Chương 800 Đúng Là Hẹn Phú Nhị Đại, Nhưng Mà Là Hẹn Bạn Gái
Nhưng thực ra ngồi cạnh Hạ Quang Thần lại giống như một kẻ hèn nhát. (Cẩu Đản và trứng cùng đường bí lối cũng là một đôi hoàn hảo.)
Cả quá trình chỉ là một người tươi cười bồi rượu, không dám nói nhiều hơn hai câu.
Hạ Quang Thần xụ mặt nhìn Hạ Văn Hải: "Văn Hải!"
"Ai cũng nâng ly nói cười sao con cứ cúi đầu ăn cơm vậy, bộ chưa từng ăn cơm à?"
Hạ Văn Hải thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba mình thì không biết nói thế nào, ông nhìn qua con gái Hạ Tiểu Bạch cầu cứu.
Nhưng Khương Tĩnh Vân đã đứng dậy mỉm cười nói.
"Cha, thực ra Văn Hải chỉ thấy rất có lỗi với cha thôi."
"Xa nhà hơn hai mươi năm mới trở về thăm cha."
"Bình thường anh ấy ở nhà cũng mong nhớ cha." ωω
Hạ Quang Thần nhìn Khương Tĩnh Vân thì tâm trạng đã dịu đi nhiều, cái đó gọi là thích trong mắt.
Dù sao, cô con dâu này đã sinh ra một đứa con gái cho nhà họ Hạ.
"Tĩnh Vân, con ngồi xuống đi, con đang mang thai đấy."
“Cái thằng Văn Hải này cần phải dạy thêm thôi."
"À sau này con cần gì cứ nói với cha, cha sẽ cố gắng thành toàn cho con hết."
“Mấy năm nay, cảm ơn con rất nhiều vì đã chăm cháu gái cưng của cha và tên bất hiếu kia."
Hạ Tiểu Bạch cũng lên tiếng nói giúp cha mình.
“Ông nội ơi đúng đấy ạ, cha vẫn rất nhớ ông nội ạ."
"Chắc chắn là được gặp lại ông, nên cha cảm động đến mức biến niềm vui thành cơn thèm ăn."
Hạ Quang Thần cũng lau lau nước mắt, ông làm sao không nhớ đứa con trai thứ hai này.
Nhưng ông vẫn xụ mặt chửi bới.
"Thế mà con còn nghĩ sao cha không về thăm con sớm hơn!"
Hạ Văn Hải ha hả trong lòng.
Nếu ông không có con gái, có lẽ về đã chịu chết chứ không phải là ngồi ăn rồi.
Tính ông cụ thế nào ông biết rõ.
Ít nhất phải đánh ông tàn nửa cái mạng rồi mới nói chuyện với ông.
Hạ Văn Hải cũng chỉ có thể gượng cười nhìn Hạ Quang Thần nói.
"Con chỉ cảm thấy xấu hổ với cha nên không có mặt mũi nào để về."
"Con xin lỗi..."
Sở Vân Chính nâng ly rượu lên nói: "Được rồi, đừng nói tới những chuyện buồn này nữa.”
"Hôm nay là một ngày tốt lành, cũng là Tết Trung Thu."
"Mọi người nâng ly nào."
"Ăn tối xong ra ngoài ngắm trăng."
Hai gia đình họ Hạ và họ Chu đều đứng dậy sôi nổi nâng ly, có thể nói là hòa thuận vui vẻ.
Ăn cơm xong đã hơn tám giờ tối.
Sở Vân Chính đã say thành Cẩu Đản, ông nâng ly lên nói với Hạ Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch! Uống thêm hai ly nữa với cha nhé.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Vậy chúng ta ra ngoài xem ai tè xa nhất! Lần trước còn chưa phân thắng bại mà..."
Hạ Tiểu Bạch.................. ╮( ̄▽ ̄)╭
Cẩu Đản vừa nói ra, thì ánh mắt của tất cả những người chưa say đều hướng về Cẩu Đản!
"Các người thi ai tè xa?”
Sở Thu Hi thấy vậy cũng nhanh chóng xin lỗi và cười làm lành mấy cái với nhà họ Hạ.
Cô giơ tay quạt cho Sở Vân Chính một cái.
Sở Vân Chính vốn đã say khướt. Sau khi bị quạt một cái đã nằm xuống ngay.
Sở Thu Hi giải thích: "Cha cháu uống say nói bậy đấy ạ, cha cháu thi với em trai cháu ạ."
"Cháu nói Tiêu Tiêu à!"
Sở Tiêu Tiêu...... Cậu nhìn ánh mắt sắc bén của chị gái mình rồi cũng cũng đành nhận cái vỏ này thôi. (??︿
"Dạ, cháu với ba thường thi ai tè xa hơn?"
Người nhà họ Hạ đều thở phào nhẹ nhõm... nếu không họ đã muốn vì đại nghĩa diệt thân.
Trải qua thương lượng hai nhà Hạ Sở quyết định.
Mùa hè sang năm tổ chức hôn lễ cho Hạ Tiểu Bạch, Sở Thu Hi.
Mùa xuân năm sau.
Hạ Tiểu Bạch tìm được một công việc, cũng thi nghiên cứu sinh.
Làm giáo viên âm nhạc tại một trường trung học ở Yến Kinh.
Lại một ngày trôi qua, mặt trời đã ngã về phía tây.
Hạ Tiểu Bạch nhìn đồng hồ tinh xảo trên cổ tay trắng như tuyết.
Cô lười biếng duỗi thắt lưng một cái, đường cong yểu điệu ở dưới ánh trời chiều cực kỳ mê người, đôi mắt tựa như lưu ly sáng ngời nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hôm nay là tết nguyên tiêu, còn được gọi là lễ tình nhân của Trung Quốc.
Cho nên cô hẹn Sở Thu Hi tối nay ra ngoài thả hoa đăng.
Nhưng vào lúc này có một giáo viên nữ đẩy ghế lười đến, cô ta đẩy đẩy cổ tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch tò mò hỏi.
"Cô Hạ xinh đẹp như vậy, hôm nay là lễ tình nhân, có hẹn anh chàng phú nhị đại đẹp trai nào đi chơi không?"
Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Đúng là hẹn phú nhị đại, nhưng mà là hẹn bạn gái.”
Cô giáo kia vẻ mặt không tin: "Không thể nào, chỉ hẹn bạn thân?”
“Hôm nay tôi có hẹn với bạn trai nha~ Rất đẹp trai nha...... Còn là một Nam Phượng Hoàng()!”
(
)Nam phượng hoàng như tên gọi, nghĩa là "một con phượng hoàng bay ra khỏi khe núi", dùng để chỉ những người xuất thân nghèo khó (đặc biệt là khu vực nông thôn, nhưng cũng đến từ các thị trấn nhỏ với nền kinh tế kém phát triển), và là người đã vượt qua khó khăn để vào đại học, một người đàn ông ở lại thành phố để làm việc và sinh sống sau khi tốt nghiệp.
------
Dịch: MBMH Translate