MÙA BỐI RỐI
Mặc đồng phục mùa đông dài tay vào, Miyuki vẫn có cảm giác người đổ mồ hôi lấm tấm. Nhưng trời cũng đã sang thu.
Miyuki thử hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí dễ chịu của buổi sáng tháng Mười lan tỏa trong lồng ngực.
“Chào cậu.”
Ai đó lên tiếng gọi Miyuki từ phía sau. Fujihira Mari đang đứng đó. Mái tóc dài đến vai hôm nay được cô bé buộc thành hai bím bằng chun màu đỏ.
“Chào cậu, hôm qua vất vả cho cậu rồi.”
Miyuki khẽ kéo tóc Mari. Hôm qua cả nhóm đã ở lại khá muộn để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Vào kỳ nghỉ hè, bài tập môn Xã hội với chủ đề “Lịch sử và đời sống tại thị trấn của chúng tôi” mà bốn người Miyuki, Mari, Komaki Chihiro và Karino Shingo cùng làm đã khá thành công. Nhóm lập một bảng niên biểu, đính kèm hình minh họa cho từng thời kỳ. Mari đã một mình phụ trách vẽ xong hơn hai mươi bức minh họa rất đẹp, bao gồm hình ảnh phụ nữ thời Heian trong trang phục có đến mười hai lớp hay những võ sĩ trong bộ võ phục kamishimo. Bảng niên biểu được thầy Ikuta phụ trách môn Xã hội đồng thời là thầy chủ nhiệm của lớp ưng ý và quyết định đem treo trong hội trường triển lãm của lễ hội văn hóa. Vì thế, hôm qua cả nhóm đã ở lại đến tối muộn, cố gắng chỉnh chữ lớn hơn, tô lại màu trên tranh minh họa cho dễ nhìn hơn chút nữa. Shingo vừa nhồm nhoàm món bánh mì ngọt mà thầy Ikuta mua cho, vừa nói với ngữ điệu thấm thía: “Những giờ phút này trọn vẹn thật đấy.”
“Cậu á, cứ được ăn thì lúc nào chẳng trọn vẹn.”
Chihiro châm chọc, vẻ mặt của Shingo vừa mới nhét thêm bánh mì vào miệng trở nên méo xẹo, khiến cả Mari lẫn Miyuki phá lên cười. Vài tháng qua, bốn người đã thân thiết hơn khá nhiều. Trái với suy nghĩ lúc đầu, Miyuki đã biết được rằng Mari rất hay cười, Chihiro cũng biết nói đùa, Shingo tưởng chừng nông nổi vô trách nhiệm hóa ra lại có phần nghiêm túc nhiệt tình, không nề hà những việc làm dơ đôi tay. Cô bé không khỏi bất ngờ, và cũng có phần vui mừng. Miyuki có cảm giác mấy tháng vừa rồi trôi qua như thể được niềm vui ấy cuốn theo. Ngày hôm qua, bốn người đã hoàn thành bảng niên biểu, như một sự tổng kết cho quãng thời gian đó. Shingo gợi ý đem chia bảng niên biểu ra làm bốn phần để giữ lại làm kỷ niệm sau khi lễ hội văn hóa kết thúc. Chưa biết chừng Shingo lại lãng mạn hơn mọi người tưởng.
“Fujihira, vẽ một ninja thật ngầu giống tớ ở chỗ thời Edo đi. Tớ sẽ lấy phần đó.”
“Ninja Karino à... Không biết tớ có vẽ được không nữa.”
“Mari, vẽ cảnh cậu ta đang nhồi thêm bánh mì đậu đỏ ấy.”
“A, tớ đồng ý với Chihiro. Chắc chắn sẽ giống như đúc luôn, Mari à.”
Miyuki nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua.
“Miyuki, có gì buồn cười à?”
“Sao? A, không được rồi, nhớ lại lại thấy buồn cười... Ơ?”
Có bóng người đi ra từ phòng học. Hình như là con gái. Bóng người đó tất tả chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Vì có ý định dán bảng niên biểu hoàn thành hôm trước lên tường nên hôm nay Miyuki cùng Mari đi học sớm những ba mươi phút. Cả trường vẫn đang chìm trong bầu không khí tĩnh lặng trước giờ học. Vào giờ này lại có ai đó trong lớp. Lồng ngực Miyuki nhói lên một cái. Cô có dự cảm không tốt. Mà dự cảm của Miyuki lại toàn đúng vào những lúc không mong muốn. Bước chân của cô bé nhanh hơn. Miyuki gần như xông vào phòng học.
“A...”
Hơi thở Miyuki nghẹn lại.
“Quá đáng...”
Giọng Mari nghèn nghẹn, run rẩy. Bảng niên biểu được bỏ trong ngăn bàn của Mari hôm qua đã bị lôi ra, xé tan tành. Những mảnh giấy vụn nằm vương vãi trên sàn trông trắng loáng dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng. Đẩy Miyuki sang một bên, Mari tiến về phía trước. Cô bé ngồi thụp xuống, bắt đầu im lặng nhặt lại những mảnh giấy, cố bặm môi để không bật khóc. Miyuki nhìn sang chỗ khác rồi chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Hơn hẳn buồn bã hay ngạc nhiên, ngay lúc này, cả người Miyuki bừng bừng nỗi tức giận. Không có ai ở chỗ cầu thang thoát hiểm được sơn xanh. Miyuki thử chậm rãi bước xuống. Ở bậc thứ tư có một chiếc cặp nhỏ dùng để kẹp tóc. Phần đầu chiếc cặp được trang trí bằng một trái táo. Nắm lấy tay vịn của cầu thang thoát hiểm, Miyuki thở sâu liên tục. Vẫn là bầu không khí buổi sáng mát lạnh, nhưng cảm giác dễ chịu cho đến vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Thầy Ikuta đổi tiết học đầu tiên của hôm đó thành giờ sinh hoạt lớp.
“Đây không phải là tìm kiếm thủ phạm, thầy chỉ muốn nhờ các em, nếu ai đó biết tại sao lại có chuyện như thế này thì làm ơn nói với thầy, được chứ?”
Thầy còn chưa nói hết lời, Shingo đã đứng bật dậy, dằn nắm đấm xuống mặt bàn.
“Đừng có đùa! Nếu thủ phạm thực sự ở trong số mấy người, tôi sẽ tuyệt đối không tha!”
Gương mặt khi thực sự tức giận của Shingo, vốn bình thường rất vui vẻ nhẹ nhàng, đủ khiến cho người khác chùn bước. Chihiro im lặng thở dài một hơi sâu. Mari cúi đầu. Miyuki ngoảnh ra phía sau, nhìn lên bức tường trống trơn.
Chúng mình đã háo hức đến vậy, tại sao lại...
Không một ai trong phòng lên tiếng. Chỉ có thời gian tiếp tục trôi.
Sau giờ học, Miyuki im lặng ra khỏi lớp, đi đến thư viện. Kurisaka Miki đang đứng trên lối đi giữa hai dãy kệ ở trong cùng.
“Gì... gì vậy, Ayabe... sao bạn lại gọi tớ ra tận đây, tớ còn có lớp học thêm...”
“Tại sao bạn lại làm chuyện đó?”
Chính Miyuki cũng nhận thấy giọng mình đanh lại. Môi Miki đang run lên thấy rõ mồn một. Miyuki chìa chiếc cặp tóc nhặt được hồi sáng ra.
“Cái này, hôm qua bạn Kurisaka có dùng nhỉ? Sáng nay bạn đã đánh rơi nó trong lúc bỏ chạy, đúng không?”
“Làm gì có...”
“Tớ đã nhìn thấy đấy. Thấy Kurisaka vội vã đi ra từ trong lớp lúc sáng sớm.”
Đó là một lời nói dối. Bóng người sáng nay quá nhanh, ngoài chuyện đó là con gái ra Miyuki không nhận thấy gì khác. Thế nhưng Miki đưa hai tay bưng lấy mặt, ngồi sụp xuống và bắt đầu khóc.
Đừng có khóc, đừng có khóc lóc cho qua chuyện. Mari không khóc. Cậu ấy đã mím chặt môi để khỏi khóc đấy. Đây không phải chuyện khóc lóc là xong... Không phải chuyện có thể tha thứ được chỉ vì cậu nhỏ mấy giọt nước mắt đâu nhé.
Miyuki hét lên trong lòng. Cô siết chặt nắm đấm, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay. Đột nhiên Miki ngẩng mặt lên. Cô ấy từ từ đứng dậy, chậm rãi thở ra. Bằng giọng nói nhỏ khàn khàn, Miki bắt đầu kể.
“Tớ thích Karino... Suốt từ hồi tiểu học, đến giờ vẫn thích. Tớ đã định sẽ bày tỏ... nhưng lại sợ bị cậu ấy từ chối nên không làm được... Thế mà, Ayabe và cậu ấy lại nói chuyện với nhau trông vô cùng vui vẻ... Hình như Karino còn thích Ayabe nữa...”
“Đừng nói mấy chuyện ngớ ngẩn đó chứ!”
“Không ngớ ngẩn chút nào hết. Tớ biết mà. Karino toàn nhìn Ayabe còn gì. Tớ thấy ghen tị...”
“Vì thế mà cậu đã làm việc đó hả?”
Miki gật đầu.
“Ban đầu tớ không hề có ý định làm thế... Tớ tham gia câu lạc bộ hợp xướng nên đến sớm vì có buổi tập sáng cho lễ hội văn hóa. Lúc tớ vào lớp không có ai cả, bảng niên biểu đó lại thò ra từ dưới ngăn bàn của Fujihira... Thế là tớ nhớ ra cảnh Ayabe và Karino vui vẻ nói chuyện với nhau... Đầu óc tớ nóng bừng lên, lúc tớ nhận ra thì đã...”
Miki ngước lên, nhìn Miyuki từ phía chính diện.
“Tớ biết là mình đã làm một việc rất quá đáng. Cả ngày hôm nay tớ không dám nhìn mặt Fujihira. Chính tớ còn thấy ghét mình nữa là.”
“Thế thì, bây giờ, cậu xin lỗi đi.”
Tiếng Mari vang lên. Cô bé xuất hiện từ sau cái kệ mà nãy giờ Miyuki quay lưng lại, tiến lại gần Miki.
“Ngay bây giờ, hãy xin lỗi một cách tử tế đi.”
Vai Miki bắt đầu run lên.
“Tớ xin lỗi, Fujihira, xin lỗi cậu.”
Miki cúi đầu, chỉ nói có vậy rồi chạy vụt ra khỏi thư viện.
“Mari, làm thế nào cậu biết tớ ở đây?”
“Tớ biết chứ. Trông Miyuki lúc đó là lạ mà. Cứ như đang giấu giếm gì đó, lại còn vội vàng ra khỏi lớp nữa. Vì thế bọn tớ đi theo cậu. Tất cả chúng tớ. Nhỉ?”
Từ sau lưng Mari, Chihiro và Shingo đang nhìn Miyuki.
“Bọn mình cứ như ninja xịn ấy nhỉ.”
Shingo lè lưỡi. Chihiro nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ayabe, đây là chuyện của tất cả bọn mình, ít nhất cậu cũng nên bàn bạc với bọn tớ.”
Mari gật đầu.
“Đúng đấy. Lẽ ra cậu không nên im lặng mà phải bàn với bọn tớ chứ Miyuki.”
Đây là lần đầu tiên Miyuki bị Mari trách. Miyuki đáp lại “Được”.
“Thế, giờ tính sao? Đem chuyện của Kurisaka nói với thầy à?”
Shingo thở dài thườn thượt.
“Nói cũng có giải quyết được gì đâu. Bảng niên biểu cũng chẳng liền lại như cũ được... Tiếc thật đấy, nhưng... nghĩ đến chuyện đi mách thầy, tớ thấy cực kỳ không thích. Cảm giác làm thế rồi thì bọn mình sẽ đánh mất luôn cả những chuyện vui ấy.”
Mari vừa ngó xuống chân mình vừa nói lẩm bẩm.
“Vậy bọn mình làm lại lần nữa nhé?”
Shingo nói với giọng hào hứng thường lệ.
“Không phải vì bài tập hay lễ hội văn hóa gì hết, mà vì chính bọn mình, hãy làm một cái còn hoành tráng hơn trước nữa. Chiến dịch bảng niên biểu giai đoạn hai!”
“Rồi đem chia ra bốn phần cho bốn người giữ đúng không? Tất nhiên là đính kèm tranh minh họa Shingo trong bộ đồ ninja nhỉ?”
Nói xong, Chihiro khúc khích cười. Mari đang cúi đầu cũng ngẩng lên.
“Ayabe thì sao? Chắc cũng OK phải không? Được, cùng nhau cố gắng lần nữa nào!”
Shingo tạo dáng quyết tâm. Miyuki nheo mắt nhìn ba người bạn. Khi thấy tờ niên biểu bị xé rách, Miyuki nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Cô bé cảm thấy như sự mong chờ háo hức của mình cũng bị xé tan mất rồi, kèm theo cả sự giận dữ. Giờ đây Miyuki cảm thấy từ lúc chuyện đó xảy ra, mình chỉ nghĩ làm sao để chất vấn và trút hết cơn giận lên Miki. Miyuki chẳng hề nghĩ đến chuyện tha thứ cho Miki như Mari hay làm lại bảng niên biểu một lần nữa như Shingo vừa nói. Hai người họ tuyệt vời thật đấy. Cô chợt nghĩ.
“Mọi người tuyệt quá!”
Cô buột miệng thì thầm. Shingo “Hả?” một tiếng, hỏi ngược lại.
“Gì vậy? Ayabe, cậu vừa khen bạn Shingo tuyệt phải không?”
“Làm gì có. Sao tớ lại nói thế được.”
Miyuki vừa cười vừa nói, tránh ánh mắt của Shingo.
“Hình như Karino thích Ayabe.”
Miyuki nhớ lại câu nói của Miki. Cô lắc đầu, không đời nào có chuyện đó đâu.
“Karino, thì ra cậu trốn ở đây hả?”
Đột nhiên tiếng thầy Koizumi vang lên. Cổ áo Shingo bị túm lấy từ phía sau.
“Thầy... thầy ơi, đây là thư viện. Thầy làm ơn giữ im lặng...”
“Im ngay. Con át chủ bài tương lai của câu lạc bộ lại tưởng trốn tập mà được hả? Đi, huấn luyện đặc biệt!”
“Áaaa! Cứu với!”
Shingo bị lôi đi. Ba người bạn cùng lúc bật cười. Những tia nắng của mùa thu xuyên qua cửa sổ, ùa vào thư viện ngập tràn ánh sáng.