Chương 5
Cựu quán (2)
Thứ Hai, ngày 31 tháng Bảy.
Kawaminami bừng tỉnh, liếc nhìn đồng hồ treo cạnh cửa, bất giác giật mình. Vì đã gần 2 giờ chiều rồi. Cậu mò mẫm trong túi áo linh y lấy chiếc đồng hồ mượn tạm từ đại sảnh về hôm qua, xem lại cho chắc. Quả thật đã gần 2 giờ rồi. Không thể tin nổi, bình thường cậu không ngủ nướng đến tận giờ này.
Cả người rệu rã.
Tại đêm qua quá chén chăng? Kawaminami lúc lắc cái đầu nặng trịch. Hay là do những mệt mỏi tích tụ từ khi đi làm đến nay thật ra nhiều hơn cậu tưởng?
Đồng hồ hình tháp, đồng hồ hình thước, đồng hồ hộp triện… Kawaminami vừa đưa cặp mắt ngái ngủ lướt qua các cổ vật sưu tập đẹp đẽ trong tủ kính, vừa đi ra khỏi phòng. Đúng lúc ấy, đôi chút kí ức nổi lên trong cái đầu vẫn chưa tỉnh hẳn của cậu.
Đó là…
Đúng rồi, chính là nó…
3 giờ đêm qua cậu thức giấc vì tiếng chuông, loạng choạng đi vệ sinh. Lúc trở ra thì trông thấy bóng dáng cô ta, Komyoji, sau đó…
Kawaminami hít một hơi thật sâu, lại lúc lắc cái đầu nặng trịch, vẫn không tài nào hồi tưởng cho trọn vẹn. Mình trông thấy thật… hay là nằm mơ? Cậu tự hỏi mãi, nhưng không hiểu sao chẳng tìm được đáp án rõ ràng, mà càng cố đào sâu càng mơ hồ, càng không hiểu rõ rốt cuộc là hiện thực hay cảnh mộng? Chưa bao giờ cậu rơi vào trạng thái mông lung nhường này.
Các sinh viên đã tập trung ở đại sảnh. Có cả Utsuumi. Trên bàn tròn đặt vài cái tách tỏa khói, hương cà phê phiêu phất bay ra.
“Chào buổi sáng.” Uryu giơ một tay lên vẫy. Đúng lúc đó những chiếc đồng hồ trên kệ ngân chuông 2 giờ. Utsuumi đứng dậy khỏi ghế, chĩa ống kính về phía Kawaminami.
“2 giờ chiều, Kawaminami thức giấc.” Giọng anh bông đùa, đèn flash lóe lên.
“Không hiểu sao ngủ li bì.” Kawaminami gãi đầu.
“Tụi em cũng mới dậy thôi.” Uryu dụi cặp mắt kèm nhèm. “Người dậy sớm nhất là Sakiko. Anh Utsuumi thì vừa ra khỏi giường.”
“Nói là sớm nhất, nhưng cũng khá muộn rồi. Mãi quá trưa em mới dậy. Đêm thì cứ nghe đồng hồ gióng giả, chả ngủ được. Anh Kawaminami uống cà phê nhé?”
“Ừ, cảm ơn em.”
Kawaminami ngồi xuống bàn, đưa mắt nhìn theo Sakiko đi về phía bếp. Cậu lấy một điếu thuốc ra châm lửa. Rít một hơi thật sâu, chẳng hiểu sao thấy mùi như giấy mốc.
“Anh Kobayakawa và chị Komyoji đâu? Vẫn chưa dậy à?” Cậu hỏi Utsuumi.
“Hình như thế. Tối qua anh Kobayakawa uống cũng nhiều còn gì.” Anh phóng viên ảnh để máy chụp lên bàn, đưa tay gõ gõ đầu. “Cậu có bị đau đầu không?”
“Hơi hơi. Chắc là tại phong thủy.”
“Hả?”
“Em ít khi đau đầu vì uống rượu lắm.”
“Cậu cho là tại ngôi nhà à? Suy đến cùng thì thấy quái dị thật, cái nhà này.” Utsuumi vừa vuốt râu vừa gật gù, đột nhiên nghiêm mặt. “Mọi người cười tôi cũng được, nhưng… nói sao nhỉ, không khí ở đây cứ kì quái, tù đọng sao đó. Màu sắc cũng mờ đục, cảm giác ấy càng rõ rệt khi quan sát qua ống ngắm. Suốt từ tối qua tôi đã thấy thế rồi, lòng cứ thấp thỏm lo sợ.”
“Hay là tại không có cửa sổ?” Uryu nói. “Chỉ mình đại sảnh mới có mấy chi tiết trông na ná cửa sổ. Chúng ta ngủ li bì trong phòng, có lẽ cũng vì nguyên nhân đó chăng?”
Utsuumi uể oải đưa tay chống má, ngẩng mặt nhìn trần nhà.
Mười hai ô cửa nhỏ hình tròn trổ vòng quanh như những con số trên mặt đồng hồ. Ánh sáng từ ngoài rọi qua lớp kính dày màu lục thẫm, thả xuống mười hai chùm sáng yếu ớt. Chỉ dựa vào ánh sáng này, thì khó mà biết được bên ngoài mưa hay nắng.
“Tại sao Koga Michinori lại cho xây một kiến trúc dị hợm thế này chứ?” Cũng đang ngắm nhìn trần nhà, Kawarazaki buột miệng cằn nhằn.
“Để cất giữ bộ sưu tập đồng hồ thôi. Như thế thì việc xây nhà chìm nửa xuống đất, lại không có cái cửa sổ nào, là lựa chọn có thể hiểu được.”
“Chính xác.” Uryu nói, “Kết cấu nhà rất đặc biệt, người bình thường không nghĩ tới. Nhà bán hầm giúp cho không khí bên trong mát mẻ, cố nhiên là tốt. Nhưng ngoài điểm đó ra, cả ngôi nhà không có chút công dụng sinh hoạt hay ăn ở gì, nhất là cái cửa.”
“Cửa tiền sảnh á?”
“Ừa. Cửa sắt, đã thế mở từ bên trong cũng phải có chìa.”
“Ừ, nghe cậu nói mới thấy…”
“Sao lại phải gắn một cái khóa phiền phức như vậy nhỉ? Trông ổ khóa cũng kiên cố phết. Như thể…”
Uryu ngừng lời, nhấp một ngụm cà phê. Kawaminami bất chợt ớn lạnh, đúng lúc nghe Uryu nói ra suy nghĩ giống hệt của mình.
“Như thể thiết kế để nhốt người bên trong lại ấy.”
Một lúc sau Kobayakawa mới xuất hiện. Xem chừng vẫn chưa dứt hơi men, lúc lắc đầu suốt, lại còn dùng nắm tay đập đập vào thái dương.
Sắp đến lúc dùng cơm mà vẫn chưa thấy bóng dáng Komyoji đâu. Mọi người bắt đầu nghi hoặc. Kawaminami thì vẫn chưa thể xác định cảnh đêm qua là thực hay mơ, nên tiếp tục giữ thắc mắc cho riêng mình.
“Komyoji không có trong phòng.”
Nghe xong thông báo của Sakiko, Kobayakawa đặt tách cà phê đang uống xuống bàn, hỏi, “Em xem kĩ trong phòng chưa?”
“Rồi ạ. Cửa không khóa. Gõ mấy tiếng không thấy trả lời, nên em…”
“Sao vậy nhỉ?” Kobayakawa nhăn nhó, vẻ lo âu rõ rệt, đứng dậy khỏi ghế.
“Anh Kobayakawa…” Kawaminami hạ quyết tâm. Tuy chưa chắc chắn, nhưng rõ ràng Komyoji không có trong phòng, vậy thì nhiều khả năng sự việc đêm qua xảy ra là thật rồi. Không nên im lặng nữa.
“Cậu bảo sao?” Nghe xong, Kobayakawa nhìn Kawaminami với vẻ sửng sốt, mắt trố lên, hỏi dồn. “Có thật không?”
Lúc này mà còn đáp Em cũng không tự tin, có thể là nằm mơ thì đúng là vô nghĩa, Kawaminami gật đầu.
Kobayakawa lẩm bẩm, “Chuyện gì đây?”, chân mày nhíu lại. “Thôi thì cứ đi thử xem thế nào. Kawaminami, cậu đi cùng luôn.”
Dọc đường họ có ngó vào phòng ngủ của Komyoji, đúng như Sakiko nói, phòng trống không. Trên giường hằn vết lõm chứng tỏ có người đã nằm, bên cạnh là túi xách của cô, nhưng nhân vật chính thì không thấy đâu nữa.
“Chìa khóa tìm thấy sau buổi gọi hồn hôm qua chắc chắn là chìa dự phòng cho phòng quả lắc.” Kawaminami bổ sung cho câu chuyện cậu nói ban nãy. “Với lại, có vẻ như chị ấy đã hẹn gặp ai ở đó…”
Cậu dẫn Kobayakawa đến dãy hành lang tối tăm hẹp dài thăm thẳm, cùng lúc cảnh tượng trông thấy đêm qua (chính xác là sáng tinh mơ hôm nay) bừng bừng sống dậy trong tâm trí. À, đúng rồi! Đến chỗ này Kawaminami mới dám tự khẳng định đó không phải là mơ. Mà là hiện thực, hiện thực tai nghe mắt thấy.
Họ đã đến cửa phòng quả lắc.
Kobayakawa đặt tay lên nắm cửa. Nếu mọi thứ vẫn còn giữ nguyên tình trạng như khi Kawaminami rời đi hồi đêm, thì chắc là cửa khóa, nhưng mà…
“Xoay được. Khóa mở rồi,” Kobayakawa nghiêm túc nói.
“Vào trong xem thử chứ?”
“Ừ, đã đến nước này thì đành làm trái yêu cầu của Sayoko thôi.”
Cùng với tiếng rin rít dài dằng dặc, cửa mở. Bên trong đèn đóm tắt ngúm, khác hẳn lúc Kawaminami rời khỏi đây.
Tại sao cửa lại mở? Tại sao đèn lại tắt?
Trong lúc Kobayakawa quờ quạng sờ công tắc đèn, Kawaminami cố gắng tìm câu trả lời cho thắc mắc của mình, nhưng tư duy hoàn toàn bế tắc.
“Gì thế này?” Đèn vừa bật sáng, Kobayakawa trố mắt kêu lên, “Thế này… Thế này là…”
“Á!” Kawaminami cũng chết điếng trước cảnh tượng đang phơi bày dưới ánh sáng êm dịu của đèn chùm. “Thật quá đáng! Đây là…”
Đây là một căn phòng rộng rãi với tông màu cà phê chủ đạo giúp tâm trạng thanh tịnh. Giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn và mấy cái đôn bọc vải. Tường hai bên trái phải có giá sách, bàn viết và vài kệ trang trí. Góc trong cùng kê một cây đàn dương cầm đứng cùng một dàn âm thanh mang phong cách cổ điển như các đồ nội thất khác ở đây. Tất nhiên phòng cũng chẳng có cửa sổ nào.
Điều làm họ bất ngờ chính là giữa những món đồ nội thất bài trí ngay ngắn lại là mảnh vỡ tung tóe của các bộ máy tinh xảo. Đó là những chiếc đồng hồ đã bị đập nát, nằm la liệt trên thảm trải màu trầm.
Kobayakawa tiến vào phòng, lại gần một cái đồng hồ đổ nghiêng trên sàn.
“Không cứu vãn được rồi.”
Đó là một chiếc đồng hồ để bàn hình đàn hạc, điểm men lam, cực kì rực rỡ. Mặt kính đã vỡ, các chi tiết trang trí bằng kim loại đã quăn queo. Đủ thấy là bị quất mạnh xuống sàn. Các tàn tích tương tự nằm vương vãi khắp nơi, cái thì vỡ mặt kính, cái thì long kim, cái thì rụng quả lắc, còn có cái rơi cả bánh răng.
“Xem ra mớ đồng hồ này bị đập phá sau khi cậu rời khỏi đây.” Nhặt một chiếc đồng hồ để bàn lên, Kobayakawa trỏ vào mặt số. “Cậu nhìn đi. Đồng hồ dừng lúc 3 giờ 45 phút. Những cái khác thì sao?” Anh nhìn một cái treo tường có chuông lăn lóc dưới chân. “Cái này cũng thế. Dừng ở 3 giờ 46 phút.”
Kawaminami theo Kobayakawa vào phòng, đi dọc các kệ trang trí thâm thấp kê dọc tường bên phải.
“Mớ đồng hồ đó vốn nằm ở đây thì phải, cả thảy năm, sáu chiếc đúng không?”
“Kể cả cái treo tường này thì là sáu. Đều bị đập hư. Nhìn qua đủ thấy là hành vi cố tình phá hoại.”
“Đúng vậy.”
Kawaminami thẫn thờ nhìn đống tàn tích câm lặng, bên tai như văng vẳng tiếng chuông báo 3 rưỡi thánh thót như phát ra từ hộp nhạc giây cót. Mấy cái đồng hồ bị đập nát tan tành, không thể tìm hiểu được tiếng chuông đó là của cái nào nữa rồi.
“Là ai, và tại sao lại phá hoại cơ chứ?”
“Không biết nữa.” Kobayakawa ủ rũ lắc đầu, hất cái cằm đầy đặn lên. “Chỗ này là buồng tiếp khách nhỉ, bên kia hình như còn buồng nữa.”
Từ cửa nhìn vào, thấy tường bên trái có hai cánh cửa lần lượt chạy vào sâu hơn.
“Cậu xem buồng bên trong đi.”
Kobayakawa vừa bảo Kawaminami vừa tiến đến cửa ở mé ngoài. Kawaminami bước qua đống tàn tích ngổn ngang, đi vào bên trong, mở cánh cửa.
Là buồng vệ sinh.
Vẫn không thấy bóng dáng Komyoji đâu, và nơi này cũng khá bất thường. Có một chiếc đồng hồ để bàn đã hỏng nằm lăn bên chân bệ rửa bằng đá cẩm thạch, rõ ràng đã bị ai đó phá hư như sáu chiếc ngoài kia. Mặt kính vỡ nát, các mảnh nằm tứ tán, kim dừng ở 3 giờ 50 phút. Sâu trong buồng vệ sinh lại có một cánh cửa nữa dẫn sang buồng tắm. Để cho chắc, Kawaminami ghé mắt nhìn thử nhưng không phát hiện thêm điều gì khác thường.
“Này Kawaminami!”
Nghe gọi, cậu chạy ra khỏi buồng vệ sinh, “Vâng, em đây.”
Chỗ Kobayakawa vừa vào là buồng ngủ của cô con gái đã mất. Các tường phủ màu hồng đào phơn phớt, kê chính giữa là giường bốn cọc lớn treo rèm hoa. Kobayakawa đang đứng ngay cạnh giường. Thấy Kawaminami sang tới nơi, anh lắc đầu, mặt tái nhợt.
“Ở đây cũng không thấy.”
“Bên kia là buồng vệ sinh.” Kawaminami thông báo. “Ngoài một cái đồng hồ bị phá hư thì không còn gì cả.”
“Bên này đồng hồ cũng hỏng hết. Ghê thật. Xem đi…” Anh trỏ tay xuống sàn. “Cậu trông thấy không?”
“Vâng?”
“Cậu cảm thấy giống cái gì?”
Kawaminami cúi người, chăm chú quan sát chỗ được chỉ. Sàn trải thảm lông dài màu ngọc trai, mặt thảm bết nhiều vệt màu đỏ thẫm. Kawaminami ngẩng phắt lên nhìn Kobayakawa.
“Đây là…”
“Có giống máu không? Xem ra còn mới nữa.”
“Vâng…”
“Gần đó cũng có đồng hồ đấy. Cậu nhìn kĩ đi.”
Theo lời Kobayakawa, Kawaminami chuyển ánh nhìn sang chiếc đồng hồ đổ bên cạnh.
Đó là loại đồng hồ để bàn hình hộp vuông vắn, chạm khắc theo trường phái Tân nghệ thuật, bên trên có tay cầm. Mặt kính rạn hoàn toàn, khó mà nhìn rõ bên trong, cũng đã ngừng hoạt động.
“Nhìn đế đi, ở góc có dính máu.”
Đúng như Kobayakawa nói, ở góc đế đồng hồ dính một cục máu.
“Là sao?”
“Tôi cũng đang muốn hỏi cậu đây.” Kobayakawa thở hắt ra, đôi môi dày run run.
“Chẳng lẽ chị Komyoji bị ai tấn công…” Kawaminami liếm cặp môi khô khốc. “Nếu thế, âm thanh em nghe thấy bấy giờ phải chăng là tiếng cái đồng hồ này đập vào đầu chị ấy?”
Kobayakawa đưa cả hai tay đỡ vầng trán đẫm mồ hôi, yếu ớt lắc đầu.
Kawaminami tiếp tục, “Đồng hồ chết trước 3 rưỡi một lúc, vừa vặn họrp với thời điểm em nghe thấy tiếng động.”
“Nhưng mà, Kawaminami…” Kobayakawa thở dốc. “Kể cả thế thì cô ấy biến đi đâu được cơ chứ.”
“Chuyện đó thì…” Kawaminami nhìn quanh.
Như một lẽ tất nhiên, buồng ngủ cũng không có cửa sổ. Ngoài chiếc giường, còn có kệ đầu giường, bàn trang điểm, và đồng hồ tán loạn trên sàn. Với cả…
“Cái gì đằng kia?” Kawaminami dừng mắt ở một vật mà nãy giờ cậu không để ý, do nằm khuất trong bóng đổ của cái giường.
“Xe lăn.” Kobayakawa trả lời. “Chắc là của cô Towa quá cố.”
“Chân cô ấy có tật à? Hay là do bệnh tình làm cô ấy suy nhược?”
“Nghe nói là cô ấy yếu lắm.”
“Anh tìm dưới gầm giường chưa ạ?”
“Tìm rồi.”
“Vậy thì…” Kawaminami nhìn sang tường bên phải. “Cửa kia dẫn đi đâu?”
Ở đó có một khung cửa cánh đôi cao và hẹp. Kobayakawa A một tiếng như thể giờ mới chú ý thấy.
“Có khi là buồng để trang phục, vì không thấy tủ quần áo ở đây. Anh xem chưa?”
“Chưa.”
Hai người đến gần cửa. Kawaminami chậm rãi vươn hai tay ra, đẩy một cái, quả nhiên trông thấy một không gian hun hút treo đầy quần áo. Cậu bật đèn, lòng linh cảm sắp bắt gặp thi thể bê bết máu của Komyoji, tay sợ sệt gạt các quần áo đang treo, chân run rẩy tiến vào.
“Sao, Kawaminami?” Kobayakawa hỏi từ đằng sau.
“Chưa thấy gì kì dị cả…” Vừa dứt lời, Kawaminami bàng hoàng hít mạnh một hơi.
“Sao thế?”
“Anh Kobayakawa, trông này…”
“Trông cái gì?”
“Trông cái này.” Kawaminami trỏ tay phải ra trước. “Tại sao ở đây lại có cái này…”
Đó là trang phục treo ở sâu tít trong cùng.
Một chiếc váy cưới trắng muốt, đã bị xé tan tành, phần ngực dây nhiều vết ố tím đen.
Thời gian vùn vụt trôi.
Kobayakawa và Kawaminami lùng sục khắp phòng quả lắc, không bỏ qua một ngóc ngách nào, toàn bộ buồng tiếp khách, buồng ngủ, buồng tắm, buồng vệ sinh… Xong xuôi, họ quay về đại sảnh để cho mọi người biết tình hình. Tất cả lại chia nhau ra tìm khắp các phòng Cựu quán.
Mất gần một tiếng sục sạo, chỉ xác nhận được một chuyện, Komyoji Mikoto hoàn toàn không có trong nhà này.
“Rốt cuộc là sao?” Kobayakawa bồn chồn đi quanh bàn tròn, tay nhấc vạt linh y, miệng lẩm bẩm một câu đến mấy chục lần. “Rốt cuộc là sao? Đã xảy ra chuyện gì…”
Chuông đồng hồ điểm 5 giờ chiều, khuấy động bầu không khí u uất trong đại sảnh. Kobayakawa hậm hực nhìn chằm chằm vào dãy đồng hồ. Uryu bình tĩnh hỏi anh, “Chúng ta điểm lại diễn biến một lần nữa được không?”
Cậu chống hai khuỷu tay lên bàn, tay đan lại đỡ lấy cằm. Kobayakawa hơn cậu đến hai mươi mấy tuổi, nhưng Uryu trấn tĩnh hơn anh nhiều.
“Vào khoảng 3 giờ đêm qua, anh Kawaminami ngẫu nhiên nhìn thấy chị Komyoji ngoài hành lang nên đi theo. Trông thấy chị ấy vào phòng quả lắc hẳn vẫn đang khóa, rồi nói chuyện với ai đó ở trong. Một lát sau anh nghe thấy trong phòng có tiếng động đáng ngờ. Bấy giờ là tầm 3 rưỡi. Anh thử gọi cửa nhưng không ai trả lời. Tại sao lúc đó anh không lập tức chạy đi thông báo cho ai khác, anh Kawaminami?”
“Vì không rõ tình hình.” Kawaminami thành thật trả lời y như kẻ tình nghi bị cảnh sát thẩm vấn. “Có thể nói bấy giờ cảm giác rất phi thực, cứ như nằm mơ ấy…”
“Hừm.” Uryu chậm rãi hất tóc mái lên. “Ban nãy hai anh đi tìm hiểu thì cửa phòng đã mở, toàn bộ đồng hồ trong phòng đều bị ném hỏng. Thảm buồng ngủ dính vết máu, chiếc đồng hồ dính máu rơi một bên thì dừng lại ở 3 rưỡi. Từ đó dễ dàng hình dung được chuyện gì đã xảy ra. Có khả năng là thế này.
“Chị Komyoji bí mật hẹn gặp ai đó ở phòng quả lắc lúc đêm khuya. Có thể hai người đã đấu khẩu, rồi người kia kích động vớ lấy cái đồng hồ gần đấy đánh chết chị Komyoji. Anh Kawaminami đứng bên ngoài nghe thấy bèn cất tiếng gọi, lúc này người kia, từ đây trở đi em sẽ gọi là hung thủ nhé, dĩ nhiên vẫn ở trong phòng. Đợi anh Kawaminami bất lực quay đi, hắn bèn đập hết đồng hồ trong phòng, sau đó còn mang cái xác…”?
“Dừng lại.” Watanabe hoảng sự kêu lên. “Xác… cái gì mà xác.”
“… còn mang cái xác giấu vào chỗ chúng ta không thể tìm ra.” Uryu liếc Watanabe, lạnh lùng tiếp tục. “Bây giờ có ba nghi vấn lớn, đúng chưa? Hung thủ là ai? Xác giấu ở đâu? Tại sao phải phá hết đồng hồ trong phòng?”
“Cậu hỏi hung thủ là ai á?” Kawarazaki nói. “Ở Cựu quán chỉ có mình chúng ta thôi.”
“Tôi cho rằng, hung thủ nằm trong số chúng ta luôn.”
“Sao cơ?!” Kawarazaki xòe hai tay một cách cường điệu. “Cũng có nghĩa, hung thủ là một trong ba anh ở tạp chí. Bởi vì hôm qua là lần đầu tiên chúng ta gặp chị Komyoji, chẳng có động cơ gì mà giết người.”
“Hôm qua là lần đầu tôi gặp chị ấy mà. Kawaminami cũng thế.” Utsuumi nghiêm túc phản đối.
“Anh Kobayakawa thì sao?”
Nghe Uryu hỏi, Kobayakawa thấy rủn cả gối.
“Cậu đang nghi ngờ tôi?” Anh trừng mắt nhìn cậu sinh viên trắng trẻo đang nắm thế chủ động. “Đúng là tôi và cô ấy có quen biết từ trước, nhưng…”
“Em không muốn nghi ngờ anh. Chỉ có điều, về hành động của Komyoji đêm qua, anh có đoán được gì không?”
“Không,” Kobayakawa lắc đầu giận dữ, nhưng không che giấu nổi vẻ quẫn bách trên mặt.
Sau một khoảng lặng làm người ta nghẹt thở, Kozue buột ra, “Tại hồn ma đấy.” Ánh mắt nghiêm túc cho thấy cô không hề đùa bỡn. Cô nhìn mọi người quanh bàn, “Do tối qua chúng ta thực hiện buổi gọi hồn, chọc giận hồn ma trong nhà này… Đúng không, anh Uryu?”
“Nên bị ma vật?”
“Đúng vậy.”
“Ý em là, đồng hồ hỏng cũng tại ma làm?”
“Ma ám.”
“Ra thế, ra thế.” Uryu nhún vai, “Kozue này, anh không biết em nghiêm túc đến đâu, nhưng hãy suy nghĩ thực tế chút đi.”
“Nhưng mà…”
“Cậu đã muốn suy nghĩ theo hướng thực tế, vậy thì tớ không cho rằng án mạng hay xác biến mất là thực tế đâu.” Kawarazaki xen vào, giọng châm chọc.
“Thế à?”
“Thế đấy…”
“Không phải bây giờ chúng ta nên báo cho cảnh sát hay sao? Trước mắt là bàn bạc với chị Sayoko đã.”
Watanabe ngắt lời Kawarazaki, giọng đầy bất an. Hai chữ cảnh sát buông ra làm tất cả ngơ ngác nhìn nhau.
“Lại còn phát hiện vết tích giống máu là to chuyện rồi. Vậy nên…”
“Thế thì dự án đặc biệt khó khăn lắm mới hiện thực hóa được sẽ phải đứt gánh giữa chừng.” Kawarazaki nói, chân mày nhướng cao trên khuôn mặt ngăm ngăm, xem chừng không tán thành đề xuất của Watanabe.
“Tôi nhất trí với Watanabe.” Kawaminami bày tỏ ý kiến. “Tuy rằng chưa thể xác định đây có phải án mạng hay không, nhưng rõ ràng đã có chuyện không hay. Với lại thiếu người gọi hồn, dự án cũng không thể tiếp tục được. Anh Kobayakawa, chúng ta nên ra khỏi ngôi nhà này thôi.”
“Nhưng mà…” Kobayakawa thở một cách khó nhọc, vai nhấp nhô lên xuống, giọng rền rĩ. “Muốn thông báo với bên ngoài, cũng chắng có chìa.”
“Vì sao? Chùm chìa dự phòng không phải ở chỗ anh à?”
“Chùm chìa…” Kobayakawa càng lúc càng thở dốc, “Tôi đưa cho cô ấy rồi.”
“Cô ấy? Komyoji?”
“Ừ…”
“Tại sao?”
“Tại cô ấy bảo đưa, cô ấy muốn khám phá quá khứ của ngôi nhà, mà như thế thì cần chìa.”
“Không phải chứ!”
“Tôi đâu có ngờ sự việc lại thành ra thế.”
“Tất nhiên là anh không ngờ rồi…”
“Thôi thôi… Chuyện đã đến nước này.” Kawarazaki hạ giọng, cố gắng làm dịu bầu không khí đang trở nên căng thẳng.
“Đến nước này thì sao?”
Nghe Uryu hỏi, Kawarazaki nhếch mép cười. “Thì, nhận định của tớ là chính xác. Tóm lại, tất cả đều là vở kịch một vai do ‘bà đồng’ Komyoji tự biên tự diễn.”
“Ha, ra thế.” Uryu cười khẩy như thể không tán thành.
“Chúng ta đã tìm khắp trong nhà nhưng không thấy bóng dáng Komyoji đâu. Vì sao? Vì chị ta đã ra khỏi đây rồi, cầm theo cả chìa. Cầm chìa cửa ra vào đi dễ như không mà.”
“Lý giải rõ ràng nhỉ. Nhưng tại sao chị ta phải làm thế?”
“Để biểu diễn.” Kawarazaki trả lời, giọng tràn đầy tự tin. “Các hiện tượng trong buổi gọi hồn tối qua là trò lừa phỉnh mọi người, chính cậu nói đấy, Uryu. Đợi canh ba nửa đêm, Komyoji một mình lẻn đến phòng cô gái quá cố, giả vờ bốc hơi theo một kiểu kì quái nào đó. Vừa hay anh Kawaminami bám theo, càng khiến cho hành động của chị ta thêm thuận lợi, khỏi phải mất công sắp đặt để có người chứng kiến.”
“Vết máu trên thảm thì sao?”
“Tương cà hoặc sơn móng tay.”
“Lý do phá nát những chiếc đồng hồ?”
“Tăng hiệu ứng cho màn biểu diễn.”
“Tiền bồi thường cũng là vấn đề lớn đấy.”
“Số đồng hồ ấy, bảo là đắt nhưng cũng chỉ là đồ nhái. Chị ta đã tính toán rồi, nếu kế hoạch thành công thì danh tiếng càng lẫy lừng, chút tiền đền sẽ kiếm lại nhanh thôi.”
“Ra vậy.”
“Tiếp đó, tối nay hoặc ngày mai, nhằm thời điểm đẹp nhất chị ta sẽ tái xuất hiện. Tất nhiên sẽ bịa chuyện kịch tính để lấp liếm, ví như bị hồn ma dẫn đến thế giới khác, lạc lối ở đấy… Đại khái thế.”
“Giả thuyết của cậu nhìn chung khớp với suy nghĩ cùa tớ. Quả thật, đây là lời giải thích hợp lý nhất lúc này.” Uryu nói, nụ cười làm khuôn mặt cậu giãn ra.
Kawarazaki nhún vai thật mạnh. “Tất nhiên, thưa cậu Uryu. Chúng ta quen nhau đâu phải ngày một ngày hai, những lúc thế này cậu sẽ nói gì, tớ biết tỏng.”
“Lại nữa rồi. Đừng tự mình hội ý rồi kết luận riêng hai người với nhau thế.”
Watanabe kinh ngạc hấp háy đôi mắt nhỏ. Tuy nửa tin nửa ngờ, nhưng giọng cậu ta không còn lo sợ như ban nãy nữa.
Uryu đưa mắt nhìn quanh khuôn mặt từng người, phản ứng nói chung là tương tự dù vẻ mặt mỗi người một khác.
“Anh Kobayakawa, anh nghĩ thế nào?” Cậu hỏi.
“À… ừ, thì…” Như thể có tật giật mình, Kobayakawa luống cuống tránh ánh mắt Uryu. “Đúng là án mạng không dễ gì xảy ra như vậy được.”
“Hình như anh rất lo lắng.”
“A không. Tôi cảm thấy lập luận của các cậu rất tốt…”
“Đúng vậy, anh Kobayakawa, sự tình nhất định là thế rồi.” Utsuumi thở phào, lên tiếng. “Nhưng bây giờ không có chìa khóa ra ngoài, ngộ nhỡ cần cấp cứu gì thì nguy to.”
“Điện thoại đằng kia dùng được không?” Watanabe đánh mắt về phía chiếc điện thoại nằm ở một góc kệ trang trí.
Kobayakawa rầu rĩ trả lời, “Không được. Không có kết nối.”
“Thôi, đi bước nào tính bước đó.” Kawarazaki nói. “Tối nay hoặc ngày mai Komyoji nhất định sẽ quay lại từ thế giới linh hồn. Kể cả chị ta không quay lại thì cũng chỉ phải đợi hai ngày là cửa mở, không cần lo lắng quá. Đúng không, Watanabe?”
“Ừ… Đúng thế thật.”
“Hơn tất cả…” Uryu đột nhiên nheo mất, đặt ngón trỏ phải vào thái dương. “Về phần mình, tôi để ý đến chiếc váy cưới ở phòng trang phục hơn… Anh Kawaminami, anh tả lại tường tận tình trạng của nó được không?”
“Tường tận hơn nữa á…” Nhớ lại nỗi hoảng hốt ập đến lúc phát hiện ra chiếc áo, Kawaminami bất giác siết nắm tay trên đầu gối. “Nó bị rạch cắt bằng kéo, dao hoặc một vật sắc nhọn, phần ngực ngoa nguếch.”
“Ngoa nguếch, có khi nào là máu không?”
“Có thể, nhưng anh không dám khẳng định.”
“Vết máu lâu ngày à?”
“Nhìn không giống mới đây cho lắm. Nó thậm chí không còn sắc đỏ, mà gần như đen sẫm rồi, lại còn két vào nữa.”
“Chiếc váy được treo cẩn thận bằng móc áo chứ?” Uryu khẽ hừ một tiếng, mắt ánh lên sắc bén, ngón trỏ vẫn chọc ở thái dương. “Chắc là chiếc váy được may cho chủ nhân căn phòng, tức cô Towa quá cố. Thế nhưng…” Nói đến đây Uryu dừng lại, nhắm chặt đôi mắt dài hai mí, nhích ngón trỏ sang giữa trán, ấn mạnh, rồi hạ giọng. “Suy đến cùng, nguyên nhân cái chết của cô Towa là gì nhỉ?”
“Đừng nói nữa!” Sakiko im lặng nãy giờ bỗng dưng gào lên. “Tớ không muốn nghe chuyện này nữa.”
“Có điểm gì khiến cậu chú ý sao?”
Nghe Uryu hỏi, gò má trắng nõn của Sakiko giần giật. Uryu cúi mặt thở dài, chầm chậm khoanh hai tay trước ngực.
Kawaminami quan sát họ, cảm thấy Uryu băn khoăn khác thường về cái chết của Towa.
“Đói lả ra, chắc bàn đến đây là được rồi,” Kawarazaki đứng dậy khỏi ghế. “Mấy chuyện rầy rà để no bụng hãy hay.”
Sau khi lấp bụng bằng mì gói và salad khoai tây, Kawaminami một mình rời khỏi đại sảnh, đi về phía phòng ngủ của Komyoji Mikoto. Cậu nhận thấy có một việc phải kiểm tra cho rõ. Đối tượng kiểm tra là chiếc túi của Komyoji để lại trong phòng. Biết đâu chùm chìa Kobayakawa đưa cho cô ta lại ở trong túi.
Tuy không hiểu tại sao, nhưng cậu khó lòng ủng hộ giả thuyết cuộc nói chuyện và tiếng va đập trong phòng quả lắc là màn độc diễn của Komyoji.
Tất nhiên ý kiến của Kawarazaki và Uryu cũng có lý. Mà cũng chẳng làm gì có chuyện một trong số tám người ở đây là hung thủ giết Komyoji. Thế nhưng…
Kawaminami hiểu rõ vì sao mình cứ bồn chồn không yên. Lý do chỉ có một, ngôi nhà này là do Nakamura Seiji thiết kế, nên…
Rốt cuộc Komyoji biến đi đâu được cơ chứ?
Đúng là có khả năng cô ấy đã mở khóa để ra ngoài. Nhưng Kawaminami cho rằng ở đây vẫn tồn tại những khả năng khác.
Vậy tại sao ban nãy, trước mặt mọi người, cậu lại im tịt đi nhỉ?
Có thể vì ngại mang tiếng phi khoa học khi đưa ra lý lẽ đây là một trong các công trình của Nakamura Seiji. Cứ chấp nhận là một màn trình diễn của Komyoji đi, biết đâu lại nhẹ nhõm hơn. Nói cách khác, lòng cậu ngập tràn tâm lý trốn tránh.
Kawaminami móc đồng hồ trong túi ra xem.
6 giờ 40 phút tối.
Cậu rón rén tiến vào phòng, khấp khởi mở xem túi Komyoji.
Chẳng có chùm chìa khóa nào cả.