- 6 -
Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” là một cao thủ trong nghề vi tính, tự chế tạo cho mình trang chủ với tên gọi “Lò hồng một chút tuyết”, giống như xây ngôi nhà ở trên mạng. Ngôi nhà ấy còn là toà biệt thự giữa làng quê, trong đó có phòng khách, phòng đọc sách, phòng nghỉ, bên ngoài là vườn hoa, hệt như tư dinh của những ông chủ lắm tiền thời nay. Bìa trang chủ là cổng vào biệt thự, một bức Trung Quốc hoạ, vẽ gốc mai già giữ nhúm tuyết nhỏ, muốn biểu đạt tình cảm cổ điển của cô chủ “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông”. Còn bố trí nội thất bên trong thì khỏi nói cũng có thể hình dung như thế nào. Từ đó “Bách La Đồ thất tình” không cần la cà vào các phòng tán chuyện công cộng tranh chỗ nữa, mà an nhàn ở toà biệt thự “Lò hồng một chút tuyết” như một quý tộc giàu sang của vương quốc ảo.
Lần đầu tiên được “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” mời vào tư dinh của mình, “Bách La Đồ thất tình” rất đỗi ngạc nhiên và có cảm giác như đang đi trong mơ.
- Thích không anh?
- Rất thích, rất thích - “Bách La Đồ thất tình” bỗng hứng lên nói - hôn em đến vạn lần.
“Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” ngất ngây sung sướng, nàng thều thào:
- Em cảm thấy đôi môi anh rất ấm.
- Chúng ta lên giường nghe em.
- Đừng hỏi em như thế, hãy ẵm em đi.
“Bách La Đồ thất tình” ẵm “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” vào phòng ngủ, nàng lấy làm tiếc mà nói với chàng rằng:
- Nhưng chúng ta không có thân thể.
- Hãy tưởng tượng, tưởng tượng là chúng ta đều có thân thể.
- Hình như em nhìn thấy anh.
- Và hình như anh cũng nhìn thấy em.
- Đã rất lâu rồi...
- Đã rất lâu rồi...
- Chúng ta hai nhập một.
- Chúng ta hai nhập một.
Đôi nam nữ “Bách La Đồ thất tình” và “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” từng bị Thượng đế cắt chia làm hai, cuối cùng đã thành công nhập lại một, phục hồi hình dạng thuở ban đầu như trái bóng, mà giờ đây mải miết lăn trên nệm nhung ảo, ôi một trái bóng với biết bao hạnh phúc.
Nhưng Chương Hào không phải là “Bách La Đồ thất tình”, anh có thân thể hẳn hoi và quá trình tưởng tượng như vậy không khỏi làm cho người anh rậm rật, giống như giấc mơ xuân, thấy tiên sa trong thời thanh xuân vậy. Chương Hào cảm thấy không chịu nổi nữa và giữa lúc hạnh phúc tột đỉnh anh “a” lên một tiếng như bị ai đó giết mình.
- Hình như anh đang ở dưới địa ngục - “Bách La Đồ thất tình” nói nhỏ vào tai người tình.
- Vì sao lại ở dưới địa ngục.
- Vì chúng ta không có thân xác, mà chỉ là những du hồn.
- Thế thì chúng ta hãy sống với kiếp trước của mình đi.
- Bây giờ anh mới hiểu vì sao ma quỷ lại muốn đầu thai, bởi chúng muốn có thân thể hình hài.
- Để mà yêu nhau.
- Chính thế, và lúc này anh đang khát khao biết chừng nào xác thịt cụ thể của em.
- Em cũng vậy, anh yêu.
- Vì sao tình yêu cần phải có thân thể, vì sao tình yêu không thể là sự nghiệp của linh hồn.
- Câu hỏi của anh thật hàm súc, chúng ta có thân hình, thể xác, chúng ta nên gặp nhau mới phải.
- Đúng thế, em yêu.
Nhưng khát vọng gặp nhau chỉ là cao trào của tâm huyết, trỗi lên một lát rồi tan. Chiều hôm sau đi làm, Chương Hào cảm thấy không nên gặp “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông”, anh đã rất thông minh mà phát hiện ra rằng, mạng là mạng, “dưới trần” là dưới trần”, tốt nhất không được lẫn lộn. Ván cờ “quân bốn nước” và ái tình ở trên ấy đều là những trò chơi, tất nhiên cuộc sống thực dưới này cũng thế, du hí cả thôi, nhưng khác nhau về quy tắc, luật lệ.
Văn phòng của Chương Hào cũng là nơi tán gẫu, nội dung nhiệm sở là nói phét, mà chủ đề thì chỉ một, rất vô vị. Chương Hào nhất mực cự tuyệt tán chuyện ở văn phòng, ngồi im lặng suy tư như nhà hiền triết, rồi cúi xuống ghi ghi chép chép bất tận suốt mấy tiếng đồng hồ vàng ngọc. Đồng nghiệp khó có thể tưởng tượng một Chương Hào khi lên mạng lại hoạt bát, bạo phổi vô cùng. Về phần mình, Chương Hào cũng trăn trở với câu hỏi, tại sao ta lười nhác tán chuyện ở văn phòng như vậy. Mãi sau này anh mới rút ra kết luận cho mình, nguyên do là vì nơi công sở phải dùng mồm để tán gẫu, mà đã mồm mép thì không bao giờ chân thực cả, chẳng là người xưa từng đúc kết “khẩu thị tâm phi”, miệng nói với bụng nghĩ có khi nào là một đâu. Nhưng trên mạng tán chuyện bằng tay, mức độ chân thực đã được nâng cấp, trong lòng nghĩ gì bàn tay bấm vậy, tỷ như “chúng ta làm tình nghe em”, trên mạng sẽ nói rõ ràng dễ hiểu, còn ở “dưới trần”, mồm thay tay, nên có khi lại là “chúng ta uống nước nghe em”. Cái kiểu “khẩu thị tâm phi” này Chương Hào đã từng trải cho nên khi rút ra kết luận như trên, anh tâm đắc và cười một mình, khiến đồng sự tưởng anh mắc bệnh thần kinh, bèn sà vào ghẹo anh.
- Chương Hào, nghe nói cậu cũng lên mạng?
- Đã gặp gái chưa?
- Tất nhiên rồi - Chương Hào bỗng hưng phấn tiết lộ - nàng còn muốn xáp mặt nhau “dưới trần” nữa cơ.
- Gặp nhau lúc nào?
- Chưa, nhưng mình không muốn.
- Cậu mà nói gặp là cô ta trở mặt không dám đâu, gái trên mạng đều thế cả.
- Mình cũng đã bị lừa.
- Thật ư?
Để xác minh “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” có thực lòng xáp mặt hay không, tối nay về Chương Hào chủ động đề xuất, nhưng nàng do dự chần chừ, hỏi đi hỏi lại, nên hay không nên, tốt hay không tốt. Chương Hào hờn dỗi:
- Vậy thì thôi!
- Em sợ tình yêu của chúng ta trên mạng khó có thể tiếp tục ở “dưới trần” anh ạ.
“Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” nói có lý, khiến Chương Hào hết dỗi, đoạn vỗ về người tình ảo của mình:
- Anh cũng nghĩ như em, chúng ta đều là những con sâu mạng.
Bản chất của sâu mạng là ảo, là hư cấu. Từ trên mạng trở về, Chương Hào rảo bước trong thư phòng ba vòng và tự hỏi, gặp nhau, gặp nhau để làm gì, hãy cứ để gặp nhau trong tư tưởng mà lại hơn!