← Quay lại trang sách

Chương 790 Tôi Muốn Gặp Anh Ta

Mấy đứa cháu trai của tôi phải dỗ rất lâu mới miễn cường uống chút cháo hoa, cậu có biết hay không.”

"Ông già này thấy vậy thì trong lòng cũng muốn khóc theo.” Nói rồi ông còn đau khổ nện lên ngực mình một cái.

Hạ Quang Thần đưa tay lên lau nước mắt, dáng vẻ cực kỳ đau lòng.

Ba anh em nhà họ Hạ thấy vậy thì đều giơ ngón cái với ông nội mình.

Quả nhiên gừng càng già càng cay!

Sự ứng biến tức thời này thật sự quá tuyệt vời!

Ba anh em nhà họ Hạ cũng nhập diễn trong nháy mắt, bày ra dáng vẻ đau lòng nhức óc.

Anh nhéo em, em nhéo anh, cố gắng để nước mắt chảy ra.

Hạ Thiên Vũ cực kỳ tức giận chỉ vào mặt Gia Cát Phong, nói một cách nghẹn ngào.

"Gia Cát Phong! Anh có biết sao khi chị Tiểu Bạch của tôi biết tin bị anh từ hôn thì đau lòng đến mức nào không!”

"Có thể nói là một khóc hai nháo ba treo cổ, đều là do anh hết!”

Hạ Thiên Minh cũng cực kỳ phẫn nộ, nhìn Gia Cát Phong với biểu cảm muốn đánh người.

"Chỉ sau hai ngày bị cậu từ hôn, cả người em Tiểu Bạch đều gầy đi trông thấy, tất cả đều do cậu hại!"

"Bây giờ cậu còn mặt mũi tới đây nói muốn cưỡi em Tiểu Bạch nhà tôi lần nữa sao!”

Hạ Thiên Hạo cũng phẫn nộ chỉ vào mặt Gia Cát Phong.

"Chưa từ hôn được mấy ngày giờ lại tới đòi kết lại.”

“Có phải cậu cảm thấy em Tiểu Bạch nhà chúng tôi dễ ức hiếp đúng không! Muốn trêu đùa con bé hết lần này tới lần khác cậu mới vừa lòng sao?”

"Có phải cảm thấy nhà họ Hạ chúng tôi dễ khi dễ không!”

“Tôi nói cho cậu biết, Gia Cát Phong! Em Tiểu Bạch là cháu gái duy nhất của nhà họ Hạ chúng tôi suốt mấy trăm năm qua, vì em ấy chuyện gì tôi cũng có thể làm.”

“Bao gồm cả giết người!”

Gia Cát Phong thấy cả nhà người ta phẫn nộ như thế thì một chút khí thế cũng không còn, trong lòng còn tự trách sâu sắc, còn cảm thấy đau lòng cho Hạ Tiểu Bạch.

Chẳng trách hôm qua dù Hạ Tiểu Bạch ngắm pháo hoa đẹp như vậy nhưng trong mắt cô chỉ có sự đau khổ.

Thì ra là do mình từ hôn, nên mới làm cho cô ấy đau buồn như vậy, thậm chí còn không ăn uống được gì.

Gia Cát Phong hận không thể đánh bản thân mình một trận vì dám làm cho một mỹ nhân yếu ớt như thế khóc vì mình, đau khổ vì mình.

Hạ Tiểu Bạch là một cô gái yếu ớt, đa sầu đa cảm tới mức nào chứ.

Anh ta thầm mắng bản thân mình là một thằng chẳng ra gì.

Gia Cát Phong siết chặt nắm đấm, cố nén giọng nói khàn khàn vì nghẹn ngào, lần nữa chắp tay với Hạ Quang Thần.

“Có lỗi với Hạ lão gia....... cháu đã biết sai rồi…. là cháu đã khiến cho tiểu thư Tiểu Bạch đau lòng như thế.”

“Ông yên tâm ạ, lần này cháu tuyệt đối sẽ đối xử tốt với tiểu thư Tiểu Bạch.”

“Sau này nếu như cháu còn làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với tiểu thư Tiểu Bạch thì cháu sẵn sàng để nhà họ Hạ tùy ý xử lý.”

Nói rồi, anh ta thậm chí còn trực tiếp quỳ phịch một gối xuống trước mặt Hạ Thần.

"Bởi vì cái gọi là nam nhi dưới đầu gối là vàng, nể tình dáng vẻ thành tín này của cháu, mong Hạ lão gia cho cháu thêm một cơ hội!”

Gia Cát Phong quỳ một gối.

Vẻ mặt anh ta vô cùng thành khẩn, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin nhìn Hạ Quang Thần.

“Cầu xin ông Hạ cho cháu thêm cơ hội để cưới Tiểu Bạch tiểu thư!”

Hạ Quang Thần nheo mắt nhìn Gia Cát Phong.

Nếu như đoán không sai thì thằng nhóc này đã nhìn thấy đứa cháu gái bảo bối của mình là một tuyệt thế mỹ nhân.

Nếu không thì không thể nào hối hận nhanh như vậy.

Nhưng mà ông vẫn có kế hoạch dự phòng.

Hạ Quang Thần tiếp tục giả làm nữ hoàng phim truyền hình, nhìn Gia Cát Phong thở dài một hơi thật sâu.

“Đứa cháu yêu quý của ta….không phải là ta không muốn đem Tiểu Bạch gả cho cháu.”

“Mà là nó….đã có người đến cửa cầu hôn rồi.”

“Lúc đó ta đã nói cháu gái của ta đẹp tựa như tiên, mà cháu cứ không tin.”

“Con trai theo đuổi cháu gái ta có hơn ngàn người.”

“Mới hôm qua có người đến cửa đặt quà đính hôn….cậu nói ta phải làm sao mới tốt đây.”

Gia Cát Phong kinh ngạc đứng dậy, xúc động chỉ vào Hạ Quang Thần.

“Ông…ông Hạ nhanh như vậy đã hứa gả Tiểu Bạch cho người khác rồi sao.”

“Ông có biết cảm thụ của Tiểu Bạch tiểu thư không!”

Hạ Quang Thần hừ lạnh một tiếng: “Nó là cháu gái của ta, ta đương nhiên là biết cảm thụ của nó.”

“Ta cũng không nói là hứa gả Tiểu Bạch cho người khác.”

“Chỉ là có người đến cửa cầu hôn mà thôi, những lễ vật đó còn để ở sảnh bên cạnh, ta còn chưa biết phải làm gì với chúng.”

“Nhưng bây giờ cháu đã đến đây, ta yêu cầu cháu gửi lại những món quà đính hôn này. Dù sao đối phương cũng là ……”

Nói đến đây ông lại dừng lại thở dài không tiếp tục nói nữa.

Gia Cát Phong hơi yên tâm khi nghe tin Hạ Quang Thần không gả Hạ Tiểu Bạch cho người khác.

Anh tiếp tục hỏi: “Vậy hôm qua người đưa lễ vật cho Tiểu Bạch tiểu thư là ai?”

“Tôi muốn gặp anh ta.”

------

Dịch: MBMH Translate