← Quay lại trang sách

Chương 806 Ông Nội Ông Nói Cái Gì Vậy?

Hương thơm này dường như toả ra từ tóc của cô, lại dường như là từ da thịt của cô toả ra.

“Động tác rất nhanh!”

“Tuy rằng bản thiếu gia cũng không biết vì sao cô lại ở Hạ gia của tôi.”

“Nhưng bản thiếu gia cũng có thể nói cho cô biết.”

“Bản thiếu gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Hạ Thiên Thần!”

“Cô có thể gọi tôi là Hạ đại thiếu, cũng có thể gọi tôi là anh Thiên Thần.”

Khuôn mặt tinh xảo của Hạ Tiểu Bạch hơi sững sờ.

“Hạ Thiên Thần?”

“Anh là anh cả?”

Giờ cô mới nhớ ra hình như bác cả có một đứa con trai ở nước ngoài.

Hình như tên là Hạ Thiên Thần, nhưng cô chưa từng gặp qua.

Hơn nữa bọn Thiên Hạo ở trước mặt cô cũng rất ít khi nhắc đến sự tồn tại của người anh cả này.

Khó trách thoạt nhìn anh ta có hơi quen mắt, bây giờ nghĩ lại quả thật anh ta và bác cả có vài phần tương tự.

Có thể xác định một việc bác cả không bị “xanh()”, dù sao bác cả cũng thành thật phúc hậu như vậy.

(

) Cắm sừng.

Hạ Thiên Thần cũng không nghĩ đến cô gái xinh đẹp như tiên nữ trước mắt thật sự gọi mình là anh cả.

Trong lòng đều ấm áp.

Tiếng gọi anh này của cô dễ nghe như vậy, như u lan trong thung lũng, thanh thúy dễ nghe.

Hạ Thiên Thần cảm giác như được chữa lành, một loại dục vọng muốn bảo vệ trước nay chưa từng có xông lên đầu.

Thật sự rất muốn đặt cô gái tuyệt mỹ trước mắt vào lòng bàn tay che chở.

“Khụ khụ, không ngờ cô thật sự gọi tôi là anh, tôi rất thích có thể gọi thêm một tiếng nghe chút không.”

Tay Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng che môi đỏ mọng, tiếng cười như chuông bạc.

Nghĩ thầm phải giả bộ mới được, thiết lập của mình cũng không thể mất được.

Bàn tay ngọc nhỏ nhắn của cô vén một sợi tóc ra sau tai dịu dàng nói.

“Anh trai, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hay là đến phòng tôi ngồi một chút đi.”

Hạ Thiên Thần nghĩ nghĩ, tuy rằng anh rất muốn đi vào, nhưng anh vẫn còn muốn đi gặp ông nội nữa.

“Cô sống ở đây phải không?”

“Bây giờ tôi còn có một số việc phải làm, đợi lát nữa lại đến tìm cô.”

Hạ Tiểu Bạch khẽ gật đầu: "Tôi vẫn luôn ở đây.”

“Nếu anh muốn tìm tôi nói chuyện phiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể.”

Lòng Hạ Thiên Thần tràn đầy kích động gật gật đầu.

Sau khi rời sân.

Tục ngữ nói nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, cô ấy ở chỗ này chạy cũng chạy không thoát.

Cũng không rõ Hạ gia vì sao lại có thêm một cô gái xinh đẹp như thiên tiên ở đây như vậy.

Chẳng lẽ là Thiên Hạo bọn họ muốn tán tỉnh người ta, cho nên mới để cho đối phương ở lại?

Nhưng cô nói mình không có bạn trai, chồng.

Nói cách khác cô còn chưa bị bất cứ chàng trai nào tán được.

“Nói đến tán gái!”

“Bọn họ vẫn kém xa mình, đúng là bọn nhóc ngu ngốc mà.”

Mặc dù đã không về nhà khoảng chín năm.

Nhưng con đường đến viện của ông nội Hạ Thiên Thần vẫn nhớ rất rõ ràng.

Dù sao lúc còn bé khi mấy anh em bọn họ đùa giỡn đều sẽ tìm ông nội phân xử.

Hạ Thiên Thần nhìn sân nhỏ của ông nội một lúc, cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Cây trà trồng ở kia vẫn ở đó, hình như còn điêu tàn hơn không ít.

Lúc này trong sân còn truyền ra tiếng ông nội thổi còi dắt chim đi dạo.

Không cần phải nghĩ cũng biết ông ngoại lại chơi với sáo mỏ vàng nữa rồi.

Ông nội thích nhất là dắt chim đi dạo.

Anh ta đẩy cửa gỗ sân ra đi vào.

“Lão gia tử, cháu trai bảo bối mà ông yêu nhất đã về thăm ông rồi!”

Hạ lão gia tử cũng chú ý đến động tĩnh khi tấm ván gỗ trong sân mình bị người ta đẩy mạnh.

Ông đưa mắt nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cháu trai lớn của mình đi đến.

“Thiên Thần! Cháu tên nhóc này sao mà trở về cũng không nói một tiếng?” Khuôn mặt già của ông tràn đầy nghi hoặc.

"Chắc không phải là do ở Châu u lăn lộn không nổi nên xám xịt chạy trở về nhỉ."

Hạ Thiên Thần bất đắc dĩ đặt hai tay lên vai ông cụ.

“Ông nội ông nói cái gì vậy?”

“Còn không phải do ba cháu nhất quyết bắt cháu trở về, vừa đúng lúc cháu cũng cần trở về một chuyến bàn chuyện làm ăn.”

“Cháu nói này lão gia tử, biếu cảm của ông hình như rất bình thản!”

“Chẳng lẽ cháu trai lớn ông yêu nhất trở về ông cũng không vui?”

Hạ lão gia khinh bỉ nhìn Hạ Thiên Thần một cái.

“Đó là trước kia, bây giờ cháu có trở về hay không cũng không sao cả.”

"Giờ ngày nào ông cũng đang sống rất hạnh phúc.”

Hạ Thiên Thần hơi bối rối, anh nhìn vẻ mặt khinh thường của ông nội.

Kịch bản không nên như vậy.

Mình chính là cháu trai lớn của ông nội.

Nội dung vở kịch chính xác hẳn nên là lão gia tử rưng rưng nước mắt.

Cực kỳ kích động vui vẻ ôm mình một cái, sau đó hu hu khóc lớn mới đúng.

Hạ Thiên Thần nhìn ông nội dương dương tự đắc nằm trên ghế.

“Ông nội, ông nhất định là giả vờ bình tĩnh đúng không?”

“Chứ thật ra trong lòng nhìn thấy cháu trở về là kích động đến độ chân cũng đứng không vững rồi phải không.”

“Nhất định là như vậy! Ông nội ông cũng không cần giả vờ đâu!”

------

Dịch: MBMH Translate