← Quay lại trang sách

BÊN KIA CƠN GIÓ

“Được rồi, tớ tháo xuống đây.”

Shingo vươn tay lên bảng niên biểu được dán trên tường phòng học lớp 7C. Bảng niên biểu do bốn người Mari, Miyuki, Chihiro và Shingo làm ra đã được dán trên bức tường phía cuối lớp gần ba tháng tính từ tháng Mười hai năm ngoái. Đó là bảng niên biểu được làm lại. Bảng niên biểu đầu tiên dự định được trưng bày trong lễ hội văn hóa đã bị xé rách vài ngày trước khi lễ hội diễn ra.

“Vì chính bọn mình, hãy làm một cái còn hoành tráng hơn trước nữa.”

Người đưa ra đề nghị đó là Shingo. Bốn người đã tỉ mỉ lập một bảng niên biểu mới với chiều dài gần hai mét. Khi nó hoàn thành, thầy chủ nhiệm Ikuta đã đề nghị cả nhóm dán nó trên tường phòng học cho đến lúc bế giảng.

“Các em đã làm rất tốt. Thầy muốn trưng nó trong lớp. Hơn nữa... bạn nào đã xé rách bảng niên biểu cũ hẳn cũng đã khổ sở vì hối hận. Thầy nghĩ nếu nhìn thấy một bảng niên biểu mới hoành tráng đến thế này, chắc bạn đó cũng thấy đỡ hơn một chút.”

Thầy Ikuta nói xong, cúi đầu cảm ơn cả nhóm.

Và rồi tháng Ba đã đến. Lễ Bế giảng cũng đã đến rất gần, chỉ còn ba ngày nữa thôi. Mai là ngày tổng vệ sinh. Bốn người quyết định ở lại lớp sau khi tất cả bạn học đã ra về để gỡ bảng niên biểu xuống.

Lúc Shingo vươn tay đến chỗ cái ghim đang giữ bảng niên biểu trên tường, Mari “Ơ” một tiếng ngạc nhiên.

“Shingo, cậu với tới luôn kìa.”

“Sao cơ? Cậu đang nói chuyện gì vậy?”

“Cái ghim. Lúc dán bảng niên biểu lên, cậu còn không với tới, phải leo lên ghế còn gì.”

“À, nói vậy mới nhớ. Ừ, dạo này tớ cũng thấy mình lớn nhanh ghê lắm. Nhất là chân dài ra rất nhiều.”

“Thế còn cái đầu có lớn lên không?”

Miyuki nói với vẻ nghiêm túc.

“Ayabe, cậu đừng nói giống y chang mẹ tớ như thế được không? Cậu nghiêm khắc quá đấy.”

“Mấy cái ghim này cũng chặt thật. Găm chắc quá. Shingo, không cẩn thận là làm rách giấy đấy.”

Chihiro thổi thổi đầu ngón tay.

“Hay là đi mượn cái gỡ ghim chỗ thầy đi?”

Lúc Mari bước xuống khỏi chiếc ghế dùng làm bệ đỡ nãy giờ, định ra khỏi phòng thì một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa.

“Kurisaka?”

Là Kurisaka Miki. Miki đưa món đồ màu bạc trong tay cho Mari.

“Đồ gỡ ghim... A, Kurisaka, cậu mượn giúp bọn tớ à?”

“Ừ.”

Gương mặt đang cúi gằm xuống của Miki trắng bệch không còn giọt máu. Người đã xé rách bảng niên biểu cũ chính là Miki. Có lẽ cô nàng đã thú nhận chuyện đó với thầy Ikuta.

Miyuki đảo mắt khỏi Miki, thử nói ngắn gọn.

“Hay là cậu giúp tụi này đi?”

Hai má Miki hồng hào trở lại được một chút.

“À... tớ...”

“Cậu đã mất công đi mượn cho bọn tớ mà. Có muốn ở lại giúp bọn tớ một chút rồi hãy về không?”

Mari chợt nới lỏng khóe miệng.

“A, phải rồi, Kurisaka sẽ giúp bọn tớ chứ?”

Miki suy nghĩ một thoáng rồi từ từ lắc đầu.

“Bây giờ tớ còn có lớp piano...”

Nói xong, Miki chợt quay lưng chạy đi.

“Kurisaka à... Nói mới nhớ, mọi người đồn là Ishikura ở lớp D đã tỏ tình với Kurisaka đấy.”

Shingo cười tinh quái.

“Thế à? Nhưng Ishikura là người nghiêm túc, khác với người nào đó, nên chắc là thật lòng đấy.”

Miyuki cười khúc khích. Shingo chu môi.

“Người nào đó là người nào hả?”

“Nó có tài vậy cơ mà. Phải chi nghiêm túc hơn chút nữa thì...”

Chihiro bắt chước thầy Koizumi, cố vấn câu lạc bộ điền kinh.

Giống y chang. Mari bật cười thành tiếng lớn.

“Mari dạo này hay cười thật đấy. Trước giờ cậu vẫn cười thế này à?”

Chihiro đẩy gọng kính lên, nhìn Mari chăm chăm.

“Đâu phải chỉ mình tớ. Miyuki và Chihiro cũng cười nhiều đấy thôi.”

“Cả tớ sao?”

Mắt Miyuki và Mari chạm nhau. Mari chậm rãi gật đầu... Miyuki khẽ vuốt bảng niên biểu đã gỡ ra được phân nửa.

Một năm vừa rồi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, có những việc khó chịu, có lúc đau lòng, có cả những lúc muốn bật khóc. Ngay bây giờ cũng vậy. Nhưng không sao cả, vì mình đã có thể cười rất nhiều, cô bé nghĩ.

Mari đến cạnh Miyuki, thở dài rồi bắt đầu kể.

Tối qua, chị của Mari, Haruna đã về nhà sau khi ra ngoài ở một thời gian. Dù bảo rằng chỉ về để lấy quần áo mùa xuân, chị đã ngủ lại một đêm và còn giúp mẹ làm bếp. Sau bữa tối, chị chăm chú nhìn Mari vừa tắm xong và bảo.

“Mari, dạo này trông em càng ngày càng xinh đấy.”

Mari về phòng, soi mình trong gương. Chẳng có gì thay đổi. Đôi mắt một mí, cái mũi tròn, những chấm tàn nhang, tất cả đều y như trước. Nhưng Mari không ghét chúng nữa. Cô bé không ghét gương mặt của mình trong gương. Cô bé không nghĩ là nó xinh xắn, nhưng chẳng hiểu sao lại có chút đáng yêu. Mari cười với tấm gương. Một nụ cười thật dễ mến. Chính cô bé cũng cảm thấy như vậy.

Mari thủng thẳng kể hết những chuyện đó với Miyuki.

“Ơ nhưng mà, tự mình khen mình có hơi kỳ cục nhỉ? Ngại thật.”

Miyuki lắc đầu...

“Không có chuyện đó đâu, Mari, cậu đã dễ thương hơn thật mà.”

Mari khẽ đặt tay lên chỗ túi áo đồng phục.

“Là nhờ tớ có nhiều gương đấy...”

Gió đang lùa vào qua khung cửa sổ. Miyuki chăm chú nhìn đuôi tóc của Mari tung bay trong gió. Cô bé cảm nhận được ánh mắt của ai đó. Nhìn sang bên cạnh, Miyuki bắt gặp cái nhìn của Shingo. Sau hai, ba cái chớp mắt, Shingo là người liếc đi chỗ khác trước. Trông cậu khi im lặng nhìn sang một bên có vẻ người lớn hơn bình thường.

“Xong, gỡ được rồi.”

Chihiro dang hai tay, trải tờ niên biểu lên mặt bàn.

“Nhìn gần thế này mới thấy, đúng là hoành tráng ra trò nhỉ?”

Shingo nhẹ nhàng vuốt lên tờ giấy.

“Ơ, chỗ này?”

Miyuki chỉ ngón tay phía dưới tấm hình minh họa trang phục mười hai lớp thời Heian.

Có chữ gì đó hơi mờ được ghi bằng bút chì.

“Xem nào, cái gì đây? ‘Bức vẽ này rất đẹp’ .”

“Đằng này cũng có chữ viết này.”

Shingo cúi mặt xuống sát tờ niên biểu. Khắp cả mặt giấy là những dòng ghi chú.

“Tạm biệt, lớp 7C thân yêu.”

“Bảng niên biểu rất tuyệt vời. Tớ rất vui vì các cậu đã vẽ chân dung chibi của tớ.”

“Tớ cũng muốn cùng làm với các cậu.”

“Cảm ơn các cậu đã vất vả làm lại nó. Tớ ngạc nhiên trước sự kết hợp bất ngờ của bốn người các cậu đấy.”

“Tớ sẽ làm nên lịch sử!”

Miyuki vỗ vai Chihiro.

“Chihiro, chú ý chỗ này này. ‘Tớ thích Chihiro’. Ai viết cái này vậy?”

“Đâu, chỗ nào cơ? Ơ, Chihiro nổi tiếng ghê. Cậu đã đoán ra là ai chưa?”

“Làm... làm gì có. Rõ ràng chỉ là đùa thôi. Mà Mari này, ở đây.”

Chỗ Chihiro chỉ vào là góc ngoài cùng của tờ niên biểu, dưới con số 2010. Một tin nhắn ngắn được viết mờ hơn tất cả những lời nhắn khác.

“Xin lỗi.”

Cả bốn im lặng không nói gì thêm mất một lúc. Ngón tay Mari khẽ gõ trên hai chữ ngắn gọn kia.

“Không biết Kurisaka đã nhìn bảng niên biểu này với tâm trạng thế nào nhỉ?”

Ý nghĩ của Mari bật ra thành lời. Miyuki thả tầm mắt xuống đầu ngón tay của Mari. Đúng rồi, không biết Kurisaka Miki đã trải qua quãng thời gian vừa rồi với tâm trạng ra sao?

Miyuki không biết. Toàn những việc mà cô không biết gì cả. Cảm xúc của Miki, tâm tình của người thầm mến Chihiro, và tương lai của chính cô, không có điều gì rõ ràng cả.

Người lớn thường cười và cho rằng chúng mình chỉ là những đứa trẻ, nhưng đâu phải vậy. Mọi người đều sẽ bị tổn thương, hoang mang, phiền muộn vì những điều tưởng chừng có thể cười xòa cho qua giống như người lớn vẫn nghĩ. Cô bé chỉ biết đến đó. Miyuki bỗng cảm thấy ấm lòng. Cô bé cảm thấy thật may là mình và bạn bè vẫn cảm thấy tổn thương, phiền muộn, biết ơn trước những việc nhỏ bé như thế này. Lời xin lỗi của Miki, tin nhắn của cả lớp, và hơn cả là thời gian cô cùng trải qua với Mari, Shingo và Chihiro thật tươi đẹp, thật kỳ diệu. Miyuki quay đầu nhìn một vòng quanh lớp học.

“Bảng niên biểu kèm lời nhắn của cả lớp à? Hay đấy chứ.”

Vừa nói, Shingo vừa nheo một bên mắt trong lúc lấy kéo ra.

“Được rồi, tôi chuẩn bị làm đây. Quý vị chuẩn bị tinh thần rồi chứ?”

“Nếu Shingo lấy thời Edo thì có khi tớ sẽ chọn thời cổ nhất, thời Joumon.”

Chihiro nói.

“Tớ lấy thời Heian. Tớ muốn cả đoạn có ảnh chụp thành cổ trên núi nữa. Mari thì sao?”

“Tớ à... Ừm, đoạn năm 2010 có được không?”

“Tức là phần có chữ ‘Xin lỗi’ phải không?”

Chihiro cười mỉm. Shingo cẩn thận chia bảng niên biểu ra làm bốn phần với vẻ mặt trịnh trọng.

Gió ùa vào. Những cơn gió dịu dàng của mùa xuân. Một cánh hoa màu trắng rơi xuống bàn tay Mari đang úp trên mặt bàn. Miyuki nhặt nó lên.

“Hoa anh đào?”

Sắp đến mùa hoa anh đào nở rộ rồi. Mùa lá khi cô bé lên tiếng gọi Mari lần đầu tiên sẽ đến sau khi mùa hoa kết thúc.

Trên bảng niên biểu, cả nhóm đã chỉ có thể viết đến năm 2010. Nhưng bọn mình sẽ còn sống những ngày tháng sắp tới đây và rất nhiều ngày về sau nữa. Không biết sẽ có những người như thế nào bắt chuyện với bọn mình, những chuyện gì sẽ chờ đợi bọn mình ở phía trước?

“Này, mùa hè bọn mình đi đâu đó chơi đi.”

Shingo bỏ kéo xuống, nói.

“Tán thành!”

Ba người còn lại đồng thanh. Gió vẫn thổi, thoang thoảng hương hoa.