Chương 4
Người theo nhau chết
Trao đổi vài câu ngắn gọn qua máy liên lạc nội bộ xong, Shishiya Kadomi đẩy mở cánh cổng sắt khép chặt.
Đã 7 giờ tối. Mặt trời khuất núi, bóng tối buông rủ, chỉ còn nhìn rõ khoảng không gian được chiếu rọi bằng đèn pha xe và cả bằng thứ ánh sáng phập phù như sắp tắt tỏa ra từ trụ cổng. Shishiya quay trở lại ghế lái, khởi động xe, Fukunishi thận trọng quan sát nét mặt trông nghiêng của anh.
“Có vào được không ạ? Anh nói gì với họ thế?”
“Nói sự thật thôi.” Shishiya nghiêm túc đáp. “Tôi là bạn của cậu Kawaminami đang ghé thăm nhà họ.”
Dọc đường tới đây, Fukunishi chỉ nắm được sơ sơ lai lịch của người đàn ông tự xưng nhà văn trinh thám này, cũng như nguyên nhân khiến anh tới thăm Thời Kế Quán. Trong danh sách người tham gia đính kèm bản kế hoạch quả thật có tên Kawaminami Takaaki.
“Thế mà họ đồng ý luôn?”
“Ai bảo. Khù khoằm khó chịu lắm. Nhưng mà cho mình ngó nghiêng một chút thì đã sao.”
“Được ngó nghiêng ạ?”
“Chẳng mấy khi có dịp đến, lẽ nào cậu không muốn quan sát thật gần? Dù là quan sát trộm đi nữa?”
“Cũng phải…”
Theo đường nhỏ chạy giữa sân vườn rộng rinh, xe tiến đến mặt tiền biệt thự. Shishiya cho chiếc Golf đậu lại sau chiếc bán tải màu bạc rồi hối Fukunishi xuống xe.
Anh thản nhiên tiến đến tiền sảnh ngôi nhà kiểu Tây le lói ánh đèn. Fukunishi do dự một thoáng, rồi cũng đi theo.
“Chào buổi tối. Xin lỗi vì đã làm phiền.” Shishiya chào hỏi bóng người xuất hiện ở cửa, giọng nhanh nhảu vồn vã, khiến người ta có cảm giác anh là người bộp chộp, hoặc tự nhiên như ruồi. Nếu không phải thế thì tức là anh cố ý.
“Anh làm tôi khó xử quá.” Giọng bối rối của một phụ nữ đáp lại. “Ban nãy tôi đã bảo, mời anh đi cho mà.”
“Chị đừng phũ thế, ít nhất cũng để tôi giới thiệu cho đàng hoàng. Hân hạnh được gặp chị, tôi là Shima… à, Shishiya.” Thân hình gầy gò cao lêu nghêu cúi gập xuống cho một cái chào. “Tôi cũng biết là đường đột lắm, thất lễ lắm, tôi xin lỗi. Thế nhưng, như ban nãy đã nói, tôi là bạn của cậu Conan, à Kawaminami ở Kitansha.”
“Kitansha, cậu Kawaminami…” Người đàn bà lẩm bẩm cái tên, “Đúng là cậu ấy đang ở đây.”
“Họ đã nhốt mình lại đúng giờ theo kế hoạch rồi phải không ạ? Cái nhóm thực địa của Kitansha đấy?”
“Chuyện đó… Vâng, họ bắt đầu cách đây hơn một tiếng rồi.”
“Thế này nhé. Thiệt tình! Thật ra việc hôm nay là do cậu Kawaminami bảo tôi. Vì tính chất công việc, tôi rất có hứng thú với kế hoạch cũng như biệt thự này, nên tôi mới tới…”
“Kể cả thế…” Người đàn bà ngờ vực nhìn vị khách không mời, ánh mắt như vô tình liếc thấy Fukunishi đứng phía sau. “Còn đây là?”
“Cậu Fukunishi. Tôi gặp cậu ấy dọc đường nên đi cùng nhau luôn.” Shishiya trả lời.
“Fukunishi…”
“Cậu ấy là bạn của nhóm sinh viên Đại học W. Vì có việc nên đến trễ.”
“À…”
Người đàn bà lúng túng, như thể không biết nên đối phó thế nào với hai vị khách không mời. Chị ta ấn ấn tay vào thiết bị gắn trên tai, xem chừng là máy trợ thính, rồi cất tiếng, “Nhưng…” Và lại bỏ lửng, dò xét nhìn họ.
“À, không phải, không phải, chị đừng hiểu lầm. Tuy tôi không mời mà đến, nhưng không định ép chị phải cho vào nhà. Cậu Fukunishi cũng thế. Nếu phiền cho chị quá, chúng tôi đi ngay. Nhưng mà thú thật, tôi vẫn luôn muốn tận mắt nhìn thấy biệt thự này.” Nói đoạn Shishiya đút tay vào túi quần jeans đen, lùi về sau một bước, ngẩng đầu quan sát. “Ồ. Đây là Thời Kế Quán. Quả nhiên vẫn nên đến đây vào ban ngày ban mặt.”
Anh vừa lẩm bẩm vừa giật lui. Thấy thế, người đàn bà cũng nới lỏng cảnh giác, chị ta hỏi, “Tính chất công việc anh nói ban nãy nghĩa là sao?”
Shishiya bỏ tay ra khỏi túi, “Chị là…, nếu sai thì cho tôi xin lỗi, Inami Sayoko phải không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Tôi có nghe Kawaminami nói qua, hiện tại chị chịu trách nhiệm quản lý Thời Kế Quán?”
Người đàn bà gật đầu.
“Thế thì…” Shishiya nhìn thẳng vào mặt chị ta. “Hẳn chị biết người thiết kế Thời Kế Quán nhỉ? Ông Nakamura Seiji. Qua đời tầm bốn năm về trước.”
“Biết thì biết, nhưng…”
“Tôi là người chuyên nghiên cứu về Nakamura Seiji.”
“Người chuyên nghiên cứu?” Sayoko nghiêng đầu bối rối.
“Tôi cứ đi thăm thú các kiến trúc ông ấy để lại ở mọi nơi. À, nói là nói vậy, nhưng đây không phải nghề nghiệp của tôi. Tôi vốn dĩ là một hòa thượng tập sự, gần đây thì đi viết tiếu thuyết.”
“Viết tiểu thuyết. Thế nên anh mới quen người bên Kitansha?”
“Vâng, tạm coi là thế.” Shishiya gãi đầu, chừng như ngượng ngùng, rồi lập tức kêu lên, “A, phải rồi,” đoạn thọc tay vào túi áo khoác. “Bảo là quà xin lỗi thì cũng hơi kì, coi như quà gặp mặt đi. Tôi tặng chị cuốn này.”
Anh rút một cuốn sách ra khỏi túi áo khoác, bìa tím nhạt, nhan đề Mê Lộ Quán. Tên tác giả Shishiya Kadomi in ngay ngắn trên bìa.
“Đây là tác phẩm đầu tay của tôi, nếu không ghét trinh thám thì chị đọc thử nhé!” Shishiya gần như dúi cuốn sách vào tay Sayoko, rồi cúi mình. “Làm phiền chị quá, chân thành xin lỗi. Nếu được, tôi vẫn mong có dịp tham quan trong nhà. Hi vọng một ngày kia chị sẽ cho tôi cơ hội. Fukunishi, chúng ta về đã.”
“Em từng thấy cuốn sách ban nãy ngoài hiệu. Xuất bản năm ngoái đúng không? Nhưng lại không nhớ tên tác giả.” Fukunishi áy náy nói với Shishiya. Thật ra mãi cho đến khi trông thấy cuốn sách, Fukunishi vẫn bán tín bán nghi về danh xưng nhà văn trinh thám của người này. “Vinh dự thật. Có cơ hội quen biết một nhà văn thực sự. Để hôm nào em đi mua một cuốn đọc cho ra đầu ra đũa.”
“Ố? Bảo là chuyên nghiên cứu phạm trù mystery thì đúng ra cậu phải thiên về các chủ đề siêu nhiên hơn chứ nhỉ?”
“Không, em xưa nay vẫn thích tiểu thuyết trinh thám. Em hay đọc lắm.”
“Quý thật!” Shishiya cười tít mắt.
“Em cũng đã đọc về kiến trúc sư Nakamura Seiji ở tạp chí hay gì đó. Ông ấy nổi tiếng vì chuyên thiết kế nhà cửa kì lạ phải không ạ?… A, để em.”
Fukunishi chuồi khỏi ghế phụ lái, xuống xe, mở cánh cổng đã gỉ sét rồi giơ tay ra dấu cho xe đi. Đúng lúc cậu bước ra ngoài, định đóng cổng lại như cũ thì bóng tháp đen kịt ở trung tâm biệt thự đột nhiên đập vào mắt cậu.
Mười năm trước, lúc cậu đặt chân tới đây, vẫn chưa có tòa tháp đó. Nói mới nhớ, tiền sảnh ban nãy cũng thay đổi khác xưa.
Kia đúng là tháp đồng hồ, như Watanabe nói, dù nhìn từ ngoài thì không rõ lắm, vì mặt số quay ra sân sau. Gần đây lại nghe một chuyện lạ, rằng mặt đồng hồ không gắn kim.
Tháp đồng hồ không kim à?
Đóng cổng lại rồi mà Fukunishi vẫn đứng ngẩn ra, mắt dán chặt vào ngọn tháp vươn lên giữa trời u ám.
“Cậu sao thế?” Tiếng Shishiya vang lên đằng sau.
“À, em ra đây.” Fukunishi đáp, toan xoay người thì bất giác khựng lại. Một vật trắng nhờ lọt vào tầm mắt cậu.
Fukunishi giật mình nhìn kĩ.
Bên trong cổng, đằng xa mé phải khoảnh sân trước chạy thoai thoải lên trên, có một vật thể trắng nhờ hiện lên giữa âm u, trông như bóng người. Fukunishi căng mắt nhìn, nhưng ngoài bộ đồ màu trắng ra cậu không thấy gì nữa cả. Ngay gần đấy là vạt rừng rậm rạp đen thui, cái bóng đang nhẹ nhàng trôi đến bìa rừng.
Ai vậy?
Trong tích tắc, Fukunishi thấy đầu óc trống rỗng.
Rồi cụm từ hồn ma bỗng nảy ra trong tâm trí. Cậu luống cuống lắc đầu, đẩy gọng kính lên, định quan sát lại tỉ mỉ hơn thì…
“Fukunishi?” Giọng Shishiya lại vang lên. “Chuyện gì thế?”
“A, không có gì.” Fukunishi ngoái lại đáp.
Shishiya ló đầu ra từ cửa sổ ghế lái, thắc mắc nhìn cậu.
“Có điều…”
Hơi sốt ruột, Fukunishi đưa mắt nhìn lại phía cổng thì “Á,” cậu buột kêu khẽ. Bóng người đã biến mất.
Chuyện gì thế này?
Lẩn vào rừng rồi chăng? Hay là…
Fukunishi đứng ngây ra, gió hây hây thổi tới, làm rối tóc cậu. Trong rừng có tiếng xào xạc khe khẽ như trò chuyện. Bóng tối mà cho đến ban nãy vẫn thấy bình thường, giờ bỗng như che giấu một cái gì rùng rợn, huyền bí. Fukunishi bất giác so vai. Có nên kể cho Shishiya nghe về cái bóng không, cậu vừa tự hỏi vừa quay trở lại xe.
Shishiya Kadomi sống ở khu Kaminoge thuộc quận Setagaya. Hóa ra Fukunishi cũng ở cùng một quận với anh, chỉ khác là nhà cậu thuộc khu Tsurumaki, Shishiya bèn phóng khoáng đề nghị, “Để tôi tiễn cậu về nhà luôn.” Tuy hơi nghi ngại về khả năng của cái xe, Fukunishi vẫn cảm kích nhận lời.
Dọc đường, Shishiya huyên thuyên mãi không thôi.
Nào là anh sinh ra ở Kyushu, mới chuyển đến đây năm ngoái. Thời đại học anh theo chuyên ngành Phật giáo ở Tokyo. Từ nhỏ anh đã đam mê trinh thám, không ngờ dòng đời xô đẩy theo nghiệp cầm viết luôn, rồi kể cả lý do tại sao anh lại có hứng thú với các công trình của kiến trúc sư Nakamura Seiji đến thế.
Sau một hồi bô lô ba la, Shishiya đột ngột hỏi Fukunishi, “Mà cậu mới đi dự đám tang ai vậy?”
Fukunishi không khỏi bối rối. Bởi lẽ đến tận lúc này, cậu vẫn chưa hé một lời nào về lý do khiến mình đến muộn hôm nay.
“Không cần ngạc nhiên đâu.” Nhà văn mỉm cười. “Nhìn trang phục là đoán ra ngay thôi. Người trẻ như thế mà mặc sơ-mi trắng quần đen, thắt cà vạt đen nữa… chẳng đi đám ma thì còn làm gì.”
“À, đúng nhỉ.”
Phân vân một hồi, Fukunishi quyết định kể chuyện bóng người màu trắng cậu nhìn thấy ở cổng biệt thự ban nãy.
Shishiya khẽ Hừm một tiếng, liếc mắt nhìn Fukunishi, “Theo cậu, bóng người đó chính là hồn ma ở Thời Kế Quán mà mọi người vẫn đồn đãi ấy hả?”
“Em không biết nữa…” Fukunishi hoang mang lắc đầu. “Em không thể xác định được.”
“Người đó mặc đồ trắng? Khó lòng phân biệt được nam hay nữ, nhưng mà theo như lời đồn thì hồn ma là thiếu nữ.”
“Trời tối quá, khoảng cách lại xa, nên em không nhìn rõ lắm.”
“Cũng đáng để tâm đấy.” Shishiya lẩm bẩm. “Fukunishi này, theo cậu, ngoài những trường năng lượng mà khoa học đã chứng minh là có tồn tại thì còn có gì khác không?”
“Ý anh là em có tin chuyện ma quỷ không ấy à?” Ngẫm nghĩ một hồi, Fukunishi trả lời. “Em cảm thấy em không tin, nhưng muốn tin.”
“Hở? Ý cậu là sao?”
“Gần đây giới trẻ đặc biệt hứng thú với những đề tài như UFO, siêu năng lực, linh hồn, kí ức kiếp trước… Thế nhưng khi xem trên tạp chí hay ti-vi về chủ đề đó thì lại có cảm giác như toàn là trò dàn dựng, động não một chút là sẽ nhận ra trên đời không làm gì có những chuyện như thế. Em cũng vậy. Cho dù đọc bài của CHAOS, em vẫn không quên tự nhắc nhở mình để tránh bị lừa. Nhưng mặt khác, em lại muốn tin rằng ở một nơi nào đó quả thật tồn tại những thứ siêu nhiên thực sự. Tâm lý của người ta là vậy: khoa học càng phủ định, thì càng cảm thấy có những thứ vượt trên phạm trù khoa học.”
“Hừm!”
“Cũng có thể nói đây là một dạng trốn tránh hiện thực, hoặc một dạng phản kháng trong vô thức. Phản kháng những thứ được nhồi nhét ở trường, phản kháng mô hình khoa học hay trật tự mà người lớn đã ấn định.”
“Phản kháng à? Cách nhìn nhận có vẻ thú vị đấy!”
“Anh thì nghĩ sao?”
“Tôi à? Nói sao đây…?” Shishiya xoay vô lăng bằng một tay, tay còn lại xoa xoa cái mũi khoằm. “Thú thật, tôi là người vô trách nhiệm, vui đâu chầu đấy. Không quan trọng tin hay không tin, hễ nghe hóng được mấy thứ như ma quỷ là nhất định phải đi xem, có UFO thật thì dứt khoát phải tìm cách leo lên… Tôi là thế. Tò mò cực độ, không để cái gì phình phờ mập mờ cho qua cả.”
“Chà.”
“Nhưng mà, nếu nâng đến tầm chủ nghĩa, quan điểm gì đó thì e rằng suy đến cùng tôi vẫn là không tin. Cái gọi là tư duy khoa học đã ăn sâu vào tôi rồi. Và tôi còn có một nhận thức thế này nữa, đó là cái thói phủ định triệt để tất cả những thứ không khoa học, một bệnh hết thuốc chữa của người hiện đại.”
“Phức tạp thật.”
“Đúng vậy. Nhung mà nói tóm lại là không có lửa làm sao có khói. Đằng sau những lời đồn thổi về hồn ma, chắc hẳn phải có nguyên nhân gì đó.”
Giọng Shishiya về đoạn sau này nghe như nói với bản thân. Rồi anh nín lặng, chân mày cau lại. Một lát sau mới dịu nét mặt, đổi chủ đề, “À, Fukunishi thích thể loại trinh thám thế nào?”
“Em không kén chọn thể loại lắm. Cái gì cũng đọc, miễn là thú vị.”
“Cậu thích dạng trinh thám suy luận cổ điển không?”
“Dạ thích.”
“Cậu có ưng nhà văn nào không?”
“Tác giả hồi xưa thì có Carr*. Mấy truyện kì bí không kinh dị lắm của ổng thật miễn chê.”
John Dickson Carr (1906-1977). Một trong các nhà văn Mỹ vĩ đại nhất thuộc Thời đại Hoàng kim của trinh thám. Bậc thầy về mô tip án mạng phòng kín hay những tình huống tưởng chừng không xảy ra được.
“Thế à. Vậy là ông ta hợp khẩu vị cậu. Thế hệ gần đây thì sao?”
“Này khó mà coi là trinh thám, nhưng sách của John Saul* cứ dịch và in ra là em sẽ đọc.”
John Saul (1942-?), nhà văn Mỹ nối tiếng với các tác phẩm kinh dị và li kì. Phần lớn tác phẩm của ông đều nằm trong danh sách bán chạy nhất của The New York Times.
“Không phải Stephen King hay Dean Koontz, mà là Saul à. Ồ. Gu đọc sách của cậu hơi u ám nhỉ. Còn nhà văn Nhật Bản?”
“Em tương đối thích các tác giả ra mắt trên Ảo Ảnh Thành*.”
Gen’eijo. Tạp chí phát hành trong khoảng 1975-1979. Một trong các tác giả nổi tiếng từ tạp chí này là Miyuki Miyabe (có tác phẩm Kasha do IPM xuất bản năm 2014).
“Fan trinh thám chân chính có khác!” Shishiya thích chí cười toét miệng. “Thế này thì chúng ta có đầy chuyện để nói rồi. Xem chừng đây sẽ thành giai thoại quen biết giữa một độc giả trẻ tuổi và một nhà văn mới ra mắt trong dòng trinh thám. Tối nay cậu có kế hoạch gì không? Nếu không, chúng mình kiếm chỗ ăn bữa cơm đi.”
“Bản thân tôi đã độc lập tìm hiểu ít nhiều về biệt thự đó.” Shishiya chậm rãi nói. Họ đang ở căn hộ Green Heights của anh.
Ăn xong bữa tối ở một nhà hàng gia đình, Shishiya rủ Fukunishi đến chỗ anh chơi. Vì đường về nhà tắc nghẽn khủng khiếp, mà lúc ra khỏi nhà hàng cũng đã hơn 1 giờ sáng, nên Shishiya nói giọng nhẹ tênh, “Cậu ở lại luôn đi.” Cũng đúng lúc anh mới xong một hạng mục công việc nên muốn có bạn chơi cùng.
“Hôm nay… À không, hôm qua mới đúng nhỉ. Ngày hôm qua, trên đường tới Thời Kế Quán, tôi có tạt vào một chỗ nên mất kha khá thời gian, đã vậy xe lại trục trặc. Định đến lúc còn sáng sủa quan sát kĩ càng một phen, kết quả lục đục đến tận tối mịt. À, cậu đoán xem tôi tiện đường tạt vào đâu?”
Shishiya cố ý câu giờ, dừng lại, đi đến tủ lạnh lấy bia, bật nắp, “Cậu uống không?”
“Dạ có.”
“Tôi đến Phòng Cảnh sát Kanagawa, Yokohama.” Shishiya cẩn thận rót bia ra cốc, đột nhiên tiếp tục câu chuyện bỏ lửng ban nãy. “Anh Hai tôi làm ở ban hình sự cảnh sát Oita, có quen một đồng nghiệp lão luyện tên là Kodaga ở cảnh sát Kanagawa. Tôi bèn tạt vào làm phiền anh Kodaga một chút.”
“Ồ, anh trai anh làm cảnh sát hình sự à?”
“Anh ấy là người đặc biệt nghiêm túc. Lần nào gặp mặt cũng lên lớp tôi. Mà thôi bỏ qua chuyện đó…” Shishiya uống hết cốc bia. “Chắc là cậu cũng biết chủ công trình Thời Kế Quán là cựu chủ tịch Công ty Đồng hồ Koga, ông Koga Michinori. Ông mất được chín năm rồi, nhưng trước và sau khi ông chết, người ở nhà ấy cũng chết kha khá. Bởi vậy trước hết tôi muốn đi điếu tra chút thông tin liên quan. Hóa ra anh Kodaga nắm được kha khá về tình hình nhà Koga. Anh cũng giúp tôi hỏi thăm ở phòng hộ tịch thì được biết, trong vòng mười năm qua, có ít nhất bảy người liên quan đến nhà đó thiệt mạng, kể cả ông Koga Michinori.”
“Bảy người.” Fukunishi bật kêu trước con số cao hơn cậu tưởng. “Rốt cuộc là những…”
“Để liệt kê theo thứ tự nhé?” Shishiya lôi một cuốn sổ tay từ chiếc cặp táp màu nâu sẫm để cạnh xô-pha, thong thả lật từng trang một. “Đầu tiên là cô Towa, con gái ông Michinori, cũng chính là hồn ma trong lời đồn. Mười năm trước, vào tháng Tám năm 1979, cô bé mất lúc mới 14 tuổi. Theo ghi chép là chết vì bạo bệnh. Tiếp theo là cô Terai Akie, người làm cho nhà Koga lúc bấy giờ. Towa qua đời ít lâu, Akie thắt cổ tự tử trong rừng. Năm đó cô ấy 27 tuổi.”
“Tự tử? Nguyên nhân là gì ạ?”
“Đến giờ vẫn chưa biết rõ. Tôi đã nhờ anh bạn cảnh sát lục lại các hồ sơ thời ấy.”
Hóa ra trong rừng từng có người tự tử, đến giờ Fukunishi mới biết. Trại tập huấn mười năm trước diễn ra vào cuối tháng Bảy đầu tháng Tám, tức là Akie treo cổ ngay sau khi họ rời đi.
“Tiếp theo là…” Shishiya nhìn vào sổ tay, “Người đàn bà ở tiền sảnh ban tối tên là Inami Sayoko. Tuy bây giờ chị ta là quản gia, phụ trách toàn bộ biệt thự, nhưng nghe nói vợ chồng chị ta vốn dĩ cũng chỉ là người giúp việc như cô Akie thôi. Họ có một đứa con gái tên là Kyoko, bé này mất vào tháng Tám cùng năm do bị bệnh, ở tuổi lên chín. Một tháng sau tới lượt anh Yusaku qua đời, do tai nạn, hưởng dương 40 tuổi.”
“Tai nạn gì vậy ạ?”
“Giao thông. Anh ta say rượu lái xe, đâm vào đâu đó.” Shishiya rót thêm bia. “Ông Michinori mất vào tháng Chín năm 1980. 63 tuổi. Cũng do bệnh. Sau khi cô Towa mất, ông bắt đầu cho xây dựng các nhà khác thuộc khu biệt thự. Hoàn công được vài ngày thì ông mất.
“Năm người rồi nhỉ. Còn hai người nữa. Một là bác sĩ của nhà Koga, ông Hasegawa Toshimasa, qua đời tháng Mười hai năm 1981, thọ 52 tuổi. Bệnh viện nơi ông làm bị cháy. Người cuối cùng là ông Hattori Ikuo, tâm phúc của ông Michinori, thành viên hội đồng quản trị Công ty Koga sau khi ông Michinori về hưu, sớm hay muộn cũng sẽ được cất nhấc làm chủ tịch, nhưng vào tháng Ba năm 1982 ông qua đời, hưởng dương 45 tuổi, cũng vì tai nạn giao thông.”
“Vậy là ba người ốm chết, ba người tai nạn, một người thì tự sát đúng không ạ? A, cảm ơn anh.”
Shishiya lại mở một chai bia, rót cho Fukunishi. Cậu móc thuốc trong túi áo. “Em hút có được không ạ?”
“Cậu cứ tự nhiên.”
Fukunishi đang định vươn tay tới chiếc gạt tàn trên bàn thì trông thấy bên cạnh có đặt một mẫu gấp giấy hình thù kì lạ. Đó là một con khủng long, trên cái lưng tròn gai mọc tua tủa. Khủng long Stegosaurus.
Nhà văn Shishiya có sở thích gấp giấy, chuyện này Fukunishi đã biết. Vì lúc ở nhà hàng, Shishiya đã xếp giấy ăn thành đồng hồ cát rồi nòng nọc mọc chân, toàn những mẫu Fukunishi chưa thấy bao giờ. Mẫu hạc ba đầu trên táp lô xe anh chính là tác phẩm anh sáng tạo ra.
“Tính đến thời điểm này chúng ta đã xác định được bảy người đã chết, nhưng nếu mở rộng phạm vi những người liên quan thì có khi còn nữa.”
“Cũng có thể.” Fukunishi hơi nghiêng đầu. “Nhưng mà điều đó có ý nghĩa gì chứ?”
“Cậu không thấy bất thường sao? Chết nhiều như thế, y hệt phản ứng liên hoàn. Tôi nghĩ có cái gì đó đang tác oai tác quái.”
“Thế á?”
“Cậu không tán thành?”
“Tạm gác cô Akie tự sát ra, còn lại em không thấy những cái chết có gì bất thường cả. Chỉ là tình cờ trong vòng ba, bốn năm mà có quá nhiều chuyện không may xảy ra thôi.”
“Ừ. Cũng phải. Nhận xét này hợp lý, nhưng mà…”
Nhưng mà đây là một trong các Quán do Nakamura Seiji xây dựng, nên mới xảy ra những sự kiện lạ lùng. Có lẽ Shishiya muốn nói thế. Trên đường về anh đã kể cho cậu nghe các vụ án phát sinh ở những công trình do kiến trúc sư này thiết kế. Nhưng nếu vì thế mà quy chụp Thời Kế Quán cũng dị thường thì phi khoa học quá, Fukunishi nghĩ.
“Dù sao chăng nữa tôi vẫn muốn tìm hiểu thêm một số chi tiết.”
Shishiya gập sổ tay lại trên bàn, móc từ túi trước quần bò ra một vật trông như hộp con dấu màu đen. Fukunishi đang đoán xem là món đồ chơi gì thì Shishiya bật nắp, rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng.
“Điếu cho hôm nay,” Shishiya lẩm bẩm, ghé một đầu hộp dấu đã đậy nắp vào gần điếu thuốc. Tách, lửa cháy sáng. Hóa ra là hộp đựng thuốc lá tích hợp bật lửa cho người cai.
“Anh Shishiya này, thật ra…” Dập điếu thuốc vừa hút xong, Fukunishi nói. “Em đã gặp người chết đầu tiên rồi, cô con gái tên Towa ấy.”
Shishiya nhướng một bên mày. “Gì cơ?”
“Đó là chuyện xảy ra vào mùa hè mười năm về trước.” Fukunishi bắt đầu kể lại một đoạn quá khứ.
Mùa hè năm lớp Năm, bốn người bọn họ đã gặp một cô gái. Cô ấy lại sống ở biệt thự mà Shishiya và cậu vừa ghé thăm hồi tối.
“Nhưng bấy giờ tụi em nói gì với cô gái, và gặp cô ấy trong hoàn cảnh nào, thì em chịu không nhớ nổi.”
“Trông cô gái ra sao?”
“Cực kì xinh đẹp… trông lớn hơn tụi em vài tuổi. Tóc dài, mặt nhợt nhạt lạ thường. A, cô ấy mặc đồ trắng, trông nhẹ nhàng phơ phất.”
“Cậu có nhớ chính xác lúc đó là ngày mấy tháng mấy không?”
“Có lẽ là vào nửa cuối tháng Bảy, nhưng còn ngày thì…”
Fukunishi nhắm mắt, thử rút tỉa kí ức một cách tường tận hơn, nhưng vô ích. Rõ ràng nhất chỉ là khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng xanh xao của cô gái nọ, rồi biệt thự giữa rừng với tiền sảnh mờ tối. Và cả…
Đột nhiên…
Ở tận sâu trong lòng có cái gì khe khẽ máy động (sụt xuống)… Fukunishi bối rối. Y như là… sập hố.
“Thú vị thật đấy. Ừm. Thú vị.” Shishiya tì cái cằm nhọn lên mu bàn tay, khẽ gật đầu. “Mười năm trước bốn người các cậu đã gặp con gái của chủ nhân Thời Kế Quán. Mười năm sau lại cùng nhau đến thăm Thời Kế Quán. Chuyện này càng lúc càng…” Anh bỗng im bặt.
“Càng gì ạ?”
Nghe Fukunishi hỏi, Shishiya nheo đôi mắt trũng, miệng thở khói. “Quả nhiên là rất vô trách nhiệm. Mà thôi, chúng ta đừng nên ở đây đoán mò nữa. Fukunishi này, tôi rất bận lòng về một chuyện, không liên quan vụ đang nói.”
“Chuyện gì ạ?”
“Người chết thứ hai trong số bảy người, cô Terai Akie, hình như có một em gái tên là Mitsue…”
Đúng lúc này, phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại. Shishiya ngừng lời.
Fukunishi nhìn đồng hồ, đã sắp 3 rưỡi sáng. Gọi điện vào giờ này… Cậu không khỏi thắc mắc, nhưng Shishiya tỉnh bơ đứng dậy, đi sang phòng bên. Xem ra với anh, điện thoại canh ba nửa đêm là chuyện thường ngày.
“Vâng… Hả? A, chào chị, đâu có, đâu có, không sao cả đâu. Đằng nào thì chính chúng tôi cũng đã thất lễ tối qua. À, thế thì ngại quá. Được ạ, vâng, vâng, được…”
Fukunishi nghe một hồi vâng dạ, bất giác thầm cắt nghĩa nội dung. Vừa rồi Shishiya nói tối qua. Giờ đã sang ngày 31 tháng Bảy, vậy thì tối qua là chỉ tối 30. Tính ra, vào thời điểm đó, người anh ấy phải xin lỗi…
“Tôi hiểu rồi. Không sao đâu. Ngược lại, tôi mừng lắm… 9 giờ tối à? Vâng cũng được. Tôi hiểu rồi. Chào chị…”
Khi Shishiya quay lại, Fukunishi liền hỏi ngay, “Chắc là điện thoại từ Thời Kế Quán ạ?”
“Chính xác.” Shishiya mỉm cười. “Sayoko gọi. Hình như sau lúc mình về chị ta có xem cuốn sách tôi tặng, và thấy thích thú.”
“Nên gọi điện?”
“Ừ.”
“Vào cái giờ này? Rồi sao chị ấy biết số điện thoại nhà anh?”
“Tôi kẹp danh thiếp vào sách. Tấm danh thiếp mà tôi đưa cho cả cậu ấy.”
“À, vâng.”
“Cậu không lật mặt sau ra xem à?”
“Ố.” Fukunishi tò mò lấy danh thiếp trong túi ra xem.
Mặt trước chỉ in tên và nghề nghiệp của Shishiya, nhưng lật ra sau thì thấy viết rõ địa chỉ và số điện thoại căn hộ. Bên cạnh còn mở ngoặc: Nhận điện thoại cả từ 5 giờ chiều đến 5 giờ sáng.”
“Hóa ra là thế.” Hiểu rõ rồi, Fukunishi nhìn Shishiya. “Dù sao thì phản hồi ngay lập tức như vậy cũng hiếm có đấy. Chắc chị ấy phải thấy cuốn sách thú vị lắm?”
“Không đơn giản thế.” Shishiya nhặt điếu thuốc cháy gần hết trên gạt tàn lên, nhún vai. “Chị ta tâm sự vốn thích tiểu thuyết trinh thám từ trước, nhưng gọi điện đến vì một mục đích khác.”
“Mục đích gì ạ?”
“Sau khi đọc cuốn sách, chị ta cho rằng tôi có tố chất thám tử, nên có chuyện muốn trao đổi với tôi. Hình như liên quan đến ông Koga Michinori quá cố.”
“A, thế nên mới nhắc đến thời gian.”
“Tai cậu thính quá nhỉ?” Shishiya toét miệng cười. “Chị ta chính thức mời tôi đến Thời Kế Quán, vào 9 giờ tối mai, à không, tối nay. Fukunishi, cậu có muốn đi cùng không?”