Chương 13
Mark ngồi im suy nghĩ. Mặc dù có sự can thiệp ráo riết của luật sư nhưng toà cũng không cho Hạnh với Minh được tại ngoại hầu tra. Đó là một thắng lợi cho riêng anh. Hai tên này có luật sư riêng chứng tỏ Huyến đã hiện diện ở Atlanta. Với thế lực của tiền hắn đã mướn luật sư của một ” law firm ” nổi tiếng ở Atlanta để biện hộ cho đàn em nhưng cuối cùng toà đã phán ” no bail ”. Có tiền lại thêm quen tính xài sang dĩ nhiên Huyến phải ở khách sạn sang trọng tại ” downtown ”. Điều này rất dễ cho anh tìm ra hắn. Sau hai giờ rà soát lại các khách sạn ở trung tâm thành phố, anh đã tìm ra Huyến ngụ tại Mandarin Oriental of Atlanta phòng số 124. Tới Atlanta, dĩ nhiên Huyến không đi một mình. Hắn chẳng ngu dại gì tự mình lái xe đi dò xét mà sẽ sai đàn em làm. Anh hỏi Bính thì hắn cho biết chỉ có nói chuyện với Huyến một lần thôi. Huyến không ra chỉ thị gì hết mà chỉ bảo chờ. Huyến cũng khôn ngoan không mướn xe mà lại dùng phương tiện công cộng như tắc xi, xe bus và xe điện thành ra khó mà biết hắn đi dâu và làm gì. Huyến không đi một mình, vậy thì đàn em của hắn ở đâu trong thành phố Atlanta có mấy triệu dân. Khách sạn nào? Phòng ngủ nào? Từ Cali qua Huyến đi theo đường nào? I40 East về Nashwille rồi xuôi xuống Atlanta bằng đường I75 South? I10 East rồi ngược I75 North lên Atlanta? I20 East cũng tới Atlanta? Ba trục lộ giao thông đó Huyến dùng đường nào. Trong suốt chuyến đi từ Cali qua Atlanta hắn chỉ xài điện thoại mấy lần mà lần cuối cùng ở Dallas. Suốt chặng đường từ Dallas tới Atlanta, hắn không có liên lạc bằng điện thoại, đổ xăng, ăn uống đều bằng tiền mặt nên không thể tìm ra được lộ trình di chuyển của hắn. Anh có thể đoán ra lộ trình di chuyển vì nếu ở Dallas đi qua Atlanta thì đường gần và tiện lợi nhất là I20 East. Hắn cũng có thể đi I40 từ Dallas về Nashville song bắt I24 East để đụng I75 South về Atlanta. Tuy nhiên đi như vậy thì xa hơn. Do đó đường mà hắn di chuyển chắc là I20 East xuyên qua Mississipi, Alabama rồi vào tiểu bang Goergia để tới Atlanta. Nếu đi theo đường 20 thì đàn em của hắn mướn chỗ ở đâu? Nếu muốn Huyến phải tự mình ra tay ám sát Phú Mỹ với Ngọc Trâm thì anh phải bắt hết đàn em mà hắn mang theo để buộc hắn phải hành động. Tuy nhiên muốn bắt đàn em của Huyến, anh cũng phải tìm ra chứng cớ, bất cứ chứng cớ gì, bất cứ loại chứng cớ nào cũng như bất cứ tội danh nào.
Mark bước vào văn phòng của một motel cũ và xập xệ. Theo anh biết thì chỗ này có cho các tay sống ngoài vòng pháp luật mướn phòng trả bằng tiền mặt với giá cắt cổ. Gã quản lý quan sát khách giây lát đoạn lên tiếng.
– Ông muốn mướn phòng?
Mark lắc đầu cười chìa cái thẻ cảnh sát ra.
– Tôi muốn hỏi ông vài câu?
Gã quản lý gật đầu.
– Ông cứ hỏi. Nếu biết tôi sẽ trả lời…
– Tôi tìm mấy người dân châu Á tới đây hôm qua hoặc hôm kia…
– Có hai người… Họ tới từ Texas…
– Làm sao ông biết họ tới từ Texas?
– Chiếc Lincoln của họ mang bảng số Texas… Họ có thể là Chinese, Vietnamese hoặc Japanese. Họ có hai người mà lại mướn hai phòng số 15 và 19…
Thoả mãn với với điều mình muốn biết, Mark cám ơn người quản lý đoạn bước ra ngoài dạo một vòng. Bãi đậu xe vắng tanh vì mới có 8 giờ sáng. Ngang qua chỗ chiếc Lincoln đang đậu anh anh liếc nhanh bảng số xe. Đúng là Dallas County-Texas. Không ai thấy được vị sĩ quan cảnh sát gắn một cái gì tròn tròn nhỏ bằng đầu ngón tay vào dưới lườn xe của chiếc Lincoln. Trở lại xe của mình, Mark mở ” GPS Tracking Device ” và mỉm cười khi thấy signals hiện lên. Đậu xe trong bãi đậu anh kiên nhẫn chờ đợi. Hơn 9 giờ sáng, cửa của hai căn phòng 15 và 19 lần lượt mở ra. Hai người Việt ăn mặc chải chuốt thong thả đi ra. Chừng mười phút sau khi chiếc xe mất bóng, Mark và gã quản lý phòng ngủ bước vào căn phòng số 15. Mang găng tay để không lưu lại dấu tay, anh nhanh nhẹn lục soát. Gã quản lý trợn mắt khi thấy chiếc va li chứa đồ chơi của dân sống ngoài vòng pháp luật như súng lục, súng bắn sẻ có gắn nòng hãm thanh và nhiều vật dụng linh tinh khác. Ngoài ra còn có bịch ny lông đựng chất bột màu trắng. Đưa lên mũi ngửi Mark mỉm cười gật gù.
Dùng điện thoại chụp hình xong, anh lấy một khẩu súng lục bỏ vào trong cái bao ny lông rồi đóng va li lại xong lấy ra cái ” mike ” nhỏ bằng đầu đũa gắn dưới gầm bàn. Gã quản lý thấy hết nhưng không nói gì. Gã biết gã phải câm cái miệng lại vì nếu không hợp tác thì gã sẽ bị cảnh sát điều tra về nhiều thứ tội danh có thể dẫn tới chuyện đóng cửa phòng ngủ. Chờ cho Mark làm xong xuôi mọi việc, khoá cửa phòng số 15, gã quản lý dẫn anh tới phòng 19. Gã thấy vị sĩ quan cảnh sát lấy khẩu súng mà ông ta đã lấy ở phòng 15 nhét xuống nệm rồi lục xoát xong mới bảo gã khoá cửa lại. Trở lại xe, theo sự chỉ dẫn của ” tracking device ” Mark lái xe lên I20 East rồi chuyển qua I85 North đi về Greenville xong theo đường rẽ vào đại lộ Jimmy Carter rồi cuối cùng dừng lại tại bãi đậu xe trong khu siêu thị có nhiều dịch vụ thương mại, quán ăn và chợ của cộng đồng người Việt ở Atlanta. Chiếc Lincoln màu trắng mang bảng số Dallas County-Texas nằm lẫn lộn trong rừng xe cộ. Đợi gần nửa giờ sau Mark mới thấy hai tên đàn em của Huyến đi ra. Một tên vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Hai tên này vào trong xe ngồi chờ. Lát sau một chiếc tắc xi trờ tới. Mark thấy một người bước ra khỏi tắc xi. Anh nhận ra người này chính là Huyến. Hắn bước tới chiếc xe Lincoln đang đậu. Gã tài xế bước ra. Hai bên nói chuyện khoảng năm phút rồi Huyến mới trở lại xe tắc xi. Mark bấm liên tiếp mấy tấm hình lúc Huyến đứng nói chuyện với đàn em của hắn. Anh nhận thấy Huyến rất cẩn thận và khôn ngoan không dùng điện thoại để nói chuyện hoặc ra lịnh cho đàn em vì biết nói chuyện bằng điện thoại sẽ bị cảnh sát nghe lén. Muốn biết Huyến ra chỉ thị gì, anh chỉ còn cách bắt hai tên đàn em của hắn đang ngồi trên chiếc xe Lincoln. Bắt hai tên này bắt buộc Huyến phải dùng Bính dù biết Bính đang bị cảnh sát theo dõi. Đậu xe, vẫn còn để máy xe nổ, Hưng nói với Thạnh.
– Mày ngồi chờ tao lên phòng lấy đồ chơi xong mình đi…
Thạnh gật đầu ngồi trong xe chờ. Hưng vừa đi vừa huýt sáo. Mở cửa ra hắn trợn mắt nhìn đăm đăm hai người lạ đang ở trong phòng mình. Người mặc sắc phục cảnh sát đứng cạnh chiếc va li được mở ra. Còn người mặc thường phục cất tiếng nói bằng hai thứ tiếng Việt-Anh.
– Ông Lê Văn Hưng… Ông bị cáo buộc tội tàng trữ vũ khí và ma tuý bất hợp pháp… Ông có quyền giữ im lặng. Nếu ông nói thì những gì ông nói có thể dùng để chống lại ông trước toà. Ông có quyền mướn luật sư và luật sư sẽ có mặt với ông trong thời gian ông bị thẩm vấn. Nếu ông không đủ khả năng mướn luật sư thì toà sẽ chỉ định một luật sư biện hộ cho ông… You have the right to remain silent. If you do say anything, what you say can be used against you in a court of law. You have the right to consult with a lawyer and have that lawyer present during any questioning. If you cannot afford a lawyer, one will be appointed for you if you so desire…
Hưng im lặng nghe hết những lời của người cảnh sát xong không tỏ cử chỉ chống cự nào khi bị còng tay ở sau lưng và bị lục xoát khắp nơi trong người. Đang ngồi trong xe Thạnh hoảng hồn khi thấy Minh bị cảnh sát điệu ra hành lang. Hắn chưa kịp làm gì hết thì hai chiếc xe chớp đèn chắn ngay sau lái chiếc Lincoln. Cuối cùng hai gã đàn em của Huyến bị tạm giam. Chiếc Lincoln mang bảng số Dallas County-Texas vẫn còn đậu tại chỗ cũ.
Vất cái điện thoại lên nệm, Huyến buông câu chửi thề. Hắn đã ra lệnh cho Hưng đón hắn tại cửa khách sạn đúng 9 giờ đêm mà không biết vì cớ gì thằng đàn em chẳng xuất hiện. Chờ mười lăm phút không thấy hắn lên lầu dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Hưng cũng không thấy trả lời. Điều này khiến cho hắn đoán hai gã đàn em mà hắn mang theo từ Cali có thể đã sa lưới cảnh sát rồi. Như vậy muốn thanh toán cặp tình nhân Phú Mỹ-Ngọc Trâm, hắn phải tự mình hành động. Đó là điều hắn không muốn. Tôi đồng loã vẫn nhẹ hơn là chủ mưu ám sát. Tình thế bắt buộc hắn phải dùng Bính dù biết gã đàn em này đang bị cảnh sát theo dõi. Trí não của một thằng bất lương đang được vận động để tìm ra cách dùng Bính mà không bị cảnh sát theo dõi. Cuối cùng hắn mỉm cười gật gù. Đang ngồi xem tivi tại nhà Bính nghe điện thoại di động của mình reo. Mở máy hắn mỉm cười. Điều hắn mong đợi đã tới. Rốt cuộc thì Anh Ba cũng gọi.
– Dạ Anh Ba mạnh hả Anh Ba?
Không trả lời Huyến nói gọn.
– Mày tới đón anh…
Nói xong hắn cúp điện thoại liền hi vọng nếu điện thoại của mình bị nghe lén thì cảnh sát cũng không đủ thời giờ để nghe được cuộc nói chuyện cũng như tìm ra địa điểm. Vả lại nói như vậy hắn buộc đàn em phải suy nghĩ để tìm ra chỗ hẹn. Dường như Bính cũng hiểu ra điều đó nên sau khi tắt điện thoại hắn cầm lấy xâu chìa khoá rồi bương bả ra xe không thèm trả lời câu hỏi của vợ. Dù Anh Ba không nói đón tại chỗ nào nhưng hắn biết. Anh Ba có phòng ở Mandarin Oriental nằm trên đường Peachtree thì nhắm mắt hắn cũng tìm ra. 20 phút sau, lái xe mà mắt trông chừng hắn thấy Anh Ba đang bách bộ trên đường mà tay xách cái cặp da. Đó là vật mà mỗi khi đi đâu Anh Ba cũng đều mang nó theo. Không đợi xe ngừng hẵn, Huyến mở cửa ngồi vào ghế kèm theo câu nói ngắn gọn.
– Mày bắt I20 West…
Bính làm theo lệnh của đàn anh. Từ khi lên xe, Huyến không nói thêm tiếng nào trừ câu trên. Bính cũng làm thinh lái xe song trung bụng hắn cũng đánh lô tô vì lo âu và sợ hãi. Hắn liếc chừng đàn anh đang ngồi im lìm như suy nghĩ chuyện gì đâu đâu. Chính cái dáng vẻ im lìm và suy tư đó làm cho hắn e dè. Là đàn em của Huyến lâu, hắn biết rõ đàn anh hơn ai hết. Ngoài cái tánh tàn nhẫn, độc ác Huyến còn là kẻ mưu mô và xảo quyệt không ai lường. Huyến cười với người nào đó không có nghĩa là thân thiện mà cũng có thể đang âm mưu giết người đó để cướp đoạt cái gì của người đó đang nắm giữ như địa vị, tiền bạc.
– Mày rẽ vào exit…
Bính nghe đàn anh nói mà không mở mắt nhìn, hoặc giả đàn anh có nhìn mà hắn không thấy. Sau khi đàn em rẽ vào exit, Huyến nói nhỏ.
– Tới ngã ba quẹo trái. Motel nằm bên mặt…
Khi Bính quẹo vào bãi đậu xe của motel, Huyến lên tiếng gọn.
– Kiếm chiếc Lincoln có bảng số Texas…
Chỉ cần một phút Bính đã tìm ra chỗ chiếc Lincoln đang đậu.
– Xe của ai vậy anh?
Huyến trả lời song câu trả lời không dính dáng gì tới câu hỏi của Bính.
– Thằng Hưng với thằng Hạnh lái từ Texas qua đây…
– Hai anh đó đâu rồi hả anh?
– Bị cớm bắt rồi… Mày đậu kế bên cho tao…
Bính đậu xe vào bên trái của chiếc Lincoln. Hắn thấy đàn anh bước ra xe với một dụng cụ mà các tay sống ngoài vòng luật pháp ai cũng có là ” GPS Bug Detector ”. Dụng cụ này được bày bán khắp nơi với giá hai trăm đô. Với dụng cụ này người ta có thể dò tìm ra xe, nhà, phòng của mình có bị gắn bất cứ các máy nghe như ” audio bugs, hidden wireless video cameras, telephone bugs and any real-time GPS vehicle tracker ”. Mở máy lên, Huyến đi vòng vòng quanh chiếc Lincoln. Có tiếng bíp bíp vang vang và càng lớn hơn khi hắn đi ra sau lái xe. Ngồi xuống, sờ soạng giây lát hắn mỉm cười lấy ra cái vật nhỏ bằng ngón tay mà người ta gọi là ” tracking sticker ”. Tắt cái GPS Bug Detector rồi cầm cái tracking sticker trên tay Huyến đảo mắt quan sát một vòng thật nhanh đoạn nhanh nhẹn dán nó vào chiếc xe Ford Pickup đậu bên cạnh.
– Để xe mày ở đây…
Huyến ra lệnh cho đàn em. Bính khoá xe lại cẩn thận.
– Mày lái chiếc Lincoln…
Huyến nói gọn. Bính nhận thấy từ lúc gặp nhau, đàn anh nói rất ít không như những lần trước nói chuyện trên điện thoại. Xe nhập vào freeway, Huyến mới lên tiếng.
– Mày biết nhà con Trâm đang ở với thằng bồ của nó?
– Dạ biết…
– Đưa tao tới đó…
Hơi ngần ngừ giây lát Bính mới lên tiếng.
– Nhà họ mới gắn hệ thống an ninh…
– Sao mày biết?
– Em thấy cái bảng ADT dựng ở sân trước…
Huyến gật đầu cười không nói gì hết. Bính rụt rè nói tiếp.
– Và có thể có cớm chìm canh nhà nữa anh…
Huyến cười hực. Liếc qua Bính thấy ánh mắt của đàn anh long sòng sọc vẻ gì như tức giận, căm thù mà hắn chưa thấy lần nào.
– Tao biết… Tao chỉ muốn kiểm chứng lại một điều…
– Điều gì hả anh?
Huyến quay qua nhìn đàn em.
– Sao lúc này mày hay hỏi quá…
Nghe đàn anh nói như vậy Bính làm thinh liền. Im lặng giây lát Huyến mới thong thả nói.
– Tao chỉ muốn biết coi tụi nó còn ở đó không. Mày đâu có trực nhà nó 24/24 để biết nó còn ở đó hay lén trốn mất rồi…
– Hồi trưa chạy xe ngang nhà tôi thấy đèn sáng trưng…
– Đèn sáng không có nghĩa là nó còn ở đó. Hai đứa nó có thể dàn cảnh. Con Ngọc Trâm ma lanh lắm. Nó làm bộ thơ ngây khờ khạo không biết gì mà có đầu óc, chịu khó suy tư và tính toán. Cỡ đầu bò như mày nó qua mặt cái vù. Huống chi nó còn được sự cố vấn của thằng viết văn và thằng cảnh sát Việt kiều phản động nữa…
Nói tới đó Huyến ngã đầu vào ghế, nhắm mắt lại như ngủ hay an dưỡng tâm thần vì mấy ngày nay không khi nào hắn cảm thấy được an nhàn và thư thả. Vì nhắm mắt nên hắn không thấy được hành động của Bính. Gã đàn em thân tín, tay mặt lái xe còn tay trái ấn nhẹ cái nút để kích hoạt dụng cụ theo dõi mà Mark bắt hắn phải mang trong người.