- 9 -
Chương Hào ngủ suốt một ngày, ngủ cho đều óc mê mẩn. Thức dậy ăn bát mì gói, rồi cảm thấy bất an, mãi lâu mới phát hiện là bà xã không về, không về thì không về, đây cóc sợ, tìm thấy được nguyên nhân là ta đã yên tâm. Theo tập quán, Chương Hào mở máy, nhưng sực nghĩ cuộc hẹn, sợ trễ giờ, anh chửi thề một câu và vội chạy.
Đế Quốc đại hạ là kiến trúc tượng trưng của thành phố mà ai cũng nhận biết, đứng trên đỉnh toà lầu này nhìn xuống thấy dòng người nhỏ nhoi như đàn kiến. Chương Hào vội vào thang máy vút lên tầng 62, nhào ra ban công bán cà phê, đảo một lượt xem thử có người con gái nào tay phải cầm cuốn “Quốc gia lý tưởng” hay không. Anh thở phào nhẹ nhõm. Bồi bàn hướng dẫn anh tới vị trí sát cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy không trung. Chương Hào gọi cốc trà “Bích La Xuân”, sản phẩm của vùng Thái Hồ - Vô Tích, vừa nhâm nhi vừa chờ đợi. Chương Hào trầm tĩnh trở lại và sực nhớ là mình bỏ quên cuốn “Quốc gia lý tưởng” ở nhà. Anh tự mắng thầm mình, làm cách nào để chứng minh ta đích danh “Bách La Đồ thất tình”.
Chẳng bao lâu sao “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” xuất hiện, tay phải giơ cao cuốn sách ám hiệu đã cùng nhau quy định, giống như những người ra đón khách ở sân bay, cũng trưng biển tên như thế, trông thật buồn cười. Cuốn sách không hợp thời, có vẻ dư thừa, mà tay cô gái không thể giơ lên chỉ một nửa, quả là phiền phức. May cho Chương Hào quên nó ở nhà, nếu không sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ đêm nay.
Thoạt đầu cô gái đứng ở cửa ra vào, đảo mắt nhìn xem có người đàn ông nào cũng cầm cuốn sách tương tự trong tay. Chương Hào nhìn thấy, bèn đứng dậy, bước tới nghênh đón, nhưng “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” không nhận ra. Chương Hào mỉm cười, cô ta sợ hãi, nghi ngờ, lùi sau một bước.
- “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” - Chương Hào thốt lên, cô đáp lại:
- Ông có ý gì ạ?
- Không phải đó là tên gọi của cô?
- Nhưng làm sao mà ông biết?
- Tôi là “Bách La Đồ thất tình”.
“Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” nhìn chằm chằm lên tay trái của Chương Hào.
- Tôi xin lỗi đã vội vàng, đánh rơi cuốn “Quốc gia lý tưởng” trên đường từ nhà tới
đây.
“Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” bắt đầu tin Chương Hào là “Bách La Đồ thất tình”, nhưng không hài lòng vì tay anh chẳng có cuốn “Quốc gia lý tưởng”. Chương Hào gọi cho cô một cốc “Bích La Xuân”, nhâm nhi và nhìn lén lẫn nhau. Anh cảm thấy cô ta vừa giống người trong ảnh, lại vừa khác, có thể do cự ly quá gần mà ánh sáng tiệm cà phê lại mờ mờ. Chương Hào định nói gì đó nhưng bỗng quên ngay. Bấy lâu hai người có trao đổi giao lưu bằng mồm đâu nên cảm thấy lạ lẫm. Anh vừa mở miệng thì ngậm ngay, rồi nhìn từ người cô gái cho xuống tới cốc trà, thấy những là chè ngấm nước đang trương nở, cuối cùng mới nói được một câu:
- Em uống đi.
- Dạ - “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” nhấp một hớp. Chương Hào cũng nhấp, cứ thế anh chị kẻ trước người sau thay nhau thưởng ngoạn loại danh trà này. Chương Hào giải thích:
- “Bích La Xuân” rất ngon và có nữ tính.
- Em không hiểu.
- Hương vị của nó hệt như mùi thơm toả ra từ các thiếu nữ sau khi tắm gội.
- Thật không, em chưa cảm thấy.
Đề tài “Bích La Xuân” tạm ngưng, sau khi Chương Hào đã quảng cáo không công cho hãng trà. Nếu lên mạng với giọng điệu như thế này là ăn tiền lắm đó, nhưng bây giờ mặt đối mặt thì chẳng hiểu vì sao không một phản ứng nào cả.
Uống xong cốc “Bích La Xuân”, “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” im lặng giây lát, như có vẻ đợi chờ, lại có vẻ suy nghĩ, rồi cuối cùng mạnh dạn nói:
- Chúng ta về anh nhé.
Chương Hào theo sau cô, cả hai vào thang máy, loáng một cái từ tầng 62 xuống tới tầng trệt, “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” bắt tay Chương Hào và nói “tạm biệt”, anh nhìn cô hoà vào dòng người cho tới lúc vô hình, vô ảnh. Anh cần thoải mái một chút. vào buồng vệ sinh, đoạn trở ra và tự nhủ, thề không bao giờ gặp “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” nữa, có vậy mới trở lại trạng thái bình thường. Vừa rồi Chương Hào không chỉ thẹn thùng, bẽn lẽn mà lại còn căng thẳng, nguyên nhân là do thể xác, chứ không phải linh hồn. Vả lại chọn địa điểm tiệm cà phê là vô cùng ngu xuẩn, tại sao không là vũ trường, công viên, thân thể có thể vận động và do đó mà thư giãn. Còn bên bàn uống trà, ngoài nói chuyện thì biết làm gì được nữa, để cho hai nhục thể xa lạ đối thoại với nhau thì quả là khó khăn.
- Cuộc hẹn hò như thế thì hãy quên đi.