Chương 827 Món Quà Ngày Lễ Tình Nhân (2)
Có điều biểu cảm của tiểu tiên nữ trông có vẻ hơi mất tự nhiên, gương mặt hồng như đóa hoa đào, đôi môi đỏ bừng, chớp chớp đôi mắt to.
"Thu...Thu Hi tới rồi hả?"
"Sao không gọi điện để anh đi xuống đón?"
Hạ Tiểu Bạch chột dạ hỏi.
Sở Thu Hi không phải mới biết Hạ Tiểu Bạch ngày một ngày hai, đương nhiên nhìn ra được sự không đúng của Hạ Tiểu Bạch.
Cô khóa cửa phòng lại, đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót, bước chân gợi cảm đi từng bước từng bước tới gần Hạ Tiểu Bạch.
Tiếng "cộc cộc cộc" do giày cao gót tạo nên lập tức làm cho Hạ Tiểu Bạch cảm thấy hưng phấn.
Chắc hẳn không có người con trai nào có thể chịu nổi sự dụ dỗ từ tiếng giày cao gót.
Mặc dù Hạ Tiểu Bạch đã là con gái, nhưng cô vẫn không kiềm được mà chảy nước miếng.
Vì chuẩn bị cho sự gặp mặt hôm nay, Sở Thu Hi cố tình ăn mặc rất đẹp.
Gương mặt vốn đã vô cùng xinh đẹp nay được trang điểm lên trông càng thêm mỹ lệ động lòng người.
"Bà xã Tiểu Bạch? Có phải anh giấu bà xã chuyện gì không?"
"Thành thật khai báo."
Đôi môi đỏ bừng gợi cảm của cô khẽ nhếch:
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị."
"Nếu không tối nay em sẽ cột anh lại từ từ thẩm tra."
"Bốn tiểu thư đã sớm chuẩn bị cho tiểu tiên nữ một món quà vào ngày này rồi."
"Chắc chắn sẽ làm cho anh cảm thấy sảng khoái."
Giọng nói lười biếng của Sở Thu Hi vang lên, cô vốn là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, đi đến đâu tỏa sáng tới đó. Bây giờ lại ưỡn ngực, nhìn Hạ Tiểu Bạch với ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp.
Địa vị trong gia đình như thế nào vừa nhìn đã biết.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch chớp chớp, giả bộ vô cùng khó hiểu.
Cô sẽ không nói bản thân đã phát hiện món đồ chơi dưới gầm giường rồi đâu. Nếu không e là Thu Hi sẽ dùng nó với cô ngay bây giờ luôn mất.
"Thu Hi nói gì thế? Anh có gì giấu bà xã đâu chứ."
Sở Thu hi duỗi đầu ngón tay ra, từ từ lướt qua đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch. Sau đó đặt vào trong miệng cắn, hương vị của riêng tiểu tiên nữ, dù có ăn bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán.
"Nhưng mà Tiểu Bạch đã khẩn trương tới mức trên trán đổ đầy mồ hôi rồi kìa."
Hạ Tiểu Bạch cười lấy lòng, nói:
"Là vì quá nhớ bà xã Thu Hi, cho nên mới khẩn trương như thế."
Cô nói xong vừa định đứng lên đã bị bàn tay trắng nõn của Sở Thu Hi đè lại, bắt buộc phải ngồi xuống.
Hạ Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, gương mặt tinh xảo của Sở Thu Hi ở ngay trước mặt cô.
Đôi môi mê người từ từ tới gần.
Sở Thu Hi cảm thấy cánh môi của tiểu tiên nữ có hơi lạnh, mang theo hơi thở cấm dục, đôi môi anh đào lại cực kỳ ngọt ngào, giống như mùa xuân làm cho người ta say đắm.
Rất lâu sau đó.
Hai cô gái mới từ từ tách ra, gương mặt xinh đẹp của cả hai đỏ bừng.
Sở Thu Hi vẫn hơi lưu luyến, hỏi:
"Được rồi...bà xã Tiểu Bạch."
"Có thể nói cho em biết lý do tại sao lại chột dạ được chưa?"
Hạ Tiểu Bạch liếm đôi môi anh đào, chỉ có thể đặt món quà mà cô đã sớm chuẩn bị cho ngày lễ tình nhân ra trước mặt Sở Thu hi.
"Thu Hi, đây là món quà anh tặng em, anh vốn định gói thật đẹp rồi mới tặng cho em."
"Nhưng mà không ngờ em lại đột nhiên quay về..."
Sở Thu Hi nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn chút nghi ngờ.
Nhưng mà cô không hỏi tiếp, cô cứ có cảm giác Hạ Tiểu Bạch có chuyện gì đó giấu mình.
Tuy thế, chỉ cần không phải đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ là được.
Sở Thu Hi cúi người xuống, dùng gương mặt của mình cọ cọ gương mặt mềm mại của tiên tử.
"Siêu thích Tiểu Bạch, xem món quà mà bà xã Tiểu Bạch tặng cho em vào ngày lễ tình nhân là cái gì nào."
Sở Thu Hi từ từ mở hộp quà ra.
Điều làm cô bất ngờ là chiếc váy mỏng như cánh ve nằm trong hộp quà.
Đôi mắt Sở Thu Hi híp lại, cô cười tủm tỉm nhìn tiên tử trước mặt, đầu ngón tay khẽ nâng cằm Hạ Tiểu Bạch lên.
"Anh mặc hay là em mặc?"
Hạ Tiểu Bạch đã chuẩn bị món quà này trong ngày lễ tình nhân thì đương nhiên là hy vọng Thu Hi sẽ mặc nó, sau đó cùng cô trải qua một đêm ngọt ngào rồi.
Cô gom góp dũng khí chuẩn bị mở miệng, thì đã bị Sở Thu Hi cướp lời:
"Tiểu Bạch, em thấy nếu anh là người mặc bộ đồ này chắc chắn sẽ rất đẹp, để em mặc cho anh nhé."
"Dáng người của anh đẹp như thế, da thịt lại còn trắng nõn, đôi chân thon dài."
Sở Thu Hi giống như một con mèo con, dùng đầu mình cọ lên cái cổ trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch, giọng nói cực kỳ dịu dàng tha thiết cầu xin.
Đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch thở dài nói:
"Anh mặc là được chứ gì."
"Anh đi tắm cái đã, tắm chung nhé?"
Đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sự mong đợi đưa ra lời mời với Thu Hi.
Sở Thu Hi dùng đầu ngón tay sửa sang lại đầu tóc:
"Không được, em còn phải chuẩn bị bữa tối cho ngày lễ tình nhân nữa."
"Bà xã Tiểu Bạch tắm trước đi, tắm rửa sạch sẽ chờ tới tối..."
------
Dịch: MBMH Translate