Chương 829 Kể Từ Đó Thiếu Nữ Trở Thành Phụ Nữ
Yên tâm, món ăn Thu Hi làm là ngon nhất, anh nhất định sẽ ăn hết, chắc chắn sẽ không lãng phí tâm ý của Thu Hi."
Cô nói xong liền cắn miếng gà kia một cái, hương vị hoa hồng và rượu vang đỏ lập tức ập vào đầu lưỡi của cô.
Hạ Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi sơ suất, cô nhìn nụ cười thấp thoáng xuất hiện trên gương mặt của Sở Thu Hi.
Nhưng rất nhanh nó đã biến mất.
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể hỏi:
"Bà xã Thu Hi...Tại sao món này lại không phải là vị coca?"
Sở Thu Hi nâng cầm lên, cười nói:
"Ăn vị coca nhiều quá cho nên em cảm thấy hơi ngán."
"Món gà sốt hoa hồng rượu vang này rất ngon, em ăn rồi, món này siêu ngon."
"Bà xã Tiểu Bạch cũng đã nói là sẽ không lãng phí một món ăn nào mà người ta làm rồi mà."
Hạ Tiểu Bạch sao có thể không biết Thu Hi đang âm mưu chuyện gì, nhưng mà Thu Hi có thể có ý xấu gì được chứ, cô ấy thích thì cứ chiều theo ý cô ấy vậy.
Dù gì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Thu Hi cố tình làm cho mình quá chén, sau đó muốn làm gì thì làm.
Hạ Tiểu Bạch liên tục ăn phải những món ăn sốt rượu vang đỏ, mặc dù mùi vị đúng là rất ngon, nhưng mà cô đã có hơi say.
Gương mặt vốn dĩ trắng như tuyết ngày càng trở nên đỏ bừng, trông như một đóa hoa hồng kiều diễm.
Bình thường đôi mắt trong suốt của Hạ Tiểu Bạch đã có hơi mê ly rồi, khi khí chất thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nào ấy tản đi, đôi mắt ấy càng làm cho người muốn ngừng mà không được.
Sở Thu hi cắn miếng lê hấp đường phèn trong miệng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm tiên tử say rượu đối diện, cô biết cơ hội đã tới.
"Bà xã Tiểu Bạch có phải đã say rồi không?"
"Tất cả đều là do em không tốt, để em đỡ anh lên giường nhé."
Hạ Tiểu Bạch dùng tay che lại trán:
"Anh không có say, anh còn có thể uống nữa."
"Thu Hi, chúng ta uống rượu nhập khẩu được không."
Sở Thu Hi nhìn dáng vẻ tiểu tiên nữ say rượu, siêu đẹp siêu dễ thương.
Cô dùng một tay nâng vai của Hạ Tiểu Bạch, tay còn lại nâng cặp đùi trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch lên, trực tiếp dùng tư thế ôm công chúa ôm lấy tiên tử say rượu vào trong ngực.
Mặc dù Hạ Tiểu Bạch không nặng, nhưng với một cô gái như Sở Thu Hi thì việc này cũng có hơi tốn sức.
Sở Thu Hi đặt được mỹ nhân không ngừng làm nũng trong ngực lên trên giường, thì bản thân cũng đã mồ hôi nhễ nhại.
Cô nằm rạp xuống đất, lôi chiếc hộp thần bí dưới gầm giường ra, từ từ mở nó ra.
Sở Thu Hi chỉ nhìn thoáng qua, gương mặt đã biến thành màu hoa hồng.
"Cái này...
Mình phải đeo nó lên trước hả?"
Nhưng mà mình mua cũng quá..."
[Tiểu Bạch rốt cuộc cũng bị Sở Thu Hi hoàn toàn bắt lấy]
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Tiểu Bạch ngơ ngác tỉnh dậy, cô cảm giác bản thân vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, nhưng mà cảm giác đó đúng là rất tuyệt vời.
Thì ra làm con gái có thể vui sướng như thế.
Bây giờ tỉnh lại, tuy là cực kỳ đau buốt nhức, e là cả sáng hôm nay không thể đi lại bình thường được, nhưng mà Hạ Tiểu Bạch càng cảm thấy xấu hổ nhiều hơn, bản thân cũng đã từng là...không ngờ bây giờ lại bị một cô gái xinh đẹp...
Trường kiếm biến vỏ kiếm.
Hạ Tiểu Bạch chôn gương mặt đỏ bừng vào trong chăn, càng nghĩ càng thấy ngại.
Đôi mắt trong suốt của cô len lén nhìn Sở Thu Hi đang ngủ say bên cạnh.
Cái chăn thuần trắng mỏng manh không thể nào che được dáng người yểu điệu mê người của cô, làn da trắng nõn được ánh mặt trời chiếu vào càng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hạ Tiểu Bạch từ từ tiến lại gần Sở Thu Hi, đôi môi anh đào nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán trắng nõn.
Bình thường toàn là Sở Thu Hi dậy trước đi nấu đồ ăn sáng.
Bây giờ Sở Thu Hi vậy mà vẫn còn ngủ, chỉ có thể nói là tối qua cô thật sự đã rất cố gắng.
Hạ Tiểu Bạch khẽ nói:
"Bà xã Thu Hi cực khổ rồi."
Hạ Tiểu Bạch cũng có hơi đau lưng mỏi chân, cho nên cũng nhắm mặt lại ngủ tiếp.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Khi cô một lần nữa tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Hạ Tiểu Bạch từ từ chống tay ngồi dậy, đầu tóc rối bời, ngơ ngác xoa mắt.
"Thu Hi...Thu Hi...Đã chạng vạng tối..."
Hạ Tiểu Bạch gọi vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời cả, cô đưa tay sờ sang bên cạnh, đã không có ai nữa.
Lúc này, Hạ Tiểu Bạch mới dần tỉnh táo lại.
Đúng lúc này cửa căn hộ được mở ra.
Sở Thu Hi cầm theo một túi đồ đi vào.
Cô đã thay sang một chiếc đầm dài bó sát người, dáng người yểu điệu được phác họa vô cùng rõ ràng, cô nghiêng đầu nhìn tiểu tiên nữ cười khẽ.
"Bà xã Tiểu Bạch tỉnh rồi hả?"
"Lúc nãy em đi mua đồ ăn, một lúc nữa mới có thể ăn được."
Hạ Tiểu Bạch cũng nghiêng đầu cười nói:
"Thực ra anh không thấy đói bụng."
"Bà xã Thu Hi không mệt hả? Còn muốn nấu ăn nữa?"
"Thực ra chỉ cần ăn chút gì đó đơn giản là được rồi."
Sở Thu Hi đặt túi đồ ăn trong tay xuống, nũng nịu đi tới bên cạnh Hạ Tiểu Bạch, cánh tay thon dài trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại của Hạ Tiểu Bạch vào trong ngực.
"Bà xã Tiểu Bạch ơi, anh biết tối qua người ta cố gắng như thế nào không, đúng là có hơi mệt đó."
------
Dịch: MBMH Translate