← Quay lại trang sách

QUÀ SINH NHẬT

Những bông tuyết nhỏ đã bắt đầu rơi. Tuyết đầu mùa, nhẹ nhàng chạm xuống mặt đường nhựa hay những mái nhà, rồi tan đi ngay lập tức. Những bông tuyết mong manh...

Tháng Mười hai đã đi qua hơn một nửa. Một tuần nữa là tới Giáng sinh. Như một dấu hiệu báo trước, những bông tuyết rơi xuống rồi tan đi chẳng hề đọng lại.

Mari lơ đãng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ phòng ăn. Cho tới lúc nãy cô bé mới ngủ dậy, nên giờ thấy đầu hơi nặng. Nhưng sự uể oải và cơn đau họng kéo dài cho đến hôm qua đã biến mất. Đây là lần đầu tiên Mari nghỉ học vì bị cảm kể từ khi lên cấp hai. Sau khi thay bộ đồ ngủ bằng áo len và đi rửa mặt, Mari không còn nhận thấy cảm giác nặng nề trong đầu nữa.

Đúng ra mình không nên nghỉ học mới phải.

Có khi mặc kệ cơn cảm cúm để đến trường cùng Miyuki và mọi người lại thoải mái hơn. Mari nhìn tờ lịch treo trên tường phòng ăn. Dưới bức tranh phong cảnh đường phố châu Âu vẽ bằng tông màu nhạt là những con số trải thành hàng. Ngày hôm nay, 15 tháng Mười hai là sinh nhật lần thứ mười ba của Mari.

Tuyết ngừng rơi. Hình như vì tuyết đã dứt nên ánh sáng tràn vào phòng. Trên tấm thảm, một thứ gì đó đang sáng lấp lánh. Mari nhặt nó lên. Là mảnh cốc vỡ. Một mảnh của chiếc cốc bị mẹ ném vào tường tối qua. Nó từng là chiếc cốc đứng với cái tên Collins glass màu xanh lá cây rất đẹp. Mẹ đã dùng hết sức lực ném chiếc cốc yêu thích của mình vào tường. Trước bức tường là Haruna đang ngồi.

Bà thét lên.

“Con thôi ngay đi! Toàn nói những chuyện ích kỷ!”

“Muốn rời khỏi nhà để sống một mình tại sao lại là ích kỷ? Nếu mẹ lo chuyện tiền nhà thì con có thể xoay sở bằng tiền làm thêm. Con sẽ không gây phiền hà cho mẹ đâu.”

“Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện con ra khỏi nhà này! Vì bất mãn cái gì mà con lại đòi bỏ đi hả?”

“Mẹ à, con muốn thử sống một mình. Nếu cứ mãi ở trong nhà để mẹ bao bọc thì con sẽ chẳng bao giờ trưởng thành được. Con thấy ngột ngạt lắm. Mẹ luôn quan tâm con đến mức thái quá. Lúc nào cũng Haruna, Haruna. Con chán rồi. Con muốn được tự do.”

Chị còn chưa nói hết, mẹ đã dang tay tát chị. Mari chỉ có thể nín thở đứng nhìn hai người. Chị vừa thông minh vừa xinh xắn, là cô con gái rượu của mẹ. Theo tất cả những gì Mari biết, chị chưa bao giờ phụ sự kỳ vọng của mẹ. Giờ đây chị ấy đang chống đối mẹ, muốn rời khỏi căn nhà này.

Ôm lấy bên má bị tát, chị đứng dậy và nói bằng giọng bình tĩnh.

“Con sẽ ở nhà bạn một vài ngày. Về phần bố, con sẽ gọi điện.”

Chị chỉ nói có vậy. Rồi sáng sớm nay, kéo theo chiếc túi du lịch, chị thực sự bỏ ra khỏi nhà. Mẹ bị chóng mặt và khó thở, nên bố vừa mới từ chuyến công tác trở về đã ngay lập tức đưa mẹ vào bệnh viện. Mari bị bỏ lại một mình.

“Sinh nhật của mình mà...”

Mari lẩm nhẩm. Cô bé thử đưa mảnh vỡ của chiếc cốc ra trước ánh sáng. Chuông điện thoại reo. Là cuộc gọi từ bố.

“Mari này, có vẻ mẹ con bị huyết áp cao, nên tối nay mẹ sẽ ở lại bệnh viện nhé.”

“Mẹ không sao chứ ạ?”

“À, không cần lo đâu. Mẹ chỉ bị xúc động quá mức một chút thôi. Chắc là mẹ con và Haruna đã cãi nhau ghê lắm. Lúc nãy Haruna có gọi vào di động của bố.”

“Vâng...”

“Bố còn có công việc, hôm nay bố sẽ về muộn đấy. Mari ở một mình ổn chứ?”

“Vâng, con ổn.”

“Vậy à... Vậy chuyện ở nhà giao cho con nhé.”

“A, bố ơi. Hôm nay là...”

“Ừ? Sao con?”

Là ngày gì bố biết không? Sinh nhật mười ba tuổi của con đấy. Mari nuốt xuống những lời vừa suýt nói ra rồi đáp “Không có gì ạ”. Cô ngắt điện thoại. Khi nằm xuống sô pha, Mari thấy một mảnh kính vỡ lăn ra từ trong lớp đệm. Có vẻ như những mảnh vỡ của chiếc cốc hiệu Collins vẫn còn đang nằm rải rác khắp căn phòng. Được thôi. Mari lớn tiếng nói rồi đứng dậy. Cô bé đẩy máy hút bụi một lượt quanh phòng. Nhân tiện, đồ ngủ thì đã giặt. Cô xếp gọn lại đám bát đĩa đã rửa. Trên kệ bát đĩa là chiếc cốc sứ có quai màu xanh. Là cái mà chị dùng từ hồi cấp ba đến giờ.

Không biết nếu ra khỏi nhà, chị có mang cái này theo không nhỉ?

Khi Mari cầm nó trên tay, cô chợt nhận ra chiếc cốc nặng trịch, với một vết nứt nhỏ.

“Con chán rồi. Con muốn được tự do.”

Tối qua chị đã nói thẳng thừng như vậy. Chị còn nói chị cảm thấy ngột ngạt. Mari không biết chị đã luôn phiền muộn như thế, hoàn toàn không hề biết.

Mari nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã ngừng hẳn, thay vào đó gió bắt đầu thổi. Theo cơn gió, những bài ca Giáng sinh từ trên phố vọng lại. Mari chợt cảm thấy cô đơn không sao chịu nổi. Ngay cả chị, đứa con gái xinh đẹp, tài giỏi được mẹ yêu thương hơn bất cứ ai còn cảm thấy đau khổ. Việc được yêu thương lại biến thành gánh nặng. Chị ra khỏi nhà như một cách trút bỏ gánh nặng, còn Mari thì đang trải qua sinh nhật thứ mười ba một mình. Sao mà cô đơn quá! Không phải đau lòng hay buồn bã, mà là cô đơn. Mari ôm lấy đầu gối, ngồi thu người lại txên sô pha. Cứ tiếp tục như vậy thì chắc cô bé đã ngủ quên mất. Khi Mari tỉnh dậy vì tiếng chuông cửa, căn phòng đã bắt đầu tranh tối tranh sáng.

Mari mở cánh cửa trước. Một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo khoác chui đầu màu xanh dương cùng chiếc mũ len cùng màu đang đứng bên ngoài.

“Chào cháu, cô đến từ tiệm bánh Hanamoto.”

“A, cháu chào cô ạ.”

Mari luống cuống cúi đầu. Cửa hàng bánh Hanamoto trên phố là tiệm quen của nhà Mari. Từ lúc còn nhỏ, cô bé đã thích các loại bánh của cửa tiệm này, như bánh kem hoặc bánh mì nướng.

“Lâu lắm rồi mới gặp cháu, Mari. Đây, mẹ cháu đặt trước nhưng lại báo không đến lấy được nên cô mang tới.”

Là một hộp bánh ngọt.

“Bánh sinh nhật cho cháu. Cô đã dùng loại sô cô la yêu thích của Mari đấy.”

Cô đưa hộp bánh cho Mari, nở một nụ cười lan tỏa khắp gương mặt tròn trịa.

“Chúc mừng sinh nhật cháu.”

“Cháu cảm ơn cô ạ.”

Mari cúi đầu lần nữa.

Mari quay lại phòng khách, mở hộp bánh ra. Một chiếc bánh kem sô cô la hình tròn đúng như lời cô hàng bánh miêu tả hiện ra. Ở chính giữa mặt bánh là dòng chữ “Mari, chúc mừng sinh nhật” viết bằng kem, viền xung quanh là dâu tây và trái anh đào. Chiếc bánh tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Chuông cửa lại reo. “Xin chào!” Tiếng Shingo vang lên. Không chỉ có Shingo, cả Miyuki và Chihiro cũng có mặt. Miyuki đẩy Shingo ra để tiến lên đằng trước.

“Mari, bệnh cảm của cậu đã ổn chưa?”

“Ừ, hình như tớ khỏi rồi. À, mọi người vào nhà đi.”

“Được rồi, được rồi. Tớ đến chỉ để đưa cái này thôi.”

Miyuki chìa ra một gói nho nhỏ.

“A, không lẽ là quà sinh nhật?”

Giọng Mari bất giác cao lên.

“Ừ. Tại không đưa cho cậu ở trường được mà.”

“À, tớ cũng có.”

Chẳng ngoài dự đoán, Chihiro cũng chìa ra một gói quà. Shingo khẽ hắng giọng.

“Tớ cũng có đây. Vậy nên cả ba cùng đến để tặng quà. A, nhưng mà của tớ vẫn là tuyệt nhất.”

Trong lòng bàn tay Shingo là một chiếc gương nhỏ hình tròn.

“A, cái này!”

Miyuki kêu lên nho nhỏ.

“Chính nó, gương trừ tà từ cửa hiệu của bố tớ. Màu may mắn tháng này của Fujihira là màu xanh đấy, quá hợp phải không?”

Miyuki nhíu mày.

“Gì chứ, Ayabe, sao mặt mũi khó ở thế? Á, chẳng lẽ Ayabe cũng...”

“Đúng thế đấy. Tớ băn khoăn suốt về chuyện chiếc gương của Mari, cứ cảm thấy như mình trốn tránh không đền cho cậu ấy... Cuối cùng mới tìm được cái ưng ý, sao lại thành ra hai thứ giống nhau cơ chứ?”

“Là ba đấy.”

Chihiro lầm bầm.

“Cái gì?”

Shingo và Miyuki đồng thanh.

“Làm sao trách tớ được. Mẹ tớ bảo tặng quà cho con gái thì chọn gương hoặc nhẫn, mà rõ ràng là không thể chọn nhẫn rồi.”

Mari cẩn thận mở giấy gói ra. Chiếc gương của Miyuki được gói trong giấy màu đỏ sẫm, là loại gương cầm tay cỡ nhỏ, hình tròn. Chiếc của Chihiro là gương tam giác để bàn, với phần chân đế màu bạc. Mari ôm chặt cả ba chiếc gương vào lòng.

“Cảm ơn các cậu. Tớ vui lắm.”

Cô nói thật lòng, vui thật lòng. Đây là những món quà mà Miyuki, Chihiro, Shingo đã kỹ lưỡng lựa chọn cho cô.

“Nhưng mà có đến ba cái gương thì cũng hơi...”

Shingo chu môi.

“Đúng ra phải bàn trước.”

Miyuki cũng hiếm hoi thở dài.

“Không, không có chuyện đó đâu. Tớ rất vui.”

Có người chúc mừng vì mình đã được sinh ra. Mari vui vì điều đó.

“Các cậu ăn bánh rồi hãy về nhé.”

Ôm trong tay ba chiếc gương, Mari nghiêng người.

Mari pha trà, chia bánh kem ra đĩa nhỏ. Shingo là người cắn miếng bánh đầu tiên. Sô cô la dính đầy dưới mũi cậu. Miyuki cười sặc sụa.

“Shingo, mặt cậu ghê quá.”

Ơ? Mari dừng tay đang cắt bánh lại. Cậu ấy vừa nói “Shingo”. Từ khi nào Miyuki bắt đầu dùng cách gọi đó vậy?

Cách Miyuki vừa gọi không hề có cảm giác gượng gạo. Nó vô tư như cách bạn bè gọi nhau, nhưng ẩn chứa một sự thân thiết sâu sắc.

Chuông điện thoại reo. Giọng chị gái Mari vang lên.

“Chị!”

“Xin lỗi vì làm em lo lắng nhé. Nhưng mà chị đã quyết chuyện ra khỏi nhà rồi. À, cuộc điện thoại này cũng không phải để nói chuyện đó. Mari này.”

“Vâng?”

“Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng tuổi mười ba của em nhé.”

“A, chị có nhớ!”

“Tất nhiên, làm sao quên được. Quà chị cũng mua cả rồi. Em đã làm vỡ quà nhập học chị tặng đúng không nào. Có một cái khác giống y như cái đó...”

“Sao cơ, quà mà chị nói là gương sao?”

“Đúng thế. Mari? Em cười gì thế?”

Bằng cách nào đó câu chuyện bắt đầu trở nên khôi hài. Vừa buồn cười vừa thú vị. Mari nắm chặt lấy ống nghe, cả người rung lên vì cười.