← Quay lại trang sách

RÌ RÀO LÁ XANH CHIHIRO

Đau đầu quá. Mở mắt ra, tôi nhìn thấy trần nhà màu trắng. Tôi ngồi dậy, người đầy mồ hôi.

Ngày Chủ nhật thứ ba của tháng Sáu. Từ sáng trời đã nóng hầm hập như muốn buộc người ta nhớ ra đang là giữa hè.

Tôi nhìn đồng hồ và giật mình. Đã gần ba giờ chiều. Tôi định ngủ trưa một lúc, thế mà ngủ quên cả tiếng mất rồi.

Từ bốn giờ, tôi có lớp học thêm. Buổi trước có bài tập về nhà môn Toán, nhưng tôi vẫn chưa làm. Hoàn toàn không có chút động lực nào. Dạo này tôi luôn thấy mệt mỏi. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều mất hết tính dẻo dai, giống như miếng cao su bị kéo căng hết cỡ, lúc nào cũng uể oải. Hôm trước tôi còn bị giáo viên ở lớp học thêm mắng.

“Komaki, em định ủ rũ chỉ vì thi trượt trường tư đến khi nào đây? Ba năm nữa là kỳ thi vào cấp ba bắt đầu rồi. Liệu mà lấy lại tinh thần đi.”

Tôi vẫn cúi đầu, không trả lời. Đừng nói mấy chuyện chán ngắt đó nữa, tôi tự nhủ.

Chuyện tôi trượt kỳ thi đầu vào của trường tư thục Hounan xảy ra hồi đầu năm. Mọi người đều nói chắc chắn tôi sẽ đỗ, vì vậy nếu bảo tôi không hề sốc thì rõ là nói dối. Chỉ có điều đó không phải một cú sốc kéo dài. Vốn dĩ tôi không có chí hướng phấn đấu quá mạnh, cũng chẳng phải tuýp người cố gắng điên cuồng. Tôi đã nghĩ mình có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần, trượt đầu vào cấp hai thì khi thi lên cấp ba cố gắng thêm chút là được. Lẽ ra tôi đã có thể làm được điều đó.

Tôi nhắm mắt lại. Cảnh tượng đó lại hiện lên.

Tay vịn cầu đi bộ, lưng áo sơ mi trắng, đèn pha của những chiếc xe nối nhau thành dòng...

Đã gần một tháng trôi qua. Lúc đó trời đã tối. Không khí buổi đêm tràn ngập mùi lá xanh, tiết trời thật khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Tôi đang bước chầm chậm trên đường từ lớp học thêm về nhà. Không khí ngọt dịu, cảm giác rất thoải mái. Một cách tự nhiên, bước chân tôi cũng chậm lại. So với mọi khi thì hôm nay tôi về khá muộn. Vì chuyện thi trượt mà giáo viên ở lớp học thêm đã thuyết giảng cho tôi khá lâu về “thái độ trong tương lai”. Nói thật, tôi thấy chán ngấy. Nào là động viên, cáu giận, nịnh nọt, người lớn thích lo chuyện của người khác thật. Mẹ tôi cũng thế. Tự dưng dịu dàng, quan tâm đến mức kỳ cục.

“Cái này không quyết định được chuyện cả đời mà. Có khi cứ từ từ, thoải mái lại thành công ấy chứ, phải không con?”

Mẹ vừa nói vừa cười. Sao mà kỳ lạ. Mẹ chính là người đã liên tục động viên tôi, “cố lên con, bây giờ chính là lúc để cố gắng” kia mà. Tôi không ghét mẹ. Chính vì không ghét, nên tôi không muốn chỉ vì tôi thi trượt mà mẹ lại thay lời vòng vo như vậy. Nhận được những lời động viên kiểu đó chỉ khiến tôi khó chịu thêm. Tôi sẽ nghĩ “không thể tin tưởng người này nữa” mất. Tôi muốn mẹ vẫn là mẹ, dù tôi có thành công hay thất bại, học ở đâu, lựa chọn cách sống như thế nào đi nữa. Tôi muốn có một người luôn kiên định với lời mình nói ra ở bên cạnh.

Chính vì thế, thái độ của bố khiến tôi rất mừng. Bố tôi không hề thay đổi. Sau khi “à, ừ” nghe hết chuyện tôi thi trượt, ông chỉ nói, “Thế hả? Chihiro cũng vất vả quá.” bằng giọng thì thầm.

Sau đó, vào Chủ nhật tuần tiếp theo, ông hỏi tôi có đi câu cá không. Câu cá là sở thích duy nhất của bố. Khi tôi trả lời “con không đi đâu”, ông bảo “thế à” rồi quay đi. Chỉ có thế. Không có khích lệ, cũng không có thuyết giáo. Không hiểu sao tôi lại thấy nhẹ nhõm và vui vì chuyện đó. Bởi sau khi trượt kỳ thi, xung quanh tôi đã có quá nhiều lời động viên, giảng giải, an ủi rồi.

Chẳng lẽ mấy người lớn quanh mình chỉ biết nghĩ và nói ra những lời giống y hệt nhau hay sao. Nghĩ vậy, không hiểu sao tôi lại lo lắng không yên. Chính vì thế, thấy bố chẳng hề đổi khác so với ngày thường khiến tôi thở phào. Chút vướng bận với kỳ thi còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

Vì vậy mà tối hôm đó, trên đường từ lớp học thêm về, dù đang chán vô cùng, tôi vẫn không cảm thấy xuống tinh thần, thậm chí còn có tâm trạng để thưởng thức mùi lá xanh nữa.

Đó là lúc tôi đã bước hẳn lên cầu đi bộ. Tôi nhìn thấy bóng người ở phía trước. Người đàn ông đó cởi áo khoác ngoài ra, vắt lên tay vịn. Vào khoảnh khắc đó, từ trong túi ngực của chiếc áo, một vật hình vuông nho nhỏ rơi ra. Người đàn ông không nhận thấy điều đó mà vẫn đang dán chặt ánh mắt xuống dòng xe cộ phía dưới. Lúc đó tôi đã nhận ra người đàn ông chính là bố mình. Bố đang ở ngay trước mắt tôi, vịn vào thành cầu như bị hút chặt vào nó, không hề cử động. Tôi cũng không di chuyển nổi. Miệng tôi khô cứng đến đau rát, mồ hôi túa ra.

Phải gọi, phải gọi bố, không thì... Dù nghĩ như thế, lưỡi tôi vẫn không chịu cử động.

Nhưng người được gọi lại là tôi. Ai đó gọi tên tôi từ phía sau lưng.

“Chihiro ơi.”

Giọng nói đó không quá lớn, nhưng cũng đủ khiến tôi nhảy dựng lên theo đúng nghĩa đen.

“Mari.”

Fujihira Mari đang đứng sau lưng tôi. Tôi đã học cùng Mari suốt từ thời mẫu giáo. Hai đứa là bạn từ nhỏ, giờ còn là bạn học cùng lớp.

Không biết vẻ mặt tôi lúc đó trông thế nào. Mari thu lại nụ cười, nghiêng đầu nói.

“Xin lỗi. Tớ làm cậu giật mình phải không? Chihiro đứng một mình im lặng làm tớ thắc mắc không biết có chuyện gì...”

Mari ấp úng nói, hai má ửng đỏ. Từ xưa cậu ấy đã hay xấu hổ, rất dễ đỏ mặt. Tôi là một trong số rất ít những người mà Mari có thể nói chuyện một cách thoải mái.

Hình như Mari cũng đang từ lớp học thêm về nhà, chiếc túi xách bằng vải đeo tiên vai. Cánh tay trắng trẻo lộ ra từ dưới chiếc áo phông ngắn tay.

“Cũng không hẳn, tớ không giật mình đâu, có điều cậu gọi đột ngột quá... Cho nên...”

Tôi lầm bầm mấy từ chẳng biết có ý nghĩa gì rồi quay lưng nhìn lại.

Bố đã không còn ở đó nữa. Tôi nhìn thấy bóng ông vội vã bước xuống khỏi cây cầu. Toàn bộ sức lực như bay biến khỏi cơ thể tôi. Vịn vào thành cầu, tôi thở ra một hơi thật dài.

Mari đang nhìn tôi chăm chăm một cách khó hiểu. Những lúc như thế này, Mari sẽ không khăng khăng gặng hỏi “cậu làm sao vậy”, “chuyện gì đã xảy ra thế”, đây chính là ưu điểm của cậu ấy. Tôi lắc đầu với Mari rồi nói một câu nói dối vụng về.

“Cậu không sao chứ?”

“Ừ, tớ ổn. Vậy thôi, chào cậu.”

Tôi bước đi thật nhanh để trốn tránh cái nhìn có vẻ lo lắng của Mari. Tôi cảm thấy lạnh khi mà mồ hôi khắp người bắt đầu se lại, những đầu ngón tay khẽ run lên.

Bố đã dừng lại vì nhận ra tôi ở đó ư? Dừng lại? Dừng cái gì? Thôi không nhảy xuống dưới nữa ư? Nếu đúng như thế thì tại sao? Vì lý do gì...

Tối hôm đó bố về nhà khá muộn. Ông hơi say. Nhận thấy ông đã về, tôi thở ra một hơi thật dài. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Giả bộ đi vệ sinh, tôi bước vào phòng khách nơi bố mẹ đang có mặt.

“Ơ, Chihiro. Con vẫn còn thức à?”

“Vâng. Bây giờ con đi ngủ đây.”

“Đừng cố gắng quá sức đấy.”

“Con không làm gì quá sức đâu.”

Bố, bố đang cố gắng quá sức phải không? Ban nãy bố định làm gì vậy. Có vô số chuyện muốn hỏi, vậy mà tôi lại hoàn toàn không biết phải thể hiện bằng từ ngữ như thế nào, cứ đứng đó im lặng. Những lúc như thế này, mọi thứ học được trên trường hay ở lớp học thêm chẳng giúp ích được gì hết.

Bố đang vừa đọc báo vừa uống trà. Vẫn là bố của mọi ngày. Biết đâu mọi chuyện chỉ là do tôi nhầm lẫn trong lúc đang hấp tấp mà thôi. Tôi chợt nghĩ thế. Phải rồi, lúc đó trời tối, tôi lại ghét đeo kính, ngoài giờ học là tháo ra, cho nên mới nhìn nhầm. Người đó không phải bố. Chui vào chăn rồi, tôi tự nhủ với bản thân như vậy. Nhắc đi nhắc lại. Thế nhưng, phần tỉnh táo hơn trong tôi lại lắc đầu, “không có chuyện đó đâu”.

“Cậu có thể nhìn nhầm bố mình với người nào khác hay sao?” Phần tỉnh táo đó thì thầm.

Tôi cảm thấy khó thở, mãi chẳng ngủ được. Trong lúc trằn trọc, tôi đột nhiên nhớ ra vật hình vuông rơi ra từ túi áo người đàn ông. Là ví, chắc vậy.

Đi nhặt lại cái đó thôi. Mình sẽ lấy lại nó, rồi kiểm tra. Lúc đó chuyện người đàn ông kia có phải bố hay không sẽ trở nên sáng tỏ. Sau khi hạ quyết tâm, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ được.

Đã quyết chí như vậy rồi, vậy mà hôm sau đến tận tối tôi vẫn không sao hành động được. Cây cầu đó ở gần nhà ga, vì thế ban ngày không có lúc nào vắng người. Vừa canh chừng những người qua đường, vừa nhặt lại được cái ví nhỏ xíu mắc một cách hết sức chênh vênh phía ngoài lan can cầu đi bộ có vẻ không hề khả thi. Tôi không muốn bị bất kì ai nhìn thấy trong lúc nhặt lại thứ đó.

Kết cục, vào mười giờ tối, khi người qua lại đã ít đi, tôi bèn giả bộ đi đến cửa hàng tiện lợi để ra khỏi nhà.

Khả năng cái ví còn ở đó chắc rất thấp. Có thể nó đã rơi mất rồi, hoặc bố, mà không, người đàn ông tối hôm trước đã lấy lại nó không chừng.

Tôi thầm mong nó không còn ở đó nữa. Có thể như vậy sẽ tốt hơn. Tôi chỉ việc quên đi chuyện một ông chú nào đó đánh rơi cái ví ngoài tay vịn là xong. Nếu vậy, sẽ chẳng có gì thay đổi hết. Cuộc sống của tôi sẽ tiếp diễn như trước giờ vẫn vậy. Như thế không phải tốt hơn sao? Phải, tốt hơn rất nhiều.

Tôi dừng lại ở chính giữa cầu đi bộ, nhìn sang bên kia tay vịn. Nó ở đó. Cái ví với nửa trên màu nâu, nửa dưới màu đen. Bố tôi từng tự hào bảo rằng đó là quà lưu niệm từ Ý mà ông được một người bạn tặng cho. Ngay lúc khẳng định được chuyện đó, đầu óc tôi trở nên hoàn toàn trống rỗng. Tôi vươn tay, nhoài người ra mà không hề có cảm giác về sự nguy hiểm hay sợ hãi. “Phải nhặt nó lại”, tôi thì thầm như thể bị ám.

Chính vào khoảnh khắc đó, Karino đã kéo lấy tôi từ phía sau. Lúc đó, nếu Karino không ngăn tôi lại, không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi rùng mình.

Trong hai ngày, tôi liên tiếp gặp được những người bạn cùng lớp, Mari, Karino và được cả hai giúp đỡ. Vậy mà tôi lại chưa hề nói lời cảm ơn với Mari, vốn là chuyện đương nhiên, và cả Karino nữa. Chắc Karino vốn không chấp nhặt nên không nói gì. Tôi thở phào vì không bị ai hỏi han gì cả. Trong lúc đầu óc còn đang trống rỗng, tôi đã buột miệng nói ra những điều kỳ cục. Phải tìm cách nào đó cảm ơn hay giải thích thôi. Dù biết thế nhưng tôi chẳng tìm ra sức lực mà thực hiện. Bố tôi định nhảy xuống ư? Bỏ lại mẹ và tôi... Tôi muốn biết sự thật. Nhưng không thể hỏi.

Mùa hè sắp tới rồi. Nhìn bầu trời chói chang ngoài cửa sổ, tôi không ngừng thở dài.