CHƯƠNG 5
Từ chỗ nằm trên bờ tường, Sherlock có thể nhìn thấy toàn bộ cái sân trải ra trước mắt. Không có ai ở đó. Có một căn nhà gỗ một tầng không có cửa sổ – trông giống nhà kho hơn bất kỳ thứ gì khác – khoảng sân bao quanh căn nhà đầy đất và cỏ dại. Có nhiều vết lún sâu của bánh xe kéo dài từ hai cánh cửa gỗ khổng lồ ở mặt trước căn nhà đến cánh cổng ở bức tường. Vài vết chỉ sâu hơn vết hằn trên mặt đất trong khi những vết khác sâu hoắm và chứa đầy nước từ cơn mưa gần đấy. Sherlock nghĩ xe ngựa hoặc xe bò không chở hàng đã đến nhà kho tạo ra những vết lún nông của bánh xe, và khi rời đi mang theo hàng nặng tạo ra những vết lún sâu hơn trên đất mềm. Nhưng hàng hóa gì được chứa hoặc sản xuất ở kho, và có liên quan gì đến cái chết của người đàn ông mà Matty nhìn thấy, hoặc với chất bột màu vàng?
Sherlock vắt một chân qua tường, chuẩn bị nhảy xuống đất, nhưng những tiếng động hỗn loạn bất chợt làm nó rụt chân lại ngay lập tức. Một cái gì đấy sẫm màu và nhanh nhẹn phóng vụt ra từ bóng tối quanh kho trên một đám chân mờ đi do phi nhanh. Sherlock có thể thấy một cái đầu bự thịt, đôi tai nhỏ nằm ép sát sọ và cái thân hình nhỏ được bao phủ đám lông cứng. Con chó không sủa Sherlock, thay vào đó nó gầm gừ – tiếng gầm gừ sâu và kèn kẹt như tiếng lưỡi cưa khi cưa một khúc gỗ cứng. Nước dãi nhỏ ra từ hai hàm răng nhe ra của nó. Con chó ghìm chân dừng lại ngay bên dưới chỗ Sherlock nằm và tiến đến nhìn nó chằm chằm, những cái chân ngắn bè ra cứ liên tục giậm hết bên này đến bên kia, đuôi hạ thấp.
Sherlock phải vào trong cái kho đó. Ở đó có một câu đố, và Sherlock ghét những câu đố không giải được. Nhưng con chó này có vẻ đói và được huấn luyện để tấn công.
Nó nhìn lại mặt tường bên ngoài, chỗ nó vừa trèo lên. Còn đường nào khác để vào không? Không thể nào, và con chó sẽ chạy vòng theo, vì nó đã đánh hơi được Sherlock. Liệu nó có thể làm thân với con chó? Rất khó, chắc chắn là không thể nếu như nó không tuột từ bờ tường xuống, và hình phạt dành cho thất bại sẽ quá khủng khiếp không thể tính chuyện thực hiện. Nó có thể tìm một viên gạch lỏng lẻo trên tường hoặc một cục đá lớn rồi thả xuống đầu con chó, nhưng cách này dường như tàn nhẫn quá mức cần thiết. Nó có thể thuốc con chó bằng một cách nào đó không? Nó giả sử mình có thể chạy ngược về chợ Farnham và mua một súc thịt với số tiền ít ỏi nó có, nhưng rồi thì sao?
Nó nhìn thật chăm chú mặt đất ở hai bên chân tường, cố tìm thứ hữu ích. Ở mặt đất đằng góc tường, gần cánh cửa, nó trông thấy một thứ gì giống cái mũ lông bị bỏ đi. Đó là con lửng chết nó thấy lúc trước. Nó nhanh chóng nửa nhảy nửa thả người xuống bức tường và chạy vài bước đến chỗ con lửng nằm còng queo. Nó nhặt cái xác con vật lên. Bộ lông khô và dơ, xác của nó nhẹ tênh, như thể thứ linh hồn đã rời đi khi con vật chết thật sự có khối lượng. Nó có thể ngửi thấy cái mùi thum thủm và kinh tởm. Lẩm bẩm xin lỗi, nó cúi nhẹ người, dang rộng tay quăng con lửng qua bức tường. Các chân cứng đờ của con vật giơ ra như đang bay, lượn xoay vòng. Con vật biến mất sau bức tường gạch, Sherlock nghe tiếng động khi con vật chạm đất. Vài giây sau âm thanh mà nó hy vọng vang lên: tiếng cào của móng vuốt trên nền đất khô và tiếng gầm gừ của con chó khi răng nó cắn ngập xác con vật chết. Sherlock nhanh nhẹn trườn lại lên bờ tường và liếc nhìn. Con chó giữ con lửng bằng những móng trước, và đang vật cái xác tới lui bằng cái hàm khỏe mạnh, xé những miếng thịt ra khỏi cái xác. Khi nó nhảy xuống đất, con chó đột ngột ngừng lại, liếc nhìn một cách nghi ngờ về hướng nó, rồi lại tiếp tục kéo cái xác. Hoặc nó nghĩ Sherlock là bạn vì đã cho nó món đồ chơi lớn, hoặc muốn để dành Sherlock cho lần chơi sau. Sherlock hết sức cầu mong lời giải thích đầu là đúng.
Thật nhanh, trước khi việc xé con lửng thành những mảnh nhỏ hết hấp dẫn con chó, Sherlock chạy hết tốc lực băng qua sân đến kho. Có một cánh cửa bên hông tường, và nó mở hé ra. Yên lặng và tối tăm. Nó đẩy cửa rộng hơn, lẻn vào, và đóng cánh cửa lại.
Phải mất một lúc mắt Sherlock mới quen với bóng tối, nhưng khi đã quen nó thấy không gian bên trong được soi sáng bởi ánh sáng trời. Ánh nắng mặt trời chiếu qua những tấm kính dơ bẩn, tạo thành những cột ánh sáng xéo như thể giữ mái nhà bằng một giàn giáo ảo giác. Nơi này có mùi đất cũ, khô và mùi mồ hôi, nhưng bên dưới những mùi này là một mùi khác biệt – một mùi ngọt và thơm của hoa. Có hàng đống thùng và kiện gỗ đặt rải rác trong kho, và ở phía xa của kho có vài công nhân đang chất chúng lên xe ngựa. Người đàn ông nó bám theo ở Farnham cũng ở trong số đó. Cái bao bố anh ta mang lúc nãy đang được quăng cẩu thả ở trên mặt đất gần đó. Một con ngựa được thắng sẵn vào càng xe và đang lặng lẽ nhai cỏ từ cái túi treo dưới mõm nó bằng sợi dây da quàng qua đầu. Một chiếc xe ngựa khác đang đậu ở một bên nhà kho, càng xe chúi xuống, gác trên mặt đất.
Một đống kiện gỗ rỗng được chất ngổn ngang gần đó, nó lặng lẽ di chuyển đến và núp đằng sau. Nó chăm chú quan sát khi mấy người đàn ông chất lên xe ngựa đợt hàng có vẻ là cuối cùng. Họ đang chửi rủa và chen lấn nhau khi nhấc các thùng lên và chuyển từng thùng một lên xe. Theo như mớ bụi đất bám trên quần áo và mồ hôi trên mặt thì những người này đã làm việc được một lúc rồi.
Sau khi khiêng chiếc thùng cuối cùng, người đàn ông nó bám theo ở Farnham xoa tay rồi chùi lên chiếc áo gi-lê cứ như anh ta đã làm việc ở đó cả ngày. Những vết bụi vàng không biết là chất gì từ tay anh ta bám lên mặt vải thô. Một trong những gã khác – một võ sĩ nhà nghề to lớn với cái đầu cạo trọc, cánh tay đầy những hình xăm kéo dài tới cổ tay trông như hai tay áo và trên thắt lưng đeo một chiếc đèn dầu đang cháy – nhìn anh ta một cách khinh miệt.
“Chuyến đi nhỏ vui chứ?” gã hỏi với vẻ quan tâm đầy chế giễu.
“Có gì đâu, công việc thôi”, người đàn ông trả lời.
“Vậy còn vụ thằng Wint thì sao?”
Người mới đến lắc đầu. “Nam tước đã đúng – hắn đã bí mật lấy hàng của chúng ta và đang cố bán ra. Áo khoác và quần dài chất đống bên giường hắn”.
“Có ai thấy mày không?”
“Không ai đâu. Tao giống như chuột cống vậy”.
“Mày đã lấy lại hết chứ?”
Người đàn ông hất đầu về hướng cái bao bố. “Tao gom lại rồi để hết trong đó”.
“Được rồi – liệng cái bao đó lên xe ngựa luôn”.
Khi người mới đến đi lại chỗ cái bao bố, tên đồng sự vạm vỡ hỏi với theo: “Mày đã đốt chỗ thằng Wint chưa?”
Người mới đến lắc đầu. “Tao thấy không cần thiết”.
Gã vạm vỡ nhún vai. “Khi gặp Nam tước mày có thể giải thích với ổng”.
“Ê Clem, chúng ta không cần lấy thêm một chiếc xe nữa à”, một gã la lên, hất đầu về phía chiếc xe đang chất đầy hàng.
Gã vạm vỡ xoay nửa người về phía tốp khuân vác. “Để đó”, hắn nói. “Dù sao đi nữa chúng ta cũng sẽ không cần đến nó, nhưng Nam tước không thích làm gì khinh suất. Nam tước là một người thận trọng”. Hắn quay lại phía người mới đến và chỉ vào những vết bột màu vàng vương trên chiếc áo gi-lê. “Mày bị dính thứ đó lên người. Đồ của thằng Wint cũng sẽ bị lây nhiễm. Nam tước muốn đốt chỗ nó, cũng như ông ấy muốn đốt chỗ này. Phải xóa sạch mọi bằng chứng”.
Người mới đến nhìn xuống cái áo gi-lê. “Thứ này là gì vậy?” anh ta hỏi.
Gã đồng sự cười, tiếng cười nghe như một sự kết hợp giữa tiếng thở phì phò và tiếng ho. “Tốt nhất là đừng nên biết”, hắn nói.
Người mới đến nhìn chăm chăm vào hai bàn tay mình. Anh ta nhìn ngược trở lại gã vạm vỡ, mặt anh ta đột ngột tái mét và trắng bệch. “Này Clem, có phải nghĩa là điều đã xảy ra với Wint cũng sẽ xảy ra với tao?”
Clem lắc đầu. “Không sao nếu mày gột rửa đúng cách Nam tước đã dặn chúng ta”. Hắn quay về hướng những gã khác đang đứng nói chuyện xung quanh chiếc xe ngựa đã chất đầy. “Được rồi tất cả – đã đến lúc đi. Martin và Joe sẽ đi với xe ngựa. Tụi bây đã biết chỗ đi rồi đó. Stouffer và Flynn – hai đứa đi sau Nam tước”. Hắn quay sang người mới đến. “Denny, mày và tao sẽ giải quyết chỗ này. Đốt trụi. Chỗ này lớn quá nên không thể biết là có thể để sót cái gì lại”.
Người mới đến – Denny – nhìn quanh nhà kho. “Có cần phải vậy không?” anh ta hỏi một cách tiếc nuối. “Hãy thử nghĩ về những việc chúng ta có thể làm ở đây khi Nam tước đã xong việc của ổng. Có thể là kinh doanh ở đây hay chuyển nó thành quán rượu lớn nhất nơi này. Chúng ta sẽ thuê các cô gái đến hát, múa và làm mọi thứ. Thật đáng tiếc khi phải đốt nơi này”.
Mặt Clem cau lại trong cơn giận bừng bừng. “Mày muốn thì đi mà nói về cái dự tính của mày với Nam tước, cứ tự nhiên. Còn tao, tao sẽ làm theo lệnh”.
Denny co người lại dưới cái nhìn giận dữ của gã kia. “Tao chỉ nói thế thôi”, hắn nói.
Một trong những gã đứng gần chiếc xe giơ tay lên để Clem để ý đến. “Khi nào tụi tao mới được trả tiền?” gã hỏi.
“Khi những thứ đồ này được phân phát xong”, Clem càu nhàu. “Mọi người gặp nhau ngày mai ở quán rượu Molly. Tao sẽ lấy tiền từ Nam tước rồi chia cho tụi bây”.
“Làm sao tụi tao biết là mày có đến hay không?” một gã khác hỏi, cánh tay gã đưa lên giữa chừng rồi ngưng lại vì gã nghĩ tốt nhất là không nên giơ thêm.
Clem nhìn gã chằm chằm làm gã phải cúi mặt xuống. “Là vì Nam tước muốn mua sự im lặng của chúng ta – của tụi bây và của tao. Nếu mày không nhận được tiền rồi quyết định đi kể cho ai đó chuyện chúng ta đang làm thì Nam tước sẽ tìm tao tính sổ, và đó là điều tao không muốn. Mọi người sẽ được trả công sòng phẳng, được chưa?”
Gã đàn ông gật đầu đấu dịu. “Được rồi”.
Sherlock cố gắng núp sâu vào phía trong đống thùng gỗ khi bọn chúng tản ra, hai gã leo lên chiếc xe ngựa, hai gã khác đến mở rộng cánh cửa gỗ để xe ra, Clem đứng giám sát mọi việc trong khi Denny đứng quanh đó trầm ngâm. Gã lái xe ngựa tặc lưỡi và thúc roi vào mông ngựa, con ngựa bắt đầu bước đi trong lúc vẫn tiếp tục ăn cỏ ở cái túi treo dưới mõm.
Clem bước về phía hai cánh cửa gỗ lớn, chiếc đèn dầu treo trên thắt lưng đập mạnh vào đùi khi hắn đi. Không ngoái đầu lại, hắn hất ngón tay cái về hướng Sherlock đang núp. “Đóng cánh cửa đó lại”, hắn càu nhàu, “rồi ra cửa trước gặp tao”.
Tim Sherlock đập thình thịch khi Denny bước về hướng nó núp. Nếu hắn đi vòng quanh đống thùng, chắc chắn hắn sẽ thấy Sherlock và khi đó nó không có nhiều cơ hội sống. Nó chuyển tư thế, sẵn sàng chạy. Nó có thể chạy kịp đến cánh cửa bên hông trước khi Denny bắt được nó không? Nó không chắc lắm, nhưng cũng còn chắc hơn việc có cách giải quyết nào khác.
Denny đến gần đống thùng hơn, mùi mồ hôi và mùi quần áo bẩn bay phảng phất quanh nó, Sherlock liếc nhanh về phía Clem, cố tính toán xem liệu cái gã vạm vỡ đó có đủ gần để giúp Denny bắt nó. Giờ Clem đã ra gần đến cửa chính. Sherlock nhanh chóng núp quanh hông các kiện gỗ. Khi Denny đi qua, Sherlock lại núp theo hướng ngược lại. Nếu Clem quay đầu lại nhìn trước khi bước ra cửa, hắn sẽ thấy Sherlock rõ hơn bất kỳ thứ gì khác, nhưng hắn đã không làm thế. Sherlock nín thở quan sát Clem cho đến khi hắn bước ra ngoài ánh sáng. Mấy giây sau một cánh cửa bắt đầu đóng lại trong tiếng rít của cạnh gỗ chà xát trên đất và tiếng của bản lề gỉ sét kêu ken két.
Sherlock nhìn qua phía trên đống kiện gỗ. Denny vừa kiểm tra cánh cửa hông mà Sherlock vào khi nãy xem đã đóng chặt chưa rồi gài chốt cửa lại để chắc chắn không ai vào được. Ngay khi hắn bỏ đi, Sherlock có thể đến mở chốt cửa rồi thoát ra ngoài.
Denny nhặt một cái khóa móc dưới đất rồi móc vào lỗ của chốt cửa trên cao nhất, rồi lại cài qua một cái khoen kim loại được bắt vào khung cửa. Cái khóa móc được bấm lại kêu một tiếng tách dứt khoát, Denny rút chìa khóa ra bỏ vào túi. Rồi hắn quay đi, vừa huýt sáo vừa băng ngang qua kho để ra ngoài.
Đến giờ Sherlock mới cảm thấy được tiếng tim đập và hai lòng bàn tay ướt nhẹp. Nó ngoái nhìn nhanh cánh cửa bị khóa. Trông có vẻ chắc chắn. Nó không thể ra ngoài theo hướng đó được, ít nhất là không hối hả và gây nhiều tiếng động. Nó phải chờ khoảng năm phút cho đến khi Denny và Clem đã đi khỏi, rồi mới ra theo lối bọn chúng đã ra.
Denny ra đến cửa khi Clem đang đẩy đóng cánh cửa thứ hai từ bên ngoài. Ánh sáng hình tam giác chiếu qua cánh cửa ngày càng hẹp dần, thành hình một thanh dọc, rồi một đường thẳng và biến mất. Cánh cửa đóng sầm lại.
Tim của Sherlock chùng xuống rồi tắt ngấm giống y như ánh sáng chiếu qua cửa khi nãy, khi nó nghe tiếng động không thể nhầm lẫn của một thanh chắn bằng gỗ nặng được cài ngang cửa. Không còn lối ra nữa!
Trong vài giây nó thoáng nghe tiếng nói chuyện của hai gã nhưng không nghe được chúng đang nói gì. Nó đứng thẳng lên, chuẩn bị đi đến cửa để nghe xem chúng nói gì, nhưng một tiếng động vang lên làm nó đứng yên tại chỗ.
Đó là tiếng cây đèn dầu của Clem bị đập vào cửa.
Tiếng thủy tinh bể và tiếng chảy thành dòng của chất lỏng tung tóe trên mặt gỗ. Yên lặng một chút, và rồi có tiếng lách tách không lành khi ngọn lửa từ tim đèn bắt qua gỗ tẩm ướt dầu.
Clem và Denny đã đốt kho.
Sự hoảng sợ đe dọa lấn át Sherlock. Nó muốn chạy nhưng không biết chạy đi đâu, vì vậy cuối cùng nó đứng tại chỗ nhìn trước, sau. Miệng nó đầy vị chua như kim loại gỉ, và tim nó đập nhanh đến nỗi nó có thể cảm nhận nhịp đập ở cổ họng và thái dương. Trong vài phút nó không nghĩ được gì rõ ràng, không thể kết nối hai suy nghĩ lại liền mạch, nhưng dần dần nó từ từ đè nén sự hoảng sợ bằng cách tự lặp đi lặp lại là phải có một cách thoát ra. Việc cần làm là tìm ra cách đó. Nó cảm thấy trái tim đang đập thình thịch của nó dần chậm lại đến mức bình thường và tay chân nó bắt đầu bớt căng cứng lại.
Mùi của khói bắt đầu tràn đầy kho. Những ngọn lửa nhỏ bắt đầu tìm ra cách để thò những ngón tay tò mò qua giữa các thanh gỗ cửa.
Nghĩ đi, nó tự nói với mình. Hãy tập trung hơn bất cứ khi nào trong đời.
Nó nhìn thật kỹ xung quanh nhà kho. Phần lớn các thùng gỗ đều đã bị Clem và những gã khác đem đi, và nó vẫn không biết có gì trong đó. Những cái kiện gỗ thưa nó trốn phía sau vẫn còn chất cao bên cạnh cánh cửa hông đã khóa, nhưng những cái thùng đó trống rỗng.
Nó chạy qua một bên vách nhà kho và dùng vai thúc mạnh vào vách gỗ. Cái vách rung lên vì lực tác động, nhưng không cong hay bể. Nó cố thêm lần nữa. Vô ích. Nếu muốn làm bể vách nó phải có một cái rìu, một cái búa hay là một thứ gì đó chứ không thể chỉ bằng hai vai.
Trong khi tuyệt vọng nhìn quanh kho tìm kiếm một dụng cụ nào đó có thể dùng để làm bể vách hay bẩy vách ra, mắt nó bất ngờ đụng chiếc xe ngựa dự phòng bị bỏ lại một bên vách. Nó trông còn xài được, và gã Clem nói là lẽ ra chúng đã dùng tới nếu có đủ thùng. Bằng một cách nào đó, Sherlock có thể dùng chiếc xe để thoát ra không? Thậm chí nó có thể di chuyển chiếc xe không?
Chỉ có một cách để biết. Sherlock chạy qua nắm lấy một trong hai cái càng xe dùng thắng ngựa vào để kéo xe chạy. Nó có thể nâng càng xe lên dễ dàng. Nó kéo thử nhưng chiếc xe không nhúc nhích. Nó kéo một lần nữa, lần này mạnh hơn, chiếc xe nhích một chút nhưng cái càng xe kia vẫn còn nằm dưới sàn nhà kho và những cố gắng của Sherlock chỉ đẩy nó càng lúc càng sâu hơn vào đám đất làm chiếc xe không di chuyển được.
Suy luận, phải sử dụng suy luận. Nếu nó không thể kéo được chiếc xe ngựa có lẽ nó có thể đẩy được. Bỏ qua càng xe, Sherlock dồn hết sức nặng của nó lên đằng trước xe, chỗ người đánh xe hay ngồi. Nó đã nhúc nhích! Toàn bộ xe nhích được vài phân ra phía sau! Nó phải cảm ơn gã Nam tước bí ẩn kia, dù gã là ai thì gã cũng làm cho bọn người làm quá ấn tượng vì tính cẩn thận của gã đến nỗi bọn chúng không chỉ sắp xếp sẵn một cái xe dự phòng mà còn bôi trơn trục bánh rất tốt. Nó lùi lại mấy bước để lấy đà rồi lao tới, vai thúc mạnh vào thành gỗ. Bên vai này nó đã dùng để thúc vào vách nhà kho, nó cảm thấy một cơn đau nhói lan nhanh từ cánh tay lên tận cổ, nhưng chiếc xe chỉ lăn khoảng một mét ra sau trước khi dừng lại.
Nó bị cay mắt vì khói bay ngang mặt. Nó quay lại nhìn và thấy ngọn lửa đang liếm lên trên cánh cửa và khung cửa.
Theo lý, cửa nhà kho bị yếu đi vì bị cháy có thể là chỗ lý tưởng để nó tông mạnh chiếc xe qua nếu nó có thể di chuyển được chiếc xe đủ xa và đủ nhanh, nhưng nó sẽ phải quay đầu chiếc xe để hướng về phía cửa, và cạnh nó là những ngọn lửa đe dọa. Cơ hội có thể thành công là đâm mạnh xe xuyên qua bức tường ở cuối nhà kho.
Mặc kệ cơn đau xé ở vai, Sherlock đẩy tay mạnh hết sức lên phía trước xe, chân tì mạnh lên đám đất mềm trên nền kho, đầu gối rùn xuống. Người gần như cúi rạp, nó sử dụng tất cả sức bình sinh – hơn cả những lần nó dùng để chơi bóng bầu dục trên sân Trường Nam sinh Deepdence, hay những khi thượng đài đấu quyền Anh trong nhà tập thể thao. Trong một hồi lâu, người nó như bị treo lơ lửng giữa hai vật không chuyển động, rồi chiếc xe bắt đầu chuyển động. Một trong những bánh xe ngựa bị vướng vào một cái gì đó – một hòn đá hoặc một cục đất – và chiếc xe đe dọa sẽ lùi lại điểm khởi hành, nhưng Sherlock cắm chặt chân xuống và đẩy cho đến khi các cơ bắp của nó thét lên đau đớn. Bánh xe vượt qua được vật cản rồi bắt đầu lăn càng lúc càng êm về phía sau. Sherlock nhấc chân trái rồi lại chân phải lên thành từng bước dài. Đất đã cho chân nó chỗ trụ, và nó dốc hết sức di chuyển xe, từng phân một. Như một đầu máy xe lửa, chiếc xe bắt đầu tăng tốc khi chạy. Chỉ sau vài giây, nó đã chuyển từ kéo lê ì ạch sang đi chậm rồi đi nhanh và sau cùng là chạy nước kiệu. Sherlock nghe thấy có tiếng tách trong vai nó khi các dây chằng của nó bị kéo căng trên xương giống như tiếng dây đàn violin bị búng bằng ngón tay. Cánh tay nó đe dọa rơi thõng xuống, nhưng với sức mạnh tuyệt đối của ý chí, nó vẫn khóa chặt tay mình lên phía trước càng xe và sau vài phút cảm giác tay tê như kim châm giảm xuống. Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục lăn. Nó không dám nhìn lên xem khoảng cách tới bức tường còn bao xa vì sợ làm giảm đi lực đẩy lên xe khiến xe chậm đi. Tất cả những gì nó làm là đếm những bước chân: một, hai, ba, bốn, năm, sáu.. – bước sau nhanh hơn bước trước. Chắc chắn lúc này nó phải tới vách tường rồi chứ? Hơi nóng sực lên phía sau cổ nó khi ngọn lửa nuốt chửng những cánh cửa. Nó có thể nhìn thấy bóng mình do lửa hắt ra phía trước được viền màu đỏ và nhảy nhót qua lại.
Bất thình lình đuôi xe tông vào vách hậu. Toàn bộ sức nặng của chiếc xe ngựa lao qua, những tấm ván gỗ bung ra quanh xe và những cây đinh để giữ chúng lại ngoác ra trong tiếng kêu thảm thiết. Không khí trong lành ùa vào, sượt qua đầu Sherlock, thổi bạt khói ra sau nhưng lại làm lửa lan ra. Hai bánh sau của chiếc xe vướng vào gỗ nhưng Sherlock có thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày đang chiếu quanh những cạnh khối của thân xe. Nó bò lên chỗ người đánh xe, trườn qua thùng xe, rồi bước ra ngoài không khí trong lành và ánh nắng tuyệt vời.
Thật ngây thơ, nó cứ tưởng sẽ nhìn thấy đám đông và đội cứu hỏa địa phương bên ngoài với máy bơm tay và các xô nước, nhưng ngoài sân vắng ngắt. Ngay cả con chó cũng trốn mất, có lẽ là theo chân những gã côn đồ đi ra theo lối cửa chính. Mặc dù bên trong nhà kho nguy hiểm gần như ở địa ngục nhưng bên ngoài lại khó để phân biệt ánh lửa với bầu trời sáng, và chỉ có một vệt khói mỏng bay lên gần như không lớn hơn khói bếp. Cuối cùng thì cũng sẽ có người để ý và đến xem xét, nhưng phải mất một lúc nữa.
Cổng chính đã đóng, và Sherlock nghĩ Clem và những gã đồng bọn khi rút đi đã xích và khóa cửa lại. Bọn chúng luôn thể hiện sự thận trọng như thế trong mọi việc chúng làm. Không để tâm đến bọn chúng nữa, Sherlock nhìn quanh tường tìm chỗ thích hợp để trèo ra ngoài. Mặt tường bên trong không tô nên nó không gặp khó khăn gì trong việc leo lên.
Nó dừng lại trên bức tường và nhìn lại nhà kho. Ngọn lửa bắt đầu liếm lên phần mái và xà nhà đang bắt đầu cháy. Nó cần thoát ra khỏi đó.
Nửa nhảy và nửa thả người xuống đất, Sherlock khập khiễng rời khỏi nhà kho. Nó cứ đi cho đến khi cảm thấy phổi của nó như muốn vỡ tung ra và các cơ bắp ở chân đang van xin nó ngừng lại. Ngồi sụp xuống cạnh một bức tường đá thấp, nó bắt đầu cảm thấy sự kiệt sức và nỗi hoảng sợ mà nó đã đẩy lùi trong một khoảng thời gian gần như vô tận. Nó hít đầy không khí vào phổi và để cho sự run rẩy chất đầy trong người quét qua ngực, cánh tay và chân. Sau một lúc, nó cảm thấy đủ khỏe để có thể nhấc tay lên trước mặt. Da nó xây xước và rướm máu, còn hai lòng bàn tay găm đầy những mảnh dằm mà nó không hay. Nó lần lượt nhổ ra từng mảnh dằm một, để lại lòng bàn tay lấm tấm những chấm máu.
Sau tất cả những cố gắng, những hiểm nguy đó, nó biết được chính xác điều gì? Đó là nếu cái chết của người đàn ông trong căn nhà ở Farnharm là một tai nạn thì tai nạn đó do một loại hoạt động tội phạm gây ra. Gã đàn ông bị chết đã trộm của đồng bọn một thứ gì đó và chính thứ đó đã làm hắn ta bị giết. Bọn tội phạm đã đóng gói phần còn lại của thứ đó trong những cái thùng và chở đi bằng xe ngựa đến nơi nào không rõ rồi đốt cái kho để phi tang các hoạt động của chúng. Và toàn bộ những việc này được thực hiện dưới sự chỉ đạo của một gã “Nam tước” bí ẩn.
Rồi Sherlock chợt nhớ lại lần đầu nó đứng bên ngoài cổng dẫn đến cái kho đó, khi ấy nó với Matty suýt bị một chiếc xe ngựa cán qua. Người đàn ông trong xe – người có nước da trắng bệch và đôi mắt màu hồng – có phải ông ta là Nam tước? Nếu đúng là ông ta thì chính xác ông ta đang muốn làm gì?
Bất chợt Sherlock nhận ra trời đã tối thế nào. Mặt trời gần như đã lặn và nó không những phải về Trang viên Holmes mà còn phải tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo – mọi thứ phải xong trước khi bà Eglantine phát hiện có điều gì đó đã xảy ra. Trong chốc lát trước đây, Sherlock đã nghĩ rằng mọi rắc rối của nó đã trôi qua, nhưng giờ trái tim nó chùng xuống vì nó chợt nhận ra là những rắc rối chỉ mới bớt có một nửa.