← Quay lại trang sách

Chương 12

Chiếc BMW chạy chầm chậm rồi ngừng lại trước ngôi nhà hai tầng nằm trong khu phố yên tịnh và vắng vẻ của thành phố Austin. Huyến mở cửa bước ra đường đứng ngắm nghía ngôi nhà giây lát xong mới leo lên bậc tam cấp rồi bấm chuông. Ba lượt mà chẳng có ai trả lời. Như vậy là Ngọc Trâm không còn ở Austin mà đang ở với thằng bồ bên Atlanta đúng như lời Bính đã báo cáo với hắn. ” Tiên sư cha nó ”. Huyến lẩm bẩm. Ly dị xong ẳm được mớ tiền con nhỏ ngu gì mà không đi xây tổ uyên ương với thằng bồ trẻ tuổi và đẹp giai hơn ông chồng già gần gấp đôi tuổi mình. Huyến giận tới độ muốn đốt rụi cái nhà của mình làm chủ mà không được ở và nếu bán thì phải chia cho người khác phân nửa. Đá cái rầm vào cánh cửa, hắn lầm bầm quay trở lại xe. Ngồi xuống hắn đóng cửa cái rầm xong nhắm mắt lại im lìm. Biết đại ca giận, hai tên đàn em nín thinh không nói gì hết. Thật lâu gã tài xế mới lên tiếng.

– Mình đi hả Anh Ba?

– Ừ… Chứ ở đây làm cái giống đách gì. Con nhỏ phản phúc đâu còn ở đây nữa. Nó đang ôm thằng bồ của nó bên Atlanta…

Ngừng lại giây lát, Huyến thở hắt ra nói tiếp.

– Mình lên Dallas đổi xe rồi sáng mai đi Atlanta…

Gã đàn em của hắn ngồi đằng trước bật cười hà hà.

– Vậy là mình ghé Anh Năm nhậu một trận…

Hừ tiếng nhỏ Huyến gằn giọng.

– Mày thì chỉ có biết nhậu. Bởi vậy mới bị vợ bỏ…

– Thì anh cũng như tôi…

Bính quắc mắt nhìn trừng trừng thằng đàn em của mình khiến tên này nín khe và cúi xuống không dám nhìn vào mặt của hắn.

– Mày mà nói bậy một tiếng nữa tao cắt lưỡi mày… Khôn hồn câm cái miệng của mày lại…

Không khí trong lòng xe đặc cứng và nặng chình chịch. Xe từ từ lăn bánh. Huyến nhắm mắt làm như ngủ nhưng đầu óc lại suy nghĩ. Thực tình hắn không muốn rời Cali. Hắn đang có nhiều chuyện quan trọng phải làm hơn chuyện chạy qua Atlanta xử tội con vợ cũ. Tuy nhiên sai đàn em làm thì lại hỏng chuyện. Bính định giết thằng bồ của Ngọc Trâm thì nó chỉ gãy tay rồi sau đó đàn em của hắn lại bị cảnh sát tới nhà thẩm vấn về tội mưu sát. Kế tiếp Minh với Hạnh vì một sơ hở nhỏ nhặt đã làm hỏng kế hoạch ám sát đôi tình nhân. Hắn không qua cũng được. Chỉ cần sai đàn em thân tín ở Dallas qua Atlanta cắc bùm thì cũng xong. Nhưng mỗi lần tưởng tới cảnh con vợ trẻ xinh đẹp của mình đang âu yếm với người khác là cơn ghen chay bùng lên thành sự giận dữ, căm thù khiến hắn chẳng vui vẻ và bình tâm tỉnh trí để tính chuyện làm ăn. Bởi vậy mà sau hai ngày rút về nhà riêng suy nghĩ và tính toán cẩn thận, hắn bèn gọi đàn em sửa soạn chuyến đi xuyên bang để có mặt ở Atlanta. Hắn muốn tự mình hành hạ, sĩ vả, nhục mạ con vợ phản phúc rồi sau đó mới thanh toán cả hai đứa. Muốn làm được chuyện đó không phải dễ vì có kẻ chắn đường. Mark Tran. Thằng Việt kiều phản động. Huyến lẩm bẩm. Là cảnh sát, Mark đại diện cho luật pháp xứ này để bảo vệ dân chúng và cũng để khám phá ra hành động gian ác của hắn. Hắn có thể loại trừ Mark nhưng hắn không muốn làm chuyện hại nhiều mà lợi ít. Giết hay bắn bị thương Mark là sẽ có chục, trăm Mark khác nhảy vào cuộc để tìm tòi, xục xạo, lục lọi ra hắn và đồng bọn. Hay là mình trở lại Cali chờ tình hình êm êm rồi mới hành động tiếp. Nhưng chưa đánh đã chạy thì hắn sẽ bị đàn em chế diễu và khi dễ. Từ khi dễ tới không phục tòng đâu có xa xôi gì. Hắn cũng biết có nhiều thủ hạ thân tín hoặc đồng chí đang lăm le và tìm đủ cách triệt hạ hắn để ngồi vào chỗ của hắn cũng như hắn cũng đã làm với người đi trước. Mà hắn thì hắn chưa chịu cho ai thay thế mình.

– Chào ông…

Bính không ngạc nhiên mấy khi thấy Mark xuất hiện. Hắn không ngu đến độ không biết mình bị Mark theo dõi. Mỉm cười hắn nói bằng giọng lịch sự.

– Mời ông ngồi. Tôi rất hân hạnh mời ông ly cà phê sữa đá…

– Cám ơn ông…

Quay sang cô hầu bàn anh cười thốt.

– Cô vui lòng cho tôi ly trà đá…

Quay trở lại Bính, anh cười tiếp.

– Bà vợ của ông chắc rất hài lòng với chiếc xe mới, thưa ông?

– Ông nói đúng…

– Thật tội cho vợ ông nếu chiếc xe đó bị cảnh sát niêm phong…

Bính cau mày nhìn người đối diện.

– Ông nói gì tôi không hiểu…

– Tôi muốn nói là số tiền mà ông mua chiếc xe đó là tiền bất chánh…

Bính cười nhếch môi.

– Tiền đó là tiền của tôi để dành…

– Ông nghĩ thế nào nếu vợ ông biết có người mướn ông mưu sát người khác. Tôi nghĩ bà vợ của ông là người hiền lành, thật thà vì vậy bà sẽ rất phật lòng khi ngồi lên chiếc xe có dính dáng tới tội ác. Hơn thế nữa ông nghĩ sao nếu ba đứa con của ông khám phá ra ba của chúng…

Bính biến đổi sắc mặt thấy rõ. Hắn là kẻ lưu manh. Điều đó hắn không chối cãi. Tuy nhiên hắn lại thương vợ con. Điều đó ai cũng biết và hắn cũng không phủ nhận, Hắn thương vợ và hơn thế nữa rất nể vợ. Hắn lưu manh nên kính nể người vợ lương thiện của mình. Hắn ăn gian nói dối nên nể sợ kẻ thật thà, không hề biết dối gian. Nói cho đúng hắn sợ sự thật. Như Anh Ba Huyến của hắn cũng sợ sự thật v́ vậy mà tìm đủ mọi cách để diệt trừ cô vợ cũ. Như cái đảng cộng sản của Huyến cũng sợ sự thật nên mới bỏ tù những người nói lên sự thật.

– Tôi biết ông có liên hệ tới Huyến. Tôi biết ông đã vâng lệnh của Anh Bảy canh nhà của ông Phú Mỹ với bà Ngọc Trâm. Tôi biết ông đã nói chuyện với Anh Ba của ông. Tôi biết Huyến đang trên đường tới Atlanta để chỉ huy đàn em mưu sát ông Phú Mỹ với bà Ngọc Trâm. Tôi và sở cảnh sát biết điều đó và sẽ chờ Huyến ra tay để bắt giữ hắn và các tòng phạm của hắn trong số đó có ông. Bị khép tội đồng loả ông sẽ bóc ít nhất 10 cuốn lịch. Vợ ông làm sao nuôi nổi bốn đứa con. Nhà ông bị mất, xe ông sẽ bị kéo, con ông có thể sẽ bỏ học. Tất cả những gì ông làm, ông dành dụm sẽ bay biến…

Bính ngồi làm thinh suy nghĩ. Hắn không biết Mark hù mình hay nói thật. Xét kỹ thì những gì Mark nói đều có thể là sự thật. Cảnh sát đã nghi ngờ hắn. Cảnh sát đã biết Hạnh và Minh là đàn em của Huyến. Họ cũng có thể suy đoán Huyến phải có mặt ở Atlanta để chỉ huy đàn em thủ tiêu Phú Mỹ với Ngọc Trâm. Hổng lẽ sở cảnh sát với ngàn nhân viên như Mark lại không biết chuyện đó. Họ chưa câu lưu hắn chỉ vì không muốn bứt dây động rừng sợ làm cho Huyến trốn mất. Bính im lìm suy nghĩ trong lúc lời của Mark vang vang bên tai.

– Tôi thông cảm cho hoàn cảnh của vợ con ông nên tôi đã trình với cấp trên của tôi về trường hợp của ông. Họ cho ông một cái ” deal ”…

Mark ngưng nói. Bính ngước lên nhìn người đối diện. Mark đọc được trong mắt Bính thoáng băn khoăn, do dự rồi cuối cùng câu nói cũng bật ra.

– Ông cứ nói…

– Ông hợp tác với cảnh sát để bắt Huyến. Toà sẽ cho ông hưởng tù treo mà không có án tù ở…

Bính giật mình vì cái ” deal ” của Mark. Hợp tác với Mark có nghĩa là phản lại Anh Ba, mà phản lại Anh Ba cũng đồng nghĩa với phản đảng. Là đảng viên tép riêu, hưởng lộc đảng cũng không nhiều ngoài chuyện nhờ sự vận động của Anh Ba nên hắn mới được đưa sang hoạt động ở Hoa Kỳ, nhưng trong đầu hắn chưa bao giờ có ý nghĩ phản đảng và phản lại Huyến. Phản đảng là tự mình tuyên án tử hình cho mình. Tuy nhiên bây giờ tình thế thay đổi. Không nhận cái deal của Mark là bị câu lưu tức khắc, sẽ bị thẩm vấn để rồi cuối cùng cũng phải cung khai và nhận tội. Với tội cố ý đã thương nhân trí mạng cộng thêm tội đồng loã với Huyến mưu sát Ngọc Trâm và Phú Mỹ, hai tội cộng lại coi bộ hắn sẽ bóc lịch lâu lắm, ít nhất cũng 20 năm. Hắn bây giờ 40 mà ngồi gở lịch 20 năm thì khi ra khỏi tù đã 60 thì thân tàn ma dại rồi.

Đặt cái danh thiếp của mình lên bàn, Mark cười nhẹ lên tiếng.

– Ông suy nghĩ đi. Nếu trong vòng 24 giờ mà tôi không nhận được sự trả lời của ông thì xe cảnh sát sẽ tới nhà mời ông về sở cảnh sát nói chuyện chơi…

Xô ghế đứng dậy Mark cười tiếp.

– Cám ơn ông về ly trà đá… See you soon…

Bính lặng người nhìn tấm danh thiếp của Mark mà đầu óc rối bời. Theo Anh Ba và đảng sẽ bóc lịch ít nhất 15, 20 cuốn. Vợ con sẽ nheo nhóc, bơ vơ không nơi ăn chốn ở. Đảng đâu có ngó ngàng gì tới vợ con của thằng đảng viên cắc ké như anh. Tình đồng chí sẽ hết vì đâu có ai ngu dại chơi với kẻ đang ở tù, không còn ích lợi cho họ nữa. Bỏ đảng, vất bỏ đời lưu manh và bất lương ít ra anh còn có dịp may cuối cùng để làm lại cuộc đời trên xứ này. Ngọc Trâm là một chứng cớ hùng hồn. Là vợ của Anh Ba Huyến, một bước lên xe, ăn ở có người hầu hạ, chủ nhà chủ chợ, tiền chục ngàn đô trong ngân hàng mà còn vất bỏ Anh Ba với cái đảng của ảnh một cách không thương tiếc thì cái thằng theo đảng chỉ vì cơ hội như hắn tại sao lại chần chờ, do dự không chịu vất cha cái đảng đang mục rã, quẳng cha cái đám lãnh tụ thối tha đang bị thiên hạ nguyền rũa. Nghĩ tới đứa con gái út mà mình thương nhất sẽ không được học đại học hắn thở dài. Nghĩ tới ánh mắt buồn rầu của Thêu, hắn rưng rưng nước mắt. Là một kẻ lưu manh nhưng Bính thương vợ thương con. Có thể hắn thương vợ con theo cách của hắn và cách thương vợ con của hắn khác với mọi người. Đàn ông không ai giống ai do đó cách thương vợ con của họ cũng không giống bất cứ ai. Bính không là một ngoại lệ. Hắn biết mình chỉ có một chọn lựa, một đường duy nhất và cũng là dịp may cuối cùng. Bỏ đảng để sống một đời khác. Hắn phải suy tính kỹ càng để không mắc sai lầm vì sự sai lầm sẽ ảnh hưởng không những chính bản thân mà còn liên quan tới nhiều người khác nữa. Liếc thấy bóng Anh Bảy thấp thoáng nơi cửa ra vào hắn vội cầm lấy cái danh thiếp của Mark bỏ vào túi áo.

Vừa đứng lên để rời sở, Mark nghe điện thoại reo. Nhìn số anh mỉm cười. Dự đoán của anh đúng. Bính đã gọi lại. Như vậy có nghĩa là hắn bằng lòng hợp tác với anh trong kế hoạch tóm cổ Huyến và đồng bọn của hắn về tội mưu sát. Muốn kết tội thì phải để yên cho hắn tự do thi hành kế hoạch giết người tới phút chót thì anh mới can thiệp. Điều này có hơi nguy hiểm cho Ngọc Trâm và Phú Mỹ bởi vì anh phải can thiệp kịp thời và hữu hiệu. Một trục trặc nhỏ cũng có thể đưa tới hậu quả tai hại. Vì chuyện này có liên hệ trực tiếp tới Phú Mỹ và Ngọc Trâm nên muốn làm anh cần phải hỏi ý kiến của hai người trước. Nếu họ bằng lòng thì anh mới bắt đầu xúc tiến.

Đang ngồi gõ gõ lên keyboard, không biết nghĩ gì mà Phú Mỹ ngưng lại rồi bước nhanh lên cầu thang. Vào phòng ngủ thấy Ngọc Trâm đang đọc sách anh cười thốt.

– Anh muốn đi farmer market. Em đi hông?

Gấp cuốn sách lại Ngọc Trâm duỗi chân nằm dài ra giường.

– Đi mà em làm biếng thay quần áo quá…

Tiến lại gần Phú Mỹ cười hì hì.

– Để anh thay quần áo cho em…

Lăn qua phía bên kia giường Ngọc Trâm cười hắc hắc.

– Cám ơn… Để cho anh thay quần áo rồi anh thừa nước đục thả dê hả… hổng được đâu…

Dứt lời nàng chụp lấy quần áo bước vào phòng tắm. Mười phút sau Phú Mỹ nhìn đăm đăm người tình ăn mặc giản dị nhưng lại quá quyến rũ. Chiếc áo pullover ngắn tay, quần jean, tennis shoes tạo thành sự trẻ trung và tươi mát.

– Em lái hay anh lái?

– Em lái đi… Tay anh còn yếu với lại anh muốn được tự do ngắm tài xế…

Hai người thong thả xuống lầu. Đợi cho Phú Mỹ kích hoạt hệ thống an ninh xong, Ngọc Trâm mới mở cửa nhà bếp. Ngồi lên ghế, cài dây an toàn xong xuôi nàng mới mở máy xe rồi khoá cửa xe và sau đó mới mở cửa garage. Đó là cách thức phòng ngừa kẻ gian bắt cóc mà Mark đã chỉ cho nàng. Xe ra tới đường nàng hơi yên tâm khi thấy không có xe nào đậu dọc hai bên đường.

– Chuyện nhà và chợ của em ra sao rồi?

Phú Mỹ hỏi. Chăm chú lái xe song thỉnh thoảng liếc kính chiếu hậu coi có xe nào theo mình không, Ngọc Trâm trả lời.

– Dạ em đã nhờ công ty địa ốc bên Austin đăng bảng bán rồi. Cái nhà thì đã có người đi coi, đặt tiền cọc và chờ mượn tiền. Chắc chừng tháng nữa là xong…

– Em có cần trở lại Austin không?

– Dạ không… Em đã uỷ quyền cho luật sư rồi. Còn đồ đạc thì em cho một người quen. Họ sẽ dọn và làm sạch sẽ trước khi giao nhà… Riêng cái chợ thì em đang phân vân giữa việc cho mướn hay bán… Theo anh thì em nên cho mướn hay bán?

Im lặng giây lát Phú Mỹ mới chậm chạp trả lời.

– Em hỏi thì anh mới nói. Anh nghĩ em nên bán. Dứt khoát với đời cũ đi để lập lại đời mới…

Ngọc Trâm mỉm cười quay nhìn người yêu. Phú Mỹ cùng nhìn nàng cười cười.

– Anh cũng biết em muốn có tiền xài mỗi tháng nên cho mướn cũng tốt. Tuy nhiên bán thì em cũng có tiền bỏ vào chương mục riêng của em để xài theo ý mình. Huống chi nếu mình sống chung với nhau thì anh sẽ bỏ tên em vào chung chương mục với anh…

Ngọc Trâm đã đoán ra Phú Mỹ sẽ nói và sẽ làm như vậy. Từ khi anh bị gãy tay thì anh để cho nàng quán xuyến hết mọi thứ trong nhà. Anh đưa cho nàng mấy cái thẻ tín dụng để nàng muốn mua gì tuỳ ý và luôn cả ” check book ” nàng cũng giữ luôn.

– Rủi em xài hết tiền của anh rồi làm sao?

Phú Mỹ cười hì hì.

– Thì hai đứa mình thành homeless…

Ngọc Trâm cười nói trong lúc nhìn vào kính chiếu hậu.

– Em hổng muốn mình homeless mà em muốn homemore hà… Em sẽ thay anh lo chuyện nhà cửa để anh có thời giờ viết kiếm tiền mua cái nhà bự hơn…

Phú Mỹ trợn mắt nhìn người yêu.

– Nhà mình bốn phòng mà em chê nhỏ…

Ngọc Trâm cười thánh thót.

– Nhà của anh bi giờ hai người ở thì vừa. Nhưng nếu có thêm chừng hai ba người nữa ở thì chật…

– Người nào?

Phú Mỹ hỏi nhanh. Liếc người yêu, Ngọc Trâm cười lỏn lẻn.

– Người con của anh với em chứ người nào

Hiểu ra Phú Mỹ cười ha hả.

– Phải rồi… anh muốn có con gái giống em…

– Em muốn có ba đứa con. Một đứa giống em, một đứa giống anh và một đứa giống anh với em… Mình đi đâu dzậy?

– Đi Dekalb Farmer Market… Em biết đường hông?

– Hổng biết… Em nghe nói chỗ này lớn lắm mà chưa đi lần nào… Anh mua cái gì ở đây?

– Anh mua bột cà ri, sả, tỏi, gừng, ớt… nhiều thứ lắm… Anh muốn nấu cho em ăn một món đặc biệt…

– Món gì?

– Cà ri cá mập…

– Cá mập ăn thịt người… eo ôi… em hổng ăn đâu…

– Ai nói với em cá mập ăn thịt người?

– Người ta nói chứ ai. Báo chí, tivi nói người ta đi tắm biển bị cá mập cắn đó…

Phú Mỹ cười hì hì.

– Cái đó truyền hình vẽ ra cho lớn chuyện ra. Ngoài biển có mấy triệu con cá mập trong khi lâu lâu mới có người bị cá mập cắn. Cá mập mà chờ ăn thịt người chắc nó đói chết hết rồi. Huống chi cá mập mà anh nấu cho em ăn là cá mập con nhỏ xíu đâu có giành ăn thịt người được với mấy con cá mập lớn…

Ngọc Trâm làm thinh. Cười hì hì Phú Mỹ tiếp liền.

– Cá mập mà anh nấu cà ri cho em ăn là loại cá mập bị người ăn thịt nó chứ nó hổng có ăn thịt người được… Em chịu ăn hông. Em hổng chịu ăn thì anh mua ít ít và nấu cho mình anh ăn…

– Em hổng biết. Anh nấu xong em ăn thử chút chút coi ngon thì em mới ăn nhiều…

Ngọc Trâm liếc kính chiếu hậu. Nàng để ý thấy có chiếc xe cũ lẽo đẽo theo sau mình từ khi nàng vào xa lộ 285. Thấy cử chỉ của Ngọc Trâm, Phú Mỹ hỏi.

– Có chuyện gì hả em?

– Dạ… Em để ý thấy có chiếc xe theo sau mình…

– Em chạy chậm lại rồi sang bên mặt vào sát trong lề thử coi nó còn theo mình không…

Nghe lời của Phú Mỹ, Ngọc Trâm giảm tốc độ còn 50 dặm/giờ xong đổi sang bên mặt và từ từ vào sát lề. Nàng thấy chiếc xe cũ vọt nhanh lên ngang hàng với mình. Nhờ cửa xe của chiếc xe cũ quay xuống nàng nhận ra tài xế là dân châu Á. Người này một tay cầm tay lái một tay cầm cái gì đen đen như là khẩu súng chĩa ngay vào mình. Hoảng hồn, bằng phản xạ tự nhiên, nàng đạp mạnh chân ga. Chiếc Honda vọt nhanh tới trước. Ánh lửa loé lên kèm theo tiếng nổ. Bốc… bốc… bốc… Ba tiếng ròn tan… Cửa kính ở đằng sau bị bắn vỡ kêu loảng xoảng. Chiếc xe cũ đột ngột đổi sang bên trái, rú máy phóng thật nhanh rồi thoáng chốc biến mất trong dòng xe cộ lưu thông. Trống ngực đập ình ịch, mặt tái mét, Ngọc Trâm run rẩy lái xe từ từ tấp vào lề trong lúc đó Phú Mỹ gọi báo cho Mark biết. Mười phút sau còi xe cảnh sát hụ vang rồi hai chiếc xe cảnh sát chạy tới. Biết Ngọc Trâm và Phú Mỹ không bị gì hết, Mark hỏi Ngọc Trâm có nhận diện được thủ phạm không nhưng nàng lắc đầu cho biết thủ phạm là người châu Á, có thể là người Việt. Sau khi gọi xe câu đem xe của họ về sửa, trên đường chở hai Phú Mỹ và Ngọc Trâm về nhà, Mark nói.

– Em nghĩ người bắn anh chị là thủ hạ của Huyến. Ngoài Bính ra, hắn có hai đàn em đang ở tại Atlanta. Hai tên này một tên Hạnh, còn một tên Minh. Minh có tiền án nhiều lắm. Có thể hắn là kẻ đã lái xe bắn vào xe của anh chị. Em sẽ bắt hắn rồi sau đó bắt luôn Hạnh. Để hai tên này ở ngoài nguy hiểm cho anh chị lắm. Với lại bắt hai tên này thì Huyến chỉ còn có Bính thôi. Dù không muốn bắt buộc Huyến cũng phải dùng Bính, mà Bính thì đã chịu hợp tác với em…

Ngồi băng sau, Ngọc Trâm chồm tới trước cười hỏi.

– Em làm cách nào mà dụ được Bính dzậy?

Mark cười hì hì.

– Em có hỏi sếp của em thì ổng nói sẽ can thiệp với toà cho Bính hưởng án treo thay vì tù ở nếu hắn chịu hợp tác với cảnh sát để gài bẫy bắt Huyến. Hắn sẽ là một nhân chứng quan trọng trong vụ án của Huyến…

Đưa Ngọc Trâm với Phú Mỹ về nhà, ngồi nói chuyện giây lát xong Mark cáo từ về sở. Ra tới xe anh mở máy gọi về sở nói chuyện với cấp chỉ huy của mình. Vừa ra khỏi tiệm phở ở khu Buford, Minh khựng lại khi thấy chiếc xe chắn đường mình. Hắn xanh mặt khi thấy Mark và một sĩ quan cảnh sát bước ra. Người này trình trát toà trong lúc Mark nói với hắn bằng hai thứ tiếng Việt và Anh.

– Ông Nguyễn Văn Minh… Ông bị cáo buộc về tội mưu sát ông Andy Phú Mỹ Trần và cô Lê Thị Ngọc Trâm… Ông có quyền giữ im lặng. Nếu ông nói thì những gì ông nói có thể dùng để chống lại ông trước toà. Ông có quyền mướn luật sư và luật sư sẽ có mặt với ông trong thời gian ông bị thẩm vấn. Nếu ông không thể mướn luật sư thì toà có thể chỉ định một luật sư biện hộ cho ông… You have the right to remain silent. If you do say anything, what you say can be used against you in a court of law. You have the right to consult with a lawyer and have that lawyer present during any questioning. If you cannot afford a lawyer, one will be appointed for you if you so desire.

Minh im lặng nghe Mark đọc một đoạn ” Read me my rights ” trong thủ tục bắt người của cảnh sát. Mặc dù Minh không khai gì hết song chuyên viên của sở cảnh sát đã bẻ khoá xâm nhập vào điện thoại di động của hắn và tìm ra số điện thoại của Hạnh. Từ số điện thoại, Mark tìm ra được chỗ của Hạnh đang cư ngụ. Hai giờ sau, Hạnh hay Anh Bảy, đàn em thân tín của Huyến bị cảnh sát câu lưu.

Vất cái điện thoại của mình lên chỗ ngồi đoạn tựa lưng vào ghế nệm, Huyến đưa tay vò vò, bóp bóp trán của mình. Hắn đang nhức đầu vì nhiều chuyện không vừa ý. Đêm hôm qua Hạnh gọi báo cáo vụ việc càng ngày càng trở nên khó khăn khiến cho hắn với Minh phải thay chỗ ở hoài để tránh bị cảnh sát theo dõi cũng như hỏi ý kiến về chuyện Minh sẽ phải ra hầu toà. Huyến đã ra lịnh cho Minh trốn luôn đừng ra toà vì sẽ bị cảnh sát bắt giam liền sau khi hầu toà. Cách tốt nhất là tìm chỗ trốn kỹ đợi hắn qua rồi sẽ tính. Rồi bây giờ hắn lại nhận được tin của Bính báo không liên lạc được với Hạnh và Minh. Muốn kiểm chứng lời của Bính đúng hay sai, hắn gọi Hạnh thì điện thoại chết ngắt. Điện thoại của Minh cũng vậy luôn. Điều này cho hắn biết cả hai đàn em của hắn ở Atlanta đã bị bắt. Bây giờ thì hắn chỉ còn có Bính. Tuy nhiên Bính cũng đang bị cảnh sát dòm chừng. Vả lại Bính là thằng không có đầu óc, thiếu sự suy tư và tính toán như Hạnh. Bính, Minh và Hưng với Thạnh, hai thằng em mà hắn mang theo chỉ là dân võ biền thiếu mưu mô, quen nhận lệnh hơn là ra lệnh, quen chịu sự chỉ huy hơn là chỉ huy. Bây giờ hắn mới lấy làm tiếc không nghe theo lời của Hiện ở Dallas. Hiện là thủ hạ thân tín nhất và lâu đời của hắn, bởi vậy mới được đàn em gọi là Anh Năm. Mưu mô, thủ đoạn, quyền biến, có đầu óc với lại thêm tính cẩn thận nên Hiện làm việc gì cũng thành công. Đêm hôm qua ngồi ăn nhậu với nhau, Hiện tỏ ý muốn đi cùng hắn qua Atlanta để phụ với hắn. Tuy nhiên vì tự ái và cũng tự tín nên Huyến không chịu. Bây giờ Hạnh bị cảnh sát tóm cổ thì hắn như mất một cánh tay nhưng hổng lẽ lại điện thoại về Dallas nhờ vả Hiện. Tự ái của một bậc đàn anh không cho phép hắn làm như thế.

– Mình đang ở đâu hả Hưng?

Mở mắt ra Huyến hỏi Hưng đang cầm lái. Gã đàn em cười một mình. Ít khi gã nghe đàn anh nói một câu thân tình như vậy.

– Dạ mình vừa vào địa phận của Alabama Anh Ba… Chắc em ngừng lại ở Tuscaloosa để châm đầy bình xăng… Anh Ba muốn ăn gì không?

Huyến lắc đầu.

– Không… Biết tao không thích ăn thức ăn của Mỹ nên vợ thằng Hiện mua cho tao một bịch thức ăn Việt. Tụi bây muốn ăn thì dừng lại trạm nghỉ bên đường rồi mình ăn chung với nhau. Ăn xong thì hai đứa bây chia nhau lái để mình tới Atlanta sớm sớm mướn phòng…

– Anh Ba muốn vào trong phố hay ở ngoài ngoại ô?

Suy nghĩ giây lát Huyến mới chậm chạp trả lời.

– Mày đưa anh tới Mandarin Oriental. Thằng Việt kiều phản động Mark Trần biết tao thế nào cũng phải có mặt ở Atlanta cho nên tao không cần giấu diếm nữa. Riêng hai đứa bây thì cần phải giữ kín để có gì anh sai bảo. Sáng mai tao sẽ đi gặp luật sư để lãnh thằng Hạnh với thằng Minh ra…

Đang lái xe Hưng lên tiếng liền.

– Anh Năm có chỉ cho em một ” motel ” nằm trên I20 giá mắc gấp ba nếu mình trả bằng tiền mặt và không phải đăng ký. Bỏ anh ở khách sạn xong em tới đó mướn phòng. Em sẽ mướn phòng riêng cho em, còn thằng Thạnh cũng mướn riêng một phòng cho nó…

Huyến gật đầu nói nhỏ.

– Mày tính như vậy được lắm. Ráng mà dùng cái đầu của mày để suy nghĩ và tính toán cẩn thận trước khi làm việc gì. Đừng có làm ẩu. Lạng quạng cảnh sát nó tóm cổ tụi bay là tao cũng bó tay luôn. Bây giờ tao ngủ một chút chừng nào tới chỗ gọi tao dậy…

Dứt lời Huyến nhắm mắt lại cố lim dim ngủ. Chiếc Lincoln đời 2015 lướt êm trên xa lộ có bảng chỉ đường I20 East. Atlanta 165 miles.