NỤ CƯỜI DỊU DÀNG
Phòng tài liệu nằm ở một góc tầng một, bên cạnh phòng vật lý. Chẳng biết có phải vì nguyên do đó không mà nó luôn có một thứ mùi kỳ lạ.
Ngoài cảm giác bụi bặm của một căn phòng hầu như không có người qua lại, nơi này còn có một thứ mùi giống như mùi thuốc, mùi hôi, nói chung là dày đặc thứ mùi mà không một căn phòng nào khác có. Dù hầu hết các mùi ấy đều rất nhẹ.
Sát trần phòng có một khung cửa chớp nhỏ duy nhất, bên trong phòng lúc nào cũng tối mờ mờ. Có lẽ vì hầu như không có không khí lưu thông nên mùi mới tích tụ lại như vậy.
Vừa tối tăm, vừa hôi hám một cách kỳ lạ. Lại thêm lớp bụi dày cùng nhiều đồ đạc, từ tấm bản đồ thế giới treo tường, mô hình địa cầu đã hỏng, những chồng tài liệu ngả vàng, cho đến mèo nhồi bông (không ai hiểu nổi tại sao một vật như thế lại ở trong phòng)... nằm ngổn ngang.
Hội đủ những yếu tố này nên chẳng có ai muốn đến phòng tài liệu nữa.
“Này, cậu biết không? Ở phòng tài liệu có xuất hiện thứ đó đấy.”
“Thứ đó? Chuột sao?”
“Không phải, ma ấy. Mọi người đồn là mười năm trước có một đứa con gái tự tử ở phòng tài liệu. Hình như hồn ma của con bé sẽ xuất hiện đấy. Nó cắt cổ tay tự tử trong đó vì thất tình. Cậu mà đứng ở giữa phòng thì không biết từ lúc nào nó sẽ ở sau lưng cậu đấy. Mặt con bé đó xanh lét, còn máu thì vẫn đang rỉ ra từ cổ tay.”
“Ôi... Nghe rùng rợn quá vậy. Tớ thấy sợ.”
“Ơ, chuyện mà tớ nghe được không phải về đứa con gái, mà là về hồn ma một giáo viên cơ. Người đó thắt cổ chết ở phòng tài liệu mà. Nghe nói người đó đứng chỗ ấy, lưỡi thò ra lủng lẳng, cổ bị siết bằng dây thừng...”
“Cái đó cũng đáng sợ nữa. Tớ hoảng thật rồi đây này.”
...
Tụi con gái trao đổi với nhau mấy câu chuyện như vậy, nửa thích thú, nửa sợ hãi thực sự. Những cô cậu thiếu niên kính sợ một cách đơn thuần đối với những địa điểm có vẻ u ám và không hề đến gần chúng.
Chính vì nguyên cớ như thế mà chẳng có ai nghiêm túc dọn dẹp phòng tài liệu bao giờ. Việc dọn dẹp do học sinh khối bảy phụ trách, mỗi tháng một lớp thay nhau làm. Vì vậy một năm khoảng hai, ba lần sẽ đến lượt trực nhật của một học sinh.
Trước Lễ Bế giảng, vào ngày tổng vệ sinh, đến lượt tổ của Mari phụ trách việc đó.
“Chán thật đấy.”
Vừa hướng về phòng tài liệu, Kurisaka Miki vừa thở dài.
“Tớ thực sự không ưa căn phòng đó. Hễ bước vào là tớ cứ có cảm giác lạnh người thế nào ấy.”
“Ôi, Miki. Cái đó, chẳng phải cái đó sao? Cái mà người ta hay gọi là ngoại cảm ấy. Ra là Miki có khả năng ngoại cảm à?”
Yamakusa Akari cất cao giọng một cách kỳ lạ.
“Tớ không nghĩ là tớ có năng lực ngoại cảm hay gì đâu...”
“Nhưng mà cậu thấy lạnh người, đúng chứ? Chắc chắn là thế rồi.”
“Thôi mà, Akari. Cậu càng làm tớ sợ hơn đấy.”
Miki và Akari nhìn nhau rồi im lặng.
Tổ của Mari có Miki, Akari và hai cậu con trai nữa, nhưng hôm nay cả hai lại cùng nghỉ.
“Để cho toàn con gái dọn dẹp một chỗ thấy ghê thế này, không phải quá đáng lắm sao?”
Akari đã sớm ngồi thụp xuống trước phòng tài liệu.
“Fujihira, bạn mở cửa giùm tớ được không?”
Miki ngước lên nhìn Mari. Giọng cô nàng không còn mạch lạc êm tai như bình thường mà nghe nghèn nghẹn như thể có gì đó kẹt lại trong cổ họng.
“Được thôi.”
Mari mở cửa phòng tài liệu. Cánh cửa màu trắng hơi cáu bẩn từ từ trượt sang ngang.
Nhẹ hơn Mari tưởng tượng rất nhiều.
Bụi bặm.
Mùi thuốc.
Mùi tanh.
Đủ thứ mùi khó chịu lẫn vào nhau cùng tấn công cái mũi của cả ba.
Đang là tháng Bảy, vậy mà không khí trong phòng lại lành lạnh rợn người.
“A!”
Akari hét lên sợ hãi.
“Tớ không biết đâu, đáng sợ quá!”
Cô nàng đưa tay che miệng rồi lùi về phía sau.
Một mô hình cơ thể người đang đứng đó. Nửa thân bên trái là cơ thể để trần của con trai, nửa thân bên phải là cơ thể không có da, lộ rõ các múi cơ và thịt. Chính là mô hình vốn được đặt ở góc phòng khoa học.
“Chết mất, chết mất! Tại sao mô hình cơ thể người lại ở đây cơ chứ?”
Miki cũng lùi ra phía sau.
“À... tớ nghĩ chắc là vì nó làm vướng việc tổng vệ sinh bên phòng khoa học nên mọi người mới mang sang đây. Lúc tổng vệ sinh phải đổ dầu ra sàn mà.”
Mari giải thích, nhưng Miki không nghe.
“Tớ thấy đau đầu quá.”
Miki ôm lấy trán, mím chặt môi. Quả thật, trông sắc mặt cô nàng trắng bệch.
“Tớ không chịu nổi mùi này... Với lại, tớ sợ cái mô hình... Tớ thấy buồn nôn.”
“Hay là cậu xuống phòng y tế xem sao? Tớ sẽ đi với cậu.”
Akari choàng tay qua vai Miki.
“Này, Miki, xuống phòng y tế thôi? Trông sắc mặt cậu thực sự xấu lắm. Fujihira, xin lỗi bạn, phần còn lại nhờ bạn nhé.”
“Sao? À... ừ.”
“Xin lỗi bạn nhé. Thực sự xin lỗi bạn. Khi nào Miki thấy khá hơn, tớ sẽ quay lại ngay.”
Miki và Akari quay lưng về phía Mari rồi nhanh chóng bỏ đi. Mari bị bỏ lại một mình.
Làm sao đây?
Mari thoáng suy nghĩ một chút.
Mari cũng không ưa phòng tài liệu. Phòng tối thì tìm nguồn chiếu sáng là được, bụi thì có thể lau sạch. Mari cũng chẳng tin chuyện ma quỷ. Nhưng cô không thích thứ mùi đặc trưng ở đây.
Dù không phải Miki, nhưng ngửi mùi này cũng làm Mari đau đầu.
Hay là mình về luôn cho rồi.
Mari thoáng nghĩ.
Bình thường nếu không có việc gì bắt buộc thì cũng chẳng có ai đến căn phòng này. Có dọn dẹp hay không cũng chẳng khác nhau mấy. Thêm nữa, bây giờ Mari chỉ có một mình. Dọn dẹp một mình thì có hơi...
Mari chợt để ý xuống sàn.
Trên sàn nhà màu nâu nhạt bám đầy dấu chân. Do bụi tích lại đây mà. Những mẩu giấy bị vo tròn nằm lăn lóc khắp nơi. Không nhầm lẫn gì nữa, lâu lắm rồi nơi này không được dọn dẹp. Chắc người phụ trách ca trực nhật lần trước lẫn những người trước đó nữa đều chẳng quét dọn lau chùi gì.
Mari thở ra một hơi dài.
“Được rồi! Làm thôi!”
Cô tự lên tinh thần.
Vốn dĩ Mari không ghét chuyện dọn dẹp. Cô khá thích cảm giác tinh tươm khi nhìn quanh căn phòng đã được dọn sạch bong. Chỉ bằng việc chùi sàn nhà, lau sạch cửa sổ, đổi chỗ bình hoa, cả căn phòng trông hoàn toàn khác hẳn, cả cảm giác đó nữa.
Khi nhìn phòng tài liệu bị bụi bẩn bám đầy, tinh thần yêu dọn dẹp của Mari đã được đánh thức. Cô hăng hái đứng dậy.
Mari mở tủ chứa dụng cụ lau dọn. Cây lau sàn, chổi... bị nhét tứ tung bên trong. Cái nào trông cũng như đồ mới. Tức là hầu như chúng không được dùng đến.
Mari mở rộng cửa ra vào và bắt đầu quét sàn nhà. Bụi cuộn lên. Cô bé xé nhỏ giấy báo chất trong phòng, thấm nước và rải ra sàn. Làm như vậy bụi sẽ dính vào giấy báo.
Người dạy cho Mari mẹo đó là chị gái Haruna.
Không nhầm thì đó là vào dịp tổng vệ sinh ở nhà cuối năm ngoái.
“Giấy báo khá là được việc đấy. Dùng để phủi cửa sổ cũng sạch bong luôn.”
“Vậy sao... Chị biết nhiều thật đấy.”
Mari không ngờ chị gái mình, vốn chỉ thích những thứ thời thượng, kiểu cách lại biết những chuyện thuộc lĩnh vực “kiến thức đời sống của phụ nữ trung niên” như thế này.
“Kiến thức phổ thông của người trẻ đấy.”
Haruna tự hào nói với cô em gái. Cái tạp dề màu đen có đan những sọc chéo màu đỏ sẫm cô mang lúc đó cũng đang là mốt, đến mức có thể mặc nguyên như vậy ra ngoài cũng được.
“Trông thế này thôi chứ chị cũng là con người của gia đình đấy. Chị cũng thích dọn dẹp nấu nướng mà. Chỉ có chuyện giặt giũ là hơi ngại thôi.”
“A, phải rồi. Món ăn chị làm cũng ngon mà nhỉ. Mặc dù thỉnh thoảng cũng thất bại...”
“Thôi nào, Mari. Câu cuối của em thừa rồi.”
Gương mặt đang tươi cười rạng rỡ của chị đột ngột thu lại. Ánh mắt của chị xuyên qua khung cửa sổ vừa mới lau xong, hướng ra bầu trời mùa đông xanh thẳm. Chính ánh mắt ấy cũng thu lại, thậm chí có phần nào u ám khiến Mari bất giác hỏi.
“Chị à... Có chuyện gì vậy?”
“Hả? Không. Không có gì đâu. Chỉ là chị vừa nghĩ, ‘mình cũng khá đấy chứ’.”
“Sao cơ? Ý chị là gì?”
“Thì là... Chị vừa nghĩ, kể cả ở một mình cũng có thể tự xoay xở được.”
“Sao cơ, chị định ra khỏi nhà sao?”
“Ừ... Mà không, chuyện đó cũng...”
Câu trả lời không rõ ràng của chị bị giọng của mẹ từ trong nhà bếp cắt ngang.
“Haruna, Haruna. Con lại đây một chút. Haruna.”
“Ô kìa, mẹ lại có việc cần chị làm rồi.”
Haruna khẽ nhún vai, hướng về nhà bếp.
Kể từ hôm đó, đã hơn nửa năm trôi qua.
Haruna vẫn ở nhà, đều đặn đến trường như thường lệ. Tình trạng của mẹ vẫn có vẻ thất thường. Nhưng Mari có cảm giác số thời gian phiền muộn của bà đang dần rút ngắn từng chút một.
Mấy ngày trước, thấy Mari về đến nhà, mẹ đã hỏi.
“Trường lớp thế nào con?”
Đã ba tháng trôi qua kể từ lúc nhập học, đó là lần đầu tiên mẹ hỏi về chuyện học hành của Mari.
“Dạ, vui mẹ ạ.”
“Thật chứ... Gần đây học cấp hai cũng vất vả lắm phải không? Nạn bắt nạt rồi đủ thứ...”
“Vâng, cũng có. Nhưng hiện tại con vẫn ổn.”
Thế thì tốt, mẹ cô mỉm cười. Rồi bà chợt đứng bật dậy.
“Không được rồi. Tối nay mẹ phải làm súp lơ với tôm nướng phô mai. Haruna bảo muốn ăn. Giờ mẹ đi mua đồ một chút rồi về. Con ở nhà trông nhà nhé.”
Nói rồi bà vội vã ra khỏi nhà.
Cô đã không nói dối mẹ.
Dạo này Mari thích đến trường. Không đến mức háo hức thức dậy mỗi sáng với tâm trạng phơi phới, nhưng việc bước vào lớp học không khiến cô thấy buồn chán nữa.
Là vì có Miyuki.
Không lâu sau khi nhập học, Miyuki đã lên tiếng gọi Mari trên đường đi học về. Vì thế nên Mari đã lỡ làm rơi vỡ chiếc gương đang cầm trong tay. Ngày hôm sau, Miyuki lại đến xin lỗi Mari.
“Fujihira, chuyện hôm qua, cho tớ xin lỗi nhé.”
“Chuyện đó, tớ đã nói không phải lỗi do Ayabe rồi mà.”
Đó là điểm khởi đầu khiến cô trở nên thân thiết với Miyuki.
Cả hai bắt đầu thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, đôi khi cùng về nhà.
Miyuki không phải một người hoạt ngôn, Mari cũng không giỏi nói chuyện. Cô đã luôn tin rằng mình hợp với việc lắng nghe hơn là lên tiếng. Vì vậy, khi ở cùng bạn bè, Mari thường quanh quẩn đóng vai người nghe.
Cô ý thức được rằng cách nói chuyện của mình ngượng nghịu lắm. Có người còn nói thẳng “Mari, em nói chuyện cho gãy gọn dứt khoát đi, à với ừ nhiều quá đấy.”
Mỗi khi cố gắng truyền tải suy nghĩ và cảm nhận của bản thân, Mari lại ấp úng, không sao tránh được. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ xem nên dùng từ gì, dùng biểu hiện như thế nào cho phù hợp thì mọi người đã chuyển sang nói về chuyện khác mất rồi.
Im lặng, không mở miệng mà đóng vai người nghe một cách triệt để.
Mari đã luôn như vậy. Nhưng không biết từ khi nào, mỗi lúc ở cùng Miyuki, Mari bắt đầu chủ động nói chuyện. Vừa tìm kiếm từ ngữ, vừa kể những câu chuyện rời rạc, thường là những chuyện chẳng có gì đặc biệt.
Chuyện chiều tối qua hoàng hôn thật đẹp.
Chuyện Mari thích mùi hoa thuỵ hương.
Chuyện về mối tình đầu hồi tiểu học.
Chuyện về mẹ, về chị, về bố...
Lúc nhận ra thì Mari đã kể với Miyuki rất nhiều chuyện vốn chỉ để trong lòng. Miyuki có lúc im lặng, có lúc vừa nghe vừa gật đầu. Không chỉ lắng nghe, Miyuki còn kể chuyện của mình.
“Ừ, tớ cũng thích bầu trời lúc hoàng hôn. Cảm giác nhìn thấy một ngày kết thúc theo cách đẹp như vậy thật là tuyệt ấy. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có lúc trời chuyển sang hồng rực phải không? Kiểu mà nhìn sẽ thấy cứ độc hại kiểu gì ấy... Nhìn cảnh đó lâu quá là tớ thấy hơi sợ.”
“Tớ không thích những thứ cứ rủ xuống rồi đung đưa. Chắc là kiểu mình không thể tiếp thu nổi, về mặt sinh lý ấy. Trước đây mẹ tớ có mua về một cái áo cánh màu hồng rồi bảo ‘con mặc thử cái này đi’. Là kiểu áo tay bồng có gắn ren đung đưa đằng trước ấy. Thực sự tớ không ưa nổi. Chẳng lý nào thứ đó lại hợp với tớ. Bố mẹ đúng là chẳng bao giờ hiểu tâm lý của con gái cả.”
“Nhắc đến mối tình đầu... không biết của tớ là vào lúc nào ấy nhỉ? Tớ không nhớ rõ lắm. Ơ, thế thì không ổn phải không? Vô cùng không ổn, đúng không?”
Miyuki kể cả chuyện chuyển đến thị trấn này sau khi bố mẹ ly hôn. Cô không ấp úng nhiều như Mari, nhưng cũng không gãy gọn cho lắm. Đôi lúc nghe giọng điệu của Miyuki khi vừa vắt óc suy nghĩ vừa kể tiếp câu chuyện bị gián đoạn khiến Mari thấy vừa yên tâm vừa mừng.
Ayabe thật lòng chia sẻ với mình.
Mari nghĩ như vậy.
Cả hai không bám dính nhau và hào hứng hò hét cùng nhau giống như những nhóm bạn thân khác.
Có những ngày cả hai chỉ trao đổi những câu chào hỏi đơn giản như “Chào buổi sáng” hoặc “Nóng nhỉ”. Nhưng một khi Miyuki có mặt trong phòng học lớp 7C, Mari đều thấy yên lòng. Cô cảm thấy ngày hôm đó cũng sẽ là một ngày thú vị.
Chẳng rõ từ khi nào, Mari đã được gọi bằng tên “Mari” thay vì bằng họ Fujihira, và cô cũng bắt đầu gọi tên Miyuki.
Thực sự, chẳng biết từ khi nào.
Sau khi quét bớt bụi trên sàn, Mari định dùng cây lau sàn để dọn tiếp, nhưng không sao lau sạch cho được bằng cây lau khi mà bàn ghế, thùng hộp nằm lung tung khắp nơi.
Mari lấy khăn lau từ trong tủ ra. Chiếc khăn cũng trắng tinh, sạch đến mức có thể dùng để lau mặt.
“Thật sự không có ai dọn dẹp chỗ này mà.”
Mari bất giác nói một mình. Khi chuẩn bị lau sàn Mari mới nhận ra, mô hình cơ thể người đứng sừng sững nơi đó cũng bám một tầng bụi mỏng.
“Mày cũng bị bỏ mặc à? Thật đáng thương.”
Mari bắt chước giọng điệu của thầy Ishidokoro khoa Tự nhiên. Sau đó cô cẩn thận lau từ đầu xuống chân mô hình, rồi bắt đầu lau đến sàn nhà.
“Cảm ơn.”
Sau lưng cô vang lên tiếng nói.
Ơ?
Vẫn đang ngồi xổm, Mari quay đầu lại.
Không có ai cả.
Mình nghe nhầm sao?... Phải, là nghe nhầm thôi. Chỉ có mình mình ở đây thôi mà.
Hồn ma của cô gái cắt cổ tay tự tử...
Hồn ma của người giáo viên thắt cổ...
Mari lắc đầu. Cô vắt chiếc khăn lau và bắt đầu chà nó mạnh hơn cả lúc nãy.
“Cảm ơn.”
Mari lại nghe thấy giọng nói đó.
Khi quay lại, ánh mắt của cô bé chạm phải đôi mắt của mô hình cơ thể người.
“Cảm ơn vì đã lau sạch cho tôi. Tôi vui lắm.”
Hơi thở đông cứng. Không phát ra nổi âm thanh nào. Mari cảm thấy tất cả lông tóc trên người đang dựng ngược cả lên.
Cô bé vụt đứng lên, tay vẫn siết chặt khăn lau. Đôi chân hoảng loạn của cô ríu vào nhau, bước đi loạng choạng, lưng đụng vào cái kệ inox đặt sát tường. Từ trên đầu Mari, đủ thứ sách vở, hộp, giấy... cùng với bụi đổ ập xuống.
“Á!”
“Mari!”
Tiếng hét sợ hãi của Mari cùng tiếng gọi tên Mari cùng lúc vang lên.
“Mari, tớ xin lỗi. Cậu không sao chứ?”
Từ sau mô hình người, Miyuki nhảy vọt ra.
“Miyuki. Ơ, lúc nãy là Miyuki làm sao?”
“Ừ. Xin lỗi nhé, tớ thực sự xin lỗi. Tớ phụ trách dọn dẹp phòng vật lý, vừa rồi xong việc nên tớ sang lấy cái mô hình người này. Thấy Mari đang dọn dẹp một mình, thế là tớ nảy ra ý định đùa cậu một chút. Không ngờ lại thành ra thế này. Cậu ổn chứ, có bị thương chỗ nào không?”
“Tớ không sao, nhưng mà sợ chết đi được. Thật là, đồ ngốc. Cậu đùa quá trớn rồi đó, Miyuki!”
“Xin lỗi, tớ chân thành hối lỗi mà!”
Họ thực sự có thể nói chuyện với nhau tự nhiên như thế này. Có thể nói thẳng với đối phương “Làm như thế là không được đâu”. Có thể chân thành nói “Xin lỗi nhé”.
Chỉ là những điều rất nhỏ bé thôi, nhưng đối với Mari và Miyuki lại quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Mari được bao quanh bởi niềm hứng khởi, giống như hít vào một hơi căng đầy không khí buổi sáng trong lành, hay hướng về bầu trời mà vươn vai thật rộng vậy.
Đó cũng là điều không thể thay thế được, giống như bầu trời, như bầu không khí đó vậy.
“Để chuộc lỗi, tớ sẽ giúp cậu dọn dẹp nhé?”
Miyuki bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp những thứ xung quanh.
“Thật chứ? Thế thì tốt quá.”
“Nhưng mà này Mari, tại sao cậu lại làm một mình vậy? Những người khác đâu?”
Mari giải thích đơn giản chuyện đã xảy ra. Miyuki mím môi hừ một tiếng. Rồi cô cất tiếng.
“Mari đúng là không thay đổi gì, vẫn cứ cả tin như thế nhỉ?”
“Cả tin?”
“Đúng thế. Tớ không nói đến mức Kurisaka giả ốm, nhưng ngay cả Yamakusa cũng xuống phòng y tế thì đúng là... rõ ràng bạn ấy trốn trực nhật, không phải sao? Chắc chắn bạn ấy không quay lại nữa đâu. Mari thực sự không nghĩ đến chuyện đó hả?”
“Cái đó...”
Mari có thoáng nghĩ thế. Nhưng Miki và Akari vốn thân nhau, hơn nữa trông Miki lúc đó thực sự không khỏe.
“Tại vì tớ nghĩ nếu tớ là Yamakusa, tớ cũng sẽ làm giống bạn ấy...”
Nếu Miyuki cảm thấy không khỏe và tỏ ra khó chịu, chắc Mari cũng sẽ đi cùng Miyuki đến phòng y tế. Dù phải đẩy phiên trực nhật cho người khác, cô cũng sẽ đi.
“Thế ư? Cũng phải...”
Miyuki nhoẻn miệng cười.
“Đó là điểm mạnh của Mari đấy. Là tớ thì nhất định chẳng nghĩ được như thế. Chắc tớ chỉ nghĩ được đến mức ‘người này thật là gian trá’ rồi nổi cáu lên mất.”
Mari cũng thử mỉm cười và tự nhủ trong lòng.
Tớ không thể thẳng thắn khen ngợi người khác như vậy đâu. Tớ sẽ không thể thành thật thừa nhận điểm không tốt của mình đâu.
Mari chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Miyuki.
Cả hai bằng tuổi nhau, đều chưa tròn mười ba tuổi, vậy mà lại có thể khác nhau nhiều đến thế này.
Không phải vấn đề tốt hay không tốt.
Cũng không phải giỏi hơn hay kém hơn.
Còn chưa trải qua mười ba năm, thế mà mỗi người đã đang phải gánh vác những khoảng thời gian riêng của mình. Mỗi người lại có tâm tư, cách suy nghĩ riêng, tự nuôi dưỡng những điều quan trọng đối với bản thân mình.
Cô sẽ không soi mói chỉ trích, mà muốn tôn trọng điều đó. Mari muốn trân trọng tuổi mười ba của mình và cả những người khác nữa.
Cô buột miệng.
“Miyuki, cậu có muốn cùng tớ lập bảng niên biểu không?”
“Niên biểu?”
“Là bài tập hè đó. Có một bài yêu cầu tìm hiểu lịch sử địa phương đúng không nào? Cái đó, chúng mình thử làm thành bảng niên biểu đi.”
Khái quát lịch sử của thị trấn này thành một bảng niên biểu, và đem “lịch sử” về mười ba năm của chúng mình vào đó. Lịch sử Nhật Bản, không, cả lịch sử thế giới nữa, cũng có thể đưa vào.
Khoảng thời gian mà những học sinh cấp hai ở một thị trấn nhỏ bé đã sống.
Chẳng phải những thần tượng hay vận động viên tài năng, mà là lịch sử của những cô cậu mười ba tuổi bình thường, có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu.
Chắc chẳng có ai nghĩ đến một chuyện như thế đâu nhỉ? Đã vậy, Mari càng muốn thử.
“Chúng ta cùng làm nhé?”
Miyuki chớp mắt. Cô bé nhìn vào mắt Mari.
“Được thôi. Có vẻ thú vị.”
“Thật không?”
“Có điều, việc đó khá vất vả đấy. Nói thật, về lịch sử thì tớ kém lắm, liệu hai đứa mình có làm nổi không?”
“Không sao đâu. Tớ sẽ nhờ trợ tá giúp đỡ!”
“Trợ tá?”
“Ừ, tớ biết một trợ tá giỏi cực kỳ.”
Gương mặt của Komaki Chihiro hiện ra trong đầu Mari.
Nếu là Chihiro, nhất định cậu ấy sẽ giúp tụi mình.
“Trợ tá mà cậu nói là ai vậy?”
Khi Miyuki nghiêng đầu hỏi thì có tiếng bước chân vội vã truyền tới, cùng lúc đó Akari bước vào.
“Fujihira, xin lỗi cậu nhé. Ơ? Ayabe, sao cậu lại ở đây? À, cậu đến giúp Fujihira sao?”
“Sao? Tớ á?... À, ừ, phải rồi.”
“Cảm ơn cậu. Thực tình, xin lỗi nhé. Miki đã thấy không khỏe từ sáng nên tớ cũng thấy lo. Nhưng mà để Fujihira dọn dẹp một mình là tớ không tốt. Phần còn lại tớ sẽ làm cả, cậu có thể về được rồi.”
“Kurisaka sao rồi?”
“Ừ. Đo nhiệt độ mới biết, cậu ấy sốt những 38.5 độ. Mẹ cậu ấy bảo sẽ đến đón. Giờ cậu ấy đang ngủ dưới phòng y tế. A, cái đó tớ sẽ dọn. Tớ sẽ đổ rác luôn.”
Akari luống cuống làm việc. Miyuki và Mari quay sang nhìn nhau.
“Không sao mà, Yamakusa.”
Mari khẽ phe phẩy cái khăn lau.
“Chúng mình cùng làm đi.”
Miyuki cũng gật đầu, “Làm vậy đi.” Rồi cô đối diện với Akari, nói xin lỗi.
“Tớ đã nghi ngờ Yamakusa. Tớ xin lỗi.”
“Sao cơ? Về chuyện gì cơ?”
Nhìn Miyuki cúi đầu với mình, Akari há hốc miệng.
Ánh nắng tràn vào qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu lên mô hình cơ thể người.
Một bên mắt của nó như đang mỉm cười dịu dàng.