← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Những lời Nam tước nói vang lên một cách lạnh lẽo khắp phòng ăn. Bên ngoài, các hoạt động rục rịch trong bóng tối khi một gia nhân lên đường đi thực hiện lệnh hắn. Sherlock liếc Virginia. Mặt cô bé trắng bệch, nhưng môi cô mím lại kiên quyết. Nó vươn tay ra siết chặt tay cô bé. Cô cười nhẹ với nó.

Tinh thần của cô bé giúp nó can đảm tiếp tục.

“Đó là một kế hoạch đầy phô trương”, nó nói về phía bóng tối, “nhưng sẽ không hiệu quả”.

Một thoáng yên lặng, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng cọt kẹt mà Sherlock nhớ đã từng nghe tại căn nhà ở Farnharm, giống như tiếng của dây buồm đẫm nước biển bị kéo căng bởi gió và sự trồi lên hụp xuống của thân tàu.

“Ngươi dường như rất chắc chắn về bản thân”, giọng của Nam tước vang lên lại. “So với một đứa trẻ”.

“Nghĩ thử đi. Chỉ hai gã đã chết đúng kế hoạch của ông không có nghĩa là kế hoạch đó sẽ thành công. Chẳng hạn có nhiều yếu tố có thể làm hóa chất đó trôi khỏi quân phục. Hãy nhớ, trời đang mưa ở Anh. Mưa rất nhiều. Một số binh sĩ sẽ đem giặt quần áo trước khi những con ong bay đến chỗ họ, đặc biệt là các sĩ quan”. Hiện nó đang đạt đến phong độ đỉnh cao, đầu nó lóe ra những ý tưởng về việc tại sao chương trình khổng lồ của Maupertuis bị sụp đổ. “Vài người lính có thể thích đồng phục cũ hơn, và họ giữ chúng lại mặc tiếp, hay bảo thợ may trung đoàn may một bộ mới tốt hơn những bộ ông gửi đến. Tôi không biết ở Pháp, Đức và Nga thế nào, chứ người Anh không thích bị bảo làm cái này hay mặc cái nọ. Họ tìm cách lách những mệnh lệnh như vậy”.

“Còn đám ong thì sao?”, Virginia bất ngờ bổ sung. “Bao nhiêu con trong số chúng có thể vào tới đất liền? Cần bao nhiêu con để có thể bao quát hết mọi khu vực có binh sĩ Anh đồn trú? Ông có đủ không? Và điều gì xảy ra nếu có một đợt không khí lạnh về và những con ong bị chết, hay nếu có một loài gì đó ở Anh có thể ăn ong, hay là đám ong định cư, xây tổ và trở thành một phần của thiên nhiên nơi đây. Cuối cùng chúng có thể lai giống với các loài ong địa phương, ong của Anh, và mất đi tính hiếu chiến mà ông định sử dụng”.

“Tất cả những điều đó đã được tính trước”, Nam tước đáp lại bằng giọng tỉnh queo, nhưng Sherlock cảm thấy lần đầu tiên hắn không chắc chắn về bản thân. “Và ngay cả nếu vài bộ quân phục được giặt, và vài con ong chết, có là gì đâu? Tuy vậy sẽ có nhiều đợt tấn công thành công. Những cái chết trên phạm vi lớn sẽ xảy ra. Quân đội Anh sẽ tê liệt vì sợ hãi. Tê liệt ”.

“Ông không hiểu cách nghĩ của người Anh hay sao?” Sherlock chế giễu. Đầu nó chạy ngược về những bài học ở trường, qua những bài báo đã đọc, khi cuộn tròn trên chiếc ghế trong phòng làm việc của cha nó, hay những thứ nghe được từ anh Mycroft. “Có bao giờ ông nghe nói về Cuộc tấn công của Lữ đoàn kỵ binh nhẹ [6] chưa?”

Tiếng kẽo kẹt trong bóng tối ngưng lại đột ngột. Bất thình lình, Sherlock cảm thấy nhiều đôi tai đang lắng nghe điều nó nói.

“Ồ có”, Nam tước rít lên. “Ta có nghe nói về Cuộc tấn công của Lữ đoàn kỵ binh nhẹ”.

“Năm 1854”, Sherlock tiếp tục, không thèm để ý đến hắn, “trong suốt cuộc chiến tranh Crimea, binh sĩ ở các trung đoàn số 4 và số 13 Light Dragoon, trung đoàn số 17 Lancers và các trung đoàn số 8 và số 11 Hussars được lệnh tấn công phòng tuyến của Nga trong suốt cuộc chiến Balaclava. Họ tấn công vào một thung lũng mà súng đại bác của quân Nga bắn ở hai bên và trước mặt họ, và họ vẫn tiếp tục tiến tới. Họ làm theo lệnh, không hoảng sợ và không chống lại lệnh.

Tôi không nói là vâng lời một cách không suy nghĩ là đúng, nhưng kỷ cương được xây dựng trong binh sĩ Anh như một cây gậy sắt ở ngay sau họ. Tôi biết điều đó - vì cha tôi là một sĩ quan. Họ không hoảng loạn. Không bao giờ. Không, ngay cả khi nếu đó là cái chết nó sẽ được xem như là một kết quả của bệnh đậu mùa hay bệnh dịch tả. Ông không hiểu hả? Họ sẽ mặc kệ nó . Đó là điều mà người Anh làm . Đó là lý do tại sao đế chế Anh quá trải rộng và quá mạnh. Chúng tôi chỉ mặc kệ cái mà chúng tôi không thích ”.

“Ngươi nói hay lắm”, Nam tước nói, “nhưng ta không tin ngươi. Rõ ràng ngươi muốn nói là đế chế của các ngươi được xây dựng trên nền tảng vững chắc, nhưng ngươi đã lầm. Cái nền đó đang bị mục ruỗng, và tòa nhà sẽ đổ sụp nếu bị đẩy đủ mạnh. Ngươi muốn tin rằng ngày mai sẽ vẫn như ngày hôm qua, nhưng sẽ không như thế. Thế giới sẽ thay đổi, và cán cân quyền lực sẽ nghiêng về phía các bạn của ta ở Phòng Paradol.

Phòng Paradol? Nó là cái gì? Khi Maupertuis đang nói, Sherlock ghi nhớ điều có thể là hệ trọng mà Maupertuis đã lỡ miệng tiết lộ. Mycroft sẽ muốn biết điều đó.

Nếu như Sherlock còn có cơ hội gặp mặt anh nó lần nữa.

“Ngươi muốn tin là anh ngươi sẽ tiếp tục là một nhân vật quan trọng trong chính phủ Anh”, Maupertuis tiếp, “nhưng sẽ không đâu. Hắn ta, cũng như những đồng nghiệp khác, sẽ bị cơn thủy triều của lịch sử quét sạch. Khi đất nước nhỏ bé tự mãn của các ngươi trở thành một tỉnh của một siêu cường châu Âu có thể cạnh tranh với Mỹ về kích thước và sự hùng cường, thì Mycroft Holmes và những gã cùng loại với hắn sẽ bị xem là người thừa. Loại như hắn sẽ không cần thiết trong một trật tự thế giới mới. Bọn chúng sẽ được ân huệ lên máy chém hay giá treo cổ. Chúng sẽ không tồn tại”.

Giọng của Maupertuis lúc này hạ thấp như một tiếng rít, vì thế truyền tải được miệng lưỡi rắn độc chĩa về đất nước và dân tộc mà hắn căm ghét không che đậy. Tại sao hắn ghét nước Anh đến thế? Sherlock tự hỏi trong lúc này nó nên làm điều gì là tốt nhất - tranh luận hay chọc tức làm hắn thêm sa vào trạng thái cảm tính. Ở cả hai cách, kết quả đều không chắc chắn. Có khả năng là hai đứa nó sẽ chết.

“Hắn ta bị điên”, Virginia nói lặng lẽ nhưng kiên quyết với Sherlock. “Rõ ràng là điên nặng. Kế hoạch của hắn rõ ràng là gàn dở, và kết quả hắn muốn thì không thể xảy ra. Dù thích hay không thì nước Anh vẫn là một cường quốc thế giới. Hắn không thể đảo ngược được điều đó”.

“Ta thật kinh ngạc”, Nam tước rít lên, “là ngươi lại ủng hộ cái đất nước này mạnh mẽ như thế, con nhóc”.

Virginia ngẩng lên khi hắn ta nói, ngạc nhiên về những hàm ý bất ngờ trong suy nghĩ của Nam tước. “Tại sao lại kinh ngạc?” cô bé hỏi. “Tôi không thích nhìn những người vô tội bị chết. Cái đó là bất thường à?”

“Đất nước của ngươi nằm dưới ách cai trị của đất nước này hơn hai trăm năm”, Nam tước chỉ ra. “Mọi việc ở nước Mỹ đều được quyết định ở London. Đất nước ngươi chỉ là một tỉnh của nước Anh, giống như Hampshire hay Dorset, chỉ là lớn hơn và ở xa hơn. Các ngươi đã nổi lên chống lại sự kiểm soát của người Anh và ném đi cái ách của Wesminster”.

“Và chúng tôi đã làm điều đó trong một cuộc chiến đàng hoàng”, cô bé nói. “Không phải bằng những mưu mô và kế hoạch hay chương trình bí mật. Nếu chúng tôi phải tham chiến thì những cuộc chiến đó nên theo những nguyên tắc chiến tranh - công bằng, công khai và trung thực. Nên có luật cho chiến tranh, như là luật cho quyền Anh”.

“Thật ngây thơ”, Nam tước lẩm bẩm. “Quá ngây thơ. Và quá vô nghĩa. Ngươi và thằng nhóc sẽ chết trước khi các ngươi nhận ra là cái trật tự thế giới cao quí của các ngươi sẽ bị đảo lộn”.

“Còn ông thích hoạt động trong bóng tối, đúng không?” Virginia tiếp tục, và có một sự sắc bén trong giọng nói của cô bé làm Sherlock liếc nhìn cô, tự hỏi cô bé đang tính toán điều gì.

“Chiến binh thành công đánh từ trong bóng tối và rồi họ lại giấu mình trong bóng tối, do đó kẻ thù lớn mạnh hơn cũng không biết phải đánh vào đâu”, Nam tước thì thầm, “Đó là cuộc chiến đấu của tương lai. Đó là lý do tại sao một kẻ địch nhỏ bé có thể thắng một kẻ mạnh hơn nhiều. Bằng cách đánh lén”.

“Ông thích bóng tối hơn? Vậy hãy xem thử ông thích ánh sáng mặt trời thế nào”, cô bé la lớn, và nhảy lên. Sherlock cảm thấy tiếng cử động ở cuối vùng bóng tối của căn phòng khi Ông Surd đang chuẩn bị quất ra ngọn roi da được bịt đầu kim loại, nhưng Virginia lao về một bên và chiếc roi quất trượt vào lưng ghế mà cô bé vừa nhảy ra khỏi. Cô chụp lấy tấm rèm nhung đen chạy dài dọc căn phòng và kéo nó, thật mạnh. Sherlock nghe tiếng rách toạc khi tấm vải nhung bị xé rách tuột khỏi cái giá rèm, và rồi, với âm thanh như một trận giông xa xa, toàn bộ tấm vải rơi chậm rãi xuống sàn, để ánh sáng mặt trời tràn vào trong phòng.

Những hình thù trong bộ áo và mặt nạ đen xung quanh phòng che mắt lại, nhưng ánh mắt Sherlock bị hút vào hình dáng của Nam tước, đang ngồi trong một chiếc ghế ngoại cỡ ở đầu kia của chiếc bàn. Đó quả thực là người đàn ông có cặp mắt màu hồng và mái tóc trắng giống như người mà nó đã thấy trong chiếc xe ngựa hồi ở Farnharm. Nghiêng người trong ánh sáng, che mặt bằng một tay trong khi tay còn lại với đến cặp kính đen và đeo nhanh lên đôi mắt nhạy cảm. Bàn tay hắn ta ốm và cong queo, như là nhánh của cây sồi già, và đầu thì lặc lìa trên vai. Hắn ta đang mặc một thứ giống như quân phục: màu đen, trang trí lộng lẫy với những dải viền vàng trên ngực áo và tay áo. Có thứ gì quanh trán hắn ta, một kiểu khung bằng gỗ. Đầu hắn ta bất ngờ dựng thẳng lên và mắt liếc mắt nhìn Sherlock từ sau cặp kính đen, mãnh liệt đến nỗi Sherlock cảm giác được hơi nóng của chúng. Nó để ý thấy có những sợi dây từ khung dẫn lên trên, và những sợi dây này kéo căng lên đúng lúc đầu Maupertuis ngóc thẳng dậy.

Ông Surd đứng cạnh Nam tước, những vết sẹo trên trán xám ngoét trong ánh nắng từ cửa sổ, như một tổ sâu vắt ngang một cái đầu lâu. Hắn liếc nhìn Sherlock và Virginia, ánh mắt hứa hẹn đem đến cái chết, tay vung vẩy chiếc roi.

“Không!” Nam tước rít lên. “Chúng là của ta !”

Ánh mắt của Sherlock bị hút trở lại thân hình cong vẹo của Nam tước Maupertuis. Có thêm vài sợi dây thừng gắn với những khung gỗ nhỏ hơn trên cổ tay và khuỷu tay, và một khung gỗ lớn hơn bọc lấy ngực hắn ta. Những sợi dây thừng to hơn dẫn từ khung ở ngực lên, và khi Sherlock nhìn theo hướng của chúng lên phía trần nhà, nó nhận ra là tất cả dây thừng này đều dẫn về một cái xà ngang bằng gỗ cực lớn giống như là một cái giá treo cổ được treo lơ lửng bên trên Nam tước. Phần cuối của thanh xà gần Sherlock nhất nối với một thanh xà nhỏ hơn hình chữ thập được bao phủ bằng những cái móc và bánh xe bằng kim loại trên những trục quay nhỏ. Những sợi dây thừng đi qua các móc và bánh xe, và Sherlock lần theo chúng đến nơi những người hầu mặc quần áo và đeo mặt nạ đen cuối phòng. Phải có khoảng hai mươi, có thể là ba mươi sợi dây thừng, tất cả đều nối với các phần trên cơ thể Nam tước. Và khi Sherlock quan sát, một cách hoài nghi, vài người hầu dùng hết sức lực kéo sợi dây thừng của chúng, trong khi những người khác để chùng xuống hay chỉ kéo căng mà không thật sự kéo nâng. Và khi họ làm thế, Nam tước được giật thẳng lên.

Ông ta là một con rối: một người rối, hoạt động hoàn toàn dựa vào sự điều khiển của người khác.

“Một hình ảnh kỳ cục, đúng không?” Nam tước rít lên. Miệng và mắt của hắn ta có vẻ là những phần duy nhất trong cơ thể có thể tự hoạt đông được. Hắn ta giơ tay phải lên ra dấu về phía cơ thể, nhưng cái cử động này được tạo thành nhờ một loạt dây thừng nối với cổ tay, khuỷu tay và vai, và những dây thừng nhỏ hơn gắn với các khoen trên đối ngón tay, tất cả chuyển động không phải vì Nam tước muốn cử động mà vì những người hầu trong trang phục đen đã đoán được cái ông ta muốn làm nếu ông ta có thể cử động. “Đây là thứ di sản đế chế Anh để lại cho ta đấy. Ngươi đã nhắc đến Cuộc tấn công của Lữ đoàn kỵ binh nhẹ, nhóc con. Một trận đánh chán ngắt, vô nghĩa dựa trên những mệnh lệnh bị hiểu sai trong một cuộc chiến không nên có. Ta đã ở đó, vào cái ngày u ám đó, cùng Bá tước xứ Lucan [7]. Ta là người liên lạc của ông với kỵ binh Pháp ở sườn trái của ông. Ta đã thấy những mệnh lệnh đó khi chúng được chuyển từ Ngài Raglan [8] tới. Ta biết là những lệnh này được viết một cách tối nghĩa, và Lucan đã hiểu sai những lệnh đó”.

“Điều gì đã xảy ra?” Sherlock hỏi.

“Con ngựa của ta bị kẹt trong cuộc tấn công, và bị đạn đại bác làm cho hoảng sợ. Ta bị hất ra khỏi yên ngựa, ngã nhào xuống đất trước hàng trăm con ngựa Anh. Chúng phi nước đại ngay trên người ta. Ta ngờ rằng chúng còn không trông thấy ta. Ta cảm giác xương ta vỡ khi các vó ngựa đạp lên người ta. Chân ta, tay ta, xương sườn ta, hông ta và đầu ta. Mọi xương chính trong người ta và phần lớn các xương nhỏ đều bị gãy. Trong người ta giống như một trò chơi lắp hình.

“Lẽ ra ông nên chết đi”, Virginia thở ra, và Sherlock không chắc là cô bé nói câu này với sự thương hại hay nuối tiếc.

“Ta được chiến hữu tìm thấy sau khi quân Anh đã bị súng đại bác của quân Nga xé ra thành nhiều mảnh”, Maupertuis nói tiếp. “Họ mang ta từ chiến trường về. Họ băng bó các vết thương của ta. Họ sắp xếp xương ta theo cách tốt nhất có thể, và giúp xương ta liền lại, nhưng cổ ta đã bị gãy, và ta không thể cử động hai chân được mặc dù tim ta còn đập.

Họ không dám mang ta đi quá xa, vì thế ta nằm dài trong một cái lều ở đó trong cái nóng tồi tệ và cái lạnh thấu xương của Crimea trong một năm. Nguyên cả năm . Và mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tuần và mỗi tháng nằm ở đó, ta đều nguyền rủa người Anh và sự ngu ngốc của chúng trong chuyện chỉ làm theo lệnh cho dù là lệnh đó có ngu xuẩn đến thế nào”.

“Ông đã chọn đến đó”, Sherlock chỉ ra. “Lúc đó ông là một người lính. Và ông vẫn còn sống trong khi hàng trăm người tốt đã chết”.

“Và mỗi ngày ta đều ước phải chi ta đã chết như họ. Nhưng ta sống, và ta có một mục tiêu: bắt đế chế Anh phải quì gối. Bắt đầu từ ngươi, thằng nhóc”.

Ngay khi thốt ra câu đó, Maupertuis dường như nổi lềnh bềnh trong không khí và đáp nhẹ lên bàn. Các sợi dây thừng quanh người hắn ta được những người điều khiển rối trong trang phục đen kéo căng lên. Tiếng kẽo kẹt vang dậy trong phòng khi các sợi dây thừng và gỗ kéo căng trọng lượng của Nam tước. Tuy nhiên những người hầu hiểu được điều hắn ta muốn chúng làm. Sherlock đoán chúng đã làm việc cho hắn quá lâu đến nỗi bằng bản năng hiểu được điều hắn nghĩ và chuyển thành hành động ngay lập tức. Ngay khi chân Maupertuis chạm mặt bàn, Sherlock nhảy lên từ cái ghế.

Bên cạnh nó, Virginia cũng làm tương tự.

“Nam tước!”, Ông Surd gọi. “Ông không cần tự mình làm. Hãy để tôi giết lũ nhóc cho ông!”

“Không”, Nam tước rít lên. “Ta không phải kẻ tàn tật! Chính tay ta sẽ xóa sổ những kẻ phá bĩnh hỗn xược này! Tất cả những tháng đó, toàn bộ thời gian nằm liệt giường và thiết kế ra bộ đai này - sẽ không uổng phí. Ta sẽ tự tay giết chúng! Ngươi có hiểu không?”

“Ít nhất hãy để tôi giết con nhóc”, Surd khăng khăng. “Ít nhất hãy để tôi làm việc đó cho ông”.

“Được thôi”, Nam tước nhượng bộ. “Vậy thì ta sẽ giải quyết thằng nhóc”.

Như không có trọng lượng, Maupertuis trôi về hướng Sherlock, chân hắn chuyển động nhưng gần như không chạm mặt bàn. Hắn giơ tay về phía Sherlock, và trong chốc lát Sherlock nghĩ Nam tước mời nó lên trên bàn, nhưng bất thình lình các dây thừng và dây kẽm căng lên bên trong ống tay áo đồng phục của hắn ta và một lưỡi kiếm sáng ngời trượt ra khỏi bao kiếm giấu kín dọc theo cẳng tay của hắn. Các ngón tay trông giống cành cây của hắn khép lại xung quanh chuôi kiếm, dẫn hướng lưỡi kiếm hơn là kiểm soát nó.

Sherlock lùi lại chỗ bộ giáp trụ ở cạnh cửa. Nó chụp lấy thanh kiếm trong tay bộ áo giáp, làm bộ giáp ngã lăn ra sàn.

Sherlock thoáng biết Ông Surd đang bước ra khỏi bóng tối, chiếc roi bịt đầu bằng kim loại đung đưa một cách đe dọa trong tay hắn ta, nhưng rồi Nam tước nhảy ra khỏi bàn về hướng nó, thanh kiếm nhẹ vung vẩy. Cấu trúc giống giàn giáo đỡ hắn ta có bánh xe, và có thêm các người hầu đứng phía sau nó, đẩy và kéo tới lui và vung vẩy theo vòng tròn. Maupertuis có thể đến bất cứ chỗ nào trong phòng trong vòng vài giây, nhanh hơn Sherlock có thể di chuyển.

Nam tước vung kiếm. Sherlock né một cách vụng về, cảm giác được các cơ trên vai bị xé rách. Cái đau chớp lên nơi bị lưỡi kiếm chém trúng. Nam tước bật lên trên không, chém xả lưỡi kiếm xuống đầu Sherlock. Sherlock lăn sang bên trái và lưỡi kiếm của Nam tước xẻ toạc lưng ghế nơi Sherlock vừa ngồi trước đó một tích tắc, làm gỗ vỡ ra và bắn những mảnh vụn ra nhiều hướng.

Sherlock liếc nhìn một cách tuyệt vọng sang phải. Virginia đang lùi lại, Ông Surd đang vung chiếc roi. Gã quất chiếc roi vào mặt cô bé như một con rắn mổ xuống con mồi. Cô bé co rúm người lại, đã quá trễ. Một vết cắt dài và sâu xuất hiện trên má cô bé. Máu bắn thành hình bông hoa trên da cô.

Sherlock rất muốn chạy đến giúp, nhưng Nam tước đã đáp nhẹ xuống đất trước mặt nó. Bật người lên, Sherlock chém kiếm sang ngang, cố cắt đứt một trong những sợi dây thừng và dây nhợ đỡ Nam tước, nhưng những người hầu áo đen đã kéo chủ của chúng lùi lại, ra khỏi tầm với của Sherlock. Khuôn mặt trắng như đầu lâu của Nam tước nở một nụ cười độc ác. Đôi mắt hồng, giống mắt chuột cống của hắn lóe lên một tia chiến thắng. Hắn nhảy lên, chân phải lướt trên tấm thảm và tay phải của hắn cầm thanh kiếm vươn tới trước trong một thế đâm hoàn hảo trong lúc chân trái làm trụ. Sherlock nghe thấy tiếng gầm gừ của những người hầu trong bóng tối khi họ dồn sức nặng của mình vào cái hệ thống để giữ cân bằng cho Nam tước. Thanh kiếm chém vào cổ họng Sherlock. Nó cố đỡ gạt, nhưng bị vấp chân vào nếp gấp của tấm thảm, ngã ngửa, đầu đập mạnh xuống đất.

“Ta đã từng là bậc thầy giỏi nhất về kiếm thuật trên toàn nước Pháp!” Maupertuis hả hê. “Và giờ vẫn thế!”

Virginia la lên, và Sherlock vô thức nhìn sang hướng cô bé. Surd đã dồn cô bé vào chân tường. Một vết cắt khác nằm vắt ngang trán cô bé. Màu đỏ của máu đã bị làm nhạt đi bởi mái màu đồng của cô, lấp lánh trong ánh nắng chiếu qua cửa sổ không được che. Sherlock cố di chuyển về hướng cô bé nhưng thanh kiếm của Nam tước không biết từ đâu đã sượt ngang cổ áo nó làm rách một đường trước ngực áo. Nó vội vã lùi lại, thanh kiếm huơ trước ngực trong một cố gắng tuyệt vọng để ngăn những đợt tấn công của Nam tước.

Với giàn gỗ nâng lên và một tiếng cót két của dây thừng, thân hình của Nam tước được kéo lên và bay về phía trước theo cách mà không một tay kiếm bình thường nào có thể sánh được. Hắn lia ngang thanh kiếm, như một lưỡi hái. Mặc dù hắn tuyên bố mình là một bậc thầy về kiếm thuật nhưng những phong cách của giới kiếm sĩ dường như đã bị phai mờ trong tâm trí hắn. Lúc này hắn chỉ chăm chăm chém mạnh một cách không suy tính về phía Sherlock, và tay của Sherlock mỏi nhừ vì cố gắng chống đỡ những đợt chém. Các cơ bắp nó bỏng rát và các sợi dây gân căng thẳng như dây đàn violin.

Có cái gì đó bay trên không sượt qua đầu Sherlock, và nó quay lại nhìn. Đó là một cái bao tay bằng kim loại, một phần trong bộ giáp trụ mà nó làm ngã lúc nãy. Virginia đã lượm nó lên từ sàn và ném vào Ông Surd, và hắn đang che mặt lại. Virginia lượm một chiếc ủng bằng kim loại lên và quăng mạnh. Đầu ủng bằng kim loại trúng phía trên mắt Ông Surd, và hắn ta hét lên nguyền rủa.

Sherlock lùi lại khi Maupertuis sải bước tới, những sợi dây phía trên con người giập nát này kêu cót két vì căng ra.

Không biết làm cách nào mà những người điều khiển rối trong trang phục đen có thể phối hợp những chuyển động của họ tốt đến thế? Maupertuis bước đi như bất kỳ một người bình thường không bị thương tật nào. Thậm chí có cả sự đường bệ trong các bước đi.

Nam tước giơ thanh kiếm lên qua tai trái và chém xéo vào đầu Sherlock. Sherlock đỡ được cú đánh. Những tia lửa nháng ra khi hai thanh kiếm chạm mạnh nhau bắn ra tung tóe như những con côn trùng sặc sỡ, cổ và vai Sherlock nhức nhối.

Thật vô vọng. Maupertuis là một bậc thầy kiếm thuật, ngay cả khi bị tàn tật thì mọi chuyển động của hắn vẫn được điều khiển bởi những người hầu không tên. Ngay cả những người hầu này tự bản thân chúng cũng là những tay kiếm bậc thầy - điều này Sherlock hầu như có thể tin chắc - hay chúng và Nam tước đã luyện tập cùng nhau quá lâu đến nỗi bọn chúng có thể phối hợp như một cá thể mà không cần phải trao đổi hay suy nghĩ. Maupertuis đã bỏ ra bao nhiêu ngàn giờ để huấn luyện chúng cho đến khi chúng có thể đáp ứng hầu hết những điều hắn muốn.

Sherlock nghiêng người lùi lại, nhưng khuỷu tay và vai đập mạnh vào một thứ gì đó cứng. Bức tường! Nó đã lùi lại hết mức có thể.

Khuỷu tay Maupertuis giật mạnh ra sau và lưỡi kiếm nháng lên như ánh chớp. Tuyệt vọng, Sherlock dịch người sang bên, và lưỡi kiếm xuyên qua cổ áo khoác và tiếp tục cắm ngập vào khoảng trống giữa hai khối đá. Sherlock cố kéo ra, nhưng nó bị dính chặt vào, cứng ngắc như một con bướm trên tấm tiêu bản.

Nó thu hết sức lực, định chờ Maupertuis rút kiếm ra sẵn sàng cho đợt tấn công cuối cùng thì sẽ trượt ra và thoát, nhưng thay vì làm vậy Maupertuis giơ tay trái lên cao. Dây thép và dây thừng vằn lên như các đường gân, và có một vật lướt ra ngoài tay áo bên trái của Nam tước. Lúc đầu, Sherlock nghĩ đó là con dao, nhưng có gì đó lạ lùng ở phần mũi. Nó trông giống một cái đĩa tròn có lưỡi răng cưa hơn.

Có tiếng kêu vo vo trong bóng tối đằng sau Maupertuis và các bánh xe bắt đầu xoay tròn, làm bắn tung ra những mảnh ánh sáng ra mọi hướng. Sherlock có thể cảm nhận một luồng khí thổi vào mặt nó khi Nam tước đưa cái bánh xe có răng cưa ngày càng tiến gần hơn đến mắt phải của nó.

Sự thất vọng tràn ngập trong nó. Sherlock không phải là đối thủ của Nam tước. Nó không thể chống cự kiểu trừng phạt này thêm giây phút nào nữa.

Nhưng nó phải cứu Virginia.

Ý nghĩ này thúc đẩy nó nỗ lực lần cuối. Nó vặn người, kéo tay ra khỏi ống tay áo khoác và ngã xuống nền đá lát khi cái đĩa cưa đụng mạnh vào tường, cắt một rãnh cạn và làm bắn ra những tia lửa và những mảnh đá vụn. Nam tước nguyền rủa, và cố kéo thanh kiếm ra khỏi khe hở giữa các viên đá.

Nếu Sherlock không thể đánh bại Maupertuis bằng các kỹ năng của một kiếm sĩ, nó có thể đánh bại hắn bằng sức mạnh của trí óc. Tất cả những gì nó phải làm là tìm ra một điểm yếu, thứ nó có thể khai thác. Và điểm yếu đó phải là thứ gì đó liên quan tới cách Maupertuis di chuyển hay là được làm cho di chuyển. Đó là điểm yếu của hắn. Sherlock một lần nữa cố tấn công vào những sợi dây thừng và dây nhợ dùng để giữ hắn không ngã nhưng Nam tước đã ý thức được việc đó, và cố gạt đỡ lưỡi kiếm vô vọng của Sherlock bằng cái cưa đĩa đang xoay trong khi tay phải giật mạnh lưỡi kiếm ra.

Lùi người lại, Sherlock suýt vấp phải phần còn lại của cái ghế nó đã ngồi lúc nãy, vốn đã bị chém thành nhiều mảnh dưới lưỡi kiếm của Nam tước. Tiếng gỗ kêu lách cách khi nó đá phải, và một kế hoạch rời rạc được hình thành trong đầu nó. Không chờ đến lúc nghĩ thật kỹ về kế hoạch, Sherlock cúi xuống và nhặt lấy mảnh vỡ lớn nhất của cái ghế bằng tay trái - mảnh ghế gồm có một tay dựa, một phần chỗ ngồi và một khúc chân trái của ghế. Khi Maupertuis chém một nhát dữ dội xuống phần trán đang để trống của Sherlock, nó giơ mảnh ghế lên đỡ. Nhát chém của Nam tước dính sâu vào trong gỗ. Trước khi hắn có thể rút dao ra, Sherlock tiến tới, giơ kiếm lên cao quá đầu Nam tước. Mu bàn tay Sherlock tì mạnh vào một trong những sợi dây thừng đang giữ Maupertuis đứng. Nó xoay tấm ván, làm thanh kiếm gần như văng khỏi tay Nam tước, rồi lại xoay tấm ván ngược lại lần nữa. Ở giữa những sợi dây thừng, mảnh ghế treo trên không, lơ lửng. Sherlock buông mảnh ghế ra, rồi chụp lấy sợi dây thừng đầu tiên, rồi phần còn lại của toàn bộ dây thừng và dây nhợ và, dùng hết sức mạnh của mình, làm rối toàn bộ chúng đằng sau miếng gỗ.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nam tước la lên, nhưng đã quá trễ. Những sợi dây giữ hắn đứng vững bây giờ giống như trò chăng giây qua ngón tay, bị cái chân và tay dựa của mảnh ghế gỗ làm kẹt cứng một chỗ. Maupertuis lúc lắc trong vô vọng. Những người hầu trong bóng tối cuối phòng cố gắng với tất cả sức lực, nhưng không có kết quả. Họ không thể làm văng phần còn lại của cái ghế ra khỏi những sợi dây thừng.

Bước lùi từng bước, Sherlock quét thanh kiếm lướt qua các sợi dây thừng, cắt rời năm sáu sợi. Lực căng bất thình lình lỏng ra, các sợi dây văng vào trong các góc của căn phòng. Cánh tay của Nam tước buông thõng xuống, và đầu hắn ngoẹo về một bên.

“Ngươi sẽ trả giá cho việc này”, hắn rít lên.

“Gửi hóa đơn cho tôi”, Sherlock nói lặng lẽ. Nó quay về chỗ Virginia đang đứng, sẵn sàng nhảy đến để giúp, nhưng nó thấy cô bé đang giáng mạnh phần cạnh sắc của cái mũ sắt của bộ áo giáp lên đầu Ông Surd. Gã ngã xuống sàn, bất tỉnh, người đầy máu.

“Mình đang muốn đến giúp cậu”, Sherlock nói.

“Lạ nhỉ”, Virginia đáp. “Mình cũng đang muốn đến giúp cậu”.