RUNNER
Sang tháng Hai, thời tiết đột ngột quay ngược lại thời điểm giữa mùa đông. So với tháng Một vẫn còn kha khá những ngày ấm áp, giờ đây cái lạnh khiến người ta co ro cứ kéo dài liên tục hết ngày này sang ngày khác. Hôm nay cũng rất lạnh. Miyuki nhìn lên trời. Những đám mây u ám dày cộm che phủ, từ nãy đến giờ, những bông tuyết trắng đã bắt đầu rơi. Đã một giờ chiều, vậy mà những vũng nước đọng dưới chân Miyuki vẫn còn đông cứng.
“Sắp bắt đầu rồi nhỉ?”
Bên cạnh Miyuki, Mari lên tiếng. Mỗi lần nói gì đó, hơi thở lại thoát ra từ miệng cô bé, bay lên trắng xóa.
Miyuki hà hơi lên những ngón tay mình. Không hiểu sao từ bé cô đã ghét găng tay nên chẳng mấy khi đeo.
“Cậu không thấy lạnh sao?”
Mari hỏi, mắt nhìn chăm chú vào những đầu ngón tay của Miyuki.
“Tớ thấy nếu so với đằng đó thì không thể nào nói là lạnh được.”
Trước mắt cả hai, trên quảng trường trụ sở ủy ban, những tuyển thủ tham gia cuộc thi chạy đang tập trung lại. Hầu như bọn họ đều mặc theo lối chạy bộ. Nhìn thôi cũng đủ thấy lạnh rồi.
Năm nay, vài tuyển thủ chạy đường dài của câu lạc bộ điền kinh, bao gồm Shingo, sẽ tham gia cuộc thi chạy thường niên do thành phố tổ chức. Thầy Koizumi, cố vấn câu lạc bộ đang tập hợp các thành viên lại, truyền đạt điều gì đó với vẻ mặt nghiêm nghị. Từ trong vòng tròn đó, Shingo đột ngột tách ra, tiến lại gần hai cô bạn.
“Các cậu! Cảm ơn vì đã tới cổ vũ tớ! Mà Chihiro đâu rồi?”
“Thi thử ở lớp học thêm. Cậu ấy bảo khi nào xong sẽ đến ngay.”
Nghe Mari nói xong, Shingo nhún vai đầy khoa trương.
“Không thể tin nổi là thi thử lại quan trọng hơn tình bạn đấy. Tớ bị phản bội mất rồi.”
“Sao cậu cứ nói quá lên thế? Chẳng qua chạy có năm cây số. Tớ tưởng mục tiêu của Shingo là núi Phú Sĩ cơ mà?”
“Ayabe, cậu cố tình giả ngơ đúng không? Là Hakone, Hakone đấy!”
Lúc Miyuki đang khúc khích cười, tiếng còi thông báo còn năm phút trước khi cuộc thi bắt đầu vang lên. Shingo tháo dải băng màu đỏ thẫm đang đeo trên trán xuống.
“Cậu giữ cái này giúp tớ được không?”
“Sao cơ?”
“Màu may mắn tuần này của tớ là màu đỏ. Nhưng mà vừa rồi nhìn Ayabe, tớ quyết tâm rồi. Không dựa dẫm gì vào bói toán hết. Tớ sẽ dùng thực lực để về đích trước tiên cho các cậu thấy.”
“Karino, còn làm gì thế hả?”
Thầy Koizumi quát to. Nháy mắt một cái, rồi Shingo quay lại chỗ những tuyển thủ khác.
“Thật là, nếu đã không dựa dẫm vào nó thì lúc đầu còn mang nó làm gì nhỉ?”
Miyuki siết nhẹ dải băng đỏ thẫm trong tay.
“Shingo muốn Miyuki giữ nó mà. Cậu ấy cảm thấy sẽ có thể thắng cuộc nếu làm thế. Với lại, nếu dùng băng trán làm thế này sẽ rất ấm đó, cậu xem.”
Mari quấn dải băng quanh tay Miyuki. Những bông tuyết rơi xuống, lập tức biến thành những chấm nước nho nhỏ trên lớp vải màu đỏ thẫm.
Tiếng súng vang lên báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Các tuyển thủ bắt đầu chạy thành một đoàn đông đúc. Lúc chạy ngang qua, Shingo giơ ngón tay lên ra dấu chữ V.
“Bọn mình thử đi tắt đến cửa hàng tiện lợi ở điểm mốc 3 kilomet trước đi. Chihiro cũng nói cậu ấy sẽ đến đó.”
Mari khẽ vỗ lên lưng Miyuki và nhanh chân bước đi. Chặng đường mà Shingo sẽ chạy kéo dài 5 kilomet, bắt đầu từ trụ sở ủy ban và lấy đích là trường cấp hai.
“Mari ơi.”
Miyuki hướng về lưng áo khoác trắng của Mari, gọi tên cô. Mari quay lại, ánh mắt như đang thắc mắc có chuyện gì.
“Tớ nghĩ Shingo là người tốt. Nhưng mà...”
Cô bé ngừng lời. Miyuki cũng không hiểu mình định nói gì. Cô ghì chặt lấy dải băng đeo trán. Mari bất giác nhoẻn cười.
“Tức là cậu không ghét Shingo, phải không? Cậu ấy sẽ mừng lắm đấy.”
“Tớ không ghét cậu ấy đâu...”
Cô không ghét Shingo. Những tháng ngày vừa qua, cả hai đã trải qua khá nhiều thời gian cùng nhau. Shingo không vô tâm cũng chẳng hề vô trách nhiệm như Miyuki từng nghĩ, mà là một cậu bạn khiến người khác cảm thấy rất thoải mái khi ở bên. Không phải là ghét. Nhưng cũng chưa thể nói là thích.
“Tớ thích Shingo.”
Hồi tháng Mười, trong thư viện, Kurisaka Miki đã vừa khóc vừa nói thế. Miyuki không cho rằng đó là một việc ngu ngốc. Nhưng việc khóc vì thích ai đó đối với Miyuki thật khó hiểu. Những cảm xúc phức tạp xoay quanh chuyện thích một người, khiến cô thấy thật rắc rối.
“Có phải tớ rất khác người không?”
Miyuki thì thầm, nhưng có vẻ Mari đã nghe thấy.
“Miyuki, chuyện gì khác người cơ?”
Bị hỏi ngược lại, Miyuki không trả lời được. Mari phân giải.
“Này nhé, tớ không biết thế nào mới là khác người. Chị tớ nói muốn sống một mình và đã khăn gói rời khỏi nhà, còn nói trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời quá mức rồi, nên từ nay trở đi sẽ sống cho ‘khác người’ luôn đấy.”
“Chị cậu bảo vậy sao?”
“Ừ, chị bảo chị đã làm đứa con ngoan quá lâu rồi, cho nên không muốn tiếp tục như vậy nữa. Chị ấy trước đây không bao giờ làm những việc mà người xung quanh coi là kỳ quặc, ngớ ngẩn, không được phép. Dù có muốn, chị ấy cũng phải kiềm chế bản thân. Chị nói điều đó khiến chị rất khổ sở. Tớ không hiểu lắm, nhưng lúc đó tớ đã nghĩ, khác biệt một chút cũng đâu có sao... A, phải nhanh lên thôi.”
Mari bước đi. Miyuki chạm vào dải băng trán.
Chihiro đang đứng trước cửa hàng tiện lợi. Nhìn thấy hai cô bạn, cậu mỉm cười.
“Chihiro, bài thi thử thế nào rồi?”
“Cái đó hả? Trong đề thi Tiếng Anh có xuất hiện từ ‘runner’. Nhìn thấy nó tớ nghĩ ngay đến vẻ mặt của Shingo, thế là không sao tập trung vào bài được nữa.”
“Chuyện đó là sao chứ?”
Miyuki nhìn Chihiro. Mari đang cười.
“A, tới rồi.”
Có ai đó hét lên ở phía sau. Bóng dáng những tuyển thủ hiện ra ở xa xa.
“A, cậu ấy có trong đó kìa. Shingo!”
Chihiro ra sức vẫy tay. Mari thốt lên một tiếng “A!” đầy ngạc nhiên.
“Sao vậy, Mari?”
“À, vì tớ chưa từng thấy Chihiro hò hét vẫy tay như thế này bao giờ, nên cảm thấy khó tin vào mắt mình quá.”
“Nói mới để ý, cậu ấy thường ngày không phải kiểu sôi nổi cho lắm nhỉ?”
Mới chưa đầy một năm trôi qua kể từ khi Miyuki gặp Chihiro lần đầu tiên. Trong khoảng thời gian đó, đúng là Chihiro đã thay đổi. Con người ta thay đổi khi gặp gỡ những người khác, những sự kiện mới. Không chỉ mình Chihiro, có lẽ chính Miyuki cũng có những điểm thay đổi nhất định nào đó.
“Shingo!”
Tiếng Chihiro vang vọng.
“Karino, được lắm, còn đang vẫy tay kìa.”
Thầy Koizumi không biết đã đến từ bao giờ. Tiếng thầy cũng lớn không kém, át cả tiếng của Chihiro. Shingo đang ở trong nhóm dẫn đầu. Mồ hôi trên trán cậu lấp lánh, má đỏ bừng. Nhưng biểu hiện của cậu không hề rối loạn, những bước chạy vẫn tiếp tục vững vàng.
“Tăng tốc đi!”
Thầy Koizumi chụm tay đưa lên miệng hét to. Lúc Shingo sắp vượt lên trước, cậu đụng trúng khuỷu tay một tuyển thủ bên cạnh. Shingo hơi loạng choạng. Mari kêu lên sợ hãi. Miyuki dấn một bước về phía trước.
“Shingo! Cố lên!”
Shingo vượt khỏi đám đông. Ngay cả dân nghiệp dư như Miyuki cũng nhìn ra được nhịp điệu ổn định và sự vững chãi trong từng bước chạy của cậu. Từng chút một, khoảng cách giữa Shingo và đám đông ngày càng mở rộng. Miyuki cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi nhìn bóng dáng đang chạy của Shingo. Cô nghĩ đây là lần đầu tiên cô thấy có người chạy như thế. Cảm giác như vừa phát hiện ra một Shingo mà mình chưa từng biết vậy.
“Thằng nhóc có thừa tài năng. Đáng tiếc là vẫn còn thiếu...”
Thầy Koizumi khoanh tay tiếc rẻ.
“Thiếu cái gì ạ?”
Chihiro và Mari đồng thanh hỏi.
“Sự nghiêm túc.”
Cả hai nhận được một câu trả lời ngắn gọn.
Thầy Koizumi cho cả nhóm đi nhờ xe về trường. Có khá nhiều người đã tập trung về đây. Lá cờ đánh dấu đích giữa sân trường đang tung bay trong gió.
“Karino rất được. Nó có tố chất thiên tài để chạy. Thầy còn nghĩ nó sinh ra để chạy nữa cơ.”
Thầy Koizumi thở dài.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Shingo đã xuất hiện phía trước cổng trường, nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.
“Ừm, về sớm đấy. Cỡ kỷ lục cũng nên.”
Thầy Koizumi cười.
“Shingo! Bứt phá đi!”
Chihiro hét. Chính lúc đó, Shingo chợt loạng choạng. Mắt cậu hoa lên, vẻ mặt nhăn lại. Vẻ thong dong ban nãy đã biến đâu mất. Cậu nhăn mặt, hai vai gồng lên hạ xuống trong lúc hít thở một cách khó khăn. Người cậu lại lảo đảo lần nữa. Cậu bất giác hét lớn.
“Shingo! Cố lên!”
Những tiếng cổ vũ vang lên từ phía đám đông đang tụ tập dưới sân trường. Có cả tiếng vỗ tay. Giữa những ánh mắt và tiếng cổ vũ đang dõi theo, Shingo hoàn thành những bước chạy cuối cùng và cắt tấm băng vạch đích trước mặt Miyuki cùng mọi người. Một tràng pháo tay bùng lên vang dội.
Thầy Koizumi bước đến bên Shingo đang nằm nhoài ra đất thành hình chữ đại, túm lấy chiếc áo chạy, kéo cậu dậy.
“Karino, thôi ngay đi. Đừng có làm ra vẻ nữa.”
“Ơ, bị thầy phát hiện rồi ạ?”
“Cậu nghĩ tôi đã làm cố vấn cho câu lạc bộ điền kinh bao nhiêu năm rồi? Cậu mà lại gục chỉ vì chạy năm cây số chắc? Diễn xuất dở tệ. Nào, đi dãn cơ.”
Vừa bị thầy Koizumi kéo đi, Shingo vừa giơ ra hai ngón tay với nhóm Miyuki. Chihiro cười nhăn nhó.
“Thật tình, rõ ràng cậu ta còn dư sức. Đúng là một tên thích đùa.”
“Không phải đâu.”
Nghe Miyuki nói thế, Chihiro “hả” một tiếng đầy ngạc nhiên rồi chăm chú nhìn cô bé.
“Shingo không đùa đâu.”
Miyuki nghĩ vậy. Nhất định cậu ấy đã vượt qua quãng đường đó không dễ dàng gì. Chắc chắn cậu ấy là người chạy nghiêm túc nhất, gắng sức nhất, hơn bất kỳ ai. Không có lý nào mà một kẻ chỉ chơi đùa lại có những bước chạy đầy sức mạnh như thế. Shingo không muốn để lộ cho người khác thấy phần nghiêm túc trong mình. Cậu ấy không thể bày tỏ những gì trong lòng một cách thành thật. Miyuki cảm thấy có thể hiểu được. Cô nghĩ chính mình cũng giống như vậy. Một cảm giác, có lẽ khác với yêu hay ghét, nhưng rất mạnh mẽ và mới mẻ.
Miyuki hướng về phía ngọn gió đang thổi tới, hít một hơi thật sâu.