← Quay lại trang sách

- 10 -

Sau lần ấy hiệu quả rất kỳ lạ. Chương Hào ngồi trước máy, thoạt đầu là si dại như gỗ như đá, kế đến hoảng loạn, há hốc mồm như sắp chết, mãi mới giác ngộ ra rằng, thứ nhất cuộc gặp mặt giữa “Bách La Đồ thất tình” và “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” là hư ảo, không chân thực, là một loại hư cấu về nhục thể. Thứ hai, Đế Quốc đại hạ, tiệm cà phê, chỗ uống trà và hai cốc “Bích La Xuân” cũng ảo tất, thuộc loại hư cấu về vật chất. Loại hư cấu thứ ba là Thượng đế, có nghĩa thân thể, không gian và thời gian của Chương Hào đều không thực nốt. Thứ tư, hư cấu về Chương Hào, nào sâu mạng, nào linh hồn, nào ngôn ngữ, là ảo tất.

Tuy ngộ ra như vậy nhưng Chương Hào vẫn quyết định làm con sâu mạng, tiếp tục gặp lại “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” ở trên ấy.

- Em xin anh lượng thứ đã vội chia tay.

- Em đừng ngại, như vậy mà lại hay.

- Em khát khao được ở bên anh.

- Anh cũng vậy.

- Em rất muốn được anh ôm, anh hôn, và cả làm tình nữa.

- Anh cũng thế.

- Nhưng...

- Nhưng, chúng ta là những con sâu mạng.

- Sâu mạng rất giống với loài nhện, tự dệt cho mình một tấm mạng, rồi cô đơn nhìn ra thế giới.

- Sâu mạng không cô đơn đối mặt với thế giới, mà giam mình trên mạng, rồi quên dần cái thế giới đó luôn.

- Có thể sâu mạng là tên một loại bệnh.

- Chắc là như vậy.

Bà xã trở về, tiếng mở cửa leng keng, Chương Hào vội vàng “xuống lại trần gian”. Nặc Ngôn được một người đàn ông dìu vào, lạ hoắc với Chương Hào, thế mới kinh. Bà xã uống nhiều, say tuý luý, thấy trong phòng khách có bộ xô pha liền rời khỏi vòng tay người đàn ông, lưng mềm như bún, nhào xuống nằm bất động. Người đàn ông xa lạ như có quyền thế gì đó, chẳng giữ lịch sự gì cả, ra lệnh Chương Hào pha trà cho chị chàng. Chương Hào tuy không phục, nhưng vẫn làm theo lới hắn ta, bưng vào cho vợ một cốc trà nóng. Người đàn ông nọ lại tiếp tục lỗ mãng, trả Nặc Ngôn lại cho mày đấy, giống như cô ta là một vật dụng, tha đi thì nay lại mang về. Hắn không cần để ý là có mặt Chương Hào ở đấy, vỗ vào mông Nặc Ngôn mấy cái, anh về nhé, Nặc Ngôn tỉnh dậy mơ màng, anh ơi ở lại với em.

Gã đàn ông xa lạ đi rồi, Chương Hào nhìn vợ và chẳng biết làm gì hơn, bèn nói:

- Lên giường ngủ đi!

- Mặc kệ tôi - Nặc Ngôn đáp.

Chương Hào rảnh rỗi, ngồi tưởng tượng công việc một ngày qua của họ. Ăn uống, nhảy đầm, ôm hôn nhau và rất có thể đã làm tình, nhưng kỳ lạ là anh không hề cáu tiết, cứ tỉnh bơ như không liên quan gì đến mình.

Nặc Ngôn nhìn cốc trà, với tay cầm uống hai hớp cho trong giọng, đoạn hỏi:

- Anh ngồi đó làm gì?

- Em say rồi.

- Tôi không say, mà ngồi đó cũng tốt, để chúng ta nói chuyện.

- Ừ thì ngồi.

- Tôi không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa, anh biết chứ?

- Thật ư?

- Anh thì lên mạng yêu đương - Nặc Ngôn cười mỉa mai, đưa mắt nhìn quanh phòng khách, đoạn hỏi - hắn đi rồi à?

- Người đàn ông vừa đưa tôi về đây.

- Đi rồi! - Nặc Ngôn lại cười:

- Anh không nghi ngờ chúng tôi gì chứ?

- Không nghi ngờ gì tất.

- Đồ chó đẻ! - Nặc Ngôn chửi Chương Hào và gượng dậy lao vào phòng sách. Một lát sau Chương Hào nghe tiếng vỡ, tiếng kim loại chát chúa trên nền gạch, như dao chọc vào tai. Anh chạy đến thì nhìn thấy vợ anh ôm cái thủ lợn đã tan tành vụn nát, và nôn thốc nôn tháo.

Chương Hào cảm thấy một thời đại vừa đã qua đi.

Hết