Chương 792 Ánh Mắt Như Muốn Giết Người!
Ở quê của anh, mí mắt phải giật là điềm báo gở.
Hạ Thiên Vũ cười chắp tay với Gia Cát Vân: “Cậu Vân mời ngồi.”
Gia Cát Vân ngồi vào chỗ vừa rồi của Gia Cát Phong, cũng mỉm cười đáp lễ với nhà họ Hạ.
Anh ta nhìn Hạ Quang Thần nói thẳng vào vấn đề.
“Ông Hạ, hôm qua cháu đã đưa lễ vật đến.”
“Huống chi mọi người cũng biết cháu và cô Tiểu Bạch tình đầu ý hợp.”
"Cuộc hôn nhân giữa nhà Gia Cát và nhà họ Hạ nhất định sẽ mang lại lợi ích mà không có bất kỳ tổn hại nào."
“Cháu cũng là một lòng si mê cô Tiểu Bạch.”
“Nếu cho cháu cưới cô Tiểu Bạch, cháu sẽ không bao giờ có ý nghĩ gì với bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô ấy."
"Cháu sẽ rất dịu dàng và bảo vệ cô ấy..."
"Hơn nữa, anh trai của cháu từ trước đến nay không có hứng thú với con gái, có thể là gay, nếu cô Tiểu Bạch gả cho anh ấy, nhất định sẽ trở thành góa phụ..."
Gia Cát Phong: “ Bang bang bang” ━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻
Gia Cát Phong: "Rắc rắc..." (╯‵□′)╯︵┻━┻
Gia Cát Vân còn chưa nói xong.
Thì nghe thấy âm thanh đập vỡ đồ đạc ở bên phòng trong?! Một trận rầm rầm.
Anh ta thắc mắc nhìn Hạ Quang Thần hỏi.
“Ông Hạ, ở phòng bên là có chuyện gì vậy?”
Hạ Thiên Minh phất tay cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì….”
“Hôm qua tôi có mua một con chó Pug, do nó chưa quen với môi trường nên quậy một chút thôi.”
Gia Cát Vân cũng gật đầu: “Anh Thiên Minh…nuôi chó nhất định phải buộc chặt nó, đừng để cho nó cắn người lung tung, lúc nên đánh thì cứ đánh, nuôi chó như vậy mới đúng.”
Hạ Thiên Minh suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, nhưng mà vẫn nói.
“Xem ra cậu Vân rất có kinh nghiệm nuôi chó.”
Gia Cát Vân cũng cười ha ha: “Tôi rất là giỏi huấn luyện chó, trong nhà tôi có nuôi hai con chó rất là nghe lời.”
“Hay là tôi giúp mọi người huấn luyện con chó ở bên cạnh.”
Gia Cát Vân vui vẻ đem sự tích anh ta huấn luyện chó kể xong xuôi, còn làm ra vẻ mặt đắc ý.
“Nói đến huấn luyện chó thì tôi là chuyên gia đó.”
“Không ngại nói cho mọi người biết trên thế giới này không có con chó nào mà tôi không huấn luyện được cả.”
“Nếu như có thì nó sẽ trở thành món lẩu thịt chó thơm phức.”??(ˊ??ˋ)
Khi anh ta đang nói thì ở phòng bên cạnh lại vang lên một âm thanh “cạch cạch” khác.
Động tĩnh lần này còn to hơn lúc nãy, thậm chí còn có cả tiếng gốm sứ vỡ.
Hạ Quang Thần vẻ mặt đau lòng đứng lên: “Bình hoa của ta!” "(ó﹏ò)
Gia Cát Vân thấy cảnh này liền xắn tay áo lên, cảnh tượng này giống như ông trời đang giúp mình vậy.
Không ngờ lại có thể gặp được cơ hội biểu hiện ở trước mặt ông Hạ.
Trong lòng của anh ta đã vui đến nở hoa.
Gia Cát Vân: “Ông Hạ yên tâm.”
“Con chó này không nghe lời như vậy, để cháu giúp ông huấn luyện nó một trận.”
Khóe miệng của Hạ Thiên Hạo hơi nhếch lên nói.
“Thôi bỏ đi, chỉ một con chó mà thôi…..qua hai ngày nữa tôi đi tìm thầy huấn luyện chó chuyên nghiệp đến.”
“Không cần làm phiền anh Vân đâu.”
Vẻ mặt của Gia Cát Vân tức giận, cơ hội tốt để thể hiện vậy sao anh ta có thể bỏ qua.
“Anh Thiên Hạo, nói không chừng sau này chúng ta thành người một nhà rồi, việc nhỏ như vậy cứ giao cho tôi là được.”
"Chỉ là một con chó thôi, tôi có thể làm được việc đó trong vài phút."
Hạ Thiên Minh cũng kéo Gia Cát Vân: “Anh Vân, chúng tôi cũng là muốn tốt cho anh!”
“Ba anh em chúng tôi thật sự sợ rằng anh sẽ xảy ra chuyện.”
Gia Cát Vân bỗng nhiên tỏ vẻ không vui: "Các cậu là đang coi thường tôi phải không?"
“Chỉ là một con chó…Gia Cát Vân tôi vốn không đặt vào trong mắt.”
“Mọi người cứ yên tâm giao cho tôi là được.”
“Thật là tôi muốn xem thử con chó hung dữ nào ở đây quậy phá.”
Anh ta ngẩng cái đầu kiêu hãnh của mình và bước sang phòng bên.
Tuy nhiên khi Gia Cát Vân chuẩn bị bước vào dạy dỗ con chó.
Cảnh tượng đập vào mắt anh khiến con ngươi của anh hơi co lại, anh nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời anh sẽ không bao giờ quên.
Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng, đừng thấy tôi chỉ là một chú cừu.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu của người anh trai Gia Cát Phong đang xanh một mảng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt như muốn giết người!
Anh ta siết chặt nắm đấm đột nhiên phát ra âm thanh răng rắc giữa không gian yên tĩnh.
Gương mặt khóe miệng của Gia Cát Vân nhẹ co giật nói: “Anh….anh cả….sao anh lại ở đây….thật là trùng hợp….”
Gia Cát Phong gần như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
“Người em tốt của tôi! Cậu được lắm! Dám lén anh cậu đi cạy góc tường của chị dâu tương lai!”
“Còn hết lần này đến lần khác nói dối tôi là chưa gặp qua Tiểu Bạch tiểu thư.”
“Bản thân mình lại thường xuyên đi hẹn hò với Tiểu Bạch tiểu thư, còn hẹn cô ấy ăn cơm ở nhà hàng kiểu pháp đúng không!”
“Nếu như không phải tối hôm qua tôi gặp Tiểu Bạch tiểu thư, tôi suýt nữa thì bị “người anh em tốt” là cậu lừa rồi!”
Gia Cát Vân nhìn anh trai mình.
Đã bị sợ đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, lòng bàn chân và da đầu tê dại, toàn thân toát mồ hôi, hoảng sợ muốn trốn khỏi đây.
------
Dịch: MBMH Translate