← Quay lại trang sách

MÙA XUÂN MỚI

“Chihiro, con có đi thăm đền không?”

Sáng mùng Một, bố lên tiếng hỏi Chihiro.

Nhân đây mới nhớ, năm ngoái cậu đã không đi lễ đầu năm. Vì kỳ thi đầu vào cấp hai, Chihiro thức đến tận khuya đêm Giao thừa để học, thành ra chẳng có tâm trạng đâu mà chen chúc giữa dòng người đi lễ. Cậu còn hơi cảm thấy bực bội.

“Thần linh gì chứ, không trông cậy gì đâu.”

Chihiro còn nhớ mình từng sẵng giọng nói vậy. Nhưng năm nay, cậu lại ngoan ngoãn trả lời “Được thôi ạ”. Cũng không xa xôi gì. Cả gia đình đi bộ đến ngôi đền ở ngay gần nhà. Gió lạnh, nhưng ánh mặt trời vẫn rực rỡ, một ngày mà người ta có cảm giác nhìn thấy được cả những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân.

Khi Chihiro vừa bước ra khỏi cửa trong chiếc áo khoác dạ và khăn quàng cổ thì giọng của bố cậu vang lên phía sau.

“Chihiro, con cao đến thế này từ bao giờ vậy? Hồi con mới vào cấp hai, bố vẫn cao hơn hẳn cơ mà.”

“Con đang tuổi lớn mà. Phải cao lên chứ.”

“Vậy à, cũng phải. Tuổi mười ba nằm chính giữa giai đoạn phát triển mà.”

Bố cậu thì thầm.

“Con sắp đuổi kịp rồi vượt qua bố rồi đấy. Lúc đó cho phép con nhìn bố từ bên trên nha.”

“Chết tiệt. Tức thật đấy, nhưng mà bố hết tuổi lớn mất rồi. Không tranh thắng thua nổi nữa.”

“Bố thử học hỏi mẹ một chút xem sao. Mẹ vẫn đang ‘phát triển’ đấy.”

“Cái gì! Mẹ con á? Vẫn còn phát triển nữa sao?”

“Về bề ngang ấy.”

Nghe Chihiro nói thế, ông bật cười sang sảng.

“Chihiro, miệng lưỡi càng ngày càng lém lỉnh nhỉ?”

Chihiro mỉm cười không đáp. Ngay cả cậu cũng không ngờ mình có thể nói chuyện tỉnh rụi như thế.

Do ảnh hưởng của Shingo đây mà.

Cậu nghĩ. Không chỉ riêng Shingo, có lẽ có cả ảnh hưởng từ Miyuki và Mari nữa. Mỗi lần tụ họp với nhau, cả bốn lại trò chuyện, trêu đùa vui vẻ.

Những câu chuyện, những phút lắng nghe, những nụ cười, những cái gật đầu. Chihiro có cảm giác nhờ có Shingo và hai cô bạn mà cậu mới biết được rằng, những điều tưởng chừng rất đỗi hiển nhiên đó có thể trở thành niềm vui, nguồn động lực không ngờ tới.

“Để hai bố con chờ lâu rồi.”

Mẹ cậu bước ra trong bộ kimono. Nhân tiện, sau nhiều năm thì mẹ Chihiro đã tích thêm không ít mỡ thừa, đi kèm với đó là vẻ bề thế. Bộ kimono màu lục nhạt với hoa văn hình chữ thập màu trắng hình như may bằng lụa có thể khiến người ta muốn gọi bà là bà chủ.

“Nào, đi thôi.”

Bà choàng khăn qua vai, nhanh nhảu bước đi. Chihiro và bố thong thả sóng vai phía sai. Gió lạnh hơn họ tưởng. Cái lạnh đem lại cảm giác dễ chịu.

“Cũng lâu rồi nhỉ?”

Đang đi bên cạnh, bố Chihiro nói bâng quơ. Nghe như ông đang tự nói với mình.

“Sao ạ?”

“Lâu lắm rồi bố mới sánh vai cùng Chihiro dạo bộ như thế này.”

“Vâng...”

Chihiro nhìn đi chỗ khác, tránh không nhìn bố. Nói vậy mới nhớ, không biết từ bao giờ, mà không, kể từ dạo bố bận rộn với công việc còn Chihiro tập trung ôn thi, cả hai bắt đầu không còn thường xuyên nói chuyện thong thả với nhau nữa.

Bố cậu lấy thuốc lá ra. Lúc ông đưa tay vào túi áo khoác để tìm bật lửa, một vật gì đó rơi ra khỏi túi. Chihiro đã nhặt nó lên nhanh hơn bố một bước.

Một chiếc ví. Chiếc ví da màu đen có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu. Chihiro nhớ lại hình ảnh bố mình vươn người ra khỏi tay vịn trên cầu đi bộ trong đêm hè đó. Lúc đó, chiếc ví của Ý mà ông dùng trong suốt thời gian dài đã rơi sang bên kia tay vịn. Chihiro nhìn chăm chú vào ông trong vài giây rồi im lặng đưa trả chiếc ví. Như thể hình ảnh Chihiro làm ông chói mắt, ông nheo mắt lại.

“Khiến con lo lắng rồi.”

Ông nói, giọng trầm thấp.

“Bố đã nghĩ mãi, phải nói chuyện tử tế với con, nhưng rồi... Bố xin lỗi.”

“Bố đừng xin lỗi.”

Suýt chút nữa Chihiro đã nói lớn tiếng. Cậu vội vàng kìm lại. Hình như mẹ cậu đang đi đằng trước nãy giờ không nghe thấy câu chuyện, vì bà vẫn bước đi đều đều.

Bố đừng xin lỗi. Bố chẳng làm việc gì có lỗi cả. Bố đừng khiến cho bản thân mình trở nên nhỏ bé yếu ớt như vậy.

Bố Chihiro châm điếu thuốc, phả ra một luồng khói rồi lại hơi nheo mắt.

“Chihiro này, bố đang tính sẽ bỏ việc.”

“Dạ?”

“Có nhiều chuyện lắm, công việc ở công ty hiện giờ càng ngày càng khó khăn.”

“Tái cơ cấu ạ?”

“Này này, học sinh cấp hai đừng dùng từ đó đơn giản thế. Mà, sự thực thì đúng là thế. Sau khi tốt nghiệp, bố làm ở đó suốt đến tận bây giờ, nên lúc bị bảo đi tìm công ty khác, bố bị sốc... Cứ đau đầu với chuyện đó mãi.”

Điếu thuốc lá trong tay ông tỏa khói trắng.

“Cuối cùng, bố cũng quyết tâm rồi. Tháng Ba bố sẽ nghỉ việc. Sau khi nghỉ...”

“Vâng.”

“Bố đang nghĩ sẽ mở cửa hàng bán đồ câu.”

“Sao ạ?”

Lần này thì Chihiro kêu lớn thật. Mẹ cậu quay lại, nghiêng đầu nhìn. Cậu vẫy tay ý bảo không có chuyện gì đâu, rồi ngước lên nhìn trời.

Bầu trời đầu xuân trong xanh, bóng những chú chim, trông có vẻ là bồ câu, bay cắt ngang thành những đường thẳng tắp.

Khi sự ngạc nhiên ban đầu đã qua, những lời của bố lắng xuống trong lòng Chihiro.

“Như thế cũng tốt.”

“Thế hả?”

“Con thấy cần câu với mấy quyển sách vẽ cá hợp với bố hơn là bộ đồ đi làm ở văn phòng đấy.”

Bố cậu nhỏ giọng cười khà khà.

“Con nói giống hệt mẹ con.”

“Bố nói với mẹ chuyện này rồi?”

“Ừ. Đúng lúc đang có nơi mời mẹ con về làm giáo viên lớp dạy mặc kimono. Mẹ con hào hứng lắm, bảo là chẳng mấy khi có cơ hội tốt, cho nên sẽ làm việc thật chăm chỉ. Dù rằng mẹ con còn nói mát nói mẻ bố nữa.”

“Nói mát ạ?”

“Mẹ con bảo từ giờ bố và mẹ sẽ không bao giờ còn nói Chihiro ‘phải vào trường cấp ba tốt’, ‘phải vào đại học tốt’ nữa.”

Bố Chihiro từng tốt nghiệp một trường đại học tuy ở tỉnh lẻ nhưng khá nổi tiếng. Mẹ cậu, vốn là bạn học cấp ba với bố, đã luôn rất tự hào về ông.

“Thằng bé là con trai của bố nó kia mà, học giỏi là chuyện đương nhiên.”

Chihiro hay bị nói như thế. Cũng đã có những khoảng thời gian điều đó khiến cậu cảm thấy nặng nề. Bố mẹ Chihiro không phải kiểu phụ huynh khăng khăng áp đặt kỳ vọng của mình lên con cái, nhưng bầu không khí “đương nhiên thằng bé sẽ làm được” trong nhà vẫn khiến cậu khổ sở.

Giờ này bố lại đang nói sẽ trở thành ông chủ tiệm bán đồ câu cá. Những lời cậu nói với bố ban nãy không phải nói dối. Hình ảnh bố thuyết trình về cần câu, giảng giải về mồi câu cho khách, hay hình ảnh ông sống giữa bao đồ vật liên quan tới câu cá rất sống động và vui vẻ trong tưởng tượng của cậu. Nghĩ đến hình ảnh vui vẻ đó của bố, không hiểu sao Chihiro cảm thấy chính mình cũng hân hoan theo.

Nhung còn mẹ thì sao. Có phải lúc đó mẹ đã chấp nhận quyết định của bố không? Mẹ có nói với bố rằng dù ông có là nhân viên của một công ty hàng đầu hay ông chủ tiệm đồ câu thì cũng không có gì thay đổi không?

“Nhưng bây giờ, bố cậu vẫn đang sống đấy thôi.” Chihiro nhớ lại những lời Shingo đã nói với mình.

Tên khốn đó. Nói ra một câu tỉnh rụi, ra dáng như thế... Nhưng mà đúng thế, Shingo, đúng như cậu nói. Hiện tại vẫn đang sống. Chỉ có cách đó thôi.

“Nhờ con cả đấy.”

“Sao? Con có nói gì ạ?”

“Thật tốt vì có con ở bên, Chihiro. Nhìn con của tuổi mười ba đang tuổi lớn lên từng ngày thật vui. Bố không biết diễn tả bằng lời, nhưng mà giống như bố đang được tiếp thêm sức mạnh ấy... Người ta chẳng nói ở giữa đám cây non thì cả tinh thần lẫn thể chất đều sẽ hồi phục nhanh hơn đấy thôi. Cảm giác gần giống vậy đấy.”

Chihiro không trả lời. Cậu hơi xấu hổ. Chihiro không nghĩ bố lại mặt đối mặt, nói chuyện thẳng thắn như thế này với mình. Ngại thì ngại thật đấy, nhưng câu không ghét chuyện đó.

Mẹ Chihiro dừng bước dưới chân những bậc thang đá dẫn lên đền.

“Ô kìa, Mari đó à?”

“A, chúc cô năm mới tốt lành ạ!”

Xuống hết những bậc thang, Mari mỉm cười, vẫy tay với Chihiro.

Mari mặc áo len trắng tinh, quàng khăn cùng màu. Trông rất hợp với cô bé. Từ xưa Mari đã hợp với màu trắng. Máu trong người Chihiro được dịp chạy quanh rần rần. Dạo gần đây mỗi lần gặp nhau, cậu lại thấy Mari đổi khác. Vừa trẻ con, vừa người lớn, khi thì dịu dàng, khi thì trầm lặng... Mỗi lần chạm mặt lại khiến cô bạn thuở nhỏ Mari trong lòng Chihiro dần biến thành một cô gái mà cậu chưa biết tới. Mẹ Chihiro nhìn quanh rồi hỏi.

“Mari đi một mình à?”

“Vâng. Mẹ cháu không được khỏe nên... Cả nhà cử cháu làm đại diện cho nhà Fujihira đến lễ đền ạ.”

Cúi chào mẹ Chihiro lần nữa, Mari lại vẫy tay với cậu rồi nhanh chân đi mất.

“Có con gái thích thật đấy nhỉ?”

Mẹ Chihiro thở dài nhìn theo bóng lưng Mari.

“Càng lớn lại càng xinh. Mari ấy, cho con bé mặc kimono họa tiết hình hoa nhí nữa thì chắc hợp lắm.”

“Con gái à... thích thật. Có cô con gái quấn quýt nũng nịu bên cạnh, chắc bố sẽ phấn khởi lên nhiều đấy.”

Bố cười một cách mãn nguyện. Trước cảnh đó Chihiro và mẹ đều cảm thấy bị đả kích.

“Thế còn câu chuyện sức mạnh của cây non gì đó ban nãy bố vừa kể thì sao? Con trai thì không được à?”

“Đúng đấy. Trông mặt mình đáng ghét chưa kìa. Nhưng mà, phải rồi, mẹ phải thử lôi kéo Mari về làm học trò đầu tiên mới được.”

Mẹ bắt đầu bước lên các bậc đá.

“Mẹ này.”

“Gì vậy con?”

“Năm nay mẹ sẽ xin điều ước cho ai?”

Năm ngoái mẹ đã đi tới hơn mười nơi để cầu cho Chihiro thi đỗ. Ngoảnh lại, mẹ khẽ vuốt cánh tay áo kimono.

“Đương nhiên là cho mẹ rồi. Mẹ đi dâng tiền lễ đây.”

Bà tươi cười quay lưng về phía Chihiro rồi leo thẳng lên những bậc thềm đá.

Chihiro sóng bước bên cạnh bố, leo lên từng bậc thềm đá đông đúc người lên xuống. Mùi mơ thơm ngọt thoang thoảng trong không khí.