Chương 9
Ngọc Trâm ngồi đứng không yên, biếng ăn lười ngủ. Nàng bực dọc, cau có, băn khoăn, thắc mắc, lo âu vì hai ngày nay không nói chuyện được với Phú Mỹ. Không biết vì lý do gì, nguyên nhân nào mà điện thoại nhà hổng ai nhấc, điện thoại di động cũng chết ngắt. Gọi Chánh ở Orlando thì được biết cả tuần nay không có nói chuyện với Phú Mỹ nên cũng không biết gì hết. Phải có chuyện gì xảy ra? Phải có cái gì đó trục trặc cho nên Phú Mỹ mới câm như hến? Phải chăng anh dứt tình với mình sau khi đã đạt được cái gì anh muốn? Phải anh khinh khi mình và muốn rời xa? Ngọc Trâm khóc nấc khi nghĩ tới điều đó. Nàng biết mình yêu Phú Mỹ. Yêu nhiều lắm. Anh chính là động lực khiến cho nàng mạnh dạn rời xa Huyến, thôi bỏ đời cũ để hy vọng ngày nào đó được tự do sống bên cạnh người mình yêu thương. Bây giờ nếu không có Phú Mỹ thì nàng sẽ ra sao. Sống đời quạnh hiu, tẻ nhạt và buồn nản. Em thương anh, thương nhiều lắm anh biết không anh. Em đã tranh đấu để mong ngày nào đó được sống cạnh anh. Mà bây giờ anh bỏ em thì anh ơi… Em có làm gì đâu để anh ghét bỏ. Em chỉ là người đàn bà yếu đuối quay trong guồng máy. Khi gặp anh, yêu anh; em vui mừng vì biết mình có mục đích để vượt thoát khỏi sức hút của guồng máy bấy lâu nay trói buộc đời em. Đang bước lanh quanh phòng ngủ, Ngọc Trâm chụp điện thoại liền không chờ reo lần thứ nhì.
– Anh đó hả?
– Anh đây… Anh xin lỗi em vì em gọi nhiều lần mà anh không trả lời được…
– Tại sao vậy anh. Anh bị gì dzậy anh?
– Anh nằm bệnh viện hai ngày nay. Hôm nay họ mới cho anh về nhà…
– Anh bị bịnh gì mà phải vào bệnh viện?
– Anh bị xe đụng. Một người lái xe vượt đèn đỏ đụng ngay ghế ngồi phía bên kia. Hắn mà đụng ngay chỗ anh ngồi là anh sẽ bị thương nặng lắm… Có thể chết…
– Trời ơi… Rồi anh có bị gì nặng không?
– Anh bị gãy tay trái và trặc khớp xương chân bên phải. Mặt anh cũng bị kiến cắt mấy chỗ phải may lại. Hết đẹp trai rồi…
Ngọc Trâm cười hắc hắc.
– Hết đẹp trai em cũng yêu và yêu nhiều hơn nữa…
– Em gọi anh để báo tin mừng em đã ly dị xong. Em ” free ” rồi…
Phú Mỹ cười vang trong điện thoại.
– Nhờ anh cho em ” free ” nhiều thứ nên em mới được free…
– Chắc vậy… em cám ơn anh…
– Không có chi… Anh làm chỉ vì anh yêu em và muốn em được sung sướng…
Ngọc Trâm cảm thấy mắt mình cay.
– Anh mới từ bệnh viện về nên mệt. Anh cảm thấy buồn ngủ…
Hiểu ý Ngọc Trâm nói nhanh.
– Dạ… Em sẽ gọi lại hoặc khi nào anh thức dậy anh gọi cho em. Chúc anh ngủ ngon…
Dứt cuộc nói chuyện, Ngọc Trâm bước tới cửa sổ đứng nhìn xuống đường. Nắng chiều đẹp màu vàng óng ánh trên ngọn cây. Ngay dưới gốc cây xéo nhà nàng một chút có chiếc xe đậu. Khu này vì nhà cửa nhiều nên ít nhà có garage nên người ta đậu xe trên đường. Sở dĩ nàng chú ý tới chiếc xe đó vì mấy ngày nay nàng mới thấy nó đậu mà lại đậu cùng một chỗ cách cửa nhà nàng chừng hai chục mét. Ngắm nghía chiếc xe giây lát chẳng thấy có gì lạ nàng trở lại giường nằm suy nghĩ thấy tội nghiệp cho Phú Mỹ. Anh bị xe đụng gãy tay trặc chân mà lại ở một mình. Nhà anh cao với cầu thang dài thì chắc phải đi lại khó khăn. Rồi ăn uống, ai nấu cho ăn. Rồi ai lái xe đi bác sĩ, đi chợ. Ai nấu ăn, giặt quần áo… Ngọc Trâm vẽ ra trong trí mình hình ảnh của người tình với cái tay bó bột, cái chân cà nhắc từng bước xuống cầu thang. Mình ở đây có làm gì đâu? Hay là qua bên đó giúp ảnh. Ảnh đã từng an ủi mình khi buồn rầu. Đã từng nấu cho mình ăn. Đã từng giặt quần áo cho mình. Đã làm nhiều điều cho mình thì tại sao mình không giúp ảnh lúc ảnh cần. Đây chính là lúc mình tỏ lộ tình yêu bằng hành động. Yêu không phải nói bằng lời mà còn bằng sự xẻ chia lúc hoạn nạn, đùm bọc nhau lúc ốm lúc đau. Mình phải đi… Mọi chuyện ở đây sẽ thu xếp sau. 6 giờ sáng hôm sau, Ngọc Trâm có mặt ở phi trường chờ chuyến bay đi Atlanta.
Đang nằm trong phòng ngủ của mình, Phú Mỹ nghe tiếng đing đong vang dồn dập như có người nào muốn gặp mình. Phải mất mấy phút anh mới lần ra cửa. Cửa mở ra và anh ngẩn người.
– Ủa em… Sao em hổng điện thoại cho anh biết trước…
Ngọc Trâm cười hăng hắc.
– Em tính qua bất thình lình để coi anh có cô nào bầu bạn lúc anh đau yếu hông. Nếu có thì em đi về…
Phú Mỹ cười ha hả.
– Hổng có chuyện đó đâu. Em qua đây là em thuộc quyền ” quản ní ” của anh. Anh cần một cô y tá xinh đẹp, dịu dàng để làm anh bớt đau…
Thấy người tình khom người định nhấc chiếc va li, Ngọc Trâm giơ tay ra.
– Để đó cho em. Nặng lắm. Kỳ này em share phòng với anh hơi lâu nên em đem nhiều quần áo…
Sự có mặt của Ngọc Trâm thật đúng lúc. Phú Mỹ rất cảm động khi được người yêu thăm nom và chăm sóc.
– Em muốn ăn cái gì?
– Chưa biết… Em sẽ nấu dù biết không ngon bằng anh… chịu khó đi cưng…
Một tiếng đồng hồ sau, Ngọc Trâm lên lầu dìu Phú Mỹ xuống nhà bếp ăn cơm chiều. Nàng nấu hai món và cũng không cầu kỳ như Phú Mỹ là canh parsley với cà chua và thịt bò. Món mặn là tôm rim. Đó là những thứ nàng tìm thấy trong tủ lạnh. Món ăn lạ lại thêm vui nên Phú Mỹ khen nức nở. Trong lúc ăn Phú Mỹ kể lại chuyện mình bị xe đụng.
– Anh có thấy mặt người lái chiếc xe đụng anh không?
– Thấy mà không rõ vì anh ngồi trong xe…
– Hắn người gì. Em muốn nói hắn là dân da vàng…
– Hình như tóc đen. Muốn biết mình phải chờ lấy ” report ” của cảnh sát…
– Anh bị đụng ở đâu?
– Ở đường Buford. Anh nghĩ người này cố ý đụng anh vì đèn xanh bật lên mà trước anh có tới hai chiếc xe. Nếu vượt đèn đỏ thì hắn phải đụng hai xe trước anh…
Ngọc Trâm ngưng ăn liền khi nghe người tình kể tới đây. Nàng hơi có cử chỉ gì khác lạ nhưng Phú Mỹ không để ý nên không thấy được. Ăn xong, Phú Mỹ than đau đòi lên phòng để nằm. Đưa anh vào phòng xong nàng cười bảo.
– Em sẽ dọn giường cho anh ngủ với em để em dễ chăm sóc anh hơn. Ban đêm anh khát nước…
Thấy Phú Mỹ gật đầu cười cười, nàng nghiêm giọng.
– Đừng có nghĩ tầm bậy tầm bạ. Anh bịnh thì chuyện đó cấm kị. Anh bị treo giò cho tới khi lành hẵn…
Đang lựa sầu riêng, Ngọc Trâm quay qua nhìn người bên cạnh cũng đang cắm cúi lựa. Đó là một thanh niên cao lớn, tóc cắt ngắn, mặc áo sơ mi cụt và quần jean. Có lẽ vì không quen nên người này nhấc trái này lên rồi lại bỏ xuống, rốt cuộc cũng chưa ưng ý trái nào.
– Anh mua sầu riêng hả. Nếu anh không chê thì tôi lựa dùm cho…
Thanh niên cười phô hàm răng trắng đều đặn. Ngọc Trâm thầm khen tuy là con trai mà anh ta lại có hàm răng đẹp.
– Dạ… Nghe bạn nói sầu riêng thúi mà ăn ngon nên tôi muốn ăn thử. Thú thật với chị tôi sinh ra ở Mỹ nên chẳng biết lựa…
– Vậy à… Để tôi lựa cho anh một trái ngon nhất…
Đưa trái sầu riêng có cái vỏ vàng đậm, tròn trịa, da nứt ra đường nhỏ.
– Đây… Trái này tôi bảo đảm với anh thúi nhất mà cũng ngon nhất…
Nghe Ngọc Trâm pha trò thanh niên cười ngất. Cầm trái sầu riêng mà chưa chịu bỏ đi anh ta cười hỏi.
– Chị ở đâu mà biết lựa sầu riêng dzậy?
– Tôi ở Sài Gòn… Tôi mới qua Mỹ hơn năm năm…
– Nhà chị ở Atlanta hả chị?
– Không… Tôi ở bên Texas qua đây thăm bạn…
Ngừng lại nhìn thanh niên, Ngọc Trâm cười tiếp.
– Bạn trai. Anh bị xe đụng nên tôi qua thăm…
– Dạ… Em chắc nhỏ tuổi hơn chị nên xin gọi chị bằng chị. Nhà ba má em ở bên Dallas. Còn em làm việc ở Atlanta…
– Vậy à… Chắc em ở một mình hả?
– Dạ…
– Có bạn gái chưa?
– Dạ có… mà cổ còn đang đi học…
– Em tên gì dzậy?
– Dạ… Em tên Mark…
– Chị tên Ngọc Trâm. Hân hạnh được biết em…
Ngọc Trâm đưa tay ra và Mark bắt tay nàng rồi cười nói.
– Tên của chị đẹp…
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Tới quày lúc đứng trả tiền Ngọc Trâm mới thấy Mark đeo cái huy hiệu cảnh sát ở dây nịt. Ý nghĩ bừng sáng, trả tiền xong nàng đứng chờ Mark trả tiền rồi đi song song ra parking lot.
– Em cho chị số điện thoại để khi nào rảnh chị gọi nói chuyện với em. Em rủ bạn gái còn chỉ rũ bạn trai mình đi ăn với nhau. Chị thích nói chuyện với em…
Có lẽ cũng mến Ngọc Trâm nên Mark sốt sắng đưa cho nàng cái danh thiếp rồi còn dặn dò.
– Chị gọi tới chỗ em làm việc cũng được mà chị gọi số cell của em cũng được… Cám ơn chị về trái sầu riêng… Chưa ăn mà ngửi cũng thúi rồi…
Cả hai đồng phá ra cười rồi từ giã. Trên đường về vừa lái xe Ngọc Trâm vừa suy nghĩ. Không biết vì lý do gì, do ở đâu mà có; từ khi nghe Phú Mỹ nói là người ta cố ý đụng xe của anh, nàng lại nghĩ có người nào đó muốn hãm hại Phú Mỹ. Nàng nghĩ tới chuyện Huyến mướn người giết Phú Mỹ nhưng sau đó lại gạt bỏ ý nghĩ này vì Huyến không biết nàng gặp Phú Mỹ rồi sau đó thương yêu anh. Trong những lần nói chuyện sau này Huyến không có hỏi nàng đi đâu, làm gì, gặp ai, có bồ bịch gì chưa. Tuy nhiên có thể Huyến biết mà giả vờ như không biết. Ai chứ Huyến thì chuyện giả vờ đó đối với hắn dễ dàng. Có thể nào Huyến mướn ai đó dàn cảnh vụ đụng xe để gây thương tích hoặc sát hại Phú Mỹ. Muốn tìm ra nguyên nhân nàng phải nhờ tới Mark. Là cảnh sát, Mark ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm về những vụ án như vậy. Vụ ly dị của nàng kết thúc ngày thứ năm thì hai ngày sau, tức thứ bảy Phú Mỹ bị xe đụng. Điều này có thể là sự ngẫu nhiên song cũng có thể là một dàn cảnh do Huyến hay đàn em của hắn nhúng tay vào. Nàng biết, với tiền bạc triệu, Huyến thừa sức mướn người giết Phú Mỹ và luôn cả nàng nữa một cách không khó khăn.
Trong những lần ăn nhậu tại nhà với bạn bè, đàn em hay thủ hạ, Huyến thường khoe khoang về thành tích thủ tiêu, hạ bệ, gài bẫy các đối thủ chính trị hoặc đối tác thương mại để tranh giành địa vị, tiền bạc và chức quyền. Thực ra thì Phú Mỹ chẳng là gì đối với Huyến, với cái đảng của hắn cũng như các lãnh tụ của hắn. Một cuốn sách của anh viết chẳng làm cho chúng bận tâm, trăm ngàn chữ anh viết cũng chẳng làm xụp đổ cái đảng đã ăn sâu bám rễ vào đất nước Việt Nam. Sở dĩ Huyến thù anh, giận anh, giết anh chỉ vì nàng. Nàng mới là cái gai trong mắt Huyến. Nàng là kẻ đã phá rào, muốn vượt thoát khỏi sự kiềm toả, câu thúc, kiểm soát của hắn. Nàng muốn được tự do nghĩa là phải đoạn tuyệt với đời cũ, phải dứt bỏ Huyến, đại diện cho quyền lực của cái đảng của hắn. Nàng muốn được tự do sống theo ý mình, sống một đời đáng sống, sống cho ra người. Cái ước muốn được tự do của nàng chính là cái mà Huyến hay cái đảng của hắn không chấp nhận. Đảng của hắn không muốn ai được tự do bởi vì khi mọi người được tự do, thoát khỏi sự cai trị độc đoán thì cũng là giờ lâm chung của Huyến và cái đảng của hắn.
Nhưng Huyến làm sao biết được mối liên hệ tình cảm giữa nàng với Phú Mỹ. Phải có người nói thì Huyến mới biết. Ngọc Trâm rà soát lại mối giao du của mình. Nàng không có nhiều người quen biết mà bạn thì lại càng ít hơn. Chỉ có Chánh với Biên mới là người biết nàng với Phú Mỹ. Suy nghĩ kỹ nàng gạt bỏ chuyện vợ chồng Chánh là người của Huyến. Tuy tôi không biết anh là ai nhưng nếu anh nói anh chơi với ai thì tôi có thể nói anh là người như thế nào. Câu nói này khá chính xác. Chánh thân với Phú Mỹ vì cả hai cùng có chung quan điểm chính trị là chống cộng. Ngoài ra họ còn hợp với nhau về tính tình và sở thích. Dĩ nhiên anh không thể theo Huyến để hại bạn của mình. Huống chi hạng người lưu manh, xảo trá, quỉ quyệt như Huyến không thể nào làm bạn với Chánh. Họ khác xa nhau trời vực. Họ như hai thái cực. Huyến cực xấu và Chánh cực tốt. Ý nghĩ Huyến có can dự vào vụ đụng xe với Phú Mỹ khiến cho Ngọc Trâm lo âu và bắt đầu lưu ý trong lúc lái xe. Nàng nhìn vào kính chiếu hậu nhiều lần hơn cũng như nhìn phải ngó trái, để ý những kẻ tình nghi, nhất là những người có tóc đen đen lái xe qua mặt hoặc chạy sát vào xe mình. Đến đây nàng mới nghiệm ra một điều làm luận cứ cho ý nghĩ là Huyến bắt đầu cuộc trả thù bằng hành động tông xe vào Phú Mỹ. Hắn ru ngủ nàng bằng những lời hứa hẹn mà bên trong bóng tối lại có những hành động khác. Bởi vậy hắn mới chịu ký giấy ly dị, chấp thuận cấp dưỡng và cho nàng luôn cái chợ nữa. Hắn muốn nàng nghĩ hắn bỏ cuộc, chịu thua, để yên cho nàng sống với người yêu trong khi âm thầm dàn xếp một cuộc thanh toán Phú Mỹ. Hắn có thể đoán hoặc biết rõ chuyện tình của nàng với Phú Mỹ nên mới làm đủ cách gây cho nàng đau khổ. Dường như hắn chưa có ý định giết Phú Mỹ bởi vậy mới tông xe bên phải. Hắn ở tuốt bên Cali, mà chuyện tông xe lại xảy ra ở Atlanta. Như vậy hắn phải có đàn em hoặc thủ hạ sống tại đây. Ai? Người nào? Tên gì? Là thủ hạ của Huyến. Ngọc Trâm suy nghĩ song chẳng ra manh mối. Nàng đâu có để tâm vào chuyện của Huyến. Vả lại có lưu ý cũng chẳng biết được gì. Huyến xảo quyệt như chồn cáo hoặc hồ ly. Hắn có năm ba cái hang, bảy cái ổ, biết rửa sạch sẽ tay mình sau khi hại người. Tông xe cho Phú Mỹ bị thương chỉ là đòn cảnh cáo, dằn mặt nàng. Hắn muốn làm cho anh tàn phế, tàn tật chứ không muốn giết liền. Chết thì tiện nghi quá mà. Nghĩ tới đây Ngọc Trâm rùng mình sợ hãi. Nàng đâu có vui sướng khi Phú Mỹ trở thành kẻ tàn tật. Hay là mình rời xa, cắt đứt tình yêu với Phú Mỹ. Ý nghĩ này làm nàng đau nghẹn. Trễ rồi. Nàng không đủ can đảm xa Phú Mỹ. Xa nhau hai người đều khổ. Bây giờ nàng chỉ có một đường là tiến tới, đối đầu với Huyến để được sống tự do với tình yêu của mình. Muốn thực hiện được điều đó nàng cần sự giúp đỡ của người khác.
Người mà nàng nghĩ tới là Mark. Nàng cần phải có chỗ dựa mới hi vọng đủ sức đối đầu với một kẻ nham hiểm và xảo quyệt như Huyến. Xe chạy gần tới nhà nàng liếc kính chiếu hậu thấy một chiếc xe chạy sau mình. Hể nàng chạy nhanh thì nó cũng chạy nhanh, chậm thì nó chậm, nàng đổi qua mặt thì nó cũng qua mặt, quẹo sang trái thì nó cũng sang trái và lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định. Khi nàng quẹo vào driveway thì chiếc xe này cũng ngừng lại cách nhà nàng chừng ba căn. Lái xe vào garage, đóng cửa lại, mang thức ăn vào nhà bếp, bỏ vào tủ lạnh xong xuôi nàng lên tầng trên. Phú Mỹ vẫn còn ngủ. Trở xuống tầng dưới ra cửa sổ phòng khách nàng thấy chiếc xe vẫn còn đậu tại chỗ cũ. Nghe tiếng lục đục trên lầu, đoán Phú Mỹ đã thức dậy nàng đi lên.
– Anh khoẻ hông?
– Khoẻ… chắc nhờ ngủ có em bên cạnh nên anh ngủ ngon quá…
Ngồi xuống giường, vuốt ve khuôn mặt của người tình, Ngọc Trâm thì thầm.
– Em thương anh… Anh đói bụng chưa?
– Chưa đói lắm…
– Em mới đi chợ Việt Nam về. Em mua nhiều thứ làm sẵn vì em hổng có tài nấu ăn ngon như anh… Nhà mình có ống dòm không anh?
– Chi vậy?
Nhìn Phú Mỹ đang nằm, Ngọc Trâm nghiêm giọng.
– Anh tin em hông. Nếu anh tin em thì đừng hỏi. Em sẽ cho anh biết lý do sau…
Gật đầu Phú Mỹ cười thốt.
– Ở nhà xe… trong ngăn tủ ở bên trái. Anh có ba cái…
Không nói thêm lời nào, Ngọc Trâm quày quả xuống nhà xe, lục tìm được cái ống dòm nhỏ xinh xắn. Ra cửa sổ phòng khách nàng dùng ống dòm để coi ai là người theo dõi mình. Sau một hồi điều chỉnh nàng thấy một người ngồi trong xe. Dù không thấy rõ mặt song nàng cũng đoán ra người này có thể là dân á châu vì dáng thấp nhỏ và tóc đen. Như vậy có thể là người Việt, mà nếu là người Việt ít nhiều gì cũng dây mơ rể má tới Huyến.
– Em làm gì dzậy?
Phú Mỹ hỏi khi thấy người yêu đứng lấp ló sau màn cửa dùng ống dòm coi ai đó. Đưa tay chỉ chiếc xe màu trắng đậu trên đường, Ngọc Trâm nói nhỏ.
– Chiếc xe đó theo em về tới đây…
– Sao em biết…
– Em để ý mấy lần là khi em quẹo vào xa lộ 285 để về nhà mình thì nó cứ tò tò chạy sau. Hể em lạng sang trái, mặt nó cũng làm giống như vậy. Khi gần tới nhà thì nó chạy chậm và khi em quẹo và garage thì nó đậu lại chỗ gốc cây ngay ngã tư nãy giờ gần 30 phút cũng chưa chịu chạy đi…
Những lời của Ngọc Trâm nói ra làm cho Phú Mỹ đâm tò mò và thắc mắc. Lấy ống dòm chiếu về hướng đó giây lát anh lên tiếng.
– Có một người ngồi trong xe. Người này tóc đen, thấp nhỏ nên có thể là dân á châu…
Ngọc Trâm hắng giọng.
– Em nghĩ hắn là người Việt nên hắn mới theo dõi em… Anh đọc được bảng số xe của hắn không.
– Không, vì mình nhìn ngang hông…
– Anh biết xe của hắn hiệu gì không?
– Không thấy rõ nhưng đoán là xe Nhật. Hình như là Camry hoặc Corola…
Ngọc Trâm chợt reo nhỏ.
– Em nhớ ra rồi… Lần trước em qua thăm anh rồi mình đi NewYork rồi em bịnh nên mình về nhà sớm. Một bữa mình ra sân trước chơi thì có một chiếc xe Camry chạy ngang qua…
– Anh nhớ rồi… Chiếc xe đó cũng gần giống như chiếc này… Có thể người hôm đó cũng là người ở ngoài kia. Em muốn anh gọi cảnh sát…
Ngọc Trâm chầm chậm lắc đầu. Chẳng có gì quan trọng đến nỗi phải gọi cảnh sát. Có thể chỉ là sự trùng hợp. Điều mà nàng muốn biết là lý lịch của người lái chiếc xe đụng Phú Mỹ. Chuyện này nàng phải nhờ tới Mark. Tuy nhiên trước khi gặp Mark nàng phải nói rõ cho Phú Mỹ để anh khỏi nghi ngờ và cật vấn.
– Em dọn cơm cho anh ăn nghen. Anh hổng ăn em ăn một mình…
Trong lúc ăn Ngọc Trâm trình bày cho Phú Mỹ biết hết về suy nghĩ của mình rồi sau đó nói về dự tính cần phải làm trong đó có chuyện nhờ Mark. Nhìn người yêu, Phú Mỹ cười nói đùa.
– Chà lúc này em định học nghề làm thám tử tư hả… Anh thương em và anh tín nhiệm em. Em cứ làm những chuyện gì em muốn làm và cần phải làm. Anh cũng muốn biết coi ông chồng cũ của em có phải là kẻ chủ mưu trong vụ mưu sát anh không…
Lần đầu tiên Phú Mỹ mới nói về Huyến. Từ lâu anh tránh can dự cũng như không có hỏi han gì về Huyến. Ngọc Trâm kể thì anh nghe chứ ít khi đề cập tới người chồng cũ của nàng. Tuy nhiên bây giờ thì lại khác. Tánh mạng của anh đã bị đe doạ chưa kể tính mạng của người mà anh yêu thương là Ngọc Trâm. Nhìn người yêu, Phú Mỹ nói thêm.
– Nếu em cần anh giúp ý kiến hay bất cứ điều gì anh sẵn sàng. Anh cũng muốn em được an tâm lập lại cuộc đời mới với anh… Chịu không?
– Dạ chịu… Em hổng chịu anh cũng ép em phải chịu… cho nên em chịu đại cho rồi…
Cười hăng hắc Phú Mỹ ăn xong bỏ lên lầu để Ngọc Trâm ngồi im suy nghĩ những gì phải làm. Cái nào trước, cái nào sau. Việc đầu tiên nàng cần liên lạc với Mark để nhờ anh truy ra tên tuổi của người đã lái xe đụng Phú Mỹ.
– Mark hả. Chị Ngọc Trâm đây. Em còn nhớ chị không?
– Dạ nhớ. Chị lựa dùm em trái sầu riêng thúi tới độ cô bồ của em la làng mà ăn xong thì cổ năn nỉ em đi mua nữa…
Có tiếng cười vui vẻ của hai người đang nói chuyện.
– Em có nói chuyện với bạn gái của em về chuyện chị mời đi chơi. Cô ấy hoan nghênh nhưng vì bận học nên phải chờ tới khi thi xong.
– Không sao… Khi nào rảnh thì mình đi chơi với nhau. Em đang ở đâu dzậy?
– Dạ đang ở tại sở. Có chuyên gì không chị?
– Chi muốn nhờ em về vụ đụng xe của bạn trai chị. Chi muốn biết người lái xe tông vào xe của ảnh tên gì, ở đâu vậy mà. Theo như lời ảnh nói thì người này cố ý đụng ảnh…
Mark im lặng giây lát mới lên tiếng.
– Vậy à… Em không có phụ trách những vụ đụng xe nhưng em nghĩ em có thể giúp chị được. Chị cho em biết tên của ảnh, địa chỉ cũng như địa điểm, ngày giờ xảy ra tai nạn để em tìm…
Ngọc Trâm nói cho Mark biết hết chi tiết và anh hẹn nửa giờ sau sẽ gọi lại. Nói chuyện với Mark xong Ngọc Trâm trở ra phòng khách vừa lúc chiếc xe Camry màu trắng chậm chạp di chuyển. Chụp lấy cái ống dòm nàng nhìn sau lái cố tìm ra bảng số. Nhưng vì không quen dùng ống dòm nên nàng chỉ thấy lờ mờ không đoán được chữ hoặc số gì hết. Cằn nhằn mình mấy lời nàng lên lầu gom hết quần áo dơ của Phú Mỹ và của mình bỏ vào máy giặt trong lúc chờ Mark gọi lại. Khoảng nửa giờ sau Mark gọi lại xin địa chỉ điện thư của nàng để chuyển tất cả những gì anh tìm được cho nàng. Mười phút sau, mở thư ra Ngọc Trâm mỉm cười khi đọc thư của Mark.
– Hi chị Ngọc Trâm. em gởi cho chị chi tiết về người đã lái chiếc xe đụng ” ông bồ ” của chị. Chúc chị may mắn. Sẽ gọi chị sau…
Có lẽ Mark đã sao y bản chánh từ trong hồ sơ của cảnh sát nên có nhiều đoạn bị bôi đen vì lý do nào đó và tất cả đều viết bằng Anh ngữ. Nhìn bức ảnh chụp rất rõ nét mặt của một người đàn ông 40 tuổi, có vết sẹo khá lớn và dài nơi càm, Ngọc Trâm nhíu mày suy nghĩ rồi à lên tiếng mừng rỡ. Bây giờ nàng mới nhớ người đàn ông tên Bính này chính là người mà nàng đã gặp ở trong nhà hàng khi ăn tối với Phú Mỹ trước khi đi NewYork. Nàng nhớ quen quen người này, dường như có thấy mặt anh ta một lần ở đâu đó mà vì không chú ý nên không thể xác định được ngày giờ. Buông mình rơi xuống chiếc ghế đặt trước lò sưởi nơi phòng khách, rút người lại trong chiếc mền len ấp áp, nàng hồi tưởng bữa ăn tối hôm đó. Từng mảnh một ký ức rời rạc được ghép lại rồi cuối cùng hiện ra rõ ràng. Nàng nhớ đã tình cờ rồi cố ý bắt gặp nhiều lần người này đã nhìn lén về bàn của mình. Phú Mỹ ngồi quay lưng về bàn của Bính nên không thấy gì hết. Chỉ có nàng, mang tâm trạng của một kẻ bị theo dõi bởi ông chồng cũ nên mới để tâm quan sát và dò xét. Nàng giống như con thú hoang, ăn uống, đi đứng đều vễnh tai nghe và mắt liếc láo liên để tránh bị con thú khác bắt mình.
” Hắn có thể chụp hình mình…”.
Ngọc Trâm à tiếng thật lớn. Đây chính là giải thích hợp lý nhất cho câu hỏi tại sao Huyến biết mình có bồ và người bồ đó là ai. Bính, có thể đã biết, đã thấy mặt nàng trước. Như vậy hắn đích thị là đàn em hoặc thủ hạ thân tín của Huyến nên mới biết mặt nàng để nhận diện lúc nàng đi ăn tối với Phú Mỹ. Cũng chính hắn với mật lệnh của Huyến đã dàn cảnh vụ tông xe. Muốn biết hết mọi việc đã xảy ra nàng phải bắt đầu từ Bính. Muốn biết hết những gì mà Huyến sẽ làm nàng cũng phải bắt đầu từ Bính. Phải biết Huyến có âm mưu gì, chỉ thị gì cho Bính để hảm hại Phú Mỹ và có thể cả mình, nàng phải xác định mối liên hệ giữa Bính với Huyến. Nàng cần phải suy nghĩ đúng, hành động nhanh để kịp thời ngăn chận Huyến và đàn em của hắn dàn cảnh một vụ đụng xe cố ý vào Phú Mỹ. Anh sẽ không có may mắn lần thứ hai đâu. Muốn biết Bính có phải là đàn em của Huyến, nàng phải nhờ Mark. Sau một hồi suy nghĩ, tính toán, sắp xếp nàng hồi âm cho Mark.
– Hi Mark. Chị đã đọc thư của em rồi. Cám ơn nhiều lắm. Tuy nhiên chị cần sự giúp đỡ đặc biệt của em mà không tiện nói trong thư. Nếu có rảnh em ghé nhà chị hôm nay để chị kể cho em nghe. Đây là địa chỉ nhà của ” ông bồ ” của chị. Cám ơn em nhiều. Chị Ngọc Trâm…
P/S: chị có trái sầu riêng cho em nè… trái này còn thúi hơn trái trước…
Bấm nút ” Send ” Ngọc Trâm ngồi im suy nghĩ. Làm thế nào để biết Bính liên lạc với Huyến. Họ liên lạc với nhau bằng cách nào? Điện thoại? Email? Làm cách gì để đọc được email? Nghe lén được điện thoại? Ngay cả biết email address của Huyến, nàng cũng cần phải biết mật mã mới mở được. Chuyện ” hack ” thì nàng bù trất. Một người như Huyến có ba bốn cái điện thoại, hàng chục cái email mà mật mã được thay đổi thường xuyên do đó một tay mơ như nàng vô phương biết. Trí não của cô sinh viên triết rối tung ra. Nghĩ tới chữ triết cô bật cười hăng hắc. Phú Mỹ đã giễu cô học triết là học triết học đường phố. Bây giờ cô mới nghiệm ra triết học đường phố cũng có cái hay, cái hữu dụng của nó. Triết học đường đào tạo ra triết gia phòng lạnh. Triết đường phố sinh ra triết gia đường phố. Triết gia phòng lạnh nói về sự hoang tưởng, về thiên đường, niết bàn hay thế giới siêu hình hoặc cái chiều thứ tư. Còn triết gia đường phố nói về thế giới này, thế giới mà chúng ta có thể nắm bắt, sờ mó và cảm nhận được như tiếng khóc, nụ cười, tình yêu.
Phú Mỹ bước nhẹ từng bước xuống thang lầu. Vào phòng khách anh thấy Ngọc Trâm đang ngồi nơi chỗ ngồi mà nàng thích nhất. Đó là cái ghế có thể bật ngửa ra và chỗ để chân nhìn thẳng vào lò sưởi. Không biết nàng ngủ hay thức mà im lìm. Anh thương cái dáng nằm cô lẽ. Tóc phủ nửa khuôn mặt. Chiếc mền len phủ ló ra hai bàn chân trần khép lại với nhau vì lạnh.
– Em ngủ hả Ngọc Trâm?
Đang im lìm suy tư, Ngọc Trâm mở mắt ra khi nghe tiếng nói bên tai. Nàng mỉm cười nhìn gã thanh niên gặp không lâu mà đã đi vào cuộc đời mình. Đây mới chính là thiên đường nàng có thể sờ mó để biết nó nóng hay lạnh. Đây mới chính là niết bàn mà nàng có thể nắm bắt được để biết nó vui hay buồn.
– Dạ hổng ngủ mà hổng thức. Anh cảm thấy khoẻ nhiều hơn hông anh?
– Khoẻ hơn. Cái chân bị trặc của anh không còn sưng nữa…
Ngồi xuống ghế bên cạnh, Phú Mỹ cười buồn.
– Em qua đây chơi với anh mà anh lại bị bịnh…
Ngọc Trâm cười hắc hắc.
– Em đi nuôi người bịnh chứ đâu có chơi với người bịnh… Chuyện chơi với người bịnh để khi khác…
Người nói bật cười còn người nghe cũng phá ra cười vì có thể họ nghĩ giống nhau.
– Vụ điều tra của em tới đâu rồi?
Ngọc Trâm thuật lại chuyện nhờ Mark dò tìm về Bính. Nghe xong Phú Mỹ gật đầu.
– Có thể hắn là đàn em của Huyến. Chuyện em muốn biết họ nói gì với nhau thì chỉ có Mark may ra mới làm được. Chỉ có cảnh sát mới có quyền điều tra vụ việc…
Trầm ngâm giây lát Ngọc Trâm mới lên tiếng.
– Anh không ngại và phản đối khi em mời Mark tới nhà và kể chuyện chúng mình cho Mark nghe…
Phú Mỹ cười vặn.
– Chuyện chúng mình là chuyện gì…
– Chuyện chúng mình yêu nhau đó đó…
Ngọc Trâm cười lỏn lẻn mà mắt long lanh nhìn khiến cho Phú Mỹ không cầm lòng phải chồm người hôn nhẹ lên môi nàng.
– Chuyện mình yêu nhau đâu có gì đáng xấu hổ để phải giấu diếm. Huống chi em cần phải kể từ đầu tới cuối thì may ra Mark mới hiểu được những uẩn khúc ở bên trong. Huyến là kẻ gian xảo, nham hiểm lại có thế lực do đó không dễ đối phó với hắn đâu. Chỉ có cái hiểu biết và kinh nghiệm nghề nghiệp của Mark cộng thêm cái suy tư của cô sinh viên triết học đường phố may ra mới địch lại Huyến…
Ngọc Trâm cười thánh thót.
– Vậy anh có thích cô sinh viên triết học đường phố hông?
Phú Mỹ luồn bàn tay của mình vào trong lớp áo choàng của người tình.
– Hổng những thích mà còn mê… mê lậm… u mê…
Ngọc Trâm co rúm vì bị cù lét.
– Đừng… đừng… nhột em…
Nàng ré lên cười sặc sụa vì bị hôn lên rún. Ngay lúc đó điện thoại kêu tích một tiếng.
– Điện thoại… Mark…
Nàng ngồi dậy mở máy rồi đưa dòng chữ Mark gởi cho Phú Mỹ đọc.
– Chị Trâm. Chiều nay bốn giờ em rời sở. Chắc 4 giờ rưởi em sẽ có mặt ở nhà chị… Cám ơn trước về sầu riêng… Mark.
Liếc đồng hồ Ngọc Trâm đứng dậy.
– Em đi thay quần áo. Mặc như vầy coi luộm thuộm quá. Anh có muốn gặp Mark không?
Lắc đầu, Phú Mỹ cười cười.
– Anh đi với em lên lầu coi em thay quần áo…
Mặt hồng lên Ngọc Trâm la nhỏ.
– Hổng được đâu… Thay quần áo có gì mà coi… Đi kiếm cái gì ăn đi cưng…
Bước theo sau người yêu lên cầu thang, Phú Mỹ cười nói đùa giỡn.
– Em qua đây mà em hổng chịu chơi với anh thì ít nhất cũng phải cho anh ngắm em anh mới mau hết bịnh…
– Sao kỳ dzậy?
Hỏi trong tiếng cười xong nàng mới gật đầu.
– Được rồi… anh muốn coi thì coi mà hổng được nhìn, được ngắm và cấm đụng chạm…
Cười hì hì Phú Mỹ im lặng đi sau nhìn ngắm phía sau lưng. Ngọc Trâm bước lẹ lên từng bực thang vì biết người tình đang quan sát mình. Điều đó gây cho nàng cảm giác rạo rực và ham muốn. Nàng biết lúc này không phải là lúc để tình tứ và yêu đương. Nàng cần tỉnh táo để bàn luận với Mark. Huyến như cái bóng ma quái đang đe doạ nàng. Đứng nơi cửa sổ nhìn ra đường nàng thấy bóng xe của Mark bèn bước nhanh ra mở cửa vừa đúng lúc Mark vào tới.
– Chào chị…
Ngọc Trâm vui vẻ mời anh vào phòng khách và lấy nước. Nhìn bao quát nhà, Mark cười nói.
– Ông bồ của chị có cái nhà đẹp và rộng quá. Em xin lỗi hơi tò mò ổng làm gì vậy chị?
Ngọc Trâm mỉm cười trả lời.
– Ảnh là full-time freelance writer. Em cũng biết loại người như ảnh làm nhiều tiền hơn bọn mình. Em với chị làm cả ngày chưa bằng ảnh viết bậy vài chữ… Đó là ảnh chưa thuộc hạng ho cũng ra tiền…
Mark cười ha hả.
– Chị nói chuyện vui hết sức. Em thích chị là vì vậy…
– Cám ơn em… Hôm nào bồ của chị hết bịnh chị sẽ nói với ảnh nấu bữa ăn mời em và cô bồ của em tới vui với tụi này. Ảnh nấu ăn ngon còn chị nấu thì ngậm mà nghẹn rồi ra hè nhổ…
Mark cười lớn song vội nín rồi thì thầm.
– Em xin lỗi… Tại chị nói mắc cười quá nhịn hổng được…
– Hổng sao đâu. Cứ cười nói thả giàn đi… Chị muốn em được tự do như ở nhà…
– Làm sao mà chị lại quen được với ông bồ ngon lành như ảnh…
Đang nói lòng vòng để kiếm cách đi vào đề tài chính, nghe Mark hỏi Ngọc Trâm thong thả kể lại chuyện tình của mình với Phú Mỹ. Nàng cũng không giấu chuyện mình đã có chồng, đang ly thân khi quen Phú Mỹ. Nàng kể tỉ mỉ về lai lịch của ông chồng cũ và Mark tỏ ra chú ý tới chuyện này. Không khí trong nhà trầm lắng khi Ngọc Trâm kể xong. Lát sau Mark mới cười lên tiếng.
– Chị kể chuyện thật hay… Em nghe mà mê luôn…
Ngừng lại như để sắp xếp những ý nghĩ trong đầu xong anh mới bắt đầu cuộc thảo luận của mình với Ngọc Trâm.
– Chị nghĩ là ông chồng cũ của chị mưu sát anh Phú Mỹ?
– Chị nghĩ như vậy. Vì Phú Mỹ đâu có thù oán gì với ai nhất là những người Việt trong cộng đồng ở Atlanta. Ảnh có viết bài chống cộng ở trên mạng nhưng ít người biết về lai lịch của anh. Theo như lời ảnh nói thì ở Atlanta này không ai biết ảnh hết… Ảnh cũng không có tới lui giao tiếp với người Việt nào…
Mark gật đầu im lìm suy nghĩ rồi mới lên tiếng.
– Dù chưa có bằng chứng hiển nhiên nhưng bằng suy luận em cũng nghĩ Huyến có, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp nhúng tay vào vụ mưu sát anh Phú Mỹ. Tuy nhiên đó chỉ là suy luận mà chị cũng biết suy luận không phải là bằng chứng để đưa ra trước toà. Suy luận chỉ giúp cho mình biết ai là nghi phạm rồi từ đó mình theo dõi hắn để tìm kiếm bằng chứng…
Suy nghĩ một chút rồi Mark mới thong thả tiếp.
– Em là nhân viên phụ trách về tội ác nên không có đảm trách về các vụ đụng xe vì vậy mà em không thể trực tiếp nhúng tay vào vụ này trừ khi nó là một vụ mưu sát. Có nghĩa là Bính cố ý giết anh Phú Mỹ bằng cách đụng xe…
– Làm thế nào để mình cho cảnh sát biết Bính mưu sát Phú Mỹ?
– Có hai cách. Anh Phú Mỹ có thể mướn luật sư để họ nói chuyện với cảnh sát. Cách thứ nhì là anh Phú Mỹ tới sở cảnh sát tường trình nội vụ mình bị mưu sát để cho họ mở cuộc điều tra. Em sẽ nói trước với sếp của em. Có thể họ sẽ cho em phụ trách vụ án. Mình phải làm đúng thủ tục và đúng luật thì mới truy tố hắn được. Huyến là kẻ có thế lực, hắn có thể mướn cả đống luật sư để bào chữa cho hắn, vì vậy mình phải cẩn thận không thôi luật sư tố ngược lại là mình thua kiện…
– Theo em thì anh Phú Mỹ nên chọn cách nào?
– Vụ án này khá tế nhị và phức tạp nên em đề nghị anh chị nên tới sở cảnh sát khiếu nại và tường trình nội vụ. Như vậy nó bí mật nên Bính và Huyến không biết hoặc đề phòng thì dễ cho mình hơn. Nếu họ biết thì một là Bính sẽ trốn mất, hai là họ sẽ tìm cách tiêu huỷ chứng cớ thì khó cho mình điều tra hơn… Chị nên bàn với anh đi…
Ngọc Trâm cười nhìn Mark.
– Trước khi nói chuyện với em thì chị đã bàn với anh Phú Mỹ rồi. Anh cho chị được toàn quyền quyết định…
Mark cười hổng nói gì hết. Hiểu ý Ngọc Trâm phân bua.
– Chị hổng có ăn hiếp ảnh đâu. Chỉ tại anh bịnh nên chị mới làm…
Mark cười cười.
– Thứ hai chị nói với ảnh gọi vào sở cảnh sát xin cái hẹn. Khi nào tới chị cho em biết để em đón và dẫn ảnh vào…
Thấy hơn 6 giờ chiều, Ngọc Trâm mời Mark ở lại ăn cơm nhưng anh từ chối vì nói có hứa với cô bồ chở cô ta đi concert.