?

– Mệt… Về đây hai ngày rồi mà cũng còn mệt…

– Sao dzậy?

– Bị anh ỷ mạnh hiếp yếu, lấy thịt đè người mà hổng mệt sao được…

Ngọc Trâm ré lên cười hăng hắc sau khi nói.

– Vụ ly dị ra sao?

– Dạ… Tuần tới mới ra toà. Em có tin mừng cho anh…

– Vậy hả. Anh xin kính cẩn nghiêng mình lắng nghe lời em nói…

Ngọc Trâm nói trong tiếng cười sằng sặc.

– Em đã gặp luật sư và được ổng cho biết vụ của em được chuyển sang cho một bà toà phụ trách. Ổng hy vọng là đàn bà với nhau bà toà sẽ quyết định cho em ly dị với Huyến chứ không có kéo dài thời gian ly thân nữa…

– Anh mừng cho em… Em có muốn anh qua đó để hổ trợ tinh thần cho em không…

– Em rất muốn… nhưng em nghĩ sự có mặt của anh sẽ làm Huyến điên lên. Hắn mà điên thì nguy hiểm lắm… Chờ khi nào ly dị xong hắn về Cali rồi anh hãy qua đi gặp em. Em nhớ anh lắm nhưng em phải cố gắng…

– Anh cũng nhớ em…

– Em biết… Thôi rán chờ đi cưng…

Phú Mỹ cười sung sướng khi được Ngọc Trâm gọi bằng cưng.

– Cưng anh một chút đi cưng…

Ngọc Trâm ré lên cười khi nghe người tình ỉ ôi. Không muốn nói tới chuyện đó nữa nàng hỏi sang chuyện khác.

– Sách của anh tới đâu rồi?

– Đã xuất bản. ” Agent ” của anh nói rất có triển vọng thành best seller…

– Anh rán viết nhiều nhiều đi…

– Chi vậy?

– Để có tiền nhiều. Mai mốt em share nhà ở với anh là anh hổng có thì giờ để viết đâu…

Phú Mỹ cười vui vì lời hứa hẹn đó.

– Chừng nào mới ” share ” nhà?

– Chưa biết… Lo xong chuyện của em là em qua ” share ” nhà với anh liền… mà nhớ hổng có nói chuyện, liên lạc với mấy cô bạn của anh nghen. Em ” order ” anh rồi đó. Anh là của em còn em là của em…

Phú Mỹ nghe Ngọc Trâm cười sằng sặc sau câu nói.

– Còn em là của anh và anh là của em…

Ngọc Trâm kêu với giọng nũng nịu pha chút âu yếm

– Hổng được đâu… Câu đó chỉ có em mới được quyền nói. Nhớ hông… Đêm đầu tiên anh qua phòng em đó… anh có nói với em là anh đưa cho trái tim cho em cầm và năn nỉ em ” quản ní ” đời anh…

Ngọc Trâm phá ra cười khi nghe Phú Mỹ im lặng. Có thể anh chưa hiểu kịp nàng nói. Lát sau anh mới bắt đầu bật lên tiếng cười. Đang nói chuyện Ngọc Trâm nghe tiếng reo ở cái điện thoại cũ.

– Em có điện thoại. Anh chờ được không?

– Thôi em cứ nói chuyện đi. Mai anh gọi lại…

Ngưng nói với Phú Mỹ, Ngọc Trâm nhìn mới biết người gọi chính là Huyến. Định không trả lời nhưng rồi nàng cũng lên tiếng.

– Em đó hả?

– Dạ…

– Em khoẻ không?

– Dạ cũng bình thường. Cám ơn ông hỏi thăm…

– Anh đã nhận được giấy báo của luật sư nên gọi cho em biết anh sẽ có mặt ở Austin thứ tư tuần tới…

Im lặng giây lát Ngọc Trâm mới lên tiếng. Giọng của nàng dịu dàng và gần như năn nỉ.

– Em hy vọng anh hiểu mà không gây thêm rắc rối cho em. Em xin anh để em yên sống đời của em…

– Anh đã nghĩ lại và anh nhận thấy em nói đúng… Tình vợ chồng của hai đứa mình đã hết. Không thương nhau mà níu kéo chỉ thêm làm khổ nhau. Anh sẽ ký giấy ly dị…

Ngọc Trâm biết tay mình run run vì vui mừng. Nhẹ thở ra nàng nói với giọng nhu mì.

– Dạ em cám ơn anh. Còn chuyện tiền cấp dưỡng thì không có cũng được. Em cũng biết lúc này kinh tế suy thoái nên công việc làm ăn của anh gặp khó khăn. Ngay cả tiền bán cái chợ em cũng sẽ hoàn trả lại cho anh vì đó là tiền của anh chứ không phải của em. Khi về làm vợ anh em chẳng đem theo cái gì thì khi rời anh em cũng chẳng mang theo cái gì hết…

– Không… Cấp dưỡng cho em là bổn phận của anh. Anh đã hứa với ba mẹ em khi anh ngõ lời cầu hôn. Còn tiền bán cái chợ thì em cứ giữ coi như là quà tặng của anh cho em đi xây cuộc đời mới…

Ngừng lại giây lát Huyến mới cười lên tiếng.

– Thôi anh để em nghỉ… Sáng thứ năm mình gặp lại…

– Dạ… Cám ơn anh… Sẽ gặp lại anh sau.

Điện thoại dứt. Ngọc Trâm ngồi thẩn thờ suy nghĩ. Lần đầu tiên Huyến nói chuyện dịu dàng và tỏ vẻ săn sóc tới nàng. Huyến nói thật hay dối. Những lời mật ngọt đó ẩn chứa thủ đoạn nào. Những hứa hẹn này chứa đựng mưu mô gì. Nàng có thể tin vào lời hứa của Huyến không. Đã rất nhiều lần Huyến hứa cuội với nàng. Huyến muốn gì ở nàng? Huyến có biết nàng đã có người khác. Nếu biết nàng yêu Phú Mỹ thì Huyến không tha cho nàng đâu. Ngọc Trâm suy đi nghĩ lại, tính toán tới lui rồi rốt cuộc nàng cũng phải dằn lòng chờ cho tới ngày thứ năm gặp Huyến để xem xét thái độ của hắn.

Huyến chậm rãi đọc những dòng chữ mà Bính đã gởi qua. Cẩn thận Bính lập thành cái hồ sơ có tên ” Hồ sơ Phú Mỹ ”. Đọc xong rồi hắn mới biết thằng bồ của Ngọc Trâm chính là thằng viết văn phản động mà hắn có nghe nói nhiều lần. Gã đã dùng ngòi bút đã kích chế độ, chê bai đảng và nhà nước cũng như các lãnh tụ của hắn. Mấy chục truyện dài, tiểu thuyết, truyện ngắn, thơ của gã đều sặc mùi phản động. Gã chê tỏng bí thư kém ” ní nuận ”. Gã trêu cợt chủ tịch quốc hội quê mùa. chủ tịch nước dốt. Gã cười ông thủ tướng nói tiếng anh ba trợn. Gã lôi bác kính yêu của hắn ra mổ xẻ để gán lên đầu bác những tội danh mà từ nào tới giờ hắn không biết.

– Chữ đâu mà nó viết nhiều thế…

Huyến lẩm bẩm vì đọc tới mờ con mắt và nhức cả đầu vẫn chưa hết. Là thằng viết văn phản động, đã kích chế độ thì gã phải bị liệt vào thành phần cần phải khai trừ. Bây giờ gã lại là thằng bồ, người yêu của Ngọc Trâm. Như vậy gã là kẻ phải bị khai trừ. Phải bị xử theo luật rừng của đảng. Nghĩ tới chuyện Ngọc Trâm nằm trong vòng tay của thằng phản động hắn ứa gan, muốn nướng hết chục viên đạn vào thân thể của gã hoặc lẽo từng miếng thịt mới hả cơn giận. Bính biết mặt, biết nhà cửa chỗ ngụ của thằng này thì việc thủ tiêu nó không phải không làm được. Cái làm cho hắn ngần ngại nhất chính là luật pháp của xứ này. Ở đây luật pháp nghiêm minh, cảnh sát hành sự đàng hoàng chứ không như ở Việt Nam để hắn dùng tiền bạc hoặc chức quyền của mình qua mặt luật pháp. Giết người là một trọng tội đi tù như chơi. Ngay cả không nhúng tay vào hắn cũng có thể mắc tội đồng loả. Tội danh này đủ làm cho hắn bóc năm bảy cuốn lịch. Dĩ nhiên hắn không muốn ngồi tù. Giết người mà được ở ngoài vòng pháp luật mới ngon. Đầu óc của một thằng lưu manh và xảo quyệt bắt đầu vẽ ra kế hoạch thủ tiêu tình địch. Triệt hạ được Phú Mỹ là hắn lập được công trạng với lãnh tụ mà còn nhổ đi cái gai trong mắt mình đồng thời còn gây đau khổ cho Ngọc Trâm. Ba cái đó cộng lại là lý do chính đáng để hắn bỏ tiền ra lịnh cho đàn em bắt đầu hành động.

Dù có suy đoán Ngọc Trâm cũng không ngờ phiên toà xảy ra nhanh chóng và xuông xẻ như vậy. Sau khi nghe ý kiến của luật sư hai bên, bà toà cho phép nàng được ly dị bất chấp sự phản đối và xin triễn hạn của luật sư đại diện cho Huyến. Ngoài số tiền cấp dưỡng mỗi tháng, toà còn cho nàng được giữ căn nhà để ở. Nếu bán thì nàng phải đưa cho Huyến số tiền trị giá của phân nửa cái nhà. Điều này sẽ được ghi vào hồ sơ. Riêng về cái chợ toà không xét tới vì nó do nàng đứng tên làm chủ chứ không phải Huyến. Hắn có nại lý do đã đưa tiền cho Ngọc Trâm nhưng lại không đưa ra bằng chứng hoặc giấy tờ gì chứng tỏ đã đưa tiền cho nàng mua cái chợ. Dù bị phán xử không có lợi nhưng Huyến vẫn điềm nhiên, lịch sự và ăn nói rất từ tốn. Khi hai người rời toà ra tới đường, Huyến bước tới gặp nàng đang đứng với luật sư đại diện. Vì có mặt của luật sư nên hắn nói bằng tiếng Anh.

– Mặc dù nghĩ toà xử không công bằng nhưng anh cũng mừng cho em. Với tình nghĩa năm năm vợ chồng, anh chúc em vui với đời mới. Anh mong em tìm được người nào thương yêu, lo lắng và bảo bọc em như anh đã từng làm…

Ngọc Trâm nhìn luật sư như hỏi ý. Thấy ông ta gật đầu cười, nàng hiểu ý cất giọng ôn nhu.

– Em rất tiếc là không cùng anh đi chung đường. Dù sao em cũng cám ơn anh…

Quay sang bắt tay luật sư, nói lời giã từ Huyến bước ra lề đường. Chiếc BMW trờ tới. Hắn ngồi vào xe trong lúc vẫy vẫy tay. Đứng im nghe lời dặn dò của luật sư rồi sau đó Ngọc Trâm mới ra xe của mình. Trên đường về nhà, nàng gọi cho Phú Mỹ báo tin mừng nhưng vì lý do nào đó anh không trả lời. Ngay cả gọi điện thoại ở nhà anh cũng không lên tiếng. Hơi thắc mắc nhưng nàng nghĩ chắc anh bận viết. Đoán như vậy nên nàng chỉ để tin nhắn rồi lo thu xếp chuyện riêng của mình. Nàng tính nhẫm trong đầu. Cái chợ nếu bán rẻ nàng cũng có được 300K. Số tiền dành dụm trong năm năm làm vợ Huyến được 50K. Phân nửa cái nhà bán cũng được 100K. Cộng lại nàng có gần nửa triệu đô để lập lại đời mới. Riêng số tiền cấp dưỡng nàng không kỳ vọng nhiều lắm vì biết Huyến sẽ tìm đủ mọi cách để cho nàng phải năn nỉ van xin thì mỗi tháng hắn mới chịu gởi cho nàng. Là người mộng mơ, lãng mạn, đam mê nhưng nàng cũng phải thực tế để biết giá trị của đồng tiền cũng như sự cần thiết của nó trong đời sống. Vả lại, nếu sống chung với Phú Mỹ, nàng cũng không muốn mình cần cái gì đều phải xin hỏi anh. Nàng chán lắm rồi cảnh ngửa tay nhận tiền của chồng mặc dù Phú Mỹ không phải là Huyến. Nhưng có thể lúc cơm hổng lành canh hổng ngọt anh sẽ cằn nhằn hay than thở. Tình yêu cũng như đời sống vợ chồng đều có hai mặt tốt xấu lẫn lộn.