← Quay lại trang sách

NHỮNG BỨC ẢNH NGẪU HỨNG

Tháng Mười một, thời tiết nắng ráo. Trên trời không hề có lấy một gợn mây. Bầu trời cuối thu thuần một sắc xanh sâu thẳm, đẹp đến độ có thể nhuộm những đôi mắt đang nhìn lên chăm chú sang màu xanh.

Ánh nắng mặt trời ấm áp như thể cái lạnh sáng nay chỉ là tưởng tượng. Mồ hôi rịn ra trên lưng Mari. Chihiro đang đi đằng trước quay lại hỏi cô có ổn không. Trên trán cậu cũng lấp lánh mồ hôi. Shingo vừa huýt sáo vừa vươn tay ra, tỉnh bơ cầm lấy bình nước cho Mari. Miyuki cười chê Karino vì tiếng huýt sáo hoàn toàn lạc điệu của cậu.

Bốn người đang leo lên ngọn núi nhỏ ngoài rìa thị trấn, nằm cách trung tâm thành phố gần một giờ tàu điện cao tốc. Những năm gần đây, thị trấn được phát triển nhanh chóng thành khu dân cư. Chỉ có ngọn núi này là vẫn giữ được vẻ nguyên sơ, nuôi dưỡng nhiều loại cây dại phát triển tươi tốt. Chihiro tìm hiểu thấy rằng xưa kia trên đỉnh núi từng có một tòa thành nhỏ. Cậu giải thích đã đọc được điều này trong những tài liệu cũ về lịch sử của thị trấn.

Việc tìm hiểu lịch sử địa phương vốn là bài tập hè. Cả bốn đã cùng nhau hoàn thành bảng niên biểu. Nhóm đã thành công đến mức, bảng niên biểu không chỉ dừng lại ở mức độ một bài tập về nhà, mà còn được thầy chủ nhiệm đề cử làm vật trưng bày trong lễ hội văn hóa. Thế nhưng một ngày trước khi lễ hội diễn ra, bảng niên biểu đã bị xé rách. Đến giờ Mari vẫn còn nhớ cảm giác suy sụp khi nhìn thấy bảng niên biểu nằm trên sàn phòng học. Cô bé cảm thấy toàn bộ sức lực vuột trôi khỏi cơ thể, trước cả khi thấy tức giận hay buồn bã. Thế nhưng...

“Mình làm lại lần nữa đi!”

Trước đề nghị đó của Shingo, động lực chợt bừng lên trong người Mari. Chihiro đồng ý, Miyuki cũng gật đầu. Không phải vì bài tập. Không phải vì lễ hội văn hóa. Vì chính bản thân, cả nhóm sẽ cùng nhau dành thời gian cẩn thận làm lại bảng niên biểu.

Trong lúc đọc lại tài liệu, Chihiro đã phát hiện ra ghi chép về vết tích của thành cổ trên núi.

“Có vẻ đó là tòa thành của gia tộc từng cai trị vùng này. Đúng ra có cả khu mộ nữa, nhưng địa điểm không được nêu rõ.”

Nghe Chihiro giải thích, Shingo liền rủ cả nhóm đi xem thử.

“Rồi bọn mình sẽ chụp ảnh, dán lên bảng niên biểu là xong. Chúng mình mang theo cơm hộp đi nhé!”

“Thế thì thành đi picnic rồi còn gì.”

Miyuki nhún vai.

“Cũng có thể nói vậy. À, cơm hộp giao cho tớ phụ trách đi. Sao nào, Ayabe phản đối à?”

“Không, tớ đâu có phản đối.”

“Fujihira thì sao?”

Mari gật đầu nói, “Được thôi.”

Từ “picnic” mang âm hưởng thật vui vẻ.

“Vậy quyết định rồi nhé.”

“Shingo, còn tớ thì sao?”

“Chihiro không muốn đi thì thôi. Chỉ cần có hai bạn nữ thì tớ OK hết.”

Miyuki lập tức chen ngang.

“Nếu chỉ có bạn Karino thì tớ xin kiếu. Nhỉ, Mari?”

“Hả? À...ừ. Phải rồi.”

“Không thể nào, mấy cậu thật quá đáng. Tớ thật là đáng thương, hu hu hu...”

Shingo giả vờ khóc, trông buồn cười đến nỗi Mari cười chảy cả nước mắt.

Vậy là hôm nay, một ngày tháng Mười một, dưới bầu trời đầy nắng, bốn người đang bước trên con đường dẫn lên núi. Nhìn từ xa, ngọn núi tròn tròn như bát úp trông có vẻ dễ trèo, vậy mà leo lên mới biết đường đi vừa nhỏ hẹp vừa quanh co, chẳng hề đơn giản, khiến cho cả đám phải thở hết hơi. Tuy vậy vừa nói chuyện với nhau vừa leo như thế này khá vui. Vượt qua khoảng rừng rậm, khoảng trống trên đỉnh núi trải rộng trước mắt cả nhóm. Địa điểm được cho là nơi tòa thành cổ từng tọa lạc ấy, giờ đây, vào thế kỷ XXI này đã được san phẳng thành một mảnh đất trống.

“Xem nào, tìm chỗ nào đó để chụp thôi.”

Miyuki lấy máy ảnh ra. Trông nó hết sức hoành tráng với ống kính có vẻ khá nặng. Chihiro có vẻ phấn khích, cậu lẩm nhẩm tên của chiếc máy ảnh - tên gọi mà Mari không biết.

“Tuyệt thật, đồ chuyên dụng luôn.”

“Kỷ vật của bố tớ đấy.”

Miyuki cố ý dùng cách nói thật thô lỗ. Sau đó cô cười nghịch ngợm.

“Đừng hiểu lầm nhé. Bố tớ còn chưa mất đâu. Nào, tớ chụp đây.”

Miyuki nhấn ngón tay lên nút chụp. Âm thanh “tách, tách” vui tai vang lên.

“Trông hợp đấy nhỉ?”

Shingo nói với vẻ mặt nghiêm túc. Miyuki xắn ống tay chiếc áo nỉ mỏng lên. Cô mặc quần jeans bó. Cộng thêm chiếc thắt lưng đeo quanh eo, trông cô bé thật mảnh khảnh và xinh xắn, rất hợp với chiếc máy ảnh.

“Ayabe, dưới cây anh đào đằng kia có tấm bảng, cậu thấy chứ? Hình như là bảng giới thiệu về tòa thành đấy. Chụp chỗ đó nhé. Với lại, hình như tòa thành từng nằm chếch một nửa về phía Tây, nhờ cậu lấy cả góc đó nhé.”

Miyuki xoay máy ảnh theo chỉ dẫn của Chihiro. Shingo kéo cánh tay Mari.

“Này Mari, chẳng lẽ bọn mình không có đất diễn à?”

“Có vẻ vậy.”

“Vậy thì hai con người không có việc gì sẽ chuẩn bị bữa trưa chứ nhỉ?”

Shingo chỉ khoảng đất trống dưới tán một thân cây lớn đang bắt đầu chuyển sang màu lá đỏ. Khi Mari trải xong tấm bạt ni lông, Shingo bắt đầu lấy những bọc lớn nhỏ ra khỏi chiếc ba lô đeo trên lưng, bày lên trên.

“Xem nào, đây là bánh mì kẹp, đây là cơm nắm, tiếp theo, cái này là gà rán với thịt bò nướng, tôm nướng giấy bạc, trúng rán với cá cam nướng sốt teriyaki...”

“Tuyệt quá, cái này là ai nấu vậy?”

“Tớ. Không phải tự mãn đâu, nhưng mà tớ nấu ăn còn giỏi hơn mẹ tớ đấy.”

“Cậu giỏi quá.”

Đó không phải một lời tâng bốc. Phần cơm được bày trong hộp nhựa có màu sắc hài hòa, trông vừa ngon mắt, vừa thơm nức. Được Shingo mời, Mari đưa một miếng trứng rán lên miệng.

“Ngon quá.”

Cô nói thật lòng. Shingo cười.

“Được Fujihira khen tớ thấy vui ghê gớm ý.”

“Sao cơ?”

“Fujihira không nói dối bao giờ đúng không? Fujihira bảo ngon nghĩa là nó ngon thật, tớ có thể tin thế, đúng không nào?”

Mari nuốt miếng trứng rán trong miệng xuống. “Có thể tin thế, đúng không nào”. Những lời Shingo vừa vô tư nói ra vang vọng trong lòng Mari.

“Karino...”

“Đợi đã, cậu có thể thôi dùng cách gọi Karino đó giúp tớ được không? Cậu chẳng gọi Komaki là Chihiro còn gì.”

“Nhưng Chihiro là... Ừm, cậu nói đúng. Vậy từ giờ tớ sẽ gọi cậu là Shingo nhé.”

“Đúng rồi đúng rồi. Cậu nhắc cả Ayabe nữa nhé. A, đây là cơm nắm nhân cá bào, món tủ của tớ đấy.”

Mari nhận lấy nắm cơm bọc trong giấy thiếc.

“Fujihira.”

“Ừ?”

“Xin lỗi nhé.”

Đột nhiên được xin lỗi, Mari hơi bối rối.

“Tớ cứ nghĩ mãi là phải xin lỗi, à... Hồi tháng Tư lúc tớ bày tỏ với Fujihira... Chuyện đó...”

Một cơn đau nho nhỏ nhói lên trong lòng Mari. Tháng Tư, trước tủ giày ở trường, Shingo đã nói với Mari, “Hẹn hò với tớ nhé.” Đó không phải lời tỏ tình thực sự, mà chỉ là trò chơi. Giờ Shingo đang muốn xin lỗi về chuyện đó.

Mari lấy hơi, cố nói bằng giọng vui vẻ nhất.

“Tớ biết mà. Một tuần sau đó Kurisaka đã kể cho tớ nghe là lúc ấy trò đó đang nổi. Hơn nữa, tớ còn biết người mà Karino... Shingo thích là ai nữa cơ.”

“Hả, cái gì, cậu vừa bảo sao?”

“Hồi tháng Bảy, Shingo từng được đưa vào phòng y tế, đúng không nào? Lúc đó, Shingo đã gọi tên ‘Ayabe’ hai lần đó.”

“Hả? Không... Không phải chứ?”

“Cậu có thể tin lời tớ mà. Thật đấy. A, nhưng Miyuki không nghe được. Lúc đó tớ đang băng chân cho cậu, nên bạn ấy không có mặt.”

“Nếu bị nghe thấy thì đã lớn chuyện rồi.”

Đúng lúc Shingo thở phào thì một tiếng “tách” vang lên. Miyuki đang hướng máy ảnh về phía cậu và Mari.

“Người đẹp và quái vật. Cảnh này hay nha.”

“Cậu bảo ai là quái vật hả?”

Shingo hét lên một tiếng, làm bộ nhào đến chỗ Miyuki.

“Nào, Shingo, tạo dáng đi.”

“Sao? À, như thế này hả?”

“Không được không được. Leo lên cái cây đó, làm tư thế ‘chiến thôi’ đi.”

Nhìn Miyuki và Shingo, Mari thoáng cảm thấy đau lòng.

Biểu hiện của Shingo lúc này vô cùng vui vẻ. Chắc hẳn sau khi nói xin lỗi, cậu ấy cảm thấy nhẹ nhõm lắm.

Ngược lại, Mari cảm thấy trong lòng mình vẫn còn sót lại thứ gì đó thật nặng nề. Khi được Shingo bày tỏ tình cảm, tuy có bối rối, nhưng cô bé cũng đã thấy vui. Đó là lần đầu tiên Mari trải qua cảm giác được ai đó thể hiện sự yêu mến một cách thẳng thắn như thế. Cô vẫn chưa quên những nhịp đập rộn ràng của trái tim khi đó. Vậy mà...

Nếu mình xinh đẹp như Miyuki, chắc Shingo sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tỏ tình giả với mình đâu nhỉ?

Mari cắn chặt môi, cảm thấy chán ghét chính mình.

Cô ghét cái tôi đang ghen tị với Miyuki, cái tôi không muốn tha thứ cho Shingo, cái tôi có thể che giấu hoàn hảo những cảm xúc đó để tươi cười. Thật đáng ghét. Nghĩ đến đó, Mari nhớ ra cảnh Kurisaka Miki khóc lóc trong thư viện. Miki thích Shingo, vì thế mà ghen tị với Miyuki rồi xé nát bảng niên biểu. Thích một ai đó không hoàn toàn là một điều hạnh phúc. Nó có thể mang lại sự đau khổ, đôi khi còn khiến người ta trở nên xấu xa.

Mari ôm lấy gương mặt mình bằng hai bàn tay.

“Mari.”

Chihiro ngồi xuống cạnh Mari.

“Sao vậy?”

“Không sao. Tớ chỉ hơi mệt thôi.”

“Vậy à...”

Chihiro ngồi cạnh Mari, hoàn toàn im lặng. Có Chihiro ở bên, không nói gì cả như thế này thật an tâm. “Tách, tách”. Miyuki hướng máy ảnh về phía cả hai.

“Thôi mà. Đừng chụp.”

Giọng Mari có phần khó chịu.

“A, tớ xin lỗi. Cậu không thích sao?”

Phải, Mari ghét nó. Ảnh ọt gì chứ, cô không muốn bị chụp. Cô có cảm giác toàn bộ phần xấu xí trong mình sẽ bị chụp lại mất. Mari đưa nắm cơm cho Miyuki.

“Tớ thấy đói rồi. Đã mất công mang theo cơm nắm, bọn mình mau ăn thôi.”

Mari gượng cười. Miyuki im lặng gật đầu.

Một tuần sau, Miyuki đưa cho Mari vài bức ảnh. Là những tấm hình chụp ngẫu hứng ở tòa thành trên núi. Trong hầu hết các bức ảnh, Mari đều mỉm cười, duy chỉ có một tấm ghi lại cảnh Mari đang nhắm mắt, ngồi bên Chihiro.

Đây mới thực sự là mình.

Mari khẽ miết đầu ngón tay trên bức ảnh.