← Quay lại trang sách

BÀI CA GIÁNG SINH

Tháng Mười hai mới bắt đầu chưa được ba ngày, vậy mà phố xá đã tràn ngập màu sắc Giáng sinh.

Những bài ca Giáng sinh vang lên ở khắp nơi. Hình ảnh ông già Noel, cây thông Giáng sinh, cùng những chú tuần lộc xuất hiện trên mọi gian trưng bày của các cửa hàng. Trên cửa sổ một tiệm mì udon mà Miyuki đi qua ban nãy cũng có hình ông già Noel trên cỗ xe tuần lộc được vẽ bằng màu trắng. Từ trong cửa hàng vọng ra giai điệu của bài Chú tuần lộc mũi đỏ . Cạnh cửa ra vào có trang trí một cây thông hoành tráng cao gần bằng Miyuki.

Nghĩ đến thực tế những vị khách trong cửa hàng đang ăn mì udon kitsune hay mì soba tempura, không hiểu sao cô bé cảm thấy thật kỳ quặc.

Miyuki chầm chậm bước đi dưới bầu trời tháng Mười hai.

Bây giờ vẫn còn hơi sớm so với giờ hẹn.

Cô bé đã ra khỏi nhà quá sớm.

Chẳng phải vì nôn nóng. Cũng không phải vì hồi hộp hay háo hức mong đợi bất kỳ điều gì. Càng không phải cô bé đang cảm thấy nặng nề hay lo lắng gì cả.

Miyuki bình tĩnh đến lạ. Những lần hẹn với Mari và hai cậu bạn còn khiến cô bé hào hứng hơn thế này nhiều.

Đúng ra hôm nay, vào Chủ nhật, cả nhóm cũng đã dự định đến nhà Chihiro. Việc lập bảng niên biểu đang đi đến những khâu hoàn thiện cuối cùng.

Vài ngày trước, khi cả nhóm đang hoàn thiện phần nói về thế kỷ XX...

“Cảm giác so với lần trước, lần này bọn mình làm tốt hơn nhiều ấy nhỉ?”

Shingo nói bằng giọng sâu xa.

“Bọn mình ấy, nói sao nhỉ, ‘tinh thần thép’, ‘thiên tài’, ‘thực lực đầy mình’, ‘những đứa con giỏi giang trưởng thành qua từng ngày’... ấy chứ chẳng đùa, nhỉ.”

“Đồ đần này. Đừng có học mèo khen mèo dài đuôi. Mau cắt lấy tấm ảnh đằng đó đi. Chỗ về Olympic Tokyo ấy.”

“Nhưng mà, Chihiro cũng phải công nhận đúng không? ‘Bọn mình cũng được việc đấy chứ,’ kiểu vậy.”

“Ừ... thì, tớ có nghĩ là bọn mình cũng khá. Nhìn khách quan thì bảng niên biểu lần này hoàn thiện hơn lần trước rất nhiều.”

Shingo búng ngón tay đánh “tách” một tiếng.

“Không sai, chính thế. Bình thường nếu gặp chuyện đó, những người khác sẽ thất vọng rồi bỏ cuộc hết. Thế mà bọn mình, với tinh thần bất khuất, đã đứng dậy và còn hướng đến mục tiêu cao hơn. Bọn mình hơi bị giỏi đấy. Ngầu lắm, các cậu! A, đúng rồi. Nhân dịp này sao bọn mình không tự xưng danh đi, ‘Tứ niên biểu kỵ sĩ’ chẳng hạn?”

Miyuki thở dài, có vẻ cố ý.

“Bạn Karino, làm ơn thôi đi. Muốn tự mãn thì để đến lúc bảng niên biểu đã hoàn thành ấy. Nếu cậu đùa nghịch rồi làm rách giấy hay đổ nước ra đây thì...”

Shingo rụt cổ lại.

“Thì cậu sẽ làm gì? Ayabe?”

“Tớ sẽ cho cậu biết tay. Ít nhất sẽ có ba cú lên gối, ba cái bạt tai đủ hai bên má.”

“Treo ngược lên cành cây rồi tặng thêm một trăm roi da nữa nhé.”

Chihiro tiếp lời. Shingo càng rụt cổ hơn nữa.

“Hai người đúng kiểu thích hành hạ người khác nhỉ? Rõ đáng sợ.”

“Tại bạn Shingo cứ làm ồn đấy chứ.”

“Nhưng mà, bảng niên biểu mà bọn mình cực khổ làm cuối cùng cũng sắp xong rồi. Đùa một chút cũng có sao đâu. Nhỉ, Fujihira?”

Đang gọt cây chì màu, Mari ngẩng lên, mỉm cười.

Nụ cười mềm mại độc quyền của Mari.

Miyuki rất thích nụ cười này của Mari. Chỉ nhìn thôi tâm tình cũng dịu dàng hẳn lại. Miyuki không biết ai khác ngoài Mari có thể cười rạng rỡ như vậy.

Thu lại nụ cười, Mari bắt đầu nói, giọng nhỏ dần.

“Ừm... Có lẽ cần một thời gian nữa mới hoàn thành được.”

“Hả? Nhưng mà bọn mình đã làm xong đến đoạn những năm 2000 rồi mà. Không phải chừng ngày mai là xong à?”

“Ừ. Nhưng mà, tớ muốn từ giờ bọn mình làm cẩn thận hơn.”

Đoạn cuối Mari nói hơi lí nhí. Nhưng ngay sau đó, cô bé ngẩng đầu lên.

“Nếu được, tớ còn muốn viết thêm sinh nhật của tất cả thành viên lớp 7C vào nữa.”

“Sinh nhật của tất cả á?”

Tròng mắt đen của Shingo đảo trái đảo phải.

“Ừ. Lúc trước tớ cũng đã muốn làm thế rồi, nhưng không có thời gian nên không thể viết hết được. Còn lần này bọn mình có nhiều thời gian mà. Tớ muốn làm thật tỉ mỉ. À... này nhé, không phải mọi người hay nghĩ bảng niên biểu lịch sử chẳng liên quan gì đến mình sao? Nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn mà. Cuộc chiến tranh ở đây cũng vậy.”

Đầu ngón tay Mari chỉ vào dòng chữ ghi “Chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ”. Phía dưới dòng chữ là bức ảnh người lính Nhật Bản và hai con ngựa. Nó được copy từ bức hình mà Shingo mượn. Của một người ông trong họ. Nghe nói anh trai của ông đã rời thị trấn này, tham chiến và tử trận ở Saipan.

“Hay là từng có một tòa thành ở đây chẳng hạn?”

Ngón tay của Mari di chuyển sang ngang, dừng lại trên bức ảnh phế tích của tòa thành cổ trên núi do Miyuki chụp.

“Tất cả đều có liên hệ với những thành viên trong lớp mình, đúng không nào? Tớ muốn làm ra một bảng niên biểu sao cho mọi người đều có thể hiểu được điều đó.”

“Ra vậy. Tức là mọi thành viên trong lớp đều có mặt ở điểm mút của chiều dài lịch sử à? Nghe có vẻ hoành tráng ghê.”

Chihiro khoanh tay.

“Tớ đã định bàn với các cậu sớm hơn rồi, nhưng lại... Ừm... xin lỗi nhé. Đột ngột nói ra một chuyện thế này. Thực sự thì tớ phải nói sớm hơn...”

“Tớ cũng thế, định bảo với các cậu hay là vẽ chân dung chibi từ lâu rồi cơ. Tất nhiên là không để Mari phải làm một mình.”

Ngắt lời Mari xong, Shingo liền bắt chước điệu bộ xắn tay áo.

“Nói vậy mới nhớ, Shingo vẽ truyện tranh cũng khá mà. Được đấy, làm vậy đi. Cùng cố gắng nào.”

“Nhưng mà vẽ tất cả mọi người thì vất vả lắm. Dùng cả ảnh đi. Hay là mình cắt từ ảnh chụp tập thể hồi khai giảng?”

“À, Miyuki. Bỏ qua cái đó được không? Tớ muốn dùng nó cho phần về Lễ Khai giảng.”

“Vậy à, thế thì dùng ảnh khác vậy.”

“Cứ giao cho tớ. Để tớ lo cho.”

“Shingo, tớ biết rồi. Không đủ thời gian đâu. Nhanh nhanh bắt đầu thôi.”

Chộn rộn, nhưng nhanh chóng, cả nhóm bắt tay vào công việc.

Đã gần hai tháng trôi qua kể từ khi bảng niên biểu đầu tiên bị xé rách. Nhanh như một cái chớp mắt. Bởi vì khoảng thời gian đó đối với Miyuki rất vui vẻ và đầy hứng khởi. Những giây phút vui vẻ luôn giống như cơn gió, chỉ trong chớp mắt sẽ lướt qua.

Miyuki đã có thể dành khoảng thời gian đó bên những người bạn thân. Đó là một trải nghiệm vô cùng, vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mọi thứ sắp kết thúc.

Sau khoảng một, hai lần họp nhóm nữa thôi, bảng niên biểu sẽ hoàn thành. Có lẽ tuần sau có thể đem dán trên lớp được rồi.

Đến lúc đó, không biết mọi người sẽ ra sao nhỉ?

Miyuki suy nghĩ.

Sẽ mỗi người một ngả chăng? Mari thì không sao, nhưng Chihiro và Karino thì không biết thế nào. Liệu chúng mình có thể tiếp tục làm bạn như bây giờ không.

Mình muốn tiếp tục làm bạn với họ ư?

Miyuki chợt nghe thấy một giọng nói. Nó không chìm mất giữa những bài hát Giáng sinh mà vẫn đến được tai cô bé.

Là giọng của chính cô.

Này, Miyuki. Bạn thì sao? Bạn có muốn tiếp tục làm bạn với các cậu ấy như bây giờ không?

Bước chân của cô bé dừng lại.

Cô hầu như chưa bao giờ nghĩ rằng mình muốn có bạn. Miyuki không mấy khi bận tâm đến việc chỉ có một mình, cũng chẳng thích tụ tập. Cũng có nhiều lúc ở một mình thoải mái hơn nhiều.

Vì thế, một mình cũng chẳng sao.

Miyuki đã luôn nghĩ như vậy, ngay cả bây giờ vẫn thế.

Nhưng Miyuki muốn ở cùng Mari và các bạn. Giờ đây cô nghĩ thế.

Hai suy nghĩ mâu thuẫn cùng tồn tại bên trong Miyuki.

Vừa lắng nghe những bài hát Giáng sinh, Miyuki vừa suy nghĩ.

Chợt gương mặt tươi cười của Mari hiện lên.

Nụ cười mà Miyuki vô cùng thích.

Nếu muốn ở bên nhau, thì hãy cứ ở bên nhau. Không chỉ có vậy.

Miyuki ngờ ngợ Mari từng nói như thế. Hình như cô còn bị vỗ lên lưng nữa.

Miyuki lại bước tiếp.

Vừa vặn đã đến lúc.

Miyuki mở cánh cửa tiệm giải khát có tên “Padul”, một quán cà phê gần nhà ga. Ở đây không phát nhạc Giáng sinh, cũng chẳng có cây thông nào cả. Trong không gian tĩnh lặng của quán thoang thoảng hương cà phê.

“Miyuki ơi.”

Bố đang vẫy tay từ chỗ ngồi trong góc quán. Miyuki từ từ tiến lại gần bàn nơi bố ngồi.

Ngay cả sau khi bố mẹ đã ly hôn, Miyuki vẫn thường gặp bố hai, ba tháng một lần. Từ khi Miyuki chuyển đến thị trấn này, hai cha con đã gặp mặt ở quán “Padul” vài lần.

“Con khỏe không?”

Bố nheo mắt.

“Vâng, con khỏe. Mẹ cũng khỏe. A, cho con cà phê đá ạ.”

“Giữa trời lạnh thế này à? Con uống giỏi đấy.”

“Con còn trẻ mà.”

“Con lại cao hơn rồi à?”

“Chắc vậy ạ. Bố có nhiều tóc bạc hơn rồi phải không ạ?”

“Này, đừng nói mấy chuyện không vui đó tỉnh bơ như thế chứ. Ra vậy... Cả con và mẹ con đều khỏe mạnh cả.”

“Vâng.”

Cuộc trò chuyện gián đoạn tại đó. Lần nào cũng vậy. Bầu không khí im lặng nặng nề tiếp diễn.

Bố đã tái hôn một năm trước và xây dựng gia đình mới ở thành phố bên cạnh.

“Hơi sơm, nhưng bố có quà Giáng sinh cho con đây.”

Bố đặt lên mặt bàn một gói quà màu đỏ tươi tắn.

“Con có thể mở nó chứ?”

“Đương nhiên.”

Miyuki chầm chậm mở lớp giấy gói. Một cây bút mực màu đỏ sậm cùng màu với giấy gói quà hiện ra.

“Năm tới Miyuki cũng lên lớp tám rồi. Chắc sẽ cần đến bút mực phải không?”

Bố ơi, bây giờ học sinh cấp hai không dùng bút mực nữa đâu.

Miyuki thoáng nghĩ, nhưng rồi vẫn cầm lấy cây bút và mỉm cười với bố.

“Đẹp quá. Con cảm ơn bố.”

“Con thích chứ?”

“Vâng.”

Miyuki không nói dối. Màu đỏ thẫm trên cây bút rất đẹp. Đây là lần đầu tiên Miyuki có trong tay một cây bút đẹp như vậy. Cô thật lòng vui sướng với món quà.

Đúng rồi, mình sẽ viết tên mình bằng cây bút này.

Mình sẽ dùng nó khi ghi tên bốn người bọn mình lên mặt sau bảng niên biểu.

“Bố à.”

“Gì vậy?”

“Không cần nữa đâu ạ.”

“Sao?”

“Bố không cần ép mình phải gặp con đâu.”

“Này Miyuki, con đang nói gì thế? Bố không hề gượng ép. Bố muốn gặp Miyuki nên mới gọi cho con mà.”

“Vậy, từ lần sau con sẽ gọi trước.”

“Gì cơ? Con nói sao?”

“Nếu muốn gặp bố, con sẽ chủ động liên lạc với bố. Lúc đó bố hãy đến nhé. Dù bố đang ở đâu cũng hãy đến gặp con nhé.”

“Miyuki...”

“Bố đừng hiểu lầm. Không phải tại con ghét bố đâu. Cũng không phải mẹ đã nói gì với con. Con có thời gian của con, cảm nhận của con. Con không muốn gặp bố theo cách này. Con muốn gặp bố khi con muốn. Khi có chuyện muốn nói với bố, có chuyện cần bố lắng nghe, khi muốn nhìn thấy bố, nhất định con sẽ liên lạc.”

Bố nhìn Miyuki chăm chú. Nhấp một ngụm cà phê, ông gật đầu.

“Vậy à. Bố hiểu rồi. Vậy thì từ nay Miyuki hãy chủ động gọi cho bố nhé. Nói rằng con muốn gặp bố. Lúc đó dù đang ở đâu trên trái đất bố cũng sẽ bay đến gặp Miyuki.”

“Bố ơi, câu vừa rồi nghe ngầu ghê! Mà không, khoa trương quá rồi.”

“Lại nói mấy câu khó tính nữa rồi. Con khó chiều thật đấy.”

Bố cười, nụ cười thoáng vẻ cô đơn.

Miyuki chia tay bố ở cửa soát vé của nhà ga. Cô bé vẫy tay theo bóng lưng ông đang xa dần.

Tạm biệt bố.

Hẹn gặp lại bố.

Con sẽ viết nên lịch sử của con bằng chính suy nghĩ của mình.

Miyuki quay lưng lại sân ga nơi bố vừa khuất dạng, và rồi sải bước trên con phố tràn ngập giai điệu Giáng sinh.