← Quay lại trang sách

- 3 -

Vợ Chương Hào là Nặc Ngôn đòi hỏi ái ân, thắm thiết mà anh thì đã trở thành sâu mạng. Đặc trưng nổi bật của loại sâu này là ưa lên mạng để tán chuyện với người khác giới mà quên hết mọi việc, kể cả làm tình. Nếu như vậy mà kéo dài e có ngày sẽ thoát thân thành vô tính, không phải sâu đực mà cũng chẳng phải sâu cái. Nặc Ngôn nhớ lại, kể từ sau ngày Chương Hào lên mạng, vợ chồng mới chỉ chăn gối có mỗi một lần, nhưng y như thi hành công vụ, chẳng tình cảm chút nào, điều này khiến chị chàng vừa oán vừa giận. Chịu đựng mãi không nổi, Nặc Ngôn phải nói toạc ra, Chương Hào, đừng chơi vi tính nữa, vào ngủ với em nào, em đang... chờ đây. Đó là nghĩa vụ của vợ chồng, dẫu không muốn cũng phải làm, nếu không thì giữa hai người như có một cái gì đó ngăn cách. Nặc Ngôn cảm thấy nỗi ngăn cách ấy đã hình thành khi mà Chương Hào càng đi vào sâu trong mạng. Ngày xưa đâu có như thế, dù về nhiều mặt Chương Hào chẳng ra sao cả, nhưng cái khoản ấy thì miễn chê, nên Nặc Ngôn bỏ qua hết và yêu quý chồng nhất mực. Còn bây giờ, Nặc Ngôn ngủ thì Chương Hào lên mạng, đến lượt Chương Hào rúc vào chăn thì Nặc Ngôn phải thức dậy. Nhiều khi thấy chồng lên giường, Nặc Ngôn cũng định âu yếm đôi chút, mong có thể gây hứng cho anh ta, nhưng Chương Hào như người vừa từ thế giới nào đó trở về, hoảng loạn vô cùng và hoàn toàn không nhận biết bên cạnh mình là người vợ đã vò võ năm canh đợi anh, chẳng buồn nói chuyện, trùm đầu ngủ luôn, Nặc Ngôn bất mãn, chịu không thấu, đành xuống bãi trống dưới lầu cùng mấy bà già luyện hương công.

Nặc Ngôn rất giận cái máy vi tính, nhưng nó đâu phải là một con đĩ mà phanh thây xé xác vì cái tội “cướp chồng bà”. Vả lại Chương Hào đêm đêm ôm máy vi tính chứ có biết bao người đàn ông khác đang ngụp lặn nơi cao lâu tửu điếm, say sưa bỡn cợt, ôm ấp đê mê với lũ con gái. Chương Hào thế mà lại tốt, hiềm một nỗi là như đứa trẻ hễ mà vào cuộc chơi là mê mẫn suốt ngày đêm, cần phải chỉ bày, uốn nắn lại. Đêm nay Nặc Ngôn tắm gội thơm tho, vận loại váy ngủ thời trang, mỏng, mịn, mờ rất gợi cảm, nằm lên giường gọi vọng ra, anh, đừng chơi nữa, vào đi. Chương Hào đáp, anh đang bận. Nặc Ngôn đành phải cận công, xáp lá cà, ỏn ẻn, thướt tha vào phòng sách choàng lên vai Chương Hào. Anh ta đang chơi cờ “quân bốn nước”, ấn con chuột cho viên tư lệnh bên ta xuất hiện, mặt mày đằng đằng sát khí ăn hết bên địch dọc một con đường, mà chẳng biết ăn cái gì. Đoạn đối phương nã pháo, tên tư lệnh chết tươi. Chương Hào uất quá, miệng hét liên hồi “thao, thao, thao”. Nặc Ngôn thiết tha, anh thua rồi, đừng chơi nữa, đi ngủ, anh. Chương Hào mặc kệ, vẫn chơi, cho quân đoàn trưởng xuất hiện và cứ thế “thao, thao, thao” liên mồm, hình như không phải anh ta đang chỉ huy một trận chiến đấu “tao sống mày chết” mà đang cao hứng trong lúc làm tình. Nặc Ngôn cảm thấy chồng mình rất buồn cười, chờ cho thất bại tan tành rồi nuốt hận vào lòng. Chương Hào hỏi vợ, em không đi ngủ à, anh không thể nào ngủ nổi và đến lượt Nặc Ngôn rót hận vào cổ họng anh, nhưng anh không hiểu ý vợ, chuẩn bị sang ván thứ hai. Nặc Ngôn bực tức:

- Đêm nào cũng chơi cái trò con nít thế này mà không ngán hay sao?

- Thỉnh thoảng!

- Anh mà cứ như vậy mãi là em bỏ luôn.

- Anh biết làm gì bây giờ?

- Đi ngủ!

- Ừ thì đi ngủ.

Chương Hào ngồi bên mép giường, thẫn thờ, không chịu nằm xuống, mãi tới khi Nặc Ngôn với tay lăn vào lòng mình thì anh mới biết, bà xã yêu cầu. Theo quán tính Chương Hào ôm riết lấy Nặc Ngôn, chuẩn bị thực hiện nghĩa vụ của người chồng thì bỗng cảm thấy không thể tìm thấy thân thể mình ở đâu nữa. Cảm giác này diễn ra khá lâu, mãi mà không suy giảm, Chương Hào căng thẳng, buông vợ, giả vờ mót tiểu, vội vàng vào phòng vệ sinh. Quay trở ra vẫn thế, hồn phách và thể xác chưa nhập vào nhau, Chương Hào bật đèn ngồi nhìn vợ, Nặc Ngôn hỏi:

- Anh đang nghĩ gì thế?

- Chẳng nghĩ gì cả.

- Hay là không thích em?

- Không phải! - Chương Hào cười xin lỗi, Nặc Ngôn lại lăn vào lòng anh. Chương Hào nghĩ, lần này thì phải làm, nếu từ chối sẽ khiến vợ đau lòng, mà anh thì không muốn như thế. Mặc dầu tâm nguyện tốt đẹp, nhưng khốn nỗi Chương Hào đã hồn lìa khỏi xác.

- Anh bị làm sao à?

- Chẳng làm sao cả.

- Anh vẫn yêu em chứ?

- Yêu.

- Lâu rồi chúng ta chưa được gần nhau.

- Hình như vừa mới đây.

- Mới đây? Em cảm thấy hai chúng ta đã trở nên xa lạ, anh mà cứ thế này là em từ luôn.

- Không phải là anh đang chơi vi tính trong thư phòng.

Nặc Ngôn bỗng rời khỏi Chương Hào, cách xa một quãng và tỏ vẻ nghi ngờ:

- Anh đang chơi vi tính thật

- Không chơi vi tính, thì chơi cái gì?

- Em có cảm giác anh muốn lẩn tránh em.

- Không phải mà, tình thực là anh đang chơi vi tính.

Nặc Ngôn nhìn Chương Hào, đang định nói gì nữa thì nhịn luôn, quay mình thở dài, tôi ngủ đây.

Chương Hào nằm vậy chứ không ngủ được, đợi cho cảm giác “mất thân thể” qua đi, anh lại rón rén sang phòng sách, mở máy, vừa tiếp tục lên mạng thì ngừng ngay, trầm ngâm nhìn cái thủ lợn để trên bàn rồi tự hỏi, tại sao mình lại không biết làm tình, mãi sau anh mới quả quyết, không phải không biết, mà là không muốn. Chương Hào trầm ngâm, đến như làm tình mà không muốn, thử hỏi còn muốn cái gì?