- 5 -
Nặc Ngôn rất căm cái máy vi tính, hay nói đúng hơn là phẫn nộ, nhân khi Chương Hào đi làm vắng nhà phải chỉnh cho nó một trận. Đồ quỷ, mày đã biến bà thành loại người thời thượng nhất ngày nay: “quả phụ vi tính”. Nặc Ngôn nhìn trừng trừng vào cái vật vô tri vô giác như là kẻ thù thứ ba đã nhảy tới cướp chồng mình. Nhưng dẫu chị chàng có hung dữ ra sao, cái máy vi tính cũng không nhúc nhích, phản ứng, chỉ trơ trơ một màn hình đen ngòm. Nặc Ngôn càng căm giận, mày dám trêu ngươi, giơ cao hai nắm đấm, bà sẽ choảng cho một trận, nhưng lại nhẹ nhàng hạ xuống, mân mê cái máy, mười ngàn tệ mới mua được nó, phá nát sao đành. Nặc Ngôn thở dài, đoạn ngồi xuống và như nói với máy, chúng ta hãy thương lượng với nhau. Nặc Ngôn mở máy, máy cười rồi dẫn chị cùng đi, Nặc Ngôn bấm, bấm, bấm và ngẫu nhiên nhìn thấy ảnh cùng thư tình của “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” gửi cho “Bách La Đồ thất tình”. Chị xấu hổ, hốt hoảng và đỏ mặt như bị người nào đó nhìn trộm, khi mình đang khoả thân tắm gội. Nhưng ngay sau đó định thần nhìn lại bộ mặt dương dương tự đắc của “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông”, đoạn nhổ toẹt một bãi nước bọt lên hình cô gái. “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” nhạt nhoà biến dạng, nhưng bãi nước bọt của Nặc Ngôn dần dần trôi tuột trên màn hình, và “võng thượng mỹ nữ” lại hiện ra, xán lạn hơn nhiều. Nặc Ngôn chịu không nổi đã bật khóc và cuối cùng mới tìm ra đối sách là tắt máy.
Chương Hào tan sở về, Nặc Ngôn sôi máu lắm rồi, nhưng vẫn giả bộ đóng kịch ra vẻ ôn hoà, dẫu vậy mặt của chị chàng đã kéo dài hơn ngày thường rất nhiều mà anh không nhận thấy. Cơm tối xong xuôi, như thường lệ Chương Hào lại vùi đầu vào máy, bỏ mặc Nặc Ngôn trong phòng khách với vô số chương trình truyền hình. Nhưng hai bên ngồi chưa ấm chỗ thì Nặc Ngôn lững thững bước vào phòng sách nhìn Chương Hào một cách lạnh lùng. Anh chưa hiểu vì sao vợ mình đêm nay lại khác thường như vậy, khoá cứng máy vi tính, Chương Hào định đứng dậy mắng Nặc Ngôn là đồ điên thì chị ta bèn phủ đầu trước, anh chơi đi, chơi đi, đến lúc ấy Chương Hào mới mơ hồ nhận ra vấn đề hình như là rất nghiêm trọng.
- Ở trên mạng anh đã làm những gì? - Nặc Ngôn như quan toà phán hỏi.
- Làm gì nữa, chơi cờ, tán gẫu.
- Tấn gẫu, tán với ai?
- Anh nào biết đã tán với ai.
- Thế “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” là con nào?
- “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông”? Thế em cũng quen à?
- Không quen, nhưng biết, vì nó gửi thư và ảnh cho anh.
- Những thứ ấy em đã xem cả rồi, còn hỏi cô ta là ai thì anh làm sao trả lời được.
- Anh ghê gớm lắm, yêu người ta mà không biết gì cả ư?
Chương Hào bật cười:
- Làm gì có chuyện yêu đương, hoàn toàn là hư cấu, cuộc sống trên mạng đều ảo tất, sao em lại cho là chân thật.
- Em không hiểu ý anh nói.
- Ý của anh, mạng là không hiện thực, vào mạng chỉ nhằm mục đích đạt tới trạng thái sang tác như các nhà văn. Lên trên đó, tất cả đều trở thành tác gia, hợp tác giúp đỡ lẫn nhau hoàn thành nhiều tác phẩm, nhiều câu chuyện. Chồng của em không ở trên mạng, mà là “Bách La Đồ thất tình”, quan hệ giữa anh và ông ta là quan hệ giữa nhân vật và tác giả, kiểu như Tôn Ngộ Không với Ngô Thừa Ân, Giả Bảo Ngọc với Tào Tuyết Cần.
- Có nghĩa anh là một tác giả vĩ đại như Ngô Thừa Ân, như Tào Tuyết Cần? - Nặc Ngôn chọc tức, Chương Hào cười:
- Đâu dám so sánh như vậy, anh và họ giống nhau ở chỗ là cùng sống trong một hoàn cảnh ảo. Họ vĩ đại, vĩnh hằng, còn bọn anh mới trỗi dậy như một trò chơi, anh thì thiếu sức tưởng tượng, mà “Bách La Đồ thất tình” lại chưa thật giống một nhân vật.
- Thôi anh đừng kiểu “cha hát con khen” như thế nữa, điều em quan tâm là anh đã phản bội em, bí mật yêu đương trên mạng sau lưng em.
- Nếu em kỹ tính như vậy thì rồi đây lên mạng, anh không tình ái gì nữa.
Câu nói này của Chương Hào là chỉ chọc cười cô vợ, chứ lên mạng không tán gái thì biết nói chuyện gì. Nặc Ngôn mong muốn chồng phải giữ lời hứa, nhờ đó mà trận cãi nhau đã chấm dứt, vả lại suy cho cùng yêu trên mạng không thể gọi là ái tình. Dẫu là tình yêu đi nữa thì cũng nói năng cho sướng miệng chứ thân thể hai người không có điều kiện tiếp xúc, bảo đảm sự trung thành về mặt thể xác của ông xã. Có nghĩa tình yêu trên mạng là loại phi vật chất, quá lắm chỉ một chút dâm ý là cùng, kiểu như giấc mơ xuân, thấy tiên sa và thế là cùng nhau ôm ấp loan phượng, mà đã là mộng mị thì ai nỡ lòng nào trách cứ. Nặc Ngôn thoải mái dần và Chương Hào thở phào nhẹ nhõm, chị chàng lại yêu cầu chồng làm nghĩa vụ và lần này thì hồn không lìa khỏi xác, nhưng sâu mạng luống cuống thế nào mà động tác có hơi thiên về ếch nhái.