← Quay lại trang sách

Chương 12

Bốn đứa trẻ

Trò chuyện một hồi, ông chủ của quán cà phê A mà họ bước vào chỉ nhằm mục đích giết thời gian đã dẫn họ vào nhà trong để chiêm ngưỡng bộ đồng hồ cổ mà ông dày công sưu tập. Dù ông lão khiêm tốn gọi là đống phế phẩm, nhưng thực tế chúng đều thuộc loại vật phẩm sưu tầm tương đối giá trị, trong đó có vài đồng hồ kiểu Nhật hiếm gặp mà Shishiya rất thích. Xong xuôi, để cảm ơn hai người vì đã chịu trò chuyện với mình, ông chủ còn mời họ thưởng thức món kem sôcôla đặc biệt của tiệm.

Hai người rời khỏi quán là sau 6 giờ chiều.

Không hiểu lộ trình của bão thế nào mà mây đen bao phủ bầu trời thị trấn vẫn dày đặc, mưa to gió lớn chẳng hề có dấu hiệu suy yếu. Chiếc Golf chậm rãi đi trong làn mưa như trút nước, Fukunishi ngồi ở ghế phụ lái, thỉnh thoảng lại thấy thân xe rung lắc cực mạnh theo mỗi cơn gió lớn thổi qua, không khỏi lo lắng trong lòng.

“Dạo gần đây tôi rất hay suy nghĩ về một chuyện.” Shishiya đột nhiên nghiêm túc nói, “Thứ hiện thực mà chúng ta vẫn luôn tin tưởng rằng không tài nào xoay chuyển nổi thật ra lại được xây trên một cái nền thăng bằng vừa mong manh vừa nguy hiểm. Trong khi xung quanh chúng ta lại có biết bao nhiêu người hoàn toàn chẳng hiểu điều ấy! Đặc biệt là ở xã hội Nhật Bản ngày nay, hiện tượng này vô cùng phổ biến.”

Fukunishi không hiểu những lời này của Shishiya bắt nguồn từ mạch suy nghĩ nào, đành tạm Vâng một tiếng.

“Hiện thực chắc chắn không phải một thực thể kiên cố đến mức không thể phá vỡ, nói theo cách cực đoan, hiện thực chẳng qua chỉ là thứ ảo tưởng vĩ đại mà hệ thống xã hội này muốn người ta trông thấy mà thôi.”

“Ảo tưởng… ạ?”

“Đúng rồi. Tôi không muốn ngồi đây giảng xã hội học với cậu làm gì, thật ra tôi cũng chẳng hiểu lĩnh vực này cho lắm. Nhưng nếu buộc phải phát biểu cảm tưởng, tôi thấy chức năng lớn nhất của xã hội này chính là tạo ra một thứ ảo tưởng khổng lồ mang tên hiện thực, rồi liên tục ép buộc số đông phải thừa nhận nó, tin vào nó, khiến nó thực sự tồn tại. Chỉ như vậy nó mới có thể mang lại sự ổn định cho mọi người. Từ cổ chí kim, mô hình này về cơ bản vẫn không có gì thay đổi.

“Nhưng đồng thời, xã hội, vốn là một bộ máy thống trị và điều khiển, lại thường lạm dụng chức năng của mình, dẫn đến việc xuất hiện thêm rất nhiều thành phần cứng đầu không công nhận khuôn mẫu này, khăng khăng cho rằng hiện thực chẳng qua chỉ là hiện thực mà thôi. Bọn họ cứ thấy có người chỉ trích cái mà mình gọi là hiện thực thì sẽ phản ứng dữ dội như thể đang phải chịu sự uy hiếp không rõ từ đâu, rồi trở nên căm phẫn, muốn xóa sạch và tiêu diệt hết những kẻ bất mãn. Những người đứng ngoài thấy vậy, không chỉ cười nhạo tất cả bọn họ, mà còn cao tay hơn, tìm cách thoát khỏi bộ máy thống trị và điều khiển khổng lồ đó.”

Sau một hồi nói chuyện như hòa thượng tụng kinh, Shishiya bỏ một tay khỏi vô lăng, đưa lên gãi chóp mũi.

“Dĩ nhiên, dù là tôi, người đang ba hoa mấy lời này, hay cậu, người đang lắng nghe, nếu vẫn còn là thành viên của xã hội này thì đừng hòng thoát ra được. Nhưng mặt khác, trong lòng ai cũng đều tiềm ẩn ước nguyện muốn được thoát khỏi áp bức để giành lấy tự do. Biết giải thích ra sao về ham muốn này nhỉ… Ví dụ nhé, nếu xã hội đem lại ảo tưởng cho số đông, vậy thì mong muốn này chính là ảo tưởng của cá nhân. Nói khó nghe hơn một chút, nó giống như ác mộng được hình thành và thể hiện trong nội tâm chúng ta.”

“Ác mộng?”

“Phải rồi, ác mộng. Ít nhất có thể khẳng định rằng, các nhà nghệ thuật, nhà tư tưởng, nhà khoa học siêu phàm đến mức có thể lật đổ cả thời đại đều là những kẻ nuôi ác mộng xuất sắc, chẳng hạn như Picasso, Marx, Einstein, Hitler…”

“Hitler mà cũng là nhà tư tưởng xuất sắc ạ?”

Nghe Fukunishi hỏi, Shishiya trả lời điềm nhiên như không. “Tất nhiên rồi! Nhưng ác mộng mà ông ấy ấp ủ là ác mộng thực sự, cuối cùng đã bị xã hội và ảo tưởng số đông của thế giới phủ định hoàn toàn, đơn giản vậy thôi. Đây không phải vấn đề thiện-ác. Nếu Đức Quốc xã giành được chiến thắng trong Thế chiến II thì địa vị và những đánh giá của lịch sử dành cho ông ấy tất nhiên sẽ khác. Phần thảo luận này của tôi có thể hơi ấu trĩ, nhưng liệu có sai không?”

“Vâng, đại khái em cũng hiểu rồi.”

“Thế nên,” Shishiya liếc nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Fukunishi, biểu cảm hơi khó hiểu nhưng vẫn nói tiếp. “Dạo này tôi hay cho rằng, sở dĩ mình bị các công trình của Nakamura Seiji hấp dẫn, nguyên nhân sâu xa nhất cũng có thể giải thích bằng quan điểm ban nãy. Tôi bôn ba khắp nơi không phải do mong đợi xảy ra các sự việc đẫm máu. Mà chỉ vì, nói sao nhỉ, tôi có cảm giác rằng các ‘Quán của Nakamura Seiji’ sở hữu một loại trường lực nhằm giải phóng mình khỏi sức ép nặng nề của xã hội. Dĩ nhiên, bên trong cũng lai tạp những ác mộng được nuôi dưỡng bởi khách hàng nhờ ông ta thiết kế… Hoặc có thể nói, thật ra chúng mới chính là mấu chốt vấn đề.”

Shishiya nheo mắt khẽ thở dài.

“Fujinuma Kiichi chủ nhân Thủy Xa Quán, Miyagaki Yotaro chủ nhân Mê Lộ Quán… đều thế. Nakamura Seiji đã dùng hình thức đặc trưng của mỗi Quán để đẩy những ảo tưởng cô độc trong lòng họ lên một cấp độ mới. Cho nên, chắc Koga Michinori của Thời Kế Quán cũng…”

Đột nhiên, Shishiya cau mày im bặt. Chắc anh định nín lặng như vậy luôn.

Rốt cuộc ông Michinori đã nuôi ác mộng gì trong đầu? Giờ đây, ngay cả Fukunishi cũng hiểu rõ, câu hỏi này liên quan đến bí mật cất giấu trong bài thơ Nữ thần trầm mặc.

“Anh Shishiya này,” Fukunishi hỏi, “Anh nghĩ thế nào về mấy thuyết bói toán mà Sayoko đã kể?”

“Bói toán gì cơ?”

“Thì mấy lời tiên đoán của thầy bói Nonomiya, rằng ông ta đoán được hạn chết của bà Tokiyo và cô Towa ấy.”

“Chà, chuyện đó hả?” Shishiya nhìn thẳng ra trước, nhếch môi trả lời, “Chuyện thường gặp thôi.”

“Rốt cuộc, có thể bói ra ngày tháng mất của một người không?”

“Việc này cậu phải giỏi hơn tôi chứ! Chẳng phải hôm trước cậu vừa bảo, cậu tin chắc rằng vẫn còn tồn tại những thứ mà khoa học thường thức không lý giải nổi, rồi hiện tượng siêu nhiên vẫn lẩn khuất ở đâu đó trên thế giới còn gì?”

“Hức, nói thì nói vậy…”

“Quẻ bói tử của ông lão đúng là hiện tượng siêu nhiên thật. Phải không?” Shishiya lia mắt qua Fukunishi rồi khẽ mỉm cười. “Chà chà, cậu chưa hài lòng thì phải. Vẫn hi vọng có lời giải thích phù hợp với thực tế đúng không?”

“Suy đến cùng anh nghĩ thế nào?”

“Hừm, tôi cho rằng ông lão có đoán được thời gian mất cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”

“Vì sao?”

“Ông lão đã tiên đoán, ‘Tokiyo chết sau sinh nhật lần thứ 28’, và ‘Towa chết trước sinh nhật lần thứ 16’. Trời đất ơi, cậu không cảm thấy cách nói này rất mập mờ hay sao?”

“Mập mờ?”

“Tối qua nói rồi, Towa mất năm 14 tuổi, đúng là ‘trước sinh nhật lần thứ 16’. Nhưng như vậy, cô ấy mất lúc 13 hay 12 tuổi cũng đều có thể xem là ông lão nói đúng. Với một người từ nhỏ đã có thể trạng yếu ớt như Towa, bất cứ ai cũng tiên đoán được thôi. Lời tiên đoán về bà Tokiyo lại càng mập mờ hơn. Câu nói ‘sau sinh nhật lần thứ 28’ cũng rất gian giảo. Vì bà ấy mất đúng năm 28 tuổi, nên từ kết quả này có thể thấy lời tiên đoán thực sự rất chuẩn xác. Nhưng nếu bà ấy qua đời khi 30, hoặc 40, 50 tuổi, chẳng phải cũng là ‘sau sinh nhật lần thứ 28’ sao? Vẫn chính xác, đúng không?”

“… Đúng.”

“Nguyên lý bói toán cơ bản đều thế.” Shishiya khẳng định. “Họ cố gắng dùng những từ ngữ mập mờ nhất, đưa ra lời tiên đoán có thể cắt nghĩa được bằng nhiều cách. Tóm lại, đây là mẹo tu từ cần thiết. Tôi không rõ ông Nonomiya áp dụng mẹo này ở mức độ nào, nhưng chắc hẳn ông ta không có ý định kiếm tiền bằng mấy trò bịp bợm đâu. Nếu có thì không đời nào ông ta lại đi đoán ngày mất của một cô dâu mới cưới cả. Chắc ông ta cũng chỉ muốn báo cáo tường tận cho chủ nhân về kết quả sau khi bói được bằng cách thức thường dùng của mình mà thôi.”

“Vậy tại sao ông Michinori lại tin vào thứ bói toán vô căn cứ ấy…”

“Chớ nói thế, Fukunishi à. Phản ứng là chuyện khác. Kết quả bói toán ‘chuẩn’ hay ‘trật’, ‘thật’ hay ‘giả’ đều do chủ quan người được xem bói quyết định. Tương tự ‘nên tin hay không’ trong tôn giáo vậy. Chẳng hạn, ông Michinori rất coi trọng việc nhờ ông Nonomiya Yasuhito xem bói, đồng thời lại thấy ông ta bói rất chuẩn, thì quẻ bói này trở nên cực kì linh nghiệm rồi. Đúng chưa?”

Vì mưa lớn, con đường đất nhỏ hẹp xuyên rừng dẫn tới Thời Kế Quán thành ra rất khó đi. Fukunishi cứ nơm nớp sợ động cơ xe lại trục trặc bất thình lình, trên mặt lộ vẻ lo lắng không yên. Cũng may, xe cập đích bình an vô sự. Hai người trở về biệt thự vào lúc 7 giờ 10 phút, hơi muộn một chút so với giờ ăn tối mà Sayoko hẹn khi họ rời khỏi đây.

Tại bàn ăn tối ở đại sảnh Tân quán, lần đầu tiên hai người được gặp cậu chủ của Thời Kế Quán.

Yukiya là một thiếu niên xinh đẹp, giống hệt như trong tưởng tượng mơ hồ của Fukunishi. Cậu ta mặc đồ ngủ màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng dài màu xanh da trời nhạt, nếu không để ý tới vóc người cao ráo, thì mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, nước da trắng xanh trong suốt, bờ vai xuôi cùng thân hình mảnh mai rất dễ làm người ta nhận nhầm cậu là một cô gái mới lớn. Đêm hôm trước, bóng người mà Fukunishi nhìn thấy chính là cậu ta. Vóc dáng này có bị người khác tưởng nhầm là hồn ma thiếu nữ thì cũng vô cùng dễ hiểu.

Sayoko giới thiệu với Yukiya về hai vị khách, nhưng cậu cứ ngồi yên trên ghế đối diện, không đứng dậy chào hỏi mà chỉ nở nụ cười hờ hững.

Dù khuôn mặt Yukiya hơi gầy, nhưng nhìn gần sẽ thấy ngũ quan đẹp không tì vết. Cậu ta là con trai của em họ ông Michinori, nghĩa là không có quan hệ huyết thống với mẹ nuôi, nhưng gương mặt này lại phảng phất có nét giống Towa. Đủ thấy, tuy diện mạo Towa giống mẹ ruột như đúc, nhưng trong người cô ấy vẫn chảy dòng máu của cha.

“Tôi có nghe chị nói rồi.” Yukiya đáp, mơ màng nhìn hai người. Giọng cậu trong veo nhưng vững vàng một cách bất ngờ. “Các anh lái chiếc xe màu xanh tới à. Đêm qua xe bị hỏng lốp, không quay về được phải không?”

“Đúng rồi. Việc xe hỏng lốp cũng là do cậu nghe chị kể sao?” Shishiya hỏi, cậu thiếu niên lắc đầu.

“Không, là cô Sayo nói với tôi.”

“Ồ, ra vậy. À, rất vinh hạnh được gặp cậu.” Shishiya bỗng cao giọng, bước thật nhanh tới trước mặt cậu thiếu niên. “Tôi tên Shishiya Kadomi, lần đầu gặp mặt, rất mong được cậu giúp đỡ. Còn kia là cậu Fukunishi, Fukunishi Ryota.”

“… Ryota.”

Cậu thiếu niên khẽ lẩm bẩm. Một tia bất an chợt lóe lên trong đôi đồng tử đen nhánh. Nhưng khi Shishiya ngỏ ý muốn bắt tay, tia bất an ấy lại biến mất. Yukiya nghiêng đầu suy nghĩ một lúc như thể còn gì lấn cấn, cuối cùng dứt khoát chìa tay ra.

“Tình hình ông Chohei thế nào rồi?” Sayoko hỏi Shishiya.

Shishiya vừa ngồi vào chỗ của mình vừa trả lời, “Xem chừng tương đối trầm trọng. Lần cuối cùng chị tới thăm ông ấy là bao giờ?”

“Đầu tháng trước.”

“Lúc đó chị thấy tình hình ông ấy thế nào?”

“Ông nhìn mặt tôi mà còn chẳng nhận ra. Tôi phải giới thiệu một hồi lâu ông mới hiểu.” Sayoko đặt tay lên ngực như đang điều hòa lại nhịp thở, rồi hạ giọng thở dài. “Trước đây ông Chohei là một người khỏe khoắn, tính tình cởi mở, hơn nữa còn rất quan tâm tới chúng tôi. Quả nhiên, cái chết của cậu Satoru đã làm ông suy sụp ghê gớm, từ đó không gượng dậy được nữa. Bỗng chốc ông già đi cả chục tuổi, thành ra bộ dạng như bây giờ… Thật thê thảm.”

Tài nấu nướng của Sayoko không thể thương được. Tuy sở thích mỗi người mỗi khác, nhưng phải nói món nào của chị ta cũng mặn, Fukunishi khó lòng nuốt trôi. Nhưng Shishiya luôn miệng khen ngợi Ngon, ngon lắm. Fukunishi nghĩ thầm: trông anh không giống loại người hay a dua nịnh hót, lẽ nào là do vị giác không giống người thường.

“À quên, chị Sayoko này,” Shishiya ngừng tay bẻ bánh mì. “Ông thầy bói đang làm gì thế? Ông ấy đã ăn tối chưa?”

“Thầy bói…” Mặt Sayoko bỗng tối đi, chị sờ tay lên mặt rồi nói, “Từ sáng sớm đã không nhìn thấy ông ấy đâu rồi.”

“Không thấy? Không có trong phòng riêng sao?”

“Đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chẳng thấy đâu. Tôi đang tính báo cảnh sát.”

“Chà. Ông ấy cao tuổi, lại lẫn, có khi nào lại thích đi dạo lung tung không?”

“Ông rất ít khi ra khỏi sân, hơn nữa thời tiết hôm nay cũng xấu.”

Sayoko đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trông còn tiều tụy hơn ban sáng, có lẽ trong người không khỏe, mắt cũng thâm quầng. Chị nhắm mắt lại, nói tiếp, “Nhưng… trước đây cũng có vài lần ông ấy đi xa một mình, cả đêm không quay về. Tạm thời đợi tới chiều mai hẵng hay…”

Trong lúc mọi người trò chuyện, Yukiya đặt dao dĩa xuống, thẫn thờ nhìn đèn chùm trên trần nhà hoặc đồng hồ treo trên tường. Mọi người ngừng trao đổi, cậu ta mới hoàn hồn, ánh mắt quay trở về bàn ăn. Nhưng Shishiya vừa mở miệng nói tiếp, cậu ta lại đặt dụng cụ ăn xuống, đảo mắt nhìn quanh với vẻ bất an.

Để ý tới hành vi có quy luật của thiếu niên, Fukunishi chợt nghĩ, chắc cậu ta phải dịch tất cả những gì nghe được xung quanh thành lời chị nói thì mới hiểu được.

Sau bữa cơm, khi cà phê được bưng lên, Yukiya nãy giờ đều không chủ động cất lời bỗng A một tiếng.

“Đây là gì vậy?”

Cậu thiếu niên dồn sự chú ý vào tay Shishiya. Hóa ra anh lại bắt đầu táy máy gấp giấy ăn trên bàn.

“Con cá.”

Dứt lời, anh ném món đồ mới gấp ra bàn. Yukiya rướn người quan sát thật kĩ, vui vẻ reo lên.

“Ôi, đúng thật! Trước đây chị tôi cũng rất giỏi gấp mấy thứ này.”

“Vậy sao?”

“Nhưng loại này tôi mới thấy lần đầu.”

Phản ứng của Yukiya khiến Shishiya ra chiều thích thú. “Thế thì…” Anh với tay lấy chiếc cặp táp bên cạnh, lôi ra vài tờ giấy vuông nhiêu màu có cạnh 20 phân. Trên đường từ chùa Cực Lạc về Thời Kế Quán, họ có ghé một tiệm văn phòng phẩm, thấy giấy này lạ nên Shishiya mua một ít.

“Giấy ăn mềm quá nên chẳng gấp đẹp được.” Anh khẽ càu nhàu, lại bắt tay gấp hình mới. Một lát sau, trên bàn lần lượt bày một loạt những gián, ốc biển, ngôi sao David*, bọ hung sừng chữ Y… Tất cả đều là mô hình xếp giấy phức tạp mà Fukunishi chưa thấy bao giờ. Yukiya thì hồn nhiên xuýt xoa hết lần này tới lần khác, Fukunishi cũng khen ngợi mãi không thôi.

Ngôi sao sáu cánh do hai tam giác đều hợp thành, còn được gọi là tấm khiên David, dấu triện của Solomon, hoặc ngôi sao Do Thái, là biểu tượng cho Do Thái giáo và văn hóa Do Thái.

Gấp xong một chiếc đồng hồ cát giống như tối qua, Shishiya nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Cái này tôi còn đang nghiền ngẫm sáng tạo thêm,” và gấp tiếp. Vài phút trôi qua, anh gấp được một cái hộp bốn cạnh, bên trong treo một thứ như gậy dài, trông thật khó nhận dạng.

“Cái gì đấy ạ?”

Nghe Fukunishi hỏi, Shishiya ngại ngùng gãi đầu giải thích, “Tôi đang cố gấp đồng hồ quả lắc ấy mà.”

Fukunishi nghĩ bụng, xem chừng phải khá lâu nữa thành phẩm này mới đạt mức hoàn thiện, nhưng ngoài mặt vẫn gật gù tán thưởng, “Ồ, ra thế!” Đúng lúc đó…

“Chết hết đi mới phải!”

Đang chăm chú theo dõi nơi tay Shishiya, Yukiya bỗng thốt lên một câu tàn nhẫn. Shishiya và Fukunishi giật mình ngước lên thì thấy đôi môi hồng như anh đào của cậu ta run run, hai tay siết chặt trên bàn.

“Cậu vừa nói gì thế?”

Shishiya hỏi, nhưng Yukiya không trả lời, cứ hướng ánh mắt đầy phẫn nộ và bi thương lên khoảng không trên trần.

“Chị thấy cô đơn, chị ngồi trong tối khóc một mình. Anh xem, cứ lẻ loi thật cô quạnh. Lũ đồng hồ đáng ghét! Mấy cái đồng hồ hỏng… chết hết đi mới phải!”

“Sao cậu lại nói thế?”

“Bởi vì, bởi vì…” Nắm đấm của cậu ta run lên, cơn run lan theo cánh tay đến tận bả vai.

“Cậu chủ.” Sayoko vội chạy tới gần. Chị vừa đưa mắt ra hiệu cho Shishiya vừa lắc đầu, đặt tay lên bờ vai gầy gò của Yukia. “Nào, sắp tới giờ về phòng. Thuốc cũng chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

“A… Cô Sayo, cháu còn…”

“Tôi biết, nhưng chị cậu đã đi nghỉ, cậu cũng phải lên giường thôi.”

“Vâng ạ.”

Thiếu niên khẽ gật đầu rồi đứng dậy. Fukunishi nhìn theo, một mảnh kí ức mới chợt hiện ra.

Là cậu bé đó.

Yukiya.

Mùa hè của mười năm trước, mình cũng từng gặp cậu ta. Khi tiễn cô gái về nhà, có một bé trai đang đứng dưới tán cây trong vườn. Ánh mắt cậu ta đầy thù địch, nhìn cả bọn chằm chằm như đang suy tính chuyện gì. Cậu bé đó chính là…

Yukiya.

Một người từ nhỏ đã coi chị mình là nữ thần như cậu ta, không hiểu bấy giờ đã nhìn cả bọn với tâm trạng thế nào?

Fukunishi vô thức nhắm mắt, ra sức lục lọi trí nhớ.

“Cậu nghĩ sao?”

Nhìn Sayoko dắt Yukiya rời khỏi đại sảnh, Shishiya vo viên chiếc đồng hồ quả lắc chưa gấp xong, cất tiếng hỏi Fukunishi. Đã sắp 10 giờ đêm, nhưng bên ngoài vẫn mưa vần gió vũ.

“Về phản ứng của Yukiya ạ?”

Fukunishi hỏi ngược lại. Shishiya nhướng mày gật đầu.

“Cậu thiếu niên đó có thực sự trục trặc, mụ mẫm như Sayoko nói không?”

“Ý anh là gì?”

“Đột nhiên tôi nghĩ, liệu cậu ta có điên thật không?”

“Tức là, thật ra cậu ta rất bình thường ư?”

“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như vậy.”

“Em lại cho rằng cậu ta không bình thường. Trước khi anh gấp giấy, trông cậu ta hoàn toàn thờ ơ với xung quanh.”

“Cũng đúng thôi. Biết nói sao nhỉ, tôi cảm thấy, cho dù có điên thì cậu ta cũng không phải kiểu điên mà Sayoko miêu tả.”

“Kiểu điên? Nghĩa là sao ạ?”

“Sayoko nói, Yukiya tin rằng chị mình vẫn còn sống, ít nhất linh hồn của chị vẫn ở bên cạnh cậu, hơn nữa còn thường xuyên trò chuyện với cậu. Đúng là ngôn từ và cử chỉ của Yukiya khiến người ta có cảm giác bất thường, nhưng cậu ta còn nói, ‘Trước đây chị tôi cũng rất giỏi gấp mấy thứ này.’ Nếu cậu ta thực sự tin rằng chị mình còn sống đến giờ, thì nói ‘Chị tôi cũng rất giỏi gấp mấy thứ này’ là đủ. Dùng trạng ngữ chỉ quá khứ, nghĩa là cậu ta biết hiện giờ chị không gấp giấy được nữa, đúng chưa?”

Shishiya một tay chống cằm, tay còn lại lôi hộp thuốc lá trong túi ngực ra, ngậm lấy điếu cho hôm nay.

“Còn một điểm đáng chú ý nữa. Khi tôi giới thiệu, Yukiya có phản ứng hơi khác thường đối với tên cậu.”

“À, điểm này em có để ý.”

“Ngoài ra, ban nãy cậu ta tự nhiên làm loạn lên, có vẻ là do từ ‘đồng hồ’, tại sao lại thế?”

“Em không rõ…”

“Ít nhất đầu óc Yukiya bình thường hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Chà, biết đâu cậu ta mới là người hiểu rõ nhất mọi chuyện xảy ra quanh đây. Cái chết và nguyên nhân cái chết của Towa mười năm trước, rồi tình hình hiện tại của bản thân…” Shishiya nhắm mắt nhả một vòng khói.

“Chính vì vậy, vừa rồi cậu ta mới nói với vẻ oán hận rằng chị mình lẻ loi trong bóng tối. Đúng không? Hay là…”

Shishiya tiếp tục độc thoại, chẳng màng tới Fukunishi ngồi bên cạnh đang không hiểu gì. Khi giọng anh nhỏ dần, cuối cùng rơi vào yên lặng, cũng là lúc Sayoko quay trở lại đại sảnh. Sắp 10 rưỡi.

“Cậu Yukiya ấy,” Sayoko đang chuẩn bị pha thêm cà phê thì Shishiya thắc mắc, “Chị đã hỏi đêm qua cậu ấy rời khỏi phòng đi đâu chưa?”

“Chưa.” Sayoko lắc đầu, vẻ mệt mỏi, “Dù tôi có hỏi, e cậu chủ cũng chẳng nhớ nổi, lúc nào mà chẳng như vậy.”

“Cậu ấy nói mình ghét đồng hồ, vì sao lại thế?”

“…Chắc nhớ tới cô Towa nên cậu ấy mới nói thế.”

“Ồ? Nghĩa là sao?”

“Cô Towa cực kì ghét Cựu quán vì đâu đâu cũng có đồng hồ, chỉ là cô ấy không nói ra trước mặt ông chủ.”

“Có nguyên nhân gì không?”

“Chắc do sợ. Cô ấy từng tâm sự, rằng có cảm giác từng giờ từng phút đều bị đồng hồ theo dõi, cơ thể cũng bị trói buộc theo. Vì vậy, cậu Yukiya cũng ghét những chiếc đồng hồ đã hành hạ cô.”

“Ra vậy. Thế còn…”

Shishiya đang định hỏi tiếp thì cửa đại sảnh đột nhiên mở ra, Tadokoro bước vào.

Sayoko kinh ngạc thốt Trời ơi rồi hỏi, “Chuyện gì đấy? Tôi tưởng anh về lâu rồi chứ.”

“Không về nổi.”

Toàn thân người đàn ông ướt sũng nước mưa, nước rỏ tong tong từ quần áo trên người. Ông cào tay vào mái tóc ướt đẫm, thô lỗ trả lời, “Đi được nửa đường thì lún, xe ì ra, tránh kiểu gì cũng không được, đành phải quay lại đây.”

“Ồ.”

“Chẳng mấy khi mưa to thế này. Hôm nay tôi không về được, cô cho tôi ngủ nhờ một đêm nhé?”

“Nếu đi con đường sau nhà thì có qua được không?”

Shishiya nói chen vào, Tadokoro liền bĩu cặp môi dày.

“Bên đó chẳng khác gì đâu.”

“Nguy to rồi!” Shishiya cũng bĩu môi, “Ban nãy khi quay lại đây, chúng tôi đã thấy đường đi rất nguy hiểm, nhưng không ngờ lại đến mức này…”

“Cứ mưa to liên tục thì chẳng thể nào đi nổi.”

“Ừm, tôi hiểu rồi.” Sayoko đảo mắt qua lại giữa người làm và hai vị khách. “Đêm nay anh cứ ở lại đây, ngày mai chắc sẽ ngớt thôi. Anh Shishiya, hai anh em cũng nghỉ lại nhé.”

“Làm phiền cô rồi.” Tadokoro cúi gập người xuống.

“Thật xin lỗi chị.” Shishiya cũng cúi đầu theo.

Sayoko vội lắc đầu. “Anh đừng nói vậy. Là do tôi nài nỉ anh tới, sự tình thành ra thế này, tôi mới là người phải xin lỗi.”

“Đâu có, tôi thoải mái thời gian mà, Fukunishi cũng vậy, phải không?”

“Chiều tối mai nhóm thực địa sẽ ra, chi bằng hai anh em cứ ở lại đợi. Tới lúc đó chắc đường cũng sửa xong rồi.”

Lời Sayoko nói có vẻ đúng ý Shishiya. Căn cứ vào thái độ của chị từ hôm qua đến giờ, xem ra chỉ cần Shishiya đề nghị, chị sẽ bằng lòng để họ vào tham quan Cựu quán cùng bộ sưu tập đồng hồ.

“Phải nhỉ!” Quả nhiên Shishiya vội vàng nhận lời. “Tôi cũng muốn gặp Conan… Vậy, chúng tôi không khách sáo nữa. Nhất chí chứ, Fukunishi?”

Đã quá 11 giờ đêm.

Vì Shishiya đề nghị được quan sát kĩ bên trong tháp đồng hồ thêm lần nữa, nên sau khi cất hành lý vào căn phòng ngủ đêm qua, cả hai lại theo Sayoko đi sang tháp.

Bước vào phòng để tranh tối tranh sáng có trần cao vút, Shishiya đứng lại ở chính giữa phòng.

Nơi đây trống trải, không nội thất, không trang hoàng, tường đá kín bưng không trổ cửa sổ. Bên ngoài mưa vẫn tuôn xối xả, thi thoảng còn nghe gió rít, tiếng mưa gió lấn át cả tiếng bánh răng đều đều trong tháp.

Sau một hồi im lặng quan sát, Shishiya bỏ hai tay đang khoanh trước ngực xuống rồi bắt đầu hành động. Anh coi vị trí mình vừa đứng là tâm, chậm rãi bước xung quanh như đang vẽ một hình tròn nhỏ.

Fukunishi dừng lại ở cuối hành lang Tân quán, chán nản nhìn theo Shishiya. Sayoko đứng cạnh, thái độ cũng y hệt.

Shishiya tăng dần bán kính hình tròn. Một lúc sau, anh dừng lại cạnh tường Bắc, tức tường bên trái tính từ cửa vào. Anh ừm một tiếng như thể vừa phát hiện ra điều gì, rồi giơ tay về phía bức tường nâu thẫm, ghé sát mặt vào. Sau đó, anh bước men theo tường, được vài bước thì dừng lại dò xét.

Sau vài lần lặp lại hành động này, anh ậm ừ đầy do dự, rồi chậm rãi ngoái đầu ra gọi, “Chị Sayoko, mời chị qua đây.”

“Chuyện gì ạ?”

“Chị qua đây một lát được không?”

“Vâng.”

Lúc này, Shishiya đã bước sang tường Nam, Sayoko và Fukunishi cũng theo qua.

“Đây, chính là mặt tường này.” Shishiya chỉ vào một chỗ trên tường đá. “Cấu tạo của bức tường này rất thú vị. Chị biết chứ? Fukunishi, cậu cũng lại xem đi.”

Fukunishi ngoan ngoãn nhìn theo hướng anh chỉ nhưng không phát hiện được điểm nào bất thường. “Bức tường này làm sao ạ?”

“Cậu quan sát cho kĩ đi, nó không hoàn toàn làm từ đá phải không?”

“Dạ?”

Fukunishi tiến lại gần, tập trung ngắm nghía thật kĩ, quả như Shishiya vừa nói, bức tường trông có vẻ như làm bằng đá màu nâu thẫm, nhưng thực tế thì không phải. Sờ tay vào sẽ cảm nhận được, đây không phải đá, mà là… cảm giác này…

“Là… kính phải không ạ?”

“Đúng. Một phần tường đá được ốp thêm lớp kính dày hơi có màu, hình như là màu vàng. Qua lớp kính vẫn trông thấy đá bên trong, chứng tỏ tường khá dày. Sayoko, chị có biết việc này không?”

“Cái này… tôi biết.”

Sayoko thành thật gật đầu, Shishiya lại chuyển ánh mắt về bức tường.

“Tại sao lại phải xây như thế? Xem ra không chỉ ở đây, mà các tường xung quanh cũng ốp kính.”

“Thế ạ?” Fukunishi ngờ vực hỏi.

“Ừ.” Shishiya gật đầu. “Mỗi viên cạnh từ 70-80 phân, rất vuông vắn, cũng có những viên nhỏ hơn hoặc dài hơn một chút, màu sắc không giống nhau lắm, hình như phía trên cũng có. Chị Sayoko thấy sao?”

“Tôi ít nhiều cũng có chú ý.” Sayoko nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Chắc là để trang trí, nhưng không quan sát kĩ thì cũng khó lòng nhận ra điểm khác biệt với những viên đá thông thường, màu sắc nhìn na ná nhau mà.”

Shishiya vừa vuốt chiếc cằm nhọn của mình vừa thắc mắc, “Tường bên ngoài thì sao? Cũng như thế luôn?”

“Vâng, có khá nhiều chỗ ốp kính.”

“Chà, giả dụ vị trí ốp kính bên ngoài tương ứng với bên trong, thì chẳng phải giống với kết cấu bánh sandwich ư, hai tấm kính kẹp một phiến đá mà?”

“Thì sao? Anh thấy nó liên quan tới những vấn đề trước à?”

“Ôi chao, còn sao nữa?”

Shishiya lắc đầu lấp lửng rồi rời khỏi đó, trở về vị trí giữa phòng. Anh lại khoanh tay trước ngực, ngẩng mặt nhìn lên, ngắm nghía trần nhà cao khoảng ba tầng ở phía trên.

Fukunishi cũng ngước mắt theo hướng nhìn của anh.

Đèn tường rất yếu, không đủ rọi sáng, càng lên cao lại càng tối mù, khó khăn lắm mới bắt được vài cái bóng đen trắng trên trần. Nhìn kĩ thêm lần nữa, họ phát hiện ra một cái hốc to đen ngòm ở chính giữa, chẳng hiểu dùng để làm gì. Đêm qua lúc tới đây, họ không để ý thấy nó.

“Cái kia…” Shishiya vẫn ngẩng mặt, giơ tay hỏi Sayoko, “Cái hốc kia là gì vậy? Bên trên chắc là phòng máy của tháp đồng hồ rồi.”

“Trên đó treo chuông.” Sayoko trả lời.

“Treo chuông? Trong cái hốc đấy sao?”

“Vâng.”

“Chuông của tháp đồng hồ?”

“Đúng rồi.”

“Nhưng từ khi tới đây, tôi chưa hề nghe thấy tiếng chuông nào.”

“Đó là bởi… cái chuông ấy không kêu.”

Nghe Sayoko nói vậy, Shishiya buột miệng thốt lên Ồ, ồ một cách tâm đắc, đồng thời chuyển tầm mắt từ trần nhà xuống bên dưới, tiếp tục hỏi, “Vì hỏng nên mới không kêu ư?”

“Không phải do hỏng đâu, mà là từ khi tháp xây xong, chuông chưa kêu lần nào.”

“Chín năm trời chưa từng kêu một lần?”

“Vâng.”

“Sao lại thế?”

“Quả lắc để đánh chuông thì có, nhưng không nối với phần máy nên không chuyển động theo được. Anh có muốn xem không?”

Shishiya liền đáp, “Rất muốn.”

“Mời đi theo tôi.” Nói đoạn, Sayoko bước lên cầu thang ở tường phía Đông. Shishiya và Fukunishi theo sát đằng sau. Lên tới tầng bốn, Sayoko mở cánh cửa màu đen bên phải, đối diện thư phòng của ông Michinori mà họ vào đêm qua. “Chính là phòng này, xin mời.”

Fukunishi không hiểu lắm về cấu tạo động lực của tháp đồng hồ. Theo hình dung của cậu, nó sẽ là một thiết bị máy móc phức tạp được tạo thành từ các bánh răng to nhỏ khác nhau, chuông treo ở giữa và dao động vĩnh cửu. Những liên tưởng này có lẽ xuất phát từ cảnh tượng tương tự cậu từng thấy trên phim ảnh hoặc trong tiểu thuyết. Phòng máy đồng hồ này quả nhiên không làm cậu thất vọng, vì giống hệt tưởng tượng.

“Ôi chao, ghê thật, hoành tráng thật đấy!”

Trước cảnh tượng hiện ra trong ánh đèn lờ mờ, Shishiya không khỏi thốt lên. Đứng từ trong này lắng nghe, tiếng mưa gió ầm ầm bên ngoài càng thêm não nuột.

“Cảm giác như vừa lạc vào thế giới trong tiểu thuyết trinh thám ngày xưa, phải không Fukunishi?”

“Đúng đấy ạ!”

Kết cấu bánh răng phức tạp gá vào nhau, nối thành chuỗi, rồi hộp sắt, gậy sắt… Nhìn cỗ máy lớn chiếm trọn không gian căn phòng, Fukunishi bỗng thắc mắc: Để điều khiển một quả chuông mà cần nhiêu máy móc thế ư? Nếu áp dụng kĩ thuật hiện đại, dù có sử dụng thiết bị dây cót kiểu cũ cũng chẳng cần nhiều bộ phận như vậy, cùng lắm chỉ một phần trong đống này là đủ.

“Cố tình lắp đặt loại máy móc cổ xưa, chắc cũng phải có dụng ý gì khác.” Xem chừng Shishiya cũng có chung nhận xét với cậu.

Rốt cuộc đây là mong muốn của ông Michinori, hay là đề nghị từ phía Nakamura Seiji? Bất kể thế nào, lắp đặt một cỗ máy cổ vào chín năm trước chắc chắn không phải việc đơn giản. Có thể nói rằng, chỉ có ông chủ của một công ty đồng hồ như Koga Michinori mới đủ khả năng biến ý tưởng đó thành hiện thực.

Quả lắc khổng lồ chậm rãi chuyển động bên trái cửa ra, cộng thêm tiếng kêu ken két phát ra từ bánh răng và trục quay, tất cả cho thấy trái tim của tháp đồng hồ vẫn đang hoạt động. Cậu thiếu niên họ gặp ban nãy chính là người ngày ngày tới đây lên dây cót. Nhưng không rõ cậu ta đã biết chưa, từ tháng Mười một năm ngoái, trên mặt đồng hồ đã không còn chiếc kim nào nữa rồi.

“Lên dây cót ở đâu ạ?” Shishiya hỏi Sayoko.

“Bên kia kìa.”

Nói rồi Sayoko bước tới chỗ hộp sắt đặt phía bên phải. Shishiya và Fukunishi vừa cẩn thận để ý dưới chân, vừa bước theo chị.

“Chính là chỗ này.” Sayoko trỏ một cái lỗ tròn nhỏ đục trên hộp sắt, đường kính khoảng 2-3 phân, trông có vẻ khá sâu, bên trong trồi lên một que sắt màu đen hình bát giác.

“Cái này ư?” Shishiya quan sát thật tỉ mỉ, “Chìa khóa dây cót để vặn que sắt hình bát giác nằm ở chỗ khác đúng không?”

“Vâng.”

“Với một cỗ máy to như thế này thì que sắt quả thật quá nhỏ bé. Chà, trước đây tôi từng nhìn thấy cách lắp đặt tương tự trong một tấm ảnh nào đó, phần cán phía trên phải dài cỡ một mét. Chìa khóa dây cót nằm ở đâu?”

“Ở phòng cậu Yukiya.” Sayoko đáp, “Như hôm qua tôi đã nói, việc lên dây cót cho đồng hồ là nhiệm vụ phải làm mỗi ngày của cậu Yukiya.”

“À, phải, chị có nói rồi.” Shishiya bước ra giữa phòng.

Giống như trông thấy từ bên dưới, trên nền nhà có một cái hốc hình chữ nhật, kích thước 4x2 mét. Để khỏi ai bất cẩn ngã xuống, xung quanh hốc lắp hàng rào sắt chắc chắn.

Đặt gá vào hàng rào là hai cây gậy sắt đen thui, trông có vẻ giống hai cây kim đã bị tháo rời từ mặt đồng hồ ngoài kia.

“Kia chính là cái chuông không thể kêu được phải không?”

Bên trên cái hốc khoảng 3 mét có treo chuông lớn màu vàng kim. Shishiya kéo thử hàng rào sắt, xác định nó đủ chắc chấn rồi tì người vào đó ngó lên, quan sát chuông từ bên dưới.

“Đúng như chị nói, có quả lắc nhưng lại không có dây thừng để kéo. Nếu không kết nối với máy thì dù thế nào cũng không thể kêu được.”

Fukunishi bắt chước Shishiya, tay bám lấy hàng rào rồi nhoài người ra ngắm nghía tỉ mẩn.

Bên trên có ba quả chuông cả thảy, treo dàn hàng dưới một thanh sắt vắt ngang trần nhà, khoảng cách giữa các chuông bằng nhau. Ra là vậy, thanh sắt này không gắn liền hay nối tiếp với bất cứ bộ phận nào của cỗ máy, lòng chuông cũng không có dây để kéo nó chuyển động.

“Hay bản thiết kế có sai sót?” Fukunishi nghi ngại.

Shishiya chỉ cười đáp, “Sao lại thế được.” Anh rời khỏi hàng rào, nhanh chóng xoay người lại, lớn tiếng gọi Sayoko với vẻ đầy phấn khích.

“Xem như đã tìm ra manh mối rồi!”

“Manh mối?” Sayoko nghiêng đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ nhìn lên trên, “Mấy cái chuông này sao?”

“Chính xác, chính là chúng. Những quả chuông muốn kêu mà không kêu được, những quả chuông vẫn luôn im lặng suốt chín năm trời…”

Sayoko sững sờ tới mức nín thở. Fukunishi không kìm được, bật thốt một tiếng A. Đúng lúc này, tiếng sấm đùng đoàng nổ vang trời. Shishiya đợi dư âm dứt hẳn mới cười toe toét đầy đắc ý.

“‘Nữ thần bị giam trong ngục tù thinh lặng’, đúng chưa?”

Ra khỏi phòng máy, ba người sang thẳng thư phòng của ông Michinori. Phòng cũng nằm trên tầng bốn nhưng ở cánh Đông, Shishiya đã đề nghị được vào trong điều tra thêm một lần nữa.

So với lần trước họ đến, căn phòng dường như chẳng hề thay đổi, đầu mẩu thuốc vứt trong gạt tàn vẫn còn, đồng hồ bà nội vẫn đứng nguyên cạnh tường.

Fukunishi xem đồng hồ trên tay, đã quá 12 giờ đêm. Đêm qua hình như họ cũng tới đây vào giờ này.

“Tôi có thể hỏi chị về việc xây dựng tháp đồng hồ được không?” Shishiya tiến thẳng tới cạnh bàn viết, rồi đứng quay lại, nói với Sayoko, “Nakamura Seiji đã thiết kế biệt thự theo yêu cầu của Koga Michinori, sau đó có đội thi công tới xây dựng. Trong khoảng thời gian này có xảy ra sự việc gì kì lạ không?”

“Kì lạ à…” Sayoko lộ vẻ nghi hoặc, bất giác đặt một tay lên gò má tiều tụy.

“Những chuyện khác thường khiến chị để ý ấy, chuyện gì cũng được.”

“Khác thường…”

“Thế này nhé, ví dụ, công ty nào đã thầu công trình này? Có phải công ty đó muốn xin tài trợ của ông Michinori không?”

“Việc này tôi không rõ lắm, nhưng những công ty quen biết với ông chủ hẳn cũng khá nhiều.”

Shishiya sa sầm mặt, khẽ ừm một tiếng rồi vòng sang bên kia bàn viết. Anh nhẹ nhàng vén tấm rèm màu cẩm quỳ, nhìn ra bên ngoài. Ban nãy khi họ mới vào phòng máy, tiếng mưa trùm quanh tháp nghe inh ỏi đến kinh hoàng, giờ bắt đầu nhỏ hơn một chút.

Shishiya rời xa cửa sổ, quay lại chỗ Fukunishi. Cậu sinh viên đang định mở miệng nói gì đó thì Sayoko lên tiếng, “Nhắc mới nhớ, chuyện này không rõ có được xem là kì lạ không.”

“Chuyện gì ạ?” Shishiya lại đưa mắt nhìn Sayoko.

“Tháp đồng hồ và Tân quán được thi công gần như cùng một thời điểm, do hai đơn vị xây dựng khác nhau tiến hành. Ngoài ra…” Sayoko ấn tai nghe, nghiêng đầu nói tiếp, “Hình như tháp còn bị đổi đội thi công.”

“Đổi đội thi công? Thế ư?”

“Tôi nhớ là vậy.”

“Liệu có phải công ty trước phụ trách phần móng, công ty sau xây hết các phần còn lại…”

“Tình hình cụ thể tôi không nắm rõ, nhưng đại khái là thế.”

“Chà, thế sao? Quả nhiên!” Shishiya chớp đôi mắt trũng sâu rồi gật gù, “Xem ra… sự việc càng lúc càng rõ ràng.”

“Việc này thì có ý nghĩa gì quan trọng?” Sayoko hỏi.

Shishiya trừng mắt, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc, “Tuy chưa dám khẳng định hoàn toàn, nhưng nhiều khả năng là… Ôi, thôi, giờ chưa phải lúc nói ra. Với cả, có đoán đúng thì mai sau nói cũng chưa muộn, thời gian dư dả mà.”

Được sự đồng ý của Sayoko, Shishiya bắt đầu mở đống hộp các tông đặt trong phòng. Anh cho rằng có thể tìm thấy manh mối mà ông Michinori để lại ở đây.

Nếu cụm từ nữ thần trầm mặc ám chỉ ba cái chuông trong phòng máy, rốt cuộc Shishiya có thể suy luận được gì từ đó? Fukunishi chịu không hiểu nổi. Mà giờ bắt đầu điều tra di vật của ông Michinori để tìm thấy manh mối gì, cậu lại càng mù mờ hơn. Nhưng đã tới nước này, cậu cũng chỉ còn cách cùng anh lật tung đống hộp để kiểm tra mà thôi.

Tổng cộng có hơn mười hộp các tông xếp chồng lên nhau, theo lời Sayoko thì trong đó hầu hết là sách.

Shishiya dặn Fukunishi phải cẩn thận giở từng quyển sách ra xem, nếu phát hiện sách có kẹp mảnh giấy hay có viết từ ngữ nào sâu xa, nhất định phải báo ngay cho anh biết.

Hai người vừa uống cà phê rót từ chiếc bình lớn của Sayoko, vừa ngồi trên nền nhà chia nhau ra đọc. Mất công hơn họ tưởng, cố gắng mấy vẫn chưa thấy vơi hộp.

“Chị cứ đi ngủ trước đi, trông chị có vẻ khá mệt rồi.” Shishiya áy náy nói với Sayoko vẫn luôn phục vụ hai người họ từ nãy giờ.

“Anh đừng bận tâm.” Sayoko chậm rãi lắc đầu. “Đây vốn là yêu cầu của tôi mà. Nếu được, tôi cũng muốn giúp mọi người.”

“Chà, nếu chị giúp được thì còn gì bằng, nhưng…” Shishiya giơ bàn tay đầy bụi bẩn lên chỉnh lại mái tóc xoăn rối bù, nhìn một lượt quanh căn phòng bừa bãi và hỏi, “Ông Michinori có thói quen viết nhật kí không?”

“Tôi cũng không biết.”

“Dù chỉ để lại một mảnh giấy cũng được.”

“Bên Cựu quán vẫn còn một vài di vật của ông chủ.”

“Nếu không phiền, chị đưa tôi tới đó xem được không? Vài hôm nữa cũng được, không nhất thiết phải hôm nay hay ngày mai đâu.”

“… Ừm, được thôi.”

Sayoko cũng tới giúp một tay, ba người cùng xem xét một hồi. Khi lớp băng dính trên hộp các tông cuối cùng bị bóc ra thì cũng đã quá 2 rưỡi sáng. Vất vả tới khuya mà vẫn không phát hiện được manh mối nào có giá trị.

“Chẳng có gì hết!”

Thấy tốn công vô ích, Fukunishi thở dài thất vọng, tiện tay vứt cuốn sách vừa kiểm tra xuống nền nhà. Đó là một cuốn sách tiếng Anh khá dày mang tên Bản chất của không gian và thời gian*. Trong hộp chỉ còn lác đác vài cuốn.

The Nature of Space and Time, của Stephen Hawking và Roger Penrose.

“Tôi rất lấy làm tiếc!” Shishiya cũng thở dài đánh thượt, vẻ mặt thất vọng tràn trề.

“Trên bàn viết đã kiểm tra hết chưa?” Sayoko hỏi.

“Kiểm tra hết rồi. Lúc chị đi pha cà phê, chúng tôi đã xem qua một lượt.”

Shishiya phủi bụi bẩn bám trên quần bò rồi đứng dậy, mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa đặt bên bàn viết. Lúc này đã 3 giờ sáng. Không biết từ khi nào, không gian tĩnh lặng đã thế chỗ tiếng mưa gió rào rào bên ngoài.

“Nữ thần trầm mặc… sao?” Shishiya chống cằm suy tư, vừa lẩm bẩm vừa nhìn tấm ảnh chụp chung của ông Michinori, Towa và Satoru. “Mùng 5 tháng Tám năm 1992… Không đúng, vẫn không khớp. Hình như còn có gì đó… Chà, ông Michinori, rốt cuộc ông muốn thế nào…”

Anh đột nhiên im bặt, với tay lấy khung ảnh, dùng tua vít trên bàn tháo mặt sau ra. Một lát sau…

“Thấy rồi!” Shishiya chăm chú quan sát thứ vừa tìm thấy, reo lên khe khẽ, “Đây là…”

Fukunishi vội đứng dậy, tiến lại gần xem sao. Đó là một tờ giấy.

“Nó được xé ra từ nhật kí của ông Michinori. Hình như có người muốn đốt nhưng đổi ý giữa chừng, nhặt lại phần chưa cháy hết rồi kẹp vào đây.”

Tờ giấy này quả thật trông giống như đã từng bị đốt, không còn nhìn ra hình hài ban đầu nữa, vết cháy nâu vàng nham nhở. Bên trên có viết vài dòng chữ cực kì nắn nót bằng mực xanh, nhưng cũng chỉ đọc ra được một phần.

“Đây là tên của bốn người các cậu hả?” Shishiya thì thào hỏi, ngẩng đầu ngó biểu cảm của Fukunishi.

Trong lòng cậu sinh viên ngổn ngang đủ mọi cảm xúc.

… Rơi xuống hố, bẫy… Hôm nay, hôm nay à… Lừa đảo! Đừng…

Cậu trân trối nhìn tờ giấy, lặng lẽ gật đầu.

… ghi lại tên chúng để xác nhận. Bốn đứa trẻ hôm đó khiến Towa…

Uryu Misao

Kawarazaki Junichi

Watanabe Ryota

Katagi Sakiko

Có lẽ… nghĩ thế, nhưng ta sao có thể… vì lỗi lầm của… Towa mới thành ra như vậy.

Là do bọn chúng giết con bé. Bốn đứa nhóc đó đã phá tan tành đồng hồ ta làm cho Towa…

Tóm lại, ta không thể không căm hận chúng được.

“Quả nhiên,” Fukunishi rên lên tuyệt vọng. “Quả nhiên là tụi em…”

“Phần họ không đúng thì phải, Fukunishi, trước đây cậu mang họ Watanabe sao?”

Thấy Shishiya hỏi, Fukunishi lơ đãng trả lời. “Bố mẹ em ly hôn nên sau này em mang họ mẹ.”

Mùa hè của mười năm trước, mảng kí ức bị phủ bụi tận sâu trong lòng cậu suốt bao năm trời, giờ đã thức tỉnh trở lại, thậm chí còn rõ nét hơn bao giờ hết.