Chương 10
Nữ thần trầm mặc
Thứ Ba, mùng 1 tháng Tám.
Tại Tân quán của Thời Kế Quán, Shishiya và Fukunishi thức dậy vào lúc 11 rưỡi trưa.
4 giờ sáng họ mới lên giường đi nghỉ, tính ra cũng ngủ được hơn bảy tiếng, nhưng chẳng thấm vào đâu so với một sinh viên quen lười biếng như Fukunishi. Shishiya cũng có cảm giác tương tự. Khi tới phòng khách và ngồi trước bữa sáng kiêm bữa trưa mà Sayoko đã chuẩn bị sẵn, anh vãn ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt lia lịa.
“Cậu Yukiya đã dậy chưa?” Shishiya cất tiếng hỏi chị quản gia đeo tạp dề trắng ân cần đứng phục vụ bên cạnh.
“Hình như chưa đâu.” Sayoko trả lời rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường. Vừa vặn 12 giờ trưa. “Sau khi uống thuốc an thần, cậu chủ thường ngủ tới chiều muộn mới dậy.”
“Thế ạ.”
“Hôm nay anh định làm gì?”
“Tôi vẫn muốn tới gặp ông Chohei ở chùa Cực Lạc.” Shishiya vừa gặm lát bánh mì nướng, vừa nhìn ra cửa sổ khung trắng ở đối diện. Ngoài sân, thảm cỏ rối do đã lâu không cắt tỉa đang vật vã dưới mưa tầm tã. Mây đen trĩu nặng, thi thoảng sấm nện đùng đoàng, báo hiệu dông bão sắp kéo đến.
“Bão số 12 sắp đổ bộ.” Sayoko nói, dõi mắt theo ánh nhìn của Shishiya. “Từ đây lái xe tới chùa Cực Lạc phải bốn mươi phút. Thời tiết thế này, đừng cố đi nữa. Nếu cần, hai anh em cứ ở lại đây thêm một đêm, không phải khách sáo.”
Shishiya gật đầu. “Cảm ơn chị. Nhưng vẫn nên xử lý lốp xe hỏng trước đã.”
“Anh đưa chìa khóa xe đây, tôi bảo anh Tadokoro sửa cho.”
“Ôi trời, không cần đâu. Mưa to thế kia mà sửa xe thì vất vả lắm. Tôi không muốn làm phiền anh ấy.”
“Cái này anh không phải lo.” Sayoko nói rất dứt khoát, “Tại tôi mời anh tới cho bằng được. Hai anh em là khách quý. Hơn nữa thuê anh Tadokoro về cũng chỉ để dùng những lúc này thôi.”
“Thế ạ? Nhờ được thì tốt quá rồi!”
“Anh cứ giao cho tôi.”
Thế là, họ nhờ Tadokoro Yoshiaki thay hộ lốp xe. Khoảng năm năm trước, gia đình Koga thuê ông đến làm, phụ trách tất tần tật những việc linh tinh trong nhà. Tadokoro tầm năm mươi tuổi, dáng thấp lưng gù nhưng bờ vai rất rộng, trông khá cường tráng, có điều tướng mạo khó coi. Chẳng biết có phải cố ý hay không, khuôn mặt bè bè giống con cua của ông chẳng có chút gì gọi là biểu cảm. Khi Sayoko gọi tới phòng khách để giao việc, ông ta cũng không để lộ cảm xúc, chỉ gật đầu lặng lẽ nhận chìa khóa xe.
“Hình như ngớt mưa rồi.” Sau khi Tadokoro cúi chào và rời đi, Sayoko đảo mắt ra ngoài cửa sổ. “Nếu được, giờ tôi muốn mời hai anh em đi xem qua nhà tro.”
“Dĩ nhiên là được.” Shishiya hưởng ứng ngay, đưa mắt ra hiệu cho Fukunishi, “Nhìn tận mắt hiện vật vẫn tốt hơn.”
“Để tôi dẫn đường. Hai anh em đã ăn xong chưa?”
“Xong cả rồi. À, đợi đã, tôi có thể uống thêm một tách cà phê không? Thường ngày tôi hiếm khi dậy sớm thế này, hai mắt sắp sụp tới nơi rồi.” Miệng nói, tay đã gần gấp xong con bướm bằng giấy ăn.
Sắp 1 giờ chiều.
Ba người đi ra từ cửa hậu Tân quán, tiến về phía nhà tro xây ở sân sau.
Tuy nói mưa đã ngớt, nhưng vẫn khá nặng hạt. Cũng may gió không dữ lắm. Chứ mưa to gió lớn thì che ô vô ích, cho dù chỉ băng qua một khoảng sân ngắn, họ vẫn sẽ ướt như chuột lột.
“Cây cối ở đây trông lạ thật đấy!” Sau lưng Sayoko, Shishiya dừng lại ngắm nghía sân vườn rộng rãi rồi nhận xét.
Những bụi hoàng dương xanh thắm rậm rạp trồng rải rác khắp bãi cỏ dại của sân sau. Hình dáng và độ cao thấp khác nhau, không nối thành hàng thẳng mà cũng chẳng dàn đều ra, có cảm giác trồng một cách tùy tiện, người ngắm khó lòng tìm thấy vẻ đẹp hài hòa từ cái sân này.
Fukunishi tự nhủ, chắc ông Michinori mất trước khi làm xong sân, nên nó mới bị để không, chẳng ai chăm nom.
“Đây là đồng hồ mặt trời.” Sayoko giải thích.
“Ồ?”
“Sân này nằm ở phía Bắc nhà, khi thời tiết tốt, bóng tháp có thể đổ tới tận đây.”
“Ra vậy. Thế thì các khóm cây này chắc được dùng để biểu thị số trên mặt đồng hồ.”
“Vâng. Nếu đứng từ trên tháp nhìn xuống sẽ thấy chúng xếp thành số La Mã chỉ các giờ khác nhau. Nhưng không chuẩn xác lắm đâu.”
“Cũng đúng thôi, kim bắt buộc phải thẳng hàng với trục trái đất thì mới chuẩn được.”
Kim ở đây để chỉ ngọn tháp tạo bóng đổ xuống đồng hồ mặt trời. Như Shishiya vừa nói, thông thường kim phải song song với trục trái đất, nói cách khác, góc tạo bởi nó và mặt đất phải có độ lớn bằng vĩ độ của nơi đặt đồng hồ. Điều này nhằm loại bỏ những sai số phát sinh do thay đổi của thời tiết.
Shishiya vẫn đứng đó, ngước nhìn ngọn tháp đồng hồ bằng đá đen sẫm sừng sững trong mưa. Từ sân sau nhìn lên thì thấy rất rõ mặt đồng hồ. Hai kim đã bị dỡ mất, trông đồng hồ thật khôi hài, nhưng cũng toát ra cảm giác thê lương, đặt vào nền trời âm u của buổi chiều này nhìn lại càng bi thương hơn bao giờ hết.
“Đằng kia là nhà tro phải không?”
Shishiya trỏ một ngôi nhà nhỏ bằng đá nằm ở hướng chính Bắc của tháp, cách bãi cỏ đồng hồ mặt trời chỉ vài mét, cách tháp tầm 20-30 mét.
“Vâng.” Sayoko đổi tay cầm ô rồi đi tiếp, “Nhân lúc mưa không quá to, hai anh em nhanh chân vào trong đi.”
Tới cửa nhà tro, Shishiya cụp ô xuống rồi quay đầu lại quan sát. “Nơi đây vừa hay nằm ở hướng chính ngọ của đồng hồ mặt trời! Cái này liệu có ý nghĩa gì chăng?”
“Tôi cũng không rõ.” Cánh tay đang định nắm lấy nắm cửa của Sayoko bỗng khựng lại, chị đáp, “Tôi nghe nói cô Towa sinh vào đúng 12 giờ trưa mùng 5 tháng Tám. Chắc là lý do cho thiết kế này.”
“Đúng 12 giờ trưa mùng 5 tháng Tám… Chà.”
Cửa nhà tro có hai cánh, làm bằng sắt đen, phù điêu bên trên là hình đồng hồ cát có đôi cánh đen. Nghe nói, ở cửa chính Cựu quán cũng chạm khắc hình nổi tương tự.
Cửa không khóa.
Sayoko tiến vào trước. Bên trong không lắp thiết bị chiếu sáng, Sayoko lấy nến đặt sẵn trên giá tường bên trái mà thắp lên.
Không gian vô cùng chật chội, cùng lắm chỉ rộng 13 m². Trần cao tầm 3 mét, không có cửa sổ, bốn mặt tường là nền đá xám y như mặt ngoài.
Ba cỗ quan tài đá dàn thành hàng ngang. Shishiya và Fukinishi tiến lên trong ánh nến.
“Ở giữa là quan tài của ông chủ,” Sayoko nói. “Bên trái là của bà Tokiyo, bên phải là của cô Towa. Anh xem nắp quan tài đi.”
Nghe Sayoko nhắc, hai người chú ý nhìn cỗ quan tài ở giữa. Trên nắp quan quả thật khắc chi chít chữ, chính là bài thơ chị ta đã đọc cho họ nghe tối qua.?
“Nữ thần trầm mặc?” Shishiya khoanh tay lẩm bẩm. “Cái này ám chỉ điều gì?”
Năm 1992 tức là ba năm nữa. Nghe như tiên tri! 5 tháng Tám, tức sinh nhật bà Tokiyo và cô Towa ba năm nữa. Hôm ấy sẽ xảy ra sự kiện gì? Đem tế trước mộ, chắc là chỉ nhà tro này rồi. Quả nhiên mấu chốt nằm ở cụm nữ thần trầm mặc, nhưng mà…
“Quan tài chỉ đặt mỗi hũ tro cốt thôi phải không?” Shishiya xác nhận lại. “Mặt trong của nắp quan tài cũng không viết gì chứ?”
“Không, mặt trong không viết gì hết.” Sayoko khẳng định.
Shishiya cầm lấy ngọn nến trên tay chị ta, xem xét tỉ mỉ không bỏ sót ngóc ngách nào của nhà tro. Có lẽ anh cho rằng ở đâu đó vẫn còn lưu lại vài chữ khác. Anh săm soi lần lượt bốn bức tường, rồi cúi hẳn người xuống tìm kiếm trên mặt đất. Cuối cùng…
“Ôi chà!” Anh chợt kêu lên, ngẩng đầu gọi lớn, “Chị Sayoko, đây là gì thế?”
“Cái gì cơ?” Sayoko hơi nghiêng đầu, bước tới cạnh Shishiya, gần bức tường bên phải tính từ cửa vào.
“Đây này. Trên mặt đất có một lỗ nhỏ trông như ổ khóa.”
Sayoko thò đầu vào ngó chỗ Shishiya chỉ, mặt đầy vẻ nghi ngờ. Fukunishi cũng lom khom đứng bên cạnh.
“Ồ, thật này. Đúng là có một cái lỗ ở đây.”
“Chị không biết tới nó sao?”
“Không hề.”
Lỗ nhỏ hình tròn, khá sâu, đường kính khoảng hai ba phân, đục trên một phiến đá lát sàn. Trông thì có vẻ giống ổ khóa, nhưng Fukunishi lại liên tưởng đến cái lỗ ở đồng hồ tủ đứng ngày xưa, người ta có thể dùng nó để lên dây cót từ mặt đồng hồ.
“Chị đã bao giờ nghe nói bên dưới có xây tầng hầm chưa?”
“Không, tôi chưa hề nghe.”
“Vậy à?”
Shishiya quỳ hai gối, nằm rạp xuống đất, dán mắt vào cái lỗ nhỏ. Anh thu tay thành nắm đấm, gõ gõ phiến đá bên cạnh, thậm chí còn đứng dậy giậm chân thật mạnh lên trên. Một lát sau, anh xòe hai tay tỏ vẻ bất lực, mỉm cười khó hiểu với Fukunishi. “Chắc đây là lối ra vào của tử thần đấy.”
“Tử thần?” Sayoko giật nảy mình. “Anh đang ám chỉ gì vậy?”
“Hôm qua ông Nonomiya có nói với chúng tôi rằng, ông Michinori quá cố đã biến thành tử thần và bước ra từ nhà tro. Để báo thù cho chính mình, ông ấy đã trở về từ địa ngục… Ôi, thôi xong! Lộ hết rồi!” Shishiya lấy tay che lên miệng, cố ý ho một cái. “Tôi đã hứa với ông ấy không kể việc này với bất kì ai. Mọi người đừng mách ông ấy nhé!”
Cả ba rời khỏi nhà tro, trở về phòng khách Tân quán.
Họ đang nghỉ ngơi thì Tadokoro bước vào, báo rằng xe đã sửa xong. Nhìn bộ đồ dính đầy bùn đất của ông, Shishiya không khỏi cảm thấy áy náy. Anh trịnh trọng nói cảm ơn rồi mới nhận lấy chìa khóa xe.
“Bánh xe cán phải đinh.” Tadokoro báo lại nguyên nhân hỏng lốp, gương mặt vốn không để lộ cảm xúc giờ lại nở nụ cười hòa nhã. Ông nói tiếp, “Tôi bơm hết lốp rồi. Nhưng nếu sau này không chịu khó bảo dưỡng, chiếc xe sẽ ghét bỏ cậu đấy.”
Shishiya ngại ngùng gãi đầu.
Thấy vậy, Sayoko vội quở, “Anh bất lịch sự quá!” Người đàn ông tháp lùn lập tức cúi chào rồi đi ra ngoài.
Sau khi vui vẻ nhận lời mời ăn cơm vào lúc 7 giờ tối nay của Sayoko, Shishiya và Fukunishi bất chấp mưa to, cùng tới viện dưỡng lão của ông Mabuchi Chohei.
Lúc ấy là khoảng 2 giờ chiều.
Chắc do bão sắp về, đường sá vô cùng vắng vẻ. Trước 3 giờ chiều, cả hai đã tới chùa Cực Lạc.
Hiện đang là kì nghỉ hè, đáng lẽ khu vực này phải rất đông du khách tới tham quan. Vậy mà hôm nay người đi đường lác đác vài mống, họ chỉ còn biết trông cậy vào địa chỉ mà Sayoko đưa cho. Cuối cùng lại tìm thấy viện dưỡng lão Lục Viên nhanh hơn họ tưởng. Trong khu nhà tĩnh mịch, các phòng sạch sẽ gọn gàng đứng san sát. Mới ngó từ bên ngoài thôi, người ta đã cảm nhận được sự cao cấp của các công trình phúc lợi nơi đây.
Sau khi nộp giấy xin gặp mặt, hai người đợi thêm một lúc thì được dẫn tới phòng ông Chohei.
Trên đường đi, cả hai còn băng qua một sảnh lớn rộng rãi, nơi có vài cụ già đang tụ tập, chuyện trò vui vẻ. Không khí phảng phất hương thơm trang nhã, môi trường cũng dễ chịu. Xem ra có thể giữ nguyên ấn tượng ban đầu lúc mới quan sát từ bên ngoài rồi.
Theo lời kể của nhân viên dẫn đường, ông Chohei năm nay 70 tuổi. Ông vào viện dưỡng lão ở đã năm năm. Hồi mới vào, ông bị liệt và cao huyết áp, sau một thời gian, ông lại thêm biểu hiện suy giảm trí nhớ. Về cơ bản, ông Chohei không còn khả năng hồi phục nữa, toàn phải nằm im một chỗ trong phòng đơn của ông…
“Bình thường người nhà có hay tới thăm ông ấy không? Hôm nay chúng tôi được chị Inami Sayoko giới thiệu nên mới tới đây.”
Nghe Shishiya nói, cô nhân viên liền trả lời có biết chị Sayoko của nhà Koga, “Thông thường cứ ba tháng chị ấy tới thăm nom một lần. Chị kể rằng ông chủ quá cố của nhà Koga đã được ông Chohei giúp đỡ rất nhiều lúc sinh thời.”
“Họ là bạn thân.”
“Vâng, tôi cũng nghe nói thế. Ông Chohei kể suốt ấy mà.”
“Họ hàng thân thích của ông thì sao?”
“Hình như ông Chohei không còn người thân nữa. Thấy bảo vợ ông mất sớm, cậu con một cũng qua đời vì gặp tai nạn trên núi, hẳn là cú sốc lớn nhất cuộc đời ông… Tới giờ, ông Chohei vẫn thường gọi tên con trai trong nước mắt.”
Ông Chohei nằm trên giường, mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Có người bước vào phòng mà ông cũng chẳng hề phản ứng, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ.
Đều là người già lẩm cẩm, nhưng ông Mabuchi Chohei này khác hẳn ông Nonomiya Yasuhito họ gặp tối qua. So với ông thầy bói 84 tuổi mắt sáng quắc, ông lão trước mặt không chỉ có đôi mắt vô hồn, mà còn không có sức sống.
“Ông Chohei, ông Chohei ơi.” Cô nhân viên ghé vào tai ông, gọi. “Có khách tới thăm này! Họ lặn lội mưa gió để tới thăm ông đấy!”
“Chào bác Mabuchi Chohei.” Shishiya rống lên. “Chị Sayoko nhà Koga cho biết bác đang ở đây, cháu hỏi bác vài câu được không ạ?”
Ông lão từ từ đảo mắt sang khuôn mặt Shishiya. Tiếp đó, ông hỏi ngược lại với chất giọng khàn nhưng vững vàng bất ngờ.
“Các anh là bạn Satoru?”
“Satoru? À, không, không ạ. Chúng cháu được chị Sayoko ở nhà Koga giới thiệu tới đây…”
“Là Sayoko, ông Chohei ạ. Chính là Sayoko thường mang điểm tâm tới cho ông đấy.”
Cô nhân viên ghé vào tai ông lão giải thích. Ông kê đầu lên gối, gật gù “À, à.”
“Chồng Sayoko đấy phải không. Sao trông anh gầy thế. Con gái vẫn khỏe chứ?”
“Không phải đâu bác ơi, không phải…”
Ông nói gà bà nói vịt, cuộc hội thoại cứ thế tiếp tục. Bất kể trình bày thế nào, ông lão cũng không nghe vào tai. Ông chẳng những khó nắm bắt tình hình trước mặt, mà cả kí ức trước đây cũng hết sức lộn xộn mơ hồ.
Bó tay rồi. Fukunishi đứng ngay cạnh giường, rục rịch muốn đi.
“Các anh định hỏi vài câu gì?” Đột nhiên, ông Chohei lại trả lời câu hỏi ban đầu của Shishiya.
Shishiya tranh thủ ngay, “Chúng cháu muốn tìm hiểu những chuyện liên quan đến ông Koga Michinori. Quan hệ giữa bác và ông ấy rất thân thiết, chắc hẳn bác đã từng tới Thời Kế Quán ở Imaizumi phải không?”
“Phải!” Giọng ông lão nghe rất vui mừng. “Lâu lắm tôi không tới, Michinori vẫn khỏe chứ?”
“Ông Michinori qua đời chín năm trước. Bác không nhớ sao?”
“Michinori mất rồi à? Ồ, thật đáng thương! Rõ ràng anh ấy vẫn muốn trông thấy con gái mình mặc váy cưới cơ mà…”
“Con gái ông Michinori ạ? Cô ấy qua đời mười năm trước.”
“Hả, Towa cũng mất rồi à? Đứa trẻ đáng thương. Trông con bé giống hệt chị Tokiyo, vô cùng xinh xắn!”
“Cô ấy đã đính ước với cậu Satoru phải không ạ?”
“Satoru à?” Ông lão đờ đẫn mở miệng, lặp lại cái tên vài lần. “Satoru, Satoru… Các anh là bạn của Satoru?”
“Không đâu, không phải ạ…”
Shishiya kiên nhẫn sừa lại. Một lúc sau, ông lão hình như tự dưng thông suốt, bèn gật đầu chắc chắn.
“Phải, đúng là có chuyện đó. Do Michinori nhờ. Anh ấy nài nỉ, tôi không tiện từ chối, Satoru cũng hiểu. Thật ra, anh ấy không nhất thiết phải bày nhiều trò như thế.”
“Nhiều trò? Là sao ạ?”
“Anh ấy làm vậy, Towa lại càng đáng thương… Không, đừng nói với Michinori, anh ấy đang bất chấp mọi thứ để giúp con gái thực hiện ước nguyện, theo cách riêng của mình, thực hiện ước nguyện ấy.”
“Bác Chohei, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Michinori, anh ấy điên rồi. Lại còn xây biệt thự đó nữa, biệt thự, biệt thự đó…”
Họ chỉ nghe được đến đây. Giọng ông lão yếu dần, đứt quãng… Một lát sau, ông khép chặt miệng, không hé thêm câu nào, như thể thuốc trong người đã hết tác dụng. Bất kể hỏi han ra sao, ông cũng không đáp mà cứ nức nở gọi tên cậu con trai quá cố.
“Giá nghe ngóng được chút nữa thì tốt quá.” Khi họ rời khỏi Lục Viên, mưa vẫn tầm tã. Trong lúc chiếc Golf màu xanh hối hả băng qua làn mưa, Fukunishi đã thốt lên đầy thất vọng.
“Cũng tạm ổn đấy chứ!” Shishiya đáp lại với giọng vui tươi bất ngờ. “Xem như có tí thu hoạch!”
“Thế ạ?”
“Ít nhất cũng biết có người nhận định rằng ông Michinori ‘điên rồi’, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy!”
“Vâng. Nhưng chi tiết này chứng tỏ điều gì?”
“Chứng tỏ ông Michinori thần kinh không bình thường, việc xây dựng Thời Kế Quán là biểu hiện điên của ông ấy. Nếu đúng thế, bài thơ Nữ thần trầm mặc sẽ ẩn chứa những ý nghĩa hoang đường mà người thường không lý giải nổi…”
Dù Shishiya đã chỉnh cần gạt nước ở mức nhanh nhất, tầm nhìn vẫn không cải thiện được. Nước từ cống rãnh hai bên tràn cả lên, tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên mặt đường nhựa.
Shishiya rướn ra trước tới mức trông như sắp dính chặt người lên kính chắn gió, lái chậm rì rì. Đi được một đoạn, nhác thấy bên đường có quán nước đang mở.
“Tạt vào đây giết thời gian thôi, 7 giờ mới tới bữa tối. Về sớm quá đâm ra lại làm phiền người ta.”
Vừa nói, anh vừa đánh vô lăng, lái xe vào bãi đỗ của quán nước.
Quán mang phong cách hoài cổ, biển hiệu đề tên A.
Ngay sát cửa sổ, một ông lão đội mũ nồi nâu, đeo kính đồi mồi đang ngồi một mình, ông vừa ngắm mưa với vẻ thư thái, vừa lặng lẽ thưởng thức tách kem parfait to bự vị sôcôla. Trong quán không còn ai khác, thậm chí ở cái quầy cũ kĩ cũng không thấy nhân viên.
Hai người chọn lấy một bàn bốn chỗ, ngồi đối diện nhau. Lúc này, ông lão mũ nồi mới thong thả đứng dậy, đánh tiếng chào hỏi, “Xin chào quý khách.”
“Mưa to thật đấy!” Ông nói với giọng êm dịu mà điềm tĩnh, khoan thai đi tới quầy gọi đồ. Xem ra, ông chính là chủ quán.
Đồ uống được đem ra bàn rồi, Fukunishi do dự một hồi, cuối cùng quyết định kể lại với Shishiya điều đang giày vò tâm trí, khiến cậu thấp thỏm suốt từ tối qua. Chính là việc cậu không nhớ nổi mùa hè mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“… Ồ? Thế tức là sao?” Nghe xong, Shishiya vô cùng kinh ngạc, cặp lông mày rậm nhíu thành hình chữ bát. Anh nhìn thẳng vào mắt Fukunishi. “Ý cậu là cái hố mà Towa ngã xuống do chính các cậu đào ra?”
“Tuy vẫn chưa thể khẳng định,” Fukunishi nhìn lảng ra cửa sổ, né ánh mắt anh. “Nhưng nhiều khả năng là thế.”
“Chẳng lẽ cậu không nhớ nổi điều gì sao?”
“Vâng, bản thân em cũng đang tức chết đi.”
“Cho dù là chuyện từ mười năm trước, nhưng bấy giờ cậu đã lên lớp Năm, sao trí nhớ lại mơ hồ như thế được?”
“Biết nói sao nhỉ? Mười năm nay, em có cảm giác mình vẫn luôn tìm đủ mọi cách để quên đi sự việc xảy ra hôm ấy. ‘Phải quên nó đi, không được nhớ lại nữa’, em cũng không biết do vô tình hay cố ý, nhưng đúng là em luôn nỗ lực lãng quên. Cho nên…”
“Cậu đã chôn vùi mảnh kí ức đó rồi.”
“Có thể ạ. Cho nên em mới càng thấy đáng sợ.”
“Đáng sợ à… ừ, cũng dễ hiểu thôi.” Shikaya dẩu môi, vuốt cằm rồi khẽ gật đầu. “Nhưng nếu chuyện đó là thật thì hơi nguy hiểm đấy!”
“Nguy hiểm? Ý anh là sao?”
“Nếu quả thật cái hố là do các cậu đào lên, thì các cậu chính là những kẻ đầu sỏ khiến Towa tự sát. Nói cách khác, coi như các cậu đã giết chết cô gái.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối diện với cụm từ nghiêm trọng coi như các cậu đã giết chết cô gái, Fukunishi vẫn giật nảy mình, bất giác ngồi thẳng dậy.
“Lúc sinh thời mà ông Michinori biết được sự thật, có khi ông đã giết phăng các cậu để báo thù cho con gái. Dù nói thế này không hay cho lắm, nhưng may mà ông chết rồi đấy, sự việc trôi qua cũng đã mười năm, chắc chẳng ai vì chuyện cũ mà tới gây phiền phức cho lũ trẻ bày trò năm ấy đâu. Tuy nhiên…” Shishiya cau mày. “Nếu Komyoji, tức Mitsue, biết rõ đầu đuôi sự tình thì sao? Akie chị gái cô ta đã tự sát vì ăn năn trước cái chết của Towa. Tuy chỉ là gián tiếp, nhưng vẫn có thể đổ lỗi cho lũ trẻ đào hố về cái chết của Akie.”
“Sao lại như vậy…”
“Tôi không rõ Mitsue sẽ nhìn nhận sự thật này thế nào. Biết đâu cô ta chẳng nghĩ gì. Nhưng không thể phủ nhận, cô ta có đủ lý do căm ghét các cậu, vì tội châm ngòi cho cái chết của chị ruột cô ta. Từ quan điểm này, xét số người liên quan tới bi kịch mười năm trước, ngoài cậu ra thì ba người còn lại đều đang ở Cựu quán với Komyoji, hơn nữa cô ta còn chủ động tham gia dự án lần này. Thế nên tôi mới nói rằng nguy hiểm.”
“Vậy…” Fukunishi bỏ kính xuống bàn, ấn mạnh ngón tay lên mí mắt, như thể làm thế sẽ giúp khôi phục những lát cắt về cảnh tượng xảy ra mùa hè năm đó. Cậu cố gắng lục tìm kí ức… nhưng, vô ích.
Cảm giác sắp chạm đến nơi mà cuối cùng tuột mất, sắp nhìn rõ toàn bộ rồi lại chẳng thấy gì.
“Dĩ nhiên, chỉ cần cô ta không phát điên thì sẽ không làm gì các bạn của cậu đâu.” Giọng Shishiya dịu lại. “Cùng lắm trong buổi gọi hồn, cô ta sẽ triệu hồi vong linh Towa, lên án trò đùa tai quái của các cậu, thế thôi. So với cô ta, tôi còn bận tâm đến cậu thiếu niên ở tháp đồng hồ hơn, cái cậu Yukiya ấy. Cậu ta từ nhỏ đã được dạy rằng bảo vệ chị gái chính là sứ mệnh thiêng liêng của mình.”
“Ồ…”
“Lát quay về Thời Kế Quán, chúng ta phải gặp Yukiya, nhưng cậu nhất thiết đừng đả động tới sự việc này trước mặt cậu ta. Nhỡ đâu làm cậu ta kích động, nhiều khả năng sẽ dẫn đến tai họa chết người. Hiểu chưa?”
Koga Yukiya.
Fukunishi thử hình dung cậu thiếu niên mình chưa một lần chính thức gặp mặt, rồi lặng lẽ gật đầu. Lúc này, đồng hồ chim cúc cu kiểu cổ treo trên tường sau quầy gọi đồ bỗng phát ra tiếng kêu nặng trĩu, báo hiệu đã 5 giờ chiều.
“Hai anh…” Ông chủ quán đội mũ nồi đột nhiên cất lời. Ông đang ngồi bên quầy, lẳng lặng ăn suất kem parfait hoa quả vừa làm xong. “Hai anh là người quen của chủ nhân Thời Kế Quán sao?”
“Hả? À, đúng rồi. Nhưng chúng tôi cũng không hẳn là người quen đâu.” Shishiya trả lời. Anh hơi nhổm lên nhìn mặt ông ta. “Vì chút chuyện nên chúng tôi đang tìm hiểu tình hình ở đấy.”
Chủ quán gật gù. “Nghe đồn nhà họ trước đây đã gặp phải nhiều chuyện bất hạnh. Ôi chao, ngại quá. Tôi không cố ý nghe trộm các anh nói chuyện đâu.”
“Ông có biết gì về Thời Kế Quán không?”
“Không, tôi chẳng biết gì đặc biệt. Chỉ là hồi xưa tôi rất có hứng thú với đồng hồ cổ ở đó.” Ông chủ quán đặt thìa xúc kem xuống, rời khỏi quầy để tới bàn hai người đang ngồi. “Tôi cũng đam mê sưu tập đồng hồ cổ.” Ông nói tiếp với vẻ hơi ngại ngùng. “Căn phòng trong kia có bày khá nhiều đồng hồ do tôi sưu tập, nhưng tất cả chỉ là phế phẩm không đáng tiền. Thành ra khi biết Thời Kế Quán có nhiều đồ quý giá, tôi bèn đến hỏi thăm xem liệu họ có thể cho mình được mở mang tầm mắt hay không.”
“Ồ, ra vậy.” Shishiya chăm chú lắng nghe, còn chêm vào phụ họa.
“Lần đầu tôi tới chắc vào khoảng mười năm trước.”
“Ông có được vào xem không?”
“Không, họ kiên quyết từ chối.” Ông chủ giơ tay lên đẩy mũ, khuôn mặt đầy đặn nở nụ cười gượng gạo. “Tôi không cam lòng, về sau vẫn tới thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng bị đuổi đi. Hết cách, tôi đành vòng ra sân sau để chiêm ngưỡng chiếc đồng hồ thất thường, rồi hậm hực quay về.”
“Đồng hồ thất thường? Sao lại gọi thế?” Shishiya nhíu mày gặng hỏi.
“Chính là cái tháp đồng hồ đó.” Ông lão chớp chớp đôi mắt nhỏ sau cặp kính đồi mồi. “Bất kể quan sát vào lúc nào, kim trên tháp luôn chỉ sang giờ khác một cách bừa bãi. Gần đây kim bị tháo xuống rồi.”