← Quay lại trang sách

Chương 11

Chiều thứ bảy. Hai đứa con lớn đi chơi, vợ dẫn hai con gái đi chợ, Bính ngồi lai rai chai Heineken. Hắn thích những lúc thảnh thơi như thế này. Không có ai ở gần để suy nghĩ. Vụ tông xe coi như đã êm rồi vì hơn tháng qua mà cũng chẳng thấy cảnh sát hỏi han gì thêm ngoài chuyện hắn phải hầu toà đóng phạt do tai nạn bởi lỗi của hắn. Bảo hiểm cũng gởi giấy cho biết đã bồi thường phía bên kia. Vì là bảo hiểm có một chiều nên chiếc Ford Focus không được bồi thường. Hắn cũng chẳng màng. Chiếc xe cà tàng đó làm sao sánh được với cái phong bì đựng tiền mặt của Anh Ba. Huyến là một đại ca hào sãng và chơi rất điệu với em út bởi vậy Anh Ba bảo gì thì em út đều làm một cách sốt sắng. Với 20K tiền mặt, hắn mua cho vợ chiếc Accord 2012, còn mình lái chiếc Camry cũ hơn song cũng còn tốt chán. Dư ra chút ít hắn để dành phòng khi có công tác mới của Anh Ba giao cho. Có thêm cái nghề tay trái, dù là cái nghề bất lương đôi khi cũng giúp cho vợ con. Còn ai có nói bất lương thì kệ tía nó hơi sức đâu mà quan tâm. Trên đời này còn trăm vạn thằng người bất lương hơn hắn. Tợp ngụm bia hắn nhìn lên màn hình tivi đã cũ. ” Mai mốt Anh Ba có giao vụ gì thì mình nên mua cái tivi màn hình cong cong coi đá bóng mới đã con mắt…”. Bính lẩm bẩm. Hơi cau mày khi nghe tiếng đinh đong hắn bước ra mở cửa. Trong bụng của hắn bắt đầu đánh lô tô khi người thanh niên lạ mặt trình ra cái huy hiệu cảnh sát.

– Xin hỏi ông có phải là chủ nhà này?

– Chính tôi.

– Tên của ông là Huỳnh Văn Bính?

Nghe người sĩ quan cảnh sát mặc thường phục hỏi mình hai câu hỏi bằng tiếng Việt, Bính lo lo trong lòng đồng thời cũng tỏ ra biết điều hơn khi trả lời.

– Dạ chính tôi. Mời ông vào…

Chưa chịu bước vào nhà, vị sĩ quan cảnh sát tự giới thiệu.

– Tên của tôi là Mark Trần, nhân viên của sở cảnh sát Atlanta. Tôi được phái tới đây để hỏi ông vài điều về vụ tai nạn xe cộ…

Bính cười đưa tay ra.

– Hân hạnh được biết ông… Mời ông vào nhà.

Mark được chủ nhà mời ngồi nơi phòng khách và mời uống ly trà đá. Nói lời cám ơn nhưng chưa uống trà, anh bắt đầu cuộc điều tra của mình.

– Ông khai với cảnh sát là ông không có cố ý gây ra tai nạn. Đúng không?

– Đúng như vậy…

– Lúc gây ra tai nạn ông có uống rượu không?

– Có chút chút…

– Chút chút là bao nhiêu?

– Một chai 33…

– Nghĩa là ông vẫn còn tỉnh táo khi gây ra tai nạn?

– Tôi nghĩ như vậy…

Mark ngắt lời Bính một cách lịch sự.

– Tôi xin ông vui lòng trả lời Yes or No, đúng hoặc Sai chứ đừng nói Ông nghĩ…

Bính cười nhẹ.

– Cám ơn ông chỉ bày. Tôi không biết điều đó…

– Không có chi… Bổn phận của tôi là phải giải thích cho ông biết rõ ràng. Bởi vì tất cả những điều ông khai với tôi sẽ được trình ra trước toà…

– Đúng… Tôi còn tỉnh táo khi gây ra tai nạn…

– Nghĩa là ông biết việc ông làm. Ông biết ổng sẽ gây ra tai nạn…

Bính hơi có chút bối rối vì lời bắt bẻ của vị sĩ quan cảnh sát. Nếu hắn nhìn nhận biết sẽ gây ra tai nạn tất nhiên hắn cố ý tông vào xe. Hành vi cố ý này có khác gì dự tính gây thương tích cho người khác, nằm trong tội cố ý đã thương nhân trí mạng.

– Tôi không biết là tôi sẽ gây ra tai nạn. Tôi bất cẩn vì lúc đó tôi đang nói chuyện điện thoại với một người quen nên vô tình bỏ thắng đạp ga rồi khi biết ra lại hốt hoảng thành ra đạp mạnh ga hơn thay vì đạp thắng…

Mark thầm khen Bính là kẻ khôn ngoan và miệng lưỡi. Anh hỏi gì hắn trả lời cái đó, không thêm bớt. Hắn không trả lời dài dòng, ba hoa chích choè. Dù anh vặn, hỏi, bẻ cách nào hắn cũng không thừa nhận mình cố ý gây ra tai nạn. Bất cẩn là cái mà hắn chịu nhận. Tội bất cẩn gây ra tai nạn nhẹ hơn tội cố ý gây ra tai nạn hay mưu sát.

– Ông nói chuyện với ai trước khi gây ra tai nạn?

– Tôi điện thoại với người bạn. Người này ở bên Cali mà tôi quen gọi là Anh Ba…

– Tôi có thể xin ông số điện thoại của người này. Tôi chỉ muốn xác nhận là ông có nói chuyện bằng điện thoại với người này vì vậy mà ông bất cẩn đạp ga thay vì đạp thắng…

Thấy Bính ngần ngừ, Mark cười thốt.

– Nếu ông không bằng lòng thì tôi sẽ xin trát toà để buộc ông phải cho tôi số điện thoại của người mà ông gọi là Anh Ba. Đằng nào cũng vậy thôi. Vả lại nếu tôi hỏi mà Anh Ba xác nhận là đang nói chuyện với ông thì điều này có lợi cho ông…

Ngẫm nghĩ giây lát Bính bằng lòng ghi ra mảnh giấy số điện thoại của Anh Ba.

– Ông làm gì với chiếc xe cũ của ông?

Bính cau mày vì câu hỏi lạc đề này. Tuy nhiên cuối cùng hắn cười trả lời.

– Tôi bán cho nghĩa địa xe với giá trăm đô…

– Theo như chỗ tôi điều tra thì ông vừa mua chiếc Honda Accord đời 2012. Thưa ông có đúng như vậy không?

– Đúng… Tôi vừa mua cho vợ tôi chiếc xe khác. Hai vợ chồng tôi có bốn đứa con nên cần ít nhất hai cái xe. Vợ tôi là đàn bà nhà quê dốt nát chẳng biết gì về xe cộ nên tôi mới mua cái xe tốt tốt để khỏi hư bậy dọc đường…

– Tôi đồng ý với ông về chuyện này. Ông thật là người chồng tốt…

Bính cười im lặng.

– Ông mua chiếc xe trị giá 15K mà ông lại trả bằng tiền mặt. Ông giàu hơn tôi rồi…

Mark nói đùa một câu và có lẽ là câu nói đùa duy nhất của anh.

– Ông lấy tiền đâu để mua xe?

– Tiền tôi để dành…

– Tôi đã đọc ” bank’s statement ” của ông thì trước khi xảy ra vụ đụng xe ông chỉ có bảy trăm năm mươi ba đô la và 20 xu. Sau khi ông đụng xe thì ông lại có hơn 20 ngàn đô. Tôi muốn biết 20 ngàn đó ở đâu mà ra?

Mark thấy được chút bối rối của Bính. Sự bối rối đó tỏ ra bằng cử chỉ cầm lấy chai Heineken

– Tôi

– Tôi xin hỏi ai cho ông mượn tiền mua xe?

Bính lắc đầu.

– Chẳng có ai cho tôi mượn tiền mua xe cả. Đó là tiền dành dụm của tôi…

– Thật ư… Tôi hỏi nhà băng của ông thì họ cho biết ông đã bỏ vào chương mục của ông 10K… Khi mua xe ông ký cái chi phiếu 10K và trả 5K bằng tiền mặt…

Mark nhận thấy hơi thoáng giật mình của Bính khi nghe mình nói ra câu đó. Lát sau Bính mới lên tiếng.

– Đó là tiền của tôi gởi cho Anh Ba của tôi để ảnh chơi stock dùm tôi. Khi nào tôi cần thì ảnh gởi qua cho tôi…

– Ông gởi bao lâu mới có số tiền lớn như vậy?

– Tôi chẳng nhớ. Khi thì tôi gởi hai trăm, có khi ba trăm, có khi một ngàn. Tuỳ theo tiền để dành mà tôi có…

Như để làm rõ ý của mình Bính giải thích.

– Thường thì tôi gởi cho Anh Ba bằng tiền mặt. Anh Ba với tôi là chỗ quen biết hai chục năm nên tôi tin ảnh. Anh em chơi với nhau thì lấy lòng thành mà đãi nhau. Tôi cũng không biết rõ mình có bao nhiêu tiền. Khi nào tôi cần thì ảnh gởi qua cho tôi…

– Anh thật may mắn mới có được một người bạn tốt như vậy…

– Cám ơn ông… Anh Ba giàu bạc triệu nên chẳng khi nào ăn gian hay giựt tiền của một thằng nghèo như tôi…

– Tôi mạn phép coi hình Anh Ba của ông được không. Quen thân với nhau như vậy chắc ông phải có hình của Anh Ba…

– Dạ có…

Bính với tay lấy cuốn album rồi lật ở trang cuối cùng nhưng lại cau mày lẩm bẩm.

– Ủa đâu cà… mình nhớ là mình gắn nó vào đây mà… Chắc mấy đứa nhỏ lại dời đi đâu rồi…

Nghe tiếng Bính lẩm bẩm Mark muốn cười mà hổng có dám cười. Anh nghĩ thầm.

– Hai tấm hình mà ông nói đó bị bà chị ma lanh của tôi cuổm rồi. Sorgi nha…

Lật tới lui một hồi Bính mới gượng cười nhìn Mark.

– Xin lỗi ông… Để tôi vào trong phòng ngủ kiếm tấm khác…

Bỏ vào trong giây lát Bính trở ra với khung hình lộng kính. Mark nhận biết tấm hình này giống như tấm hình của Ngọc Trâm đưa cho anh chỉ có điều được làm lớn ra thôi. Liếc nhanh tấm hình rồi trả lại Bính.

– Tôi nghĩ tôi hỏi ông bao nhiêu đây cũng tạm đủ. Khi nào cần biết thêm tôi sẽ trở lại. Cám ơn về sự hợp tác của ông…

– Không có chi. Tôi biết gì thì tôi nói thật với ông…

Đưa Mark ra tới cửa, không biết nghĩ gì mà Bính lại hỏi một câu.

– Ông cho tôi hỏi một câu được không?

– Được ông cứ hỏi. Nếu trả lời được tôi sẽ nói…

– Cái người mà bị tôi đụng có bị thương nặng không?

Mark cười cười nhìn Bính.

– Ông ta thật may mắn nên chỉ bị thương nhẹ thôi. Tôi có hỏi chuyện ông ta thì được ông ta cho biết sẽ cùng với bà vợ sắp cưới dời đi chỗ khác…

– Thế à. Nếu có dịp gặp lại ông ta thì ông cho tôi gởi lời xin lỗi. Tôi không có cố ý làm hại ông ta…

– Tôi sẽ nói nếu có dịp…

Mark chào chủ nhà rồi thong thả đi ra xe. Ngang qua chiếc Camry màu trắng anh ngồi xuống làm như cột lại dây giày của mình rồi nhanh nhẹn gắn một vật gì dưới lườn xe. Bính không thấy được hành động của vị sĩ quan cảnh sát vì hắn đã đóng cửa lại và bận mở máy điện thoại nói chuyện với người nào. Ngồi vào tay lái, Mark mở máy điện toán trên xe của mình. Anh mỉm cười khi thấy ” signal ” hiện thành chấm sáng rồi tắt rồi lại hiện lên và cứ như thế mà tiếp tục chứng tỏ ” tracking device ” hoạt động tốt. Đợi chừng vài phút nữa anh mới mở điện thoại bấm cái số điện thoại của Anh Ba mà Bính đã cho lúc nãy. Điện thoại bận. Anh đoán có thể Bính đã gọi Huyến để báo cáo và nhận chỉ thị. Trên đường trở lại sở anh gọi cho Ngọc Trâm thuật lại cho nàng nghe cuộc gặp gỡ với Bính. Ngoài ra anh cũng kể về chuyện chiếc xe đậu ở đường trước nhà nàng. Nghe dứt nàng mới hỏi lại Mark.

– Em có chủ ý gì khi nói anh Phú Mỹ đã lấy vợ và sắp dời đi nơi khác?

– Chủ ý của em như thế này. Nếu biết tin anh với chị đã lấy nhau rồi sẽ dọn đi chỗ khác tất nhiên Huyến phải ráo riết tìm cách mưu sát anh chị. Hắn sợ anh chị đi thì khó tìm hơn. Hể hắn nóng lòng xúc tiến việc mưu sát anh chị thì hắn sẽ bị sơ hở nhiều hơn. Có thể hắn sẽ có mặt ở Atlanta để chỉ huy đàn em. Hắn mà lộ mặt ra thì mình sẽ gài bẫy để bắt hắn. Em sẽ trình bày vụ việc với sếp của em để xin thêm người giúp đỡ. Huyến có đàn em đông nên một mình em sợ cự không lại hắn mà chị với anh Phú Mỹ thì đâu có rành chuyện bắn giết…

– Chị thấy cái cách của em rất hay và chị tin Huyến sẽ mắc mưu em. Tuy nhiên để làm cho hắn tin là chị với anh Phú Mỹ sẽ cưới nhau và trốn đi chỗ khác thì chị gọi điện thoại báo cho mấy người bạn biết tin chị lấy chồng khác và theo chồng đi làm ăn xa. Chị cũng điện thoại về bên nhà báo tin nữa. Có như thế thì hắn mới tin thật và dụ hắn qua Atlanta… Cô bồ của em trở lại chưa?

– Dạ chưa…

– Vậy thì khi nào tan sở em ghé nhà chị ăn phở. Chị nấu nồi phở ngon hết biết ăn mấy lần rồi vẫn còn thèm…

Mark nghe tiếng Phú Mỹ vang vang.

– Em đừng có ăn gian… Anh nấu chứ em nấu hồi nào đâu mà khoe với Mark…

Tiếng Ngọc Trâm cười hăng hắc vang cả nhà.

– Thì anh nấu cũng như em nấu vậy mà. Em cũng ôm anh cho anh đứng hớt bọt chớ bộ…

Mark cười hả hả nói lớn.

– 8 giờ tối em mới ra khỏi sở… Chị chờ được không?

– Được. 8 giờ còn sớm chán. Tụi này thức quá nửa đêm mới đi ngủ…

7 giờ tối. Nhân viên đã về hết nhưng Huyến vẫn còn ngồi lì ở trong văn phòng của mình. Nét mặt nhăn nhó cau có, thỉnh thoảng hắn lại buông câu chửi tục tằn. Liên tiếp trong hai ngày hắn nhận được hai cái tin không vui. Tối thứ sáu Hạnh gọi về báo cáo chuyện canh nhà của Phú Mỹ bị cảnh sát hỏi giấy tờ và bị phạt vì đậu xe tại chỗ cấm đậu xe cũng như bằng lái xe của Minh hết hạn. Chưa hết. Chiều thứ bảy Bính gọi qua cho biết bị cảnh sát tới tận nhà thẩm vấn và bắt buộc phải cung cấp số điện thoại của hắn cho cảnh sát. Có số điện thoại họ sẽ nghe lén hoặc truy tìm ra nội dung những cuộc điện đàm của hắn với Bính và Hạnh. Điều này cũng chưa làm hắn bận tâm bằng cái tin mà Bính nói Ngọc Trâm với Phú Mỹ sẽ bí mật dời đi chỗ khác sau khi cưới nhau. Hắn đã gọi bạn bè của Ngọc Trâm và họ đều nói như vậy. Ngọc Trâm còn nói sẽ gởi thiệp báo tin. Điện về bên nhà ba má của Ngọc Trâm thì họ cũng nói đã được Ngọc Trâm báo tin lấy chồng khác. Nghĩ tới chuyện người vợ cũ của mình lấy chồng mà thằng chồng lại là thằng viết văn phản động chuyên chống đối đảng và nhà nước, Huyến tức muốn hộc máu.

Có người xì xầm về chuyện Ngọc Trâm bỏ hắn đi xây tổ uyên ương với người khác. Huyến nghe được và càng thù hận Ngọc Trâm và thằng chồng mới của nàng. Bằng mọi cách hắn phải bắt hai kẻ đó phải trả giá đắt. Hắn mà có xuống địa ngục thì nhất định phải kéo cả hai xuống luôn. Mình phải thiến thằng Phú Mỹ này mới được… Huyến lẩm bẩm. Còn con ngựa Ngọc Trâm hả. Ông sẽ rạch mặt mày. Tao sẽ dùng kim đâm mù hai con mắt đẹp của mày để mày phải sống trong bóng tối suốt đời. Ông không giết tụi mày đâu. Tao sẽ đổ ắc xít lên cái mặt đẹp đẽ để biến mặt mày của mày lỡ lói như quỉ dạ xoa. Tao sẽ bẻ từng đốt xương ngón tay của thằng viết văn phản động để cho nó khỏi viết luôn. Tao sẽ cắt cái lưỡi điêu ngoa xảo trá của con nhỏ phản phúc. Huyền gầm gừ như kẻ điên. Hắn phun ra mọi thứ tiếng thô lỗ, tục tằn để nguyền rũa, xỉ vả hai kẻ mà hắn coi như kẻ thù không đội trời chung. Đang hầm hừ hậm hực, Huyến nghe điện thoại reo. Mở máy hắn biết đó là Bính.

– Anh Ba hả Anh Ba

– Ừ tao đây. Có chuyện gì không?

– Nguy rồi Anh Ba ơi… Tới bây giờ con vợ em mới nói là mấy ngày trước có cô gì xinh đẹp và ăn mặc sang trọng gõ cửa nhà hỏi đường vì cổ bị lạc đường. Con vợ em tình thiệt mời cổ vào nhà. Cô này hỏi đủ thứ chuyện. Con vợ em nó ngu quá nó khai hết trơn. Nó khai với cô này là em đụng xe nên mua cho nó cái xe mới. Cổ hỏi tiền đâu mà mua thì nó nói là em nói với nó có người quen bên Cali cho mượn…

Bính vừa nói tới đây thì Huyến hét oang oang trong điện thoại.

– Con vợ mày ăn cái gì mà ngu vậy. Mắc mớ gì mà khai với nó… Đúng là quân ăn cám xú…

– Dạ… dạ… anh biết con vợ em mà. Nếu có người nào ngu nhất thế gian thì chính là nó…

Huyến hừ tiếng nhỏ làm thinh. Thấy Bính cũng làm thinh hắn mới lên tiếng.

– Còn gì nữa không?

– Dạ còn… Cái cô tới nhà đó hổng biết làm sao mà cổ lấy được hai tấm hình anh với em chụp chung với nhau lúc anh mới qua Mỹ. Em tra khảo, hỏi han thì con vợ em nói cũng hổng biết cô này là ai, chỉ mới gặp mặt có lần đầu. Em nghi quá mới lục cái hình anh chụp với bà vợ cũ của anh ra cho nó xem thì nó nói đúng là cái cô tới nhà hôm nọ…

– Con vợ mày đúng là ăn cám xú. Mà thôi con vợ mày làm sao mà bì được với một con đàn bà ma lanh như con Trâm. Tao còn bị nó qua mặt cái vù…

– Em phải làm sao Anh Ba? Cảnh sát mà tóm em là…

Hiểu được cái ý ngầm của Bính, Huyến nghiêm giọng nói.

– Mày mà bị ” cop ” nó thẩm vấn thì câm cái miệng lại để tao lo. Luật sư của tao sẽ bay qua đó lãnh mày ra… Nhớ chưa… Câm cái họng lại chớ có bép xép. Cảnh sát nó không có đánh đập mày đâu mà sợ… Mày mà bị cảnh sát còng tay thì bảo con vợ ngu của mày gọi cho tao biết liền. Nghe chưa…

– Dạ… dạ… Anh Ba c̣n dặn em gì nữa không Anh Ba…

– Thôi đủ rồi… Dặn mày cái gì mày cũng làm hư bột hư đường hết trơn. Chắc tao phải tự tay làm… Dặn mày rình rình cho nó một phát ngủm củ tỏi mà mày lại…

Huyến cúp máy để Bính ngồi thẩn thờ suy tính. Vừa lúc đó điện thoại của hắn reo lên. Nhìn vào hắn mỉm cười.

– Anh Bảy… Lâu quá hổng gặp anh…

Không biết người bên kia nói gì mà Bính vội cúp máy, cầm lấy xâu chìa khoá rồi bương bả ra xe. Vì hối hả hắn không thấy được Mark theo đuôi xe hắn một quãng xa xa. Gần hai mươi phút sau hắn có mặt ở trong khu HK Super Center. Ngó dáo dác hắn bước nhanh về phía mấy cái quán bán thức ăn. Có người đưa tay lên vẫy. Bính tiến về chỗ cái bàn có hai người ngồi ăn uống. Có lẽ vì bận lo nghĩ chuyện gì nên hắn không thấy Mark, mang kính đen đứng ở chỗ bày bán trái cây. Đứng xa vài chục bước anh nhận ra hai người ngồi chính là Minh Van Nguyen và Hanh Van Tran. Cả hai chắc là do lệnh của Huyến vẫn còn theo dò xét Ngọc Trâm và Phú Mỹ đồng thời cũng chờ ngày hầu toà. Hạnh nói với Bính.

– Ngồi xuống đi…

– Dạ cám ơn Anh Bảy…

– Mày ăn uống gì cứ việc…

Bính gọi một dĩa bánh cuốn và ly trà đá.

– Vụ của mày ra sao rồi?

Hạnh hỏi Bính. Ngần ngừ giây lát Bính mới trả lời.

– Cũng đang lình xình. Cảnh sát có tới gặp tôi vì họ nghi vụ đụng xe là một vụ mưu sát…

Hạnh cười hực.

– Nghi gì nữa. Họ biết chắc mẽm là mày tông xe để giết thằng bồ của con vợ cũ của Anh Ba…

Bính làm thinh. Đảo mắt quan sát một vòng thấy không có gì khả nghi Hạnh tiếp bằng câu hỏi.

– Bây giờ mày tính sao?

Bính lắc đầu.

– Tôi có nói chuyện với Anh Ba. Ảnh bảo tôi chờ…

Hạnh bật quẹt đốt thuốc. Bập bập mấy cái hắn nhìn Bính.

– Tao mới nói chuyện với Anh Ba. Ảnh nói từ giờ trở đi mày làm cho tao. Tao biểu mày làm cái gì thì mày làm cái đó…

Tuy không thích nhưng Bính làm thinh. Hắn biết Anh Bảy là cánh tay mặt của Anh Ba cho nên không chịu nghe lời Anh Bảy hắn sẽ bị khiển trách.

– Anh muốn tôi làm cái gì?

– Tao cần mày với thằng Minh thay phiên nhau canh chừng con Ngọc Trâm. Anh Ba nói với tao là con nhỏ với thằng bồ của nó dự tính bỏ trốn. Nó mà trốn đi xứ khác thì mất công lắm. Mình phải canh nó cho tới khi có lệnh của Anh Ba. Tao đoán ảnh sẽ lên kế hoạch mới thanh toán con vợ cũ với thằng bồ của nó…

– Anh có cần xe của tôi không?

– Không… Xe của mày bị tụi cớm biết rồi… Tao đã mướn xe khác… Tao biết mày đi làm ca nhì nên cho mày canh từ 9 giờ sáng tới hai giờ chiều thôi. Phần còn lại thằng Minh lo…

Ăn xong dĩa bánh cuốn, uống cạn ly trà đá xong Bính đứng lên đi ra cửa hông. Mark do dự không biết nên theo Bính hay là theo Hạnh. Cuối cùng anh vẫn đứng yên tại chỗ. Anh nghĩ Hạnh quan trọng hơn Bính. Huống chi tìm Bính cũng dễ nhờ ” tracking device ” mà anh đã lén gắn vào xe của hắn. Muốn biết Huyến làm gì anh phải bám theo Hạnh. Hắn là người sẽ dẫn anh tới Huyến. Bính đã thất bại trong vụ mưu sát Phú Mỹ bằng cách tông xe thì vụ mưu sát thứ nhì có thể sẽ do Hạnh với Minh thi hành. Hai tên này một tên có lý lịch còn một tên có tiền án. Lý lịch sạch không có nghĩa là người đó không giết người hoặc làm những hành động ám muội. Đó chẳng qua là họ khôn ngoan, biết tính toán cẩn thận trước và sau khi thi hành xong thủ đoạn nên cảnh sát chưa điều tra ra được. Ở trong giới bất lương, người càng có lý lịch sạch chừng nào càng nguy hiểm chừng đó vì thường thường họ là đàn anh, đại ca chỉ huy em út làm những việc dơ bẩn và xấu xa chứ ít khi chịu nhúng tay vào. Nếu Hạnh mà thất bại thì Huyến bắt buộc phải chường mặt ra ở Atlanta để chỉ huy đàn em. Đó chính là lúc anh chờ đợi.