← Quay lại trang sách

Chương 791 Cậu Cứ Chờ Đó Cho Tôi!

Ba anh em nhà họ Hạ gãi đầu nhìn nhau.

Hạ Thiên Hạo không nhịn được nói: “Anh thật sự không biết hôm qua người đến đưa lễ vật cho em gái Tiểu Bạch của tôi là ai sao?”

Gia Cát Phong sững người: “Không biết, tôi cũng không phải là người chưa bói đã biết trước.”

“Không biết các anh em có thể cho tôi biết thông tin của người đó được không?”

Hạ Thiên Hạo lắc đầu: “Vì lợi ích của mọi người, tôi không thể tiết lộ thông tin của người đó cho anh được.”

“Đây cũng là vì muốn tốt cho nhà Gia Cát của anh…”

Hạ Thiên Minh cố ý thở dài nói: “Sợ nói ra sẽ khiến anh em các anh bất hòa…..”

Nói xong anh ta còn giả vờ che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Có phải em đã lỡ miệng rồi không?”

Gia Cát Phong dù có ngốc đến đâu cũng nghe hiểu.

Anh có cảm giác như cái sừng đang lởn vởn trên đầu mình.

Một tay anh ta ôm lấy ngực, nghiến răng nghiến lợi hỏi!

“Người đưa lễ vật đến nhà họ Hạ có phải là Gia Cát Vân đứa em trai không ra hồn của tôi không!”

Mặc dù ba anh em nhà họ Hạ rất muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng.

Khóe miệng của họ đã co giật nhẹ, nhưng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

Hạ Thiên Vũ bình tĩnh lại một chút, giơ tay vỗ nhẹ vai Gia Cát Phong, im lặng gật đầu.

“Người anh em mạnh mẽ lên một chút, đừng vì em gái Tiểu Bạch của nhà tôi mà anh em trở mặt.”

Hạ Thiên Hạo cũng gật đầu: “Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cần gì lo lắng không có vợ. Huống chi mấy ngày hôm nay em gái Tiểu Bạch của tôi cùng em trai của anh nói chuyện rất là vui vẻ, cũng xem như là tình đầu ý hợp.”

Món quà đính hôn hôm qua của Gia Cát Vân được mua bằng tiền mượn của Gia Cát Phong đã được Hạ Quang Thần cho người khiêng ra.

Tổng cộng có ba rương lớn.

Hạ Quang Thần thở dài nói: “Em trai của cháu nói đây chỉ là lễ vật trước.”

“Nếu như mối liên hôn của nhà họ Hạ và nhà Gia Cát thành, nhà Gia Cát sẽ đưa đến nhiều lễ vật hơn nữa.”

Gia Cát Phong nhìn rương lễ vật mà tức đến cắn răng nghiến lợi, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Nắm đấm siết chặt phát ra tiếng răng rắc.

Anh thậm chí không cần nghĩ cũng biết số lễ vật này được mua bằng tiền của anh vay.

Mấy ngày gần đây tên nhóc này luôn miệng nói thiếu tiền, đã mượn của anh hơn hai ngàn vạn.

“Được lắm! Thật sự được lắm! Em trai tốt của tôi!”

“Cậu cứ chờ đó cho tôi!”

“Ông đây chưa xong với cậu đâu!!!” ┻╰(‵□′)╯

Đúng lúc này, một người đàn ông trông giống như quản gia bước vào và thì thầm điều gì đó vào tai Hạ Quang Thần.

Hạ Quang Thần hơi nheo mắt, lẩm bẩm: "Thật là quá trùng hợp, quả nhiên đợi một lát sẽ có trò hay."

Ông vẫy tay cho quản gia đi xuống.

Sau đó mới dời ánh mắt nhìn Gia Cát Phong đang mặt mày xanh lét.

“Cậu Gia Cát Phong….lúc nãy quản gia của tôi truyền đến tin tức….”

Gia Cát Phong âm trầm hỏi: “Tin tức gì!”

Hạ Quang Thần do dự một lát rồi nói.

"Vừa rồi quản gia truyền tới tin tức nói em trai Gia Cát Vân của cậu lại tới, muốn gặp Tiểu Bạch của ta."

"Bây giờ cậu ấy đang đợi bên ngoài khu nhà."

“Cậu nói bây giờ cho cậu ấy vào có thích hợp hay không?”

Gia Cát Phong cười, nụ cười thật thâm và âm hiểm: “Được lắm! Thật sự rất được! Cho nó vào đây!” (▼皿▼)

“Tôi cũng muốn hỏi trực tiếp nó đối với chị dâu tương lai của nó có suy nghĩ gì!”

Hạ Quang Thần thở dài: “Dù sao đây cũng là phòng hội nghị của nhà họ Hạ chúng tôi, hay là cậu sang phòng bên ngồi đợi?”

“Tôi bảo Thiên Vũ chúng nó chuẩn bị ít đồ uống để hai anh em cậu đàm phán, thế nào!”

Gia Cát Phong nheo mắt lạnh lùng nói: “Được!”

Hạ Thiên Vũ đưa Gia Cát Phong sang phòng bên cạnh, chuẩn bị rượu nước và bánh chẻo cho anh ta.

Khung cảnh thay đổi.

Đây là Gia Cát Vân đang đứng đợi ở ngoài sân của nhà họ Hạ.

Anh ta nghe tiếng chim hót, hương hoa thơm, những ngọn núi xinh đẹp và làn nước trong vắt mà tâm tình nặng trĩu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sở dĩ anh ta cảm thấy nặng nề, là bởi vì anh ta theo đuổi Hạ Tiểu Bạch mà không nói cho anh trai biết.

Dù sao Hạ Tiểu Bạch trên danh nghĩa vẫn là vợ chưa cưới của anh trai anh ta.

Tới lúc đó không biết phải giải thích như thế nào với anh trai của mình…..

Nhưng với vẻ đẹp lộng lẫy và tính cách dịu hiền của Hạ Tiểu Bạch.

Cho dù cãi nhau với anh trai một trận cũng đáng. <( ̄﹌ ̄)>

Dù sao anh trai cũng nói đánh chết cũng sẽ không cưới Hạ Tiểu Bạch, đây có thể trách được Gia Cát Vân anh hay sao?!

Chỉ cần đến lúc đó cùng Hạ Tiểu Bạch gạo nấu thành cơm, ông cũng không thể nói được gì.

Lúc này quản gia của nhà họ Hạ đi ra nói: “Cậu Vân, ông chủ của chúng tôi cho cậu vào trong nói chuyện…..”

Gia Cát Vân cũng gật đầu, vừa vui mừng vừa lo lắng bước vào nhà họ Hạ.

Khi bước vào phòng khách của nhà họ Hạ, anh ta không chỉ nhìn thấy ông Hạ, ba anh em nhà họ Hạ cũng ở đây.

Nhưng không hiểu vì sao mí mắt phải hôm nay cứ giật mãi.

------

Dịch: MBMH Translate