Chương 855 Để Anh Đưa Em Về Nhà Nhé?
Vương Thiến Thiến cũng biết Sở Ngôn đang khó xử, cô không ngờ Từ Uyển Thanh còn mắc bệnh công chúa.
Trời cũng giúp cô.
Nếu như đối phương là một cô gái dịu dàng hiền lành, thì cô đúng thật là không có cơ hội để ra tay.
Vương Thiến Thiến giả vờ nhìn xuống dưới đất, xin lỗi:
"Xin lỗi Sở Ngôn, có phải em đã làm gì ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai người rồi không."
"Nếu như em Uyển Thanh không muốn em ở lại đây, thì em xin phép đi trước."
"Thành thật xin lỗi, em không cố ý."
Cô nói xong còn hơi khom lưng, chuẩn bị rời đi.
Sở Ngôn lấy thế liền nói:
"Thiến Thiến, chuyện này không liên quan tới em, em thích thì cứ ở lại."
Vương Thiến Thiến nhìn Sở Ngôn, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự tủi thân.
"Nhưng mà...em...em mà ở lại sẽ phá hỏng tình cảm giữa anh và em Uyển Thanh."
"Em...em không phải là người thứ ba...em chỉ muốn làm bạn với anh Sở Ngôn mà thôi."
Từ Uyển Thanh tức tới mức giẫm chân, bàn tay trắng nõn kéo lấy cánh tay của Sở Ngôn.
Cô cực kỳ kiêu ngạo nói:
"Sở Ngôn! Cô ta thích đi thì để cô ta đi đi, anh giữ cô ta lại làm gì."
"Ả ta đang giả bộ ngây thơ đáng thương đấy, bổn tiểu thư đã thấy nhiều kiểu con gái như thế này rồi."
"Vừa nhìn liền biết là một đứa trà xanh, thích dùng việc câu dẫn đàn ông để làm niềm vui."
Vương Thiến Thiến càng cố gắng diễn hơn, bên ngoài nhìn vào thì cô đã nghẹn ngào tới mức sắp khóc, cô dùng đôi tay lau mắt ra vẻ bản thân sắp khóc rồi.
Giọng nói cũng cực kỳ gấp gáp nói:
"Em...em không biết trà xanh là cái gì cả, em thật sự chỉ muốn làm bạn với Sở Ngôn mà thôi."
"Em không ngờ chuyện này sẽ phá hỏng tình cảm của hai người."
"Đúng vậy, em thừa nhận rằng bản thân không muốn chia tay với Sở Ngôn. Nhưng mà, tụi em cũng đã chia tay rồi, chẳng lẽ ngay cả việc làm bạn cũng không thể sao?"
"Nếu như em Uyển Thanh vì chuyện đó mà cảm thấy không vui, chị có thể rời đi...vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của Sở Ngôn."
Từ Uyển Thanh hừ một tiếng:
"Như vậy là tốt nhất, chỉ sợ cô vẫn còn muốn dây dưa với Sở Ngôn nhà tôi mà thôi."
Sở Ngôn há hốc mồm, lúc nãy anh vừa mới nghe thấy cái gì thế? Thiến Thiến không muốn chia tay với anh.
Anh nhìn thấy Vương Thiến Thiến thật sự muốn rời đi liền muốn đuổi theo, nhưng mà anh lại bị lời nói của Vương Thiến Thiến chặn lại.
"Sở Ngôn, thành thật cảm ơn anh vì đã mời em đến bữa tiệc tối nay."
"Em thật sự rất vui vẻ. Nếu như anh chưa có bạn gái thì chuyện của chúng ta còn có cơ hội.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Nhưng mà, bây giờ anh đã có bạn gái rồi, anh nhất định phải yêu cô ấy thật nhiều đó."
"Em chúc phúc cho hai người."
Cô nói xong còn dùng nước mắt giả đã chuẩn bị từ trước xoa lên mắt, sau đó cô với bộ dạng mắt rưng rưng, lưu luyến không rời nhìn Sở Ngôn một cái rồi kiên quyết rời đi.
Sở Ngôn vừa định lên tiếng giữ cô lại, thì đúng lúc này Tạ An Khánh chắn ngay trước mặt anh.
"Thiến Thiến, để anh đưa em về được chứ."
Sở Ngôn nhìn cảnh tượng Tạ An Khánh hộ tống Vương Thiến Thiến, trong lòng tràn ngập sự đố kỵ và không cam lòng.
Từ Uyển Thanh thấy Vương Thiến Thiến thật sự rời đi, thì nũng nịu kéo tay Sở Ngôn.
"Sở Ngôn, chúng ta cắt bánh kem đi."
"Tối nay là sinh nhật của em, đừng để cô ta làm ảnh hưởng tới bầu không khí vui vẻ của buổi tiệc."
"Đúng rồi, Sở Ngôn...sáng mai anh qua nhà em đi."
Gương mặt cô đỏ bừng, nghiêm túc nói:
"Cha em đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi."
Sở Ngôn thất hồn lạc phách, khi nhìn thấy dáng vẻ cười khanh khách của Từ Uyển Thanh, anh bắt đầu cảm thấy xoắn xuýt.
Nếu như có thể anh thật sự không muốn làm một tên đàn ông tồi tệ, nhưng mà, Thiến Thiến, cô ấy quá tốt...
Sở Ngôn bị Từ Uyển Thanh kéo tới trước chiếc bánh kem xinh đẹp.
Tất cả mọi người xung quanh cũng không quá quan tâm tới chuyện khi nãy, ai nấy cũng chúc mừng Từ Uyển Thanh.
Anh nhìn dáng vẻ nụ cười kiêu ngạo, xinh đẹp của Từ Uyển Thanh.
Cô đúng thật là rất xinh đẹp, nhưng anh thật sự muốn chung sống với một cô công chúa điêu ngoa như này đến hết đời sao?
Vương Thiến Thiến rời khỏi buổi tiệc, Tạ An Khánh an ủi cô suốt cả chặng đường.
"Thiến Thiến, em đừng buồn. Trên đời này còn có rất nhiều người đàn ông khác. Sở Ngôn đã chia tay em, lựa chọn Từ Uyển Thanh."
"Vậy thì em quên anh ta đi, thực ra anh...anh rất thích em."
Anh lấy hết dũng cảm nói.
Vương Thiến Thiến lau sạch mắt, cô cúi nhẹ đầu với Tạ An Khánh, phần kiêu ngạo trắng như tuyết kia lập tức xuất hiện trước mắt Tạ An Khánh.
Làm cho anh ta không kiềm được, quá lớn...quá trắng.
Vương Thiến Thiến nói:
"Thành thật cảm ơn anh Khánh. Cảm xúc của em hiện tại có hơi lộn xộn, muốn ở một mình."
Tạ An Khánh nhìn đôi vai hơi run rẩy của Vương Thiến Thiến, cảm thấy có hơi đau lòng.
Bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua.
Anh trực tiếp lấy chiếc áo vest hàng hiệu trên người mình khoác lên người Vương Thiến Thiến.
"Trời giữa thu khá lạnh, hay là để anh đưa em về nhà nhé?"
------
Dịch: MBMH Translate