← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Khi Sherlock tỉnh, đầu nó đau buốt. Vết thương hình như tập trung quanh thái dương phải, và nhói đau một cách kinh khủng theo nhịp tim của nó. Giống như có một khối mềm lớn đập mạnh vào giữa đầu làm nó không nhớ được quá khứ và không vượt qua được. Nó nằm trong bóng tối một lúc, không suy nghĩ, nhưng chỉ trôi dạt tới lui cùng cơn đau, chờ nó tan đi. Cuối cùng, cơn đau cũng hết.

Việc cuối cùng nó nhớ là bị đánh đến bất tỉnh trên bãi cỏ bên dưới lâu đài Farnham bởi một võ sĩ ở hội chợ. Bây giờ nó nằm trên một chiếc giường tiện nghi, đầu gối lên những chiếc gối lông. Nghĩa là nó không còn ở trong hội chợ, nằm dài trên võ đài cỏ lầy lội hay bị bỏ mặc trong lều chờ hồi phục. Ngoại trừ, tất nhiên, nó đang bị ảo giác, đó là một khả năng cao nếu xét đến việc nó bị thương ở đầu.

Không, nó quả quyết với chính mình: nó phải hành động dựa trên một giả thiết rằng cái nó cảm thấy, nghe, nhìn là thật, chứ không phải chỉ là sự bịa đặt của bộ não bầm dập.

Ánh sáng khuếch tán qua các cửa sổ có rèm cho nó biết giờ vẫn là buổi sáng. Nó không nằm trên giường của mình; điều này là chắc chắn. Giường của nó cứng hơn và gối thì cộm hơn. Hẳn ai đó trong Trang viên Holmes đã tìm thấy và mang nó trở về, nhưng đặt nó lên một cái giường tiện nghi hơn: một cái giường mà bác sĩ và người hầu có thể đến thăm dễ hơn, có lẽ vậy. Nó căng tai cố lắng nghe tiếng động bên ngoài cửa sổ, nhưng không có tiếng gì ngoại trừ tiếng có thể là chim hót ở xa xa.

Nó sẽ gặp rắc rối đến mức nào? Suy nghĩ này làm môi nó buột ra tiếng rên ngoài dự định. Nó đã không tuân theo lời căn dặn rõ ràng của chú nó, và nó ngờ rằng bất cứ cố gắng nào để giải thích rằng mình đang đi gặp Amyus Crowe cũng sẽ bị bác một cách cay nghiệt. Tệ hơn là nó dính vào một trận đấm bốc ngoài chợ. Còn tệ hơn thế là nó đã thua. Điều này thì Sherrinford hay Anna Holmes chẳng lo lắng, nhưng nếu cha Sherlock mà nghe thấy thì ông sẽ giận dữ. Ông có một câu nói ưa thích là: “Một quý ông không bao giờ khởi đầu một trận đánh nhau, nhưng anh ta luôn kết thúc nó”.

Nếu nó may mắn, chú sẽ nhốt nó trong phòng đến tháng tới, và chỉ cho nó bánh mì và nước. Đó là nếu nó may mắn. Nếu nó không may… à, nó không chắc, nhưng nó nghi ngờ hình phạt có thể sẽ khủng khiếp. Có lẽ là một trận đòn? Bị đánh bằng gậy hoặc thắt lưng da? Chú nó có thể làm thế trong buồn phiền hơn là trong giận dữ, nhưng không biết câu “yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” có trích từ Kinh thánh ra không?

Việc này sẽ không đưa đến điều gì tốt đẹp.

Sherlock đưa tay lên sờ đầu. Những ngón tay của nó chạm vào chỗ sưng phồng lên, và khi nó nhấn tay vào, một cơn đau sắc nhọn chạy suốt người nó.

Nó ngồi lên một cách thận trọng. Cả đầu lẫn bụng nó đều khó chịu khi nó cử động, nhưng cũng không tệ lắm.

Căn phòng được ốp gỗ, và giường là loại bốn cọc với chiếc màn thêu ở bên trên. Đây không phải là căn phòng quen thuộc với nó, và cách trang trí phòng theo nó nhớ, không theo kiểu ở Trang viên Holmes. Nó nhìn xuống mình. Nó vẫn mặc như cũ mặc dù cái áo vét của nó không còn. Nó nhìn quanh, và trông thấy cái áo đang treo trên cái móc áo sau cánh cửa.

Bỏ cái mền đang phủ trên người ra, nó từ từ đứng lên. Thế giới chao đảo một lúc như nước lắc trong xô trước khi trở về trạng thái cân bằng. Giày của nó đã được tháo ra, nhưng nó nhìn thấy chúng đang nằm gọn ở gầm giường. Nó lảo đảo đi đến chỗ để giày và cố gắng hết sức để xỏ chân vào mà không phải cúi xuống. Cúi xuống có thể là một ý tưởng tồi, nó nghĩ.

Nó đi về phía cửa sổ và kéo màn lên, nhưng những hình ảnh đập vào mắt nó không hề giống như quang cảnh của Trang viên Holmes.

Khu đất bên ngoài bằng phẳng và cằn cỗi, không hề có cỏ hay cây cối. Mặt đất khô cằn màu nâu đỏ, và đến ngút mắt có đầy những thùng gỗ nằm trên bốn chân cứng cáp. Đó là những hộp giống như chuồng gà nhưng nhỏ hơn, và mỗi thùng có một lỗ nhỏ bên dưới, ngay gần điểm nối giữa đáy thùng và bốn cái chân. Sherlock nhân nhẩm trong đầu: khoảng năm trăm cái.

Dường như có khói bay lơ lửng bên trên vài cái thùng, nhưng gió đang thổi theo những cách kỳ lạ bởi vì khói ở những thùng khác nhau đang di chuyển theo hướng khác nhau. Vài làn khói tạo thành vệt dài hướng lên trên, vài làn hướng sang trái và vài làn sang phải, và vài làn chỉ treo xung quanh lối vào như thể cố vào trong thùng hay ra khỏi thùng.

Có một bóng người đang di chuyển phía sau một trong những cái thùng. Nó mặc một bộ đồ áo liền quần giống như may bằng vải bạt, và đầu mang mũ trùm may bằng vải muslin đủ mỏng để nhìn xuyên qua, giữ cách xa mặt bằng một cái vành bằng gỗ. Cái bóng di chuyển từ thùng này sang thùng khác và cẩn thận mở nắp hộp. Thêm nhiều khói phụt lên trên và bám đầy đầu của nó. Cái bóng dường như không để ý đến chuyện đó. Nó cúi người xuống thấp hơn, nhìn vào trong thùng, rồi đậy thùng lại và kéo ra một thứ giống như cái khay bằng gỗ từ bên dưới. Bóng người nhìn chằm chằm vào khay trong vài giây, rồi bước vài bước và đặt khay lên một chồng khay giống như thế.

Khi cuối cùng não nó cũng thức tỉnh một cách đúng đắn, Sherlock nhận ra nó đang nhìn cái gì. Đám khói nó từng thấy đang rời khỏi xác chết trong rừng quanh Trang viên Holmes, đám khói Matty từng chứng kiến, phấn hoa nó mang đến cho Giáo sư Winchcombe – cuối cùng mọi việc đã có nghĩa. Đây không phải là đám khói mà là bầy ong. Những con ong nhỏ màu đen. Và nghĩa là những cái thùng là tổ ong và người đàn ông mang mũ trùm đầu là người nuôi ong.

Nhưng đó là loại ong nào, dùng vào việc gì? Làm mật ong?

Tự vệ? Hay để làm gì khác?

Quan trọng hơn, nó đang ở đâu đây?

Sau lưng nó, cửa phòng ngủ mở ra. Nó quay nhanh lại. Hai người đàn ông đang đứng ở ngưỡng cửa. Họ mặc những bộ đồ bằng nhung đen hoàn hảo được cắt theo kiểu xưa – quần túm, vớ, áo gi-lê và áo vét ngắn – và mặt họ mang mặt nạ nhung màu đen với những khe hở ở tầm mắt để nhìn ra.

Một người trong bọn họ ra hiệu qua vai mình. Ý của anh ta đã rõ – Sherlock phải đi với bọn họ. Trong một thoáng nó chống lại – nó chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe theo lệnh không có giải thích – nhưng một thoáng sau nó nghĩ nếu nó không làm theo, họ sẽ tóm nó và khiêng đi. Và có thể họ sẽ không nhẹ tay.

Một ý nghĩ khác chợt đến là đi theo họ có thể là cách duy nhất để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tim đập nhanh, nhưng Sherlock giữ vẻ trầm tĩnh, thậm chí không biểu lộ cảm xúc trên mặt, nó đi về phía cửa. Hai người hầu quay lại dẫn đường.

Cái sảnh bên ngoài phòng ngủ trang trí sang trọng với nhiều màu đỏ và tím, với hình gia huy được dệt nổi bật trên giấy dán tường và thêu lên trên tấm màn nhung. Một người hầu dẫn Sherlock đi xuống dãy cầu thang rộng bằng đá hoa cương trắng, trong khi người còn lại đi theo phía sau. Bước chân của Sherlock là tiếng động duy nhất: giày của những người hầu được bọc lại, và bước chân phát ra tiếng rất nhẹ.

Đến cuối thang người hầu thứ nhất dẫn Sherlock hướng về phía cánh cửa đóng kín bên cạnh một cái tủ nặng nề bằng gỗ tếch. Anh ta mở cửa ra về hướng mình rồi ra hiệu cho Sherlock đi vào. Ngần ngừ một chút, cậu bé làm theo.

Cánh cửa đóng lại sau lưng nó với một tiếng thịch không vang nhưng dứt khoát.

Căn phòng bên trong lối vào rộng, âm u và lạnh lẽo. Tất cả các cửa sổ được che rèm dày. Chỉ có vài tia sáng chéo xuyên qua được cảnh tối tăm, và trong ánh sáng yếu ớt, Sherlock chỉ nhận ra một đầu của một cái bàn gỗ lớn với một ghế tựa nặng nề đặt trước nó. Mọi thứ khác chìm trong bóng tối ngoại trừ ánh sáng lấp lóe của có lẽ là đồ vật làm bằng kim loại treo trên bức tường đá.

Điều nó cần làm có vẻ đã rõ. Có thể cảm nhận những giọt mồ hôi lo lắng đang chảy thành dòng sau lưng, nó bước đến và ngồi vào ghế.

Một lúc lâu chỉ là sự yên lặng, ngoại trừ tiếng đập nhanh của trái tim nó. Nó căng mắt nhìn vào bóng tối, nhưng không nhận rõ thứ gì ngoài mặt bàn ở ngay trước mặt. Và rồi, dần dần, nó bắt đầu phân biệt được những tiếng động yếu ớt: tiếng kẽo kẹt nhịp nhàng như tiếng vặn buồm của một con tàu khi nó dềnh lên hụp xuống trên sóng của một đại dương ma quái. Tiếng động dường như đến rồi đi, như thể tiếng gió nhẹ thổi từng cơn lên cánh buồm, kéo căng những sợi dây thừng ẩm ướt rồi lại thả chúng lỏng ra. Nó không nhận ra là thứ gì. Chắc chắc nó không thể ở trên một con tàu chứ? Nó đã nhìn thấy mặt đất bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, và mặt sàn không bị nâng lên hay hạ xuống. Vậy tiếng động đó là cái gì?

“Ngươi đã ở trong nhà kho”. Giọng một người đàn ông, chỉ lớn hơn tiếng thầm thì một chút, phát ra từ bóng tối ở đầu kia của cái bàn. Dường như có một chút lơ lớ trong phát âm – từ “the” nghe giống như “zee” hơn – nhưng Sherlock không biết ở nước nào người ta phát âm như thế. “ Tại sao ngươi lại ở trong nhà kho?”

“Ông là ai?”, Sherlock hỏi kiên quyết, giọng nó rắn như đá bởi một lòng can đảm mà nó không cảm nhận thấy.

“ Tại sao ngươi lại ở trong nhà kho?” giọng nói khăng khăng. Sherlock phải căng tai ra để nhận hiểu các từ trong tiếng kẽo kẹt.

“Chú của tôi sẽ lo lắng cho tôi”, Sherlock nổi giận. “Sẽ có những đội tìm kiếm”. Nó không biết điều đó đúng hay sai, nhưng dường như nói thế là đúng. Nó phải làm người điều tra bí mật này mất thế chủ động.

“Ta chỉ hỏi ngươi thêm một lần nữa, và rồi sau nó sẽ là hậu quả. Tại sao ngươi ở trong nhà kho?”

“Tôi không biết ông đang nói gì?”

Có một cái gì đó lóe lên trong bóng tối, mảnh, đen và thẳng như một con rắn đang tấn công. Cái đó đánh trúng vào má bên phải của nó trước khi rút vào trong bóng tối. Nó co rúm lại, cảm thấy máu đang chảy thành dòng xuống da nó một tích tắc trước khi cơn đau bùng nổ trong da thịt.

“ Tại sao ngươi ở trong nhà kho?”, giọng nói khăng khăng.

Sherlock rờ tay lên cái má bỏng rát, rồi đưa tay ra và nhìn. Máu dính đầy trên các chỉ tay trong lòng bàn tay. “Ông làm tôi bị thương”, nó nói, không hoàn toàn tin được vào việc này.

Tiếng roi vút lên trong bóng tối một lần nữa. Lần này nó nhìn thấy đầu roi khi cái roi vút qua mặt nó. Có một nút thắt ở sợi dây da mảnh. Có tiếng đét khi nút thắt bung ra hết ga và rút về ngay cùng lúc với sự đau đớn cực độ của vết cắt ở đỉnh tai phải của nó. Nó la lên, ụp một tay lên một bên đầu. Lúc này nó cảm thấy máu tràn trong bàn tay và chảy thành dòng xuống cổ tay.

“ Tại sao -”

“Tôi đi theo một người đàn ông từ căn nhà ở Farnham!”

Sherlock la lên. “Hắn ta đi vô nhà kho!”

Giọng nói yên lặng một chút, ngẫm nghĩ. Rồi:

“Tại sao ngươi theo người đàn ông từ căn nhà đó?”

Máu từ tai Sherlock ẩm và nóng tràn xuống cổ nó lúc này. Toàn bộ khuôn mặt bên phải của nó đau kinh khủng. “Có người chết trong căn nhà đó. Tôi muốn tìm ra nguyên nhân”.

“Chắc chắn họ chết vì bệnh dịch phải không?” giọng nói thì thầm. “Mọi người nói vậy”.

Sherlock kịp kìm miệng lại không nói gì về vết chích của ong, nhưng ngọn roi vụt đến lần nữa trong bóng tối và cắt vào trán nó ngay trên mắt trái. Đầu nó đập ra sau ghế, những cơn đau kinh khủng như sóng tràn bên trong đầu nó. Khi cố mở mắt nó thấy mắt như bị dán lại vì máu nhỏ giọt từ vết cắt hở miệng.

Nếu còn tiếp tục như vậy đầu nó sẽ bị đánh tưa ra thành sợi.

“Anh ta chết vì bị ong chích”, nó la lên. “Hàng trăm con ong chích”.

Yên lặng. Cái đau từ ba chỗ bị đánh trên da Sherlock kết hợp với nhau thành một ổ đau cháy bỏng nhói buốt theo nhịp tim gấp gáp của nó.

“Còn ai khác biết chuyện những con ong?”

“Chỉ mình tôi!?” nó nói dối.

Lần nữa chiếc roi xé bóng đêm như một con rắn to, đập ngay bên cạnh mắt trái của nó, chỉ còn chút xíu nữa là cắt vào nhãn cầu. Máu nhuộm lông mi của nó: những đốm đen treo lơ lửng trong tầm nhìn của nó.

“Lần tới khi chuyên gia đánh roi của ta ra tay, anh ta sẽ làm mù mắt trái của ngươi”, giọng nói cất lên. “Lần sau nữa anh ta sẽ lấy đi mắt phải của ngươi. Trả lời đầy đủ những câu hỏi của ta, và đừng có mà nói dối ta”.

Chuyên gia đánh roi của ta? Sherlock nghĩ. Nghĩa là người đang hỏi và người đang quất roi là hai người khác nhau. Còn bao nhiêu người nữa đang ẩn mình ở đây, trong bóng tối, quan sát và lắng nghe.

“Ta đã biết vài đáp án cho những câu hỏi mà ta hỏi ngươi”, giọng nói tiếp tục, “và nếu câu trả lời của ngươi khác đi ngươi sẽ lãnh hậu quả, cả bây giờ và phần đời còn lại của ngươi. Còn ai khác biết về bầy ong?”

“Giáo sư Winchcombe ở Guildfor và Amyus Crowe ở Farnham”. Giọng Sherlock run lên trong nỗ lực kiềm chế cơn đau. “Chú tôi Sherrinford. Amyus Crowe đã báo với bác sĩ của khu vực. Tôi không biết ai khác”. Nó cố ý bỏ tên của Mathew Arnatt ra khỏi danh sách, hy vọng người đàn ông trong bóng tối không biết về cậu ta, hay không xem cậu ta là người quan trọng.

“Quá nhiều”, giọng nói cất lên. Sherlock có cảm giác giọng nói đó đang tự nói với chính mình chứ không phải với nó. Hay có lẽ nói với ai khác, một người đang giữ yên lặng. “Chúng ta phải đẩy nhanh chiến dịch”. Ngừng một lúc, như thể giọng nói đó đang suy nghĩ, và rồi: “Mang thằng nhóc ra và giết nó đi. Làm giống như một tai nạn. Cho ngựa với xe cán qua nó. Đảm bảo là bánh xe phải nghiến nát cổ nó”.

Sherlock bất ngờ nhớ lại hình ảnh kinh hoàng của con lửng mà nó nhìn thấy bên ngoài nhà kho – bụng nó dẹp lép bởi xe ngựa cán qua. Và bây giờ một cái gì đó tương tự sẽ xảy ra với nó.

Những bàn tay túm lấy vai nó lôi mạnh ra khỏi ghế. Bị đẩy mạnh bởi hai người hầu luôn đứng yên lặng sau nó trong suốt thời gian qua, nó đi loạng choạng về phía cửa. Đầu nó lóe lên như kính vạn hoa nhiều ý tưởng để trốn thoát, nhưng tất cả các cách đều phụ thuộc vào bước đầu tiên là tìm cách thoát ra khỏi những cánh tay đang giữ chặt, đang đẩy. Ánh sáng bất ngờ tràn vào khi cánh cửa được một gã hầu đẩy mở ra phía trước, gã này buông vai Sherlock ra trong một tích tắc. Sherlock quay lại, tung một cú đá, hy vọng làm gã kia bị đau và buông nó ra, nhưng giày của nó chỉ mới chạm đến một bên của đôi ủng da và bị nảy ra. Một cú đấm được tung ra và trúng một bên đầu. Hàng ngàn tia lửa pháo hoa nhảy nhót trong đầu nó.

Cánh cửa dẫn đến căn phòng tối đen chợt đóng lại sau lưng họ, Matty Arnatt đang đứng đó, tay cầm một cây chùy sắt có gai. Cây chùy trông giống như một thứ vũ khí các hiệp sĩ thời xưa thường dùng trong các trận đấu hay trên chiến trường.

Nó bổ mạnh xuống đầu gã hầu gần nhất. Gã ta ngã với tất cả sự duyên dáng của một bao tải than được quẳng xuống hầm. Gã còn lại buông Sherlock ra và tiến về phía Matty, quắc mắt, vươn cánh tay lực lưỡng của hắn về phía đầu Matty. Sherlock tiến đến gần hắn và đấm mạnh vào háng hắn. Gã đàn ông gập người lại, há miệng để thở.

“Hướng này”, Matty rít lên, ra hiệu cho Sherlock đi theo mình.

Cả hai chạy xuôi hành lang của căn nhà xa lạ, những tấm gỗ sồi sẫm màu và những tấm rèm nhung đen, và những bức tượng nữ thần Hy Lạp khỏa thân trắng muốt đến sững sờ.

“Cậu lấy đâu ra cây chùy đó vậy?”, Sherlock la lên khi bọn nó chạy. Nó có thể nghe tiếng truy đuổi phía sau.

“Những bộ áo giáp và vũ khí đầy ở trong nhà này”, Matty trả lời vọng ra sau. “Mình cứ việc lấy thôi”.

“Và cậu đang làm gì ở đây?”

“Mình đang ở hội chợ. Mình thấy cậu bị lừa vào trận đấu như thế nào. Mình muốn giúp, nhưng cậu bị hai thằng cha to bự kéo lê đi. Chúng quăng cậu vào sau xe và chở cậu tới đây. Mình bám vào sau xe nơi chúng không thấy được mình, rồi nhảy xuống khi nó quẹo vào đây. Mình tìm kiếm cậu từ lúc đó đến giờ”.

“À”, Sherlock thở hổn hển. “Chúng ta đang ở đâu?”

“Cách Farmham khoảng ba dặm. Ngược hướng với Trang viên Holmes”. Matty dẫn nó đến một cánh cửa không có gì đặc biệt dẫn vào trong khu vực có thể của người hầu, và từ đó đến một hành lang bằng gạch thô dẫn tới cánh cửa thông ra vườn. Chúng ra đến nơi có không khí trong lành và ánh nắng mặt trời rực rỡ.

“Cậu không mang theo mấy chiếc xe đạp hả?”

“Mang bằng cách nào?” Matty la lên, xỉ vả. “Mình đu người sau xe ngựa! Mình không thể mang chúng theo phải không?”

“Cậu nói đúng!”, Sherlock liếc xung quanh khi chạy. Chúng đang ở sau một căn nhà. Thay cho khu vườn, băng qua một hiên rộng được lát đá và một bức tường thấp là cánh đồng đầy những tổ ong mà nó trông thấy trước đây. “Vậy làm cách nào chúng ta chạy ra ngoài được?”

“Mình đã nhìn thấy một chuồng ngựa”, Matty nói, vẫn còn phiền lòng. “Có ngựa!”

“Mình không biết cưỡi ngựa!”

Phía sau chúng, ba gã mang mặt nạ đen và mặc đồ đen tiến ra từ một dãy cửa kính mở có lẽ dẫn đến phòng giải trí cho khách. Bọn chúng tiến đến từ những hướng khác nhau. Một tên trong bọn chúng nhìn thấy Sherlock và Matty, và la lớn lên.

Matty quắc mắt nhìn Sherlock. “À, cậu sẽ không có nhiều thời gian để học đâu, anh bạn!” nó nói.

Matty dẫn đường đi qua góc nhà. Một cái chuồng ngựa lớn nằm phía trước chúng. Hai thằng bé chạy băng qua sân, nghe tiếng chân vội vã chạy thình thịch phía sau. Bọn nó đến chuồng và chạy nhanh hết mức qua những cánh cửa mở.

Bên trong, chuồng ngựa nằm trong bóng tối, mắt Sherlock phải mất một lúc để làm quen. Matty, người đã từng ở đây trước đó, ngay lập tức băng ngang đến chỗ hai con ngựa đang được cột chặt vào cây cột gỗ bên ngoài ngăn của chúng. Cả hai đều đã được thắng yên cương.

“Lên đi, dùng cạnh vách ngăn làm bậc thang”.

Tiếng chân chạy bên ngoài đã gần hơn. Khi Matty chụp lấy yên của con ngựa nhỏ hơn, đặt chân vào bàn đạp và đu người lên, Sherlock đã đu được người lên vách gỗ chắn giữa các ngăn bằng chân phải, đặt chân trái vào trong bàn đạp của con ngựa cái lớn màu hạt dẻ và cố gắng bắt chước các động tác thuần thục của Matty trên con ngựa kia. Cuối cùng nó cũng ngồi vững trên yên ngựa nhờ may mắn nhiều hơn là óc suy xét. Con ngựa quay lại nhìn nó bình thản. Nó dường như không bị phiền khi một người lạ bất ngờ nhảy lên ngồi trên lưng nó.

“Đi nào!” Matty hô. Nó nắm dây cương ngựa bằng một tay và cởi dây buộc ngựa bằng tay khác. Sherlock túm lấy dây cương và cố nhớ lời Virginia nói với nó về việc cưỡi ngựa. Dùng đầu gối để điều khiển, đừng dùng dây cương.

Dây cương chỉ dùng để ra lệnh cho con ngựa chạy chậm lại.

Không liếc lại phía sau, Matty thúc ngựa ra ngoài cửa chuồng. Nó tin là Sherlock có thể theo nó ngay. Sherlock giật mở sợi dây cột ngựa. Một làn sóng hoang mang quét qua người nó khi nó nhận ra là Virginia chỉ bảo nó cách điều khiển và dừng ngựa, chứ không chỉ cách thúc ngựa chạy. Ngập ngừng, nó thúc cả hai đầu gối vào hai bên hông ngựa. Con ngựa ngoan ngoãn bắt đầu bước. Sherlock chúi người tới trước trên yên để cân bằng lại lực lắc lư của ngựa. Nó thúc đầu gối mạnh hơn và thử kéo dây cương. Con ngựa chuyển sang nước kiệu, rồi nước kiệu nhỏ. Tại sao mọi người cho rằng cưỡi ngựa là rất khó? Chỉ là một loạt những hiệu lệnh và động tác thôi mà!

Khung cảnh bên ngoài với sự rực rỡ của sắc màu và hoạt động vỡ òa trước mắt Sherlock khi nó ra khỏi chuồng ngựa. Matty đang đua, với một đám người hầu đội mũ trùm đầu chạy bộ rượt theo và bị rớt lại phía sau. Hai gã người hầu đang đứng trước Sherlock cố chặn đường nó. Một gã đang ve vẩy một cây súng lục ổ xoay. Hắn bắn về hướng Sherlock, và Sherlock cảm thấy có một cái gì nóng hổi sượt qua tóc nó. Nó thúc con ngựa phi nước đại. Con ngựa đâm thẳng vào giữa hai gã, cú va chạm làm chúng văng ra đất. Dùng đầu gối, nó thúc con ngựa tăng tốc. Dường như là nó với con ngựa bay lướt ngang khu đất, đuổi kịp Matty.

Trong giây lát hai đứa đã đến được bức tường bao quanh khu đất. Nó phải cao đến hơn ba mét. Hai thằng bé hướng những con ngựa quẹo sang cổng chính. Hai con ngựa nện vó trên đất, tiếng vó ngựa thay đổi khi chúng chuyển từ nơi đất mềm sang đường đá. Tim Sherlock chùng xuống khi nó thấy cửa chính đang bị đẩy đóng lại. Hai gã hầu đội mũ trùm đầu đang đứng phía trước chúng, với súng săn trong tay chĩa về các con ngựa. Cùng lúc, Sherlock và Matty kéo mạnh dây cương. Đá bắn lên tung tóe, hai con ngựa dừng lại.

Một gã nhắm bắn. Tiếng nổ vang lên qua khu đất. Sherlock thoáng thấy viên đạn chì sượt qua chúng và làm tung ra một đám bụi lớn, giống như một bầy ruồi vỡ tổ.

Dùng đầu gối để khiển ngựa, giật bên trái của dây cương để nhấn mạnh theo bản năng, Sherlock kéo con ngựa chạy một vòng. Matty cũng làm như thế. Hai thằng bé thúc ngựa phi nước đại lần nữa. Căn nhà hiện ra lù lù trước mặt, âm u và nguy hiểm.

Liếc nhìn sang trái và phải, Sherlock nhìn thấy những gã đội mũ trùm đầu chạy vòng ra từ cả hai phía của tòa nhà, vũ trang với đủ bộ súng lục ổ xoay, súng săn, súng bắn chim, cây chĩa. Chỉ còn lại duy nhất một hướng thẳng đến cửa chính tòa nhà.

Matty bắt đầu chậm lại. Nó nhìn quanh bối rối.

Sherlock chạy nước kiệu vượt lên bạn nó, la lên: “Theo mình!”. Bên trái và phải bị chặn, phía sau cũng thế. Nó gần như có thể nghe giọng Mycroft nói: “Khi tất cả các lựa chọn đều không thể, Sherlock, hãy đi theo con đường còn lại, dù không chắc sẽ được”.

Con ngựa, cảm nhận được ý của nó, nhảy vài bước lên đến ngưỡng cửa phía trước nhà và phi một cách hoàn hảo về phía cửa trước đang mở rộng.

Sherlock rạp người trên con ngựa phóng nước đại xuyên qua cánh cửa mở và vào trong sảnh đón, có cảm giác rầm đỡ sượt qua tóc nó. Vó ngựa trượt và gõ lọc cọc trên sàn gạch, gần như hất văng Sherlock ra trước khi con vật có thể lấy lại bước đi lần nữa. Cái sảnh tối tăm làm nó bối rối một lúc, nhưng mắt nó điều chỉnh được sau vài giây và nó thúc ngựa tiến lên phía trước, băng qua cầu thang đá hoa cương và tiến tới phía sau của tòa nhà. Những người hầu đội mũ trùm đầu chạy ra ngoài cửa và rớt lại phía sau, kinh hoàng trước hai con ngựa đang bao trùm cả không gian. Thay vì tiến đến khu dành cho người hầu, Sherlock hướng con ngựa quẹo gấp sang phải, đẩy mở một cánh cửa dẫn vào nơi mà dựa trên vị trí và so sánh với Trang viên Holmes nó nghĩ là phòng giải trí dành cho khách. Nó đã đúng.

Căn phòng rộng rãi và đầy ánh sáng, với hai cánh cửa kính lớn dẫn ra ngoài hành lang. Và, như Sherlock nhớ ở lần chạy trốn trước, những cánh cửa được mở!

Trong vài giây, nó và con ngựa phi nước đại ngang qua phòng giải trí cho khách và ra ngoài hành lang. Nó nghe tiếng động khi ngựa của Matty đụng vào đồ đạc trong phòng ngay phía sau, và rồi tiếng vó ngựa gõ trên những phiến đá lát hành lang.

Phía trước, bên kia cánh đồng nuôi ong, nó nhìn thấy một cổng hậu nhỏ hơn, nơi người ta thường giao thực phẩm dự trữ và hàng cung ứng. Ở đó có vẻ không có bảo vệ. Nó đua tới đó, bờm ngựa quất vào mặt và tiếng gió thổi lướt bên tai. Các thùng ong hình hộp tạo nên một mạng lưới hình học mà con ngựa đang phi nước đại theo đường thẳng xuyên qua. Những đám mây ong bay theo sau chúng, nhưng những con ngựa đã phi quá nhanh nên bầy ong chỉ bị khuấy động và quẩn lên trong bối rối.

Cánh cổng sau đang đóng, nhưng Sherlock chỉ mất một ít thời gian để xuống ngựa và mở chốt cửa. Nó quay người lại nhìn qua khu đất của căn nhà khi Matty chạy nước kiệu nhỏ bên cạnh nó. Những kẻ đội mũ trùm đầu, được trang bị vũ khí, đang đứng tụm lại ở phía bên kia cánh đồng nuôi ong. Bọn chúng rõ ràng không muốn mạo hiểm tiến vào khu vực đó. Một vài gã đang đánh gậy trong không khí khi lũ ong tức giận tấn công vật đầu tiên tiến đến gần chúng.

“Mình nghĩ mọi thứ đã ổn”, Matty nói. “Chúng ta sẽ ngồi chờ xem việc gì sẽ đến chứ?”

“Không nên thế”, Sherlock nói.