Chương 14
Mất ngủ
Dù đã tắt đèn và lên giường nằm, Fukunishi vẫn không tài nào ngủ được. Mưa lớn đã ngớt, cả biệt thự chìm trong sự tĩnh lặng khác hẳn vài tiếng trước. Bầu không khí yên ắng như vậy thành ra lại gây trở ngại cho giấc ngủ.
Lúc ba người rời khỏi thư phòng ở tầng bốn tháp đồng hồ là tầm 3 rưỡi sáng. Sau khi trở về phòng khách Tân quán, Sayoko lại đem rượu brandy lên mời họ uống cho dễ ngủ. Shishiya rất cảm kích nên đã uống kha khá, còn Fukunishi lại chẳng có tâm trạng thưởng thức, gần như không nhấp một giọt. Hơn 4 giờ sáng, cậu trở về căn phòng mình ở đêm qua, buông thân thể mệt mỏi xuống giường, thế nhưng…
Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng cậu đành mặc kệ, bật đèn đầu giường lên ngồi dậy.
Mảnh giấy tìm thấy trong thư phòng, những con chữ trên trang nhật kí của ông Michinori cứ hiện ra trước mắt cậu, lởn vởn không chịu đi. Đó là những dòng ông viết trong đau khổ và căm phẫn khi mất đi con gái yêu, cô con gái được ông cưng chiều thay cho người vợ quá cố.
Uryu Misao
Kawarazaki Junichi
Watanabe Ryota
Katagi Sakiko
Trên đó đúng là đã viết đầy đủ tên họ của cả bốn đứa.
Căn cứ theo thời gian viết đoạn nhật kí này, từ lâu ông Michinori đã biết cả họ lẫn tên bốn đứa trẻ tới đây vào mùa hè mười năm trước. Fukunishi cũng nhớ mang máng khi đưa cô gái gặp trong rừng về nhà, người đàn ông ra mở cửa, hình như là cha cô ấy, có hỏi tên cả đám. Nhưng vẫn còn một điểm cậu không thể lý giải nổi. Làm sao ông ấy biết chính xác tên chữ Hán của cả bốn?
Cậu chỉ có thể nghĩ ra một đáp án.
Ông Michinori đã nghi ngờ, hoặc tin chắc, thủ phạm đào cái hố trong rừng khiến con gái mình mất mạng chính là bốn đứa trẻ tới nhà lúc đó. Coi chúng là nghi phạm sát hại con gái mình, ông ngấm ngầm điều tra nên mới biết tường tận về cả bốn đứa. Sự việc đại khái là như vậy.
Ta không thể không căm hận chúng được.
Fukunishi nghiền ngẫm câu cuối cùng trong mảnh giấy rồi ngán ngẩm lắc đầu. Không thể không căm hận… Lòng căm hận của ông Michinori với bốn đứa đã đến mức không thể diễn tả bằng lời, thậm chí còn muốn giết chết cả đám.
Shishiya không có ý kiến gì về nội dung mảnh giấy. Có thể do trông thấy vẻ mặt cứng đờ của Fukunishi, anh có lòng quan tâm nên chỉ nói, “Đêm nay cứ nghỉ ngơi đã, có gì mai bàn bạc tiếp,” rồi trở về phòng mình.
Fukunishi với tay lấy gọng kính đặt trên tủ đầu giường đeo lên, dõi mắt về cửa sổ nhìn ra sân sau, sắc đêm tối mịt xuyên qua khe cửa chớp màu trắng, bên ngoài không có nổi một ngọn đèn đường.
Hội Uryu và Kawarazaki giờ đang làm gì nhỉ? Nỗi bất hạnh của gia đình này đều tại trò ngu xuẩn hồi nhỏ của cả đám gây ra, không biết hai cậu ấy ý thức được đến đâu? Có lẽ Komyoji sẽ nói gì đó, nên chắc họ cũng nhớ lại phần nào. Không biết họ nhớ được bao nhiêu?
Ngoảnh mặt khỏi cửa sổ, Fukunishi nhắm mắt lại, cố gắng nắm lấy những hình ảnh vừa thoáng lóe lên khi cậu ở trong thư phòng trên tháp đồng hồ.
Mười năm trước. Mùa hè năm 1979.
Trường tiểu học vừa cho nghỉ hè, cả nhóm liền tham gia trại tập huấn do cơ sở dạy thêm tổ chức tại Kamakura, khoảng ngày hai mươi mấy tháng Bảy. Cậu nhớ cả đám đã ở đây suốt hai, ba tuần, cho tới thượng tuần tháng Tám.
Trước hết chắc chắn một điều rằng, cả bốn người quả thật đã gặp Towa trong rừng. Chuyện này cậu nhớ rất rõ.
Đến hạ tuần tháng Bảy, không nhớ cụ thể là ngày nào, chắc là… Ồ, phải rồi, là chiều Chủ nhật cuối cùng của tháng.
Giữa rừng cây âm u, loáng thoáng trông thấy một cô bé mặc đồ trắng. Từng mẩu đối thoại giữa cả đám và cô gái cứ tản mát trong đầu.
Chị là ai…
Tôi là… Tôi nghe trong rừng vọng ra tiếng nói cười vui vẻ. Các bạn ở đâu đến?
Chúng tôi… Chúng tôi á hả…
Có lẽ nội dung đối thoại đều là mấy chuyện quá đỗi bình thường, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Cậu cứ tưởng như vậy, nhưng…
… A, phải rồi.
Không hiểu sao, sắc mặt cô ấy đột nhiên khó coi, đôi môi run rẩy bắt đầu bật ra những từ dữ dội.
Nói láo!
Tôi ghét các người. Chuyện đó…
Chuyện đó… không thể tin được.
Khuôn mặt nhợt nhạt méo mó đầy đau khổ, hơi thở không đều. Cả đám sợ chết khiếp nên đã đưa cô ấy trở về biệt thự này.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tự dưng cô ấy lại trở nên như thế…
Ngoài ra, cậu còn chắc chắn một điều nữa, cái hố là tác nhân khiến Towa qua đời khi còn quá trẻ… quả là do họ đào. Nhưng cụ thể thì việc này xảy ra vào lúc nào. Tại sao họ lại đào cái hố?
Fukunishi vẫn nhắm mắt, cố nhớ lại, nhưng vỏ kí ức vừa dày vừa cứng, cố gắng đến mấy cũng không bóc được.
“Không xong rồi.” Fukunishi lẩm bẩm đứng dậy. Cậu bật đèn phòng lên rồi ngồi xuống ghế đẩu bên bàn nhỏ kê sát cửa sổ.
Hình như càng vắt óc thì càng khó nhớ. Giá mà có thêm manh mối, biết đâu cậu sẽ nhớ lại một cách suôn sẻ ngoài mong đợi…
Mình nên suy nghĩ về vấn đề khác thì hơn.
Trước hết cứ tạm gác đoạn kí ức đó lại. Thử chuyển sang những chuyện khác thì hơn. Ví như, ừm, phải rồi, sắp xếp theo trình tự những sự việc xảy ra trong ba ngày này.
Chiều tối 30 tháng Bảy, tình cờ gặp Shishiya, đây có thể coi là mốc bắt đầu.
Tiếp theo là bóng người màu trắng lúc ra cổng, sau khi hai anh em cùng tới thăm ngôi nhà này và chuẩn bị rời đi; những chuyện được nghe khi qua đêm ở chỗ Shishiya; rồi cả cuộc điện thoại khuya của Sayoko.
Hôm sau, 31 tháng Bảy, cả hai cùng quay lại đây; lúc đi dọc hành lang thì nghe thấy những âm thanh kì quái không biết từ đâu ra; mặt nạ treo ngoài ấy thiếu mất một cái. Sayoko kể với họ nhiều chuyện nhỏ về quá khứ của Thời Kế Quán; bài thơ bí ẩn mà ông Michinori để lại; thầy bói Nonomiya Yasuhito bảo đã trông thấy tử thần; tháp đồng hồ bị tháo kim; Yukiya không có trong phòng; cơn bão kéo đến; xe hơi hỏng lốp. Tiếp theo…
Tiếp theo là ngày thứ ba, mùng 1 tháng Tám…
Bao nhiêu sự kiện. Chắc tối mai là được tham quan Cựu quán cùng Shishiya rồi. Đợi về nhà, nhân lúc còn nóng hổi, mình phải ghi chép cả lại mới được.
Đúng lúc đó, Fukunishi chợt nghĩ tới một chuyện.
Chắc do liên tưởng từ hai chữ ghi chép mà ra, cậu cảm thấy mình nên làm một cái lịch để dễ dàng khơi gợi lại kí ức mười năm trước. So với cứ nghĩ ngợi lan man trong đầu, việc đối chiếu trên lịch sẽ giúp suy luận hiệu quả hơn ít nhiều, chưa biết chừng còn có thể nhớ lại chính xác ngày tháng xảy ra sự việc. Nếu vậy…
Cậu lôi vở và bút chì trong cặp ra, lấy lịch năm nay làm chuẩn để suy lại lịch của mười năm trước. Cậu rất giỏi trong những tính toán kiểu này, chỉ mười phút sau, lịch của tháng Bảy và tháng Tám năm 1979 đã hiện ra trên hai trang giấy liền nhau của quyển vở.
Theo lời kể của Sayoko, Towa ngã xuống hố chiều 29 tháng Bảy. Sáng hôm sau, cô ấy tự đâm mình trong phòng, hai ngày sau, tức sáng 1 tháng Tám, cô ấy tắt thở…
Fukunishi cầm bút, đăm đăm nhìn vào cái lịch mình vừa tính ra. Bỗng nhiên…
“Ủa?” Fukunishi thốt lên, “Tại sao…”
Lúc cậu để ý tới chuyện này cũng là lúc lớp vỏ niêm phong kí ức xuất hiện vết nứt. Fukunishi thấy hoa mắt chóng mặt. Cậu nhắm chặt mắt lại, ánh sáng lọt ra từ vết nứt bắt đầu chiếu cảnh tượng này lên phía trong mí mắt.
Trong rừng, có mấy đứa trẻ đang lặng lẽ dùng xẻng đào hố. Nhưng số lượng không phải bốn mà là hai. Một người chính là Fukunishi, người còn lại là Uryu.
A… đúng rồi
Chính là nó, trò đùa tai quái do Uryu nghĩ ra, nhằm cho Kawarazaki một bài học. Vì mục đích này mà hai đứa mới đào hố bẫy.
Phải rồi, là do mình và Uryu cùng đào. Hình như hai đứa làm việc này trước hôm cả đám gặp Towa…
Cậu nhớ khi cái hố đào xong, trong lòng cậu là cảm giác cực kì thỏa mãn xen lẫn chút bất an, tâm trạng hệt như vừa gây ra tội ác. Xong xuôi, hai đứa rút khỏi rừng trong bộ dạng như chạy trốn. Lúc ấy, cậu còn cảm thấy như có ai đang theo dõi mình vậy.
Tiếp theo, trên mí mắt lại chiếu một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Một nhóm người mặc áo đen, một đoàn xe màu đen, bốn bề treo đầy những tấm màn đen trắng, giống hệt cảnh tượng cậu trông thấy ở nhà chú tại Fujisawa cách đây ít hôm.
Cảnh tượng của một đám tang.
Về sau, khi cậu và Uryu vào rừng kiểm tra cái hố mà hai đứa đào lên, cả hai tình cờ gặp phải đám tang của một người trong ngôi nhà đó. Tuy chẳng có lý do nào để chác chắn, nhưng linh tính mách bảo Fukunishi rằng, đây có thể là tang lễ của cô gái gầy yếu mà họ đã gặp trong rừng. Trong tâm trí của một cậu nhóc mười tuổi, suy luận đáng sợ này sẽ tiến triển tới mức nào? Chẳng hạn, liệu cậu có liên hệ trò đùa tai quái của mình với cái chết của cô gái năm nào hay không? Riêng chuyện đó cậu lại chẳng thể nào nhớ nổi.
Cho dù vậy…
Fukunishi từ từ mở mắt, xem lại quyển vở trên bàn một lần nữa.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Trước câu hỏi mới, cậu lại chống cằm suy nghĩ, không biết phải làm gì tiếp.
Mười mấy phút sau, cậu rời khỏi phòng, tới tháp đồng hồ.
Hơn 1 giờ chiều thứ Tư, mùng 2 tháng Tám.
Sayoko lịch sự gõ cửa phòng Shishiya thêm vài lần.
Vẫn lặng ngắt. Sayoko còn đang phân vân liệu đã đúng lúc chưa, thì nghe bên trong có tiếng đáp ngái ngủ, “Ra ngay đây…” Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
“Xin lỗi đã làm phiền anh. Nhưng tôi nghĩ đã tới lúc anh nên ăn chút gì đó.”
Shishiya gãi gãi đầu, mái tóc mới ngủ dậy càng rối bù như tổ chim, “Bây giờ… là mấy giờ rồi?”
Shishiya hỏi với giọng đờ đẫn xen lẫn tiếng ngáp. Nghe Sayoko trả lời xong, anh vô cùng ngạc nhiên.
“Hả, đã muộn thế rồi ư?” Anh chớp chớp đôi mắt trũng sâu, ngại ngùng cào lên tóc. “Tôi ngủ say như chết, tuy đã đặt báo thức trên đồng hồ đeo tay nhưng…”
“Chắc do anh mệt quá ấy mà. Hay anh cứ ngủ thêm đi. Như vậy…”
“À, không sao, không sao, tôi dậy rồi, dậy rồi. Fukunishi thì sao? Thức giấc rồi chứ?”
“Cậu ấy…” Sayoko nhìn sang cửa phòng bên cạnh, “Cậu ấy không có trong phòng.”
“Không có ư?”
“Tôi gọi cửa vài lần nhưng không thấy trả lời, đành tự mở cửa xem. Hình như cậu ấy đã dậy và đi đâu đó rồi.”
“Ồ, chắc là đi dạo loanh quanh đây thôi.”
“Địa điểm dùng bữa là ở phòng khách, tôi xin phép đợi anh ở đó.”
“À, vâng, tôi sẽ tới ngay.”
Chưa đầy năm phút sau, Shishiya đã xuất hiện ở phòng khách trong bộ dạng chỉnh tề. Dường như vẫn chưa hết buồn ngủ, anh cố gắng kiềm chế bản thân để không ngáp thêm nữa.
“Ôi chao, thời tiết hôm nay đẹp quá!” Nhìn qua cửa sổ, thấy bãi cỏ ngoài sân vô cùng rạng rỡ dưới ánh nắng tươi đẹp, Shishiya nheo mắt lại như bị chói. “Fukunishi chắc đang đi dạo bên ngoài?”
“Tôi cũng nghĩ vậy…”
“Yukiya thì sao? Vẫn đang ngủ u?”
“Vâng, gần đây cậu ấy thường dậy rất muộn. Hôm qua còn ngủ tới hơn 3 giờ chiều, sau khi hai anh em rời đi, cậu ấy mới tỉnh dậy.”
“Ra thế. Cô đã qua ngó phòng ông Nonomiya chưa?”
“Rồi ạ.” Sayoko gật đầu, mặt đầy vẻ sầu muộn, “Hình như ông vẫn chưa hề quay về.”
“Cũng phải, trận mưa đêm qua khủng khiếp như vậy, ông ấy mà ra ngoài thật thì khó quay lại trong thời tiết ấy lắm.” Shishiya chống hai khuỷu tay lên bàn, đan hai tay vào nhau rồi tựa chiếc cằm nhọn của mình lên trên, khẽ cau mày thắc mắc, “Đoạn đường cái bị ngập sao rồi, chị có biết tin tức gì không?”
“Ban nãy anh Tadokoro đã gọi điện hỏi, đang bắt đầu sửa chữa, chắc tối nay là đi lại bình thường.”
Shishiya không đợi Fukunishi nữa mà một mình dùng bữa. Có thể vì hơi nhức đầu, thi thoảng anh lại đặt đũa xuống để xoa bóp gáy, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới cảm giác ngon miệng ngập tràn trong anh.
“Chị Sayoko à, về chuyện kia…” Sau khi lặng lẽ ăn hết thức ăn và say sưa uống hết tách cà phê, Shishiya nhanh chóng vào chủ đề chính, “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng tìm ra được một cách giải thích.”
“Giống như đêm qua anh đã nói ư? ‘Nữ thần trầm mặc’ ám chỉ cái chuông trên tháp đồng hồ thật sao?” Sayoko vừa hồi tưởng cảnh tượng trong phòng máy tháp đồng hồ, vừa ngước lên nhìn Shishiya.
“Đúng vậy.” Shishiya trả lời không chút do dự, “Cách nghĩ này có chút viển vông, tôi cũng không chắc có đúng hay không. Chưa biết chừng lại sai bét…”
“Anh có thể giải thích rõ hơn không?”
Sayoko ngồi thẳng dậy hỏi. Đúng lúc đó, tự dưng có người gõ lên cánh cửa đang đóng chặt.
“Hay là Fukunishi đã quay lại?”
Shishiya lẩm bẩm. Sayoko còn chưa kịp nói Mời vào thì cửa đã bị đẩy ra. Khác với phán đoán của Shishiya, người bước vào lại là Tadokoro.
“Có chuyện gì vậy?”
Sayoko không đứng dậy, đăm đăm nhìn người đàn ông có vóc dáng thấp bé hơn mình.
“Có chuyện này rất kì lạ.” Tadokoro trả lời, liên tục ngoái đầu ra sau, trông hoảng loạn thấy rõ.
“Kì lạ?” Sayoko hơi bối rối, nhẹ nhàng đứng dậy, “Là chuyện gì vậy?”
“Nền nhà chỗ cửa chính bị vấy bẩn. Trông… trông rất đáng sợ, hình như là máu…”
“Anh nói gì cơ? Máu ư?”
“Máu sao?”
Sayoko và Shishiya đồng loạt kêu lên.
“Từng viên gạch trên hành lang từ Cựu quán tới cửa chính đều bị như vậy. Cảm giác như có người đã kéo lê một vật nặng… Tôi… sợ lắm.”
“Chị Sayoko, chúng ta qua đó xem sao.” Shishiya đứng bật dậy khỏi xô-pha khiến bát đũa trên bàn kêu loảng xoảng. Gương mặt ngắm đen của anh hơi chuyển sang trắng bệch.
Một lát sau, Sayoko dùng chìa khóa lấy ở ngăn kéo tủ đựng đồ trong bếp mở cánh cửa sắt đang khóa của Cựu quán.
Bấy giờ là 2 rưỡi chiều. Tức sáu mươi tám tiếng ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi nhóm thực địa của tạp chí CHAOS vào Cựu quán.