Chương 13
Cựu quán (6)
Mục đích của hung thủ là thủ tiêu cuộn phim đã chụp của Utsuumi.
Uryu nhắc lại kết luận thêm một lần nữa.
Đồng hồ ở đại sảnh đều chỉ quá 5 rưỡi, vậy là sắp 6 giờ. Tiếng mưa gõ trên mái nhà hầu như chẳng hề thuyên giảm, tiếng sấm đùng đoàng lại càng khiến bầu không khí trong phòng thêm căng thẳng.
“Hung thủ lôi hết phim đã chụp ra khỏi ống đựng cho cháy sáng. Hắn đang định xử lý nốt phim trong hai chiếc máy ảnh, thì em và anh Kawaminami chạy tới do nghe thấy tiếng hét. Không kịp hủy phim ngay tại hiện trường, hung thủ đành cuống quýt cầm theo máy ảnh chạy trốn. Anh Kawaminami, em cho rằng bóng người khả nghi anh nhìn thấy qua lớp kính mờ không phải ảo giác mà chính là hung thủ.”
“Nhưng, hung thủ làm sao ra khỏi căn phòng đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy được…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Kobayakawa đột ngột hét lên. “Cứ lải nhải mãi mấy lời chẳng ai hiểu nổi thì được ích lợi quái gì? Cậu làm ơn tém tém lại giùm tôi với!”
“Anh Kobayakawa!” Uryu phản bác, “Đây là việc duy nhất chúng ta có thể và nên làm vào lúc này. Không thì anh thử nói xem phải làm gì tiếp theo? Em…”
“Câm miệng!” Kobayakawa gào lên ngắt lời Uryu. Ban nãy trông anh như thể hồn xiêu phách lạc, thế mà bỗng chốc đã trở nên nôn nóng, tức giận tới mức này. “Cậu chỉ là một thằng oắt giỏi ba cái lý luận suông, chứ chằng nghĩ ra được biện pháp quái nào cả. Mấu chốt bây giờ là liệu có thể an toàn rời khỏi đây hay không. Đúng chưa?”
“Tất nhiên! Chính vì thế chúng ta mới phải ngồi lại phân tích tình hình.”
“Ra cái vẻ thám tử phá án chẳng ích lợi gì đâu!” Kobayakawa tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, hai tay đập xuống bàn, “Cậu bảo Mitsue là hung thủ, nếu vậy sẽ chẳng liên quan gì đến tôi. Cậu vừa nói hung thủ tới tìm các cậu báo thù, mà cô ấy chẳng có lý do gì để giết tôi cả, cho nên tôi an toàn.”
Như thể đang tự trấn an, Kobayakawa lặp lại lần nữa, “Tôi đã an toàn.” Anh hung hăng nhìn chòng chọc vào Uryu, khuôn mặt tức giận nổi đầy gân xanh, miệng thở hồng hộc chẳng khác gì con cá nằm thoi thóp trên bờ. Anh thô lỗ với lấy tách cà phê, nốc một hơi cạn sạch chất lỏng nguội lạnh bên trong. “Để tôi nói thẳng nhé, người đáng nghi nhất chính là cậu, cậu Uryu ạ!”
“Tự nhiên anh nói linh tinh gì vậy?” Uryu trố mắt ngạc nhiên.
Giọng Kobayakawa càng lúc càng hùng hổ, anh gầm lên, “Tôi không biết mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng ban nãy cậu trình bày rõ ràng mạch lạc như vậy, ai mà biết được là thật hay giả?”
“Ý của anh là tất cả đều do em bịa ra ư? Sao anh có thể… Hà cớ em phải giết Sakiko và Kawarazaki?”
“Ai cũng có khả năng phát điên, câu này chẳng phải chính cậu nói sao?”
“Bậy bạ.” Uryu giơ hai tay tỏ vẻ bất lực, “Khi Utsuumi và Kawarazaki bị sát hại, em đều ở cạnh anh Kawaminami…”
“Bằng chứng ngoại phạm hả? Hừm! Kẻ đáng ngờ trước tiên chính là kẻ có bằng chứng ngoại phạm. Kawaminami…” Kobayakawa chợt lia mắt sang cấp dưới, “Trong mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám cậu thích, đây chẳng phải kiến thức cơ bản à!’”
“A thì…” Kawaminami định trả lời nhưng lại không nói tiếp được, bởi vừa rồi, ngay cả cậu cũng nảy sinh nghi ngờ với bằng chứng ngoại phạm của Uryu.
Kobayakawa khịt mũi cười khẩy, lại đập hai tay lên bàn, rời khỏi chỗ ngồi. Anh sải bước vào bếp, ôm toàn bộ đống bia còn lại trong tủ lạnh ra. “Cách của Kozue vẫn là đúng đắn hơn cả, trước khi có người tới cứu, biện pháp sáng suốt nhất là tự khóa mình trong phòng và ngoan ngoãn chờ đợi. Tôi cũng nên làm như vậy.”
Anh mở một lon bia rồi tu ừng ực. Tuy ngoài miệng mắng người sa sả, tay anh vẫn run lẩy bẩy. Cảnh này không thoát khỏi ánh mắt Kawaminami.
“Anh đừng đi vội, Kobayakawa.” Uryu khuyên. “Các phòng chúng ta ở đều không thể khóa trong. Anh xem Utsuumi ấy, chặn bao nhiêu đồ như vậy cũng vẫn bị…”
“Tôi tới phòng Mitsue, bên đó an toàn, có chốt cửa.”
“Nhưng mà…”
“Cậu cứ mặc tôi!” Có lẽ do tác dụng của cồn, tiếng hét của Kobayakawa lại càng to hơn. “Tôi không có hứng ngồi đây nghe các cậu huyên thuyên. Tôi sẽ làm theo ý mình, các cậu thích làm gì thì cứ việc!”
Nói sao làm vậy, Kobayakawa rời khỏi đại sảnh rồi tự nhốt mình trong căn phòng Komyoji ở hôm trước. Như thể cộng hưởng với tiếng sấm bên ngoài, tiếng sập cửa đầy khí thế của anh to đến mức Kawaminami và Uryu ở đại sảnh cũng nghe thấy.
“Ăn thôi!” Một lát sau, Uryu mở lời, đúng lúc đồng hồ trong phòng đều điểm chuông báo 7 giờ tối. “Từ đêm qua tới giờ chúng ta vẫn chưa ăn gì thì phải?”
“Ừm.” Kawaminami gật đầu, uống nốt chút cà phê còn lại trong tách. Cậu cảm nhận rõ bụng mình trống rỗng, nhưng lại chẳng hề muốn ăn. Không hiểu tại sao, cậu thấy họng khô khốc rất khó chịu, cảm giác này còn đáng sợ hơn cả đói.
Kawaminami hâm nóng cháo ăn liền nhưng chỉ húp một nửa. Có lẽ Uryu cũng gặp tình trạng tương tự, chỉ đụng đũa vào bát mì ăn liền có vài lần, sau đó bắt đầu uống nước liên tục.
Cả hai rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến nghẹt thở. Uryu dán mắt vào trần nhà đang tối dần đi, còn Kawaminami thẫn thờ nhìn cuốn sổ ghi chép để mở trên bàn.
“Chúng ta phân tích tiếp nào.” Uryu thở dài, một lần nữa mở lời. Trên gương mặt lún phún vài cọng râu nhếch nhác, thần sắc mệt mỏi của cậu càng thêm rõ rệt. “Dù anh Kobayakawa đã nói vậy, nhưng nếu cứ im lặng chờ đợi thế này, em thực sự không thể chịu nổi. Em nghĩ chúng ta nên tiếp tục cố gắng làm rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nguyên do là từ đâu, xem như còn có cái để ăn nói với những người bạn đã mất đi… Không, phải gọi là chuộc tội thì đúng hơn.”
Kawaminami rất đồng cảm khi Uryu tự trách mình bằng hai chữ chuộc tội. Bởi trước đây, cậu cũng từng nếm trải cảm giác đau khổ khi biết rõ bạn bè gặp nguy hiểm mà bản thân lại chẳng giúp đỡ được gì. Sự việc xảy ra vào ba năm trước, tại Thập Giác Quán trên Giác Đảo…
Mặc dù vậy, Kawaminami vẫn không trả lời, bởi vì cậu chưa thể loại bỏ hết cảm giác nghi ngờ. Sau khi nghe lời thú tội, lẽ ra cậu đã định tin tưởng Uryu, nhưng như Kobayakawa vừa nói, chưa biết chừng tất cả đều chỉ là lời bịa đặt do Uryu nghĩ ra.
Không rõ Uryu hiểu thế nào về sự im lặng của Kawaminami, chỉ thấy cậu rót một tách nước rồi uống một hơi hết sạch. Cậu xác nhận lại với Kawaminami.
“Ban nãy chúng ta đã thảo luận tới vấn đề ‘Vì sao hung thủ lại giết Utsuumi’ rồi, phải không ạ? Hung thủ muốn thủ tiêu cuộn phim, hắn đem hai máy ảnh ở hiện trường theo cũng nhằm mục đích hủy cuộn phim bên trong. Không biết Utsuumi đã chụp được cảnh gì mà lại có thể gây bất lợi cho hung thủ. Em nghĩ có khi chính Utsuumi cũng không rõ rốt cuộc những tấm ảnh ấy có vấn đề ở đâu. Tiếp theo cần phân tích tình trạng khóa kín của căn phòng. Hung thủ vào trong kiểu gì, rồi làm thế nào có thể chạy thoát trong khoảng thời gian ngắn trước khi chúng ta xông vào.”
Phải rồi, trong đầu Kawaminami chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cho dù đúng như Uryu phán đoán, rằng Komyoji, tức Mitsue, là hung thủ; hay bản thân Uryu đã tự tạo bằng chứng ngoại phạm để tiện bề gây án; hoặc thậm chí hung thủ có thể là một người khác, thì nghi vấn này vẫn luôn tồn tại.
Rốt cuộc hung thủ đã dùng cách gì để vào phòng kín?
“Như chúng ta đã thấy, cánh cửa là lối ra vào duy nhất đã được Utsuumi chặn lại rất chắc chắn. Em thấy không thể giở trò ở đó được. Hơn nữa, trong phòng cũng không có góc chết nào thoát khỏi tầm mắt của chúng ta.” Uryu chậm rãi chớp mắt, “Suy ra, việc cần xem xét trước tiên là…”
Đến đây, cuối cùng Kawaminami đã nghĩ ra. Cậu tự cảm thấy kinh ngạc, không ngờ đầu óc mình chậm chạp đến thế. Khi trông thấy tình trạng khóa kín của căn phòng, lẽ ra cậu phải hiểu ngay mới đúng. Đáp án đã bày ra sẵn trước mắt rồi còn gì!
Nakamura Seiji…
Mấu chốt đây! Chính là cái tên này.
Rõ ràng khi Komyoji mất tích, cái tên Nakamura Seiji thi thoảng vẫn lướt qua óc cậu, nhưng tại sao sau đó lại quên bẵng mất? Cậu bất chợt cảm thấy tâm trạng mình dường như vẫn bị thứ gì đó khống chế và thao túng, nghĩ tới đây cậu lắc đầu thật mạnh.
“Em có biết kiến trúc sư thiết kế biệt thự này là ai không?” Uryu đang định nói tiếp thì bị Kawaminami ngắt lời, “Ông ta nổi tiếng vì đã thiết kế những công trình mang phong cách cổ quái và có ý tưởng độc đáo tương tự Thời Kế Quán. Ông ta tên là Nakamura Seiji.”
“Nakamura… Seiji.” Uryu nhắc lại, dáng vẻ đăm chiêu, rồi gật gù, “Hình như em đã từng nghe thấy cái tên này rồi.”
“Ừ, em đang học ngành kiến trúc mà.”
“Vâng. Nhưng em chỉ nghe qua mà thôi. Ông ta có liên quan gì tới vụ này ạ?”
“Đại loại là…”
Kawaminami giải thích vắn tắt về ông kiến trúc sư cổ quái qua đời bốn năm trước cùng các công trình kiến trúc mà ông ta để lại ở nhiều nơi, cho đến nay, tại các Quán do ông ta thiết kế đã xảy ra những sự việc đẫm máu, còn cả…
“Biết nói sao nhỉ, ông ta có chứng độc tưởng và tính khí khá trẻ con, yêu thích lắp đặt các hệ thống ngầm.”
“Hệ thống… ngầm ạ?”
“Ừ. Đã là công trình do ông ta thiết kế thì nhất định sẽ có tủ ngầm, cửa ẩn hoặc lối đi bí mật. Trong Thời Kế Quán kiểu gì cũng…”
“Cũng ẩn giấu hệ thống ngầm ở đâu đó, như anh vừa nói, đúng không ạ?”
“Nhiều khả năng là thế.”
“Ra vậy.” Uryu liếm đôi môi mỏng, “Trong phòng IX, nơi anh Utsuumi bị giết, cũng có lối đi bí mật. Em vừa nói ‘việc cần xem xét trước tiên’, chính là ám chỉ khả năng này.”
“Anh cũng đoán thế.” Kawaminami uống chút nước trong tách thủy tinh cho đỡ khô họng rồi nói tiếp, “Trong phòng III chắc chắn cũng có, nên Kawarazaki mới bị tấn công đột ngột như vậy. Cậu ấy tưởng cứ dựa vào cửa mà ngủ là sẽ không xảy ra chuyện.”
Lối đi bí mật rốt cuộc được giấu ở đâu trong phòng, đây là vấn đề cần được thảo luận ngay bây giờ.
Kawaminami bắt đầu hồi tưởng hiện trường phòng IX nơi Utsuumi bị giết.
Căn phòng bố trí giống hệt các phòng khác, có kệ trang trí bằng kính và giá sách đựng đầy tài liệu, trên kệ trang trí là các loại đồng hồ kiểu Nhật. Cạnh cửa treo một chiếc đồng hồ, đồng thời cũng là chiếc duy nhất trong phòng còn chạy…
Biểu cảm của thi thể cứng nhắc rất khó coi, hàm dưới nhô ra, miệng mở to, con ngươi trợn trừng đầy căm hận, ánh mắt nhìn về phía…
“A!” Kawaminami sửng sốt kêu lên. “Cái đồng hồ đó!”
Cái đồng hồ lớn ghép bằng gạch mosaic trên bức tường bên phải. Thứ mà Utsuumi trân trân nhìn trong lúc hấp hối chính là nó!
Kawaminami nhớ lại, sau khi ra khỏi phòng IX, cậu phát hiện ra cửa phòng VIII bên cạnh chỉ đang khép hờ, cậu đâm nghi nên đã vào trong quan sát và nhận thấy có vài điểm hơi kì lạ.
Chính xác! Thứ có vấn đề chính là đồng hồ gạch mosaic. Vị trí kim giờ của đồng hồ trên bức tường chung vách với phòng IX bên phải hình như khang khác so với trước đó.
“Nghĩa là sao? Anh đã nghĩ ra chuyện gì rồi?” Uryu gặng hòi.
“Anh chú ý tới một việc…” Kawaminami kìm nén cơn phấn khích trong lòng, đứng dậy khỏi ghế. “Có khi chúng ta sẽ tìm ra cửa ẩn đấy. Đi nào.”
“Đợi đã.” Uryu vươn hai tay ngăn Kawaminami lại, “Trước khi đi, chúng ta phải xác nhận một việc.”
“Xác nhận? Việc gì?”
“Cửa sắt kia kìa.” Uryu đứng dậy theo, hất cằm về phía tiền sảnh. “Sau vụ việc đầu tiên, mình đã dán băng dính lên đó. Ban nãy quên không kiểm tra xem giờ nó thế nào rồi.”
Ba mẩu băng dính trên cửa tiền sảnh vẫn y nguyên, cũng không hề có dấu vết bóc ra dán lại.
Uryu hơi ngỡ ngàng. Thoạt tiên cậu cho rằng: hung thủ Komyoji đang giữ chìa dự phòng của cửa này, cô ta dùng nó để mở cửa ra ngoài, chơi trò mất tích. Đợi thời cơ đến, cô ta lại đột nhập vào đây, giết người hết lần này đến lần khác. Nhưng băng dính dán trên cửa vẫn còn nguyên, cũng có nghĩa là…
“Ít nhất từ lúc dán băng dính lên đây, hung thủ vẫn chưa ra ngoài lần nữa. Chẳng lẽ hắn vẫn luôn ẩn náu trong Cựu quán ư?” Uryu khẽ lắc đầu tự lẩm nhẩm, “Hung thủ giết Utsuumi và Kawarazaki xong nhưng chưa ra ngoài, tức là giờ hắn vẫn đang trốn đâu đó quanh đây. Anh Kawaminami, dù sao cũng phải tới phòng Utsuumi trước đã.”
Hai người đi qua đại sảnh tới khu sưu tập ở cánh Nam. Khi họ băng qua hành lang, đồng hồ trên tường điểm chuông 9 rưỡi tối.
Còn tận hai mươi tiếng ba mươi phút nữa… Kawaminami vừa nhẩm tính xem còn bao lâu mới tới 6 giờ chiều mùng 2 tháng Tám, vừa rảo bước thật nhanh.
Thật ra dù có tìm được cửa ẩn trong phòng IX, tình thế cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Khả năng bị tấn công đột ngột như Utsuumi và Kawarazaki đúng là sẽ thấp đi, nhưng vẫn không thể đảm bảo rằng cậu đã an toàn. Có điều…
Ban nãy, sau khi xác nhận cửa chính chưa hề mở ra, Kawamnami lại thấy le lói một tia hi vọng. Như vậy đồng nghĩa với việc, ngoài lối đi bí mật nối các phòng trong nhà với nhau, thì nhiều khả năng vẫn còn tồn tại một lối tắt dẫn ra ngoài. Có lẽ Komyoji đã tẩu thoát theo đường đó. Nếu tìm ra lối này…
“Khoan.” Khi bước ngang qua phòng VIII, Kawaminami gọi với theo Uryu đang đi phía trước. “Vào đây xem trước đã.”
“Đây là phòng của anh đúng không. Nhắc mới nhớ, ban nãy khi vào trong này kiểm tra, sắc mặt anh có hơi kì lạ!”
“À, ừ. Thật ra…”
Kawaminami kể lại với Uryu về những uẩn khúc mà cậu chú ý tới. Uryu liền hiểu Kawaminami đang muốn ám chỉ điều gì. Cậu nhanh chóng quay trở lại, thậm chí còn vào phòng VIII trước cả Kawaminami, tiến thẳng tới tường bên phải.
“Là cây kim này ạ?” Trên mặt đồng hồ ghép bằng gạch mosaic chỉ có một cây kim dài đang hướng về số II. Uryu chỉ vào kim rồi hỏi Kawaminami, “Ban đầu nó chỉ vào mấy giờ ạ?”
“Anh không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải hướng này.”
“Vâng…” Uryu đứng trước đồng hồ, thận trọng sờ lên cây kim màu đen, “Cũng dễ gạt đấy. Chà, mỗi lần gạt qua một số, tay sẽ có cảm giác vừa ‘khực’ qua một nấc.”
Uryu vừa nói vừa chậm rãi đẩy kim sang phải theo chiều kim đồng hồ, lần lượt dừng ở từng số từ I đến XII, đồng thời đẩy vách tường, sờ soạng kiểm tra sau mỗi lần dừng lại, nhưng bức tường không hề di chuyển.
“Mở nó ra không đơn giản ạ!” Uryu quay lại nhìn Kawaminami, khẽ nhún vai.
“Em cũng nghĩ cái đồng hồ này là cửa ẩn thông sang bên cạnh à?” Kawaminami thăm dò ý kiến của Uryu.
Cậu sinh viên lại một lần nữa sờ vào kim đồng hồ. “Thực sự rất đáng nghi. Nếu đúng là như vậy, cây kim này sẽ giống với khóa xoay của két sắt. Chẳng hạn, phải xoay sang phải tới số IX rồi xoay tiếp sang trái tới số III thì mới mở được.”
Uyru tiếp tục gạt thêm vài lần rồi đẩy tường, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Cũng đúng. Nếu nó được sử dụng như khóa xoay thật, thì ngay cả việc mật mã có mấy chữ số họ còn chẳng biết chứ đừng nói đến mật mã là gì. Muốn thử cho đến khi tìm ra mật mã chính xác thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.
“Xem ra không dựa vào may mắn được rồi.” Uryu thở dài, rời khỏi mặt đồng hồ, quay bộ mặt hiện rõ hai chữ hết cách về phía Kawaminami. “Đành bắt đầu từ hai con số vậy, chúng ta sẽ thử tất cả các tổ hợp số khả thi.”
“Biển số phòng này là bao nhiêu?”
Nghe hỏi đột ngột, Uryu hơi lộ vẻ bất ngờ, “Hình như là số V và số III.”
“Cứ thử số này trước xem, xoay sang phải tới số V rồi xoay trái tới số III, nếu không thì đảo ngược lại, xoay trái tới số V rồi xoay phải tới số III.” Kawaminami vừa nói vừa thay Uryu bước tới trước đồng hồ, “Trong mỗi phòng đều có hai đồng hồ giống thế này. Nếu chúng đều là cửa ẩn thì chắc không phải do Nakamura Seiji chủ động thiết kế, bởi vì số lượng quá nhiều. Cho nên có thể khẳng định là do ông Michinori nhờ làm…”
“Anh nói có lý, nếu mật mã xoay do ông Michinori quyết định, nhiều khả năng mật mã sẽ liên quan tới bản thân ông ấy hoặc chính ngôi nhà này.”
“Đúng rồi.”
“Thử xem nào.”
Kawaminami không để lỡ một phút, lập tức thử tổ hợp V-III, nhưng không có gì xảy ra. Cậu đảo hai số này với nhau, thử cặp III-V mà vẫn không được.
Sau đó, cả hai lần lượt thử tất cả những cụm số có thể có liên quan mà họ nghĩ ra, thế nhưng…
I-IX-VII-IIII, 1974 là năm xây dựng Thời Kế Quán. Kawaminami biết được thông tin này từ Kobayakawa. Tiếp theo, họ thử cặp số tối giản của 1974 là VII-IIII, rồi cả cặp IIII-IX bởi vì năm 1974 là năm Chiêu Hòa thứ 49.
X-VIII, cặp số bắt nguồn từ con số 108, chính là số lượng đồng hồ nhái trong Cựu quán. Vì trên mặt đồng hồ không có số không, nên họ đã chọn lấy chữ số 1 ở hàng trăm và chữ số 8 ở hàng đơn vị.
I-VI, trong buổi gọi hồn ngày đầu tiên, Komyoji đã nhắc tới con số này khi bị hồn nhập. Towa luôn mong sẽ được kết hôn vào năm 16 tuổi. Họ còn thử cặp số X-VI từ hàng chục là 10 và hàng đơn vị là 6.
Các tổ hợp khác mà họ nghĩ tới còn có năm sinh, ngày sinh của ông Michinori, nhưng mấy thông tin này họ đều không biết. Hai người tiếp tục lao tâm khổ tứ, vắt óc suy nghĩ, thử cả những số nghe có vẻ rất ít có khả năng như số điện thoại, mã bưu chính… nhưng vẫn uổng công vô ích.
“Không được!” Thấy cách này chẳng mang lại kết quả gì, Kawaminami bỏ tay khỏi kim đồng hồ. “Ít nhất cũng phải biết có bao nhiêu chữ số thì mới loại trừ được.”
“Hay chúng ta tới thư phòng thu thập số liệu?” Uryu gợi ý.
“Thư phòng?”
“Vâng. Phòng I em đang ở hình như là thư phòng của ông Michinori. Tuy đồ đạc bên trong đều đã chuyển sang Tân quán, nhưng nếu tìm kĩ, chưa biết chừng có thể phát hiện được vài mảnh giấy gì đó chẳng hạn.”
“Nghe phiền phức lắm.”
“Hay mình thử phá tường vậy, nếu thực sự có cửa ẩn, em nghĩ dỡ nó ra chắc cũng dễ thôi.” Uyru chợt ngừng nói, búng tay đánh tách rồi lí nhí. “Biết rồi.”
“Gì cơ?”
“Em vừa nghĩ ra một cặp số nữa, mình cứ thử xem sao.”
Dứt lời, Uryu lại tiến tới chỗ đồng hồ. Nhìn gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng của cậu, có thể thấy đây không phải một con số ngẫu hứng. Kawaminami lùi sang bên, dồn hết chú ý vào bàn tay phải đang vặn kim của Uryu.
“Anh có nhớ tấm ảnh em tìm thấy lúc vào phòng quả lắc không?” Uryu vừa nói vừa xoay kim sang phải vào vị trí số VIII.
“Tấm ảnh? Có phải tấm ảnh để trong hộp nhạc?”
“Vâng. Chính là ảnh chụp chung của Towa và cậu em trai Yukiya. Mặt sau còn viết cả ngày tháng.”
“A!” Kawaminami vỗ tay. “Tức là…”
Uryu chầm chậm xoay kim sang trái, khi đầu nhọn chỉ vào số V, bức tường phát ra tiếng kim loại rất nhỏ.
“Thành công rồi!” Uryu khẽ reo lên.
“VIII-V, mùng 5 tháng Tám, sinh nhật của Towa.”
Lấy mặt đồng hồ làm tâm, trên tường xuất hiện một khe hở hình chữ nhật rộng hơn 1 mét, cao chưa tới 2 mét. Quả nhiên ở đây có cửa ẩn thông sang phòng bên cạnh, khe cửa trùng khít với khe gạch nên được che giấu hết sức tinh vi.
Cánh cửa mở ra không một tiếng động.
Thi thể Utsuumi lập tức hiện ra trước mắt họ. Lúc này, đồng hồ treo tường ở hai căn phòng thông nhau gần như kêu lên cùng một lúc, báo hiệu đã tới 11 giờ đêm.
Kozue hé cửa, len lén nhìn ra ngoài.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hành lang trước mặt vắng tanh vắng ngắt. Cô dỏng tai nghe ngóng, chỉ thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà và tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Anh Uryu và mọi người đi đâu rồi?
Ban nãy còn loáng thoáng nghe tiếng nói chuyện, hình như mọi người đang bàn bạc trong đại sảnh. Vì chỉ nghe lõm bõm được đôi ba câu, nên cô không rõ cụ thể họ nói với nhau những gì. Tuy rất muốn biết nội dung cuộc trò chuyện, nhưng Kozue không đủ dũng khí để bước ra khỏi phòng.
Cô nằm ườn trên giường, cố ngủ nhưng chẳng thể vào giấc. Rõ ràng ban nãy khi mọi người tới gõ cửa, cô buồn ngủ thế cơ mà, nhưng giờ cơn thèm ngủ đã bay biến đi đâu mất.
Thông báo Utsuumi bị giết, thi thể đầu vỡ máu chảy của Watanabe và Sakiko, cả tên hung thủ đeo chiếc mặt nạ có nụ cười quỷ quái, tất cả liên tục lóe lên trong đầu, quấy rối tâm trí Kozue. Cô bị nỗi hoảng sợ khôn tả giày vò, tuy không cảm thấy lạnh, cô vẫn quấn mình trong tấm chăn bông cáu bẩn mà run lật bật.
Cô từng tuyên bố sẽ không rời khỏi phòng nửa bước. Đó là tuyên bố thật lòng.
Theo cô, có một kẻ đã lên cơn điên, mà không, có khi chẳng phải chỉ một người. Không cần động cơ hợp lý, hắn chỉ đơn giản muốn giết sạch tất cả mọi người. E rằng nguyên nhân hắn phát điên chính là do ngôi nhà này, do hồn ma quái ác trú ngụ nơi đây giở trò quấy phá. Uryu quả quyết rằng buổi gọi hồn chỉ là trò bịp bợm, anh ấy sai rồi! Chắc chắn vào chính cái đêm đầu tiên, Komyoji đã triệu hồi linh hồn thiếu nữ nhập vào xác của một ai đó…
Không được tin ai hết!
Uryu, Kawarazaki, Kawaminami, Kobayakawa… tất cả đều không đáng tin. Ồ, phải rồi, chưa biết chừng tất cả những người còn sống đều bị linh hồn quái ác nhập vào. Giờ chỉ còn tin được mấy người đã bị giết như Sakiko hay Watanabe mà thôi.
Đúng là Kozue đã quyết định, dù ai khuyên nhủ thế nào cũng sẽ không bước ra khỏi căn phòng này. Thế nhưng…
Giờ cô mới dần ngộ ra, cứ ngồi mãi trong phòng đợi đến 6 giờ chiều mùng 2, để cửa tiền sảnh mở ra, thực sự không phải chuyện cứ nói bừa là làm được.
Cô có thể nhịn không ăn. Chẳng biết đây có được coi là may mắn không, nhưng dù đã hơn một ngày chưa bỏ gì vào bụng, cô vẫn không thấy đói. Có điều, hiện tại cổ họng cô khô khốc, cảm giác cực kì khó chịu.
Hơn nữa ngoài chuyện ăn uống, con người còn phải bài tiết nữa, cơn tức ở vùng bụng dưới căng trướng cứ hành hạ cô suốt nãy giờ. Giải quyết luôn trong phòng không phải không được, nhưng Kozue vẫn còn lòng tự tôn của một cô gái trẻ, dù thế nào cũng không cho phép bản thân làm như vậy. Buồng vệ sinh nằm cùng dãy với phòng này, ra cửa rẽ trái, băng qua thêm một phòng ngủ (tức phòng có thi thể Sakiko) là tới. Khoảng cách không hề xa, giải quyết nhanh còn có thể tiện tạt vào bếp lấy chai nước…
Nỗi sợ khiến trái tim Kozue co rúm lại, cô bé cắn chặt răng để lấy thêm can đảm, khẽ khàng men theo dãy hành lang. Cô đứng lại, dỏng tai lên nghe ngóng thêm lần nữa. Xung quanh không có tiếng trò chuyện, cũng không một bóng người, hình như đại sảnh chẳng có ai.
Cơn buồn tiểu khẩn cấp giục cô bé nhanh chân chạy vào buồng vệ sinh.
Đi ngang đại sảnh, quả nhiên vắng tanh. Thi thể đậy tấm chăn màu vàng của Watanabe rơi vào tầm mắt Kozue, trong phút chốc có cảm tưởng cái xác ấy sắp sửa đứng bật dậy như cương thi, nên cô lập tức nhìn lảng ra chỗ khác.
Đi vệ sinh xong xuôi, cô lại rón rén bước ra hành lang. Và lập tức phát hiện cửa phòng mình đang mở hé. Suýt chút nữa cô đã kêu lên thành tiếng, may mà kịp thời lấy tay che miệng.
Ban nãy đã đóng cửa rồi mà? Cô đâm nghi ngờ, nhưng lại nghĩ có khi tại mình quên chưa đóng…
Rốt cuộc mình có đóng hẳn cửa vào hay không? Rõ ràng mới chỉ cách đây vài phút, sao giờ lại mơ hồ thế này. Kozue vô cùng lo lắng. Nếu chính mình quên khép cửa thì chẳng sao cả. Nhưng nếu không phải, chứng tỏ có người đã mở nó ra nhân lúc cô đi vệ sinh. Người đó là ai? Hắn có mục đích gì?
Một khi bắt đầu nghi ngờ, trí tưởng tượng sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Nhưng đâu thể đứng xớ rớ mãi ở đây được.
Chắc chắn do mình quên đóng cửa rồi. Kozue miễn cưỡng thuyết phục bản thân, dần tiến về phòng.
Chắc chắn mình đã quên đóng cửa, chắc chắn…
Kozue một lần nữa đi qua đại sảnh.
Lần này, cô cố không nhìn thi thể Watanabe. Đi thêm vài bước, cô dừng lại nghe ngóng thật kĩ, không thấy âm thanh nào khả nghi, không có gì hết…
Đúng lúc đó!
Cạch! một tiếng cực to, Kozue sợ hãi co rúm người lại.
Có người!
Cảm giác như âm thanh từ phía trước, từ cánh cửa đang hé mở kia vọng lại.
Có người đang…
Ở trong phòng!
Kozue sợ tới mức toàn thân nổi da gà. Cô đứng đực ra giữa hành lang, không dám cử động, vừa muốn hét thật to, vừa muốn gào khóc om sòm.
Lại một tiếng động cực lớn nữa, lần này vang lên ngay bên cạnh. Kozue hét toáng, thình lình nhảy qua một bên.
Âm thanh này thật ra là của chiếc đồng hồ treo trên tường. Kozue vừa nhìn thấy kim chỉ vào số 11, thì tất cả đồng hồ ở hành lang và trong đại sảnh đều đồng loạt kêu lên. Tiếng chuông vang vọng khắp tứ phía, át hẳn tiếng mưa bên ngoài, khiến Kozue hoảng loạn. Thậm chí cô bé còn sinh ra ảo giác rằng cả ngôi nhà đều đang phát điên.
“Đừng!” Cô dùng hai tay bịt chặt tai mình, lắc đầu hét thật lực, “Đừng kêu, đừng kêu nữa!”
Lúc này…
Một bóng đen đột nhiên chạy bổ ra từ căn phòng khép hờ. Kozue rú đến khản cả giọng, chẳng cần biết người kia là ai đã nhớn nhác bỏ chạy.
“Này!” Phía sau có tiếng gọi, là một giọng nam ồm ồm quen thuộc, nhưng Kozue chẳng còn tâm trí nghĩ xem chủ nhân giọng nói này là ai.
“Này, đừng chạy nữa!”
Kozue không dám quay đầu lại.
Chính là hung thủ! Hắn tới để giết mình. Để giết mình… Cô chạy bán sống bán chết suốt hành lang.
Chạy nhanh lên, nếu không sẽ bị giết. Ý nghĩ này kích động cô bé chạy như điên một cách liều mạng, hoàn toàn không hay biết mình đang chạy theo hướng nào, vài lần còn giẫm phải vạt linh y, suýt ngã bổ chửng. Kozue đá văng đôi dép lê vướng víu, chạy vào dãy hành lang vừa tối vừa hẹp như đường hầm, hai bên treo đầy đồng hồ.
Khi trấn tĩnh trở lại, Kozue đã vào căn phòng đó rồi.
Cô đóng cửa, ấn chốt, cố gắng điều hòa nhịp thở hỗn loạn. Hình như không còn nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo nữa. Hung thủ đã tha cho mình rồi sao? Thế là an toàn ư?
Trái tim vẫn đập thình thình. Không chỉ ngực trái, cả tay, chân, cổ, đầu… khắp nơi trên người đều phát ra tiếng mạch đập thình thịch. Đợi trạng thái ổn định hơn một chút, Kozue mới bắt đầu quan sát nơi mình vừa chạy vào.
Đây là…?
Một căn phòng cô chưa tới bao giờ. Kê giữa phòng là một chiếc giường lớn treo rèm hoa, xung quanh bày đủ loại đồ nội thất cao cấp như tủ đầu giường, kệ trang trí… Đều đã bạc màu, bài trí theo phong cách thời Trung cổ.
Sàn nhà trải thảm lông màu xám ngọc trai, đồng hồ rơi tán loạn trên mặt đất, vài vệt máu đã ngả màu đen rải rác dưới chân.
Ôi… đây là…
Kozue cuối cùng cũng nhận ra nơi mình vừa hấp tấp chạy vào. Chính là buồng ngủ của phòng quả lắc.
Kì lạ là cô không hề cảm thấy sợ hãi. Không gian này đem lại cảm giác trống trải lạ thường. Hình như do ảo giác, tiếng mưa bên ngoài đã lắng hẳn đi, cõi lòng cảm thấy rất tuyệt diệu, như thể cả người đang nhẹ nhàng bay lên, bồng bềnh giữa không trung.
Kozue ngó quanh một lần nữa. Đối diện giường có một chiếc xe lăn, phía sau bên phải xe lăn có…
Một khung cửa hẹp, hai cánh vẫn đang mở. Đây là buồng trang phục mà mọi người nhắc tới sao? Nơi treo chiếc váy cưới dính máu mà Kawaminami và Kobayakawa phát hiện ra khi vào đây tìm nhà ngoại cảm…
Kozue loạng choạng tiến vào, đi về phía buồng trang phục.
Cô bé vẫn thấy vô cùng kì diệu, giống như bước vào thế giới trong mơ của người khác. Hiện thực nhanh chóng phai mờ, nỗi khiếp sợ tột độ ban nãy cũng dần dần tan biến…
Như một con rối gỗ bị giật dây, Kozue từng bước đi vào buồng trang phục, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy chiếc váy dính máu.
“Đây là…” Váy cưới của Towa, cô gái đã tự sát mười năm trước, người vẫn luôn mong ước được mặc nó trong hôn lễ tổ chức vào năm 16 tuổi, nhưng cuối cùng chưa đạt ước nguyện đã vĩnh biệt nhân gian.
Đang định lại gần, Kozue bất chợt dừng bước.
Không được lại gần! Cô nghe tiếng chính mình đang gào lên trong lòng.
Nếu đây là nơi trú ngụ của hồn ma thiếu nữ mang đầy thù hận, chẳng phải sẽ là nơi tích tụ nhiều oán khí nhất hay sao? Nghĩ tới đây, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Kozue vội vã quay đi, không nhìn chiếc váy nữa, vừa xoay người chuẩn bị rời khỏi đây thì…
“Ủa?”
Không hiểu sao góc trong bên trái buồng trang phục lủng lắng đầy quần áo lại xuất hiện một cái hốc hình chữ nhật.
Phớt lờ lời cảnh báo Không được lại gần, Kozue liếc nhanh qua chiếc váy dính máu, dè dặt bước vào trong. Đây là một cái hốc vuông vắn có cạnh dài tầm 70-80 phân, bên trong tỏa ra ánh đèn lờ mờ…
Kozue thò đầu vào xem, trông thấy một đoạn bậc thang dốc đứng dẫn xuống phía dưới, cô thầm kinh ngạc!
Ồ… Đây là…
Cô lặng người.
Lối vào tầng hầm ư?
Nếu vậy… Cô nhớ lại đoạn đối thoại giữa Uryu với mấy người khác mà ban nãy cô nghe loáng thoáng được từ trong phòng, hình như họ có nhắc tới cửa ẩn và lối đi bí mật thì phải. Lúc đó cô chưa hiểu họ đang nói về vấn đề gì… chẳng lẽ đây chính là…
Biết đâu có thể thoát ra ngoài từ lối này, Kozue chợt nghĩ. Đây là lối đi bí mật dẫn vào Cựu quán. Ban nãy Uryu và mọi người bàn nhau rằng trong Cựu quán có thể tồn tại một lối đi bí mật. Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.
Nếu đó là sự thật…
Mình có thể thoát khỏi đây rồi.
Chỉ cần đi từ đây ra bên ngoài…
Tại sao lại có lối đi này? Tại sao bây giờ nó lại mở? Ai đã mở ra? Không còn thời gian thắc mắc, Kozue dứt khoát bước xuống.
Đi hết bậc thang, trước mắt cô hiện ra một đường hầm hẹp, thẳng tắp, dài hun hút đúng như cô hình dung. Dưới này vô cùng ẩm thấp. Trần hầm, hai bên tường và con đường dưới chân đều làm bằng bê tông, không được quét sơn nên trông rất bẩn thỉu. Lối đi rộng tầm một mét, trần cao hơn đỉnh đầu Kozue một chút, khoảng mét sáu, người tầm thước có thể đi qua dễ dàng.
Nương theo ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn nhỏ được lắp cách đều trên trần hầm, Kozue cứ thế chạy đi. Không còn nghe thấy tiếng mưa, xung quanh chỉ vang vọng tiếng chân trần chạy trên sàn và tiếng thở dốc nặng nề của cô bé.
Cô cũng không biết mình đã chạy được bao xa, chỉ biết khi tới cuối đường hầm, cô thấy một đoạn bậc thang giống hệt cái vừa xuống ban nãy nhưng hướng lên trên. Cô mặc kệ, cứ thế leo lên.
Cửa ra, đúng hơn là nắp hầm, đang đóng. Có thứ gì đó giông giống tay nắm cửa, Kozue bẻ thử, cửa liền kêu cách, hình như mở được rồi. Nhưng khi cô dùng sức đẩy, cửa vẫn không nhúc nhích. Kozue tuyệt vọng, buông lỏng tay, không ngờ cửa lẳng lặng xịch mở.
Kozue bước sang một khoảng không gian tối đen. Tiếng mưa và tiếng gió rít điên cuồng lại ồn ào, như thể đang ở sát bên tai.
Kozue đợi một lúc cho mắt thích nghi với bóng tối, nhờ ánh sáng tỏa ra từ cầu thang bên dưới, cô ít nhiều cũng nắm được tình hình xung quanh.
Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, bốn vách tường đều xây bằng đá. Dàn hàng ngang trên mặt đất là ba rương đá trông giống ba cỗ quan tài.
Đây là đâu?
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Kozue cũng tìm thấy lối ra ở bức tường bên trái. Cô vội vàng chạy tới, lần tìm tay nấm cửa, vừa cầu khẩn Làm ơn đừng khóa, vừa mắm môi mắm lợi bẻ tay nắm bằng cả hai tay.
Cửa mở.
Tiếng mưa bên ngoài nghe rõ hơn hằn, gió thổi tung mái tóc Kozue.
Ôi… Sống rồi!
Nhưng, đúng lúc cô định bước ra làn mưa…
“Hả?!” Kozue hét lên kinh hãi. “Cái gì đây?”
Cô nắm lấy tay nắm cửa, trợn tròn mắt hãi hùng.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong khoảnh khắc, cô nghĩ rằng mình đã phát điên thật rồi.
“Tại sao lại như vậy? Đây…”
Một bóng người rón rén bước tới sau lung Kozue đang ngây ra. Hắn cũng mặc linh y màu đen giống cô, mặt đeo mặt nạ trắng bệch, chính là tạo hình của hung thủ!
Từ đằng sau, hắn vươn đôi tay đeo găng trắng ra bóp cổ Kozue. Cô bé vô cùng kinh hãi, giãy giụa vùng thoát. Bóng người đẩy cô ngã xuống đất, sau đó cưỡi trên lên, tàn nhẫn siết chặt cổ họng cô bé.
… Tại sao?
Kozue không thở nổi, dần mất đi khả năng chống cự, cái chết đang cận kề. Kể cả thế, cô vẫn trợn trừng hai mắt trong kinh hoàng, không nguôi thắc mắc.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng bao lâu sau, Kozue mang theo câu hỏi không lời đáp ngã xuống vực sâu thăm thẳm của tử thần.
Kawaminami và Uryu đã mò ra tổ hợp số VIII-V. Sau khi mở được cửa ẩn thông giữa phòng VIII và phòng IX, hai người lần lượt mở các cánh cửa tương tự trong những phòng khác.
Đầu tiên là cánh cửa-đồng hồ trên tường phòng X mà đôi mắt bất động của Utsuumi cứ chiếu thẳng vào đó. Cũng may là cùng mật mã. Sau vài giây, cánh cửa mở ra, phòng IX và phòng X thông nhau.
“Vậy là có thể nắm được cách thức hành động của hung thủ rồi.” Uryu nói, “Để vào được căn phòng đã khóa kín của Utsuumi, trước tiên hắn đột nhập phòng VIII, mở cửa ẩn ra rồi giết người. Hắn đang định ‘xừ cuộn phim trong máy ảnh thì chúng ta chạy tới do nghe thấy tiếng hét. Nhân lúc cả hai loay hoay phá cửa, hung thủ mở cửa ẩn còn lại, cầm hai chiếc máy ảnh chạy sang phòng X. Trước khi bỏ chạy, hắn không quên đóng cánh cửa ban nãy đưa hắn vào, rồi xoay loạn vị trí của kim đồng hồ. Mấy thao tác này chỉ vài giây là xong.”
“Tại sao hắn không trở lại theo đường cũ?”
Uryu dửng dưng giải đáp thắc mắc của Kawaminami, “Điều hiển nhiên mà. Bởi vì phòng VIII là phòng anh ở, hơn nữa nó lại rất gần đại sảnh, cho nên xét về góc độ tâm lý, đương nhiên hắn sẽ chạy ngược sang phòng X. Chưa kể hành lang bên kia lại là đường cụt, chúng ta đâu thể chạy lại từ phía đó.”
Hai người đi từ phòng X sang phòng XI, rồi tới phòng XII…
Từng cánh cửa lần lượt mở ra. Có điều, đến bức tường trong cùng của phòng XII ở cuối dãy, tuy cũng có đồng hồ lớn như các phòng khác, nhưng họ thử vài lần vẫn không mở ra được. Xem ra nửa bên này của nhà không có cửa ẩn.
“Chỉ cần mở được cái này là có thể ra ngoài rồi.” Uryu than thở với vẻ tiếc nuối.
“Không đơn giản như vậy đâu.”
Hai người quay ra hành lang qua cửa phòng XII.
Hành lang ở đây quặt một góc vuông sang hướng Bắc, đi tiếp một đoạn là hết hành lang. Trên bức tường ở cuối hành lang cũng có một đồng hồ lớn giống như ở các phòng khác.
“Chắc mặt tường này mở ra được.” Uryu chỉ lên đồng hồ. “Xét vị trí thì đằng sau chính là tiền sảnh. Anh còn nhớ không, tiền sảnh cũng có một cái đồng hồ ghép bằng gạch mosaic.”
“Ừ, đúng là có một cái.”
“Em nghĩ nó nằm ngay sau chiếc đồng hồ này.”
Kawaminami nhớ lại sơ đồ mặt bằng của Cựu quán mà Uryu đã vẽ ngay ngày đầu tiên. Bên kia bức tường này, tức là trên mặt tường phía Nam tiền sảnh, quả thật có một chiếc đồng hồ lớn, biết đâu ở đó cũng có cửa ẩn tương tự.
Hai người đi dọc hành lang, đến bức tường cuối, Uryu xoay kim đồng hồ để mở khóa, cánh cửa liền mở về hướng Bắc.
“Quả nhiên là có.” Uryu thốt lên, thận trọng thò đầu qua ngó nghiêng bên kia. “Khi phát hiện thi thể anh Utsuumi, chúng ta hoảng loạn đến mức luống cuống cả chân tay. Hung thủ bèn thừa cơ chạy từ đây ra tiền sảnh rồi tới phòng III giết Kawarazaki. Đi nào, anh Kawaminami. Chúng ta phải tranh thủ điều tra tất cả các phòng ở dãy bên kia.”
Uryu băng qua tiền sảnh ngổn ngang mảnh vỡ đồng hồ để tới hành lang cánh Bắc. Trên cửa chính vẫn dán ba mẩu băng dính giống ban nãy, không có dấu vết bị ai máy mó.
Hai người bước vào phòng I. Đây là căn phòng Uryu ở trong đêm đầu tiên. Đúng như cậu nói, hình như đây vốn là thư phòng của ông Michinori. Trong phòng không bày đồng hồ như các phòng khác mà chỉ có một chiếc bàn viết lớn và nhiều kệ sách. Hầu hết các kệ đều trống không, nên sách hẳn đã được chuyển tới Tân quán.
“Máy ảnh kìa!” Vừa bước vào phòng, Uryu đã trông thấy ngay. Hai chiếc máy ảnh của Utsuumi bị quăng ở góc trái căn phòng. “Đúng như em nghĩ. Phim trong cả hai máy ảnh đều bị lôi ra rồi.”
Hai cuộn phim, ống kính, đèn flash và cả nắp buồng phim đều bị tháo tung, nằm lăn lóc dưới sàn.
“Có lẽ hung thủ cho rằng chạy tới đây là an toàn.” Uryu tiến lại gần chiếc máy ảnh đã vỡ. “Sau khi lấy cuộn phim ra, hắn còn cố tình đập vỡ máy nữa. Không, không đúng, hình như không phải vậy. Có thể hẳn không biết cách mở máy để tháo phim ra, nên nghĩ rằng đập vỡ nó cho nhanh. Nhưng làm vậy tàn nhẫn quá, anh xem, ngay cả pin cũng văng ra ngoài.”
Hai bên tường đều có đồng hồ gạch mosaic. Đồng hồ bên trái cũng không mở được, giống bức tường trong cùng của phòng XII. Tường bên phải giáp phòng II thì vẫn mở ra được nhờ tổ hợp VIII-V.
Hai người lần lượt đi từng phòng một, từ phòng II của Watanabe tới phòng III mà Kawarazaki bị giết, rồi sang tiếp phòng IIII, khoảng mười lăm phút sau thì đến phòng VI ở tận cùng. Tường ngoài của phòng này giống hệt tường ngoài của phòng I và phòng XII, đều không mở được. Rời khỏi căn phòng trưng bày hàng loạt đồng hồ tủ đứng kiểu cổ được chế tác thủ công vô cùng tinh xảo, hai người lại quay ra hành lang.
Hành lang từ đây rẽ chếch sang khoảng vài mét là cùng đường bí lối. Đúng như Kawaminami còn nhớ, trên bức tường cuối hành lang cũng có đồng hồ gạch mosaic. Uryu bước tới gần theo quán tính, trong chớp mắt đã xoay xong mã để mở cửa ẩn. Đi qua cánh cửa này là tới đoạn giữa của hành lang dài dẫn tới phòng quả lắc.
Uryu mệt mỏi dựa vào tường hành lang, tự kết luận, “Cửa ẩn chắc chỉ có từng này.” Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, thở dài lẩm bẩm, “Còn tận hơn mười tám tiếng nữa.”
Kawaminami tiện tay lôi đồng hồ bỏ túi ra xem, bây giờ là 11 giờ 50 phút, tất cả đồng hồ trong hành lang đều chỉ như vậy.
“Chúng ta nên ngoan ngoãn ngồi đây chờ người ngoài đến cứu, hay nên chủ động tìm kiếm hung thủ? Cửa tiền sảnh chưa hề mở ra, chắc hung thủ còn trốn trong Cựu quán. Hoặc là…” Lúc này, Uryu lấy tay che miệng, ngáp một cái rõ to. “Vẫn còn cách nữa để thoát thân, em vừa mới nghĩ ra, anh có muốn thử không?”
“Cách thoát thân? Cách gì vậy?”
“Phóng hỏa! Phá cửa sổ trên trần đại sảnh rồi đốt nội thất bên trong, phát tín hiệu cầu cứu bằng khói.”
Kawaminami gật gù, “Vậy à,” nhưng lại hỏi sang một hướng khác. “Liệu có suôn sẻ đến mức Sayoko sẽ phát hiện ra không? Ngoài trời mưa lớn, lại còn đang nửa đêm, quanh đây cũng chẳng có ai sinh sống.”
“Dù sao vẫn hơn đợi chờ mãi ở nơi này.”
“Đúng là thế, nhưng mà…” Kawaminami định nói rồi lại thôi. Cậu cũng ngáp một cái thật to.
“Anh buồn ngủ à?” Uryu nghiêng đầu hỏi.
“À, hơi hơi. Xem ra em cũng buồn ngủ lắm rồi. Mí mắt anh đang đánh nhau đây.”
“Vâng… có gì đó sai sai thì phải?” Uryu đột nhiên cau mày, đứng thắng người dậy.
“Cái gì sai cơ?”
“Chứng thèm ngủ ấy ạ.” Uyru nhíu mày trả lời. “Anh thử nghĩ mà xem, tất cả chúng ta đều cảm thấy buồn ngủ ghê gớm. Kawarazaki hay Kozue đều thế. Ban nãy Kobayakawa cũng nói rằng anh ấy ngủ say nên không hay biết gì về tiếng kêu của Utsuumi. Hai chúng ta cũng không phải ngoại lệ. Trước khi nghe thấy tiếng hét của Utsuumi, chúng ta còn đang say giấc nồng trong đại sảnh.”
“Nghe em nói, anh mới để ý chuyện này.”
“Vâng. Em thấy chỉ mỗi đêm đầu tiên là ngủ ngon nhất. Nhìn chung, có thể còn do mọi người ngủ chưa đủ giấc. Nhưng…” Nói tới đây, Uryu lại che miệng ngáp, “Thông thường khi ở trong tình trạng sợ hãi, đáng nhẽ tinh thần sẽ căng thẳng cực độ, không thể vào giấc được mới phải. Nhưng chúng ta lại thấy cực kì buồn ngủ, toàn thân rã rời, đầu óc cũng không tỉnh táo… Anh cũng có cảm giác đấy chứ?”
“Có.”
“Chưa biết chừng…” Uryu tặc lưỡi khó chịu, quay ra nhìn đại sảnh. Đúng vào lúc này, đồng hồ trên tường đồng loạt điểm chuông báo 12 giờ đêm. Đợi không gian im ắng trở lại, Uryu mới nói tiếp. “Có thể chúng ta đã bị đánh thuốc.”
“Thuốc? Chẳng lẽ có người cho chúng ta uống thuốc ngủ sao?”
“Vâng.”
“Khi nào? Không thể như vậy được.”
“Nước trong can nhựa bị bỏ thuốc. Anh nghĩ mà xem, nếu hòa thuốc ngủ loại mạnh vào can nước thì sẽ thế nào? Nói cách khác, ngay từ hôm đầu tiên, chúng ta đã liên tục uống từng chút thuốc ngủ một mà không hề hay biết. Mỗi lần uống cà phê, ăn mì gói đều đồng nghĩa với uống thuốc. Kết quả là chúng ta cứ mãi ở trong trạng thái buồn ngủ và mệt mỏi.”
“Ồ…”
“Chẳng phải từ tối qua chúng ta đã thấy khát khô cả cổ rồi sao? Hơn nữa, dù ăn gì uống gì cũng không hề cảm thấy ngon.”
“Nói vậy…”
“E rằng đây là tác dụng phụ của thuốc.” Uryu vừa liếm môi vừa díp đôi mắt lạnh lùng. “Một khi chúng ta rơi vào tình trạng này, hung thủ sẽ dễ dàng hành động hơn rất nhiều. Có lẽ lúc mới tới đây, Komyoji đã lén cho thuốc ngủ vào các can nước, bản thân cô ta thì không uống nữa.”
Kawaminami cũng cảm thấy khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu vậy thì có thể lý giải được cảm giác kì lạ nhập nhằng giữa thực và mơ vào đêm đầu tiên khi mình đuổi theo Komyoji rồi. Còn nữa, hôm sau mọi người cũng dậy rất muộn, chắc đều do tác dụng của thuốc.
“Đáng lẽ chúng ta phải phát hiện ra điều này từ sớm.” Uryu lại tặc lưỡi với vẻ uất ức, ngón tay ấn ấn lên mí mắt. “Bây giờ mà sơ ý ngủ mất thì nguy to, chuyện gì có thể làm được thì phải nhanh chóng làm ngay.”
“Ý em là phóng hỏa?”
“Hiện thời cũng chỉ còn cách này thôi…”
“Nhưng trước cách đó, có một việc anh muốn điều tra đã.”
Uryu nghiêng đầu. “Dạ?”
Kawaminami chớp mắt lia lịa để xua đuổi cơn buồn ngủ đang dồn dập tấn công, “Anh vẫn nghĩ Komyoji đang trốn bên ngoài Cựu quán. Nói cách khác, ngoài cửa tiền sảnh, nhiều khả năng ở đây còn lối đi bí mật khác thông ra bên ngoài, cô ta đã lợi dụng nó…”
“Ban nãy chúng ta đều đã kiểm tra rồi còn gì, các cửa ẩn đâu có thông ra ngoài!”
“Ý anh là, trong biệt thự còn giấu một loại cửa nữa khác hẳn mấy cánh cửa kia.”
“Anh chắc không?”
“Không, nhưng anh cảm thấy khả năng này không hề nhỏ. Cứ nhìn các công trình Nakamura Seiji từng thiết kế là biết.”
“Lối đi bí mật này ở đâu, anh đoán được không?”
“Nếu có, anh nghĩ nó sẽ ở phòng quả lắc. Nói sao nhỉ, anh có cảm giác căn phòng đó là nơi ý nghĩa nhất, có vị trí quan trọng nhất trong ngôi nhà này. Hơn nữa buổi tối hôm đầu tiên, Komyoji cũng mất tích ở phòng quả lắc.”
“Cũng có lý, nơi đó cách xa các phòng khác, rất phù hợp để lén lút ra vào…”
“Đúng. Tóm lại thử tới kiểm tra trước đã, nếu không tìm thấy gì thì phóng hỏa vậy.”
“Em hiểu rồi, chúng ta qua xem đi.”
Đúng lúc cả hai đang định tiến về phòng quả lắc…
Phía sau bọn họ, tức ở đại sảnh, đột nhiên vang lên tiếng động cực lớn. Có tiếng thủy tinh vỡ, cả tiếng đồ đạc bị xô đổ, như thể rất nhiêu người đang đánh nhau quyết liệt.
“Có chuyện gì vậy?” Kawaminami sững sờ dừng bước.
“Kozue hoặc Kobayakawa gặp bất trắc gì chăng!”
Trong chớp mắt, Uryu hộc tốc xoay người phóng về đại sảnh, Kawaminami vội vã chạy theo.
Khi họ tới nơi, đại sảnh đã thành một mớ hỗn độn.
Phân nửa số kệ trang trí cạnh tường đổ sập xuống đất, đồng hồ trong tủ nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Mảnh thủy tinh vỡ ở khắp mọi nơi, ở trên cả thi thể đang phủ chăn của Watanabe.
“Anh làm sao thế?” Uryu hét lên.
Giữa đống đổ nát có bóng dáng một người, tay giơ một chiếc đồng hồ để bàn, định ném nó xuống sàn. Nghe tiếng hét, người này sợ hãi khựng lại, quay ra nhìn họ với đôi mắt đò ngầu. Chính là Kobayakawa.
“Anh làm gì vậy? Kobayakawa, anh làm sao thế?”
Kobayakawa Hừ một tiếng, hung hăng ném vật trên tay xuống, chiếc đồng hồ vỡ tan kèm theo tiếng động đinh tai nhức óc. Anh vừa dùng chân nghiền nát mặt đồng hồ đã vỡ vụn, vừa chửi bới những câu tối nghĩa.
“Tôi không chịu nổi nữa rồi! Bọn đồng hồ đáng chết! Không để tôi ngủ, chỉ toàn gây phiền phức!”
“Anh làm gì vậy?”
Không hề để ý tới Kawaminami, Kobayakawa vẫn tiếp tục mắng chửi. “Chết đi! Khốn kiếp! Ôi, đủ rồi, tôi chịu đủ rồi…”
“Anh bình tĩnh đi. Làm thế chẳng được ích lợi gì đâu, anh cũng hiểu mà?”
“Câm miệng!” Kobayakawa bỗng nhiên gầm lên, nước bọt văng tung tóe. “Câm miệng! Câm! Câm!”
Mặt anh đỏ bừng, đôi môi dày vẹo sang một bên, thâm tím như người chết, ánh mắt vô hồn, mất tiêu cự, cơ mặt co giật.
Nếu suy đoán của Uryu là chính xác, rằng trong nước uống quả thật có pha lẫn thuốc ngủ, thì Kobayakawa đang rơi vào tình trạng dùng thuốc quá liều, đã thế còn uống rất nhiều rượu, cộng thêm áp lực tâm lý khủng khiếp phải chịu trong tình cảnh đặc biệt hiện giờ nữa. Dưới tác động của ngần ấy yếu tố, thần kinh anh đâm ra hơi bất thường.
Tay áo Kobayakawa xắn lên, cẳng tay trái ướt đẫm chất lỏng màu đỏ, Kawaminami trông thấy mà giật thót. Nhưng xem ra đây chỉ là vết thương do mảnh thủy tinh văng vào.
“Kozue đâu?” Thấy cửa phòng Kozue đáng lẽ phải đóng chặt giờ lại mở toang, Uryu vội hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với em ấy?”
Kobayakawa chưa trả lời ngay, vẫn tiếp tục giẫm thật lực lên chiếc đồng hồ dưới chân như bị ma nhập. Một lúc sau, anh hậm hực đáp, “Cô bé không ở trong phòng từ lâu rồi!”
“Anh bảo sao?”
Kobayakawa lại Hừ một tiếng, tỏ vẻ không muốn giải thích.
Anh xoay lưng về phía họ, xách lấy chiếc đồng hồ còn sống sót trên kệ, miệng chửi Mẹ kiếp, tay ném lên tường, chân đá vào chân bàn như động rồ. Dép lê văng đi, mảnh thủy tinh đâm vào chân, nhưng anh vẫn điềm nhiên như không. Xem ra đã mất hết lý trí, thần kinh cũng hoàn toàn rối loạn.
Song, như muốn chế giễu cơn điên của Kobayakawa, vài chiếc đồng hồ may mắn thoát nạn cùng đồng loạt điểm chuông 12 rưỡi.
“Ồn chết đi được!”
Kobayakawa rú lên điên cuồng, đấm vào mặt đồng hồ trên bàn. Kawaminami còn đang do dự có nên chạy qua khống chế anh hay không, Uryu đã kịp vào phòng Kozue kiểm tra rồi quay lại đại sảnh.
“Em ấy đang ở đâu?” Uryu sốt ruột tra hỏi, bởi vì Kozue thực sự đã biến mất khỏi phòng. “Trả lời em đi, anh Kobayakawa!”
Kobayakawa chậm chạp ngoảnh đầu lại, không hiểu sao bỗng nở nụ cười cầu tài, nhưng đôi gò má vẫn co giật liên hồi.
“Tôi, tôi ra ngoài uống nước.” Anh thở hổn hển, bờ vai thô nhấp nhô dữ dội, “Trông thấy cửa phòng cô bé đang mở, nên muốn ngó xem thế nào. Cô bé không có trong phòng, tôi không hiểu có chuyện gì, vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp cô bé đứng ở hành lang. Trông thấy tôi, cô bé hét lên rồi chạy biến.”
Giải thích một hồi, giọng Kobayakawa nhỏ dần, nụ cười cũng biến mất, có cảm giác các cơ trên mặt anh bắt đầu nhão ra, để lộ biểu cảm yếu ớt, trông như sắp khóc đến nơi.
“Anh nói em ấy chạy rồi ư, chạy về phía nào?”
“Tôi không phải hung thủ, cũng không định làm gì hết, nhưng cô bé vẫn…”
“Em ấy chạy về hướng nào?” Uryu sa sầm nét mặt, nhắc lại câu hỏi.
“Bên kia kìa!”
Kobayakawa giơ cánh tay trái bị thương lên, chỉ về hành lang dẫn tới phòng quả lắc mà Kawaminami và Uryu vừa chạy qua.
“Bao lâu rồi?”
“Tôi không biết!”
“Anh Kobayakawa!”
“Tôi không nhớ mà!”
“Chắc chắn là bên đó, không sai chứ ạ!?” Sau khi xác nhận lại lần nữa, Uryu quay người chạy đi.
Kobayakawa đờ đẫn nhìn theo Uryu, hai chân khuỵu xuống như đã sức cùng lực kiệt. Anh giơ tay che mặt, toài người ra sàn như muốn cọ trán vào đống thủy tinh vỡ, bắt đầu vặn vẹo toàn thân.
Do dự một lát, Kawaminami quyết định để lát nữa qua chỗ Uryu cũng được, còn bây giờ phải lo cho anh sếp đang hành xử bất thường này đã.
“Kozue!” Uryu vừa lớn tiếng gọi tên cô bé khóa dưới, vừa lao tới cửa phòng quả lắc.
Toàn thân cậu chẳng còn sức lực, đứng cũng không vững, cơn buồn ngủ vẫn tấn công tới tấp, chỉ hơi buông lỏng là mí mắt sẽ sụp xuống ngay. Y hệt kẻ vừa uống rượu say, cậu thấy đất trời xoay chuyển, hành lang trước mắt không còn là đường thẳng mà đã biến thành đường cong uốn lượn.
Xem ra đúng là có người đã cho họ uống thuốc ngủ. Trước khi bắt tay vào tìm cửa ẩn, vì khát nên cậu đã uống rất nhiều nước, giờ nghĩ lại mới thấy mình quá ngốc nghếch.
Nếu bị hung thủ tấn công đúng lúc này, liệu mình còn đủ sức chống cự không? Uryu gắng nén nỗi bất an, đẩy cửa mở ra. Trong phòng đang bật đèn, cảnh vật chẳng thay đổi gì so với lúc đến cùng Kawarazaki và Kawaminami.
“Kozue!”
Tiếng mưa bên ngoài vẫn thế. Uryu vừa dỏng tai để