← Quay lại trang sách

Chương 10

Nhờ sự giới thiệu của Mark nên vị sĩ quan cảnh sát phụ trách về hồ sơ vi cảnh đón tiếp Phú Mỹ và Ngọc Trâm khá niềm nở. Nhìn cung cách, cử chỉ của hai người, ông ta cũng đoán biết về giai tầng của họ trong xã hội. Sau khi nghe Phú Mỹ trình bày ý kiến và sự khiếu nại, ông ta chấp thuận lời yêu cầu của anh đồng thời cho chuyển hồ sơ sang ban hình sự để họ xúc tiến cuộc điều tra. Đang ngồi trước máy điện toán, Mark nghe sếp của mình gọi. Vừa vào tới bàn, ông ta chỉ vào một hồ sơ rồi nói nhanh.

– Vụ này tôi dành cho anh vì nó liên quan tới người Việt. Một người bị đụng xe tới khiếu nại là anh ta bị mưu sát. Thấy anh ta có lý nên bên phòng vi cảnh chuyển hồ sơ sang cho mình…

Đợi cho Mark cầm lấy hồ sơ ông ta cười dặn dò một câu quen thuộc.

– Do your best… Let’s me know if you need my help…

– Yes Sir… Thanks…

Chở Phú Mỹ đi tái khám vừa về tới nhà chưa kịp ăn uống, Ngọc Trâm nghe điện thoại reo.

– Hi Mark…

– Dạ chị Trâm. Em báo cho chị tin mừng là em vừa được giao cho phụ trách vụ án của anh Phú Mỹ…

Mark nghe Ngọc Trâm reo tiếng mừng rỡ trong điện thoại.

– Bây giờ em cần chị cung cấp cho em tất cả những gì chị biết về Huyến. Sáng mai đúng 9 giờ em sẽ tới nhà để phỏng vấn chị và anh Phú Mỹ. Tất cả những gì anh chị khai sẽ được em ghi vào hồ sơ. Em gọi báo trước cho chị để chị chuẩn bị…

– Cám ơn em… Anh chị sẽ đợi em…

Lần đầu tiên gặp Phú Mỹ, Mark có cảm tình liền. Ăn nói bặt thiệp, vui vẻ và thân mật, Phú Mỹ trả lời rất rõ ràng cũng như nêu ý kiến của mình về vụ án. Phỏng vấn Phú Mỹ thì nhanh hơn vì đúng ra anh chỉ là nạn nhân trong một vụ án tình chồng chéo nhiều điều phức tạp. Ngọc Trâm mới là nhân vật chính bởi vì thù hận nàng nên có thể Huyến trút giận vào Phú Mỹ. Mark hỏi từng chi tiết về chuyện quen biết và chung sống của hai vợ chồng. Thời gian Ngọc Trâm và Huyến sống với nhau ở Mỹ được anh chú trọng nhất. Ngọc Trâm cho Mark biết địa chỉ nhà, số điện thoại và còn đưa hình của Huyến cho Mark coi để nhận diện. Nàng còn cho Mark biết Huyến là đảng viên cộng sản, giữ chức vụ quan trọng của bộ công an. Huyến có thể là nhân viên điệp báo kinh tế của bộ này gửi sang Hoa Kỳ hoạt động dưới danh nghĩa là một thương gia với nhiệm vụ xâm nhập, lũng đoạn các hoạt động thương mại của cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ. Tất cả những chi tiết về tính tình, tên của vài người bạn của Huyến mà nàng biết tên.

Cuộc phỏng vấn kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới xong. Trên đường trở lại sở làm, Mark suy nghĩ miên man. Chuyện chồng mưu hại tình nhân của vợ cũ không có gì lạ. Nó đã xảy ra khắp nơi. Chuyện chồng mưu sát vợ cũ để được lãnh tiền bảo hiểm, để khỏi trả tiền cấp dưỡng hoặc thu hồi lại tài sản cũng xảy ra hoài. Huyến không những mưu sát Phú Mỹ mà có thể sẽ giết Ngọc Trâm nữa. Huyến là hạng người đặc biệt muốn thấy người khác đau khổ trước rồi mới giết họ sau. Mưu sát Phú Mỹ là đòn tâm lý gây khủng hoảng tinh thần cho Ngọc Trâm. Nàng sẽ sống trong đau khổ vì mất người yêu. Nàng sẽ sống trong lo âu, sợ hãi, hồi hộp chờ một vụ đụng xe xảy ra hoặc một phát súng bắn vào lưng ở giây phút bất ngờ nhất. Là hạng người lưu manh, xảo quyệt lại thêm có tiền bạc, đàn em đông, thủ hạ nhiều thì chuyện sắp xếp một vụ giết người lương thiện không có gì khó khăn. Dàn cảnh tai nạn xe cộ, ăn cướp vào nhà bắn chết chủ nhà là hai cách dễ thực hiện mà ít bị nghi ngờ nhất. Điều này cho Mark biết Huyến cũng là tay chuyên nghiệp trong lĩnh vực tội ác. Muốn ngăn cản sự trả thù của Huyến, anh phải hành động nhanh và hành động đúng. Đó là bắt đầu từ Bính, người đã cầm tay lái tông vào xe của Phú Mỹ.

Ngọc Trâm tươi cười chào hỏi Mark xong mời anh ra sân sau nói chuyện. Mark thấy Phú Mỹ tươi tỉnh và mạnh khoẻ hơn. Uống ngụm trà đá do Ngọc Trâm đưa cho anh cười nói với nàng.

– Chiều mai em sẽ tới nhà Bính lúc hắn đi làm để hỏi vợ hắn…

Nghe Mark nói tới đó, Ngọc Trâm lên tiếng liền.

– Chị có ý kiến như thế này. Chiều mai em cho chị đi với em tới nhà Bính hỏi cung vợ hắn. Em là đàn ông lại là nhân viên công lực nên có thể vợ của Bính sợ sệt và e dè không chịu nói sự thực. Trong khi chị là đàn bà, rành tâm lý của phụ nữ hơn em nên dể hỏi hơn…

Mark tỏ vẻ bối rối khi nghe Ngọc Trâm đòi đi theo mình. Như vậy là trái luật. Cấp trên mà biết anh sẽ bị khiển trách. Anh cũng biết mình sinh ra ở Mỹ, nói tiếng Việt cũng khá nhưng mà bị mấy bà cô trả treo thì ú ớ không biết đối đáp ra sao. Còn Ngọc Trâm là người Việt ở lâu trong nước nên mánh khoé đối đáp sẽ giỏi hơn mình.

– Dạ chắc hổng được chị ơi… Em không được phép làm như vậy… Em không thể cho chị đi với em để điều tra bà vợ của Bính…

Ngồi nghe hai bên đối đáp Phú Mỹ mỉm cười im lặng không xen vào. Anh biết Ngọc Trâm sẽ không chịu thua. Tính nàng mềm mỏng dịu dàng mà đụng chuyện thì rất bướng ít khi chịu nhượng bộ ai.

– Chị đâu có đi với em… Em lái xe của sở ảnh sát, còn chị lái xe của chị mà. Mình làm như tình cờ gặp nhau ở nhà Bính. Mark tin chị đi… Chị có cách làm vợ của Bính khai thiệt…

Tới đây thì Phú Mỹ xen vào.

– Anh có cách này…

Rất nể Phú Mỹ nên Mark cười nhìn anh.

– Mời anh trình bày ý kiến của anh…

Liếc Ngọc Trâm, Phú Mỹ hắng giọng.

– Chị Ngọc Trâm làm bộ đi tìm nhà rồi làm quen với vợ của Bính để khai thác tin tức…

Mark cười như có vẻ ưng thuận. Ngọc Trâm bồi thêm câu.

– Nghen… cho chị đi nghen… chị đi trước và đi một mình thì đâu có làm phiền em…

Mark cười gượng. Nhìn nụ cười như năn nỉ, ánh mắt như van xin của Ngọc Trâm đang nhìn mình anh thở dài gật đầu. Phú Mỹ chợt bật ra tiếng cười. Nhìn Mark, anh nói chậm.

– Anh biết Ngọc Trâm hơn nửa năm. Mỗi lần Ngọc Trâm năn nỉ là anh chỉ có Yes thôi…

Nghe Phú Mỹ nói như vậy Mark cũng cười nói đùa.

– Em tưởng chỉ có em bị chỉ ăn hiếp chứ đâu ngờ anh cũng bị…

– Không những anh bị Ngọc Trâm ăn hiếp mà còn bị hành hạ nữa…

Ngọc Trâm ré lên cười hăng hắc khi nghe Phú Mỹ tố mình trước mặt Mark. Thấy gần tới 5 giờ chiều anh đứng lên nói với Ngọc Trâm.

– Em cho chị biết Bính làm ca 2 từ 3 giờ tới 11 giờ rưởi để chị khỏi đụng đầu hắn. Còn vợ hắn thì có mặt ở nhà khoảng 4 giờ chiều…

– Như vậy chị sẽ có mặt ở nhà hắn đúng 4 giờ…

– Chúc chị may mắn…

Đưa Mark ra tới xe, chờ cho anh đi khuất Ngọc Trâm mới thong thả trở vào. Thấy Phú Mỹ còn ngồi ở ghế, nàng xà vào lòng anh nói cười khúc khích.

– Hồi nãy anh nói với Mark em hành hạ anh hả. Tối nay em sẽ hành hạ anh cho anh xỉu để em khỏi bị mang tiếng oan…

Ôm người yêu vào lòng, Phú Mỹ cười đùa.

– Do it… Please…

Đi làm vừa về tới nhà chưa kịp thay quần áo ra để làm bữa cơm chiều, Thêu nghe đing đong ở cửa trước. Hơi ngạc nhiên cô bước ra. Cửa mở và cô thấy một người đàn bà xinh đẹp, ăn mặc sang trọng đứng mỉm cười.

– Dạ… Em xin lỗi chị vì đã làm phiền chị. Em đi coi nhà ở trong khu này mà đi lạc không biết đường vào ra. Chị ở đây lâu…

Vốn tính thật thà, Thêu cười nói với người đồng hương.

– Cái gì chứ đường xá thì chị bù trất em ơi. Hay là em vào nhà ngồi nghỉ mệt đi rồi chị gọi thằng con lớn của chị chỉ đường cho em…

– Dạ… em cám ơn chị nhiều… Nhà chị lớn và đẹp quá…

– Cám ơn em… Chị có tới bốn đứa con thành ra phải mua nhà bự mới đủ chỗ… Với lại từ khi qua Mỹ tới giờ chị ao ước có được căn nhà do mình làm chủ nên làm đầu tắt mặt tối để dành tiền mua cho được căn nhà để ở xong rồi lại phải làm nhiều hơn trả nợ. Có nợ ớn quá… Tới lui đã thấy ” bill ” dìa…

Ngọc Trâm thầm thở dài. Nàng thương hại cho người đàn bà thật thà chơn chất này. Chị ta chưa biết được tai ương sẽ tới. Bính mà bị bắt nhốt tù thì một mình chị ta làm sao nuôi nổi bốn đứa con, trả hàng chục cái bill…

– Sống ở đây là vậy mà chị…

– Sống ở đây thì vất vả nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn ở nước mình. Ở đây mình còn có cái mặc cái ăn, mình làm đóng thuế xong còn bao nhiêu mình hưởng chứ ở bên quê mình làm như trâu mà không bao giờ đủ chứ đừng nói có dư…

Thêu mời người đàn bà lạ ngồi xuống chiếc ghế da xong mới cười hỏi.

– Em tên gì dậy?

– Dạ tên Ngọc Trâm…

– Em ở Mỹ lâu chưa?

– Dạ mới chừng năm năm…

Nhìn quanh quất ngôi nhà rộng của Thêu, Ngọc Trâm cười hỏi.

– Ảnh đi làm hả chị?

– Ừ… Chồng chị đi làm ca nhì… Em uống gì chị lấy cho… Chị chặt dừa xiêm đãi em nghen…

Thêu sốt sắng hỏi và Ngọc Trâm nói lời cám ơn. Thấy trên bàn có cuốn album, nàng cầm lên, mở từng trang nhìn ngắm trong lúc Thêu lui cui chặt dừa.

– Chị chụp hình đẹp quá. Hình này hình như chị chụp ở bên Cali hả chị?

– Đúng rồi đó… Năm năm trước chị với ảnh đi qua Cali thăm người quen lúc người này mới qua Mỹ…

Nghe Thêu nói, Ngọc nhíu mày nghĩ ngợi lát sau mới lật nhanh từng trang của cuốn album. Hai mắt nàng dừng lại nơi tấm hình rồi ngước lên nhìn Thêu đang đứng quay lưng về phía mình. Nhẹ và chậm như không muốn gây ra tiếng ồn, nàng gở lớp ny lông mỏng lấy hai tấm hình bỏ vào xách tay của mình rồi ” zip ” lại. Lật từng trang của cuốn album ngắm nhìn, tìm kiếm thêm giây lát nàng đứng lên bước tới cửa sổ. Nhìn thấy chiếc Honda Accord mới Ngọc Trâm cười lên tiếng.

– Chị có chiếc xe đẹp ơi là đẹp…

– Chồng chị mua đền cho chị đó… Hồi tháng trước ảnh gây tai nạn hư nát bét cái xe của ảnh nên ảnh lấy chiếc Camry của chị rồi mua chiếc Honda này đền cho chị. Chiếc này mới hơn. Ảnh nói chị đàn bà hổng biết gì về máy móc nên đi xe mới ít hư bậy dọc đường…

– Ảnh cưng chị dữ hả…

Thêu cười hăng hắc.

– Cưng gì… Ảnh nói tiền đó là tiền ảnh chơi stock gì gì đó ở bên Cali. Giờ anh cần tiền mua chiếc xe mới cho chị nên bạn của ảnh gởi qua…

– Bạn của ảnh thật tốt… người nào mà tốt quá… đâu chị cho em coi hình ông đó để em tìm cách làm quen với ổng…

Thêu cười hăng hắc nói giỡn một câu trước khi bước ra phòng khách với hai ly nước dừa tươi có cả cái dừa nữa.

– Uống nước dừa đi em… Để chị vô buồng lấy hình bạn của anh Bính chỉ cho em xem… Ông này mà thấy em là ổng chịu liền…

Trở ra với khung hình lớn, Thêu chỉ vào một người đàn ông. Cô thấy Ngọc Trâm cười cười khi nhìn tấm hình có mấy người đàn ông chụp chung với nhau mà người đứng chính giữa ăn mặc sang trọng và đúng thời trang. Đây là tấm hình đang nằm trong cái xách tay của nàng chỉ có điều khác là được làm lớn ra mà thôi.

– Ông đó đó… Ổng tốt lắm mà giàu lắm… Lúc ổng mới qua Mỹ tụi này qua thăm… Ổng dẩn về cho coi căn nhà mới rộng gấp hai ba căn của chị bây giờ. Ổng nói ổng qua trước mua nhà cửa xe cộ sẵn để rước vợ qua ở. Lâu lâu ổng gọi qua nói chuyện với anh Bính, nhờ ảnh làm gì đó xong là ổng gởi tiền cho. Bởi vậy anh Bính mến ổng lắm kêu ổng bằng Anh Ba…

Đang nói tới đó Ngọc Trâm nghe điện thoại của mình reo.

– Em xin lỗi có điện thoại…

Nói xong nàng bước ra cửa sổ phòng khách nói chuyện với Mark.

– Chị Ngọc Trâm… Em suy nghĩ lại rồi. Em sẽ không tới gặp chị ở nhà Bính đâu. Sau khi chị nói chuyện với vợ của Bính về nhà rồi em sẽ gặp chị. Căn cứ vào những gì chị biết em sẽ tới gặp vợ của Bính sau…

– Chị cũng nghĩ như vậy…

– Trước khi về chị cho em biết để em gặp chị tại nhà chị. Lần này chị phải đãi em cơm tối nghen vì cô bồ của em đi về thăm gia đình ở xa nên em free…

Ngọc Trâm cười hăng hắc nói đùa.

– Ông bồ của chị khoẻ rồi nên ảnh sẽ nấu đãi em. Ảnh nấu ngon hơn chị…

Dứt điện thoại nàng trở lại cười nói với Thêu.

– Chắc em phải đi về… Em mến chị lắm… Chị cho em xin số điện thoại của chị đi để hôm nào chị em mình đi ăn, đi mua sắm với nhau cho vui…

Thêu nhìn Ngọc Trâm cười lỏn lẻn.

– Chị nhà quê lắm hổng biết gì hết. Muốn đi mua sắm thì chỉ đi quanh quẩn thôi…

Thêu ghi số điện thoại cầm tay của mình lên mảnh giấy rồi đưa cho Ngọc. Nàng đứng lên cười nói.

– Thôi em đi về cho chị nấu cơm cho mấy đứa nhỏ đi học sắp về rồi… Em sẽ gọi chị sau…

Từ giã Thêu, ra xe ngồi, Ngọc Trâm gọi báo cho Mark thì được anh cho biết sẽ có mặt ở nhà mình 6 giờ tối. Trên đường về nhà, vừa lái xe vừa suy tính nàng thương hại cho Thêu, người đàn bà hiền lành và thật thà này lại có ông chồng lưu manh. Nếu Bính đúng là đàn em của Huyến, dàn cảnh một tai nạn xe cộ để mưu sát Phú Mỹ thì hắn sẽ bị ngồi tù. Thêu sẽ mất đi nguồn tiền bạc để nuôi bốn đứa con. Là đàn bà, ở vào cảnh ngộ người lương thiện lại có chồng lưu manh, nàng hiểu được và thương cho hoàn cảnh của Thêu. Tuy nhiên luật là luật, Bính làm tội thì phải bị trừng trị. Dù muốn giúp nhưng nàng cũng đành chịu. May ra chỉ có Mark mới có hy vọng giúp được dù không nhiều lắm.

Đậu xe vào nhà chứa xe, Ngọc Trâm ngó ra đường lớn quan sát rồi mới đóng cửa lại. Dường như sự lo sợ một cuộc trả thù của Huyến khiến cho nàng rất cẩn thận. Lái xe thì nhìn vào kính chiến hậu thường xuyên để coi có ai theo sau mình không. Vào nhà thì cửa đóng then gài, màn kéo kín mít. Mark có dặn nàng nếu cảm thấy bị ai theo dõi, hăm doạ bằng điện thoại hay thấy bất cứ cái gì bất thường thì gọi cho anh biết. Nếu anh bận thì sẽ có cảnh sát trực tới liền. Vừa mở cửa nhà bếp, nàng nghe mùi thức ăn thơm nghẹt mũi. Phú Mỹ, chỉ có một tay mà cũng xuống bếp nấu cơm.

– Anh làm gì mà thơm quá vậy anh?

Ngước lên Phú Mỹ nhìn Ngọc Trâm trân trân. Khi nàng sửa soạn đi gặp vợ của Bính thì anh ngủ nên không thấy được. Bây giờ thấy người tình xinh đẹp, quyến rũ anh cười đùa.

– Em mà anh tưởng cô tiên nào giáng trần chứ…

Hôn nhẹ lên má của người yêu, Phú Mỹ cười tiếp.

– Anh biết em thương anh một phần cũng bởi anh nấu ăn ngon cho em ăn sướng cái miệng em nên bữa nay anh nấu bốn món là mực dồn thịt, tôm kho tàu, canh thì là mà và ” snow peas ” xào tỏi…

Xiết chặt người tình, hôn trả lại lên môi, Ngọc Trâm cười hăng hắc.

– Anh nói đúng ơi là đúng. Em thương anh vì anh nấu ăn ngon bởi vậy anh rán nấu ăn ngon hoài thì em sẽ thương anh hoài hoài. Em có hẹn với Mark tới nhà ăn cơm tối vậy anh làm đúng lúc rồi…

Thấy cái chão đựng mấy con mực vàng ươm nàng lấy ngón tay quẹt nước chấm bỏ vào miệng mút.

– Ummm… aaaaa… Anh viết truyện dở ẹt mà nấu ăn ngon hổng ai bằng..

Cười hắc hắc Phú Mỹ nói.

– Vậy anh bỏ viết ra mở quán ăn em chịu hông?

– Hông… Anh ra mở tiệm nấu ăn ngon rủi có cô khách hàng nào xinh đẹp làm anh phải lòng thì em khổ. Em chỉ muốn anh nấu cho mình em ăn thôi… Với lại anh viết sách mới đủ tiền cho em xài…

Tắt bếp, dọn dẹp sơ trong nhà bếp xong Phú Mỹ hỏi.

– Em đi gặp vợ của ông Bính có gì mới lạ không?

Ngọc Trâm cười. Nhìn nụ cười của người yêu, Phú Mỹ biết nàng đã tìm ra những cái gì đặc biệt.

– Có nhiều lắm… Em đợi Mark tới rồi nói luôn… Bây giờ mình lên phòng nghỉ mệt chờ Mark tới. Em nhớ anh quá chời…

Ngọc Trâm bước lên thang lầu. Phú Mỹ đi chậm. Nhìn sau lưng anh cười lên tiếng.

– Anh coi bộ em phát tướng rồi đó nghen…

Hiểu ý người yêu, Ngọc Trâm cười nói với cái giọng như đổ thừa cho Phú Mỹ.

– Tại anh đó… Anh nấu cho em ăn ngon, ăn nhiều thành ra em mỡ nhiều hơn thịt, thịt nhiều hơn da. Chắc em phải đai-ệt hổng thôi mai mốt em sẽ bước ình ịch lên cầu thang…

– Muốn xuống cân nhanh em biết em phải làm gì không?

Ngọc Trâm quay lại nhìn người tình. Phú Mỹ cười cười.

– Bác sĩ nói yêu nhiều là cách xuống cân tốt nhất… Ít tốn tiền mà lại dễ dàng…

Ngọc Trâm ré lên cười.

– Xạo… Bác sĩ nào nói kỳ vậy… Yêu nhiều quá thì bị liệt nằm một chỗ ăn cho mập thây ra… Em hổng tin đâu…

Nói xong thấy Phú Mỹ nhìn đăm đăm vào mông của mình nàng đỏ mặt te te đi lẹ vào phòng ngủ.

*****

Buông đũa xuống, uống ngụm nước trà đá, Mark cười nói.

– Em cám ơn anh chị, nhất là anh Phú Mỹ. Lâu lắm rồi em chưa có ăn được bữa ăn ngon đầy hương vị quê hương và vui vẻ như tối nay. Nghề của em làm thì ăn đầu đường xó chợ nhiều hơn. Có lúc mới ăn được nửa bữa là phải chạy. Có khi vừa lái xe vừa gậm…

Liếc người yêu thấy anh gật đầu, Ngọc Trâm cười thốt.

– Vậy à… Để vụ này xong xuôi rồi chị qua đây ở với anh Phú Mỹ thì anh chị sẽ có nhiều thời giờ nấu nướng mời em với cô bồ của em ăn nhiều hơn…

Gật đầu như hiểu ý, Mark hỏi liền.

– Chị đi gặp vợ ông Bính có tìm được điều gì mới lạ hông chị?

– Có… Chị nghĩ Bính có liên hệ mật thiết với Huyến. Theo lời của Thêu kể thì họ điện thoại với nhau hoài. Lâu lâu Huyến gọi qua nhờ Bính làm cái gì là cho tiền Bính nhiều lắm. Thêu còn nói Bính đã đi qua Cali gặp Huyến nữa. Cách đây gần tháng tức là sau vụ đụng xe thì Bính khoe với vợ là Anh Ba có gởi cho mình cái phong thư đầy tiền mặt. Nhờ số tiền này hắn mới mua cho vợ chiếc Honda Accord vì chiếc xe cũ bị hư nát không sửa được…

Cười cười nhìn Mark, Ngọc Trâm buông một câu.

– Cái này là bằng chứng nói Bính có dính dáng tới Huyến…

Mở xách tay Ngọc Trâm lấy ra tấm hình đặt trước mặt Mark.

– Em biết mặt Bính rồi chứ gì?

– Dạ biết… Tuy chưa gặp mặt nhưng em đã coi hình…

– Người đứng chính giữa chính là Huyến…

Mark tiếp liền.

– Bính là người đứng cạnh Huyến ở bên phải…

Ngọc Trâm đặt lên mặt bàn tấm hình thứ nhì chụp chỉ có hai người. Bính với Huyến đứng cạnh nhau. Họ quàng vai nhau trông rất thân tình.

– Ở đâu…

Như đoán trước được câu hỏi chưa hết lời của Mark, Ngọc Trâm trả lời liền.

– Chị lấy từ trong cuốn album của Thêu…

– Em sợ chị luôn…

Phú Mỹ thấy ánh mắt tinh nghịch của Ngọc Trâm hướng về mình rồi giọng cười nhí nhanh vang lên.

– Anh Phú Mỹ mắng chị ma lanh mờ…

Ba người, ba giọng và cách cười cũng khác nhau vang đầy trong căn phòng ăn ấm cúng. Đưa miếng khăn ăn lên chậm mắt, Ngọc Trâm nói với giọng phảng phất buồn.

– Chị cảm thấy tội cho Thêu, vợ của Bính. Chị ấy là một người hiền lành, thực thà và chơn chất. Chỉ không biết gì hết về cái mặt trái của chồng mình. Chị đã ở vào hoàn cảnh của Thêu nên rất hiểu và thông cảm… Bính mà bị đi tù thì làm sao chị ấy nuôi nổi bốn đứa con…

Ngọc Trâm thở dài. Phú Mỹ chậm chạp lên tiếng.

– Anh nghĩ đó là cái số truân chuyên của đàn bà. Lấy được ông chồng tốt thì sướng mà đụng nhầm ông chồng bất lương thì phải chịu khổ…

Nhìn Mark, Ngọc Trâm thấp giọng như năn nỉ.

– Chị biết luật là luật. Bính phạm tội thì phải bị trừng trị. Nhưng nghĩ cho cùng hắn chỉ làm theo lệnh của Huyến. Hắn là kẻ lưu manh tham tiền nên mới bị Huyến sai xử… Nếu em có cách nào làm cho Bính được nhẹ tội hơn thì chị xin em nên làm…

– Em hiểu lời chị nói. Tuy nhiên em chỉ là người thừa hành. Em không có quyền buộc tội hoặc cho án phạt. Dù sao em cũng sẽ cố gắng… Ngày mai thứ bẩy, em sẽ tới gặp mặt Bính. Em sẽ thuyết phục hắn hợp tác với cảnh sát bằng cách chịu làm nhân chứng cũng như khai hết những gì hắn đã làm để cảnh sát từ đó truy ra mọi hoạt động trong bóng tối của Huyến để câu lưu hắn. Có như vậy thì toà mới có thể giảm án cho Bính…

Xăm xoi hai tấm hình giây lát, Mark cười hỏi.

– Em xin phép chị giữ hai tấm hình này…

Ngọc Trâm gật đầu nói lúc quay nhìn Phú Mỹ.

– Chị giữ làm gì cái của quỷ đó… Nhìn mặt thằng chả là chị ăn hổng ngon rồi. Tối nay rảnh rảnh chị sẽ ngồi viết tất cả chi tiết về cuộc gặp gỡ với Thêu rồi chị gởi cho em…

Mark đứng lên từ giã. Thấy vậy Ngọc Trâm hỏi.

– Sao về sớm dzậy?

– Dạ cô bồ của em về thăm nhà mà em ở một mình cũng buồn nên làm thêm để mai mốt nghỉ bù… Cám ơn anh chị về bữa ăn tối. Sau khi đi gặp Bính em sẽ cho chị biết tin…

Phú Mỹ và Ngọc Trâm tiễn Mark ra tận đường. Nhìn thấy chiếc xe đậu ở bên kia đường, dưới cây phong cao, Ngọc Trâm thì thầm.

– Mark… Em thấy chiếc xe đó không… Nó đậu ở chỗ đó từ chiều tới giờ… Chị có hỏi láng giềng hai bên thì họ nói họ không phải chủ của chiếc xe và cũng không biết chủ của chiếc xe đó là ai. Chị nghi…

Trầm ngâm giây lát Mark mới nói nhỏ.

– Anh chị vào nhà đi… Em có cách để biết họ là ai, đậu xe để làm gì…

Bước ba bước Mark quay lại dặn dò.

– Nếu sợ chị khoá cửa cẩn thận…

Đi vào nhà, Phú Mỹ lên thẳng lầu còn Ngọc Trâm đứng ở cửa sổ phòng khách sau màn cửa nhìn ra đường. Nàng tò mò muốn coi Mark sẽ làm gì. Lái xe chạy một quãng anh ” U turn ” rồi đậu sau đuôi chiếc xe xanh. Mở cửa bước xuống anh tới gõ vào cửa kính bên phía tài xế ngồi ra hiệu cho hắn quay cửa kính xuống. Đưa cái huy hiệu cảnh sát ra anh nói chậm và nghiêm mà lại nói bằng Anh ngữ.

– May I see your driver’s license… Please…

Trong lúc nói tay anh đặt vào báng súng đeo bên hông được che bởi chiếc jacket. Ánh mắt sắc sảo của người sĩ quan cảnh sát liếc một vòng quan sát. Xe chỉ có hai người ngồi. Tài xế hơi mỉm cười đoạn rút bóp đưa cho Mark tờ giấy bạc 100. Không cầm lấy Mark nói một câu rất giản dị. Có lẽ anh đoán hai người ngồi trong xe không rành tiếng Anh

– Sir… I don’t want your money. Do you know bribe is a crime?

Gã tài xế ngơ ngác. Có lẽ gã không biết tiếng Anh do đó không hiểu vị sĩ quan cảnh sát nói cái gì. Người ngồi phía ghế bên mặt chợt lên tiếng.

– Đồ ngu… Bỏ tiền của mày vào túi đi…

Nhìn Mark, hắn cười nói tiếp bằng tiếng Anh.

– I’m sorry Sir… He did not know bribe is a crime…

Khẽ gật đầu cười như thông cảm, Mark nói với gã tài xế.

– May I see your driver’s license… Please…

Tài xế liếc người ngồi ghế bên kia. Thấy người này gật đầu, anh ta mới đưa bằng lái xe ra. Cầm lấy Mark hơi mỉm cười khi thấy dòng chữ California Driver’s License. Trước khi về lại xe của mình anh cười nói rất nhã nhặn với hai người trong xe.

– I need to check your ID…

Trở về xe, Mark đưa cái bằng lái xe vào máy bấm bấm mấy cái. Từng dòng chữ hiện ra trên màn hình. Vị sĩ quan cảnh sát mỉm cười thích thú. Minh Van Nguyễn là một kẻ có tiền án. Drunked driving, carry illegal weapon, domectic violent, driver’s license expired…

Bước ra ngoài cầm theo cuốn sổ ghi phạt, Mark đi tới chỗ chiếc xe xanh. Nhìn tài xế, anh cất giọng lịch sự.

– Sir… Do you know your driver’s license is expired?

– Mẹ kiếp…

Gă tài xế buông câu chửi. Hướng về người ngồi bên kia, Mark nghiêm giọng.

– May I see your driver’s license Sir?

Người đàn ông lên tiếng.

– Do I do something wrong?

– No Sir… But your friend did have the criminal records so I must check you… Please…

Do dự giây lát người này cũng đưa ra bằng lái xe. Nhìn vào cái bằng lái xe của tiểu bang Cali có tên Hanh Van Tran, Mark trở về xe của mình. Người này không có tiền án gì hết. Lát sau trở lại anh trả cho Hanh Van Tran bằng lái xe kèm theo câu nói.

– You’re clear… Thank you Sir…

Quay qua gã tài xế, Mark nói chậm.

– I have to give you a ticket. You parked at ” No Parking zone ” and your driver’s license is expired…

Vừa quay lưng đi Mark nghe gã tài xế nói lớn.

– Mẹ… Mình đụng nhằm thằng cớm chìm rồi anh Bảy…

– Tao biết… Điệu này thì hơi phiền. Anh Ba dặn tao là đừng lưu lại tên họ. Thằng cớm này nó lại có tên mày và tên tao. Cũng tại mày đậu đâu không đậu lại đậu vào chỗ cấm đậu xe…

Tới lúc này gã tài xế mới nhìn ra cái bảng ” No Parking ” được gắn ở thân cây cách chỗ hắn đậu chừng ba bước. Vì nó gắn vào thân cây bên hông nên nếu không chú ý thì người lạ khó mà thấy được. Mười phút sau Mark trở lại đưa bằng lái xe và tờ giấy phạt cho gã tài xế tên Minh Van Nguyen kèm theo câu nói. Hai người lạ đớ người ra khi nghe vị sĩ quan cảnh sát nói tiếng Việt trôi chảy.

– Ông sẽ ra toà ngày thứ tư 15 tháng 6. Lúc đó toà sẽ ấn định tiền phạt của ông. Bây giờ ông có thể đi. Lần sau nếu có đậu thì ông nên cẩn thận…

Bước đi Mark mỉm cười khi nghe giọng nói vang nhỏ.

– Mẹ… Thằng cớm chìm này biết tiếng Việt. Vậy là tự nãy giờ mình nói gì nó nghe hết trơn…

– May là mày chưa chửi lén nó bằng không còn mệt với nó. Thôi chạy đi… Tao phải thưa với Anh Ba để xin chỉ thị của ảnh…

Khi chiếc xe mang bảng số California, Orange County chạy đi rồi, Mark bấm bấm nút rồi mỉm cười thích thú. Người chủ chiếc xe tên Vũ Đình Huyến. Hai người lạ này ở Cali, xài xe mang tên của Huyến thì thủ hạ của hắn là cái chắc. Huống chi người tên Minh này lại có tiền án. Hắn có thể là ” hit man ” của Huyến trong vụ ám sát sắp tới nhắm vào Phú Mỹ hoặc Ngọc Trâm hoặc có thể cả hai người. Vụ án bây giờ có ba nút liên hệ với nhau. Đầu tiên là Bính. Giờ tới Minh Van Nguyen và Hanh Tran. Tháo được hai cái nút này anh có rất nhiều hy vọng tháo được cái nút quan trọng nhất, Vũ Đình Huyến. Cầm điện thoại lên định nói chuyện với Ngọc Trâm nhưng nghĩ sao anh lại bỏ xuống. Anh đợi sau khi gặp Bính xong rồi nói cũng chưa muộn.