Chương 869 Uống Rượu Ăn Mừng
Lý Lương vỗ bả vai Chu Thanh:
"Cậu nghĩ Tiểu Bạch của chúng ta là người như thế à, đừng quên chúng ta là người chung một ký túc xá đó."
Anh cảm thán nói:
"Không ngờ cậu trai nhỏ hèn yếu đấy lại là thiên kim đại tiểu thư của một gia tộc giàu có, chuyện này kỳ diệu y như mấy tình tiết trong tiểu thuyết vậy."
Hạ Tiểu Bạch:...
Có ai hiểu được nỗi đau của cô đây, chuyện này là chuyện trực tiếp mất đi một cái linh kiện và được có thêm hai con thỏ lớn đó.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Mặc Tử Hàn ở đâu cả.
"Đúng rồi, Mặc Tử Hàn đâu? Tại sao không thấy cậu ta đâu cả?"
Lý Lương nói:
"Cậu ta đã nhận bằng tốt nghiệp từ lâu rồi."
Hạ Tiểu Bạch cũng đã nhận bằng tốt nghiệp từ lâu rồi, hôm nay cô về chỉ là để tham dự buổi lễ tốt nghiệp, sẵn tiện họp mặt mọi người mà thôi.
Lý Lương nói tiếp:
"Nhưng mà đêm nay cậu ta sẽ tới, cùng nhau đi happy."
"Phải rồi, Thu Hi nhà cậu đâu?"
Hạ Tiểu Bạch nói:
"Cô ấy bận công việc, không biết có thể về kịp hay không nữa."
Mọi người thay phiên nhau kể về những chuyện đã xảy ra trong hơn nửa năm qua. Có người đi thực tập, cũng có người lựa chọn chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh.
Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra đúng theo thời gian.
Điều làm cho Hạ Tiểu Bạch cảm thấy đau trứng đó chính là...Khoan đã, cô có trứng đâu?
Triệu Phỉ Phỉ vậy mà lại sắp xếp để cô là người đọc lời chào mừng cho buổi lễ tốt nghiệp.
Hạ Tiểu Bạch mặc quần áo cử nhân, hít một hơi thật sâu, đi lên sân khấu trong ánh nhìn của mọi người.
Nhóm người Chu Thanh, Triệu Trình đứng dưới sân khấu điên cuồng vỗ tay, chỉ thiếu mỗi việc hét lên rằng Tiểu Bạch tôi yêu cậu.
Những người chưa từng gặp Hạ Tiểu Bạch cũng bị mỹ nhan thịnh thế của cô kinh diễm, gương mặt thần tiên ngọt ngào của cô tràn ngập sức mạnh chữa lành.
Đôi môi đỏ hồng của Hạ Tiểu Bạch khẽ mỉm cười.
"Xin chào các thầy cô và các bạn học thân mến, tôi tên là Hạ Tiểu Bạch, là sinh viên ngành Ngữ Văn khóa 19 của trường.
Rất vinh hạnh khi được đứng trên sân khấu buổi lễ tốt nghiệp để đọc bài diễn văn tốt nghiệp cho mọi người nghe."
"Vào bốn năm trước, chúng ta đã từng ước rằng sẽ gặp mặt nhau trên sân khấu này, khi đó chúng ta đều chỉ là những thiếu nam thiếu nữ vừa thi đại học xong."
"Khi đó trong lòng chúng ta vừa mong đợi, vừa mê mang về cuộc sống đại học phía trước."
"Nhưng trên thế gian này, không có bữa tiệc nào mà không tàn. Sau bốn năm thấm thoát trôi qua, chúng ta đã đi tới thời khắc tốt nghiệp.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Hiện tại tôi không khỏi xúc động, nhìn lại quá khứ chúng ta cùng dắt tay nhau đi qua, chúng ta đã từng cười, từng khóc, từng phấn đấu, cũng đã từng cố gắng."
"Bây giờ chúng ta sắp bước vào một con đường mới. Và khoảng thời gian đại học tốt đẹp này sẽ vĩnh viễn được khắc sâu vào trong lòng chúng ta, trở thành tài sản quý giá nhất trong cuộc đời chúng ta..."
Sau khi bài diễn văn mở màn được đọc xong, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
⚝ ✽ ⚝
Chạng vạng tối.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp đã kết thúc, mọi người đều đã thuận lợi tốt nghiệp.
Mọi người cầm lấy bằng tốt nghiệp cùng chụp với nhau một tấm hình, Hạ Tiểu Bạch và Triệu Phỉ Phỉ đứng ở vị trí chính giữa.
Bức hình lưu lại khoảnh khắc sắp chia xa của bọn họ.
"Được rồi, chúng ta đi uống rượu ăn mừng thôi nào!"
Đoàn người ồn ào náo nhiệt đi tới vị trí đã tính trước.
Hai người Triệu Trình, Chu Thanh vừa đi vừa bàn về chuyện lát nữa có nên gọi mấy em gái bồi rượu hay không.
"Tôi nghe nói rằng mấy em gái bồi rượu ở quán bar đó có rất nhiều người là JK và đàn em năm nhất."
"Hiếm khi mới có ngày vui như hôm nay, chúng ta gọi mấy người đi?"
Lý Lương nhắc nhở hai tên đó:
"Hai đứa bây có thể chú ý hình tượng một chút được không, Tiểu Bạch là con gái đấy."
Lúc này, Triệu Trình và Chu Thanh mới nhớ ra hiện tại Tiểu Bạch là con gái.
Bọn họ lập tức lúng túng, đình chỉ việc kia.
Hạ Tiểu Bạch thấy ba người anh em trong ký túc xá ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng tại chỗ thì cảm thấy có hơi không quen.
Đặc biệt là tên không biết xấu hổ nhất - Triệu Trình cũng biến thành một Liễu Hạ Huệ, mặc dù anh ta không đẹp trai bằng Liễu Hạ Huệ.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch liếc mắt nhìn mấy bé ngoan một cái.
"Mấy người giả bộ cái gì chứ, chúng ta đã quen biết nhau bốn năm rồi đó."
"Tính của mấy người như thế nào bổn tiểu thư còn không biết chắc?"
"Có phải do tôi là con gái cho nên mấy người không thả lỏng hết cỡ hay không?"
Triệu Trình và Chu Thanh nhìn nhau, liên tục gật đầu, sau đó lập tức điên cuồng lắc đầu.
"Sao có thể chứ, Triệu Trình tôi vốn là một chính nhân quân tử."
Hạ Tiểu Bạch suýt nữa đã phun thức uống trong miệng ra:
"Tôi không biết trong đầu mấy người nghĩ gì à?"
"Giả bộ cái gì mà giả bộ."
"Bây giờ bổn tiểu thư là người có tiền, gọi mấy em gái vào cho mấy người."
Cô nâng tay ngọc lên, một nữ phục vụ đi tới.
"Xin hỏi chị cần gì ạ?"
------
Dịch: MBMH Translate