← Quay lại trang sách

Chương 8

Cô dâu 16 tuổi

Đã quá nửa đêm.

Suốt từ nãy đến giờ, Fukunishi bị bóp nghẹt bởi một cảm giác bất an đến kì lạ. Tuy không xác định được nỗi bất an này là gì, nhưng rõ ràng là nó bành trướng ra theo câu chuyện bi thảm về gia đình Koga mà chị Sayoko kể. Đặc biệt khi nghe đến cảnh ngộ cô con gái tên Towa đã mất mười năm về trước, nỗi bất an trong cậu trở nên dữ dội.

Nỗi bất an này là sao?

Có gì đó lẩn khuất sâu trong lòng cậu. Gì đó là gì đây? Vì cảm giác này quá mơ hồ, đến nỗi cậu muốn thổ lộ với Shishiya nhưng lại không biết nên diễn đạt thế nào, đành ôm một bụng băn khoăn theo Shishiya và Sayoko ra khỏi phòng khách.

Qua nhiều chỗ ngoặt trên hành lang, qua một sảnh nhỏ có hai cửa phụ, đi hết đường thì tới tháp đồng hồ xây ngay bên Tân quán.

Lúc Sayoko đẩy mở hai cánh cửa nặng trịch, một căn phòng rộng lớn thoáng đãng hiện ra trước mắt họ. Phòng hình vuông, tường xây bằng đá, sàn lát cẩm thạch màu nâu đỏ, không có món đồ nội thất nào, khiến không khí càng thêm lạnh lẽo, cảm giác như đang ở trong một nhà nguyện bỏ hoang. Ở giữa bức tường đối diện cửa vào, hơi nhích về phía bên phải là một cánh cửa màu xanh ánh thép. Bên trái cửa có thang bộ, nằm sát tường đá màu nâu thẫm, dẫn lên phía trên. Không biết từ đâu có tiếng máy móc chạy rì rì yếu ớt vọng lại, chắc là tiếng bánh răng của tháp đồng hồ.

“Thư phòng ở trên kia ạ?”

Shishiya đứng chính giữa phòng, ngước nhìn thang bộ với tay vịn màu đen. Tiếng anh hỏi vút lên trần phòng phải cao đến mười mét, rồi vọng lại như xoáy ốc âm thanh.

Sayoko im lặng gật đầu, bước tới chân thang. Shishiya nhìn theo người đàn bà mặc áo choàng sẫm màu ấy, tiếp tục hỏi, “Ngoài ra còn phòng nào khác không?”

“Bên trên có bốn tầng.” Mắt nhìn vào cánh cửa nằm cạnh cầu thang, Sayoko trả lời. “Tầng một ông Nonomiya Yasuhito sử dụng. Tầng hai là phòng ngủ của ông chủ, tầng ba là phòng cậu Yukiya.”

“Không có phòng máy của đồng hồ à?”

“Phòng đó cũng nằm ở tầng bốn. Phòng đế này thông suốt với ba tầng tôi vừa nói, phòng máy nằm ở bên trên nữa.”

Ba người bắt đầu đi lên cầu thang. Ở đây không có thang máy. Cứ thử đặt mình vào vị trí ông Koga Michinori, đã hơn sáu mươi mà còn phải lên lên xuống xuống để tới thư phòng ở đỉnh tháp thì vất vả lắm.

“Chị Sayoko!” Lết đến tầng hai, Shishiya thở dốc. “Đồng hồ ở tháp này không gắn kim trên mặt số à?”

Sayoko không dừng bước, chỉ đáp, “Vâng.”

“Từ khi nào thế? Không lẽ không gắn kim ngay từ đầu?”

“Chúng tôi tháo kim từ tháng Mười một năm ngoái.”

“Ồ. Vậy là mới gần đây thôi.”

“Vâng. Vì linh kiện kim loại gắn ở giữa đồng hồ bị hỏng, nên đề phòng bất trắc, tôi bảo Tadokoro tháo kim đi.”

“Chà. Không phải là vì lý do đặc biệt nào sao? Tiện cho tôi hỏi một câu, kim tháo ra xong xử lý thế nào?”

“Chắc đang để trong phòng máy.”

Cuối cùng họ cũng leo đến nơi.

Tầng bốn có một thang bộ dài hẹp, hai bên đều có cửa. Cửa bên phải nằm ngay trên phòng đế, chắc là mở vào phòng máy đồng hồ. Quả nhiên Sayoko nói, “Lối này,” và dẫn hai người sang cửa bên trái.

“Mời vào.”

Nghe nói ông Michinori định dời thư phòng ở Cựu quán sang đây, nhưng có lẽ chưa dọn xong thì ông đã ngã bệnh, thế nên phòng mới bừa bộn, thùng giấy la liệt khắp nơi thế này.

“Tôi cũng định thu dọn, nhưng không biết bất đầu từ chỗ nào, cuối cùng quyết định cứ để nguyên như lúc ông chủ qua đời…”

Ngay trước cửa sổ kê một chiếc bàn đọc sách to nặng, giá sách đồ sộ còn trống nhiều chỗ để lơ thơ vài quyển sách. Tường bên phải bày một chiếc đồng hồ tủ đứng tuyệt đẹp với mặt số kiểu thiên văn phức tạp, nhưng con lắc đã đứng yên. Nó chỉ cao xấp xỉ Fukunishi, nên chắc gọi là đồng hồ bà nội thì thích hợp hơn.

“Ở trên bàn có ảnh chụp đấy, mời anh xem.” Sayoko nhắc.

Shishiya chậm rãi đi quanh phòng, tiện thể tiến lại bên bàn.

“Đây ạ?” Shishiya cầm khung ảnh gỗ tròn lên hỏi.

Sayoko gật đầu. “Bên trái là ông chủ. Người ngồi ghế chính giữa là cô Towa.”

“Đúng là một thiếu nữ rất đẹp.”

Fukunishi lại gần Shishiya, ghé đầu nhìn vào tấm ảnh, bất giác đưa tay đẩy gọng kính, kêu A một tiếng.

Đúng là cô gái đó.

Cô gái mặc đồ trắng cậu gặp trong rừng vào mùa hè mười năm về trước. Gương mặt cô trong ảnh có vẻ non tuổi hơn lúc họ gặp nhau, nhưng không nghi ngờ gì nữa, chính là cô. Mái tóc đen nhánh xõa trước ngực, nước da trắng bệch ốm yếu, đôi mắt đen to tròn đượm buồn, đôi môi nhỏ nhợt nhạt. Đúng là cô ấy rồi…

Bên trái cô là một người đàn ông trung niên với diện mạo đẹp như tạc, trông như có dòng máu phương Tây. Tuy miệng mỉm cười nhưng đôi mắt ông thâm quầng, ánh mắt nghiệt ngã dị thường.

“Tấm ảnh này chụp khi nào vậy?” Shishiya hỏi.

Sayoko vẫn đứng gần cửa ra vào, đáp lại, “Sau khi họ chuyển đến đây không lâu.”

Nghĩa là lúc cô Towa mười tuổi. Lúc này ông Koga vừa mất vợ và đã được cảnh báo về cái chết của cô con gái. Biểu cảm dữ dội trong đôi mắt ông phải chăng phản ánh những u uất tâm tư?

“Chàng trai đứng bên phải là ai vậy?”

Đó là một thanh niên mặc áo khoác kẻ ca-rô màu xanh lam. Cậu đứng chếch phía sau bên phải Towa, tay trái chống hông, mỉm cười tươi rói, trông chưa đến hai mươi tuổi.

“Cậu Satoru. Mabuchi Satoru,” Sayoko trả lời. “Cậu hơn cô Towa bảy tuổi, bấy giờ đang học cấp ba. Cha cậu ấy là ông Mabuchi Chohei, chơi rất thân với ông chủ. Cậu với cô Towa có hôn ước.”

“Hôn ước?” Shishiya kinh ngạc lặp lại. “Vậy đây là vị hôn phu của cô Towa?”

“Vâng.”

“Về sau thì sao?”

Ánh mắt sầu thảm của Sayoko dừng lại ở tấm ảnh trên tay Shishiya. “Có thể nói là, tạo hóa trêu ngươi. Cô Towa đã ao ước được mặc váy cưới vào năm 16 tuổi, như người mẹ quá cố của mình. Cô bắt đầu ao ước như thế từ khi lên bảy, tức là năm bà Tokiyo ra đi…”

Towa ao ước được mặc váy cưới vào năm 16 tuổi, như người mẹ quá cố của mình. Cô đã được ngắm dáng vẻ mẹ qua ảnh trong tấm váy cưới lộng lẫy, lại được nghe kể về cảnh tượng bấy giờ nữa. Càng lớn cô càng giống mẹ hồi trẻ, ước vọng cũng lớn thêm lên, cụ thể là, hạnh phúc kết hôn vào tuổi 16 như mẹ, rồi lìa trần trong viên mãn vào tuổi 28 cũng như mẹ. Xem ra về mặt tâm lý cô đã tự định sẵn kết cục bi thảm cho bản thân rồi.

Tuy nhiên, ông thầy bói từng báo trước hạn chết của mẹ cô lại đưa ra một tiên đoán tàn khốc hơn, phá hủy giấc mộng nho nhỏ của cô. Ông nói, Towa sẽ mất trước sinh nhật thứ 16.

Lần này, nghe thấy tiên đoán phũ phàng ấy, ông Michinori không khỏi cảm thấy sự hãi. Giống như mẹ là ước nguyện của Towa. Bằng mọi giá ông muốn biến ước nguyện đó thành sự thật.

Không lâu sau, ông nhận được bệnh án chẩn đoán của bác sĩ, nói Towa bệnh rất nặng, e rằng khó sống quá tuổi hai mươi. Suy nghĩ mãi, ông quyết định đem suy nghĩ của mình bàn bạc với ông bạn Mabuchi Chohei.

Mabuchi Satoru, con trai ông Chohei chính là đối tượng kết hôn tuổi 16 mà cô Towa vẫn thầm kín ấp ủ trong lòng. Vì Sayoko đã nhiều lần nghe thấy cô thỏ thẻ, “Nếu chú rể là anh Satoru, thì em sẽ nhận lời ngay.” Thế là, ông Michinori không chỉ bàn bạc với ông Chohei, mà còn thương thảo với chính cậu Satoru, khẩn khoản xin họ đáp ứng nguyện vọng của con gái mình. Hai cha con nhà họ đều đồng ý.

Cứ như vậy, giấc mộng thiếu nữ của Towa dần thành hình.

Mùng 5 tháng Tám năm 1980, Towa sẽ mặc lên người chiếc váy cưới trắng tinh khiết giống như mẹ của mình, và trở thành cô dâu của Satoru.

Đó cũng là ngày duy nhất Towa khắc khoải chờ mong giữa chuỗi tháng năm cô độc tù túng trong Thời Kế Quán. Cô ý thức được rằng sức khỏe mình đang tàn tạ dần, hẳn cũng có linh tính mình không đợi nổi đến tháng Tám. Cho dù là vậy, à không, nên nói, chính vì như vậy, cô càng khát khao mong đợi.

Thế nhưng…

“Mùa hè mười năm trước, tôi vẫn còn nhớ là ngày 29 tháng Bảy, tai nạn xảy ra.” Sayoko kể với giọng sầu thảm, đến đây thì khuôn mặt càng thêm u ám.

“Tai nạn?”

Shishiya đặt tấm ảnh trở lại chỗ cũ, yên lặng tiến lại gần Sayoko. “Không phải cô ấy mất do bệnh à?”

Sayoko ngần ngừ một lúc mới khẽ gật đầu. “Buổi chiều có mây, nắng không gắt lắm nên cô Towa muốn ra ngoài tản bộ. Bình thường cô sẽ tản bộ trong vườn bằng xe lăn cùng Akie.”

“Cái cô tên là Akie kia, chuyên làm việc này à?”

“Vâng. Akie được thuê làm hộ lý cho cô Towa, nên tiếp nhận công việc chăm sóc cô ấy ngay từ ngày đầu vào đây. Akie là do bác sĩ Hasegawa giới thiệu tới.”

“Thế rồi?”

“Cô Towa đột nhiên biến mất đúng lúc Akie đi rửa tay. Khi quay trở ra, không thấy bóng dáng cô trên xe lăn, Akie đã nhớn nhác cả lên. Cô ấy gọi ngay hai vợ chồng tôi lại, nhờ tìm kiếm. Lùng sục cả vườn không thấy. Kết quả đến chạng vạng, ở trong rừng…”

“Cô Towa vào rừng một mình à?”

“Tuy bảo là cô thường ngồi xe lăn, nhưng không phải là không tự đi được chút nào. Vì sao cô ấy đột nhiên im lìm đi vào rừng, tôi không hiểu lắm…”

“Chà. Có lẽ là vì đang lứa tuổi tung tăng bay nhảy lại cứ phải ru rú trong nhà suốt chăng. Tôi không ngạc nhiên khi nghe cô ấy tự nhiên bỏ đi đâu.”

Vừa im lặng theo dõi câu chuyện, Fukunishi vừa nghĩ, có lẽ đây chính là hôm tụi mình gặp Towa trong rừng chăng? Hay là hôm khác? Không, có một việc còn đáng ngại hơn ngày tháng, đó là…

“Ở trong rừng đã xảy ra tai nạn gì à?” Shishiya thúc giục.

“Vâng. Cô Towa…” Y như thể bị quá khứ giày vò, Sayoko nghẹn lại, hít một hơi thật sâu. “Ngã xuống một cái hố trong rừng.”

“Hố?”

Shishiya nhướng mày, còn Fukunishi bất ngờ đến độ nín thở.

Ngã xuống hố sao?

Kể từ khi nhận được tin cậu em họ mất vì tai nạn giao thông, có những hình ảnh khó hiểu cứ hiện lên trong tâm trí Fukunishi, như đường sụt, ngã xuống hố… Những hình ảnh ấy giờ cộng hưởng với câu chuyện của Sayoko, khuấy đảo cõi lòng cậu.

…Ngã xuống hố.

“Chẳng biết ai đã đào một cái hố như cái bẫy trong rừng, có lẽ là trò tinh nghịch của lũ trẻ. Chúng tôi tìm thấy cô chủ trong cái hố đó, hoàn toàn bất động.”

Cái bẫy…

Fukunishi nhắm mắt lại, đẩy gọng kính lên.

… A, là thế này sao?

Đây chính là nguyên nhân thực sự khiến nỗi bất an liên tục lớn lên trong lòng mình nãy giờ? Fukunishi miên man suy nghĩ, nhưng các hình ảnh vẫn chưa rõ rệt, như thể có một sức mạnh ghê gớm cố phong kín nó trong trái tim cậu.

“Và thế là cô ấy qua đời?” Shishiya hỏi.

Sayoko ấn tai nghe ở tai phải, lắc đầu. “Không. Sây sát vì rơi xuống hố không đáng kể, nhưng trên mặt có vết thương rất to… Cô Towa bị ngã nên hoảng sợ, đến nỗi được cứu lên rồi vẫn thất thần ngơ ngác suốt một thời gian dài, mãi cho đến một hôm kia, cô ấy hồi phục được vào tầm nửa đêm. Nhưng khi phát hiện trên mặt có vết thương, thì cô ấy suy sụp hoàn toàn. Mặc dù bác sĩ an ủi rằng không sao, nhất định sẽ lành lặn trở lại, cô ấy vẫn không nghe lọt tai. Sáng hôm sau thì…”

Thấy Sayoko kể rất miễn cưỡng, Shishiya bèn đỡ lời, “Cô ấy tự sát?”

“Vâng.” Sayoko gật đầu. “Nếu trên mặt có vết sẹo như thế, thì không thể trở thành cô dâu xinh đẹp như mẹ được. Có thể hình dung rằng cô Towa quá đỗi bi quan và tuyệt vọng, đến nỗi mất hết tỉnh táo. Kết quả là cô ấy dùng kéo cắt nát tấm váy cưới treo trong tủ…”

“Một năm sau mới tổ chức đám cưới mà đã chuẩn bị sẵn váy rồi sao.”

“Đó là di vật bà Tokiyo để lại. Sau khi cắt nát chiếc váy, cô ấy lại mặc nó lên người, cầm kéo đâm vào ngực mình…”

Thê thảm quá, Fukunishi bất giác giật lui, tựa lưng vào tường.

Cô ấy chọn cái chết như vậy sao!

Đến đây, nỗi bất an trong Fukunishi đã đạt đến đỉnh điểm. Tính ra, tụi mình gặp Towa trước khi xảy ra tai nạn ngày 29 tháng Bảy, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó. Mà ở cái hố cô ấy ngã xuống, có lẽ là một dạng bẫy do lũ trẻ nghịch đào ra… A, nó đây.

Kí ức bị phong kín ồ ạt bung ra, khiến cậu khổ sở vô bờ.

Fukunishi đỡ gọng kính, lắc đầu quầy quậy, cố chống cự sức ép tự nhiên xuất hiện kia.

“Mặc dù không phải là vết thương chí mạng, nhưng do bệnh trạng của cô nên máu chảy không ngừng…” Sayoko thở dài thườn thượt. “Thế rồi, vào sáng mùng 1 tháng Tám, cô Towa trút hơi thở cuối cùng.”

“Tại sao hồ sơ lại ghi là mất vì bạo bệnh?”

“Ông chủ nhờ bác sĩ Hasegawa ghi nguyên nhân như thế vào giấy chứng tử. Tôi nghĩ không hẳn là vì để ý đến thể diện gia đình, mà là không muốn người ta giải phẫu cô ấy do cái chết bất thường.”

“Tôi hiểu rồi.”

Từ túi áo sơ-mi, Shishiya lôi ra một hộp thuốc lá loại dành cho người đang cai thuốc. Anh quay trở lại bàn, chỗ đặt cái gạt tàn, lẩm bẩm, “Điếu cho hôm nay,” rồi châm thuốc hút. Anh hít một hơi thật sâu, từ tốn nhả khói xong, lại cầm ảnh lên ngắm nghía kĩ càng lần nữa.

“Cô hộ lý tự tử là do ăn năn về cái chết của cô Towa à?” Shishiya thình lình hỏi.

Sayoko thở dài. “Ông chủ đã la mắng cô Akie rất thậm tệ. Vô trách nhiệm, vứt bỏ cô chủ một mình, đại loại vậy. Có thể vì thế mà cô ấy phiền não, cuối cùng…”

“Chà.” Búng cho tàn thuốc rơi xuống, Shishiya lẩm bẩm, đôi mắt trũng sâu đột nhiên lóe lên ánh nhìn sắc bén.

“Các cụ nói đúng lắm, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí,” Sayoko tiếp tục câu chuyện. “Sau đó ít lâu, tai ương giáng xuống con gái tôi. Chỉ bị thương rất nhỏ thôi, nhưng nhiễm trùng uốn ván, rồi cứ thế ra đi…”

Một tháng sau, đến lượt Inami Yusaku qua đời vì tai nạn giao thông. Quá đau buồn vì cái chết của con gái, ngày ngày anh cứ đắm chìm trong men say, cuối cùng đi đứng bất cẩn mà thiệt mạng.

“Hiện tại vị hôn phu của cô Towa ra sao?” Shishiya trỏ vào chàng trai trong ảnh.

Sayoko lặng lẽ cúi đầu. “Cậu Satoru cũng không còn nữa. Một năm sau cái chết của cô Towa, cậu ấy ra đi trong một tai nạn, trước khi ông chủ qua đời. Gặp nạn khi đi leo núi cùng bạn bè.”

“Chà… Cuối năm đó bác sĩ Hasegawa qua đời trong một vụ hỏa hoạn. Năm tiếp theo Hattori Ikuo chết vì tai nạn giao thông. Tính cả cậu Mabuchi Satoru thì số người chết đã tăng lên tám. Cha cậu ta, ông Mabuchi Chohei thì sao? Hay cũng qua đời rồi?”

“Không, ông Chohei còn tại thế.”

Shishiya thở phào, gãi cái mũi khoằm, “Giờ ông ấy ở đâu?”

“Ở Lục Viên, một viện dưỡng lão của chùa Cực Lạc.”

“Viện dưỡng lão à? Chùa Cực Lạc ở ngay Kamakura này đúng không?” Shishiya dúi tắt mẩu thuốc lá vào gạt tàn, lẩm bẩm. “Có lẽ nên đi thăm một chuyến.”

Gần 1 rưỡi đêm.

Rèm cửa sổ dày màu cẩm quỳ chưa khép kín, tiếng gió bên ngoài thổi vào tháp đồng hồ nghe vô cùng thê lương. Fukunishi co mình lại, rõ ràng trời không lạnh mà, sao gai ốc nổi đầy trên hai cẳng tay thò ra khỏi ống tay cộc của cậu.

“Tôi muốn hỏi vài câu về Yukiya.” Shishiya vịn vào hai cạnh bàn viết, im lặng một hồi rồi ngoái đầu nhìn Sayoko. “Chín năm trước khi ông Michinori qua đời, cậu ấy lên tám. Bà Tokiyo mất cách đây mười tám năm, hiển nhiên Yukiya không thể là con của bà. Ông Michinori thì không tái hôn, vậy cậu ấy là…”

Sayoko có vẻ hơi bất ngờ. “Tôi tưởng anh phải điều tra chuyện này rồi. Cậu Yukiya là con trai của em họ ông chủ. Cha mẹ mất sớm, cậu ấy được đưa đến biệt thự này.”

“Tức là con nuôi?”

“Vâng. Từ khi cậu ấy còn thơ dại đến giờ, đều là tôi một tay chăm sóc.”

“Năm nay cậu ấy 17 tuổi đúng không?”

“Vâng. Sinh nhật 17 vào tháng Chín này đây.”

“Cậu ấy học trường nào?”

Sayoko khẽ lắc đầu. “Từ khi cô Towa mất, cậu ấy không đi học nữa.”

“Cấp một, cấp hai cũng không? Vì sao?”

“Nói sao nhỉ… Từ khi cô Towa mất, cậu ấy đã hoàn toàn trốn tránh hiện thực, cứ sống trong thế giới mộng tưởng của riêng mình thôi.”

Shishiya nghiêng đầu. “Chà…”

Sayoko thở dài. “Nói ngắn gọn là cậu Yukiya không còn tỉnh táo nữa. Có lẽ là do quá sốc vì cái chết thảm thiết của chị gái. Vào buổi sáng mười năm trước, chính cậu bé thơ dại ấy là người phát hiện ra xác cô Towa…”

“Ý chị là, cậu ấy bị sốc nên loạn trí…”

“Cậu ấy có một bộ óc thông minh, cảm giác cực kì nhạy bén. Tôi nghĩ đó là lý do khiến tổn thương trong cậu ấy càng thấm thía.” Sayoko đặt tay lên ngực. “Cậu Yukiya vô cùng ngưỡng mộ cô Towa, không, phải nói là cậu ấy cực kì sùng bái cô mới đúng. Cậu coi cô như nữ thần của lòng mình, không ai thay thế được vị trí của cô Towa trong lòng cậu.”

“Nữ thần à… Hừm.”

“Từ khi còn là một đứa trẻ, cậu Yukiya đã được ông chủ dạy rằng, ‘Con được sinh ra là để bảo vệ chị con. Hễ chị gặp khó khăn, con phải dốc hết sức mà giúp đỡ chị. Đó chính là sứ mệnh của con.’”

“Tôi hiểu. Yukiya đã phải chứng kiến phút giây bi thảm của nữ thần lòng mình. Một năm sau cha nuôi cũng sang thế giới bên kia, cả biệt thự còn trơ trọi mình cậu ấy…” Shishiya nhíu mày, má phồng trên khuôn mặt gầy trông như mặt con ếch. “Tình trạng Yukiya hiện nay thế nào, sinh hoạt ra sao?”

“Như tôi nói ban nãy, cậu Yukiya sống trong thế giới mộng tưởng, quyết không nhìn vào hiện thực nữa. Cậu ấy tin rằng cô Towa vẫn còn sống, chỉ là không thấy bóng dáng cô nữa, chứ cô vẫn ở bên cậu như xưa, hỏi han vẫn nghe cô trả lời, thậm chí cô còn chủ động trò chuyện với cậu.”

“Sinh hoạt thường ngày của cậu ấy có gặp trở ngại gì không?”

“Cũng không cần trông nom sát sao. Tuy cậu ấy vẫn tỏ ra kích động trước những ảo giác như chị mình đang gặp nguy hiểm, chị mình chết rồi ư… Nhưng cơ bản là khá ít.”

“Cậu ấy có cơ hội hồi phục không?”

“Cũng khó nói.”

“Vì thế nên ông Michinori mới để lại di ngôn rằng cậu Yukiya phải ở đây mãi mãi, đúng không?”

“Có lẽ.”

“Bình thường cậu ấy sinh hoạt như thế nào?”

“Cơ bản là hằng ngày ngủ đến quá trưa, sau đó lên dây đồng hồ trong tháp. Chín năm rồi không hề gián đoạn.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng không rõ, có lẽ là yêu cầu của ông chủ. Chắc ông dặn cậu ‘Tháp đồng hồ xây xong, thì con phụ trách vào phòng máy lên dây cho nó nhé’. Chứ tôi không nghĩ được lý do nào khác.”

“Năm ngoái kim đồng hồ của tháp đã bị gỡ rồi mà cậu ấy vẫn tiếp tục làm thế à?”

“Vâng… Việc dứt khoát phải làm hằng ngày. Còn lại thì chỉ có ngồi thừ nhìn ra xa, hoặc đi dạo trong vườn cho hết thời gian.”

“Cậu ấy có xem ti-vi không?”

“Hầu như là không.”

“Cậu ấy thức rất khuya phải không?”

“Vâng. Vào tầm giờ ban nãy là phải làm bữa khuya, rồi đưa cả thuốc lên nữa.”

“Thuốc?”

“Mỗi năm cứ đến mùa này, cậu ấy lại bứt rứt bất ổn, có lẽ là liên quan đến kí ức năm xưa. Cậu ấy cứ kêu mất ngủ, nên tôi phải nhờ bác sĩ kê cho chút thuốc an thần.”

“Ồ, vậy thì…” Shishiya nhìn đồng hồ đeo tay. “Giờ này cậu ấy đã uống thuốc chưa?”

“Tôi nghĩ là rồi. Tôi chỉ đưa thuốc, chứ không dặn cậu ấy phải uống vào giờ nào.”

“Phòng Yukiya ở dưới tầng ba đúng không? Nếu được, tôi xin phép ghé qua xem một chút. Nếu cậu ấy chưa ngủ, tôi muốn chuyện trò đôi câu.”

Sayoko ngần ngừ ra mặt, nhưng mau chóng gật đầu đồng ý. Chị chỉ yêu cầu Shishiya và Fukunishi phải thận trọng lời ăn tiếng nói, đừng bác bỏ các suy nghĩ như Chị Towa còn sống của Yukia. Vì bác sĩ chuyên môn đã cảnh báo Khiến cậu ấy kích động là rất nguy hiểm.

Thế là, ba người rời thư phòng, đi xuống tầng ba tháp đồng hồ.

Nhưng hi vọng trò chuyện với Yukiya tan thành bong bóng, không phải vì cậu đã ngủ, mà vì không thấy cậu trên giường.

Fukunishi vô cùng kinh ngạc, nhưng cậu còn kinh ngạc hơn về phản ứng của Sayoko. Cứ tưởng chị ta phải nháo nhào đi tìm cậu bé kia, nhưng chị lại đóng cửa một cách cực kì bình tĩnh, và nói với Shishiya, “Để mai này có dịp thì nói chuyện vậy.”

“Cậu ấy đi vệ sinh hả?”

Shishiya nghi hoặc hỏi, nhưng Sayoko lắc đầu, trả lời như có căn cứ chắc chắn.

“Không, tôi không nghĩ thế.”

Họ rời khỏi căn phòng, yên lặng theo Sayoko đi ra cầu thang. Shishiya băn khoăn, “Không cần đi tìm sao?”

“Thành thật mà nói, chuyện này cũng thường xuyên xảy ra.” Sayoko lặng lẽ đáp. “Cứ vào mùa hè cậu Yukiya lại như vậy. Nửa đêm ra khỏi phòng đi lang thang, ban đầu chúng tôi cũng lo lắng tìm kiếm khắp nơi, nhưng gần đây…”

Chị ta định nói là gần đây đã quen rồi, nên không tìm nữa?

“Chị có biết cậu ấy đi đâu không?”

“Có lúc loanh quanh trong vườn, cũng có lúc đi ra nhà tro.”

“Đầu óc mụ mẫm mà cứ đi lung tung thế không nguy hiểm sao?”

“Cậu ấy không thể đi xa được. Và cũng không ra ngoài nếu trời mưa. Thông thường thì chỉ lát nữa sẽ ngoan ngoãn về phòng. Chưa đến mức phải nhốt cậu ấy lại…”

“Chà…”

“Tôi cũng đã hỏi bác sĩ, họ bảo nếu chỉ loanh quanh trong khuôn viên nhà thì cũng không cần quá lo lắng.”

“Ra vậy.”

Dù đã được nghe giải thích, Shishiya rõ ràng vẫn thấy không thông. Anh lại ngoái đầu nhìn cửa phòng, thoáng nảy ra ý định đợi Yukiya quay lại. Tuy nhiên, cuối cùng anh không mở lời đề nghị. Anh liếc Fukunishi, nhún vai, rồi theo Sayoko xuống gác.

“Làm phiền chị đến khuya trờ khuya trật thế này, xấu hổ quá. Chắc chúng tôi xin phép về thôi.” Ra đến chỗ bắt đầu rẽ sang phòng khách, Shishiya nhẹ nhàng nói lời cáo từ.

Đã 2 rưỡi sáng.

“Chị có thể chép bài thơ Nữ thần trầm mặc ra giấy cho tôi không? Nếu được cho tôi xin cả số điện thoại ở đây nữa.”

“À vâng. Xin chờ một chút.” Sayoko ấn ấn máy trợ thính. “Hai người đã có phát hiện gì rồi à?”

“Không,” Shishiya lắc đầu. “Thú thật, bài thơ có ý nghĩa gì, tôi vẫn chưa nhìn ra được. Xấu hổ quá! Thế mà quấy quả rõ lâu.”

“Không không, tôi mới là người phải xấu hổ, mời khách đến tận đây rồi cũng không khoản đãi được chu đáo.” Sayoko cúi mình thật thấp. “Giờ hai anh em về Tokyo ạ?”

“Vâng, giờ này hẳn là đường cũng vắng rồi. Dọc đường thong thả tôi sẽ suy nghĩ tiếp.”

“Hay là, đêm nay hai anh em ở lại đây?”

“Không cần không cần,” Shishiya đáp với vẻ ngại ngùng. “Thực sự không cần.”

“Nhưng hai người cũng chưa xem bên nhà tro, hơn nữa ban nãy anh có nói là muốn đi thăm ông Chohei nữa.”

“Không sao, chị đừng bận tâm… Ngày mai chúng tôi sẽ quay lại, ghé chùa Cực Lạc trước, tầm tối thì tới đây, được chứ ạ? Tôi muốn xem tháp đồng hồ cho kĩ, và gặp Yukiya.”

“Vâng, được ạ.”

“Vậy chúng tôi xin phép. Đêm nay đến đây thôi.”

“Vâng…”

Sayoko đi lấy giấy bút chép bài thơ, để Shishiya và Fukunishi chờ ở bên ngoài.

“Anh Shishiya này,” Fukunishi cất tiếng hỏi trong lúc sánh bước với Shishiya trên hành lang. “Việc Yukiya không có trong phòng ấy…”

“Làm cậu bận tâm?”

“Tuy chị Sayoko đã nói như thế, nhưng em vẫn thấy lo lo. Cho dù nhận định là cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là một người đầu óc ngớ ngẩn, lại một mình ra ngoài trong đêm khuya…”

“Chị ấy nói là đi lang thang trong sân thôi.”

“Chưa chắc à. Cái sân đó không có rào ngăn tách với cánh rừng xung quanh… Ồ, hóa ra là thế…”

Lúc này Fukunishi mới sực nhớ. Tối hôm qua, à không, phải là tối hôm kia, lúc cậu ra cổng có nhìn thấy một bóng trắng lướt đi trong sân. Có lẽ không phải hồn ma thiếu nữ, mà chính là thiếu niên đó, là Yukiya.

Cậu bèn nói với Shishiya suy nghĩ của mình, thì thấy anh cười méo mó như muốn nói, Sao tới giờ cậu mới nhớ ra điều này?

“Chắc là thế.”

“Nếu vậy thì sự tích ‘Hồn ma ở Biệt thự Đồng Hồ’ hẳn là bắt nguồn từ đây… Vào tầm tối muộn hoặc đêm khuya, người dân trong vùng trông thấy bóng Yukiya lang thang ngoài vườn, và những lời đồn đại cứ thế loang ra.”

“Ừ, có lẽ đây chính là chân tướng về hồn ma. Chắc cậu Yukiya này xinh đẹp lắm nên nhìn từ xa mới lầm tưởng là con gái ấy nhỉ?”

“Vâng.”

Trong lúc họ đứng chờ Sayoko ở tiền sảnh tối tăm, bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng rào rào.

“Ôi, mưa rồi.” Fukunishi vô thức ngẩng đầu nhìn lên trần. “Đài còn bảo sắp bão nữa.”

“À, ừ.” Shishiya trả lời lấy lệ, dõi mắt về phía hành lang kéo dài sang phải. Đây chắc là lối dẫn đến Cựu quán, nơi nhóm thực địa hạ trại từ hôm kia.

Không biết bây giờ bọn họ đang làm gì… Fukunishi vừa nhìn theo mắt Shishiya vừa suy đoán lung tung. Hành lang vừa dài vừa thẳng, không đèn đuốc, nơi xa chìm trong mịt mù, không nhìn thấy gì cả.

Cuối cùng Sayoko cũng quay lại cùng tờ giấy chép bài thơ. Shishiya bỏ bài thơ vào túi áo, rồi nhìn thẳng vào mặt Sayoko.

“Không liên quan gì đến vấn đề chị nhờ cậy, nhưng tôi muốn xác nhận lại chút chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

“Căn hộ sát vách căn hộ tôi nhận điện chị đêm qua là của một phụ nữ, thuộc chung cư Green Heights ở Kaminoge.”

“Ồ.” Sayoko nghiêng đầu khó hiểu.

“Kể ra thì quá sức tình cờ, người phụ nữ đó là Komyoji Mikoto, cũng chính là nhà ngoại cảm đang ở đây.”

“A… Thế…”

Sayoko ngạc nhiên ra mặt, nhất thời câm nín, chỉ biết chớp mắt lia lịa. Shishiya nheo mắt, có vẻ hài lòng trước phản ứng đó.

“Vì ở ngay bên cạnh, nên tôi đã vài lần nhận bưu kiện giúp cô Komyoji. Tôi nhớ có một lần ở phần người nhận không đề ‘Komyoji Mikoto’ mà đề ‘Nhờ Komyoji chuyển’. Đằng sau chữ ‘chuyển’ là tên người nhận. Cái tên đó là…” Ngừng một thoáng, Shishiya thốt ra. “…Terai Mitsue.”

Sayoko lúng túng thấy rõ.

Fukunishi kinh ngạc nhìn Shishiya, “Vậy, anh Shishiya… Lẽ nào là…”

“…em gái của Terai Akie, cô hộ lý đã tự sát.”

Komyoji Mikoto.

Terai Akie.

Terai Mitsue…

Nhìn một lượt ba cái tên này, tức khắc nhận ra sự liên hệ bên trong*. Fukunishi hồi tưởng hình ảnh nhà ngoại cảm mà cậu từng thấy trên tạp chí và trên ti-vi, vỡ lẽ lẩm bẩm, “Ra vậy.”

Xét trên chữ viết thì Komyoji là tên ghép lại từ họ và tên của hai chị em.

“Chị Sayoko,” Shishiya nói. “Chắc chắn chị biết Komyoji chỉ là nghệ danh của Terai Mitsue, nói cách khác, hai cái tên là của cùng một người, đúng không?”

“Vâng…” Sayoko mím chặt môi, gật đầu xác nhận. “Hai chị em Akie và Mitsue rất gắn bó với nhau. Có một dạo Mitsue còn đến phụ việc ở nhà này. Mãi về sau tôi mới biết cô ấy thay tên đổi họ và đi theo ngành nghề đó.”

“Mối quen biết cũ này là lý do khiến chị chấp thuận kế hoạch thực địa của CHAOS, đúng không?”

“Đúng,” Sayoko thẳng thắn đáp. “Phía tạp chí cầm kế hoạch đến, mong tôi hỗ trợ. Các yêu cầu tương tự xưa nay tôi đều bác bỏ hết, nhưng lần này không phải ai khác, mà chính Mitsue ngỏ lời nhờ vả, nên tôi đành nhận lời.”

“Quả nhiên,” Shishiya lo âu rõ rệt, anh suy tư xoa cằm, nhưng không hỏi han thêm nữa, mà dứt khoát cúi mình, chào, “Hẹn mai gặp,” rồi quay ra.

Lúc này mưa đã rất nặng hạt.

Hai người ra khỏi cửa, lao qua màn mưa đến chỗ xe. Thình lình Shishiya khựng lại, kêu Hờ một tiếng.

“Sao ạ?” Fukunishi hỏi.

“Phiền to rồi.” Shishiya đưa một tay vò tóc, một tay trỏ chiếc xe cưng. “Xịt lốp rồi.”

Nhìn kĩ lại mới thấy, bánh trước bên phải bẹp dí, thân xe cũng nghiêng hẳn qua phải.

“Phiền ghê! Tuy là có lốp dự phòng, nhưng mà…” Shishiya lẩm bẩm, ảo não nhìn bầu trời tối đen. Mưa như trút nước, gió nổi ào ào, cây lá xạc xào rất to.

“Đêm nay hai anh em ở lại đi,” Sayoko đề nghị thêm lần nữa. “Mưa gió thế kia về Tokyo nguy hiểm lắm. Đừng khách sáo mà, nhà đủ phòng.”

“Vậy sao, chà…”

Xem ra Shishiya cũng không muốn thay lốp xe trong tình hình này. Anh bèn thu lại lời từ chối ban nãy, cúi mình trước Sayoko.

“Fukunishi, cậu ở lại được chứ?”

“Vâng, em sao cũng được ạ.”

Thế là, ngoài kế hoạch, hai người nghỉ lại đêm nay ở Tân quán của Thời Kế Quán. Có lẽ là tại cơn mưa đột ngột, Sayoko đâm lo cho Yukiya, bèn chạy lên tháp để xem. Nhưng chẳng mấy chốc chị đã quay về, nói cậu bé bình an vô sự, đã ngủ say rồi.

4 giờ sáng, Shishiya và Fukunishi yên giấc trên chiếc giường chuẩn bị cho họ, không hề hay biết lúc này bên Cựu quán, nhóm thực địa Thời Kế Quán đang rơi vào cảnh hung hiểm nhường nào.