← Quay lại trang sách

GIỮA HÈ

Tháng Bảy, bốn giờ chiều. Sân trường nóng như lò lửa. Lúc quá trưa, một cơn dông sầm sập kéo mưa đến, nhưng chỉ được vài phút rồi tạnh, chẳng những không khiến bầu không khí mát mẻ hơn được bao nhiêu mà còn để lại cái nóng như muốn hấp chín người ta.

“Thật tình, đã mưa thì mưa cho ra hồn đi chứ.”

Karino Shingo nhìn lên trời oán trách. Bầu trời chói chang trong vắt như thể bị ánh nắng tẩy trắng.

“Được rồi, tất cả, chạy năm vòng sân đi!”

Thầy Koizumi, cố vấn câu lạc bộ điền kinh lớn tiếng ra lệnh, tay xoay vòng vòng. Thầy vừa trẻ vừa hăng hái, nhưng chính tính cách nhiệt tình thái quá lại biến thành khuyết điểm của thầy.

“Đang là mùa hè đấy, tụi mình được quyền nghỉ ngơi chứ nhỉ?”

Kurosaki, cũng học lớp bảy và cùng tham gia câu lạc bộ với Shingo, thốt ra trúng phóc điều mà cậu đang nghĩ rồi thở dài.

Đã ba ngày trôi qua tính từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Mùa hè đầu tiên sau khi trở thành học sinh cấp hai của Shingo với vô số thứ muốn làm. Sau khi xem xong bảng thành tích học kỳ một của Shingo, mẹ cậu bắt đầu nhắc đi nhắc lại mấy chuyện như “con nên đi học thêm trong hè đi”, “nếu không nắm vững kiến thức cơ bản thì khi thi lên cấp ba sẽ rất vất vả”... Nhưng trong danh sách “những việc muốn làm” của Shingo không hề có những chữ như “học thêm” hay “khóa học hè”. Thi lên cấp ba là chuyện của những mấy năm nữa kia mà. Những chuyện của tương lai, cậu không biết. Cậu không muốn hy sinh những thú vui ngay trước mắt vì một chuyện chẳng rõ ràng như thế.

Nghỉ hè mà. Không tận hưởng hết mình thì phí lắm.

Cậu đang nghĩ thế. Chẳng qua cậu biết chắc nếu nói ra, lập tức mẹ sẽ trừng mắt lên ngay nên mới giữ im lặng.

Cậu muốn đi biển. Muốn đi bơi ở hồ bơi. Muốn tận hưởng game với manga. Muốn xem bộ phim viễn tưởng đang nổi. Và nhất là...

Kurosaki đột ngột nâng gối huých vào cạnh sườn Shingo.

“Shingo, làm gì mà thần người ra thế? À, lại đang nghĩ về tụi con gái đúng không?”

Cậu chột dạ. Đúng là cậu đang nghĩ về con gái. Về Ayabe Miyuki. Cậu rất muốn mời cô đi hẹn hò trong kỳ nghỉ hè này, dù chỉ một lần thôi cũng được. Đi dạo dưới tán cây, đi xem phim, ăn pizza, thế thôi cũng đủ, cho nên chỉ cần một ngày thôi, cậu muốn được ở cạnh cô. Cậu chưa từng gặp khó khăn khi bắt chuyện với con gái. Cậu cũng lờ mờ biết mình khá được tụi con gái mến mộ. Bằng phong độ như mọi khi, chỉ cần...

“Này, Ayabe, ngày mai cậu có muốn đi xem phim không? Đi với tớ.”

Chỉ cần nói có thế thôi.

Đơn giản quá còn gì. Cậu đã tự bảo với mình như thế rất nhiều lần, vậy mà câu nói đơn giản ấy vẫn không chịu ra khỏi miệng. Cả chuyện nhìn thẳng vào mắt Miyuki cậu cũng không làm nổi.

“Hai cậu kia! Karino, Kurosaki, đừng có chạy lờ đờ thế! Hăng hái lên!”

Thầy Koizumi quát to. Shingo và Kurosaki đồng thanh tặc lưỡi.

Cậu thích chạy, nhưng bị bắt ép như thế này khiến cậu thấy chán. Việc chạy chẳng còn thú vị gì nữa. Đúng lúc đó, một thứ gì đó bừng sáng ở góc tầm nhìn của Shingo.

Ơ?

Ở góc sân trường, Miyuki đang đi bộ men theo chiều ngang sân tennis. Cô đang mặc bộ đồng phục thủy thủ màu trắng, sắc trắng đó tỏa sáng, thu hút toàn bộ ánh mắt của Shingo. Mùa hè mà. Cả trong trường lẫn trên phố toàn là áo quần màu trắng. Trong số đó, chỉ có váy áo của Miyuki là bắt nắng mà tỏa sáng, trông trắng đến lóa mắt.

Mình bệnh nặng lắm rồi.

Tự cậu cũng cảm thấy bản thân thật đáng thương. Nhưng cậu vẫn vui khi nghĩ đến chuyện Miyuki đang ở gần mình. Đơn giản chỉ có thế thôi, cậu vẫn không kìm được niềm vui.

Shingo hơi đẩy nhanh tốc độ. Miyuki dừng lại trước hàng rào của sân tennis. Câu lạc bộ bóng đá đang tập ở khoảng chính giữa sân vận động. Để tránh bọn họ, câu lạc bộ điền kinh chạy quanh rìa sân, qua cả đoạn sát sân tennis.

Nếu cậu ấy đứng yên như thế, khi chạy qua mình thử gọi cậu ấy xem sao, “Yo!” hay gì cũng được. Nhưng có việc gì mà cậu ấy lại đến trường nhỉ? Hình như cậu ấy không tham gia câu lạc bộ mà.

Trong đầu Shingo quay mòng mòng rất nhiều ý nghĩ. Chỉ có ánh mắt cậu là không rời khỏi Miyuki, mà thực ra là không thể dứt ra nổi.

Miyuki chợt mỉm cười. Cô bé giơ tay lên vẫy vẫy. Trước mặt cô là Fujihira Mari và Komaki Chihiro. Cả ba tựa vào hàng rào sân tennis và bắt đầu nói về chuyện gì đó. Shingo dồn sức xuống chân, chạy vụt đi hết tốc độ. Cậu vượt qua mấy thành viên khác của câu lạc bộ đang chạy phía trước.

Fujihira thì còn hiểu được, tại sao cả Komaki cũng ở đó nhỉ? Không, đây là cơ hội của mình. Cơ hội trời cho. Mình sẽ kiếm cớ gì đó để bắt chuyện với Komaki rồi hỏi tiếp ba người đang làm gì. Ai quan tâm mấy người định làm gì chứ. Chẳng qua nếu kiếm được cớ để bắt chuyện với Ayabe thì... À, nhưng mà hùng hục chạy đến như thế này thì kỳ cục quá.

Có lẽ tại đột ngột tăng tốc nên cậu cảm thấy đùi nặng trịch, hơi thở cũng loạn lên.

Cậu cố gắng lôi theo đôi chân nặng nề, tiến lại gần sân tennis. Trong số ba người, Chihiro nhận ra sự hiện diện của Shingo nhanh nhất. Cậu đang đeo cặp kính hiếm lắm mới được dùng đến ngoài giờ học. Có vẻ cậu đang đọc dở cái gì đó.

Chihiro hướng về phía Shingo, vẫy tay.

Shingo làm ra vẻ ngạc nhiên như thể vừa mới nhận ra ba người đang ở đó, sau đó tươi cười tiến lại gần.

“Chào, các cậu đang làm gì...?”

Cậu chỉ mới nói đến đố thì trái bóng mà một thành viên câu lạc bộ bóng đá vừa mới sút đã vọt qua cầu gôn, bay về phía ba người.

“Cẩn thận!”

Ai đó hét lên. Còn Shingo chỉ nhìn thấy gương mặt với đôi mắt đang mở to của Miyuki. Trước khi kịp suy nghĩ bất kỳ điều gì, cậu đã lao người ra. Chỉ trong một giây, cảm giác nóng bỏng chạy qua cổ chân. Trái bóng bay tới nằm trọn giữa hai cánh tay dang rộng của Shingo. Tác động của cú va chạm lan ra khắp lồng ngực. Hơi thở của cậu nghẹn lại. Cứ thế, cả người Shingo đập xuống đất. Những đốm lửa li ti bùng ra trong mắt. Đôi chân của Miyuki xuất hiện ngay bên cạnh chỗ cậu vừa ngã xuống. Một đôi chân mảnh khảnh. Người cậu nóng bừng lên. Shingo vội vàng nhắm mắt lại.

“Karino, có sao không?”

Chihiro đưa tay đỡ lấy lưng Shingo rồi nâng cậu dậy. Mari hét lên một tiếng “Á!”

“Karino, mặt cậu!”

“Hả? Mặt tớ?”

Một giọt chất lỏng màu đỏ tươi rơi xuống đất. Đưa tay lên má, Shingo thấy âm ấm. Tại cọ má xuống đất đây mà. Cậu cảm thấy mọi người đang tập trung lại xung quanh mình. Miyuki đang nhìn cậu bằng đôi mắt mở to. Shingo gượng cười.

Mới có thế này thì đã nhằm nhò gì.

Cậu đứng dậy. Ngay lập tức, cơn đau từ cổ chân truyền lên đến đầu. Xung quanh chợt tối đen. Ai đó đã dùng cánh tay đỡ lấy cả cơ thể cậu.

“Karino.”

Trước khi ngất đi, cậu có cảm giác đã nghe thấy tiếng gọi của Miyuki.

Cậu nhìn thấy đôi chân trắng trẻo. Đôi chân trần đứng thẳng tắp, hơi căng thẳng. Xung quanh tối quá, cậu không nhìn rõ phía trên đầu gối. Nhưng cậu vẫn biết đó là chân Miyuki. Cậu vươn tay ra. Một tiếng cười khúc khích vang lên, đôi chân biến mất vào bóng tối.

A... Chờ đã, chờ tớ với, Ayabe.

Đúng lúc định hét lên thì cậu tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà màu kem nhạt.

“A, cậu tỉnh rồi à?”

Chihiro đang nhìn Shingo. Cặp kính đã được cậu gỡ ra rồi.

“Ư... Komaki, chỗ này là...”

“Phòng y tế đấy. Thầy Koizumi bảo giờ sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

“Bệnh viện? Đừng đùa chứ!”

“Không ai đùa mà đến được bệnh viện đâu.”

Từ sau lưng Chihiro, Miyuki đang nhìn lại đằng này. Lập tức, chân tay Shingo rối tung lên.

Cậu đưa tay lên má, chỗ bị thương đã được băng lại bằng gạc. Cổ chân cũng được dán miếng giảm đau rồi.

“À, cái này là Ayabe làm cho tớ à?”

“Cô Katai phụ trách phòng y tế không có ở đây, nên tớ chỉ sơ cứu qua thôi. À, tớ chỉ khử trùng vết thương trên má cậu thôi. Miếng dán là Mari làm. Túi chườm bên dưới đầu là Komaki làm. Mari nhỉ?”

Miyuki gọi với sang Mari đang giặt khăn ở vòi nước. Mari vắt cái khăn thật mạnh, hơi mỉm cười.

“Cậu đã cứu bọn tớ mà. Nếu chỉ có chừng đó mà còn không làm được nữa thì... Cằm cậu còn dính máu kìa.”

Shingo nhận lấy cái khăn. Nó lành lạnh.

“Làm gì có, cứu giúp gì chứ.”

Chihiro nhe răng cười.

“Trông cậu lúc đó ngầu lắm. Bay người sang ngang mà bắt dính bóng như thế. Mấy người bên câu lạc bộ bóng đá còn đang hưng phấn bừng bừng muốn lôi kéo cậu về làm thủ môn đấy.”

“Nhưng mà cứ mỗi lần bắt bóng lại lăn ra ngất thì không làm thủ môn được đâu.”

Chihiro vừa tươi cười vừa đứng dậy.

“Tớ đi gọi thầy Koizumi đây.”

“A, tớ sẽ đi lấy trà lạnh về cho cậu.”

Mari theo Chihiro ra khỏi phòng y tế. Shingo cùng Miyuki bị bỏ lại trong căn phòng thoảng mùi thuốc khử trùng.

Cậu muốn cả hai đứa ở riêng với nhau. Đã mong mỏi đến thế, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy không thoải mái một cách kỳ lạ. Cái lưỡi bình thường hoạt động liến thoắng của Shingo hôm nay nặng trịch. Mãi cậu mới mở miệng được.

“Này... Ừm, ba người các cậu đã làm gì vậy? Đang nghỉ hè mà.”

“Bài tập.”

“Gì cơ?”

“Bài tập môn Xã hội. Bài tìm hiểu lịch sử địa phương ấy. Ba đứa bọn tớ đã quyết định sẽ cùng làm. Bài tập này có thể làm theo nhóm mà. Vì thế mà bọn tớ đến mượn tài liệu chỗ thầy Ikuta.”

“Sao? À! Có vụ đó nữa nhỉ?”

Nét mặt Miyuki giãn ra.

“Đúng là Karino. Cậu chẳng nghĩ chút xíu gì đến bài tập đúng không?”

“Trúng phóc!”

Mình chỉ toàn nghĩ về Ayabe. Mình muốn tiếp tục như thế.

“Cho tớ tham gia với. Như vậy vừa hay đỡ được một phần bài tập về nhà.”

Shingo chủ ý nói bằng giọng bình thường nhất. Cậu cứ nghĩ sẽ bị từ chối, không ngờ Miyuki chỉ khẽ động lông mày.

“Nếu hai bạn ấy thấy ổn thì tớ cũng không có vấn đề gì.”

Thật chứ? Như thế thì mình có thể dành cả kỳ nghỉ hè ở cạnh cậu ấy còn gì. Thật là siêu may mắn!

“Cậu đang định chuộc tội phải không?”

Miyuki nhìn thẳng vào Shingo bằng ánh mắt nghiêm khắc. Cậu không hiểu cô đang muốn hỏi chuyện gì.

“Tớ đang nghĩ, có phải cậu bảo vệ Mari khỏi trái bóng đó là vì muốn chuộc lại tội đùa giỡn chuyện tỏ tình với bạn ấy hay không.”

Shingo nuốt nước bọt.

Không phải thế. Tớ muốn bảo vệ Miyuki cơ.

“Cùng nhau làm bài tập thì không sao, nhưng nếu cậu làm tổn thương Mari lần nữa, tớ sẽ không tha thứ đâu.”

Miyuki lẩm bẩm nói rồi quay sang bên cạnh. Shingo nắm chặt tấm ga trải giường. Ngoài cửa sổ, đám ve đang kêu. Cùng với những hiểu lầm, kỳ vọng, do dự, tâm tư, mùa hè tuổi mười ba đã bắt đầu như thế.