CƠN GIÓ MÁT
“Này, Chihiro.”
Karino Shingo kéo gấu áo phông của Chihiro.
“Cái gì? Cậu đừng có nhởn nhơ nữa, tô màu đi. Mari với Miyuki sắp đến rồi đấy. Không làm gì coi chừng bị nổi cáu cho xem.”
Đây là phòng của Chihiro. Không khí mát lạnh dễ chịu đang phả ra từ phía điều hòa. Ngoài cửa sổ, cảnh vật mùa hè vẫn đang bày ra giữa cái nóng như thiêu đốt.
“Chưa gì đã sắp hết nghỉ hè rồi nhỉ.”
Shingo gác cây bút chì màu xanh lá dưới mũi, môi cong lên.
“Đã thế thì càng phải nhanh làm cho xong bài tập đi chứ.”
Chihiro đánh ‘bụp’ một tiếng xuống cổ chân đang quấn băng của Shingo.
“Oa, đau quá! Gãy rồi! Lần này gãy xương rồi!”
Shingo giả bộ làm ầm lên, nhăn nhó mặt mày, ngã lăn lộn. Cái chân mới bị bong gân hồi đầu kỳ nghỉ hè của Shingo lành chậm hơn dự tính, vẫn đang phải quấn băng cố định. Mặc dù theo những gì chính cậu tiết lộ với Chihiro thì chẳng qua cậu cố tình quấn vào để trốn không phải đi tập với câu lạc bộ điền kinh mà thôi. Việc trốn tập đã thành công trót lọt, nhưng không may, khoản đi biển với bể bơi cũng bị cấm theo.
“Không thể tin nổi đúng không! Mùa hè, đang là mùa hè đấy! Một thằng con trai ngầu như tớ tại sao lại phải ở một chỗ như thế này vào giữa hè cơ chứ?”
Shingo quay lưng lại, lớn tiếng than vãn. Chihiro lại đánh trúng cổ chân cậu lần nữa.
“Xin lỗi vì bắt bạn phải ở một chỗ như thế này nha.”
“A, không đâu, không đâu. Ở phòng của bạn Chihiro thích lắm! Vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, lại còn có đồ ăn vặt, tuyệt vời!”
Ở chính giữa phòng có đặt một chiếc bàn thấp, bên trên là bản đồ và niên biểu. Bài tập tìm hiểu lịch sử địa phương đã hoàn thành đúng kế hoạch đến tám phần.
Người đưa ra đề nghị cùng làm bài tập với Chihiro là Fujihira Mari. Chihiro từng thích cô bạn thuở nhỏ trầm tính, vụng về khi nói chuyện với người lạ này. Mari là một cô bé không bắt ép người khác, cũng không kỹ tính, bầu không khí quanh cô bé khiến cho Chihiro cảm thấy rất thoải mái. Nhưng từ dạo bắt đầu nỗ lực học hành nghiêm túc để tham gia kỳ thi vào trường tư thục những năm cuối cấp một, sự hiện diện của Mari trong lòng Chihiro dần mờ nhạt đi. Những bông hoa dại thường chẳng có màu sắc rực rỡ lẫn hương thơm ngào ngạt để lưu lại mãi trong ký ức con người. Ở Mari cũng có một sự nhạt nhòa tương tự. Chính vì vậy, khi Mari bắt chuyện, Chihiro đã thực sự bối rối.
“Ơ... Mari cũng chủ động rủ người khác sao?”
“Thì tại vì... Chihiro từng nói thích môn Lịch sử mà, cậu cũng giỏi tổng hợp tài liệu nữa, ừm, cho nên tớ nghĩ cậu sẽ giúp.”
Nói xong, Mari nhún vai rồi hơi thè lưỡi. Chihiro ngạc nhiên. Cậu không biết Mari cũng có những hành động đùa giỡn hay vẻ mặt tươi cười như thế này. Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là Mari dẫn theo cả Ayabe Miyuki. Cô nói cả ba người sẽ cùng làm.
“Nhờ cậu nhé. Bọn tớ trông chờ cả vào cậu đấy.”
Miyuki nói khẽ và cúi đầu. Ấn tượng về Miyuki trong Chihiro là đôi mắt to màu đen cùng khuôn miệng mím chặt. Vì học cùng lớp nên cậu có biết cô. Nhưng mặt đối mặt thì đây là lần đầu tiên. Cô không phải kiểu con gái ồn ào. Kể ra thì ở Miyuki vốn ít nói có một loại khí chất giống như lực từ của nam châm, chỉ cần im lặng đứng một mình cũng đủ cuốn hút người khác một cách mạnh mẽ. Thế nhưng họ lại không thể tiếp cận cô một cách đơn giản, thậm chí còn cảm nhận được ở cô sự bướng bỉnh không cho phép người khác đến gần. So với Mari, Miyuki là một kiểu con gái hoàn toàn khác. Hai cô bé ấy đang vô tư nói chuyện cười đùa với nhau.
Con gái sao mà khó hiểu. Nghĩ đến đó, cậu chợt nhận ra. Có lẽ Mari lo lắng cho cậu. Chihiro đã tình cờ gặp Mari trên cầu đi bộ giữa lúc đang chăm chăm dõi theo bố mình. Cậu vừa run rẩy vừa nhìn bố vươn người ra ngoài tay vịn cầu đi bộ. Ông có ý định nhảy xuống dưới hay chỉ đơn giản đang nhoài người ra nhìn xuống, đến giờ cậu vẫn không biết. Nhịp sống thường nhật cứ tiếp diễn, không có gì đổi khác. Mối nghi ngờ nặng nề chìm xuống trong lòng Chihiro. Cơ thể cậu phản ứng trước trạng thái tinh thần nặng nề, lúc nào cũng uể oải. Thấy Chihiro như thế, chắc Mari đã không khỏi lo lắng. Chihiro nghĩ đến việc từ chối, nhưng khi nhìn nụ cười của Mari, cậu liền cảm thấy sức nóng của mùa hè lẫn cảm giác mệt mỏi khắp người được giải tỏa, bèn gật đầu nhận lời. Việc có thêm Karino Shingo tham gia vào giữa chừng nằm ngoài dự đoán của Chihiro, nhưng như vậy cũng thú vị. Shingo hay nói, hay gây cười, cảm giác cứ như mặt trời vậy.
Tuy nhiên, bài tập tìm hiểu lịch sử nơi mình sống của cả nhóm lại không tiến triển được bao nhiêu. Trong những tài liệu mà nhóm đến tận thư viện hay ủy ban để mượn về đầy những số liệu về dân cư, nhà cửa, từ ngữ cổ hoặc những ký tự khó hiểu.
“Hay là chúng mình chọn ra những sự kiện lớn, lập thành bảng niên biểu đi? Tớ nghĩ làm thế sẽ dễ hiểu hơn đó.”
Trước đề nghị của Chihiro, Mari mỉm cười.
“Vậy thì, thay vì chỉ có chữ số khô khan, sao mình không thử chèn hình minh họa và ảnh chụp thật đẹp vào? Như vậy người xem cũng sẽ thấy thú vị hơn mà.”
Cô nói. Miyuki gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Shingo nói “Vậy tức là cuối cùng khâu chuẩn bị lăn bánh cũng đã xong rồi phải không?” rồi bắt chước kiểu chào của nhà binh. Nhưng Chihiro còn có lớp học hè, Mari bị cảm, Miyuki thì về quê ngoại nên chẳng mấy khi cả bốn thống nhất được thời gian tập trung lại với nhau. Từng ngày từng ngày một trôi qua nhanh như chạy. Thoáng cái, những hơi thở mát mẻ của mùa thu đã bắt đầu phảng phất trong gió chiều, dù khoảng thời gian chói chang lúc giữa trưa vẫn thuộc về mùa hè.
Hôm nay, sau khi bẵng đi một thời gian, cả nhóm hẹn nhau tại nhà Chihiro. Nói vậy thôi, chứ dạo gần đây Shingo suốt ngày qua lại phòng Chihiro. Có vẻ cậu rất thích chỗ này. Dù cậu lúc nào cũng liến thoắng ồn ào, nhưng Chihiro hầu như không cảm thấy việc Shingo bên cạnh là phiền phức. Những khi Chihiro đọc sách hay học bài, Shingo sẽ lôi truyện tranh ra hoặc ngồi mơ mơ màng màng ở góc phòng, y như được lập trình sẵn. Gần đây cũng có lúc cả hai cùng nhau làm những bài tập về nhà khác. Hè này, mối quan hệ của Chihiro và Miyuki mới chỉ dừng lại ở mức độ dễ nói chuyện hơn, nhưng có vẻ khoảng cách giữa cậu với Shingo đã được rút ngắn đáng kể. Chẳng rõ từ khi nào Shingo bắt đầu gọi tên Chihiro thay vì gọi bằng họ Komaki. Thỉnh thoảng Chihiro cũng gọi cậu bằng tên Shingo. Điều đó không khiến cậu cảm thấy khó chịu. Chỉ là, nếu trở nên thân thiết trên mức này, nếu cậu quen với việc Shingo cứ dấn tới một cách không khách sáo thì phải làm sao đây?
“Này, bố cậu thế nào rồi?”
Lỡ Shingo gợi lại chuyện xảy ra trên cầu đi bộ trong đêm mưa hôm đó bằng một câu đơn giản như vậy thì tính sao...
Nguy cơ đó là hoàn toàn có thể.
“Này, Chihiro.”
Shingo lại kéo áo phông của Chihiro. Giọng cậu nghe có vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.
“Cậu có mơ thấy mấy giấc mơ kỳ lạ không?”
“Sao? Mơ gì cơ?”
Shingo ngồi dậy, nuốt ực vào một hơi.
“À... Cấm cậu cười đấy. Thế này nhé, trong mấy giấc mơ, cậu có thấy tụi con gái xuất hiện không? Mà lại còn để chân trần rồi mặc đồ bơi...”
Mặt Shingo bắt đầu đỏ lựng lên, đầu cúi xuống.
“Cái đó thì cũng có.”
Nghe câu trả lời của Chihiro, Shingo ngẩng khuôn mặt đỏ như gấc lên.
“Thật không?”
“Tớ bịa ra chuyện như thế để làm gì cơ chứ? Mơ thấy con gái... Tớ cũng không rõ lắm đâu, nhưng hình như mọi người ai cũng từng mơ thấy hết. Có khi mơ về đứa con gái mình thích, có khi mơ thấy thần tượng... Phải, tớ nghĩ kiểu gì cũng có.”
“Cả cậu sao?”
“Tớ? Ừ thì... có.”
Shingo đột ngột nắm lấy tay Chihiro.
“Chihiro, đa tạ!”
“Cái gì cơ?”
“May quá, tớ cứ lo như vậy có phải khác người lắm không? Nếu cả Chihiro cũng mơ thấy thế thì đỡ quá. Cảm ơn đã nói chuyện với tớ.”
“Shingo là người nói trước còn gì. Thế cậu mơ thấy ai?”
“Sao cơ?”
“Cậu mơ thấy ai?”
Mặt Shingo trở nên đỏ hơn cả lúc nãy. “Ayabe”, cậu vừa nói vừa thở dài.
“Ayabe à, hừm, vụ này khó đấy... Thế cậu đã bày tỏ là cậu thích người ta chưa?”
“Chưa hề. Nói đúng ra thì hình như tớ còn đang bị cậu ấy ghét nữa là đằng khác...”
Shingo lí nhí kể lại chuyện bị Miyuki cho ăn một cái bạt tai.
“Tỏ tình giả với Mari à... Cái đó đúng là quá đáng rồi... Cậu quá quắt thật đấy, Shingo.”
“Thế à? Đúng là như thế thật nhỉ?”
“Tính Mari hiền lành nên cũng dễ bị tổn thương. Sao lại đi trêu đùa chuyện bày tỏ tình cảm như thế? Cậu phải nghĩ cho người ta chứ. Tớ thấy nếu cậu không xin lỗi đàng hoàng, cả Ayabe cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Ừ, nhưng mà Fujihira chẳng nói gì cả, bây giờ bảo xin lỗi cũng khó, mà Ayabe thì hoàn toàn ghét bỏ tớ rồi.”
Shingo lại thở dài. Có tiếng gõ cửa. Bố Chihiro bước vào với đĩa bánh quy trên tay.
“Chihiro, đồ ăn vặt đây. Bánh quy mẹ con làm đấy.”
Shingo nhanh nhảu đứng dậy.
“Xin lỗi đã làm phiền chú ạ! Ơ? Hôm nay chú ở nhà ạ? À mà hôm nay là Chủ nhật nhỉ...”
“Đúng thế. Mấy đứa học cấp hai thích thật, có hẳn một kỳ nghỉ dài...”
“Nếu không có cả bài tập về nhà lẫn bài kiểm tra sau kỳ nghỉ hè nữa thì tốt biết mấy...”
Bố Chihiro vừa ra khỏi phòng, Shingo liền chẳng khách sáo gì nữa, bắt đầu ăn bánh quy. Sau khi hết lời khen ngợi mùi vị của mấy cái bánh, cậu hỏi bằng giọng bâng quơ.
“Nhắc mới nhớ, cái ví của bố cậu sao rồi?”
Chihiro không biết đáp lại ra sao. Cậu biết là mặt mình đang cứng lại. Shingo nuốt miếng bánh xuống.
“Tớ lỡ hỏi không đúng chỗ rồi hả?”
“Không, nhưng tớ không muốn nhớ lại. Nghĩ đến chuyện có lẽ bố đã định tự sát thì thật là...”
“Nhưng mà, hình như chuyện đó xảy ra cũng nhiều. Bố tớ đang hành nghề bói toán. Ông ấy bảo mấy năm gần đây có không ít khách hàng là những ông chú trung niên trong trạng thái u uất. Đến tầm tuổi đó họ gặp phải nhiều chuyện lắm, sẽ có những lúc đột ngột nghĩ đến cái chết. Phải rồi, có đấy, chắc luôn. Nhưng bây giờ bố cậu vẫn đang sống đấy thôi. Thế là đủ rồi, không phải sao?”
Đang sống. Vậy là đủ... Chihiro nhìn chằm chặp khuôn miệng của Shingo. Cậu nghĩ đến gương mặt của bố mình, vừa rồi còn đứng ngay cửa. Ông đang sống, đang cười nói. Chihiro đã bị dáng vẻ u uất của ông trên cây cầu đi bộ ám ảnh mà không nhìn thấy người cha vẫn đang cười nói, đi lại ngay trước mắt. Cậu chợt nhận ra.
“Shingo...”
“Gì? Sao mặt cậu trông nghiêm trọng thế? Tớ lỡ nói gì làm cậu bực à?”
“Shingo... giỏi thật đấy.”
“Hả? Cậu đang nói cái gì thế?”
Chiếc chuông gió ngoài thềm rung lên. Chihiro nghe thấy giọng nói của Mari.
“Giờ vẫn đang sống.” Cậu thì thầm.
Ngọn gió tươi mát nhảy múa trong người cậu.