← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Da đầu Sherlock đau rát như đang bốc cháy. Cậu chụp lấy cánh tay của người này và rướn mình theo, cố gắng thả lỏng sức nặng của toàn thân theo bàn tay đang nắm chặt tóc mình. Cậu thậm chí còn nghĩ là từng mảng tóc sẽ bị tuột ra tận gốc, làm da đầu tứa máu lộ hết thịt ra ngoài.

“Tôi chỉ muốn lấy lại trái banh thôi mà!” cậu la lên.

Người này vẫn lờ đi. Hắn vừa kéo lê Sherlock vừa tuôn ra những lời chửi rủa tục tĩu.

Sảnh chính căn nhà được thắp sáng nhờ ánh nắng rọi xuống từ ô cửa sổ cao trên trần. Nó khá trống trải vì rất ít đồ đạc. Tiếng bước chân của hắn ta nện vang vang trên nền nhà lát gạch.

Hắn đẩy mạnh một cánh cửa phòng và kéo Sherlock vào trong. Đó là một căn phòng khách với những chiếc ghế bọc vải hoa sặc sỡ được phủ vải lót lên trên để ngăn dầu nhờn trên tóc thấm bẩn ghế, một vài cái bàn rải rác xung quanh, nằm chỏng chơ với vài miếng lót ly để sẵn. Mọi thứ tạo nên cảm giác căn nhà được bài trí sơ sài qua quít chứ không phải trang trí để ở. Một chỗ ở, không phải ngôi nhà đúng nghĩa.

Và, có một cái xác đang nằm trên sàn. Khi Sherlock bị lôi xềnh xệch ngang qua và bị ném vào ghế, cậu chỉ kịp nhìn thấy đôi ủng và phần thân dưới của cái xác đang nằm úp mặt xuống thảm.

Cậu nhanh tay rờ lên đầu kiểm tra xem có máu chảy do thịt bị lòi ra, hay có miếng da nào sắp bị bong tróc không nhưng mọi thứ có vẻ bình thường. Trừ cái cảm giác đau đớn là có thật.

“Làm ơn đi mà!” cậu la lên, cố gắng giả vờ mình là nạn nhân vô tội, lỡ đi ngang qua, “thả tôi ra đi. Cha mẹ tôi sẽ lo lắng cho tôi lắm đấy! Họ sống ngay cuối đường kia thôi!”

Người này không đáp lại cái nhìn chằm chặp của Sherlock. Thay vào đó, đầu hắn ta cứ giật tới giật lui như con chim đang gật gù, hắn rảo bước tới lui từ cửa sổ sang cửa chính, rồi lại quay ngược lại.

Sherlock tranh thủ nhìn kỹ kẻ này. Cậu chỉ mới kịp thấy vết sẹo trên má trái của hắn lúc ở ngoài cửa, và giờ cậu cố gắng rà soát thật kỹ thân hình hắn để tìm kiếm thông tin hữu ích.

Bộ đồ hắn đang mặc có chất liệu vải khá tốt. Nó màu đen, thẳng thớm, kiểu áo khoác và kiểu quần làm Sherlock nghĩ rằng chúng được thiết kế bởi một thợ may lành nghề. Nó khác hẳn kiểu đồ giống y như cái bao bố có thêm hai tay áo mà một vài người xung quanh Farnham vẫn hay mặc. Nhưng kiểu áo này có gì đó là lạ, nó... mang hơi hướng ngoại quốc. Sherlock tự hỏi có cách nào chỉ cần nhìn đường kim mũi chỉ mà người ta đoán ra được người thợ may theo phong cách nào - chẳng hạn như Đức, hay Anh, hay Mỹ không nhỉ.

Hắn ta ốm nhom, xương cổ tay và trái cổ nhô ra góc cạnh. Góc mặt bên phải của hắn trông khá điển trai với hàng ria mép rậm và kiểu râu dê trên cằm. Nhưng nửa bên trái thì thật kinh tởm. Da thì đỏ căng, bóng lộn, và nứt nẻ như đất trên mặt trăng. Phần râu hàm thì thưa thớt và cằn cỗi, đâm chọt lên trên da như tàn tích còn lại của một khu rừng sau khi bị cháy trụi. Và hốc mắt của hắn như một hố sẹo sâu đỏ hoắm hằn lên khuôn mặt.

“Thưa ông...” Sherlock vừa định nói thì bị cắt lời một cách thô lỗ. “Câm mồm lại!” Hắn ra lệnh. Giọng hắn the thé quyện chút rên rỉ ma quái làm Sherlock nổi da gà. “Câm mồm ngay, đồ con hoang nhãi nhép!”

Giọng hắn đượm thứ ngữ âm không phải của người Anh. Nó hơi giống cách Amyus và Virginia hay nói, nhưng không hẳn như vậy. Có vẻ chuẩn hơn. Hắn nói như thể buộc người khác phải nghe. Hắn diễn xuất, đúng vậy, hắn nói như đang biểu diễn trên sân khấu. Sherlock đã từng xem những vở kịch ngoài trời dài như bất tận của Shakespeare tại nhà cha mẹ mình ở Reigate, và nếu không vì cảm giác đau đầu do bị kéo thì Sherlock chắc chắn gã này là một diễn viên từ cách đứng đến kiểu nói năng.

“Bọn tao còn bao nhiêu thời gian nữa hả?” Hắn hỏi cộc lốc.“Tụi kia khi nào quay lại?”

“Tôi không...” Sherlock định nói thì hắn bước tới đấm thốc mạnh vào mặt cậu. Đầu Sherlock choáng váng, mắt hoa cả lên. Sững sờ, cậu nếm thấy có máu đang tuôn ra.

“Đừng hòng lừa tao thằng nhãi. Tao có thể ngửi được mùi nói láo nghe chưa. Tao còn bao nhiêu thời gian nữa hả?”

“Có thể một tiếng nữa...” Sherlock trả lời. Cậu không biết chắc tên này muốn gì, nhưng cậu chắc chắn hắn ta không được bình tĩnh. Nên tốt nhất là phải hùa theo.

“Khói...” hắn bất chợt thốt lên. Đầu ngẩng cao, hắn bắt đầu hít hít. “Tao ngửi thấy mùi khói.” Đột nhiên hắn quay sang Sherlock. “Cần phải trốn thôi. Về lại Phương Đông. Ở đó an toàn hơn. Nhiều người truy lùng tao ở đây quá rồi. Quá nhiều tai mắt.”

“Tôi có thể hậu thuẫn cho ông, tôi sẽ kiểm tra xem bờ biển có ổn không,” Sherlock đề xuất.

“Bờ biển hả!” Mắt hắn dường như sáng lên. “Tụi tao có một cái thuyền. À không, một con tàu. Bọn ta có thể dong buồm đến Hong Kong. Trốn ở đó an toàn hơn.”

“An toàn hơn là sao?” Sherlock hỏi, nhưng kẻ này cứ trừng trừng nhìn cậu đầy giận dữ.

“Đừng có giả vờ là mày không biết. Mày nắm hết cả đấy. Thằng nhãi nhép.”

Sherlock chợt nhớ đến buổi nói chuyện tại trang viên Holmes và cố đánh giá xem liệu gã này thật sự có gan để ám sát ai không, chưa nói gì đến Tổng thống của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Hắn rõ ràng đang trong tình trạng tâm thần bất ổn, gần như là suy nhược thần kinh, nhưng hắn ta là người Mỹ, và có thể những việc đã trải qua làm hắn hầu như phát điên. Sherlock cảm thấy hiện mình đã đủ thông tin để báo lại với ông Amyus Crowe và anh Mycroft - vấn đề là liệu cậu có bao giờ thoát khỏi được đây hay không.

Đầu hắn ta đột nhiên giật ngược ra sau, như thể nó bị buộc vào một sợi giây và bị ai đó bên ngoài kéo mạnh. “Khói!” hắn la lên, rồi lao ra khỏi phòng, để Sherlock lại một mình.

Với một cái xác.

Trong phút chốc, Sherlock định bỏ chạy. Nếu dùng hết tốc lực cậu có thể chạy qua mặt tên bắt mình, ngay cả khi hắn vẫn còn đứng bên ngoài sảnh, để đến được cửa chính. Hoặc cậu có thể chạy hướng ngược lại đến cửa sổ phòng khách và trèo thoát ra ngoài vườn. Matty chắc đang chờ cậu và cả hai sẽ nhảy lên ngựa phi thoát thân.

Nhưng có một cái xác ở đây, cậu thấy mình cần phải kiểm tra xem người này đã chết rồi hay chỉ bị thương thôi. Cậu biết không thể cứ thế mà bỏ chạy được. Nếu không chắc cậu sẽ bị ám ảnh day dứt cả đời.

Cậu rời khỏi ghế và cúi xuống ngồi bên cạnh cái xác, vừa đề phòng gã bắt mình quay lại. Đó là một người đàn ông có bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng. Đầu ông ta ngoẹo sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng Sherlock cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng thở nặng nhọc bằng miệng. Tóc phía sau đầu ông ta bết đầy máu, quết chặt lại với nhau thành một nùi đặc cứng dẻo quẹo. Ông ta rõ ràng bị đánh từ phía sau gáy và ngã xuống. Thật may mắn là người này vẫn còn sống.

Sherlock ngẫm nghĩ giây lát. Kẻ vừa lôi xệch cậu vào nhà rõ ràng là bị loạn trí. Vậy liệu người nằm trên sàn này có phải là người giữ cửa? Hay là vệ sĩ nhỉ? Và kẻ điên kia đã đánh gục ông ta để tìm cách thoát khỏi ngôi nhà chăng?

Sherlock xoay kéo người đàn ông bất tỉnh vào một kiểu nằm dễ chịu hơn, để ông ta không bị nghẹt thở vì tư thế đầu của mình. Cậu để ý thấy quần áo của người này cũng được cắt may theo kiểu tương tự, từ cùng một chất liệu vải với tên bắt cậu. Vậy là họ có thể cùng đến từ một nơi.

Có tiếng động từ sảnh vọng vào làm Sherlock sực tỉnh. Cậu nhanh chóng quay lại chiếc ghế trước khi kẻ điên rồ kia quay vào. Trán hắn ánh lên những giọt mồ hôi nhưng vết sẹo đỏ bóng bên má phải của hắn lại khô nứt nẻ.

“Có một con tàu đang đợi chở tao tới Trung Quốc!” hắn nói, mắt mở to thao láo đến nỗi tròng trắng như lồi ra ngoài, giống như một con ngựa đang khiếp hãi, và Sherlock hiểu ngay là hắn ta đang bị ảo giác về sự hiện diện của con tàu, cũng như về mùi khói vậy. Sherlock nghĩ đó chính là mùi khói của đám cháy đã gây ra cho hắn vết sẹo khủng khiếp trên mặt.

“Vậy ông đi trước đi,” Sherlock bảo, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể. “Tôi sẽ đi theo ông.” Cậu đang hy vọng rằng giọng nói tự tin và bình tĩnh của mình may ra có thể thuyết phục hắn ta quay lưng lại và bước đi, nhưng mọi thứ xảy ra ngược lại. Hắn ta đưa tay lên trước mặt cậu, và Sherlock lạnh cả sống lưng khi thấy kẻ này đang cầm một khẩu súng bạc nòng dài với hộp đạn xoay ngay trên tay cầm.

“Không được để lại dấu vết nào!” hắn tuyên bố, và chĩa súng ngay trán Sherlock.

Sherlock phóng ra khỏi ghế ngay lúc khẩu súng nổ to bốc đầy khói, và miếng vải lót ghế ngay đầu cậu nổ tung làm vải và lông ngựa nhồi ghế tung tóe khắp nơi. Cậu chồm ra từ sau một chiếc bàn và ném mạnh nó về hướng kẻ đang cầm súng. Hắn điên loạn bóp cò lần nữa, đầu đạn chì xé toạc mặt bàn ra từng mảng lớn, làm nó xoay tròn bắn ra xa.

Hắn tiếp tục nhắm vào Sherlock. Lần này đầu đạn rít ngang qua đầu cậu và trúng cửa sổ làm mặt kính vỡ vụn.

Sherlock tháo chạy ra cửa dẫn đến sảnh chính. Viên đạn thứ tư nhắm trúng khung cửa, xé nát gỗ thành những mảnh vụn khi Sherlock vụt qua.

Nhưng khoảng cách từ sảnh đến cửa trước quá xa. Chỉ cần lúc cậu đang loay hoay mở cửa thì gã điên đó đã có thể chạy đến sảnh và tiếp tục bắn. Lúc đó thì coi như tàn đời hết chạy. Thế là thay vào đó cậu đổi hướng và chạy lên lầu.

Kẻ điên rồ kia xuất hiện ngay chân cầu thang đúng lúc Sherlock vừa chạm được chân lên sảnh tầng trên. Hắn đang xoay sở tra đạn lại vào súng. Rõ ràng lần này hắn không điên lắm, Sherlock thoáng nghĩ khi chạy nước rút dọc theo sảnh. Đột nhiên cặp sừng nai đang treo ở tấm khiên trên tường bị xốc mạnh lệch qua một bên khi một tiếng súng nữa vang

đùng! bên dưới nhà; một cái lỗ xuất hiện ngay trên một trong hai hốc mắt từng có đôi mắt đẹp như thủy tinh của con nai. Con thú này không đủ đáng thương khi đã bị bắn một lần hay sao, lần này nó lại bị bắn tiếp nữa, và tệ hơn là nó còn không thể chạy trốn.

Giờ phải chọn giữa hai cánh cửa để tẩu thoát. Sherlock có thể nghe được tiếng chân nện trên cầu thang. Cậu cố nhớ trong hoảng loạn xem thiết kế bên ngoài của ngôi nhà lúc mới thấy như thế nào. Có rất nhiều hoa đậu tía mọc leo lên cửa sổ. Nhưng bên trái hay bên phải nhỉ?

Cậu chọn bên phải, chỉ trong nháy mắt. Nếu còn chần chừ xác định cửa nào nữa là cậu chết chắc. Chỉ có cơ hội năm mươi trên năm mươi thôi.

Cậu dồn lực vào tay đẩy cánh cửa hé mở và lách người nhanh vào khe trống, sau đó nhanh tay đóng lại ngay. Nếu gã điên kia kiểm tra cả hai phòng ngủ thì Sherlock sẽ có thêm vài phút nữa để thoát trước khi bị phát hiện.

Có một cái giường ở giữa phòng, chưa được trải thẳng, như thể người nằm trên nó đã nhảy xuống và mặc quần áo ngay vào mà không quan tâm đến việc trải dọn gọn gàng, và thậm chí cũng không có người hầu phụ dọn dẹp phòng nữa. Sherlock cho rằng người duy nhất sống trong căn nhà có thể là gã điên cầm súng và vệ sĩ của hắn. Nếu họ đang âm mưu gì đó xấu xa, hay đang lẩn trốn khỏi một hiểm họa nào đó, thì việc có người hầu trong nhà quả là rất liều lĩnh. Tốt nhất là bọn họ nên sống tách biệt, tránh xa mọi dòm ngó xung quanh. Và điều đó cũng có nghĩa là họ phải làm hết tất cả việc nấu nướng và dọn rửa cho mình.

Và cũng chính điều đó làm Sherlock chợt nghĩ rằng có thể có thêm ít nhất một người, nếu gã điên kia luôn phải được để mắt đến.

Vừa lo lắng để ý đến tiếng động hoặc bất cứ cử động nào ngoài cửa, Sherlock vừa đi rón rén đến cửa sổ. Trong lúc đi ngang qua giường, cậu nhác thấy một cái giỏ hiệu Gladston đặt trên sàn nhà sát bên cạnh. Miệng giỏ mở rộng, và Sherlock có thể thấy được ánh lóe sáng của kính và kim loại. Tò mò, cậu tiến lại gần và nhìn vào bên trong.

Nằm trong một góc giỏ là rất nhiều ống thủy tinh nhỏ chứa dung dịch không màu được cột lại với nhau thành từng cụm. Dưới đáy giỏ là một bộ dụng cụ y tế, dao mổ và những thứ tương tự bị quăng lung tung. Và nằm tách biệt tất cả là một cái hộp dài, phẳng, mà chỉ cần nhìn thôi là Sherlock nhận ra ngay. Cậu đã thấy những cái hộp giống như thế được bác sĩ mang theo để chữa trị cho chị gái cậu những lúc chị bị bệnh. Những cái hộp này thường đựng những ống tiêm dưới da: những cái ống thủy tinh rỗng có chuôi cầm là một cái pít-tông và đầu ống là những cây kim nhọn hoắt, được sử dụng để tiêm thuốc vào tĩnh mạch. Trong giây lát cậu có cảm giác như không còn ở trong căn phòng hiện tại nữa, mà đang ở trong chính ngôi nhà của mình, nhìn qua khe cửa để quan sát các bác sĩ và y tá đang bận rộn xung quanh giường bệnh của chị gái. Kim tiêm và ống tiêm luôn thu hút cậu: sự lấp lánh của kim loại, những chức năng phi thường, cách chúng xóa tan khoảng cách bên trong và bên ngoài cơ thể con người. Đó là cách chúng làm mọi thứ tốt hơn lên. Đó là cách chúng làm cho những tiếng kêu thét phải dừng lại. Cậu rùng mình. Không còn thời gian cho những hồi tưởng đâu. Sau lưng cậu đang có một gã điên cầm súng dí theo đòi mạng kia kìa.

Trong giây lát cậu nghĩ cánh cửa sổ đã bị cài then hoặc là bị đóng dính chặt. Nó chẳng mảy may di chuyển khi cậu đẩy lên. Nó phải mở được chứ, cậu tự trấn an mình. Nếu căn phòng này có cả tá dụng cụ y tế như thế này thì nó không phải là phòng của gã điên kia, vậy thì không có lý gì mà cửa sổ bị bịt kín được.

Cửa sổ phòng gã điên, cậu dám chắc, sẽ phải có cả song sắt chắn lại nữa.

Cậu dùng hết sức bình sinh để đẩy cửa lên và trong tiếng rít cọ xát của gỗ với nhau, cánh cửa bắt đầu nhích lên.

Một làn gió mát rượi khẽ lùa táp vào mặt cậu. Cậu vừa oằn mình bò ra ngoài vừa nhìn xung quanh. Chẳng thấy bóng dáng của Matty trong vườn cũng như ngoài đường. Chẳng có bóng dáng một ai cả.

Cậu nhìn xuống. Đám dây hoa đậu tía phủ đầy từ trên cao xuống những bồn hoa bên dưới. Vậy là cậu có thể leo xuống rất dễ dàng.

Sau đó thì sao? Nếu gã điên kia vào được phòng trong khi cậu vẫn còn đang leo dở chừng thì cậu sẽ thành một tấm bia đỡ đạn. Hắn ta sẽ tha hồ xả súng vào đầu cậu và nhìn nạn nhân rơi xuống.

Cậu ngước nhìn lên. Giàn hoa bám đầy lên tận mái nhà, tua rua của nó bấu chặt vào trát vữa giữa những viên gạch trên tường. Và trên cao có một cái ban công hay đại loại là cái khung gì đó chạy dọc quanh mép. Nếu gã điên vào được phòng và chạy băng qua để tới được cửa sổ đang mở thì phản xạ đầu tiên của hắn sẽ là nhìn xuống. Và nếu Sherlock khi đó đang trèo lên thì cậu có thể thoát được. Ít nhất thì cậu cũng có thêm được vài giây cho mình.

Cậu đứng lên bệ cửa sổ và túm lấy đám dây hoa bằng tay phải, còn tay trái vươn ra kéo cửa sổ đóng lại một cách cẩn thận. Con đường lui của cậu coi như bị cắt đứt, nhưng dù sao cũng cho cậu thêm chút ít thời gian an toàn.

Cậu rướn chân phải qua một bên, dò dẫm cẩn thận sao cho nó chạm được vào nơi hai dây rua tua móc vào nhau để tạo bàn đạp đỡ sức nặng của cả cơ thể. Sau một lúc tưởng dài như vô tận, cuối cùng cậu cũng tìm được điểm tựa nâng đỡ mình.

Sợ sệt, cậu để những giàn hoa đỡ mình và dùng chân còn lại dò dẫm kiếm tìm điểm tựa chân khác. Khi đã tìm thấy, cậu đẩy bật người lên và dùng tay trái chụp lấy một dây hoa. Khi tìm thấy một khe hở giữa hai viên gạch trên tường, cậu nhét những ngón tay bám chặt vào chúng và nhấc mình lên. Một cách chậm chạp, từng bước từng bước một, cậu nâng được thân người mình qua khỏi khung cửa sổ và từ từ leo lên hướng mái nhà.

Bụi của vôi gạch lúc này bắt đầu rơi ra và rớt vào mắt làm cậu phải lắc đầu, mắt nhắm tịt lại để rẩy chúng đi. Nhưng càng lúc càng có nhiều mảng gạch vụn nhỏ rơi đầy xuống đầu và vai cậu.

Giàn hoa đột ngột rung chuyển dưới thân hình Sherlock. Cả sức nặng cơ thể cậu bị kéo bật ra, kéo luôn những dây tua rua đang bám chặt vào những khe hở hay những lằn nứt nẻ trên khắp mảng tường vôi. Cậu có thể cảm thấy trọng lực của mình đang dần bị tách xa khỏi bức tường. Liếc nhìn xuống, cậu lập tức thấy buồn nôn vì mặt đất cứ như đang quay mòng mòng bên dưới theo độ lắc lư của cậu. Giàn hoa bên tay phải có vẻ bị tuột ra, cậu liền với tay sờ soạng để túm dây hoa khác cao và chắc hơn. Khi những ngón tay đã bám được vào những dây hoa dày đặc và chắc chắn, cậu dùng chân phải đẩy cả người lên, trong khi tay trái cũng vừa tóm được một góc ngói lợp nhẵn nhụi của mái nhà. May mắn là cậu có thể nghỉ mệt trong giây lát để lấy hơi chuẩn bị leo tiếp.

Chợt cậu nghe tiếng cửa sổ đang mở kèn kẹt bên dưới.

Hoảng hồn, cậu ép người sát vào tường hết mức có thể.

Sherlock cảm thấy, hơn là nhìn thấy, một bóng đen thò đầu ra ngoài cửa sổ và quan sát bên dưới. Nín thở, cậu tuyệt vọng cố gắng không tạo ra một tiếng động nhỏ nào để tránh bị phát giác.

Bụi vôi vữa vẫn tiếp tục rơi rớt lên đầu cậu. Sherlock cảm giác mớ dây hoa mình đang bám bên tay phải bắt đầu lỏng dần. Cậu đã bám vào nó quá lâu - cậu nên chuyển sức nặng của cơ thể sang chỗ khác, nhưng lại không dám nhúc nhích.

Càng lúc càng có nhiều bụi vôi rơi vào mắt làm cậu phải nháy liên tục.

Mũi cậu chợt ngưa ngứa. Cậu muốn hắt xì nhưng phải chun mũi và kìm chặt chúng lại.

Cái bóng đung đưa tới lui xem xét phía bên dưới kỹ càng như ngọn đèn quét hải đăng. Trong khu vườn sau nhà phía xa, Sherlock có thể nhìn thấy rất nhiều thùng gỗ chồng chất lên nhau. Qua nhiều khe hở của đống thùng đó, Sherlock thoáng thấy có gì đó đang di chuyển trong thùng, nhưng cậu lập tức quên ngay khi cảm thấy cái bóng bên dưới đang loay hoay nhìn quanh và ngẩng đầu lên.

Nhìn cậu.

“Đồ chó con láo xược hèn nhát!” hắn ta thét lên và tiếp tục nã súng.

Viên đạn chì bay vù vù sướt qua tai Sherlock như những con ong bắp cày bay điên loạn. Cậu cảm nhận được hơi nóng bốc ra trên tóc mình. Liều lĩnh, Sherlock kéo người lên hẳn rìa mái nhà nhẵn nhụi rồi co hai chân lên theo trong khi gã điên vẫn tiếp tục bắn tới tấp.

Mọi thứ đột nhiên im lặng khi cậu ngừng lại thở. Vừa trượt dài xuống gờ mái nhà, Sherlock vừa liếc xuống bên dưới.

Khung cửa sổ trống rỗng. Gã điên kia chắc đang theo cầu thang bộ lên mái nhà để tóm cậu đây.

Sherlock nhìn quanh trong tuyệt vọng. Rìa mái nhà mà cậu đang men theo chỉ rộng chừng nửa mét. Mái nhà được lợp nghiêng dốc lên đến đỉnh. Trong khi đó các khung cửa sổ áp mái trổ xuống các phòng ngủ tầng hai hoặc kho chứa đồ lại cách rìa hơn ba mét.

Cậu phải nhanh chóng tìm lối thoát thân thật nhanh mới được.

Và cậu cũng biết rằng đi ngược lại theo lối giàn hoa là không còn kịp nữa, nên tiếp tục đi hết tốc lực men theo rìa để đến được khung cửa sổ gần nhất. Nhưng nó bị khóa hay kẹt gì đó không thể mở được. Cậu tiếp tục di chuyển đến cánh cửa sổ kế tiếp, nhưng tình hình cũng y như thế. Khung cửa sổ thứ ba thì chịu nới ra một chút nhưng viền gỗ của nó đã bị cong oằn lên không thể nhúc nhích thêm tí nào.

Cậu định đi tiếp đến khung cửa sổ thứ tư thì đột nhiên nhác thấy gã điên đang đứng chắn trên rìa mái ôm lấy mặt sau ngôi nhà. Hắn rõ ràng đã tìm được lối đi lên trước khi Sherlock tìm được lối vào nhà.

Hắn chĩa họng súng dài ngay ngực Sherlock.

“Chết, xuống địa ngục,” hắn thét lên, nước bọt văng ra tung tóe, “và nói là tao đã gửi mày xuống nghe chưa thằng nhãi nhép!”

Sherlock lúc này chỉ biết chờ cho viên đạn chì bay vào và hất tung cậu rớt khỏi mái nhà. Trong thoáng chốc cậu tự hỏi không biết là viên đạn có kịp giết chết mình trước khi bị rớt xuống hay không. Đó có thể là trải nghiệm cuộc đời cuối cùng của cậu.

Bỗng một người đàn ông khác xuất hiện, men theo góc cua của mái nhà. Gã này trông rất lực lưỡng với mái tóc màu nhạt, trên mũi và hai má nổi vằn vện gân xanh. Gã dùng tay trái chụp và khóa cổ gã điên, cùng lúc dùng tay phải đâm mạnh một mũi tiêm vào vai. Sau đó gã đẩy píttông để chất thuốc gì đó nằm trong ống tiêm đi thẳng vào mạch máu gã kia.

Gã điên lập tức thõng người ra và làm rớt khẩu súng lăn lóc cóc trên mái nhà.

Gã mới đến kéo ống tiêm ra và chùi sạch chất lỏng còn rơi rớt trong khi gã điên ngã sụm lên mép mái nhà. Gã này giờ mới đứng thẳng lên, nhìn Sherlock chằm chặp.

“Mày làm cái quái gì ở đây vậy hả?”

“Tôi chỉ đang tìm kiếm trái banh trong vườn,” Sherlock trả lời, cố gắng tỏ ra ngơ ngác và dễ tổn thương, “thì ông này túm lấy và lôi tôi vào nhà.” Lúc gã mới đến đứng thẳng lên, cậu để ý thấy gã có mang theo một khẩu súng lục ổ quay và để cái nòng thõng theo chân.

“Vậy nó muốn làm gì mày khi lôi được mày vào nhà?”

“Tôi không biết. Tôi thề là tôi thật sự không biết.”

Gã mới xuất hiện im lặng trong giây lát, vẻ suy nghĩ. Cái nòng súng dài gõ nhẹ vào quần gã.

“Vào nhà đi,” cuối cùng gã nói, vung nòng súng lên chĩa vào Sherlock. “Và mang tên này theo mày,” gã nói thêm, gật đầu về phía gã điên đang bất tỉnh. “Kéo hắn đi qua góc cua. Bên đó có một cái cửa sổ đang mở. Cứ để nó tuột xuống.”

“Nhưng...”

“Đừng cãi, thằng nhãi. Cứ làm theo lời tao nói đi.”

Sherlock hết nhìn gã này lại liếc sang họng súng. Gã không có chút gì bực dọc hay nổi điên cả. Gã hoàn toàn tỉnh táo nhưng cũng có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Sherlock tiến đến và ghé vai đỡ gã điên để kéo lên. Gã vạm vỡ liền lùi lại để tránh đường. Sherlock kéo cái xác bất tỉnh vòng qua khúc cua để đi đến cửa sổ, và luôn luôn cảnh giác rìa mái nhà. Chỉ cần hụt một bước là cậu sẽ rơi xuống ngay.

Thân hình của gã điên quá nặng và rất khó để xoay xở. Mồ hôi Sherlock túa ra khắp người khi đánh vật với việc vác hắn. Cuối cùng thì cậu cũng nhét được một nửa người hắn xuống cửa sổ phòng ngủ. Một cách khó khăn, cậu vừa trèo vào vừa kéo cái thân hình nặng nề theo.

Trong suốt khoảng thời gian đó, gã vạm vỡ với cây súng vẫn đứng quan sát kỹ càng.

Đột nhiên một đôi tay vươn qua vai Sherlock và ôm gọn cái xác bất tỉnh.

“Tao sẽ lo cho nó từ đây”, một giọng the thé vang lên.

Sherlock quay đầu lại vô cùng ngạc nhiên. Có thêm một tên thứ tư nữa đang đứng gần cậu. Gã này trông lùn, béo tốt và hói. Tai trái của gã bị sứt nham nhở.

Sherlock lùi lại, để kẻ mới đến kéo lê cái xác bất tỉnh trên sàn ra ngoài hành lang và vào một phòng khác. Phòng này đã có sẵn chìa khóa tra vào ổ cửa. Bên trong, lúc gã thứ tư đang xoay xở với cái cơ thể bất tỉnh trên giường, Sherlock để ý thấy đúng là phòng này có thanh chắn trên các cửa sổ.

Đây mới chính là phòng của gã điên.

Kẻ thứ ba - gã vạm vỡ có mái tóc vàng óng - đang đứng chắn ngay cửa ra vào.

“Gilfillan thế nào rồi?” Gã hỏi.

“Bị thương nặng ngay đầu,” Gã đầu hói thấp lùn trả lời, vẫn loay hoay với gã điên trên giường. “Khi tỉnh dậy nó sẽ đau đầu lắm đấy, nhưng tao nghĩ là nó ổn,” gã cười khẩy. “Sọ nó dày lắm. Mày phải đánh nó mạnh hơn nữa thì may ra mới gây ra hậu quả tệ hơn.”

“Tao sẽ làm thế,” gã vạm vỡ gầm gừ. “Đồ chết tiệt, sao lại để thằng Booth tấn công như thế chứ. Nó có thể làm hỏng hết kế hoạch đấy. Tệ nhất sẽ là lúc thấy thằng Booth chạy điên loạn khắp cái xó quê mùa này, đặc biệt là với tình trạng hiện tại của nó.”

Booth! Sherlock cố không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, nhưng cậu cảm giác sự hài lòng đang lan tỏa ấm áp trong người. Tên đó chính là John Wilkes Booth, chứ không phải

là John St Helen.

Gã vạm vỡ vẫn đang nói, chĩa súng về hướng Sherlock. “Và giờ, tại vì nó mà chúng ta phải đèo thêm một nhân chứng nữa.”

Gã đầu hói bỏ dở việc đang làm và bây giờ mới nhìn sang

Sherlock. “Giờ chúng ta làm gì với nó đây, Ives?”

Gã vạm vỡ - tên Ives - nhún vai. “Tao thấy chúng ta đâu có nhiều sự lựa chọn đâu.”

Gã đầu hói đột nhiên có vẻ sợ hãi. “Này, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Mày biết đó, ta không thể để nó đi sao?” Gã quay sang Sherlock. “Mày không thấy gì hết phải không nhóc?”

Sherlock cố tỏ ra đang rất sợ hãi. Chuyện đó chẳng khó gì. “Thật lòng mà nói,” cậu đáp, cố tỏ ra thành thật hết mức có thể, “Tôi sẽ quên hết mọi chuyện. Tôi hứa đó.”

Ives phớt lờ cậu. “Thằng Booth sao rồi?”

“Thuốc an thần sẽ giúp nó. Nó sẽ bất tỉnh trong vài giờ.”

Ives gật đầu. “Nhiêu đó cũng đủ rồi.”

“Đủ để làm gì?”

Ives đưa nòng súng lên và chĩa thẳng vào Sherlock. “Đủ để tao giết thằng nhỏ và quăng xác nó. Mày không nhớ à, điều thứ nhất - không để sót ai khi nó đã thấy mặt của mày.”