Chương 15
Tận cùng ác mộng
Khi ý thức quay trở về từ nơi tận cùng của màn đêm bức bối, thứ chờ đợi cậu quả nhiên vẫn là một màn đêm khác.
Một màn đêm tối đen như mực.
Hai mắt đã mở, nhưng gắng sức chớp đủ kiểu cũng chẳng nhìn thấy gì. Cậu giơ tay phải lên huơ huơ trước mặt, đến cả tay của mình đang ở đâu còn chẳng trông thấy nữa là cảnh vật xung quanh.
Cậu nằm ngửa, dưới lưng là nền nhà vừa cứng vừa lạnh.
Đây là… đâu? Sương mù trắng đục bủa vây cõi lòng, Kawaminami tự hỏi. Mình đang làm gì vậy?
Phía sau cổ, chỗ não dưới vô cùng đau nhức. Cậu định gắng gượng ngồi dậy, nhưng vừa dùng sức, cơn đau lại bắt đầu ngọ nguậy như một sinh vật sống đang làm tổ chỗ não dưới. Từ cổ tới bả vai, lỗ tai, thậm chí xuyên qua hộp sọ vào não bộ, từng bộ phận đang thay phiên nhau nhức nhối.
Kawaminami khẽ rên lên một tiếng rồi từ bỏ.
Phải mất một lúc, cậu mới nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Có cảm giác trí nhớ như trùng biến hình amip đang co rút đều đặn theo nhịp điệu của những cơn đau trong đầu, mãi một hồi lâu mới chịu chậm chạp ngưng kết thành hình.
Phải rồi…
Để tìm kiếm cô bé Kozue tự nhiên mất tích khỏi phòng, Uryu đã tới phòng quả lắc trước, Kawaminami thì đợi Kobayakawa bình tĩnh lại rồi mới đuổi theo. Xong đó…
Cậu phát hiện ra thi thể Uryu. Đỉnh đầu bị đập vỡ, xác nằm bên bàn viết ở buồng tiếp khách của phòng quả lắc, tay phải nắm chặt tấm ảnh vốn nằm trong hộp nhạc. Kawaminami cho rằng Uryu cố cầm tấm ảnh trước khi chết nhằm truyền đạt lại lời nhắn nào đó…
“Đúng rồi.” Cậu lâm rầm. Cơn đau nhức sau gáy lại một lần nữa lan ra.
Hung thủ đột ngột tập hậu. Kawaminami chưa kịp quay đầu nhìn hắn thì ý thức đã bị bóng tối nuốt chửng đúng khoảnh khắc bị đánh trúng…
Vậy, chỗ cậu đang nằm có khi lại chính là căn phòng đó.
Chẳng lẽ hung thủ chỉ đánh ngất mà không muốn lấy mạng mình? Hắn cứ thế tắt đèn rồi chạy mất ư?
Kawaminami đảo mắt thăm dò, vẫn màn đêm tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì. Cậu gắng chịu đau, chậm rãi tì người dậy. Qua cảm giác của bàn tay, cậu đoán rằng nền nhà không trải thảm, trong khi buồng tiếp khách của phòng quả lắc thì có, ít nhất đủ để suy ra, chỗ này không cùng một địa điểm với căn phòng ban nãy, nhưng mà… Rốt cuộc cậu đã bất tỉnh bao lâu? Kawaminami đoán chừng chỉ vài phút, nhưng cũng cảm giác như mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Kawaminami sờ vào túi nhưng không thấy đồng hồ bỏ túi đâu, có lẽ nó đã rơi ra trong lúc cậu bị đánh.
Cậu quan sát xung quanh thêm lần nữa, tự nhủ chỉ cần trông thấy ánh sáng phát ra từ kim đồng hồ dạ quang thôi cũng đủ rồi, nhưng vẫn chẳng có. Tóm lại, căn phòng này không có một nguồn sáng nào hết, cậu thực sự đang bị bao vây bởi màn đêm mịt mùng. Kawaminami bắt đầu bò trên nền nhà bằng cả hai chân hai tay, lần sờ khắp xung quanh.
Chẳng bao lâu sau, cậu mò được tới vách tường. Tường không dán giấy mà trơn tuồn tuột, bên trên có vài rãnh ngang dọc đan xen, xem ra là ốp gạch sứ. Cậu bám hai tay vào tường để đứng dậy. Được một lát, cậu sờ thấy thứ gì đó lồi ra như công tắc đèn, nhưng ấn mấy lần đều không sáng. Là do ngắt điện hay do cháy bóng?
Giống như nhân vật chính trong tác phẩm kinh dị nổi tiếng của Edgar Allan Poe*, cậu lần theo tường mà đi trong bóng tối, mãi mới biết mình đang ở nơi nào.
Tác phẩm được nhắc tới ở đây là The Pit and the Pendulum (Hố sâu và con lắc). Nhân vật chính tỉnh lại thì phát hiện mình bị chôn sống trong xà lim của Tòa án Dị giáo Tây Ban Nha. Xà lim đen hắc ín và bốn bề chật chội, toàn tường là tường, nhưng lại cao hun hút như ống chạy thang máy. Một truyện ngắn kinh dị xuất sắc, có khả năng gây ngạt cao độ cho những người sợ không gian hẹp trong quá trình nhân vật chính dùng tay lần mò khám phá không gian cầm tù anh ta.
Đây là buồng vệ sinh của phòng quả lắc. Cậu sờ thấy bồn rửa mặt cỡ lớn, ngổn ngang bên dưới là chiếc đồng hồ bị đập vỡ. Cậu bước chân trần trên sàn, mấy lần giẫm phải thủy tinh vụn vung vãi, phải buột miệng kêu đau.
Buồng này có hai cửa, một thông sang buồng tắm, đẩy mở vào dễ dàng, nhưng đèn bên trong cũng không sáng. Còn một cửa nữa dẫn ra buồng tiếp khách, chính là lối thoát khỏi đây, nhưng cửa này đóng rất chặt. Không phải vì khóa ngoài, bởi công trình phụ thông thường đều được thiết kế theo kiểu khóa trong, mà vì có người đã dùng vật nặng chặn bên ngoài. Kawaminami huých người vào cửa, nhưng cửa không hề nhúc nhích.
Dù đã hiểu rõ tình hình hiện tại, cậu vẫn không thể thoát thân, chắc chỉ còn cách ngồi đây đợi người tới cứu.
Kawaminami chẳng biết phải làm sao, đành dựa lưng vào tường. Cả người ướt đẫm mồ hôi, cổ họng thì khô kinh khủng. Cậu lần mò tới bồn rửa mặt rồi vặn vòi. Nước có chảy ra thật, nhưng lại lẫn toàn gỉ sét nên không thể uống được. Gáy vẫn còn rất đau, cậu thò đầu xuống dưới vòi rồi xả nước vào, cơn đau dường như có giảm bớt. Nhưng ngay sau đó, cơn buồn ngủ khủng khiếp lại kéo đến.
Cậu ngồi trên sàn, lưng vẫn dựa vào tường. Cảm giác mệt mỏi rã rời khắp người dần chuyển thành tê liệt, đầu như giăng sương mờ trắng đục.
Cô bé Kozue mất tích không biết giờ thế nào rồi? Kobayakawa ở ngoài đại sảnh không sao chứ? Tấm ảnh Uryu nắm chặt trong tay có ý nghĩa gì?
Kawaminami chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ những vấn đề này nữa. Một lát sau, ý thức của cậu lại trôi tuột xuống vực thẳm, trở về với màn đêm ban nãy.
Hình như có vài lần cậu tỉnh dậy trong thoáng chốc, nhưng lần nào mở mắt cũng chỉ thấy màn đêm sâu thẳm. Trong trạng thái mê man, dường như cậu đã mơ rất nhiều, giấc mơ xuyên qua cả thời gian lẫn không gian, đan xen đủ loại hình ảnh, âm thanh, mùi vị và cảm xúc, giày vò trái tim mệt mỏi của Kawaminami hết lần này tới lần khác.
“Này, Conan, dậy đi nào!”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc, Kawaminami cứ ngỡ mình vẫn đang nằm mơ chứ chưa hề tỉnh lại. Cậu dễ dàng nhớ ra khuôn mặt của người sở hữu giọng nói này, nhưng hiện tại người đó không thể ở bên cậu được. Cậu nhanh chóng phủ định suy đoán của mình.
“Conan này, Conan à!”
Chuyện gì vậy nhỉ?
Có người đang cật lực lắc bả vai cậu. Bên tai là tiếng anh gọi tên cậu.
Tiếng gọi… rất khẩn thiết, rất…
Kawaminami từ từ mở mắt, tự nhủ giấc mơ này chắc sắp tới hồi kết rồi đây.
“Ô kìa, tỉnh lại rồi kìa!”
Đã cảm nhận được ánh sáng. Trước mắt chính là gương mặt đang sốt sắng quan tâm của anh ấy.
“Ôi…”
Đây không phải là mơ.
“Anh… Shimada?”
Mình được cứu rồi…
“Anh Shimada… Shishiya…”
Kawaminami chẳng còn hơi sức đâu để lau những giọt nước đong đầy trong hốc mắt, chỉ biết mải miết gọi tên anh hết lần này tới lần khác.
Trước câu hỏi Tại sao anh lại tới đây của Kawaminami, Shishiya trả lời Tình hình cụ thể tôi sẽ nói lại với cậu sau, rồi kéo tay Kawaminami lên để đỡ cậu dậy.
“Không sao chứ? Cậu có đi được không?”
“Được ạ.”
Cơn đau ở gáy đã biến mất, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, nhưng vì miệng khô khốc, lại thêm cơn đói quằn quại trong bụng, Kawaminami nghe người bải hoải, hơn nữa bàn chân còn bị mảnh thủy tinh đâm thủng nên vô cùng khó chịu.
Cậu nhìn quanh.
Quả nhiên mình vừa bị nhốt trong buồng vệ sinh của phòng quả lắc. Cánh cửa ban nãy bị chặn cứng bên ngoài giờ đã mở ra, ánh đèn bên buồng tiếp khách rọi cả vào đây.
Kawaminami muốn biết vì sao đèn trong này không sáng, bèn ngẩng lên nhìn trần. Chao đèn bị phá hỏng, bóng đèn vỡ tan tành. Đèn trên bồn rửa mặt cũng hỏng, bảo sao ấn mãi công tắc không thấy sáng. Đèn buồng tắm chắc cũng chẳng khá khẩm hơn.
Xỏ dép lê xong, cậu được Shishiya đỡ ra đại sảnh. Có hai người đang đứng ở đó. Một là Sayoko và một là người đàn ông thấp bé cậu chưa gặp bao giờ. Cả hai đều nhìn cậu, mặt mũi trắng bệch lấm tấm mồ hôi.
“Nhân thể, để tôi giải thích tình hình cái đã.” Shishiya nói, “Vì có chút chuyện phải làm, tôi đã tới đây từ ngày hôm trước. Chiều nay, anh Tadokoro,” anh trỏ người đàn ông thấp bé, “phát hiện ở cửa chính Tân quán có vết máu nên báo với chị Sayoko. Chúng tôi qua xem thì thấy vết máu bắt đầu từ phía cửa chính Cựu quán kéo dài sang. Biết chắc đã xảy ra chuyện chẳng lành, mọi người tức tốc mở cửa sắt vào đây.”
“Các anh chị trông thấy thi thể chưa?” Kawaminami hỏi.
Shishiya gật đầu Rồi và nói tiếp, “Giữa đại sảnh có một xác nam giới phủ chăn. Chị Sayoko nói là Watanabe, một sinh viên trong nhóm. Chúng tôi thấy xác cậu ấy đầu tiên, và đã nhờ anh Tadokoro báo cảnh sát.”
“Còn các thi thể khác?”
“Trên giường phòng ngủ có một xác nữ giới. Thấy bảo cô bé tên Katagi Sakiko, cũng là sinh viên Đại học W. Chúng tôi phát hiện được có ngần ấy.”
“Có ngần ấy?” Kawaminami trố mắt sửng sốt, “Vậy còn thi thể Kawarazaki và Utsuumi trong phòng số thì sao?”
Shishiya nghiêm túc lắc đầu. “Không có. Mà Kawarazaki… Kawarazaki hả? Chắc là một người trong nhóm sinh viên. Utsuumi thì là ai?”
“Phóng viên ảnh của Kitansha, Utsuumi Atsushi.”
“Ồ.” Shishiya gãi cái mũi khoằm lấm tấm mồ hôi. “Ở đại sảnh có một cuốn sổ ghi chép, trên đó đã tổng kết và sắp xếp lại từng sự việc xảy ra sau khi các cậu vào đây, trông như thời gian biểu, chắc là do cậu viết rồi.”
“Vâng.”
“Tôi có xem lướt, đại khái đã nắm được các diễn biến vừa qua, cũng kiểm tra một lượt các phòng. Trong sổ viết xác Kawarazaki và Utsuumi lần lượt ở phòng III và IX, nhưng thực tế không hề có. Tuy nhiên vẫn còn dấu vết giống hiện trường án mạng.”
Kawaminami yên lặng một lúc, “Kobayakawa thì sao? Anh ấy đâu?”
“Cái anh phó chủ biên tạp chí á hả? Chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu cả.”
“Không phải chứ…”
“Ba chúng tôi đã lục soát toàn bộ ngôi nhà. Đâu đâu cũng bừa bãi, đồng hồ bị đập vỡ hết, cửa sổ trên trần đại sảnh cũng thế, giống như có người muốn trốn ra qua lối đó vậy. Nhưng cũng chỉ phát hiện được hai thi thể mà tôi nói ban nãy. Cuối cùng tới phòng này thì tìm thấy cậu.” Shishiya hất cằm về buồng vệ sinh, nơi Kawaminami vừa bị nhốt. “Cửa vào bị đàn piano và kệ trang trí chặn cứng, tôi thấy lạ nên đẩy xem, hóa ra cậu ở bên trong.”
“Nhưng mà, nếu vậy thì…”
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tất cả nghi vấn đồng loạt tuôn ra rồi nổ tung như pháo hoa trong tâm trí Kawaminami. Shishiya đăm đăm nhìn Kawaminami mãi không rời, khiến cậu thấy mất tự nhiên. Như thể muốn trốn tránh ánh mắt anh, Kawaminami ngoảnh đầu nhìn ra buồng tiếp khách. Lúc này, cậu mới nhận ra cái xác bên bàn của Uryu đã biến mất.
“Xác…”
“Hả? Cậu nói gì cơ?”
“Xác Uryu, biến mất rồi.”
“Uryu… Thật á? Cậu ấy cũng bị giết rồi ư?”
“Ở chính chỗ đó…” Kawaminami bước về phía bàn viết, trỏ xuống nền nhà.
Chiếc đồng hồ hình tam giác ngược cậu vẫn luôn để trong túi giờ nằm chỏng chơ trên sàn. Mặt kính vỡ vụn, kim rụng, xem chừng hỏng luôn rồi.
“Khi tôi đuổi theo tới đây, Uryu nằm ở đó, đầu bị đập nát, mặt ngửa lên, đã tắt thở… Tay phải còn cầm tấm ảnh…”
“Ảnh? Ảnh nào cơ?”
“Tấm ảnh đặt trong hộp nhạc. Kia kìa, chính là nó!”
Khuất bên dưới chiếc ghế đổ là một tấm ảnh gãy gập. Shishiya vội vàng bước qua. Để dấu vân tay không dính vào ảnh, anh còn rút khăn mùi soa trong túi ra lót rồi mới cầm nó lên.
“Đây là Towa và Yukiya à?”
“Tấm ảnh này ông chủ chụp vào sinh nhật 14 tuổi của cô chủ.” Sayoko nhoài sang nhìn tấm ảnh trên tay Shishiya, “Đúng là nó vẫn luôn được đặt trong hộp nhạc.”
“Conan, tóm lại là thế nào?” Khẽ đặt tấm ảnh lên bàn, Shishiya xoay người lại hỏi Kawaminami. “Ghi chép của cậu dừng lại ở đoạn phát hiện ra thi thể Kawarazaki chiều hôm qua, sau đó còn những sự cố gì, cho tôi biết được không?”
“Cảnh sát vẫn chưa tới ạ?”
“Báo thì cũng báo rồi, nhưng đường đi bị bão tàn phá nên đang sửa, họ không thể vào ngay được. Thiệt tình, chọn đúng cái lúc cần nhất…”
Theo yêu cầu của Shishiya, Kawaminami thuật lại diễn biến sau đó. Tuy đã cố gắng tóm lược các tình tiết chính, nhưng cậu cũng chẳng rõ như thế đã ngắn gọn dễ hiểu chưa, bởi đầu óc cậu vẫn chìm trong hỗn độn.
Cậu vừa dứt lời, Shishiya vội hỏi, “Khoảng mấy giờ cậu phát hiện ra thi thể Uryu ở đây?”
Ngẫm nghĩ một lúc, Kawaminami trả lời, “Hình như tôi để Kobayakawa ở lại đại sảnh và rời đi vào 1 giờ sáng, nên chắc là khoảng 1 giờ 5 phút.”
“Giờ cậu bị tấn công thì sao?”
“Gần như ngay sau đó. Tôi đang cầm tấm ảnh trong tay Uryu lên xem xét thì có người tấn công từ phía sau.”
“Chà, trùng với thời điểm chúng tôi ở thư phòng của tháp đồng hồ.” Shishiya vừa nói vừa nhìn sang Sayoko. Chị lặng lẽ gật đầu. “Sau đó, hung thủ nhốt cậu, đã bất tỉnh nhân sự, vào buồng vệ sinh, phải không?” Shishiya vuốt chiếc cằm nhọn, cân nhắc với giọng điệu nghiêm túc. “Vấn đề nằm ở tình tiết sau đó.”
“Buồng bên kiểm tra chưa ạ?”
Thấy cánh cửa vào buồng ngủ còn đóng, Kawaminami lên tiếng thắc mắc. Shishiya ậm ừ quay sang quan sát.
“Chúng tôi vẫn chưa vào xem, đó là buồng gì?”
“Buồng ngủ.” Sayoko đỡ lời. “Nơi cô Towa tự sát mười năm về trước.”
“Ồ! Vậy thì…”
Shishiya bước nhanh tới cửa. Kawaminami và Sayoko lập tức bám sát. Tadokoro nãy giờ vẫn đứng trong góc không nói năng gì cũng thấp tha thấp thỏm đi theo.
Tình trạng bên này không có gì đặc biệt. Không tìm thấy những người mất tích, vị trí của chiếc đồng hồ vỡ và xe lăn vẫn y nguyên như lần gần nhất Kavvaminami vào xem.
“Đồng hồ để bàn của Pháp à?” Shishiya tới gần chiếc đồng hồ vỡ, cúi thân hình gầy gò xuống, chầm chậm quay đầu ra hỏi Sayoko, “Đây cũng là một trong số 108 chiếc đồng hồ đang hoạt động?”
Sayoko gật đầu.
“Rốt cuộc hung thủ có thù oán gì với đồng hồ nhỉ?” Shishiya hỏi với vẻ sâu xa.
“Dưới đế đồng hồ còn dính mấy vệt trông như máu, tấm thảm gần đó cũng vậy.” Kawaminami chỉ trò giải thích. “Chúng tôi phát hiện ra vào chiều thứ hai ở Cựu quán, khi vào đây tìm Komyoji.”
“Chính là sự việc được ghi lại trong sổ hả. Ừm, đúng là giống máu thật.”
Shishiya đứng thẳng dậy, quan sát kĩ xung quanh một lần nữa. Đã bật hết đèn mà không gian vẫn vô cùng u ám.
“Sau cửa kia là buồng trang phục.”
Kawaminami giới thiệu. Cửa hai cánh màu nâu chưa đóng kín hẳn, qua khe cửa rộng tầm vài phân có ánh sáng vàng lọt ra.
Linh tính mách bảo Shishiya rằng có thứ gì đó đang chờ đợi bên trong. Anh nhướng đôi mày rậm, gật gù rồi bước thẳng vào trong.
Chẳng bao lâu sau…
Theo chân Shishiya tiến vào buồng trang phục, Kawaminami trông thấy nó, chi tiết mà cậu tin chắc có tồn tại đâu đó trong nhà này, chi tiết mà cậu vẫn luôn gắng sức tìm kiếm.
Trong góc sát nền nhà là một ô cửa vuông vắn có cạnh tầm 70-80 phân, dẫn vào một đường hầm. Đây chính là lối đi bí mật thông ra bên ngoài Cựu quán.
Shishiya dòm vào, thấy một đoạn bậc thang dốc đứng dẫn xuống dưới. Hành động của anh trở nên cực kì thận trọng. Anh kéo nắp hầm lên để đóng lại, rồi vẫy tay gọi Sayoko đang ngó vào.
“Chị xem.” Anh trỏ nắp hầm ốp gỗ đen y hệt nền nhà xung quanh, “Đây này, phía trên có lỗ, chắc là ổ khóa dùng để mở nắp hầm. Chị có ấn tượng gì về nó không?”
Sayoko nhìn xuống, nắp có một lỗ tròn đường kính 2-3 phân, trong lỗ nhô ra một đầu que sắt màu đen.
“Đây là…” Sayoko chậm rãi lắc đầu. “Không ngờ ở đây lại có thứ này, trước giờ tôi không hề để ý tới nó.”
“Tôi nghĩ nó được lắp đặt khi xây thêm Tân quán. Còn cửa ẩn trên tường các phòng thì chắc chắn được thiết kế từ hồi xây Cựu quán.” Shishiya nheo mắt nhìn ổ khóa trên nắp hầm. “Từ khi tới đây, tôi đã trông thấy hai ổ khóa giống thế này. Chị biết mà. Một cái trên nền nhà tro, còn một cái ở phòng máy của tháp đồng hồ, chính là lỗ xoáy dùng để lên dây cót cho tháp. Chị thấy sao?”
Sayoko e dè gật đầu, có vẻ rất sợ đáp án mà Shishiya sắp suy luận ra. Anh nhà văn nói liền một mạch, không cho chị cơ hội phản ứng.
“Nói cách khác, chìa khóa dùng để lên dây cót chính là chìa khóa mở cái nắp này. Tôi nghĩ vậy có đúng không?”
Sayoko gật đầu lần nữa, mặt tái nhợt đi, “Sao có thể…”
“Như Conan vừa kể, Uryu đến chết vẫn nắm chặt tấm ảnh trong tay…” Shishiya nghiêm nghị nói tiếp. “Chứng tỏ lúc lâm chung, cậu ấy muốn dùng chút sức lực cuối cùng để gửi lời nhắn lại. Nhiều khả năng lời nhắn ấy nắm trong tấm ảnh. Trong ảnh có hai người, một là cô Towa đã qua đời mười năm trước. Suy ra…”
“Sao lại thế được…”
“Theo ghi chép của Conan, vụ giết người đầu tiên ở Cựu quán xảy ra vào khoảng 12 giờ đêm 31. Chắc chị vẫn nhớ, lúc rời thư phòng trên tháp đồng hồ, chúng ta đã tạt qua phòng Yukiya ở tầng ba, không có ai trong phòng.”
“Lẽ nào…”
“Tóm lại, cứ xuống xem sao.” Shishiya nhìn bậc thang bên dưới. “Conan, cậu có thể đi cùng tôi không?”
Kawaminami cố gắng nhỏm tấm thân mệt mỏi dậy, gật đầu. “Được.”
Bốn người bước xuống cầu thang, bật đèn lên, trước mặt hiện ra một lối đi dài. Shishiya đi trước, những người khác đi hàng một đẳng sau. Hết lối đi thì tới một đoạn bậc thang dẫn lên, đưa họ vào một khoảng không tối mịt.
Ánh sáng dưới hầm hắt lên giúp họ trông thấy lờ mờ xung quanh. Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, bốn bức tường bao quanh hình như đêu làm bằng đá, bóng tối ẩm ướt tỏa ra một thứ mùi thối đến phát ói.
“Quả nhiên!” Shishiya thốt lên, “Đây là nhà tro.”
Một đốm lửa nhỏ bật lên trong âm u, phát ra từ chiếc bật lửa kèm hộp đựng thuốc lá của Shishiya. Anh lấy một cây nến trên giá, châm lửa, giơ cao quá đầu để có vùng sáng rộng hơn.
Trước mặt là ba cỗ quan tài dàn hàng ngang.
Kawaminami nhủ bụng, đã gọi là nhà tro thì các quan tài sẽ đặt tro cốt. Một của ông Michinori, một của Towa, còn một… Nghĩ tới đây, đột nhiên cậu để ý thấy thứ gì đó màu đen đang mắc ở khe nắp quan tài ngoài cùng bên phải.
“Anh Shishiya, nhìn kìa!” Kawaminami trỏ sang.
“Hử?”
“Kia kìa, cỗ quan tài đằng kia ấy, có thứ gì đó thòi ra ngoài.”
“Cái nào… Ồ!”
Shishiya lập tức nhờ Sayoko mở giúp cửa chính nhà tro, giúp ánh sáng bên ngoài rọi vào. Anh đưa nến cho Kawaminami rồi bước tới chỗ quan tài.
“Chị Sayoko, cho phép tôi mở nắp quan nhé.”
Không đợi trả lời, Shishiya đã đặt hai tay lên cạnh bên nắp quan, cúi người đẩy nó sang bên kia. Tiếng đá ma sát đá làm chấn động bầu không khí ngưng đọng trong nhà tro chật hẹp, nghe sởn cả gai ốc. Và…
“Ôi!” Kawaminami thốt lên “Ko… Kozue…”
Bên trong quan tài là xác Kozue. Đôi mắt trợn to, con ngươi như sắp rớt ra ngoài, đôi môi trắng bệch vặn vẹo một cách khổ sở… Trên gương mặt sưng phù vì tụ máu, vẻ lanh lợi hoạt bát như cáo con đã biến mất. Thứ kẹp ở khe quan tài chính là vạt dưới bộ linh y màu đen mà cô đang mặc.
Phải chăng Kozue đã phát hiện ra lối ngầm ở buồng trang phục, chạy qua đường hầm trốn được tới đây thì bị giết? Hoặc cũng có thể cô đã bị giết từ lúc ở Cựu quán, sau đó bị chuyển vào đây chăng?
“Đây chắc là quan tài của cô Towa?”
Shishiya hỏi Sayoko. Cuối quan tài, cạnh chân thi thể là một vật trông giống hộp tro.
“Hai quan tài còn lại cũng phải mở ra xem.” Shishiya nói, “Conan, cậu giúp tôi một tay được không? Sang mở bên kia đi.”
“Vâng.”
Một lát sau, hai cỗ quan tài đều được mở ra, Kawaminami thốt lên lần nữa. Quả như dự tính, ngoài hộp tro cốt, trong mỗi quan tài còn có một thi thể ở trạng thái hết sức thê thảm.
Trong cỗ quan tài bên trái mà Kawaminami vừa đẩy ra là một xác nữ giới gần như trần truồng. Lớp trang điểm đặc trưng trên mặt cho thấy đây là Komyoji.
Trên người cô chỉ có độc bộ đồ lót, phần da thịt trần trụi ở vai, ngực, bụng… đã đổi màu tím bầm bẩn thiu. Nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt, trừ vài chỗ trang điểm đã nhòe thì trông chẳng khác gì lúc còn sống, nhưng mùi nước hoa gây buồn ngủ trên người cô đã biến mất, thay vào đó là mùi thi thể thối rữa khiến người ta buồn nôn.
Cô đã bị giết.
Cái bụng trống rỗng của Kawaminami bỗng cuộn lên. Cậu khẽ rên rỉ, giật lui vài bước. Hóa ra ngay đêm đầu tiên, cô ấy đã…
Trong cỗ quan tài ở giữa do Shishiya mở có xác một ông lão mặc đồ truyền thống màu nâu. Ai đây? Kawaminami không nhận ra ngay. Nhưng…
“Ôi, ông Nonomiya.”
Nghe Sayoko hét lên, cậu mới nhớ ra.
Đúng rồi, là ông thầy bói. Hôm đầu tiên, khi họ sắp vào Cựu quán, ông lão mặt đầy nếp nhăn đã đuổi theo và cảnh báo họ bằng chất giọng khàn khàn, “Mau rời khỏi nhà này đi.”
“Nghĩa là sao?” Shishiya thất vọng thở dài, “Ông lão thực sự đã gặp tử thần rồi ư? Chắc tử thần này chính là tên hung thủ ra vào nhà tro, cho nên ông ấy mới…”
“Nguy to!” Từ bên ngoài cửa chính đang mở bỗng vọng vào tiếng kêu ồm ồm của Tadokoro. Không hiểu ông đã bỏ ra ngoài một mình tự lúc nào. “Mọi người mau qua đây mà xem!”
Shishiya, Kawaminami và Sayoko cuống quýt chạy ra. Tadokoro đứng cách cửa nhà tro khoảng năm sáu bước chân. Thấy ba người chạy tới, ông trỏ ra sân sau, “Bên đó có người!”
Dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng chói chang ngập tràn cảnh vật, tháp đồng hồ bằng đá đen sì vẫn sừng sững đứng đó. Ngay chân tháp, gần bức tường bên trái họ là một dáng người nằm sấp, mình mặc bộ đồ màu vàng. Cỏ hoang tua tủa xung quanh như muốn chôn vùi cậu.
“Fukunishi?” Shishiya hét toáng, “Chằng phải Fukunishi đó sao?!”
Shishiya lao tới cạnh cậu thanh niên đang nằm bất động, quỳ xuống thảm cỏ, rối rít gọi “Fukunishi, Fukunishi!”.
Cái tên này, dĩ nhiên Kawaminami cũng biết.
Fukunishi vốn có tên trong danh sách tham gia dự án đặc biệt. Cậu là thành viên trong Hội Mystery, và đáng kể nhất, là người cùng đào hố với Uryu mười năm về trước. Sao Fukunishi lại quen Shishiya? Sao lại nằm đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những chuyện chưa sáng tỏ vẫn còn rất nhiều.
Lúc này đã sắp cuối ngày, mặt trời ngả về Tây, tới gần những dãy núi trải dài xa tít về bên phải. Tháp đồng hồ đổ bóng dài ra đất dưới ánh hoàng hôn.
Kawaminami lặng lẽ ngước nhìn. Đứng ở đây, vừa hay trông thấy rõ mặt trước của tháp đồng hồ không kim. Vòng từ bên trái tòa tháp ra phía sau thì thấy, từ tầng hai trở lên, trước mỗi ô cửa sổ trổ trên tường đá nâu thẫm đều có một ban công nhỏ.
Có thể Fukunishi ngã xuống từ một trong các ô cửa này. Kawaminami nhủ thầm. Là bất cẩn ngã xuống, hay là…
Mệt lả và đói khát, hoặc do ánh sáng quá mạnh, Kawaminami bỗng thấy chóng mặt khủng khiếp. Cả người lảo đảo, cảnh vật trước mắt méo mó như đang nhìn qua tròng kính có độ cận cao, màu sắc xung quanh bắt đầu nhạt đi. Đúng lúc này, khóe mắt cậu bắt được một hình ảnh.
Cậu dụi mắt, dồn mọi mảnh ý thức rời rạc vào hình ảnh đó.
Trên ô cửa sổ đang mở ở tầng ba tháp đồng hồ, một gương mặt thò ra ngoài, chính là…
Cậu thiếu niên!
Kawaminami muốn nói với Shishiya về những gì vừa trông thấy, bèn cố chống cơn chóng mặt, cất bước tới chỗ anh. Đúng lúc ấy…
“Anh Tadokoro!” Shishiya gọi to tên người đàn ông thấp bé, “Anh mau gọi xe cứu thương đi!”
“Cậu ấy còn sống à?”
“Vẫn thở. Anh mau bảo họ cấp tốc tới đây!”
“Nhưng đường đang hỏng, xe cứu thương không thể tới đây được, đến cảnh sát còn phải bó tay cơ mà…”
Thấy người đàn ông vẫn đắn đo, Shishiya cáu gắt ra lệnh, “Gọi cấp cứu ngay! Anh nghe rõ chưa!”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Takodoro loạng choạng chạy sang mặt bên kia tòa tháp. Shishiya đứng dậy nhìn theo ông, sau đó lại quỳ xuống cạnh Fukunishi, “Đừng chết, Fukunishi.”
“Không cần đưa cậu ấy vào nhà sao?” Kawaminami cúi xuống cạnh Shishiya.
Shishiya gục mặt lắc đầu. “Cứ để yên ở đây thì hơn. Hình như bị thương ở đầu, chắc rơi trên kia xuống…”
Anh quét mắt lên tháp, Kawaminami đưa mắt nhìn theo, nhưng bóng cậu thiếu niên đã biến mất khỏi ô cửa tầng ba.
“May thật, nhờ trời mưa mà đất tơi xốp, không thì…”
“Tôi có thể giúp gì được không?”
“Để tôi nghĩ xem… Cậu đem ít nước lạnh, khăn lau và chăn tới đây. Ơ, Sayoko đâu rồi?”
Nghe hỏi, Kawaminami liền ngó quanh. Sân vườn trống trải, không thấy bóng Sayoko đâu. Chẳng lẽ còn ở nhà tro?
“Chị ấy đi đằng nào?” Shishiya nhíu mày lo lắng, “Chẳng lẽ tới chỗ cậu ta…”
“Cậu Yukiya!” Đúng lúc đó, trên đầu hai người vang lên tiếng Sayoko. Kawaminami nghĩ ngay tới ô cửa sổ ban nãy. “Cậu Yukiya…”
Shishiya và Kawaminami cùng bật dậy, ngẩng lên nhìn tháp đá sừng sững trước mặt.
“Chị Sayoko!”
Shishiya lớn tiếng gọi, nhưng không biết chị quản gia có nghe thấy không.
“Ôi, xin cậu…” Phía trên vọng xuống tiếng van nài bi thương đứt đoạn. “Cậu Yukiya, đừng mà. Không được, đừng làm thế…”
Shishiya thầm kêu Nguy to, đoạn cởi áo khoác đắp cho Fukunishi rồi lao về hướng Takodoro vừa chạy. Nên đi theo hay ở lại trông nom người bị thương, Kawaminami do dự một lát, cuối cùng quyết định đuổi theo Shishiya.
Họ tới mặt kia tòa tháp, lao vào theo lối trông giống cửa sau, vượt qua hai cánh cửa đang mở thì tới phòng đế có trần cao vút.
Shishiya leo lên cầu thang ở bức tường phía trong, thang cực kì dốc, gần như vuông góc với mặt đất. Còn Kawaminami, sau khi chạy hết tốc lực tới đây, cậu thở hổn hển, cảm giác chóng mặt ập đến một lần nữa. Cậu quỳ sụp xuống.
“Cậu Yukiya!” Phía trên lại vang lên tiếng hét của Sayoko, “Đừng làm thế, mau quay lại đi!”
Tiếp theo là tiếng bước chân hoảng loạn.
Tít trên cao thấp thoáng bóng người màu trắng đang lao vút lên đỉnh cầu thang. Là cậu thiếu niên đó, Yukiya. Trong phút chốc, Sayoko đã đuổi kịp tới nơi. Khi hai người mất tích ở tầng bốn, Shishiya mới trèo đến tầng hai.
Khó khăn lắm mới đứng dậy được, nhưng Kawaminami cũng chẳng còn sức đi theo. Cậu đành dựa lên tường đá cạnh cửa vào, vừa cố thở đều trở lại, vừa ngẩng đầu nhìn lên trần.
Trần tháp cao đến hơn 10 mét, ở giữa mở ra một cái hốc hình chữ nhật. Điều đầu tiên nảy ra trong trí Kawaminami là, cái hốc này dùng để làm gì. Hình như Shishiya có nhắc tới phòng máy của tháp đồng hồ, phải chăng phía trên chính là căn phòng ấy?
“Cậu Yukiya!” Tiếng Sayoko càng lúc càng to, chắc do vọng qua cái hốc, “Mau dừng lại đi, cậu Yukiya…”
Câu nói ngắt ngang, đột ngột chuyển thành tiếng thét kinh hoàng.
Bịch! Âm thanh cực lớn vang lên, kèm theo một vật thể màu trắng rơi xuống từ cái hốc Kawaminami đang ngước nhìn.
“Trời ơi!”
Kawaminami rú lên. Shishiya đang chạy từ tầng ba lên tầng bốn cũng bật ra một tiếng kêu kinh hãi.
Giữa sảnh lớn tối hù, một thân thể chúc đầu rơi xuống dưới, chính là cậu Yukiya. Trên người cậu vẫn là bộ đồ ngủ màu trắng y như lúc xuất hiện ở phòng khách Tân quán vào hôm mọi người mới tới.
Sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Cậu thiếu niên rơi bịch xuống nền cẩm thạch màu nâu đỏ trong tư thế dang rộng hai tay. Kawaminami không biết phải làm gì, chỉ biết bần thần nhìn mọi việc xảy ra.
Phòng đế lại một lần nữa lặng ngắt như tờ, nhưng bên tai Kawaminami vẫn ong ong tiếng gào khi rơi xuống của cậu thiếu niên…
“CHỊ ƠIIIII!”
Cậu ta đã gào lên như vậy.